Qua một hồi lâu, Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên với ánh mắt phức tạp
“Bạch Thế Niên! Ta là nữ nhân rất đố kỵ, ta không chịu được những nữ
nhân khác chia sẽ trượng phu của ta. Cho dù ngươi không có viên phòng
cùng với Thích thị, chỉ là nữ nhân trên danh nghĩa của ngươi thì ta cũng không tiếp thu được. Trượng phu của ta chỉ có thể của một mình ta. Cho
dù ngươi buộc ta kết hôn, nếu ta không gả thì ngươi cũng lấy không
thành.” Trước tiên hãy nói ra yêu cầu đi đã, nhìn xem mấu chốt chịu đựng của Bạch Thế Niên ở chỗ nào.
Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển đang thăm dò hắn, hắn chỉ biết hiện
tại mình rất phẫn nộ, hận không thể bóp chết nữ nhân này “Ta đã nói với
nàng nhiều lần như vậy rồi mà nàng cho rằng ta nói nhảm đúng không? Ta
nói ta không có nữ nhân khác, chỉ có một mình nàng thôi. Nếu nàng để ý
Thích thị như vậy thì ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết nàng ta.”
Ôn Uyển mở to mắt ra, kinh ngạc mà ngây dại “Đó không phải là ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Ngươi vắng vẻ người ta ba năm như một ngày, đến bây giờ còn muốn giải quyết nàng ta?” Cái tình huống gì đây, không phải nói ân nhân cứu mạng, Ôn Uyển cũng không biết Thích Lệ Nương chỉ dùng
cái kế sách, còn tưởng rằng nàng ta có mối tình thắm thiết.
Ôn Uyển thật sự kinh ngạc. Suy nghĩ của Bạch Thế Niên làm cho Ôn Uyển bất khả tư nghị. Người cổ đại đặc biệt là người trong quân đội đều vô
cùng giữ lời hứa. Bạch Thế Niên cứ đối sử với ân nhân cứu mạng như vậy,
nếu lan truyền ra ngoài thì danh dự nhất định sẽ bị hao tổn.
Bạch Thế Niên nhìn nữ nhân cặn bã muốn tìm chết này, hận không thể
hành quyết ngay tại chỗ “Ta không cần một nữ nhân đến cứu. Lúc đó ta bị
buộc mới phải nạp nàng ta. Nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ xử lý nàng
ta.” Bạch Thế Niên nói xử lý cũng không phải là giết. Chỉ là não của Ôn
Uyển trí tưởng tượng phong phú quá. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói lời nào thì có hơi giận tí, nói: “Ôn Uyển! Rốt cục muốn ta phải làm thế nào?”
Ôn Uyển nhúc nhích bờ môi cả buổi, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Nàng không biết nên nói cái gì. Được rồi, nếu như nói ra toàn bộ kế
hoạch của mình mà người này không lộ ra nét vui mừng trên mặt, không làm cho người ta nghi ngờ thì mới kỳ quái đó.Chỉ có kích thích sự tức giận
trong lòng hắn mới là tốt nhất, nhưng khi muốn nói lời cay nghiệt thì Ôn Uyển nhìn bộ dàng gầy gò của Bạch Thế Niên còn có ánh mắt bi thương của hắn, lại không lỡ nói thêm nữa, lời nói khó nghe chỉ làm cho hắn thêm
khó chịu.
Bạch Thế Niên lẳng lặng nhìn Ôn Uyển.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không có mở lời, nhưng không
ai nhượng bộ ai, toàn bộ trong phòng rơi vào trong tĩnh mặc.
“Trong lòng nàng vẫn còn có người nam nhân kia, nàng chưa có quên
người nam nhân kia? Nam nhân kia là Yến Kỳ Hiên có đúng không?” đột
nhiên Bạch Thế Niên hỏi ra một câu như vậy.
Ôn Uyển cả buổi không có phản ứng gì. Nam nhân nào? Đang tốt lành sao lại kéo đến trên đầu Yến Kỳ Hiên, có liên quan gì đến Yến Kỳ Hiên chứ?
Bạch Thế Niên cường hãn tuyên bố “Ta mặc kệ những suy nghĩ lý do vớ
vẩn của nàng, ta cũng mặc kệ nàng có còn nhớ người nam nhân kia hay
không? Chúng ta đã bái đường thành thân, nàng là thê tử của ta. Lần
trước là sai sót ngẫu nhiên, khiến nàng bị thiệt thòi. Nhưng ta sẽ cầu
hoàng thượng, làm lại hôn lễ cho nàng lần nữa. Ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng làm cho nàng mở mày mở mày cưới vào Bạch gia, sẽ bù đắp toàn bộ
những thiệt thòi trước kia của nàng. Ta tin tưởng sau khi hoàng thượng
biết thì sẽ không ngăn cản đâu. Cho nên nàng không gả cũng phải gả,
không lấy chồng cũng phải gả. Việc này không phải do nàng làm chủ.”
Ôn Uyển giật cuống họng kêu lên. Lúc này lại cố ý để cho người bên
ngoài nghe thấy. Bởi vì giọng lớn quá “Này, đừng như thế chứ? Ta cũng
không phải là sắc nước hương trời, tính tính thì xấu đến nỗi ngay cả chó cũng chán ghét (ngươi cũng tự biết mình đó). Truyền thuyết phú địch khả quốc bên ngoài đều là giả dối. Rốt cục người nhìn trúng ta
điểm nào?” Tuy Ôn Uyển rất vui vì Bạch Thế Niên vẫn luôn chờ nàng. Nhưng Ôn Uyển lại không cảm thấy mình có mị lực lớn như thế? Đây chính là di
chứng đời trước của Ôn Uyển để lại, không tin vào dung mạo mình.
Mấy người bên ngoài đều có thính lực số một. Cho nên những lời Ôn
Uyển nói bọn họ đều nghe thấy rõ ràng. Mọi người nghe được Ôn Uyển kêu
la ví tính tình nàng xấu đến chó phải ngại thì đều mín môi cười. Quận
chúa không cần khiêm tốn như vậy đâu. Không muốn gả thì cũng không cần
làm hạ thấp mình như vậy.
Bạch Thế Niên nhíu lông mày “Như nàng nói, đồng ý hứa là thiếu một
khoản nợ. Cho nên, ta mặc kệ nàng nhớ hay không , nàng đã đáp ứng chuyện của ta thì nàng thực hiện đi. Ôn Uyển quận chúa được xưng tụng là lời
hứa đáng giá nghìn vàng, nói được thì làm được. Nàng không thể không giữ lời.”
Ôn Uyển hừ một tiếng “Thực hiện? Thực hiện cái gì? Ta không lấy chồng đấy, người làm gì được ta. Hơn nữa, tuy lúc đó ta không biết ta nói
những gì nhưng ta có thể khẳng định, nếu đã nói những lời này thì ta
nhất định nói, trừ ta ra tuyệt đối sẽ không cho phép có những nữ nhân
khác. Được, ngươi nói ngươi không đụng vào nàng ta nhưng nàng ta vẫn có
danh phận. Như thế ngươi vẫn không làm được.”
Ôn Uyển vừa nói đề tài này ra thì khí thế Bạch Thế Niên yếu đi:”Cái
đó không phải là bị bất đắc dĩ sao? Ngay tại hoàn cảnh lúc đó, ta cũng
không có biện phát nào? Nhưng ta nhất định sẽ giải quyết việc này.” Lúc
ấy nếu không nạp thiếp thì trên lưng sẽ gánh thanh danh vong ân phụ
nghĩa. Nếu đeo thanh danh như vậy thì hắn không có tiền đồ gì hết.
Rốt cục Ôn Uyển bắt được nhược điểm của Bạch Thế Niên, làm sao có thể buông tha dễ như thế “Ngươi vô năng như thế, bị một nữ nhân tay không
tất sắt buộc nạp về nhà. Ai biết tương lai ngươi còn bao nhiêu cái bất
đắc dĩ phải nạp nữ nhân về nhà. Nói đến rồi nói đi, không phải tại vì
ngươi vô dụng sao? Nói nhảm nhiều như vậy chỉ là cái cớ. Hừ, ta mới
không cần gả cho nam nhân vô dụng, , nam nhân không bằng ta thì tất cả
đều là phế vật.” Là nam nhân bình thường khi nghe được những lời như thế khẳng định sẽ phải tránh lui ba thước. Ôn Uyển muốn nhìn xem Bạch Thế
Niên sẽ phản ứng như thế nào? Phải biết rằng cưới được nàng thì phải
chấp nhận được những lời mỉa mai lợi hại hơn nhiều.
Bạch Thế Niên thật sự có chút thất bại rồi, có lúc hắn muốn bóp chết
nữ nhân chết tiệt này ngay tại chỗ. Sao có thể cay nghiệt như vậy? Nhìn
thấy vết sẹo còn không muốn lấy thuốc ra bịt lại mà dùng sức xé nó ra
rồi dẫm hai chân lên. Sao hắn có thể ưu thích một nữ nhân không nói đạo
lý lại tâm ngoan thủ loạt thế này?
Ôn Uyển thấy bộ dạng Bạch Thế Niên như muốn giết người nhưng có thể
lại cố khắc chế chính mình. Chỉ là bộ mặt vặn vẹo mà thôi. Ôn Uyển thấy
Bạch Thế Niên càng ngày càng âm trầm thì nghĩ rằng không thể tiếp tục
giằng co nữa, sợ Bạch Thế Niên thực điên tiết lên thì phiền toái lắm.
Tuy Ôn Uyển muốn thăm dò nhưng cũng không muốn động đến điểm mấu chốt
của Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên hừ lạnh nói: “Luận về chơi tâm kế thì ta thua nàng
nhưng luận về võ lực thì nàng nói ta không bằng nàng ư, nàng đánh thắng
được ta sao?”
Ôn Uyển nghẹn luôn nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có thể nhìn rõ sở trường của mình lại không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của nàng, có thể
cộng một điểm. Ôn Uyển lại xoay chuyển con ngươi:”Thích thị đã cứu mạng
ngươi. Tại sao ngươi lại nói bị buộc? Có nội tình gì sao? Nói cho ta
nghe một chút.”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nguyện ý nói chuyện bình thường với hắn
thì cảm xúc cũng dần bình phục lại.”Lúc ấy tuy ta bị trọng thương nhưng
cũng không phải gần chết. Thích thị mua chuộc y quan, nói là cầm cái
viên dược trân quý cho ta ăn, nói có thể cứu sống mạng ta. Những người
bên cạch ta đều cảm động sự si tình của nàng với ta cho nên mới thả một
bước. Ta đã sớm nói không cưới rồi, chính cô ta mặt dày mặt dạn đến
chiếu cố ta một ngày một đêm trong lúc ta hoàn toàn hôn mê, rồi bỗng
nhiên lại truyền ra tin hủy khuê dự của nàng ta, không cưới cũng phải
lấy, còn ta thì bị oan không có chỗ kêu oan đây này.”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, với bộ dạng này mà có thể làm
đến chức đại tướng quân thì ông trời rất ưu ái hắn. Chẳng lẽ không biết
suy nghĩ, vạn nhất nàng ta cầm độc dược thì sao? Người bên cạch vô dụng
dễ tin người. Chết mười tám lần còn không biết.
Trong lòng Ôn Uyển suy tính rất nhiều nhưng trên mặt lại rất khinh bỉ nói:”Người căn bản không tin người ta, Người ta cứu ngươi một mạng, thế nhưng ngươi còn hoài nghi người khác dụng tâm kín đáo. Thích gia là thế gia tướng môn, trừ phi là thứ nữ làm sao có thể cho phép đích nữ nhà
mình gả cho ngươi làm thiếp. Người ta hi sinhh lớn như vậy mà ngươi lại
dùng tâm kế suy đoán người ta. Điển hình là người vong ân bội nghĩa.”
Uy Võ hầu gia, Thích gia là tướng môn thế gia, Thích gia tại biên qua tích lũy nhân mạch vài chục năm. Lúc trước phó tướng biên quan chết,
Hoàng đế Nhân Khang cự tuyệt yêu cầu của Thích Tuyền, phái Bạch Thế Niên đi nhận chức phó tướng. Ba năm trước đây nghe nói hắn cưới con gái
Thích gia, hoàng đế còn u ám đấy. Ông cho rằng Bạch Thế Niên và Thích
gia có liên quan đến nhau. Nhưng xem xét hai năm qua hắn đánh thắng trận cho nên hoàng đế cảm thấy hắn có thể là tướng quân trọng dụng và bất
động thanh sắc mà quan sát hắn.
Ôn Uyển nghĩ tới đây thì phát hiện có điều gì đó không được bình
thường. Thích gia cũng không hồ đồ đến mức đó, bất kể nói thế nào đều
khó có khả năng để cho đích nữ của mình gả làm thiếp được. Thế thì tất
cả con gái Thích gia chắc phải nhảy vào hố trốn thôi.
Ôn Uyển rất nhanh nhạy nhưng việc này có hơi kỳ quặc, nếu Thích thị
không phải là đích nữ, thì Thích gia càng có mưu đồ lớn. Đương nhiên có
lẽ cả hai gộp làm một.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cau mày thì còn tưởng rằng nàng nghĩ đến
từ chối. Lập tức buông ra:”Nàng vốn chính là thê tử của ta, cùng ta là
vợ chồng son, nàng còn muốn nghĩ cách gì chứ? Tuy ta biết như thế là
nàng thiệt thòi nhưng cũng tại năm đó nàng chạy trốn. Nếu không thì sẽ
không có chuyện này xảy ra.” Bạch Thế Niên cũng hiểu được rằng chuyện
năm đó quả thực là trời đất đưa đẩy, bằng không đường đường là quận chúa tôn quý , hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, lại không hiểu tại sao bị người ta buộc làm tân nương gả thay, nói đến thì đúng là rất ủy khuất.
Thế nhưng không thể vì nguyên nhân này mà hắn lại buông tay.
Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng, nếu không hành động lúc này thì không có cơ hội nữa, Đối với người như hắn, một khi đã xác định chuyện gì thì mười
đầu trâu cũng không kéo trở lại được, hơn nữa nói gì cũng vô dụng thôi.
Đương nhiên, hiện tại nếu Bạch Thế Niên nói bỏ cuộc thì Ôn Uyển là người đầu tiên đánh chết hắn đấy. Nhưng trên mặt Ôn Uyển vẫn giả bộ tức giận
“Không có thương lượng?”
Bạch Thế Niên dùng giọng điệu chắc chắn để nói:”Không có thương lượng.”
Ôn Uyển tức giận trừng mắt Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên nhìn thấy cặp mắt lóng lánh, giống như làn nước mùa thu của Ôn Uyển thì bị câu mất
hồn, trong lòng Bạch Thế Niên lửa nóng lại không có cố kỵ được nhiều
quá. Ngay lúc đó ngậm chặt môi Ôn Uyển, làm một nụ hôn nóng bỏng.
Ôn Uyển đạp một cước vào háng hắn: “Ngươi sắc quỷ này.” Bạch Thế Niên sớm đã có chuẩn bị, thoáng cái Ôn Uyển đạp hụt.
Khóe miệng Bạch Thế Niên cong lên cười “Vợ à, cái này không thể đạp
được. nếu gốc rễ con cháu bị đạp hỏng thì về sau nàng sẽ phải làm quả
phụ đấy.”
Đến lúc này Ôn Uyển mới biết nàng không thể làm gì Bạch Thế Niên
được. Người này chính là một tên lưu manh, còn là một đại lưu manh. Nói
đạo lý với hắn là không được. Vì vậy cố gắng làm mình tỉnh táo lại rồi
nói “Ngươi về đi, cho ta thời gian để ta suy nghĩ thật kỹ.”
Bạch Thế Niên nhìn chằm chằm vào Ôn Uyển, ánh mắt dứt khoát: “Ta cho
nàng một ngày, ngày mai ta sẽ hướng hoàng thượng cầu thân, xin hoàng
thượng hạ chỉ tứ hôn.”
Con ngươi Ôn Uyển khẽ đảo “Ba ngày. Ngươi hãy cho ta ba ngày để cân nhắc.”
Bạch Thế Niên lại không chịu:”Một ngày thôi. Ngày mai hãy cho ta một
câu trả lời thuyết phục. Ta không muốn đợi quá lâu. Thời gian ta ở kinh
thành không dài, có thể ở cùng nhau thêm một ngày thì cũng là thêm một
ngày.”
Ôn Uyển liếc Bạch Thế Niên “Đã biết rõ ép cưới chỉ làm cho ta thành
quả phụ, tại sao còn muốn kiên trì? Lần sau gặp mặt thì không biết có
phải là lúc tóc bạc trắng hay không?”
Bạch Thế Niên kiên định nói:”Sẽ không, trong vòng mười năm, chỉ cần
triều đình có thể cung cấp hậu viện đầy đủ thì nhất định trong vòng mười năm ta sẽ ban sư về triều. Đến lúc đó ta sẽ không đi nữa, ở nhà cùng
nàng và con ngồi trên kháng sưởi ấm.”
Ôn Uyển nghe xong những lời này thì rốt cục cũng bị phá rồi, không
thể giả bộ được nữa. Đỏ mặt cắn Bạch Thế Niên một cái:”Chết không biết
xấu hổ, ai sinh con với ngươi” Nhưng Ôn Uyển rất nhanh đã ý thức được
mình lộ cảm xúc ra ngoài, cái giọng điệu này giống như tình nhân làm
nũng. Ngay lập tức lấy lại phong độ “Cút! Nhanh chóng cút cho ta. Đồ lưu manh!” Từ lúc nàng đi vào thời đại này đến tận bây giờ còn chưa thua
ai. Dám làm nàng thiệt thòi thì không ai có kết cục tốt. Duy nhất đụng
phải cái người vô lại này, ba lần bốn lượt phải lỗ vốn. Ôn Uyển không
nhìn được mà mắng lên. Choáng nha, gặp phải duyên phận quái quỷ rồi.
Bạch Thế Niên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mền mại của Ôn Uyển đỏ bừng
bừng mang giận dữ thì còn quản Ôn Uyển nói cái gì, xem như hắn biết rõ,
vợ hắn miệng lợi hại một ít. Hôn bẹp một cái trên mặt Ôn Uyển rồi ôm
người đang xấu hổ vào trong lòng :”Nàng là vợ ta, khi thành thân xong
thì phải có con rồi.”
Ôn Uyển đẩy hắn ra, nghĩ đến chuyện khác.
Bạch Thế Niên đối với thái độ lúc nóng lúc lạnh của Ôn Uyển hôm nay,
thấy Ôn Uyển không có động một chút lại mắng hắn nữa, cũng không lấy chủ ý cùi bắp ra kích thích hắn. Điều này rõ ràng cho thấy Ôn Uyển có xu
hướng đồng ý rồi. Liền cảm thấy có chút vui mừng. Hắn suy đoán, gây ra
việc này thì đoán chừng Ôn Uyển thuận thế đáp ứng rồi. Đương nhiên sự
nghi hoặc trong lòng bị hắn tự động bài trừ.
Nhìn thấy được Ôn Uyển luôn nhíu chặt lông mày, lại cảm thấy thấp
thỏm không yên. Ngàn vạn lần nàng đừng có nghĩ ra chủ ý chạy trốn nữa.
Lại nói, thật ra hắn rất sợ Ôn Uyển. Không phải hắn yếu đuối vô dụng mà
tại chủ ý của Ôn Uyển rất hại người. Làm cho ngươi muốn sống không được
muốn chết không xong, cuối cùng nàng còn tỏ vẻ vô tội, cái gì ta cũng
không biết, một bộ dạng ngây thơ thiện lương, chỉ làm cho ngươi thổ
huyết. Hắn đã cảm nhận được nên không muốn bị tiếp nữa.
Ôn Uyển thấy sự thấp thỏm không yên nơi đáy mắt Bạch Thế Niên thì
không khỏi bật cười. Người này lại sợ mình, ha ha phát hiện ra cái này
làm cho nàng rất vui vẻ. Thật ra vừa rồi Ôn Uyển cũng nghĩ đến, có nên
lộ một chút cho Bạch Thế Niên biết hay không? Nhưng hiện tại thấy Bạch
Thế Niên như vậy thì quyết định không nên nói gì cả. Đỡ phải rối loạn.
Ôn Uyển nghĩ tới đây thì lười dây dưa với hắn nữa, hôm nay nàng đã
phá công rồi. Giả bộ cũng không thành nên giọng điệu nói chuyện cũng mền ra: “Ngươi hãy để ta suy nghĩ kỹ đã.”
Bạch Thế Niên nghe thấy thế thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, luôn nhìn Ôn Uyển. Bạch Thế Niên không biết có phải thần kinh của mình mọc hạt hay
không mà đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, ngửi không thấy rõ lắm nhưng làm cho người ta rất thoải mái
“Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Đi về đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục”
Bạch Thế Niên vẫn còn đang sững sờ thì Ôn Uyển gọi Võ Tinh tới đuổi Bạch Thế Niên ra ngoài.