Edit: Mèo
Hoàng đế đã sớm biết, Ôn Uyển là người ở trong lòng không tin một
người nào. Ôn Uyển, chỉ có tin chính mình, cho nên, đối với bất kỳ người nào đều có một phần lòng phòng bị. Không chỉ có ông, ngay cả Trịnh
vương cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên, hoàng đế cũng dùng lòng bao dung
rất lớn để thông cảm Ôn Uyển. Nghĩ tới Ôn Uyển tại hoàn cảnh như vậy, có tạo thành tính tình như thế cũng bình thường. Khi không có bất kỳ người nào giúp đỡ, nàng chính là dựa vào một phần lòng phòng bị này, mới còn
sống được. Mới có thể hảo hảo mà sống đến bây giờ.
Hoàng đế chỉ cần vừa nghĩ Ôn Uyển có thể đem một thân kinh thế tài
hoa của mình giấu diếm, mà không tuyên cáo thế nhân biết, thì không biết mình nên nói cái gì. Đây là việc cần bao nhiêu lực nhẫn nại . Khi đối
mặt lời đồn đãi ngoại giới khinh bỉ giễu cợt , thế nhưng có thể một chút cũng không để ý . Vẫn an tâm mà qua cuộc sống của mình. Đứa nhỏ này,
đến tột cùng là không quan tâm , hay là đã sớm có tính toán.
Trải qua mấy năm quan sát, hoàng đế đã có đáp án. Đứa bé này căn bản
không quan tâm ánh mắt của người khác. Nàng sống cho chính nàng, người
khác nói kệ người khác.
Cõi đời này, không thiếu nhất là nhân tài. Nhưng mà có được một thân
tài hoa, có thể hiểu được ẩn nhẫn nhượng bộ, cam chịu tầm thường, trên
đời không có mấy người. Thật sự có người như vậy, cuối cùng sẽ đại phóng quang thải( ánh sáng chói lọi ), truyền lưu thiên cổ . Không nghĩ tới, cháu ngoại của ông, chính là người như vậy.
Hoàng đế không nhịn được mà lấy ra hộp gỗ lim tơ vàng, sờ cái hộp
trên tay. Ông biết, bên trong nhất định là có di ngôn của sư muội .
Nhưng mà hiện tại ông không thể mở ra xem, ông còn muốn quan sát xem .
Chọn lựa Thái tử quan hệ ngàn vạn dân chúng, quan hệ Yến gia độc chiếm
thiên hạ. Cho nên, nhất định phải thật thận trọng. Nếu một khi nhìn, ông không dám cam đoan mình sẽ không bị di ngôn này ảnh hưởng. Cho nên, ông nhất định phải chịu đựng.
Hoàng đế vuốt cái hộp trong tay, nhẹ giọng nói”Sư muội, không nghĩ
tới. Ôn Uyển cháu ngoại của chúng ta, tài hoa của nó không chút nào kém
hơn muội. Nhưng mà, nó so với muội hiểu được ẩn nhẫn. Hiểu được đem tất
cả ánh hào quang toàn bộ thu liễm, cam chịu làm người bình thường. Thậm
chí bị châm chọc thành tục tằng ác độc, cũng chưa bao giờ chính diện đi
ra ngoài rửa sạch lời đồn. Nhưng trên thực tế, nó lại là một đứa trẻ cực kỳ thông tuệ, sự thông tuệ của nó không kém cỏi hơn muội chút nào. Hơn
nữa, cái nha đầu này cũng rất hiếu thuận đáng yêu. Đáng tiếc, muội không thấy được nó. Sư muội, ta không có chiếu cố tốt Phúc Huy. Nhưng Ôn
Uyển, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố, muội yên tâm, ta nhất định sẽ
hảo hảo chiếu cố nó.”
Hoàng đế cuối cùng vẫn đem cái hộp cất lại. Thật ra ông cũng muốn
biết Tô Phượng rốt cuộc lưu lại di ngôn gì, nhưng mà ông sợ hãi phải đối mặt. Thật ra thì không xem. Trong lòng ông cũng mơ hồ đoán ra một hai
phần. Cho nên, ông sợ hãi chứng kiến đồ vật trong hộp. nhưng mà vì giang sơn trước mặt, ông không thể bị tình cảm ảnh hưởng. Ông nhất định phải
tuyển ra thái tử thích hợp nhất . Mà không phải bị tình cảm ảnh hưởng.
Trận tỷ thí thứ hai . Ôn Uyển thắng, buôn bán lời mười sáu vạn. Lần
thứ ba này, Ôn Uyển không tin chắc. Bởi vì không chắc, cũng không muốn
còn chưa bắt đầu đã phán định mình thua. Biết rõ xác suất hòa không lớn, vẫn dùng hai mươi vạn cược hòa. Cũng là vì gia tăng cho mình một chút
lòng tin. Dĩ nhiên, nếu có thể hòa, lần này nàng có thể có lợi nhuận
cao.
Ngày hôm đó, rất nhiều người đến Điện Văn Đức . Ôn Uyển xem xét, dù
thế nào cũng có ba mươi mấy người a! Tuy nhiên Điện Văn Đức khá lớn,
cũng đồng dạng biết rõ, những người này cho dù ở trong đại điện, cũng sẽ không phát ra âm thanh. Nhất định sẽ bảo trì đầy đủ yên tĩnh. Nhưng Ôn
Uyển vẫn cau chặt chân mày, như thế nào mà nhiều người như vậy. Ôn Uyển
trong lòng không muốn, nhiều người như vậy, rất dễ dàng nhiễu loạn tâm
thần của nàng. Bởi vì nhiều người. Dù an tĩnh như thế nào, cũng không
thể bảo trì đầy đủ sự yên tĩnh.
Ôn Uyển hướng về phía Hải lão nói ” Tiên sinh, quá nhiều người. Ầm
ĩ.” Nói rất ít, đều là nàng cố ý khàn giọng mà nói. Như vậy cũng không
sợ bị người khác nhìn ra đầu mối.
Hải Học Sĩ nhìn người trong đại điện, đối với Ôn Uyển đưa ra điểm
này, ông tự nhiên là miệng đáp ứng ngay, quay đầu hướng về những người
khác, xin bọn họ đều đi ra bên ngoài. Cho nên, dựa theo tình huống bình
thường, có lẽ chỉ chừa hai người. Tự nhiên là, Đông Thanh chịu trách
nhiệm bưng trà rót nước cho Ôn Uyển, còn có một thái giám, phụ trách
bưng trà rót nước cho Hải lão. Hai người này, tất nhiên là phải lưu lại .
Dựa theo lời nói, những người khác nhất định là tất cả đều đi ra
ngoài . Thế nhưng, cuối cùng vẫn có một người lưu lại. Người này không
phải là ai khác, chính là Lão sư đại nhân của Ôn Uyển , Tống Lạc Dương.
Lần này hắn thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội đến, hắn đi theo Lão
sư vào Điện Văn Đức . Lúc này, hắn đâu nguyện ý rời đi. Đây chính là
điều hắn vẫn một mực mong đợi , cũng giống như vô số lần trong suy nghĩ
tiến hành đỉnh phong tỷ thí, làm sao bỏ qua cơ hội như vậy. Hơn nữa,
phải đợi cơ hội lần sau, cũng không biết đến bao giờ. Hắn tỏ vẻ mình
không phải là nhàn rỗi, chủ động nói hắn phụ trách truyền ván đấu cờ ra
bên ngoài.
Hải lão tự nhiên là không sao, nhiều người đối với ông liên quan
không lớn. Chuyện này cũng là Ôn Uyển nói ra, Ôn Uyển sợ bị người quấy
nhiễu. Cho nên Hải lão nhìn Ôn Uyển, nếu như Ôn Uyển nói không đồng ý
vậy thì sẽ cho hắn đi ra ngoài. Dĩ nhiên, Ôn Uyển đồng ý ông sẽ không
phản đối.
Tống Lạc Dương nhìn Ôn Uyển, trong mắt có cảnh cáo. Nếu là dám để cho hắn phải đi ra ngoài, hắn cần phải tại chỗ giáo huấn tên đệ tử không
tôn sư.
Ôn Uyển thấy ánh mắt cảnh cáo của Lão sư, làm sao còn dám nói phản
đối…, vội vàng gật đầu ứng. Ai cũng có thể đắc tội, Lão sư đại nhân đắc
tội không nổi a. Cho nên, Tống Lạc Dương rất là vui vẻ làm công việc
thông truyền trận đấu cờ. Chuyện này dường như đối với hắn mà nói, là vô thượng vinh quang. Ôn Uyển rất im lặng.
Hải lão có chút quái dị, như thế nào mà có cảm giác Giang Thủ Vọng có chút cố kỵ Lạc Dương. Hài tử này không sợ trời không sợ đất , làm sao
có thể sợ đệ tử của ông, nhất định là mới vừa rồi mình hoa mắt, nhìn lầm rồi. Người đã già, ánh mắt cũng không tốt nữa a.
Ván đầu tiên: Ôn Uyển cầm quân đen, Hải lão cầm quân trắng. Ôn Uyển
âm thầm bật cười, chẳng lẽ, thật đúng là tin tưởng màu sắc may mắn mà
nói . Xem ra, cái này tác dụng trong nội tâm, xác thực là đắc dụng a!
Ván đầu tiên đánh rất gian khổ, thế nhưng Ôn Uyển đã sớm trù tính tốt lắm, chính mình không muốn thua rất khó coi, nhất định phải tại ván đầu thắng, nếu không đến ván sau, cơ hội thắng càng ngày càng nhỏ .
“Diệu a, quân cờ này đi thật diệu, quả thực là thần lai chi bút ( bút tích như thần ), quả thật đại tài, đại tài nha!” Phía ngoài quần chúng tỉ mỉ phân tích
mỗi một nước cờ, thế cờ cùng với chỗ đặc sắc . Để cho người quan sát
than thở không dứt. Mà người đem hết tâm tư, dùng hết tâm huyết; người
giải thích cũng trầm bổng du dương, nhiệt huyết bay cao. Người ở bên
cạnh nghe cũng là như si như say, tán thưởng không thôi.
Trong hoàng cung người xem cờ, đều có thân phận có địa vị . Trong đó
học giả danh vọng rất cao thì hơn mười vị. Còn có rất nhiều vị tôn thất
thân phận rất cao . Ở ngoài hoàng cung, còn có các canh bạc, trong sân
rộng. Nơi này, còn có không dưới ngàn người đang đợi.
Từ Trọng Nhiên mỗi lần nghe người giải thích giảng giải một câu,
trong bụng liền hối hận thêm một phần: “Thật là không nên, sớm biết,
ngày đó như thế nào cũng nên cùng hắn giao hảo. Nhân tài nghịch thiên
bực này ( người giỏi đến trái đạo trời ). Sau này nhất định sẽ có một thành tựu kinh thiên động lòng người.”
Yến Kì Hiên nghe đến nắm chặc nắm đấm, mỗi một bước đều khẩn trương
vạn phần. Nếu là Ôn Uyển ở đây, nhất định sẽ cười hắn, thật là hoàng đế
không vội mà thái giám gấp a! Cuộc tỷ thí này, thay vì nói là tỷ thí,
càng không bằng nói là một cuộc thịnh yến. Một thịnh yến đấu cờ của các
cao thủ kỳ nghệ đỉnh tỷ thí.
Một ván đấu này, bắt đầu từ sáng sớm, đến cuối buổi trưa , suốt sáu
giờ, Ôn Uyển dùng ưu thế mong manh, thắng nửa bước. Chỉ nói là nửa bước, mà không phải một nửa. Chính là chỗ nửa bước này, cũng là thành quả Ôn
Uyển hao tâm hao lực .
Trời tháng mười một , mà Ôn Uyển vô cùng mệt mỏi trán đổ đầy mồ hôi.
Đông Thanh đưa khăn, Ôn Uyển nhận lấy liền xoa xoa cái trán đầy mồ hôi,
lấy cơm tới đây ăn. Trong lòng thầm kêu , thật mệt mỏi quá, trong đầu
chỉ tràn đầy toàn là đen trắng , sắp tẩu hỏa nhập ma. Nhưng thật sự, rất sướng khoái, thật lâu, hoặc là phải nói, cho tới bây giờ nàng không có
được đánh qua ván cờ sướng khoái lâm ly như vậy. Dùng cơm xong, hai
người tiếp tục. Hải đại nhân còn rất bình tĩnh, nhìn không ra sắc mặt
có gì biến hóa. Mà Ôn Uyển, thì lại càng bình tĩnh.
Ngược lại Tống Lạc Dương ha hả mà cười hỏi “Phất Khê a, đánh xong ván đầu tiên, cảm tưởng như thế nào?”
Ôn Uyển tức giận nói”Không có cảm tưởng.”
Tống Lạc Dương nhìn bộ dạng Ôn Uyển, thì cười ha ha. Hải lão nhìn hai người, làm sao lại quen thuộc như vậy , trong nội tâm dần hiện ra nghi
ngờ. Nhưng mà không có thời gian cho ông suy nghĩ nhiều.
Ván thứ hai: Ôn Uyển cầm quân trắng, Hải lão cầm quân đen. Một ván
này, Ôn Uyển đánh phải cẩn thận từng li từng tí, mỗi lần một quân, nhất
định phải cân nhắc cả buổi.
Người ở phía ngoài đều tại chỗ mà thảo luận nóng bỏng, mỗi lần một
quân, bên ngoài đều phân tích giải thích chỗ đặc sắc ảo diệu. Càng xem,
càng tán thưởng hai vị tài cao trong đại điện. Trong đó, mọi người đối
với Giang Thủ Vọng bội phục sát đất. Hai người an tĩnh như vậy , một
quân một quân mà hạ, một quân một quân mà ăn. Đánh đến giờ Tuất hơn phân nửa ( tám giờ tối ). Ôn Uyển xoa xoa cái trán đầy mồ hôi hột, không
phải là bị sợ mà là mệt mỏi đấy . Ván thứ hai, Ôn Uyển thua, thua ba
quân.
Thật ra thì Ôn Uyển đánh đến lúc sau, cũng biết mình không thắng được . Nhưng mà thua ba quân, coi như là thành tích không tệ . Dù sao, chênh lệch vẫn tồn tại.
Dùng qua cơm tối xong, Hải lão còn muốn tiếp tục, Ôn Uyển thì lại
không muốn. Nàng hiện tại, cần nhất chính là nghỉ ngơi. Mà không phải
tiếp tục. Nếu tiếp tục, nàng sợ chính mình chịu không nổi. Nếu quả thật
tiếp tục , Ôn Uyển cho rằng còn không bằng trực tiếp nhận thua cho rồi . Bởi vì …, nàng đúng là mệt mỏi đến không xong. Làm sao còn có thể chống đỡ được ván thứ ba.
“Tiên sinh, có thể ngày mai tiếp tục hay không? Ta có chút chịu không nổi.” Ôn Uyển thật sự có chút chịu không nổi. Từ buổi sáng bảy giờ bắt
đầu, đến bây giờ tám giờ, trừ nghỉ ngơi một canh giờ, suốt sáu canh giờ
là mười hai giờ, đại não một phần cũng không nghỉ ngơi. Hơn nữa buổi tối dùng cũng là đèn cung đình, cũng không phải là đèn điện, ánh sáng mờ
như vậy , làm sao còn có thể chịu nổi. Cho nên Ôn Uyển cũng không có
quanh co lòng vòng, nói thẳng ra ý của mình.
“Có thể.” Hải lão nhìn thiếu niên trước mắt , sắc mặt ngăm đen có
chút trắng bệch (tác dụng tâm lý ), trên trán đã đổ mồ hôi. Biết là thật chịu không nổi, Ngẫm lại cũng quả thật làm khó hắn, liên tiếp ba ngày,
mỗi ngày đều hao tổn tâm thần, đánh cờ độ khó cao như vậy, quả thật hao phí trí nhớ và thể lực, người trưởng thành đều chưa chắc có mấy ai chịu nổi, huống chi là một hài tử. Bất quá, ông cũng biết thân thể Phất Khê
công tử dường như không tốt. Nghe nói đứa bé này, từ Giang Nam cố ý tới
kinh thành cũng là vì chữa bệnh. Nghĩ tới đây, Hải lão có chút hổ thẹn.