“Hoàng thượng có chỉ, để cho hai vị ở lại trong cung nghỉ ngơi, ngày
mai lại tiếp tục.” Một thái giám truyền lời của hoàng đế tới đây.
Đạo thánh chỉ này, để cho Hải lão rất là sợ hãi. Cung điện này, há có thể ngủ lại tốt như vậy. Ôn Uyển nghe lời này, thì sắc mặt bình thường. Nàng nghĩ tới, chắc là ông ngoại hoàng đế thấy sắc trời đã tối, bây giờ đi trở về cũng đã trễ. Cho nên dứt khoát cho nàng ở trong cung ngủ lại . Nàng trước kia mặc dù không thích ở trong cung ngủ đêm, nhưng thỉnh
thoảng , ông ngoại hoàng đế không cho trở về, cũng sẽ nghỉ ở nội cung.
Ôn Uyển lúc này thật sự mệt mỏi không chịu được, rất cần nghỉ ngơi.
Nên không có nghĩ nhiều như vậy , hiện tại, nghỉ ngơi là cần gấp nhất.
Cho nên tắm rửa xong liền lên giường, quá mệt mỏi, thực sự trí nhớ dùng
quá độ rồi. Vừa lên giường liền ngủ mất.
Thời điểm hoàng đế tới nhìn Ôn Uyển , Ôn Uyển đã sớm ngủ thiếp đi.
Đông Thanh thấy hoàng đế lại tới thăm chủ tử của nàng, bị làm cho sợ đến hai chân như nhũn ra, lập tức liền nhuyễn nằm úp sấp mà quỳ trên mặt
đất, cả người còn sợ kinh hãi đến không xong, thân thể vẫn phát run rất
nhỏ.
Đợi đến thời điểm hoàng đế vào trong phòng , Đông Thanh mới nhớ lại
vị chủ tử này của nàng, dường như đã ngủ rồi. Trán Đông Thanh đổ mồ hôi , cũng không biết vạn tuế gia có thể trị tội chủ tử hay không. Chỉ mỗi
một tội coi rẻ quân vương thôi, thì đầu chủ tử phải dọn nhà.
Đông Thanh muốn đi vào đánh thức Ôn Uyển. Bị Ôn công công ở bên ngoài trông coi ngăn trở ở bên ngoài nói ” Vạn tuế gia ở bên trong, ngươi
cũng đừng có tiến vào.” Đông Thanh thấy, chỉ đành phải lo âu mà nhìn vào miệng. Hi vọng công tử phúc lớn mạng lớn, sẽ không làm cái chuyện gì
mất thể thống.
Hoàng đế vào trong phòng , Ôn Uyển đã ngủ rất say. Hoàng đế nhìn tư
thế ngủ của Ôn Uyển liền bật cười. Chỉ thấy Ôn Uyển nằm úp sấp dè chừng
mà dựa vào mép giường bên nằm ngủ, gối vốn là gối lên đầu , nhưng là bị
nàng ôm thật chặc vào trong ngực. Một giường chăn mền. Một nửa khoác lên trên người nàng, còn có một nửa góc rủ đến bên cạnh mép giường. Tướng
ngủ muốn nói có bao nhiêu chướng tai gai mắt, thì có bấy nhiêu chướng
tai gai mắt.
Hoàng đế lúc trước nghe Ôn công công nói, tư thế ngủ của Quận chúa có chút chướng tai gai mắt. Lúc này mới biết được, đâu chỉ là bất nhã, có
lẽ nói thẳng là vô cùng khó coi.
Ôn công công rón rén mà đi vào, thấy Ôn Uyển ngủ say như vậy, vốn là muốn gọi một hai tiếng, dù sao hoàng đế cũng đến rồi nha.
“Không nên đánh thức nàng, làm cho nàng ngủ. Đoán chừng là quá mệt
nhọc.” Hoàng đế ôn hòa mà cười nói . Nha đầu này, thật đúng là, giấu
diếm thực sâu, thậm chí có kỳ nghệ cao thâm, cao minh như vậy. Thiên hạ
hôm nay. Có thể cùng Hải lão so chiêu còn có thể thắng , là không thể
đếm hết một bàn tay. Nàng lại có thể thắng một bàn ( mặc dù chỉ là nửa
bước ). Hoàng đế đã quyết định, chờ nha đầu này trở lại. Nhất định phải
đặt ở bên cạnh. Ông muốn nhìn, Ôn Uyển đến tột cùng còn ẩn tàng bao
nhiêu bản lĩnh.
Hoàng đế đích thân đem chăn, từ trong ngực Ôn Uyển kéo ra, một lần
nữa đắp kín cho nàng. Ôn Uyển cảm giác có người động chăn mền của nàng.
Cau mày đem tay nhúc nhích một chút. Tiếp theo đưa tay nắm lấy chăn. Tùy ý kéo phủ chính mình, hai tay lại ôm gối đầu thật chặc. Ánh mắt cũng
không mở ra, ngủ say đến không cần nói.
Hoàng đế đem đắp ở trên người Ôn Uyển. Nhìn tư thế ngủ của Ôn Uyển,
hoàng đế buồn cười. Cái nha đầu này, lá gan lớn không ít, nhưng tướng
ngủ một chút cũng không có tiến bộ.
Sau khi hoàng đế đi, Đông Thanh nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong phòng
ngủ. Nhìn Ôn Uyển ngủ say, trong lòng thầm suy nghĩ , công tử rốt cuộc
là hạng người gì. Thậm chí ngay cả Vạn tuế gia cũng đến xem.
Chờ tỉnh táo lại, thấy chăn dường như không có chỉnh tề giống ban
đầu. Lập tức mặt liền bị dọa xanh . Vạn tuế gia, đắp chăn cho chủ tử của nàng? Này, nàng bị hoa mắt rồi. Nhất định là như vậy. Nhất định là hoa
mắt.
Trong Hàm Phúc cung, Hiền phi đang nghe tâm phúc Quách ma ma vừa báo
cáo hướng đi của hoàng đế. Hiền phi có chút nghĩ không thông”Đã trễ thế
này. Hoàng thượng lại đi xem Giang Thủ Vọng? Hoàng thượng xem Giang Thủ
Vọng làm cái gì? Chỉ là một đứa nhà quê tới từ Giang Nam mà thôi. Cho dù hắn có tài, cũng không đáng được hoàng thượng xem trọng như vậy. Đi dò
tra xem, trong này, có phải có cái gì mà chúng ta không biết hay không?”
Không nói Hiền phi nghĩ không ra, tất cả mọi người cũng không rõ ràng lắm. Đoán chừng để cho bọn họ nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra, Phất Khê
chính là Ôn Uyển . Không phải là trí tưởng tượng bọn họ không đủ, mà là
căn bản là sẽ không hướng tới phương diện này suy nghĩ. Không nói bộ
dáng xê xích quá lớn, ngay cả tính tình cũng không có chút nào giống
nhau.
Ôn Uyển lúc trước, làm rất nhiều chuyện khoa trương, nhưng mà tính
tình của nàng thì cực kỳ khiêm tốn. Giang Thủ Vọng lại khác, làm việc
khoe khoang, tính cách lại càng cuồng vọng lớn lối, trong mắt không có
người. Hai người bất kể từ chỗ nào, thì khác biệt cũng quá lớn. Không
phải là Hiền phi trí tưởng tượng không đủ, mà thật sự không có căn cứ để suy nghĩ. Bởi vì không ai nghĩ , hoàng đế sẽ dung túng nàng như thế.
Cuối cùng vẫn là Hoa Quỳnh cung nữ thiếp thân bên cạnh Hiền phi nói ” có lẽ là hoàng thượng cũng tò mò kỳ nghệ của thiếu niên này. Người này
còn trẻ như vậy nhưng kỳ nghệ đã là cao thủ, trăm năm khó gặp được một
lần. Hoàng thượng có hiếu kỳ, cũng hợp tình lý . Nương nương cũng không
phải một mực nói chuyện này sao?”
Tất cả mọi người chấp nhận lí do này. Hiền phi cũng không ngoại lệ,
gật đầu, bởi vì trừ cách nói này, bà thật tìm không được những lý do
khác.
Ở trong Thuần Vương phủ, Yến Kỳ Hiên ở trên giường lăn qua lộn lại,
đều ngủ không được . Trong lòng hắn rất lo lắng “Phất Khê ngủ ở trong
cung, cũng không biết có sợ hay không? Có thể quen giường hay không, nếu là không quen giường, ngủ không đượcthì nên làm cái gì bây giờ?” .
Hắn vốn cũng muốn ở lại trong hoàng cung, nhưng Thuần Vương không
đồng ý, mà Ôn Uyển cũng không hi vọng hắn đi. Cho nên hắn chỉ đành phải
phẫn nộ về nhà. Thật vất vả mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Phía ngoài hai nha hoàn hầu hạ, liền thở phào một hơi. Thế tử gia rốt cục cũng ngủ thiếp đi.
Mà Ôn Uyển, ngủ ngon một đêm.
Qua hai tràng tỷ thí, Ôn Uyển đối với kỳ nghệ của mình đã đánh giá
thấp, trải qua mấy năm này tôi luyện, tài đánh cờ của nàng đã rất cao.
Cộng thêm nàng không có việc gì liền cân nhắc kỳ nghệ, biết cờ vây tương đối yếu kém, nên trong một năm liền chuyên tâm tập trung nghiên cứu cờ
vây. Dĩ nhiên, yếu kém theo lời Ôn Uyển, chẳng qua là đối với cờ vây.
Bằng không, cũng sẽ không có trình độ cao như hôm nay. Đây cũng là lý do tại sao lại ngoài dự liệu của hoàng đế .
Ôn Uyển vừa tỉnh ngủ, tinh thần sinh lực đầy đủ, cũng ăn được no bụng , liền không biết sợ mà nghênh tiếp cuộc đấu. Dù sao, đến nước này,
thắng thua đã không sao cả rồi, thế này là đủ rồi.
“Tiên sinh, công tử nhà chúng ta nói, muốn cùng tiên sinh hạ cờ
tướng. Công tử chúng ta am hiểu nhất chính là cờ tướng, không phải là cờ vây.” Đông Thanh ở một bên thuật lại lời của Ôn Uyển.
Hải lão nhìn Ôn Uyển, lúc này không biết mình nên có cảm tưởng gì.
Tối ngày hôm qua, đám người bọn họ còn đang cẩn thận xem đường đi nước
bước đánh cờ của Giang Thủ Vọng . Còn đang tiên đoán hôm nay có lấy
chiêu số gì ứng đối. Nào biết đâu rằng, thế nhưng bỏ qua cờ vây, đánh cờ tướng, hơn nữa còn nói cờ tướng là hắn am hiểu nhất . Nói cách khác,
hắn đánh cờ tướng so sánh với cờ vây càng tốt hơn.
Hải lão tự nhiên là không thể nào không đáp ứng . Ôn Uyển có thể đổi
phương thức đánh cờ, nhưng mà ông không thể, dù sao số tuổi còn tại đó.
Chính là thiên tài, hay nhân sinh lịch duyệt ( đời người từng trải ) thì trong trường hợp cũng không cải biến được, việc ông đã chiếm hết ưu thế, nên không thể nào phản đối nữa.
Ôn Uyển nhìn Hải lão gật đầu đáp ứng, cũng gật đầu theo. Thấy lão sư
đứng một bên làm đầu gỗ, thì không khỏi hé miệng cười một tiếng. Lão sư
lúc trước vẫn nói, nếu như nàng có thể cùng Hải lão đánh cờ, thì không
biết ai thua ai thắng. Hôm nay, rốt cục đã để cho hắn đợi đến lúc này.
Bởi vì nghỉ ngơi cả đêm, đánh cờ tự nhiên so với hôm qua sẽ dễ dàng
rất nhiều. Ôn Uyển lúc này chỉ muốn, có thể hòa là được, bất quá cho dù
thua, cũng không thể thua quá khó nhìn. Dĩ nhiên, đối với cao thủ kỳ
nghệ như Hải lão vậy, ngươi đừng dùng chiêu thuật kỳ quái. Ở trước mặt
cao thủ cao hơn mình một bậc, không có cái gọi là kỹ xảo, càng không có
nói tới vận khí. Duy nhất liều mạng, chính là sử dụng bản lĩnh thật ,
còn phải vượt qua tố chất thử thách trong nội tâm. Mà kết quả, đơn giản
là thua đẹp mắt một chút, không nên quá bi thảm.
Hải lão lúc đầu cho là Ôn Uyển sử dụng sát chiêu, nhưng mà Ôn Uyển
cũng vẫn lấy ổn làm đầu, y như thời điểm trận đầu cùng Chân phu tử đối
trận, ổn đánh ổn ghim. Hơn nữa nhìn tình hình, cũng chuẩn bị vẫn tiếp
tục như vậy. Không chuẩn bị những biện pháp khác.
Hải học sĩ âm thầm gật đầu, càng không có chút buông lỏng nào. Ôn
Uyển có thể làm cho ông thua một ván, mặc dù nói lúc ấy cũng là có chút
vận may, nhưng mà không thể phủ nhận, hắn quả thật có thực lực. Đánh đến lúc sau, liền ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Càng đi về
sau, mỗi một bước đi, đều được cân nhắc suy nghĩ hồi lâu.Trên bàn cờ ,
con cờ càng ngày càng ít rồi, đến thời khắc này, chỉ cần một bước đi
nhầm, sẽ mất hết tất cả.
Người ở phía ngoài, thấy vậy thì như si như say. Đều kinh hô, xuất
hiện một thần đồng cờ tướng. Hắn năm nay mới mười tuổi, có thể đạt tới
tài nghệ này, không phải là yêu nghiệt thì là cái gì. Cho dù Ôn Uyển
thua, cũng là thắng. Với số tuổi này thì tài nghệ bực này, đủ làm thiên
hạ khiếp sợ.
Đánh đến cuối cùng, Ôn Uyển thả con cờ cuối cùng trong tay xuống,
nhìn bàn cờ, lau mồ hôi trên trán. Biết mình vẫn kém một bậc, mặc dù nói hiện tại chưa có kết quả, nhưng cũng ván cục đã định không sai biệt
lắm. Ôn Uyển biết, mình thua. Có điều, Ôn Uyển đối với lần này cũng rất
hài. Thua, không sao cả, dù sao cũng đã hưởng thụ lấy quá trình này.
Ôn Uyển cầm lấy quân cờ, đang chuẩn bị hạ xuống. Dù sao nàng đã cố
gắng hết mình, cũng không thể thua quá khó coi, cái này vậy là đủ rồi.
Hải lão gật đầu. Người già thành tinh, ông nhìn sắc mặt Ôn Uyển, cũng đã phán đoán ra ý tứ này. Chỉ cần quân cờ trong tay của hắn đi xuống.
Cũng đã định thắng thua, hắn đang định hạ quân. Chỉ nghe thấy bên ngoài
một hồi tiếng bước chân dồn dập. Hải lão trong lòng cả kinh, liền đứng
lên. Ôn Uyển cũng đứng lên đi theo . Có thể có động tĩnh lớn như vậy,
không nghĩ cũng biết, tất nhiên là ông ngoại hoàng đế tới. Ôn Uyển nghĩ
tới đây, thì khẽ mỉm cười, nàng đã gần một năm không gặp ông ngoại hoàng đế rồi. Cũng không biết ông ngoại hoàng đế gầy hay mập a!
Quả nhiên, lúc hai người đứng lên, mới vừa đi tới hai bước, đã nghe
thấy phía ngoài một thái giám lớn tiếng kêu: “Hoàng thượng giá lâm.”
Mà mọi người bên ngoài, tất cả đều quỳ trên mặt đất, hô to vạn tuế. Hải lão quỳ trên mặt đất, Ôn Uyển cũng quỳ xuống theo.