Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 224: Q.2 - Chương 224: Quốc Bảo




Triệu vương phi nhìn thấy vậy trong lòng âm thầm buồn bực, cái này cùng suy nghĩ trước đây của nàng hoàn toàn không giống. Nhìn bề ngoài, không phải chính là một đứa bé khiến người ta yêu thích sao. Nơi nào giống lời Tư Nguyệt nói, nàng nghe nói Ôn Uyển Quận chúa chính là người có tâm kế thông minh lợi hại.

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn cười thật ngọt ngào, đi tới liền lôi kéo tay Ôn Uyển. Ôn Uyển rất buồn bực, mấy người nay không có động tác nào khác biểu hiện thân thiết hay sao, vì sao mỗi người muốn tỏ vẻ thân thiết đều nhất định phải kéo tay nàng, nàng thật sự rất không thích người lạ đụng vào nàng. Lại còn dùng một bộ dạng thân mật.

Ôn Uyển có kinh nghiệm lần trước, nên cũng không nguyện ý bị những quy củ kia trói buộc. Dù sao ở bên ngoài tất cả mọi người đều biết nàng tính tình quái dị kỳ lạ. Còn nữa, nếu đã định là địch nhân, cũng không cần thiết giả vờ thân mật như người một nhà. Vẫn là nghĩ sao làm vậy, làm một hài tử bốc đồng, nếu so với làm một hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện thì thư thái hơn.

Vừa nghĩ như vậy, Ôn Uyển vô cùng không nể mặt bước lui về sau ba bước. Triệu vương phi ngạc nhiên, đứa bé này, sao lại có thể không hiểu lễ nghi như vậy. Tư Nguyệt thì ở bên cạnh cười nói “Mẫu phi, người đừng để ý, Ôn Uyển biểu tỷ, không thích người khác chạm vào.”

Mà Ôn Uyển nhìn Tư Nguyệt một cái, không để ý lại bước sang bên cạnh hai bước. Cách Hiền phi cùng Triệu vương phi rất xa, cách Tư Nguyệt cũng rất xa. Hạ Ảnh cúi đầu phỉ báng không dứt, cho dù không thích, cũng không cần làm rõ ràng như vậy có được hay không. Ngày đó ở trong vương phủ, vẫn còn khiêm tốn mà tiếp thu Cổ ma ma dạy dỗ một lần nữa. Không quá hai ngày, thói quen cũ lại tái diễn. Xem ra, Quận chúa quả thật vẫn chưa nhớ kỹ.

Ôn Uyển nếu biết suy nghĩ của Hạ Ảnh, thế nào cũng hôn mê. Cái này sao có thể giống nhau chứ? Gia quyến Trịnh Vương Phủ, cùng gia quyến Triệu Vương Phủ có thể giống nhau sao? Còn nữa, thái độ đối với người trong Trịnh Trọng Vương Phủ, nàng đã có nguyên tắc, sau này ai cũng không đắc tội, ai cũng không thân cận. Nói về phần phủ Triệu vương, đắc tội thì sao. Chẳng lẽ không đắc tội bọn họ có thể thả cho nàng một con ngựa, nằm mơ sao! Đã như vậy, tại sao còn phải theo chân bọn họ hư tình giả ý? Dù sao nàng sợ cũng là sợ thật, không phải là giả. Những người này từng người từng người bề ngoài tươi cười như hoa nhưng bên dưới, cất giấu tâm tư ác độc ra sao. Đã trải qua nhiều chuyện rồi, nàng quả thật quá sợ những thứ này.

Triệu vương phi đem từng hành động của nàng đều lưu vào trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười “Ừ, nghe Vương gia nói, Quận chúa đoan trang hào phóng, hôm nay xem ra, so với điều Vương gia nói còn tốt hơn ba phần đi.”

Ôn Uyển được khen ngợi, có chút ngượng ngùng cười cúi đầu.

Triệu vương phi rất hòa ái nói “Ôn Uyển, mấy ngày nay, Tư Nguyệt thật sự đã làm phiền cháu. Đứa bé kia, tính tình giống như con khỉ, tính khí vừa nhanh nhẹn, lại làm việc không có chừng mực, cũng là đã bị ta làm hư rồi. Cháu ngàn vạn lần không nên chấp nhặt cùng nàng.”

Ôn Uyển cũng không nói cái gì mà nàng không chấp nhặt với nàng ta. Chẳng qua là nhàn nhạt, không tỏ vẻ gì. Nha đầu bên cạnh, cũng không mở miệng giúp nàng giải thích.

Triệu vương phi nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, mới xem như có chút tin tưởng tin đồn lúc trước. Xem ra, Ôn Uyển Quận chúa đúng là không biết cách đối nhân xử thế . Bằng không, cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng như thế. Trong lòng nói thầm, nhưng nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn, nói “Mợ cũng không biết cháu thích gì, cho nên, quà gặp mặt lần này không biết là có hợp ý cháu hay không?”

Triệu vương phi vừa nói xong, một Đại nha hoàn đứng bên người, liền nâng một cái hộp ở bên cạnh lên, một hộp gỗ dài đàn hương màu đen có hoa văn hình rồng mạ vàng đùa nghịch viên trân châu. Ôn Uyển thứ tốt gì mà chưa từng thấy, đối với lễ vật nàng ta tặng, tự nhiên là không mấy hứng thú.

“Mở ra, cho quý Quận chúa xem một chút, Ôn Uyển, xem một chút, có thích hay không.” Triệu vương phi cười đến cực kỳ minh mị [xinh đẹp rạng rỡ]. Nha hoàn bên cạnh bước ra phía trước, đứng trước mặt Ôn Uyển, mở ra.

Ôn Uyển nâng mắt nhìn lên, trong hộp thịnh trang chính là một món đồ hình chữ nhật kim bích huy hoàng [vàng son lộng lẫy]. Cũng là một bộ bàn cờ, mặc dù không so sánh được với bàn cờ Thất Xảo Linh Lung, nhưng là tuyệt đối là trân bảo, trân bảo khó gặp.

Ôn Uyển sửng sốt nửa ngày, này, nhìn rất quen mắt. Cảm giác quen thuộc khiến cho nàng chợt nhớ đến thời hiện đại. Với một cao thủ chơi cờ, có một bộ bàn cờ tốt, đó là việc mà ai cũng ước mơ tha thiết. Thế nhưng muốn có một bàn cờ tốt lại phải là bàn cờ hợp với tâm ý, so với lên trời còn khó hơn. Mà vật này, ban đầu là nàng nhìn thấy ở chỗ xã trưởng của kỳ xã [hội đánh cờ]. Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã bị tạo hình tinh xảo đẹp đẽ cùng tay nghề khéo léokhiến cho bị mê hoặc thật sâu. Dĩ nhiên liền quấn lấy nói nàng muốn có, xã trưởng cười ha ha nói nơi này của hắn chỉ là đồ dỏm. Chính phẩm, ở trong viện bảo tàng cố cung rồi. Chính là quốc bảo nhất đẳng, có tiền cũng mua không được.

Nàng ngày đó vừa nghe, liền ngồi phi cơ thông qua người quen chạy đi nhìn chi bảo truyền thế này [ chi bảo truyền cho đời sau]. Nếu như không phải được lưu giữ trong trong viện bảo tàng, là quốc bảo, thì nàng cho dù dung hết tất cả tài sản, cũng muốn mua nó về nhà.

Bàn cờ Song Lục tráng men hoa văn hình sư tử, vẫn giống như đời trước nàng đã thấy. Bàn cờ hình chữ nhật, bốn bề dựng thẳng [giống như bốn cái thành của hình chữ nhật], phần giữa, bên dưới là cái bệ sáu chân để nâng đỡ. Khay dưới đáy hình chữ nhật được viền mạ vàng bốn phía, chạy dọc chiều dài mặt trên bàn cờ mỗi bên có 12 chấm tròn nhỏ, bên trong khảm xà xừ, là vị trí các quân cờ. Bên trong mặt trên bàn cờ trang trí bằng thổ cẩm hình bảy con sư tử chơi đùa quả cầu xếp thành hình chữ vạn. Mặt trong các thành trang trí hoa lá xen kẽ, mặt ngoài là mười cái khai quang, bên trong khai quang xanh ngọc trên mặt trang trí các loại hoa quả. Viền quanh bệ chân bên dưới có hoa văn các cành hoa.

Ôn Uyển phảng phất giống như bị niệm ma chú [giống như bị bỏ bùa ấy :D], không tự chủ được liền đứng lên. Đi tới bên cạnh nha hoàn kia, vuốt bàn cờ. Phảng phất như xuyên qua thời không, trở lại hiện đại. Ở hiện đại, nàng đứng cách một tầng kính chống trộm, nhìn cái trân bảo này. Không nghĩ tới, lần này thế nhưng có thể tự mình chạm vào.

“Xem ra, lễ vật này của vợ lão ngũ, không có tặng không rồi.” Nhìn đáy mắt Ôn Uyển đều là si mê, Hiền phi hiếm khi nở nụ cười.

Ôn Uyển nghe được lời hiền phi nói…, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, cười không tỏ vẻ gì. Triệu vương phi nhìn bộ dạng kia của Ôn Uyển, cũng thở phào nhẹ nhỏm. Ôn Uyển Quận chúa thích là tốt rồi, không uổng phí nàng hao tốn tâm lực lớn như vậy, cũng vì muốn cho Ôn Uyển có thể để mắt đến, đánh tốt quan hệ.

Ôn Uyển mặc dù thích, nhưng là vô công bất thụ lộc. Bút họa mấy cái, lắc đầu “Nương nương, Vương Phi, Quận chúa nói, lễ vật quá quý trọng rồi, nàng không thể thu. Tâm ý này nàng nhận, nhưng mà nàng thật sự là không thể thu. Bàn cờ này, theo Quận chúa đoán, chính là trân phẩm khó gặp, ít nhất cũng phải mấy vạn lượng bạc, thật sự là quá quý trọng rồi. Hẳn là vật Triệu vương gia yêu mến. Đều nói quân tử không đoạt vật người khác yêu thích, nàng thật sự là không thể thu”

“Tặng lễ, đương nhiên là phải tặng thứ tốt nhất. Chỉ cần Quận chúa thích là tốt rồi, ta còn sợ tặng Quận chúa lại không thích đây! Đây cũng không phải là của Ngũ cữu cữu cháu, là của Ngũ cữu mẫu. Ta ngày thường bận rộn nhiều chuyện, cũng chỉ là thỉnh thoảng mới đánh vài ván. Nghe nói Ôn Uyển thích bàn cờ, đương nhiên phải tặng cho người yêu thích nó, mới không bị mai một, cháu nói phải không.” Triệu vương phi cười híp mắt cầm lấy.

Ôn Uyển chuyển hồi ánh mắt, cũng không nhìn bàn cờ một cái. Nàng sợ sau khi nhìn rồi, lại không thể dời mắt đi. Ôn Uyển tiếp tục bút họa vài cái “Quận chúa nói, nàng đã có một bàn cờ tốt rồi, nếu lại chiếm vật ngũ cữu cữu yêu thích sẽ không tốt”

Hiền phi cười nói “Con đứa nhỏ này, đã nói không phải là của ngũ cữu cữu con, chẳng lẽ Ngũ cữu mẫu đi lừa con sao . Còn nữa, đều nói trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối, con nhất định phải nhận. Ngũ cữu mẫu con nếu có thể tặng, con cứ nhận. Không thể từ chối, bằng không ngũ cữu mẫu con sẽ tức giận .”

Ôn Uyển lúc này mới không khách khí nữa, vui rạo rực nhận lấy. Sau khi trịnh trọng nói tạ ơn, liền để cho Hạ Ảnh ôm bảo bối bàn cờ Song lục tráng men hoa văn sư tử này, trở về nhà.

“Mẫu phi, Quận chúa không thích trang sức, nhưng lại thích bàn cờ. Sở thích này, đúng là quái dị, con dâu chưa từng thấy qua nữ tử yêu thích bàn cờ. Chẳng lẻ Ôn Uyển là cao thủ chơi cờ?” Triệu vương phi kỳ quặc.

Hiền phi hỏi cung nữ bên cạnh ” Ôn Uyển Quận chúa cùng hoàng thượng hạ cờ, kết quả như thế nào? Ôn Uyển Quận chúa kỳ nghệ như thế nào?”

Cung nữ bên cạnh nghe, lập tức tiếp lời nói ” Tin tức truyền đến nói, Quận chúa kỳ nghệ cao nhưng so với hoàng thượng thì kỳ nghệ hơi kém một chút, thắng ít thua nhiều, hơn nữa cũng là ở thời điểm hoàng thượng nhường mới thắng. Đoán chừng , kỳ nghệ cũng không tệ.”

Triệu vương phi khóa chặt chân mày. Trầm tư.

Triệu vương phi nghĩ một lát, mới hướng về Hiền phi nói ” Mẫu phi, con xem ánh mắt mới vừa rồi Quận chúa nhìn bàn cờ này, thật quái dị. Ánh mắt kia, dường như có một cỗ tưởng niệm, hồi ức, rất phức tạp. Khiến cho con dâu rất khó hiểu. Dường như nàng cũng đã từng nhìn thấy bàn cờ này.”

Hiền phi đột nhiên căng thẳng trong lòng “Con có được bàn cờ này, là lúc nào?”

Triệu vương phi cũng là có nghi hoặc “Bàn cờ này là hai mươi lăm năm trước, do một vị phú thương sở hữu, nói là bảo vật của hoàng đế tiền triều, mang tặng cho tổ phụ con dùng. Tổ phụ con đối với nó quý như trân bảo, sau khi tổ phụ con qua đời liền truyền cho phụ thân con, cha con cũng xem nó như trân bảo. Bàn cờ này, con phải gửi thư, gửi đi mấy phong thư, cầu phụ thân, phụ thân mới nhịn đau bỏ thứ yêu thích. Theo lý, nàng không thể nào gặp qua bàn cờ này a?” Hai mươi lăm năm trước, Ôn Uyển cũng không biết ở trong cái ngóc ngách xó xỉnh nào nữa, có thể gặp qua bảo bối này.

Hiền phi trong mắt hiện lên tia sáng “Bổn cung quả nhiên không có đoán sai, Ôn Uyển đúng là gặp kỳ ngộ. Bổn cung phỏng đoán, nàng nhìn thấy không phải là vật thật, hẳn là thấy qua bàn cờ này trong tranh hoặc những thứ khác miêu tả vật này. Nhìn bộ dạng mới vừa rồi, chắc chắn là như thế. Chẳng qua là, bây giờ người biết rõ nàng cũng không có, muốn truy xét, cũng truy không được. An thị, thật đúng là phế vật, ngay cả tiểu hài tử cũng xử trí không được. Nếu không, ở đâu có một đống phiền toái như thế này.”

Thật là phiền. Đáng tiếc chính là, Hồng Bân ban đầu trước sau cũng không có thông báo, tự tiện quyết định kế sách. Nhận được tin tức còn nói hắn đã thận trọng, điều tra rõ ràng. Không ngờ bên trong lại là cạm bẫy. Cái nha đầu kia, cái nha đầu kia, chính là tai họa. Cái tai họa này, đã phải sớm trừ. Bằng không, nơi nào gây ra thị phi như hôm nay.

Triệu vương phi cũng là người thông tuệ cơ trí, rất nhanh liền hiểu ý tứ của lời này “Mẫu phi, có cao nhân nhàn vân dã hạc , thích du ngoạn nhiều nơi, thường hay có hứng thú thu đồ đệ. Muốn truy xét là cao nhân phương nào, thì rất khó tìm được .”

Hiền phi nghe vậy. Thắt chặt chân mày. Người sau lưng này, giấu cũng đủ sâu. Thiếp thân ma ma của Ôn Uyển đã chết, đến nay, người còn sống trên đời này, cũng chỉ có mình Ôn Uyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.