Edit: Tiểu Yến tráng sĩ
Beta: Tiểu Tuyền
Cũng trong đêm này, Ngô Đạo Tử đứng dưới bầu trời đêm, chăm chú quan
sát các vì sao. Triệu Vương đứng ở bên cạnh, đã quá nửa đêm liền nhìn
thấy sắc mặt của Ngô Đạo Tử rất phức tạp thì lo lắng hỏi: “Đạo trưởng,
đạo trưởng, chuyện thế nào rồi? Yến Hồng Chương có phải đã chết rồi hay
không?” Đoạn thời gian này, Ngô Đạo Tử đã nói Yến Hồng Chương phải chết. Chỉ cần Yến Hồng Chương chết rồi, Thái Tử chẳng làm được việc gì. Đến
lúc đó, nhất định sẽ có nội loạn, đó chính là thời cơ của hắn.
Ngô Đạo Tử lắc đầu: “Hoàng đế đã vô sự.”
Triệu Vương lui về sau ba bước, bộ dạng không tin: “Làm sao có thể?
Làm sao có thể? Chẳng phải ngươi nói hắn sẽ chết sao? Làm sao có thể vô
sự được?”
Trong mắt của Ngô Đạo Tử rất kiên nhẫn, và cũng không có phẫn nộ, lão bình tĩnh, giống như chưa có việc gì xảy ra vậy: “Lão đạo đã từng nói
qua, mệnh của hoàng thượng là vì Ôn Uyển quận chúa mà được sửa, có bị
chết hay không, còn phải xem Ôn Uyển quận chúa nữa?”
Triệu Vương sắc mặt trắng bệch nói: “Đạo trưởng nói thế là có ý gì?”
Ngô Đạo Tử chậm rãi giải thích không hề để ý đến Triệu Vương đang
ngây dại: “Có thể khiến một người vốn không có mệnh Đế vương lên ngôi
cửu ngũ chí tôn, nhất định phải là người có vận thế cực vượng, phúc khí
cực kỳ thâm hậu. Chỉ cần nàng ta nguyện ý dùng mạng của mình, đổi lại
mạng cho hoàng đế. Chẳng lẽ còn không thành sao?”
Triệu Vương vẫn mờ mịt, hoặc là nói hắn không tin. Trang tiên sinh ở
bên cạnh nhíu lông mày nói: “Kính xin Ngô đạo trưởng nói rõ ràng minh
bạch hơn.”
Ngô Đạo Tử có chút giận dữ nói “Đơn giản mà nói, chính là dùng vận
thế và phúc đức của mình đổi lại mạng cho hoàng đế. Hoàng đế hiện giờ đã bình an vô sự, như vậy Ôn Uyển quận chúa chắc chắn đã làm thế. Có thể
làm cho Ôn Uyển quận chúa lấy mạng đổi mạng, đây chính là phúc khí của
hắn. Vương gia, ngươi tranh không được đâu.” Trong thiên hạ, chuyện cam
tâm tình nguyện dùng mạng của mình đổi lại mạng cho người khác, có mấy
người có thể làm được. Ít nhất, lão đã du đãng thiên hạ bao năm, cũng
chỉ mới được nghe lần đầu. Hoàng đế thật sự là người có phúc.
Triệu Vương không tin nói: “Không có khả năng, ta không tin. Ta không tin, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Yến Hồng Chương hắn đáng
chết, hắn đáng chết. Ngôi vị hoàng đế phải là của ta…”
Ngô Đạo Tử không để ý tới sự điên cuồng của hắn, chỉ nhàn nhạt nói:
“Người tu đạo chúng ta đều chú ý phúc duyên. Đối với người có vận thế
cực vượng, chúng ta cần phải tránh. Bần đạo xin khuyên người một câu,
Vương gia không nên cùng người như vậy đối nghịch. Nếu không kết cục tất sẽ thảm thiết vô cùng (đơn giản mà nói, những loại người này có mệnh sao chổi, ai là địch thì xui cho người đó).
Lúc này sao Triệu Vương có thể nghe lời của Ngô Đạo Tử nói. Ngô Đạo Tử thấy thế liền đi trở về phòng.
Triệu Vương thấy vô cùng hối hận. Vì sao hắn không phái sát thủ? Vì
sao không sớm ngày diệt trừ con yêu nghiệt kia? Vì sao ngày đó tại phủ
An Nhạc Hầu không giết hay cho người đánh chết nó đi chứ? Lúc này cảm
xúc của Triệu Vương vô cùng không ổn định.
Trang tiên sinh thật vất vả mới trấn an được hắn thì nghe một sĩ binh tới nói: “Vương gia, đạo trưởng đã đi rồi. Chỉ để lại một phong thư cho ngài.”
Triệu Vương nhìn thư Ngô Đạo Tử lưu lại viết: “Chớ có cưỡng cầu. Nếu
không, tất bị nó hại.” Đụng phải người có vận thế bực này, tốt nhất là
nên tránh xa. Còn nếu muốn tới đối đầu với người ta, đợi chờ mình chỉ là xui xẻo và diệt vong. Lão đương nhiên là muốn cách loại yêu nghiệt này
càng xa càng tốt.
Hừng đông hôm sau, hoàng đế tỉnh lại. Diệp thái y thấy khí sắc của hoàng đế thì liền bắt mạch. Sắc mặt rất nghi ngờ.
Trong lòng hoàng đế căng thẳng: “Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Diệp thái y cuống quít lắc đầu nói: “Không phải ạ, khí sắc của Hoàng
Thượng so với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều, mạch đập cũng mạnh hơn rất
nhiều. Thần chỉ đang vui mừng cho Hoàng Thượng. Thật không tưởng được,
phương thuốc này lại có hiệu quả nhanh như vậy. Cứ theo đà này, Hoàng
Thượng tất nhiên có thể khỏi hẳn.”
Lời này đối với hoàng đế mà nói tựa như âm thanh từ thiên đường vậy.
Hai mắt Hoàng đế sáng ngời, rất là vui mừng: “Thật sự? Trẫm thật sự tốt
hơn nhiều?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hoàng đế vô cùng mừng rỡ.
Cũng đúng thôi, còn chưa sống đủ lại bị tuyên án tử hình, không ngờ
phong hồi luân chuyển, phát hiện mình còn có thể sống, không vui mừng
sao được, liền lập tức hỏi: “Ôn Uyển đâu rồi? Ôn Uyển rời giường chưa?”
Diệp thái y không dám đáp lời. Ông cảm thấy việc này có chút quỷ dị.
Từ lúc dược được mang ra, quận chúa không hề ra khỏi thư phòng. Đến bây
giờ còn chưa đi ra.
Hạ Dao đáp lời là Ôn Uyển vẫn còn ngủ. Quả thực nàng vẫn đang ngủ,
đến bây giờ còn chưa tỉnh. Hoàng đế nghĩ Ôn Uyển đã vất vả hai ngày nay
rồi, ngủ nhiều một chút cũng là bình thường, vì vậy không nghĩ nhiều
nữa.
Lúc dùng xong tảo thiện, Ôn Uyển còn chưa xuất hiện. Hoàng đế rốt cục cũng cảm thấy có chuyện không bình thường. Liền quát lạnh Hạ Dao: “Nói, Ôn Uyển đã xảy ra chuyện gì? Trong dược này còn có huyền cơ gì?” Hắn
vừa dùng dược thì biết Ôn Uyển đã đi ngủ. Đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Hạ Dao quỳ trên mặt đất, đôi mắt ngấn lệ, kể lại cho hoàng đế. Tuy
vậy, Hạ Dao không dám nói việc máu trong tim ra, Ôn Uyển sớm đã cảnh cáo nàng, bảo chỉ nói là cần máu nàng. Mỗi lần lấy hai mươi giọt, cũng
không coi là nhiều. Qua năm mươi ngày cũng đến ba nghìn giọt. Ngày hôm
qua là do nàng không nắm chắc lượng máu nên lỡ lấy hơi nhiều, vì vậy Ôn
Uyển vẫn còn ngủ đến giờ.
Hoàng đế đâu dễ bị gạt như vậy, hai mươi giọt máu có bao nhiêu, sao
có thể khiến Ôn Uyển đến bây giờ còn chưa tỉnh lại. Hoàng đế đi đến cửa
thư phòng thì bị Hạ Dao ngăn cản : “Hoàng Thượng, xin hoàng thượng thứ
tội. Quận chúa nói, hiện tại nàng không thể gặp người. Nếu không, toàn
bộ nhưng gì quận chúa đã làm sẽ trở thành uổng phí.”
Vào lúc này thì Ôn Uyển đã tỉnh lại. Biết hoàng đế muốn vào thăm
nàng, liền kinh hãi không thôi. Có thể là do cảm xúc quá lớn, Ôn Uyển
đau đến cắn răng, híc, hiện tại việc nàng muốn làm nhất chính là cắn
lưỡi tự sát, như vậy có thể bớt phải chịu khổ sở một chút.
Hoàng đế quát lạnh một tiếng, cho dù đang mang bệnh nhưng giọng nói
lạnh lẽo của hoàng đế vẫn trung khí mười phần. Dù vậy Hạ Dao cũng không
nhượng bộ. Nàng nói trước để nàng vào hỏi xem có thể để hoàng thuợng vào không đã.
Ôn Uyển nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Hoàng đế thì nhẹ giọng nói
chuyện với Hạ Dao. Hiện tại nàng ngay cả sức để nói lớn tiếng cũng không có. Hạ Dao nhanh chóng đi ra nói với Hoàng đế: “Hoàng Thượng, quận chúa nói, Giác Ngộ đại sư nói với nàng nhất định phải qua năm mươi ngày mới
có thể gặp nhau, nếu không sẽ bị xung khắc. Hoàng thượng, người không
thể để tất cả những cố gắng của quận chúa đều trở nên vô ích. Quận chúa
bảo người phải giữ gìn sức khỏe, năm mươi ngày sẽ qua nhanh thôi.” Ôn
Uyển nói như vậy chỉ vì không muốn cho hoàng đế thấy bộ dáng bây giờ của mình, sau đó lại không muốn dùng dược nữa. Còn nếu như hoàng đế có thể
yên tâm thoải mái dùng dược, nàng lại sợ trái tim mình sẽ băng giá. Còn
nếu hoàng đế rối rắm không yên mà dùng dược thì có thể không tốt với
thân thể. Để ngăn chặn không xuất hiện những tình huống này, chi bằng
dứt khoát không gặp thì hơn.
Hoàng đế nghe xong lời này thì không dám đi vào nữa. Nhưng hắn lại
sai Diệp thái y tự mình mang dược đi vào xem Ôn Uyển nói có phải thật
không? Hay là nàng có chỗ giấu giếm hắn.
Ôn Uyển vừa khẽ động, trên ngực liền truyền đến từng trận đau đớn làm cho nàng không thể động đậy. Chỉ cần khẽ động, liền giống như bị lăng
trì, từng đao từng đao tại cắt ở trên người nàng. Trên trán đổ đầy mồ
hôi, Hạ Dao cầm khăn mặt cho lau mồ hôi cho nàng.
Lúc này Ôn Uyển mới chính thức cảm nhận được mùi vị đau đớn tận xương là thế nào. Ý nghĩ duy nhất của nàng lúc này, nếu phải chịu đau đớn như vậy còn không bằng chết cho xong, ít nhất chết rồi, cũng không cần phải tiếp tục chịu tội nữa.
Diệp thái y tiến vào, nhìn thấy trán nàng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như gió thổi là có thể bay đi mất.
Ôn Uyển rất suy yếu, Hạ Dao nói với Diệp thái y mấy câu. Đồng tử
trong mắt Diệp thái y co rút lại, nhanh chóng ra ngoài mang châm vào,
đâm một châm vào người Ôn Uyển, từng giọt máu từ từ rơi xuống chén
thuốc.
Sau khi lấy đủ hai mươi giọt máu, ông lập tức cầm dược bôi ở miệng
vết thương. Vốn cũng chỉ là một lỗ kim nhỏ nên máu đã ngừng chảy ngay.
Ôn Uyển cười dùng giọng yếu như muỗi kêu nói: “Đợi đến bốn mươi chín
ngày sau, ta không thành thây khô, chắc cũng phải dẹp lép như cái sàng
mất.” Một trăm năm mươi cái lỗ kim, trên tay nàng chắc chắn đều là lỗ
rồi.
Diệp thái y bưng dược đi ra ngoài, dùng tính mạng cả nhà ông ra đảm
bảo với hoàng đế, theo như ông thấy, quả thật Ôn Uyển quận chúa chỉ để
cho ông lấy hai mươi giọt máu hòa cùng chén thuốc, không hề nhiều hay ít hơn một giọt.
Hoàng đế nhìn chén thuốc, trong mắt tỏa ra hung quang. Hai mươi giọt
máu, qua năm mươi ngày, có thể sẽ tổn hại đến thân thể, nhưng sẽ không
tổn hại căn cơ. Nhưng tình huống của Ôn Uyển thì lại có chút không đúng. Hoàng đế đem dược uống cạn, rồi nói: “Người đâu, đến hỏi Giác Ngộ đại
sư, phương thuốc này rốt cuộc có cái gì không ổn.”
Sau khi Diệp thái y mang dược cho hoàng đế thì vội quay trở lại bắt
mạch cho Ôn Uyển, trong nội tâm nổi lên sóng to gió lớn. Quận chúa bị mất rất nhiều tinh nguyên chi khí. Khó trách người lại suy yếu như vậy. Che dấu tâm tư ở đáy lòng, đắn đo cả buổi, ông mới ghi ra một đơn thuốc có công hiệu bổ huyết dưỡng khí.
Hạ Dao bưng một chén dược tới, Ôn Uyển nhìn rồi nói: “Đây là dược gì
vậy? Ngươi đi hỏi thái y một chút, xem nó có xung khắc với dược của cậu
hay không? Vạn nhất ta uống vào, máu bị ảnh hưởng, chẳng phải tất cả sẽ
uổng công vô ích hay sao?” Nàng không muốn lại lấy máu trong tim lần thứ hai đâu. Lần đầu tiên nàng không hối hận, nhưng phải chịu sự đau đớn
như vậy, còn là đau đớn tận tâm can. Nàng không biết mình còn có dũng
khí để Hạ Dao động thủ lấy máu từ tim mình lần nữa hay không? Dù sao bây giờ vẫn là sợ.
Hạ Dao dùng thìa múc thuốc trong chén: “Quận chúa yên tâm, đây là
thực đơn bổ huyết chứ không phải là thuốc. Quận chúa, lần này đã tổn
thương đến nguyên khí của người rồi, còn phải trích máu mỗi ngày nữa,
cần phải bồi bổ lại.”
Ôn Uyển khẽ gật đầu, nàng hiện tại ngay cả đưa tay cũng không thể.
Chỉ có thể bị động mà há mồm, để Hạ Dao đút cho. Mặc kệ ăn có ngon hay
không, chỉ cần đối với thân thể tốt thì phải ăn.
Kế tiếp, cháo gan heo, móng heo, táo đỏ. . . Mỗi ngày ba bát, nếu
không phải Ôn Uyển thật sự ăn không hết, còn không phải chỉ ba bát đâu.
Lúc tỉnh lại, Ôn Uyển mới biết được, cái gì gọi là khó khăn trắc trở. Nếu như cứ phải nằm một chỗ cũng được thôi, nhưng hiện tại nàng còn
không thể động đậy. Bởi vì chỉ cần khẽ nhúc nhích thì đã tác động đến
miệng vết thương. Mỗi lần động đến miệng vết thương, nàng đau đến chết
đi sống lại. Nhưng nàng lại không phải người chết, mỗi ngày còn cần như
đi xí gì đó, dù sao cũng phải động a. Hơn nữa, mỗi ngày nàng ăn nhiều
thuốc bổ như vậy, số lần đi xí cũng tăng thêm nhiều rồi.
Cuối cùng Ôn Uyển cũng bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, nàng sửa lại giường
cùng quần áo để không phải động nữa. Vì vậy toàn bộ sinh hoạt của nàng
đều do Hạ Dao xử lý giúp. Ôn Uyển quẫn :-( 囧 tới cực điểm. Hiện tại nàng đã trở thành nhân sĩ tàn tật hoàn toàn không thể tự lo liệu cho mình.
Ăn cơm, đi xí, lau người, toàn bộ đều cần Hạ Dao giúp nàng. Thậm chí,
nếu không bị tác động miệng vết thương, Hạ Dao còn mát xa cho nàng.
Mỗi lần Hạ Dao đều nhìn thấy trên da mặt trắng bóc của Ôn Uyển nổi
lên một vòng đỏ ửng, nếu là ngày xưa thì kiểu gì nàng cũng phải trêu
ghẹo hai câu. Nhưng giờ Hạ Dao chỉ chịu đựng hai mắt đẫm lệ.
Có thể là vì thân thể bị trọng thương, công năng tái tạo máu giảm
xuống. Bồi bổ theo thời gian, cho dù mỗi ngày đều ăn một lượng thuốc bổ
lớn, toàn bộ đều là thánh phẩm bổ huyết. Nhưng thân thể nàng vẫn càng
ngày càng suy yếu. Thậm chí còn bị ngất xỉu hai lần. Ôn Uyển không cho
phép bọn họ dừng lại, cũng không cho phép nói với hoàng đế, nàng không
muốn bỏ dở giữa chừng.
Lần đầu tiên Hạ Dao khóc lên ở trước mặt Ôn Uyển: “Quận chúa, nếu cứ
tiếp tục như vậy, người sẽ không còn mạng nữa. Quận chúa, ta không muốn
nhìn người tiếp tục như vậy. Trích ít đi vài giọt cũng sẽ không có việc
gì đâu .”
Ôn Uyển không đồng ý, hơn nữa còn kiên quyết không cho báo với hoàng
đế. Nhưng tiếp tục như vậy, quả thực nàng cũng không biết mình có thể
chịu đựng được bao lâu nữa.