Hoàng đế nhìn phương thuốc, lập tức vui sướng sai Vương thái y đi
sắc thuốc. Ôn Uyển nhíu mày, lại nói “Hay để Diệp thái y sắc đi, Diệp
thái y, đây là đơn thuốc, ngươi lập tức đi lấy thuốc, nấu trong thời
gian ngắn nhất cho ta. Hạ Diễm, Hạ Nhàn, các ngươi theo sát Diệp thái y
trong toàn bộ quá trình.” Chuyện nấu thuốc này, ai Ôn Uyển cũng không
tin, chỉ tin được mấy người bên cạnh. Nếu các nàng cũng phản bội, thì
cái giá phải trả chính là mạng của cậu và mình.
Diệp thái y sau khi xem xong, đưa cho Vương thái y xem. Vương thái y
chỉ ra trong hoàng cung còn thiếu ba vị thuốc. Nhưng may mắn là trong
tay Ôn Uyển có ba vị thuốc này (hoàng đế ban thưởng), ngoài ra
còn thiếu một vị nữa, Vương thái y nói: “Hoàng Thượng, bệnh của phu nhân Trấn quốc công phủ cũng cần đến vị thuốc này. Vừa vặn Quốc công quý phủ cũng có được vị thuốc này.”
Hoàng đế lập tức hạ thánh chỉ. Muốn để Trấn quốc công hiến dược. Vương thái y đi theo lấy dược.
Ôn Uyển lo lắng nói ra: “Những dược này phải uống đến bốn mươi chín
ngày. Những thứ này, chúng ta có đủ sao?” Đúng lúc có chiến tranh, vạn
nhất thiếu dược liệu thì phải làm sao bây giờ. Ôn Uyển cảm thấy đầu nàng rối cả lên rồi, tại sao lại không nghĩ đến vấn đề này chứ.
Nhưng Diệp thái y lại nói: “Quận chúa không cần quá lo lắng, dược của Thái y viện, có thể duy trì Hoàng Thượng dùng hơn nửa tháng. Có thời
gian lâu như vậy, chúng ta có thể sưu tầm đủ dược liệu.”
Nghe vậy Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, yêu thương nói: “Nha đầu ngốc,
dược liệu còn sợ khó tìm sao, đừng lo lắng những cái vụn vặt ấy nữa.”
Không có biện pháp thì cũng thôi đi, có biện pháp rồi thì còn có thể bị
mấy vị dược vây khốn sao. Lên trời xuống đất phải đều tìm ra bằng được.
Diệp thái y vừa há miệng muốn hỏi, Ôn Uyển vung tay lên nói: “Ngươi
đi xuống trước kiểm tra dược đi. Chờ dược đưa tới thì sắc luôn. Phương
thuốc này cho ngươi sao lại một bản.”
Diệp thái y vốn định nói, dược liệu đều đầy đủ rồi nhưng thuốc dẫn
là cái gì. Nhìn thấy bộ dáng của Ôn Uyển như vậy liền lập tức lui xuống.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút nói: “Hai người các ngươi. Cùng đi qua giúp dỡ Diệp thái y.” Diệp thái y cười khổ, rõ ràng Ôn Uyển quận chúa không
hoàn toàn tín nhiệm ông. Nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước, cũng không dám có gì bất mãn. Tuy vậy nhưng trong mắt hoàng đế lại thoáng hiện qua tia âm hàn.
“Vâng, quận chúa.” Hai người lập tức đi theo Diệp thái y. Ngày hôm
qua Hạ Dao đã cho toàn bộ đại nha hoàn thân cận của Ôn Uyển vào hoàng
cung. Hạ Hương lúc này cũng đang chờ ở Vĩnh Ninh cung.
Tất cả mọi người đi ra ngoài rồi, Ôn Uyển nhìn vào hoàng đế. Cũng
không biết nàng tốn công tốn sức như vậy, cược cả tính mạng của mình,
rốt cuộc có hiệu quả hay không nữa. Nếu như thật không có hiệu quả, vậy
đúng là vụ mua bán lỗ nhất của nàng rồi.
Hoàng đế rất mẫn cảm: “Ôn Uyển, có phải đơn thuốc Giác Ngộ đại sư đã
kê, có cái gì không ổn hay không.” Mặc dù có hi vọng làm cho hoàng đế
thật vui mừng. Nhưng thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, trong lòng hoàng đế
có chút bất an. Vì sao hắn lại cảm giác được Ôn Uyển không quá vui
sướng. Hắn không hề hoài nghi Ôn Uyển sẽ mất hứng nếu thân thể của hắn
tốt. Hắn chỉ sợ Ôn Uyển có việc gạt hắn.
Ôn Uyển biết bộ dạng của mình đã khiến hoàng đế chú ý. Lập tức giả vờ làm một bộ do dự không quyết nói: “Cháu thật lo lắng. Tuy rằng Giác Ngộ đại sư rất lợi hại, nhưng cũng không ai có thể cam đoan trăm phần trăm
sẽ thành công. Vạn nhất phương thuốc Giác Ngộ đại sư cho vô dụng thì
phải làm sao bây giờ? Lúc ấy thì phải tìm Mộc lão đầu kia nữa. Hay là
cậu phái người đi tìm Mộc lão đầu đi.”
Ai cũng không muốn chết, hoàng đế lại càng không muốn chết, hắn lên
ngôi hoàng đế mới được một năm, chưa làm được gì nhiều, lại càng không
cam lòng. Tiếc rằng, chuyện này không phải chỉ dùng ý chí là có thể thay đổi được: “Ông trời sẽ không đối với cậu tàn nhẫn như vậy đâu. Ôn Uyển, cậu nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.” Giác Ngộ đại sư đã nói
chắc chắn như vậy thì nhất định sẽ không có việc gì. Nếu thật có việc gì cũng là do thiên ý. Quả thật không thể nghịch thiên được.
Ôn Uyển gật đầu, nàng tính để khi thuốc sắc xong sẽ lấy cớ đi đổi xiêm y để ra ngoài.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển mặc một thân kỵ trang, cười nói: “Ừ, ăn mặc như vậy thật đẹp mắt. Chỉ tiếc Uyển nhi nhà ta không phải nam nhi! Nếu
không, thế nào cũng sẽ làm tất cả các cô nương trong kinh thành mê chết
đi thôi.”
Ôn Uyển kinh ngạc nhìn thẳng vào hoàng đế. Nàng sờ sờ trán hoàng đế,
không phát sốt, vẫn còn bình thường, may mắn. Thở dài một hơi nói:
“Không nghĩ tới cậu hoàng đế luôn luôn nghiêm khắc cũng có thể nói đùa
như vậy. Cháu còn tưởng rằng cậu có vấn đề gì cơ đấy!” Thấy hoàng đế
trừng mắt nhìn nàng thì vừa cười vừa nói: “Hì hì, dù không phải nam nhi, con là nữ nhi cũng có thể mê đảo các thiếu niên trong kinh thành đó nha (người ta yêu thích là tập thơ kia thôi, cũng không yêu thích đến mức thần hồn điên đảo).”
Hoàng đế ha ha cười to.
Ôn Uyển thấy tình huống của hoàng đế rất tốt vì vậy đem thư thảo phạt trước đây nàng viết cho hoàng đế xem. Hoàng đế nhìn một hồi rồi nói
“Ừm, tài văn chương của nha đầu con quả thực bất phàm. Nếu đem bản thảo
phạt này ra thì thời gian phản quân bị diệt, so với mong muốn của cậu
còn nhanh hơn hai ba tháng đó.”
Ôn Uyển rất thành thật nói: “Nếu như không phải không còn biện pháp
nào khác, con cũng không muốn dùng đến thư thảo phạt này. Nếu bị mọi
người biết con làm ra chuyện này không phải là chuyện tốt. Nổi danh quá
mức cũng không phải là chuyện tốt.”
Hoàng đế dở khóc dở cười: “Nha đầu ngốc, cháu là tôn quý quận chúa,
không phải nữ tử dân gian bình thường. Nữ tử dân gian sợ nổi danh rước
lấy ác nhân dòm ngó, mang đến tai hoạ. Còn cháu nổi danh, lại có người
nào dám dòm ngó tính kế cháu.”
Ôn Uyển bĩu môi, không có mới kỳ quái đấy. Lúc trước cũng có đấy
thôi. Hai cậu cháu lại tiếp tục nói chuyện, Ôn Uyển thừa cơ khuyên
hoàng đế uống chén cháo tổ yến. Chính mình cũng được ăn no.
Lúc này nhận được tin, Trấn quốc công phủ quả thực có vị thuốc này.
Cũng do trùng hợp là để trị bệnh cũ của quốc công phu nhân, cả phủ tốn
hao cực lớn mới tìm thấy. Lại không nghĩ đến, còn chưa dùng được đã bị
hoàng đế tìm tới (ai bảo các ngươi mời Vương thái y xem bệnh cho). Trời đất bao la, hoàng đế lớn nhất. Trấn quốc công lập tức dâng lên.
Đầy đủ dược thì cũng có thể bắt đầu sắc thuốc. Ôn Uyển tính toán thời gian một chút, nói với hoàng đế là nàng đi thay đổi xiêm y. Nàng đứng ở cửa đợi một lát, chỉ thấy Diệp thái y bưng thuốc đến, độ ấm vô cùng vừa phải.
Ôn Uyển nhận lấy, nhưng không mang luôn đến tẩm cung của hoàng đế mà
lại mang đến thư phòng nhỏ của nàng. Hạ Dao lấy làm kỳ quái, ngầm hỏi
phải chăng có cái gì không ổn.
Diệp thái y cũng không rõ ràng lắm, nhưng việc này quả thực rất kỳ
quái: “Muốn nói có cái gì kì quái, thì loại dược này, phải cần có thuốc
dẫn mới được. Nhưng trên đơn thuốc chỉ ghi ra những loại dược liệu chứ
không hề nhắc tới thuốc dẫn. Nếu như không có thuốc dẫn, dược hiệu chỉ
có thể duy trì một lúc, và chỉ trị bên ngoài chứ không trị được gốc.”
Hạ Dao sửng sốt, lập tức tiến vào thư phòng. Lại sai bọn người Hạ
Nhàn ở bên ngoài trông coi. Không cho người khác đi vào. Hạ Dao là người nào, nàng vừa nghe Diệp thái y nói xong đã hiểu là có vấn đề: “Quận
chúa, phương thuốc này phải dùng thuốc dẫn gì? Nếu người không nói cho
ta biết, ta tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài.”
Ôn Uyển nhìn nàng một cái: ” Ta vốn cũng không muốn giấu giếm ngươi,
đang định nói cho ngươi biết. Thuốc dẫn chính là máu trong tim của ta,
đao pháp của ngươi tốt. Chắc có thể làm cho ta ít phải chịu tội một
chút.”
Hạ Dao sắc mặt đại biến: “Quận chúa, máu trong tim chính là nơi tinh
nguyên của một người, chỉ một chút sơ sẩy, sẽ không được toàn mạng. Cho
dù may mắn không chết, cũng nhất định sẽ đại thương nguyên khí, còn có
thể. . .” Còn có thể tổn hại tuổi thọ. Nhưng khi nhìn lấy vẻ mặt của Ôn
Uyển, Hạ Dao đã hiểu Ôn Uyển cũng biết rõ tất cả.
Ôn Uyển lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Ta so với ngươi còn biết rõ ràng
hơn. Trình độ tiếc mệnh của ta ngươi cũng biết, nhưng không có biện
pháp. Lần này, ta phải làm như vậy. Không chỉ vì tương lai không phải
xem sắc mặt người khác để sống, mà còn vì cứu mạng của cậu. Cậu chính là thân nhân duy nhất của ta, ta không muốn lại phải trở thành cô nhi.”
Hạ Dao muốn phản đối, nhưng nàng không có lập trường phản đối, hơn
nữa nàng cũng rất rõ ràng, cho dù nàng phản đối cũng không ngăn được:
“Quận chúa, có phải chỉ cần làm một lần hay không? Nếu như chỉ cần một
lần, ta sẽ nghe theo người phân phó, nếu như là hai lần. Hiện tại ta sẽ
đi nói cho Hoàng Thượng.” Nếu chỉ là một lần, với công phu của nàng,
không có sai lầm gì thì cũng có thể bảo toàn được tính mạng. Những chỗ
tổn thương còn có thể từ từ tịnh dưỡng lại. Nhưng nếu như phải lấy hai
lần liên tiếp thì hung hiểm vạn phần, một chút không cẩn thận là đã phải đi đưa tin cho Diêm Vương. Còn nếu là ba lần, không cần phải nói nhiều, trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn a!
Ôn Uyển lập tức nói: “Một lần, chỉ một lần thôi. Thật sự là một lần,
ta mà lừa ngươi là tiểu cẩu.” Cùng Hạ Dao thề, thật sự là một lần, chỉ
cần làm một lần là được. Hạ Dao tuy không quá tin tưởng, nhưng thấy bộ
dáng thề son sắt của Ôn Uyển, nhớ đến nàng cũng là người tiếc mệnh. Cuối cùng Hạ Dao đã khuất phục. Cắn răng đáp ứng nàng.
Trước khi ra tay Hạ Dao đút vào miệng Ôn Uyển một viên thuốc. Ôn Uyển sợ dược tính dung nhập vào bên trong máu sẽ có ảnh hưởng nên kiên quyết không ăn.
Hạ Dao không còn cách nào khác, chỉ phải đem Ôn Uyển trói lại, chặn
miệng nàng lại. Sợ nàng đến lúc đó đau đến tự cắn đầu lưỡi của mình,
chẳng may cắn đúng chỗ hiểm liền trực tiếp quy thiên luôn.
Hạ Dao động thủ rất lưu loát.
Ôn Uyển đau đớn, mồ hôi tuôn như mưa. Liều mạng cắn chặt khăn mặt,
người ta vẫn nói đau khổ nhất là moi tim, lần này quả thật là nỗi đau
moi tim rồi. Ôn Uyển không khỏi nghĩ tới tim gan đều bị đào ra. Thật
không nghĩ tới nàng cũng phải chịu khổ như vậy. Híc, đau chết nàng mất.
trước mắt Ôn Uyển lóe lên một vùng trắng xóa, không chịu đựng nổi liền
ngất đi. Ngay lúc ngất đi, nàng nghĩ, thật tốt, sớm biết như vậy nên
choáng mà ngất ngay từ đầu (ngất ngay từ đầu thì cũng phải đau mà tỉnh).
Hạ Dao nhìn máu trong tim từng giọt rơi xuống bát dược, liều mạng cắn môi, thấy đạt đến số lượng yêu cầu. Lập tức cầm máu cho Ôn Uyển, quấn
quít lấy băng gạc băng lại.
Hạ Dao lại sai Hạ Nhàn bưng dược đến cho Diệp thái y, Diệp thái y
bưng dược đi vào. Thời điểm uống dược, lại cảm giác hương vị có chút là
lạ nhưng hoàng đế vẫn một hơi uống cạn. Uống xong dược đã hỏi Ôn Uyển
đang ở đâu.
Hạ Dao tới báo là Ôn Uyển quá mệt mỏi, đã ngủ ở trong thư phòng rồi. Khi nào tỉnh lại sẽ báo để quận chúa tới. Hoàng đế cũng không hỏi nhiều nữa, uống xong dược cũng có chút mệt rã rời, liền đi ngủ.
Thái Tử cầu kiến hoàng đế, nghe thấy hoàng đế đã ngủ rồi. Trong nội
tâm không biết tư vị gì. Vì vậy hỏi tới Ôn Uyển, hắn muốn gặp Ôn Uyển.
Vừa rồi Ôn Uyển xuất cung đi cầu dược, trở về đã tìm dược sắc thuốc
ngay.
Tôn công công cẩn thận nói: “Điện hạ, quận chúa ngày hôm qua một ngày không ngủ, hôm nay lại phải đi cả một ngày, thật sự là mệt nhọc. Đã đi
ngủ rồi ạ.”
Thái Tử không kìm nén được lo lắng ở đáy lòng, hỏi Vương thái y.
Vương thái y rất cung kính nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng chỉ là uống
thuốc, mệt nhọc nên đi ngủ. Nghỉ ngơi tốt rồi tự nhiên sẽ tỉnh.”
Thái Tử không biết mình là nên cao hứng, hay là nên sợ hãi. Tuy rằng
hắn cũng chưa làm gì. Nhưng trong chuyện này, nhất định hắn đã để lại
một cây gai trong lòng hoàng đế.