Bạch Thế Niên ở ngoài cửa ngự thư phòng chờ. Đợi một lúc lâu, mới thấy hoàng đế đi ra từ Dưỡng Hòa Điện.
Hoàng đế mặt u ám, lập tức kêu hắn đi vào. Nếu như là lúc trước, hoàng đế thấy Bạch Thế Niên mặc áo bào trắng, ngọc thụ lâm phong, nói không chừng còn có thể khen ngợi một tiếng một nam nhân tốt, nhưng mà bây giờ hoàng đế nhìn thấy Bạch Thế Niên lại cảm thấy rất chướng mắt “Lúc nãy ở điện Văn Đức, là chuyện gì xảy ra?”
Bạch Thế Niên quỳ xuống “Thần nhìn thấy người vợ nhiều năm không gặp, vì quá vui mừng, cho nên quên phép tắc, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
“Nàng ta chỉ là một cung nữ, ngươi tìm không thấy thê tử, cũng không nên tìm một cung tỳ! Ngươi không cần thể diện nhưng triều đình vẫn cần thể diện. Nếu ngươi lo lắng lấy không lấy được vợ, trẫm lập tức tứ hôn một cô nương tốt cho ngươi.” Hoàng đế lập tức nói.
Bạch Thế Niên nói như đinh đóng cột “Không, thần chỉ cần vợ của thần.”
Hoàng đế lập tức không vòng vo nữa “Nàng ta có cái gì tốt, để ngươi không chịu buông tay như vậy? Còn có, vừa rồi ở điện Văn Đức là chuyện gì xảy ra, hãy nói rõ ràng?” Thật ra với tư cách một nữ nhân, hoàng đế thực sự cảm thấy Ôn Uyển không phải là một thê tử tốt.
Bạch Thế Niên trả lời rất dứt khoát “Nàng là thê tử kết tóc của thần. Chúng thần đã thành thân sáu năm rồi. Nhiều năm như vậy, thần vẫn luôn chờ đợi nàng.”
Lúc nãy Tôn công công nghe thấy những lời nói của Bạch Thế Niên thì kinh ngạc đến mức thở không được, bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất. Bây giờ nghe mấy lời nói này của Bạch Thế Niên khá lãnh đạm. Sau đó, Tôn công công đã không bị bất cứ chuyện gì hù dọa nữa.
Hoàng đế nghe từ Ôn Uyển là một chuyện, bây giờ nghe từ Bạch Thế Niên lại là một chuyện khác. “Quá trình trong đó, ngươi nói rõ đi. Nếu trong đó có cái gì không đúng, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Bạch Thế Niên quỳ trên mặt đất nói: “Chuyện lúc trước, ngày đó thần đã từng nói qua chuyện này với Hoàng thượng, lúc ấy thần xin hoàng thượng ân chuẩn cho thần về kinh thành hôn. Ngày kết hôn, thần thấy nương tử lại là tiểu hồ ly thần ngày nhớ đêm mong bảy năm, thần rất vui mừng. Nhưng mà, thần rất nhanh phát hiện vợ thần lớn lên rất giống Ôn Uyển quận chúa. Lúc ấy thần cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hỏi nương tử rốt cuộc là ai? Nàng nói nàng là thế thân của Ôn Uyển quận chúa. Thần vốn muốn mang nàng tiến cung. Nhưng lúc vợ thần tay chân không có sức, bên ngoài lại giới nghiêm rất chặt. Đối với việc chiến đấu ban đêm thần không quen. Đang định hừng đông sẽ mang theo nàng tiến cung nói rõ chân tướng. Thần còn dự định đợi sau khi cứu thoát Ôn Uyển quận chúa, sẽ cầu tiên hoàng tứ hôn cho thần và nàng. Thế nhưng lúc trời tờ mờ sáng, có giặc Oa tập kích ám sát. Lúc ấy tổ mẫu và phụ thân của thần ở vào thời khắc nguy hiểm. Vợ thần bị dọa đến đi không được, thần không có cách nào khác, chỉ có thể để người ở lại bảo vệ nàng. Sau khi xử lý xong thích khách. Lúc thần quay trở về, thì người bảo vệ nàng toàn bộ bị giết chết, nàng cũng mất tích. Sau đó thần gặp được Ôn Uyển quận chúa, nhưng Ôn Uyển quận chúa nói cho thần biết, vợ thần đã chết. Lúc thần hỏi Ôn Uyển quận chúa về thi thể của vợ thần. Ôn Uyển quận chúa nói không thấy thi thể vợ thần. Cho nên, thần tin tưởng vợ thần chắc chắn chưa chết. Chỉ là bị thương. Khi thần đi biên quan, có viết hai bức thư cho quận chúa. Nhưng Ôn Uyển quận chúa không trả lời. Thần không thấy thi thể của nàng, thần luôn tin nàng nhất định còn sống. Hoàng Thượng, thần không biết sao Ôn Uyển quận chúa phải lừa gạt thần. Vì sao không nói cho thần biết, vợ thần còn sống. Bây giờ để thần có thể gặp vợ thần, là ông trời phù hộ. Hoàng Thượng. Cầu Hoàng Thượng thành toàn cho thần.”
Khóe miệng Hoàng đế co quắp một lúc. Cuối cùng lạnh lùng nói: “Lúc ấy, các ngươi hạ dược nàng ta? Tại sao phải hạ dược nàng ta?” Nếu không hạ dược, Ôn Uyển đã có thể chạy đi, sau đó không có nhiều sự tình như vậy.
Bạch Thế Niên ăn ngay nói thật. Đương nhiên, những chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm “Nhân duyên của thần khó khăn. Lúc ấy tổ mẫu nói với thần. Nhà gái nghe thấy tân lang là thần nên không muốn. Nhưng Đinh gia không dám hủy hôn, ngày đó vội vàng thành thân, nên Đinh thị chết cũng không chịu lấy chồng, cứ ầm ĩ không thôi, lại còn đào hôn. Cho nên, vì sợ xảy ra sai lầm, đã hạ nhuyễn gân tán cho Đinh thị. Khiến cả người không có sức.”
Hoàng đế thấy Bạch Thế Niên hình như thật sự không biết người nọ là Ôn Uyển, nhưng vẫn còn hoài nghi: “Ta nhớ trước khi ngươi đi biên quan, có đi gặp Ôn Uyển?”
Bạch Thế Niên nghĩ đến lần đó thì buồn bã không chịu nổi: “Vâng. Nhưng mà lúc đó Ôn Uyển quận chúa bởi vì dung mạo bị tổn tương, nên mang theo mũ che. Chính là khi đó, quận chúa nói cho thần biết, vợ thần đã chết. Nếu không, thần biết vợ thần còn sống thì nhất định thần sẽ đến tìm nàng.” Bạch Thế Niên rất phiền muộn. Hắn bị dăm ba câu nói của Ôn Uyển cho rằng là hắn hại chết Thanh nhi, kết quả khiến hắn áy náy hối hận vài năm. Ôn Uyển, thật đúng là tàn nhẫn.
Vẻ mặt của Bạch Thế Niên rơi vào trong mắt hoàng đế, cảm giác đó là Bạch Thế Niên oán giận Ôn Uyển. Đương nhiên, vui mừng nhiều hơn.
Hoàng đế không biết sao Ôn Uyển lại ác cảm với Bạch Thế Niên. Thật ra, theo ý kiến của hoàng đế mà nói, Bạch Thế Niên là người được chọn không tồi. Hơn nữa, trong nháy mắt hoàng đế có trò đùa dai, nếu Bạch Thế Niên biết người đó là Ôn Uyển, sẽ như thế nào? “Nàng ta chỉ là một cung nữ, sao xứng với một Đại tướng quân như ngươi. Nếu ngươi muốn lấy vợ, ta sẽ ban hôn một quý nữ cho ngươi.”
Bạch Thế Niên khẩn trương: “Hoàng Thượng, thần và nàng là vợ chồng son. Thần sẽ không lấy nữ tử khác làm vợ. Hoàng Thượng, nếu vợ thần là thiếp thân cung nữ của quận chúa, thần khẩn cầu Hoàng Thượng, cho nàng một thân phận danh giá. Để thần bố trí cho nàng hôn lễ một lần nữa, cầu Hoàng Thượng thành toàn.”
Sắc mặt Hoàng đế phức tạp “Ngươi thật không biết nàng họ gì, tên gì, cha mẹ là ai?” Nếu là như vậy, Bạch Thế Niên thật sự là một người si tình. Phải biết, lấy một nữ tử sinh ra là nô tài làm chính thê, cũng cần có đầy đủ dũng khí. Bởi vì dù là đã cho thân phận, nhưng nội hàm cũng không đủ.
Thật ra Hoàng đế không muốn phá hoại hôn nhân này. Bái đường thành thân rồi, động phòng cũng động phòng rồi, chẳng lẽ còn không nhìn nhận. Lời nói khốn nạn cũng nói ra rồi. Lúc ấy người trong đại điện cũng biết Ôn Uyển là phu nhân của hắn. Hoàng đế nghĩ đến bộ dạng chết cũng không muốn gả của Ôn Uyển liền bắt đầu đau đầu.
Bạch Thế Niên mang vẻ mặt mừng rỡ “Thần có hỏi, lúc ấy nàng chỉ nói phụ mẫu mình đều đã mất, một mình bơ vơ không nơi nương tựa mà lớn lên. Nàng là thế thân của Ôn Uyển quận chúa. Hỏi lại nàng, nàng cái gì cũng không nói. Thần biết nàng tên là tiểu hồ ly, là do mười ba năm trước nàng nói cho thần biết ( Ôn Uyển đậu xanh rau má: quỷ nói cho ngươi ta gọi tiểu hồ ly). Sau đó, Ôn Uyển quận chúa nói với thần là vợ thần đã chết rồi, thi thể cũng không tìm được. Nhưng mà lúc đó quận chúa nói, nếu như tìm được thi thể của vợ thần, chờ thần đánh thắng trận trở về sẽ trả lại cho thần, để nàng nhập vào phần mộ tổ tiên. Lần này thần trở về, đã đi phủ quận chúa một lần, nhưng mà quận chúa không gặp thần. Cho nên thần không có cách nào khác, mới lợi dụng cơ hội của Bảo Bảo Cương, muốn cầu quận chúa trả lại thi thể của vợ thần cho thần. Thần muốn dời hài cốt của vợ thần nhập vào phần mộ tổ tiên của Bạch gia. Chỉ là thần không nghĩ tới, vợ thần không chết, nàng chỉ mất trí nhớ.” Bộ dạng của Bạch Thế Niên giống như đang nói…, tuy vợ thần mất trí nhớ khiến thần có chút tiếc nuối, nhưng người sống vẫn khiến hắn mừng rỡ như điên.
Hoàng đế vẫn còn có chút không tin “Ngươi thật không biết nàng là ai? Ngươi gặp Ôn Uyển mấy lần, ngu7i không cảm thấy. Có gì khác sao?” Thật ra hoàng đế rất muốn nói, ngươi một chút cũng không hoài nghi là Ôn Uyển ah. Phải biết. Một thế thân và người thật có khác nhau rất lớn, không phải ở dung mạo, mà là phong thái. Phong thái của Ôn Uyển, người nào bắt chước được.
Bạch Thế Niên vội nói “Thần đã gặp Ôn Uyển quận chúa. Ôn Uyển quận chúa là người thần khâm phục nhất. Bất kể chỗ nào, cũng không thua kém đàn ông. Hoàng Thượng, trước kia là sai sót ngẫu nhiên, hiện tại, thần muốn cưới hỏi đàng hoàng lấy nàng về nhà. Hoàng Thượng. Thần cầu Hoàng Thượng thành toàn.” Nếu là Ôn Uyển, nhất định phải khen ngợi một tiếng. Choáng nha, bản lĩnh diễn kịch không hề kém ta.
“Không được, ngươi muốn yêu cầu ai cũng được, chỉ nàng ta không được.” Hoàng đế vẫn từ chối
Bạch Thế Niên dưới tình thế cấp bách. Cái gì cũng không quan tâm “Vì sao, Hoàng Thượng, chút yêu cầu nhỏ nhoi của vi thần. Vi thần không rõ. Hoàng Thượng vì sao không đáp ứng?” .
Tôn công công khóe miệng kéo thành một đường thẳng, yêu cầu nhỏ, yêu cầu nhỏ của người cũng khiến người ta hoảng sợ rồi. Muốn lấy tâm can bảo bối hoàng thượng về nhà mà yêu cầu nhỏ.
Hoàng đế tức giận rời đi “Trẫm không có gì muốn nói với ngươi nữa. Đi ra ngoài.”
Bạch Thế Niên vẫn muốn nói chẳng phải người nói cho thần một câu trả lời sao? Đây tính là câu trả lời gì? Đáng tiếc, Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt u ám của hoàng đế thì không có lá gan lớn, chất vấn hoàng đế như vậy. Vì vậy đem lời nói ở yết hầu nuốt trở về.
Bạch Thế Niên đợi đến khi cảm thấy không có người theo dõi mình nữa. Trong lòng mới thầm thở dài một hơi. Dù sao đã bái đường thành thân, là thê tử kết tóc của mình rồi, ai cũng ngăn không được. Hoàng đế lão tử cũng không ngăn cản được. Hiện tại là phải làm thế nào để Ôn Uyển thỏa hiệp.
Khục. Đối diện với hoàng đế hắn không lo lắng, cũng không sợ hãi. Bởi vì hoàng đế còn phải dùng hắn. Nhưng mà đối diện với Ôn Uyển, trong lòng hắn không chắc. Rõ ràng chính là nàng, lúc ấy hắn cũng đã hoài nghi, mà nàng lại còn muốn cố ý gặp hắn một lần. Khiến hắn muốn hoài nghi lại không dám hoài nghi. Khiến bản thân hắn do dự sợ hãi băn khoăn sáu năm, sáu năm thận trọng dằn vặt. Nếu Ôn Uyển có kế sách gì nữa, không biết hắn sẽ khổ như thế nào đây?
“Bạch Tướng quân, quận chúa nhà ta cho mời.” Một nha hoàn ngăn cản Bạch Thế Niên đang muốn rời đi, Bạch Thế Niên nghe đến đó thì cảm thấy có hi vọng. Theo nha hoàn đi Vĩnh Ninh cung. .
Bạch Thế Niên nhìn ba cái chữ “Vĩnh Ninh cung viết trên đọa điện.” Trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Tướng quân xin chờ một chút, quận chúa nhà ta đang tắm gội thay quần áo. Xin tướng quân chờ một lát.” Bạch Thế Niên quan sát đại sảnh. Khác với lần trước gặp mặt. Nhìn đơn giản thoải mái. Trong lư hương đang đốt hương liệu cỏ bách hợp, ngửi thấy vô cùng khoan khoái. Gần giống với lần đầu tiên đến đây sáu năm trước. Xem ra điều này, là nguyên nhân mà Ôn Uyển quận chúa biểu lộ tính tình thay đổi lớn của nàng với mình. Nữ nhân này tính toán hắn như vậy, nếu hắn không trúng chiêu, mới thực sự là kỳ lạ. Khục, hi vọng đừng giày vò hắn nữa, lại giày vò, không biết hắn có thể giữ được nửa cái mạng nữa hay không? Nhưng mà nghĩ đến đang ở đại điện, Bạch Thế Niên an ủi mình, có lẽ sẽ tốt thôi.
Bạch Thế Niên thấp thỏm không yên, cẩn thận hỏi “Ta, có thể gặp vợ ta trước hay không?” Nếu Ôn Uyển ở đây, chắc chắn sẽ mắng. Choáng nha, giả tiểu nam sinh ngây thơ.
Hạ Hương nghe xong nhếch miệng cười cười “Đợi lúc quận chúa đi ra, người có thể thấy.” Chuyện ở điện Văn Đức, Hạ Hương cũng biết. Đương nhiên nàng mừng cho quận chúa.
“Quận chúa đến.” Một nữ quan hô to. Bạch Thế Niên bên trong nhìn ra cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đôi giầy thêu màu đỏ.
Bạch Thế Niên nhìn nữ tử đứng trước mặt. Nữ nhân khiến hắn ngày nhớ đêm mong, chịu đủ tra tấn, rốt cục, hi vọng có thể nói chuyện tử tế với nàng một chút.
Ôn Uyển đã rửa mặt một lần nữa. Bây giờ, búi tóc cao đã buông xuống, chải một búi tóc rất đơn giản, búi tóc rủ xuống thành hai phần nhỏ, kết thành bím tóc, giữa búi tóc cắm nghiêng một cây trâm phượng. Mặc quần lụa mỏng màu trắng, bên hông dùng tơ mềm màu xanh của nước buộc thành một cái nơ hình con bướm thanh nhã. Trang phục thanh nhã không hoa lệ, đôi mắt to tròn rất linh hoạt, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn mình, sáng chói, phong thái chỉnh tề.
Ôn Uyển thấy bộ dáng kia của hắn, như muốn nuốt nàng vậy. Liền tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy.” Ôn Uyển liên tiếp khiển trách vài câu, nhưng Bạch Thế Niên đều không trả lời, chỉ sững sờ, ngẩn người nhìn nàng. Giống như muốn đem người hòa tan. Mấy nha hoàn đứng ngoài quan sát đều mím môi nở nụ cười. Không nghĩ tới, anh hùng cái thế Bạch Tướng quân, còn có thời điểm ngốc như vậy. Đúng là khó gặp.
Ôn Uyển đỏ mặt, phất phất tay, mọi người rất thức thời lui ra.Trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người. Bạch Thế Niên thấy trong đại sảnh không người nào, nhìn Ôn Uyển rốt cục để lộ ra nụ cười. Cuối cùng không phải giả trang nữa rồi “Vợ, sáu năm rồi, sáu năm rồi à.”
Ôn Uyển làm mặt lạnh nói: “Gọi ta quận chúa.”
Bạch Thế Niên sững sờ, một lúc sau nói: “Ta không rõ, năm đó quận chúa không nói được mà? Khi đó, lúc ở một chỗ với ta, không phải nàng vẫn nói được ư?”
Ôn Uyển trầm mặc.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không trả lời lại nói tiếp: “Ngày ấy, tại sao muốn gặp ta.”
Ôn Uyển khẽ cười một tiếng “Vì cái gì? Đương nhiên là nói cho ngươi biết, ta với ngươi là không thể nào. Ta tin thật ra ngươi cũng không hoàn toàn tin, ta không phải Thanh nhi. Ta gặp ngươi, chính là muốn cho ngươi thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài, ta và ngươi là không thể nào? Hơn nữa, ai cũng biết ngươi khắc vợ, ngộ nhỡ ta bị ngươi khắc chết, chẳng phải ta rất oan uổng ah. Về phần năm đó ta có thể nói chuyện, thật ra bệnh của ta năm đó đã chữa khỏi rồi, nhưng vì từ nhỏ không nói chuyện nhiều, không biết nói như thế nào. Sau khi bị người ta bắt cóc, ta giật mình mới nói được. Coi như là trong họa có phúc. Nhưng mà trở lại hoàng cung, để không lộ ra chuyện đã lấy chồng thay, nên không muốn mở miệng nói chuyện, vẫn như vậy.”
Bạch Thế Niên tâm tình phức tạp. Hắn có thể hiểu được, bởi vì xác thực về tình có thể tha. Một quận chúa đương triều được sủng ái, bị người trói bắt lấy chồng thay. Chạy trốn cũng bình thường. Nhưng lý giải là lý giải, lại không có khả năng để nàng lẩn tránh.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, cười rất dịu dàng. Nhưng không chạm đến đáy mắt. Hiện tại, không phải lúc giả bộ hồ đồ “Nói vậy, ngươi định xử lý việc này như thế nào. Theo ta, ngày đó, chỉ là một việc ngoài ý muốn. Ta hi vọng ngươi có thể tuyên bố với bên ngoài, ngươi nhận lầm người.”
Bạch Thế Niên kiên quyết từ chối nói: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Ôn Uyển cũng biết là kết quả này, giọng nói lạnh lùng nói: “Ta sẽ không gả cho ngươi. Sáu năm trước, ta đã bày tỏ rất rõ. Địa vị của ngươi và ta rất mẫn cảm, gả cho ngươi, chỉ chết nhanh hơn một chút mà thôi. Chẳng lẽ ngươi là đồ ngu ngốc, không biết?”
Bạch Thế Niên nói như đinh đóng cột, không chút do dự cự tuyệt: “Không có khả năng, chúng ta đã bái đường thành thân. Nàng là thê tử của ta. Không có chuyện xem như không xảy ra. Có lẽ nàng hiểu rất rõ, đây không phải chuyện nàng nói không xảy ra là không xảy ra. Ta muốn thành thân, nàng nhất định phải gả. Nhưng mà, ta muốn cho nàng cam tâm tình nguyện mà gả cho ta.”
Ôn Uyển bị chẹn họng. Khá lắm, chỉ ra trọng điểm của nội dung chính. Không nói nguyên nhân người ngoài, chỉ trực tiếp nói hai người đã thành thân. Cổ đại không thể so với hiện đại, không có ly hôn. Hơn nữa nhà trai không buông tay, nhà gái cũng rất khó ly hôn. Bạch Thế Niên si tình thiên hạ đều biết, trước kia nàng có thể giả vờ mất trí nhớ, nhưng bây giờ biết nếu không gả, sẽ bị người người oán trách.
Ôn Uyển sử dụng cái đầu rất tốt, cười hỏi “Vậy ngươi nói muốn thế nào? Thành thân với ngươi? Ngươi ở biên quan, có Thích phu nhân vô cùng yêu kiều xinh đẹp, con trai đáng yêu. Tình trạng này của người, ngươi còn muốn thành thân với ta. Ngươi lấy gì mà lấy ta? Ngươi nói đã bái đường thành thân qua với ta, nếu ta không thừa nhận. Ngươi cứ thông báo với người trong thiên hạ biết đi, ta không lấy chồng, ngươi làm gì được ta?”
Bạch Thế Niên đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.