Edit: Tuyết Y
Triệu vương phi có chút lo lắng “Mẫu phi, con nghe nói quận chúa đối
với người cực kỳ lạnh nhạt. Chúng ta đưa một bàn cờ này, Quận chúa, có
thể thân cận với chúng ta thân cận sao?” Nói tới nói lui, Triệu vương
phi còn có chút đau lòng, nàng phải về nhà mẹ đẻ mới lấy được bảo bối
này, đây chính là bảo bối quan trọng nhất của cha nàng.
Theo cá nhân nàng, đó là điều không thể. Hiền phi cũng không trông
cậy vào chỉ một chuyện nhỏ này, có thể khiến cho Ôn Uyển ngã về hướng
bọn họ. Lại nói nàng cùng Trịnh vương quan hệ rất thân thiết, còn liên
quan đến một bí mật không ai biết nữa. Bất quá lúc trước nghe được
chuyện Ôn Uyển ở phủ Trịnh Vương, lại thêm Tư Nguyệt còn thuật lại Ôn
Uyển cùng hoàng đế viết ra như thế. Nàng mới có cái ý nghĩ này “Tất
nhiên là không thể nào. Nhưng đứa nhỏ này, đoán chừng khi còn bé thật sự bị kích thích quá lớn, cũng không có người dạy dỗ, rất không biết cách
đối nhân xử thế. Chỉ vì một bàn cờ, mà vào ngày đầu tiên đến phủ Trịnh
Vương, đã gây náo loạn xích mích. Đến bây giờ đã bốn ngày, cũng không
nguyện ý đi phủ Trịnh Vương. Phủ Trịnh Vương đưa bái thiếp mời nàng cũng không đi. Đứa nhỏ này tính cách thật quái dị, một chút cũng không hiểu
được đạo lí đối nhân xử thế. Con hãy nhân cơ hội này hảo hảo cùng nàng
đánh tốt quan hệ, cho dù ta không thể sử dụng, cũng không thể khiến nàng nghiêng về – một bên hướng Trịnh vương bên kia. Nếu có thể làm cho nàng cùng phủ Trịnh Vương bên kia sinh hiềm khích, đó là điều không thể tốt
hơn. Con có biết là hoàng thượng rất sủng cái nha đầu này, so với ta
tưởng tượng còn muốn hơn thế nữa. Ta lúc trước đề nghị với hoàng thượng, muốn đặt nàng bên người dạy dỗ, hoàng thượng lúc ấy cũng động tâm.
Chẳng qua là cái nha đầu này không muốn, hoàng thượng ngày cả suy nghĩ
cũng không suy nghĩ, liền cự tuyệt. Cho nên, không thể lơ là. Nha đầu
này, rất khó đối phó. Mặc dù tính cách nhạy cảm đa nghi, nhưng lại vô
cùng thông tuệ.”
Triệu vương phi gật đầu, đem lời này ghi nhớ trong lòng. Thật ra thì
ngay cả khi Hiền phi không nói, nàng cũng biết. Người có thể làm cho
trong lòng mình kiêng kỵ hận không thể trừ đi cho thống khoái, nếu nói
nàng ta thuần lương, thì nàng nên đầu thai lại một lần nữa đi. Chẳng qua là vừa nhìn, Hoàng quý Quận chúa cũng là một hài tử giống như Tư
Nguyệt. Dĩ nhiên, nàng đương nhiên biết đó chỉ là mặt ngoài tốt đẹp
thôi.
Ôn Uyển ôm bàn cờ vui vẻ trở về nhà, một mình chui vào thư phờng. Đặt trên bàn sách nghiên cứu nửa ngày, tinh tế vuốt ve. Lại vừa không nhịn
được, lấy ra bàn cờ Linh Lung. Nhất nhất đối chiếu, không ngừng vui mừng a. Tay trái một cái, tay phải một cái, dao động không ngừng. Ôn Uyển
cảm thấy, mấy ngày qua, chuyện tốt liên tiếp tới a! Xem ra, sang năm,
chắc chắn là một năm vui vẻ a!
Ôn Uyển kể từ khi trở về phủ đệ, một ngày cũng không uống một ngụm
nước, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới có thể đem quốc bảo ôm vào trong tay,
thì quá hạnh phúc đi. Buổi tối đi ngủ, đều đem bàn cờ ôm lấy để bên trên giường, trước khi ngủ lại liếc mắt nhìn một cái, muốn ngay khi thức dậy sẽ nhìn thấy nó.
Hạ Ảnh là lần đầu tiên thấy Ôn Uyển say mê một vật như vậy. Nàng tự
nhiên là không biết, đây chính là thứ Ôn Uyển tha thiết ước mơ nhiều
năm. Một khi có trong tay, có thể không xem như là bảo bối quan trọng
nhất hay sao? Hạ Ảnh nghĩ nếu không phải cái kia lạnh như băng, bọn họ
thực hoài nghi không biết Quận chúa có ôm cái vật này để ngủ hay không.
Triệu vương phi vừa về Vương Phủ không bao lâu, đã nghe nói Ôn Uyển
tặng quà đáp lễ cho nàng. Triệu vương phi trong lòng lắc đầu, đứa nhỏ
này, thật đúng là không biết cách đối nhân xử thế. Nơi nào có tặng lễ
đi, lại nhận lễ về. Cho người mang lễ vật vào, chờ người mang lễ vật
tiến đến vừa mở ra, trong lòng lộp bộp rơi xuống, nhất thời đem những
phương pháp Hiền phi nói, mang ném ra tống lên chín tầng mây đi.
Ôn Uyển đưa chính là một gốc san hô, san hô đỏ rực như lửa, cao bằng
một tiểu hài tử một tuổi. Gốc san hô cao như vậy, nghe nhiều nhưng ít
thấy, ngay là bản thân nàng vẫn lần đầu tiên nhìn thấy san hô xinh đẹp
như vậy. Đáng quý chính là, phía trên san hô còn treo đính trân châu vừa tròn vừa to, từng viên đều trơn bóng mượt mà, trên chỗ cao nhất, là một viên dạ minh châu lớn như đá cuội, vừa nhìn đã biết giá trị không thấp. Giá trị gốc san hô nay, so với bàn cờ nàng đưa, chỉ cao hơn chớ không
thấp hơn.
Tặng đi một lễ, đáp lễ lại vô cùng chú trọng . Nếu như lễ vật còn
nguyên bị gửi trả lại, tỏ vẻ là không muốn cùng tương giao. Nếu như đáp
lễ nhẹ, chứng minh nhận phần nhân tình này. Nhưng nếu như đáp lễ nặng,
vậy thì tỏ vẻ, không muốn nhắc tới ý thân cận .
Mà ý tứ này của Ôn Uyển, đã biểu lộ nàng không muốn cùng Triệu vương
phủ thân cận. Còn có thể nói gì, người ta không muốn thâm giao cùng
người, cũng không phải là quá ghế ghớm. Trên đời này, chẳng lẽ ngươi còn có thể trông cậy vào tất cả mọi người đều thích ngươi, cùng ngươi thân
cận sao.
Gốc san hô này, chính là thứ quý trọng nhất trong hồi môn của Phúc
Huy Công chúa lưu lại, vẫn giữ trong khố phòng. Lúc này Ôn Uyển trên tay không có gì quý trọng hơn so với cái này, nên chỉ đành cầm nó tặng cho
người khác thôi.
Hiền phi nhận được tin tức, trầm ngâm một hồi, thôi không nhắc tới
chuyện này nữa. Tâm tư đứa nhỏ này, khiến cho người ta đoán không ra,
tính cách lại cực kỳ quái dị. Nếu không, sao có thể đem di vật thân mẫu
lưu lại làm thành lễ vật tặng người ta chứ. Cái này không chỉ không cho
bọn họ mặt mũi, cũng nói rõ nàng bất hiếu, không ngờ lại cầm di vật mẹ
ruột lưu lại tặng người ta. Nhìn từ trên xuống dưới, cũng chỉ có một
mình nàng.
Nếu như Ôn Uyển biết, chẳng qua là tặng một mẫu thân lưu lại, liền
xem là bất hiếu. Chắc chắn không còn gì để nói. Người ta chỉ nghe nói,
tặng đi đồ vật mẫu thân mang bên người hoặc là vật yêu thích mới là bất
hiếu. Nếu quả thật nói như vậy, mẹ công chúa của nàng để lại nhiều đồ
như vậy, dùng một kiện, liền xem là bất hiếu. Nàng cũng không phải là
hài tử bất hiếu nhất thiên hạ đâu. Thiên hạ này con cháu bất hiếu cũng
quá nhiều đi.
Hai mươi tám âm lịch, Quốc Công Gia tự mình đến mời, mời Ôn Uyển đi
quốc công phủ đệ mừng năm mới. Ôn Uyển không muốn, nhưng Bình hướng Hi
cũng tới, muốn Ôn Uyển cùng hắn cùng đi Quốc công phủ đệ mừng năm mới.
Nói là Ngũ gia chuẩn bị cùng ăn bữa cơm đoàn viên, Ôn Uyển mơ hồ tỏ vẻ, đến lúc đó sẽ xem lại.
Cái gì mà Ngũ gia, còn không phải là muốn mình về Bình quốc phủ mừng
năm mới. Gia tăng nhân khí tốt cho bọn họ. Nghĩ tới đây Ôn Uyển liền tức giận, gọi là khiêng đá tự đập vào chân mình, nàng chính là ví dụ sáng
loáng. Năm đó vì giảm bớt phiền toái, không để cho Bình mẫu lừa bịp tống tiền, liền mang bạc cấp tông tộc [dòng họ]. Không nghĩ tới cuối
cùng cũng là lợn lành chữa thành lợn què, vào gia phả Bình gia, cuối
cùng lại bị dòng họ ngáng chân. Bằng không, hôm đó nàng là có thể kích
động được Bình Hướng Hi đến nha môn, để cho hắn thoát ly quan hệ phụ nữ [quan hệ cha và con gái] cùng nàng. Đến lúc đó lại cầu ông ngoại hoàng đế, thì mọi việc thuận
lợi, nàng hiện tại đã cùng kẻ ác tâm đùa giỡn đó thoát khỏi quan hệ cha
con rồi! Đáng tiếc, còn kém một bước. Khụ, hối hận nàng thật sự muốn
quay trở lại a! Cũng là ban đầu Hoàng ma ma vẫn lẩm bẩm muốn cho nàng
vào gia phả, vào gia phả. Bây giờ thì sao, hôm nay đã vào gia phả, ngược lại lại thành chướng ngại vật.
Hiện tại ngược lại, khiến cho Bình gia chiếm một phần tiện nghi. Cũng bởi vì chuyện nàng quyên tiền, đem danh tiếng xấu của Bình gia bị Nhị
lão gia mang đến lúc trước tẩy sạch sẽ. Nghĩ tới chuyện này, Ôn Uyển
liền mang một bụng tức. Còn muốn nàng cho bọn hắn một cửa hàng mặt tiền
lớn của nàng, đừng nói nghĩ, ngay cả nằm mơ cũng không được.
Bình Hướng Hi không được câu trả lời chắc chắn, không có trở về ngũ
phòng trực tiếp đi đến Quốc công phủ, đi theo ca ca hắn nói chuyện này.
Quốc công Gia nhìn đệ đệ một cái, hắn đã sớm đoán được cái kết quả này.
Phải nói Ôn Uyển, đối với người cha này, đoán chừng giống như đối với
hắn đại bá này không khác biệt lắm, cũng là lạnh nhạt xa cách. Điều này
cũng không có thể trách đứa bé kia, chuyện năm đó, đúng là quá đáng.
Quốc công gia cũng không quản nhiều như vậy “Ngũ đệ, Ôn Uyển hiện tại cũng không thể so sánh với trước kia. Đệ nếu để cho nàng một một mình
qua năm mới trong phủ, đến lúc đó những người kia còn không chỉa vào lỗ
mũi của chúng ta mà mắng sao. Đệ nên vì mấy hài tử của ngươi mà suy
nghĩ, ngươi cũng phải vì Bình gia mọi người thử suy nghĩ xem. Ngũ đệ,
không vì cái gì khác, chỉ vì Ôn Uyển có thể khiến cho người Bình gia
ngẩng đầu mà bước ra cửa, để hài tử của chi thứ hai có thể xuất sĩ, vì
mọi người Bình gia, đệ phải đón nhận đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ kia cực kỳ
hiếu thảo, đệđi mời nàng nhất định sẽ đáp ứng.”
Chờ sau khi Bình Hướng Hi đi, Quốc Công Gia hướng về Quốc công phu nhân hỏi “Phu nhân, Ôn Uyển có đáp ứng không?”
Quốc công phu nhân lắc đầu nói “Không. Nhưng mà, nàng chắc chắn sẽ
không ở trong Quận chúa phủ mừng năm mới . Nếu như ta suy đoán không
sai, không đến Phủ Quốc công, thì chính là đi hoàng cung. Xem tính tình
Ôn Uyển một chút, đoán chừng nàng sẽ đi hoàng cung rồi. Vào cung so sánh với đến Phủ Trịnh Vương mừng năm mới vẫn tốt hơn. Bằng không, người
Bình gia chúng ta, tất cả đều bị chỉ vào sau lưng mà mắng.” Vào cung,
bồi hoàng đế đó là vinh quang, là chuyện rất nhiều người tha thiết ước
mơ. Cũng là biểu hiện được Hoàng thượng thịnh sủng. Đến phủ Trịnh Vương, Bình gia thể diện liền bị đạp dưới lòng bàn chân rồi. Nhưng mà, Quốc
công phu nhân biết Ôn Uyển sẽ không cho người khác làm đầu đề câu chuyện đâu.
Quả nhiên giống như những gì Quốc công phu nhân suy đoán, sau khi Ôn
Uyển nhận được tin Bình Hướng Hi lại tới, cho Hạ Thiên nói với hắn nàng
đã tiến cung. Sau đó chờ Bình Hướng Hi đi, liền thu dọn quần áo một
chút, nhanh chân chạy về phía hoàng cung, tìm chỗ nương tựa nơi ông
ngoại hoàng đế thân yêu của nàng đi.
Ôn Uyển cũng không đánh đố Hoàng đế, trực tiếp nói, dự định cùng
nhau đón năm mới với ông, khỏi phải một người cô đơn đáng thương ở trong phủ đệ mừng năm mới.
Hoàng đế tự nhiên là vui mừng cười ha ha đồng ý, Ôn Uyển ở đây, ông
liền có thêm một người có thể bồi ông chơi cờ. Nên liền hạ chỉ cho nàng
tọa ở cung điện cách Dưỡng Hòa Điện gần nhất.
Hậu cung, là nơi sinh hoạt của hoàng hậu cùng phi tần của Hoàng đế,
lấy Dưỡng Hòa Điện làm trung tâm, Khôn Ninh Cung, Ngự hoa viên và lục
cung các cung điện nằm ở hai bên. Hậu cung ở phía sau Hoàng cung, trong
đó Dưỡng Hòa Điện, Khôn Ninh cung là chỗ ở của Đế hậu, hai bên còn lại
của cung điện là lục cung và Hàm Phúc Cung, bốn phía Trường Xuân Cung là chỗ chuyên dụng của tứ phi. Lục cung, phía đông là nơi dành cho hoàng
tử công chúa; cung điện phía tây là nơi ở của các phi tử. Hậu cung còn
bao gồm cả những tòa nhà phân bố rải rác khắp nơi nối liền thành ngự hoa viên. Bên trong cung điện còn có các phòng ốc dành cho cấm vệ quân cùng một số phòng ốc nhỏ cho cung nữ thái giám sống.
Phương Hoa Cung nằm giữa Dưỡng Hòa Điện cùng Khôn Ninh Cung, vị trí
vô cùng tốt. Đoạn đường đi bộ Cách Dưỡng Hòa Điện cũng chỉ mất khoảng
mười mấy phút đồng hồ. Chính là cung điện chuyên dành cho các sủng phi
của các hoàng đế triều đại. Đương kim hoàng đế không có sủng phi, sau
khi Hoàng Hậu trước mất, đã đem nơi này chuyển thành cung điện cho ông
ở. Chẳng qua là sau này tuổi lại cao, cũng không ở nơi đó nhiều, vẫn
luôn là ngủ lại ở Dưỡng Hòa Điện. Lúc này Phương Hoa Cung đã để trống
hơn hai mươi năm rồi. Chẳng qua là không có nghĩ tới, nó lại nghênh đón
một đứa bé miệng còn hôi sữa.
Ôn Uyển đối với nhân vật trọng yếu trong hậu cung cũng hiểu rõ được
một chút, nhưng đối với một vài cung điện này ngược lại cũng không biết
một cái gì. Ngay lúc đó nàng chỉ nghĩ thầm, nàng tình nguyện đối mặt với nhiều loại quy củ phức tạp trong hoàng cung, đối mặt nhiều người mặt
ngoài nhiệt tình như vậy, nàng cũng không nguyện ý đối mặt với những
người Bình gia buồn nôn kia đâu. Đừng tưởng rằng thời gian dài như vậy,
nàng có thể quên đi. Ôn Uyển chưa bao giờ là một kẻ ác độc nham hiểm có
thù tất báo, nàng không thể nào vì ban đầu trở về Bình gia gặp một chút
chuyện kia liền đi trả thù bọn họ. Nhưng nàng cũng chưa bao giờ là một
người mau quên. Những chuyện khi nàng trở về Bình gia, nàng vẫn ghi nhớ
trong lòng, nàng nghĩ, nàng cả đời này cũng sẽ không quên được.
Đi theo Ôn công công đến Phương Hoa điện, Ôn Uyển bước vào, thì lại
không đi tiếp nữa. Ôn công công nhìn Ôn Uyển bất động, cười nói “Quận
chúa, đến, đi vào nhìn xem?”
Ôn Uyển vừa vào cung điện, nhìn chung quanh, sửng sốt cả nửa ngày
trời, không có phản ứng. Trên điện được lót những viên gạch hình vuông
hoa văn Thất biện hoa đỏ rực[Hoa bảy cánh đỏ rực], được mài nhẵn
bóng. Phía trên trung đình đều được sơn hai màu đỏ và vàng, ở trên đốt
năm nhánh đèn bằng ngọc cao năm đến bảy tấc, kỳ lân lấy miệng ngậm đèn,
khiến cho vảy trên mình nó nhìn như chuyển động, sáng chiếu rõ ràng tựa
ngôi sao. Vách tường màu vàng kim, bảo thạch đủ màu, lóng lánh hào quang làm chói mắt người.
Ôn Uyển nhanh chóng ra dấu mấy cái “Ôn công công, Quận chúa hỏi
ngươi, nơi tới là chỗ này sao? Chỗ này, nơi nơi đều quý giá tinh xảo như vậy, làm sao có thể cho nàng ở đây?”
Ôn công công nhìn Ôn Uyển cười nói “Đây chính là Phương Hoa điện, ý là cung điện phong hoa tuyệt đại [độc nhất vô nhị]. Chính là nơi được sắp xếp cho sủng phi của hoàng đế các triều ở. Năm đó Thái tông vì Ngọc hoàng quý phi, hao phí ba năm để xây dựng nên cung
điện này. Sau lại trải qua nhiều lần các hoàng đế trước tu bổ, lại càng
tráng lệ. Là cung điện mà vô số nữ nhân trong hậu cung rất muốn ở. Bất
quá bây giờ đã bỏ trống cũng ba mươi năm. Không nghĩ tới hoàng thượng
lại đem cung điện này ban thưởng cho Quận chúa trụ, Quận chúa Đại phúc.”
Xong rồi, nếu ở cung điện này, Ôn Uyển đoán chừng buổi tối cũng không cần ngủ nữa. Chần chừ một chút liền chạy trở về, quấn lầy hoàng đế đòi
đổi chỗ khác, kiên quyết không ở Phương Hoa Điện kia, nàng sợ ở quen
rồi, lại trở về cái lều cỏ của nàng, liền ở không nổi nữa. Còn nữa, nàng là thật sự sợ cây to đón gió lớn.
Ôn Uyển quấn lấy hoàng đế, có chết cũng không ở Phương Hoa Điện, lấy
lý do chính là: đó nơi là ở dành cho phi tử. Nơi nào có thể cấp cho một
Quận chúa như nàng. Nàng không ở, kiên quyết không ở, cái này một chút
cũng không tốt. Nếu như hoàng đế không đổi chỗ ở khác cho nàng, nàng đi
về nhà. Nàng chính là tình nguyện đối mặt với một số người không có hảo ý của Bình gia, cũng không muốn ở cái cung điện đón gió [Ôn Uyển ở Phương Hoa Cung chẳng khác nào tự kéo mưa gió đến] kia đâu.”
Ôn công công khóe miệng co giật, bao nhiêu người gọt nhọt đầu [tìm đủ mọi cách] muốn trụ ở cung điện kia. Ở tại đó, tượng trưng cho việc được Hoàng Đế
sủng ái, tượng trưng cho địa vị cùng quyền thế. Ôn Uyển Quận chúa ngược
lại, thế nhưng uy hiếp hoàng đế nói bắt nàng ở, nàng liền trở về nhà.
Ước mơ được mọi người coi là tôn quý nhất, có người lại coi là cặn bã.
Chuyện trên đời này, thật đúng là không thể hiểu hết được.
Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải để cho Ôn công công thu dọn một
cái viện nhỏ trong cung điện phía đông, đó là chỗ ở dành cho công chúa,
thu dọn xong thì để cho nàng ở. Bất quá nơi đó, tương đối đơn sơ. Ôn
Uyển nghĩ tới, đơn sơ so sánh với cung điện tinh xảo muốn mạng người kia tốt hơn.
Có lúc, nhất định phải khoe khoan. Nhưng mà, thời điểm không có vốn
liếng để khoe khoan thì vẫn là không nên hành động như thế, dù sao cũng
quá lộ liễu [dễ làm người khác để ý]. Hơn nữa, theo trực giác của Ôn Uyển, cảm thấy thật không tốt.
Ôn Uyển đi vào trong viện vừa nhìn, liền bỉu môi. Nàng nếu tin Ôn
công công nói đơn sơ, nàng chính là kẻ ngu. Cái này còn nói đơn sơ. Vừa
mới đi vào, trong viện mặc dù không tính là lớn, thì có tám gian phòng,
còn có phòng bếp. Thật ra thì không có phòng bếp cũng không sao, dù sao
nàng chẳng qua chỉ ở tạm hai ngày, cũng không thổi lửa làm cơm.
Trong viện, trồng không ít cây cối. Trong phòng sát bên cửa sổ thư án trồng một mảng trúc, cây trúc ngạo nghễ dựng thẳng, gió mát thổi nhẹ
sào sạt. Trong viện còn trồng những loại cây khác, nhìn không ra là cây
gì, chẳng qua trong gió thoảng qua, phảng phất có một mùi thơm như có
như không. Trong phòng trang hoàng liền không cần phải nói, nơi ở của
chủ tử trong hoàng cung còn có thể bày biện kém sao?
Sau khi quan sát hết thảy, nghe thấy Ôn công công bên cạnh vẫn còn
nói đơn sơ, ủy khuất nàng. Ôn Uyển khóe miệng co giật. Nơi này so sánh
với chỗ nàng ở còn tinh xảo hơn nhiều, nói như vậy không phải cố tình
khinh bỉ nàng sao.
Ôn công công thấy Ôn Uyển tình nguyện ở cung điện đơn sơ, cũng không
nguyện ý ở trong cung điện phú quý xa hoa nhất hoàng cung. Âm thầm lắc
đầu. Ý nghĩ của Quận chúa , người bình thường cũng không thể nào hiểu
được đi .
Cuối năm hoàng đế bề bộn nhiều việc, Ôn Uyển cũng không muốn gây
phiền chán cho hoàng đế, một mình ở lì trong chỗ ở mới. Một người ở
trong cái viện lớn như vậy, cũng không tệ rồi.
Vừa vào ở trong cung điện kia, Hiền phi đã tự mình dẫn theo người
đến, tặng rất nhiều đồ dùng. Đều suy nghĩ chu đáo, một điểm cũng không
bỏ sót. Chỉ phần bản lãnh này, Ôn Uyển quả thật ở trong lòng âm thầm
thán phục.
“Đây là Lưu công công, hắn chịu trách nhiệm mọi công việc ở đây.”
Hiền phi nói xong, một nam tử sắc mặt trắng nõn đi ra, xem ra chính là
thái giám.
Lưu công giọng the thé nói ” Nô tài thỉnh an Quận chúa, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ôn Uyển sau khi nghe xong, lộ ra một vẻ mặt kinh hoảng đứng bật dậy.
Thanh âm này, thanh âm này cũng quá khó nghe đi. Dù sao nàng cũng chỉ ở
vài ngày, nhất định không nên bị công công trong hoàng cung độc hại .
Vội vàng đặt bút họa “Nương nương, Quận chúa nói, nàng nơi này không
thiếu người. Có chúng ta hảo hảo chiếu cố Quận chúa rồi.”
Hiền phi nhìn bộ dạng Ôn Uyển, cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng thấy
Ôn Uyển vô cùng bài xích công công ở bên cạnh, cũng không có nói thêm
nữa. Chỉ nói thiếu cái gì, thì cho người báo cho bà biết, ngàn vạn lần
không nên chịu ủy khuất. Nói một hồi, bởi vì chỉ còn một ngày nữa là
sang năm mới, chuyện của bà cũng nhiều, nên không ở lại lâu.
Hiền phi mới vừa đi, Đức Phi liền tới. Cũng chỉ là thời gian trước
sau. Không nói gì nhiều, chẳng qua là hỏi han ân cần một phen, Ôn Uyển
cũng đối xử với nàng như thái độ đối với Hiền phi. Đức Phi và Hiền phi
cùng nhau xử ý cung vụ [mọi việc trong cung], cũng không ở lâu. Đến xem qua, tỏ vẻ một chút liền đi.
Đối với việc Ôn Uyển thiếu chút nữa đã vào ở trong Phương Hoa Điện,
mặc dù cuối cùng không có vào ở, nhưng tin tức cũng đã truyền ra ngoài. Ở trong hậu cung bùng nổ một trận nghị luận nóng bỏng. Hoàng đế thậm chí
ngay cả cung điện xa hoa tinh xảo nhất hoàng cung đều cấp cho Ôn Uyển ở. Ôn Uyển Quận chúa, không chỉ không có thất sủng, ngược lại còn càng
nhiều long sủng a. Người tới thăm hỏi, lại càng trở nên nhiều gấp mấy
lần.
Ôn Uyển tiễn đến bị khách thứ tư, là một vị Chiêu viện, thì sờ sờ cái trán, cũng may chỉ ở hai ba ngày, nếu như ngày ngày như vậy, thế nào
cũng mệt chết. Sau đó lại đến lúc vị nương nương thứ năm cũng đến bái
kiến, lẽ ra phải là Ôn Uyển đi chúc tết các nàng, nhưng là Ôn Uyển cổ
quái ai cũng không đi chào hỏi, dù sao nàng vốn không có quy củ, liền
không có quy củ đi!
Ôn Uyển vội vàng đổi y phục, vội vả chạy đến Dưỡng Hòa Điện tránh né
những người đó. Hai mươi chín tháng chạp, vẫn đều ở lì tại Dưỡng Hòa
Điện. Dưỡng Hòa Điện là cung điện hoàng đế trụ, bởi vì hoàng đế hiện tại tuổi đã cao, rất ít ở ngự thư phòng, hiện tại trên căn bản đều ở Dưỡng
Hòa Điện xử trí chính vụ. Cho nên nếu không có phát sinh tình huống gì,
Tần phi cũng không đến Dưỡng Hòa Điện. Bởi vì đến, cũng sẽ không được
vào. Chẳng qua là nếu bên ngoài truyền đến một chút tin tức. Là chuyện
trọng yếu mới được vào.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển đem nơi này làm thành chỗ tránh nạn, thì dở
khóc dở cười. Nha đầu này, thật đúng là khiến cho người ta chịu không
nổi. Thế nhưng lại sợ người đến như vậy, mọi người ai không thích được
săn đón, nàng thì ngược lại, bị săn đón liền có bộ dạng chạy trối chết
giống như muốn giết nàng.
Ôn Uyển hỏi xin hoàng đế cung nữ để chiếu cố nàng, thì ra là bên cạnh công chúa cũng có thái giám. Bất quá cũng may nàng là Quận chúa, không
phải công chúa, cho nên, có thể không cần có thái giám. Cũng bởi vì như
thế, nàng cả một đời này bên cạnh cũng chưa từng có thái giám.
Ôn Uyển đang suy tư, rốt cuộc là nên chọn người nào mới tốt, người
nào là thỏa đáng nhất. Hoàng đế nhìn nàng đem một đôi tay chống cằm, tựa vào trên bàn ngọc, một bộ dạng trầm tư, thì cười hỏi “Ôn Uyển, con đang suy nghĩ gì?”
Ôn Uyển là một hài tử tốt, liền nói. Hoàng đế nhìn nàng vẫn suy nghĩ
người nào thích hợp nhất, thì cười nói “Con nếu muốn tạo thành oanh
động nha, thì nhân tiện chọn nhiều người một chút, nhiều người mới náo
nhiệt. Vậy không phải là hiệu nhất quả à.”
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ như vậy không tốt. Sẽ làm mọi người sợ hãi.
Lại chọn thêm một canh giờ. Ôn Uyển vẫn còn nghĩ . Hoàng đế lại cười hớn hở nói “Cùng ông ngoại hạ hai ván cờ. Không được nhường, không được như lần trước, biết không? Chơi như vậy, mới có hứng thú. Không được học
những lão già cổ hủ kia, nhường ta. Đừng tưởng rằng trẫm không biết.”
Ôn Uyển nghe tươi cười vui vẻ. Phụng bồi hoàng đế chơi cờ, cuối cùng
làm một hài tử nghe lời, không có nhường. Bất quá cũng không để cho
hoàng đế thua quá khó coi, thua mười mấy quân. Hoàng đế vừa nhìn, vẫn
cảm thấy Ôn Uyển nhường ông. Mặc dù ông chưa từng thấy Ôn Uyển kỳ nghệ
rốt cuộc là lợi hại ra sao.
Ngày ba mươi âm lịch, buổi trưa sau khi dùng ngọ thiện, dưới sự cố ý
của Ôn Uyển, trên đường đi Dưỡng Hòa Điện liền bị té xỉu, được cung nữ
khẩn cấp đưa về trong cung điện, lập tức mời thái y tới, bận rộn cả đêm, loay hoay đến mức thái y đầu đều choáng váng. Vẫn hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù thái y tới lui tới tấp, mà hơn mười vị thái y bắt mạch đều
hoang mang lo lắng, nói Hoàng quý Quận chúa bệnh tình cổ quái, rất có
thể là bệnh không thể trị. Bởi vì mạch một hồi tốt, một hồi lại không
có, người lại hôn mê bất tỉnh, thật sự là làm cho người ta tố thủ vô
sách [không có biện pháp nào].
Hoàng đế nhìn một đám thái y, thế nhưng không có một người nhìn ra Ôn Uyển là giả vờ bệnh, thì kinh ngạc. Vương thái y nhìn hoàng đế cũng
không có một chút lo lắng, hoàn toàn không giống bộ dạng trước đó. Cũng
nhìn ra đầu mối, cẩn thận nói “Hoàng thượng, Quận chúa hẳn là tật cũ tái phát, đợi lão thần châm cứu cho Quận chúa hai châm, sau khi tỉnh lại
rồi hãy nói.”
Vương thái y ba châm hạ xuống, Ôn Uyển nhịn đau, trong lòng đem tất
cả mười tám đời tổ tông Vương thái y đều hỏi thăm một lần. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển lúc châm cứu, mãi cho đến châm thứ tư mới mở mắt. Hoàng đế
trong lòng âm thầm khen ngợi nha đầu này, thật đúng là có thể nhịn được. Ôn Uyển dùng một năm thông khí bù đắp cho những lần tức giận kia, cho
nên lần này nhịn đau, không biết nên nói gì nữa.
Vương thái y nói quận chúa phải ra ngoài tĩnh dưỡng cho thỏa đáng,
đặc biệt là không thể buồn phiền. Không thể tức giận, càng không thể bị
kích thích. Nếu không, thần y cũng không trị được. Cho nên, đối với mọi
người mà nói, Ôn Uyển chính là con búp bê dễ vỡ.
Trịnh vương nếu không phải biết nguyên nhân, thế nào cũng bị bộ dạng
này hù dọa. Được tin, Trịnh vương phi nóng nảy, lại nói muốn đi Quận
chúa phủ gặp Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngược lại còn cho quản gia dẫn người vào. Nhưng mà vội vã gặp mặt một lần, trả lời lác đác hai câu, liền ngủ. Thấy vậy Trịnh vương
phi lo lắng không dứt. Trịnh vương nghe lời nói của Vương Phi…, không
thể kiềm được, cũng chạy đến Quận chúa phủ đệ. Ôn Uyển vẫy lui mọi
người, lưu lại Trịnh vương, chờ lúc không có người, một bộ tử khí trầm
trầm [tử khí nặng nề], một chút cũng không có . Hướng về phía
Trịnh vương cười sáng lạn như đóa hoa. Trịnh vương nhìn cái bộ dáng này
của Ôn Uyển, dở khóc dở cười. Cái nha đầu này, giả bộ cũng quá giống đi. Khiến cho hắn đều tưởng thật.
Nhưng, Trịnh vương ngày đó cũng không trở về Vương Phủ, vẫn trông
chừng Ôn Uyển, trông cả một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, trực tiếp vào
cung. Mà như thế lại càng dấy lên tin đồn Ôn Uyển bệnh nguy kịch. Bởi vì chuyện bên kia làm, rất hiển nhiên, lại khiến Trịnh vương tức giận.
Ôn Uyển cho mấy nha hoàn lúc trước đã chọn xong, vội vàng thành thân
vào đầu tháng ba. Cho nên đầu tháng ba, Ôn Uyển mạnh mẽ vang dội mà đem
Hạ Ngữ cùng Vũ Thần, Hạ Lâm cùng Vũ Phong, Hạ Sơ cùng Vũ Lâu, Hạ Thu kết duyên với một thị vệ trong phủ. Vũ Tinh nói hắn bây giờ còn chưa muốn
thành thân. Hạ Ảnh lại nói thẳng kiếp này không lấy chồng. Ôn Uyển cũng
đều theo ý của bọn họ. Ôn Uyển làm người chủ hôn, kéo thân thể ốm yếu,
Hạ Ảnh ở một bên vịn nàng ngồi lên phía trên. Ôn Uyển ở bên trên tiếp
nhận lễ bái của mọi người, trong lòng nàng vô cùng vui mừng, nhưng mà
trên mặt lại cùng giống như bộ dạng của người chết. Tình cảnh đặc biệt
quái dị.
Sau đó, từ chối hết thảy mọi người đến thăm. Từ sắc mặt trầm trọng
của thái y có thể thấy được, tất cả mọi người đều biết, bệnh tình của Ôn Uyển Quận chúa, càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày sáu, hoàng đế tự mình hạ thánh chỉ, Ôn Uyển phải đi Ôn Tuyền
thôn trang dưỡng bệnh, sau đó truyền ra tin tức tình hình đã khá hơn,
nhưng là bệnh tình phản phục [lặp đi lặp lại].
Ôn Uyển vừa đến thôn trang, đã nhìn thấy một cô gái mi thanh mục tú
trên dưới hai mươi tuổi. Nữ tử này Ôn Uyển không gọi tới, nhưng nàng ta
tới là chịu trách nhiệm dạy nàng một chút Phúc Ngữ đơn giản [nói chuyện bằng bụng], những thứ này, Ôn Uyển cũng có thể cần dùng đến. Vừa học, bên cạnh còn
có người dạy nàng một chút những việc cần chú ý. Dù sao làm nam hài tử,
cùng nữ hài tử vẫn có chỗ khác nhau. Ôn Uyển cần phải học hỏi nhiều hơn.
“Quận chúa, đây là chuẩn bị cho người.Trừ ánh mắt, những chỗ khác của người cũng sẽ không giống trước đây nữa.” Hoàng đế phái một nữ tử, tuổi khoảng hai mươi ba. Nàng ta đến cấp Ôn Uyển hoán trang [hóa trang thay đổi diện mạo].
Ôn Uyển chờ nàng chơi đùa một lúc lâu, sau khi nói xong rồi, lấy một cái gương ra.
Hắc, hảo gia hỏa. Chân mày lá liễu chỉ còn lưa thưa vài cọng không ra hình dáng lông mày, làm da trắng nõn trở nên đen thui, dung mạo dĩ
vãng bình thản lúc này lại lộ vẻ lệ khí. Phảng phất như thay đổi thành
một con người khác. Không, hẳn hắn phải nói là thay đổi một người khác
rồi. Ôn Uyển nhìn người không quen biết trong gương kia, cảm thấy quá
thần kỳ, thật sự quá thần kỳ. Cái này có thể so với trở mặt như lật sách a!
Bằng gương mặt này, nếu như không nói cho ông ngoại hoàng đế cùng cậu biết, cũng sẽ không nhận ra nữa a. Tài nghệ này ở cổ đại thật là quá
thần kì rồi. Ôn Uyển hỏi, muốn đổi thành bộ dạng khác, có thể hay không. Nàng kia cười nói, cái này không có đơn giản như vậy. Để chuẩn bị, phải tốn hao phí chi phí rất lớn, quá trình vô cùng phức tạp, cho nên vô
cùng hiếm có ( những người này nói với phía Ôn Uyển đây là mặt nạ, nhưng cũng không nói với nàng chế tác bằng vật liệu gì ).
Hỏi như thế khiến Hạ Ảnh hướng về phía nàng trực tiếp quăng một cái
ánh mắt xem thường. Nàng nghĩ đây là vật như thế nào, cái này bọn họ
cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy thứ tinh tế như thế !
Làm tốt những thứ cần thiết, sau khi chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ. Để
lại một thế thân trong Ôn Tuyền thôn trang, còn bản thân Ôn Uyển thì lén lút trở lại kinh thành, lặng lẽ đi vào ở trong Thuần Vương Phủ.