Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 93: Q.5 - Chương 93: Gió đông tới




Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền Lại một lần nữa Ôn Uyển trở về kinh thành sau đợt nghỉ đông.

Ngồi trên xe ngựa, Ôn Uyển xốc rèm xe lên nhìn thấy chung quanh một màu xanh tươi ấm áp, tâm tình nàng đặc biệt tốt. Mùa đông đã qua, mùa xuân đang tới.

Ôn Uyển thích nhất là mùa xuân, vạn vật tỉnh giấc, ong bướm nhảy múa thành đàn, chim muông kết hội ca hát, cỏ hoa cây cối đua chen bao trùm cả vùng đất. Tất cả mọi vật xung quanh đều tản ra sức sống mãnh liệt. Nàng cũng cảm thấy mình tràn đầy sinh mệnh.

“Ô, Ôn Tuyền thôn trang đúng là mảnh đất lành của con. Mới hơn bốn tháng không gặp, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Nhưng lại khiến cậu nhớ tới không chịu được. Mau theo cậu đánh hai ván cờ đi.” khí sắc của Hoàng đế vô cùng tốt. Nếu nói người gặp chuyện tốt tinh thần vui vẻ thì lời này quả thật không sai.

Ôn Uyển nói một cách hùng hồn: “Được, hôm nay con sẽ đánh cho Cậu Hoàng đế không còn mảnh giáp.”

Hai người lập tức lao vào chém giết. Mấy tháng nay, Ôn Uyển tập trung nghiên cứu kỳ nghệ. Qua hơn nửa canh giờ, Hoàng đế đã dần dần rơi vào thế hạ phong. Tiếp thêm nửa canh giờ, Hoàng đế bị giết tới không còn mảnh giáp.

“Ha ha, vẫn là đánh cờ với Uyển Nhi thống khoái nhất.” Hoàng đế không đành lòng nhìn mình thua thảm, cười ha ha. Chỉ có Ôn Uyển là không cố kỵ thân phận, không chút lưu tình với hắn thôi.

Tôn công công liếc mắt một cái, trong lòng nhủ thầm. Bị hạ thành như vậy mà còn vui cười cũng chỉ có Quận chúa thôi, nếu như chơi cờ cùng người khác, bị người ta giết đến không còn một quân mà không nổi giận sao? Cho dù không nổi giận tại chỗ cũng sẽ ghi nhớ mối hận này. Ai mà dám nguyện ý làm con chim đầu đàn kia.

” Cậu hoàng đế, trên Ôn Tuyền thôn trang con có nghiên cứu ra vài loại món ăn mới, cậu có muốn nếm thử hay không? Nếu muốn thì con sẽ tự mình xuống bếp.” Lúc này đã là thời gian dùng bữa tối.

“Ha ha, tốt, cậu cũng muốn thưởng thức vài món ăn mới lạ.” Nhìn Ôn Uyển khôi phục sự linh hoạt lúc trước, cộng thêm thân thể thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều, mọi chuyện gần đây của hắn cũng thuận buồm xuôi gió nên tâm tình Hoàng đế quả thật vô cùng tốt.

Ôn Uyển nghe xong liền trực tiếp xuống phòng Ngự Trù. Tất nhiên nàng chỉ làm vài món ăn đơn giản. Trong lúc hai cậu cháu đang dùng cơm thì Tôn công công báo lại: “Hoàng thượng, Lệ Tần phi nương nương đang ở bên ngoài cầu kiến.”

Ôn Uyển khẽ nhíu mày. Nàng biết, vị Lệ Tần này chính là Tân phi tử vừa mới thượng vị, là họ hàng xa với Hiền phi, hơn nữa còn là mỹ nhân mà Yến Kỳ Huyên tìm được, vì giúp mẹ hắn củng cố địa vị mà cố gắng lấy lòng Hoàng Đế. Đáng tiếc, mỹ nhân thì ra sức tranh sủng. Nhưng Hoàng đế lại không sủng ái ai.

Hoàng đế thấy bộ dạng Ôn Uyển có chút không vui thì buồn cười hỏi: “Sao? Con không thích?”

Ôn Uyển thành thật trả lời: “Cậu còn không biết sao? Nhiều người cùng ăn cơm thì con không được tự nhiên.” Thật sự thì Ôn Uyển rất ác cảm về chuyện này, nhớ năm đó cùng ông ngoại Hoàng đế và Đức Phi dùng cơm. Trên bàn cơm, nàng chỉ cần nhớ lại bộ dạng phong tình kia của Đức Phi thôi mà đã nổi cả da gà. Nếu bây giờ lại cùng vị Lệ Tần này dùng cơm, Ôn Uyển có thể đánh cuộc trăm phần trăm vẻ phong tình vạn chủng, thể hiện tất cả tình yêu say đắm kia lại tái hiện. Nàng tốt nhất không nên ăn cơm, ăn xong chắc cũng sẽ ói ra hết.

Hoàng đế trêu chọc Ôn Uyển: “Sợ không phải không được tự nhiên mà là không muốn cho người khác ăn thức ăn do con làm phải không?” Dù chỉ trêu chọc nhưng Ôn Uyển đúng là nhỏ mọn. Đối với người không quen dù không còn lạnh nhạt như khi còn bé nhưng quả thật vẫn rất nhỏ nhen. Hoàng đế không những không ghét ngược lại rất thích sự hẹp hòi này của Ôn Uyển.

Thấy lời nói của Hoàng đế cũng không có ý xấu nên Ôn Uyển chỉ bĩu môi nói nàng chính là không muốn cho người khác ăn thức ăn do nàng làm.

“Nếu Uyển Nhi không thích thì bảo nàng ấy trở về đi.” Hoàng đế cũng không để ý. Hiện tại trong mắt hoàng đế, những phi tử này dĩ nhiên không quan trọng bằng Ôn Uyển

Tôn công công cúi đầu suy ngẫm, xem ra ngay cả vị Lệ nương nương mang tiếng được sủng ái nhất cũng không sánh bằng nửa câu của Quận chúa. Cho dù Quận chúa rời đi mấy tháng, cũng không ai có thể làm lung lay địa vị của nàng (Ôn Uyển ói rầm rĩ, ta là cháu bên ngoại, không phải là phi tử được sủng ái, cho dù rời đi cả năm thì cũng như vậy thôi ).

Hoàng đế cùng Ôn Uyển ăn no thì ra ngoài đi dạo cho tiêu thực. Lựa chọn thích hợp nhất tất nhiên là ngự hoa viên – nơi đó cảnh sắc đẹp – không khí trong lành.

Bây giờ đang là cuối xuân, mùa trăm hoa đua nở. Ôn Uyển ngắm nhìn ngự hoa viên với hàng trăm loại kỳ hoa dị thảo, đa sắc đa màu. Dù cho Ôn Uyển thường xuyên được nhìn thấy cũng không nhịn được tán thưởng một câu: “Thật là đẹp.”

“Không những đẹp, còn rất hữu dụng đấy! Con nhìn xem, hoa đào có rượu hoa đào, hoa cúc có rượu hoa cúc, cây vải có rượu vải, còn được ủ rất ngon. Mấy chỗ làm ăn như Túy Tương Lâu, Di Viên còn có Minh Nguyệt sơn trang cũng không phải là chốn bình thường. Một tháng buôn bán lời không ít ngân lượng, Uyển Nhi không phải lợi hại bình thường a.” Hoàng đế vui vẻ trêu ghẹo Ôn Uyển.

“Cậu Hoàng đế, cậu thật làm mất hứng, con đang nói hoa mà sao cậu lại nói đến tiền? Tục. Tục không chịu được. Sau này nếu ai còn nói con tục, con không thể không chê trách hắn.” Ôn Uyển rất không khách khí, liền phê bình Hoàng đế trong mắt chỉ có tiền.

Hoàng đế cười to: “Haha.Tốt. Cậu tục. Chỉ cần Uyển Nhi xuất trần tuyệt luân là tốt rồi.”

“Hoàng thượng.” Một giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chim họa mi vang lên bên tai Ôn Uyển. Ôn Uyển không tự chủ mà quay đầu lại. Nàng nhìn thấy một vị nữ tử, Ôn Uyển lúc ấy chỉ nghĩ đến một câu.

“Uyển Nhi.Uyển Nhi. Uyển Nhi con làm sao vậy ?” Hoàng đế kêu hai câu mà không thấy đáp nên có chút bất an liền đẩy nhẹ nàng.

Mỹ nhân hành lễ với Hoàng đế và Ôn Uyển : “Hoàng thượng cát tường. Quận chúa kim an.”

Ôn Uyển khẽ than vãn: ” Cậu Hoàng đế, đây chính là tân mỹ nhân vừa tiến cung Lệ Quý Tần sao? Quả nhiên là ‘Quay đầu lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc ’. Khụ. Người với người, thật không thể so sánh. Con đứng bên cạnh nàng giống như một nhánh cỏ nhỏ nhoi không ai thấy.”

“Nói nhảm, Uyển Nhi của ta là thiên hạ độc nhất vô nhị, không người nào có thể sánh bằng.” Hoàng đế cười ha hả. Ôn Uyển khen ngợi mỹ nhân đang được sủng ái của mình như vậy, hoàng đế rất thích chí.

Ôn Uyển ra vẻ rầu rĩ không vui nói: “Không mới mẻ gì cả, ông ngoại hoàng đế cũng an ủi con như vậy. Qủa thật không biết thiên hạ độc nhất vô nhị của con ở đâu. Nhưng mà Thiên Hạ Vô Song thì có. Nhìn cậu Hoàng đế xong con không cần soi gương cũng biết mình là cái dạng gì rồi?”

“Nói như vậy, bộ dạng cậu rất xấu sao?” Hoàng đế lập tức nghiêm mặt, ra vẻ mất hứng. Lệ quý tần thấy Hoàng đế như vậy, muốn lên tiếng trấn an nhưng lại bị Tôn công công ra ý ngăn lại. Đây là nét đặc biệt khi Hoàng đế và Ôn Uyển Quận chúa ở chung vì vậy người ngoài không nên chen vào. Nếu ai muốn bước vào chắc chắn sẽ tự mình mất mặt.

Ôn Uyển cúi đầu, làm một bộ dạng thật là đáng thương: “Không có, cậu Hoàng đế anh tuấn phi phàm. Đứng ở đó, không giận tự uy (không cần giận dữ mà cũng có uy). Còn con chỉ là một nhánh cỏ nhỏ làm nền cho hoa hồng. Thật đáng thương.”

“Không đúng, con từ trước đến nay không có như vậy. Có phải lại muốn yêu cầu gì hay không?” Mới đầu, Hoàng đế còn an ủi hai câu, bổng chợt nhớ ra Ôn Uyển không phải loại người tự ti. Nhất định là có việc cầu xin.

“Cậu Hoàng đế thật thông minh. Con ở Ôn Tuyền thôn trang nghe nói tứ phương tiến cống rất nhiều vật quý hiếm, con muốn đi chọn vài món.” Ôn Uyển cợt nhả, sắc mặt lập tức thay đổi khiến cho Lệ tần đang ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối. Có lý do hợp lý như vậy để đòi hỏi Hoàng đế sao?

“Ta tưởng chuyện gì. Con muốn cái gì, tự mình tới Tư Khố chọn đi.” Hoàng đế không quá để tâm.

Ôn Uyển nghe xong, lập tức vỗ tay vuốt đuôi Hoàng đế. “Ha ha. Con biết Cậu Hoàng đế tốt nhất, Cậu Hoàng đế rộng rãi nhất.”

Lệ Quý Tần thấy hai cậu cháu xem mình như không tồn tại, xem bộ dạng này của bọn họ, làm sao là cậu cháu được chứ, rõ ràng chính là cha con. Trong lòng nàng ta vừa chua chát lại hâm mộ, dường như còn có chút ghen tỵ. Trước đây nàng vẫn nghe nói hoàng thượng sủng ái Hưng quốc Quận chúa, không ngờ quả nhiên là cưng chiều không giới hạn.

“Con đi đây.” Ôn Uyển được sự đồng ý, thật ra thì trong lòng đã sớm ngứa ngáy không chịu được. Hoàng đế nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, đoán chừng bên trong có thứ nàng muốn nên vẫy tay để cho nàng đi.

Ôn Uyển chạy đến Tư khố của Hoàng đế chọn lấy kha khá dược liệu quý, tranh chữ cổ, vài thứ đồ trang sức quý giá đầy tràn năm thùng rồi mới trở về. Thấy vậy, mí mắt chưởng quản trông coi Tư khố giật giật, thật muốn bảo nàng lựa ít một chút, để lại một chút, bằng không, Tư khố sẽ nhanh chóng bị nàng vét sạch.

Ôn Uyển thu thập năm thùng vật phẩm quý hiếm xong vội vàng quay trở về. Hoàng đế nhận được tin chỉ cười ha hả. Khó có lúc thấy Ôn Uyển vui như vậy. Cho dù Ôn Uyển không lấy, hắn cũng sẽ ban thưởng cho nàng. Nhìn Ôn Uyển như thế hắn cũng vui mừng a. Năm ngoái, Ôn Uyển buôn bán cho hắn lời vô số bạc. Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa khoản bạc này đang nằm trong ngân hàng tư nhân của Ôn Uyển, nhưng đối với hắn mà nói chúng rất hữu dụng.

Ôn Uyển nhìn năm thùng đồ của mình cũng thấy ngượng ngùng. Bản thân nàng không muốn lấy nhiều như vậy. Vừa vào kho trân bảo, thấy cái gì đều mơ tưởng cái ấy, chỉ phút chốc không cẩn thận đã lấy đi năm thùng. Đây là nàng đã cố nén tự nói với mình, không thể lấy thêm. Hazzz, thật khó khăn mới dừng tay được.

Ở biên quan, lúc này Bạch Thế Niên trở thành kẻ lưng đeo vô số lời đồn. Tại sao? Bởi vì từ ngày thành thân đến nay, ngoại trừ buổi tối hôm đó thì hắn vẫn túc trực ở quân doanh làm cho lời đồn nổi lên bốn phía.

Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đều lên tiếng khuyên hắn vài lần. Mãi cho đến khi Bạch Thế Niên nói hắn bây giờ còn đang trong thời gian để tang, cưới vợ bé là chuyện bất đắc dĩ, sao còn có thể viên phòng chứ? Vừa nói như vậy, mọi người cũng không còn gì dể nói.

Diệp hồ ly hóm hỉnh cười nói: “Tướng quân, thời gian để tang của ngươi chỉ không tới một năm. Lấy cớ như vậy, một năm sau này ngươi nói như thế nào?”

Bạch Thế Niên cũng rất bình tĩnh nói: “Ta để tang tổ mẫu và phụ thân tổng cộng sáu năm, bây giờ mới hơn một năm còn hơn bốn năm, ta phải giữ đạo hiếu, không viên phòng.”

Diệp hồ ly lầm bầm một câu: “Ngươi giỏi.”

Hắn xoay người bỏ đi. Một lát sau bỗng quay đầu lại, Diệp hồ ly thấy Bạch Thế Niên cũng trở về doanh trướng.

Diệp hồ ly nhìn bóng lưng Bạch Thế Niên, trong mắt hiện nghi ngờ: “Rốt cuộc là cái dạng nữ nhân nào có thể làm cho ngươi si tâm bất hối như thế? Chẳng lẽ, thật sự là Ôn Uyển Quận chúa?”

Nói xong, hắn liền lắc đầu cho là bản thân suy nghĩ kỳ lạ. Trong nhận thức của hắn, Bạch Thế Niên tuyệt đối sẽ không thích những nữ nhân nông cạn, tự cho mình là đúng, tuyệt đối không ưng loại người trông mặt mà bắt hình dong. Mà Thích Lệ Nương chính là loại người như vậy. Tự cho mình tài mạo vô song. Mà không nghĩ rằng, dung mạo kia so với kinh thành cũng chỉ có thể coi là tầm tầm bậc trung.

Hắn sở dĩ hoài nghi là Ôn Uyển chủ yếu là do Bạch Thế Niên quá mức chú ý tới Ôn Uyển. Hơn nữa, Bạch Thế Niên hẳn là thích nữ tử thông minh, có thủ đoạn như nàng. Nhưng nếu Ôn Uyển Quận chúa là thê tử của Bạch Thế Niên thì hắn lại thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Diệp hồ ly có chút mơ hồ, ngẫm lại có thể hắn đã bỏ qua chi tiết nào đó, rất có thể Bạch Thế Niên đã giấu một vài chuyện. Hắn muốn đi tìm để hỏi cho rõ vì dù suy nghĩ tới nát óc cũng nghĩ không ra.

Cuộc sống quả thật không yên được hai ngày. Trong lúc Ôn Uyển đang xem bản thống kê hàng ngày của hạ nhân đưa lên thì Cố ma ma sắc mặt rất khó coi, nhanh chóng đi tới : “Quận chúa, ngũ phòng xảy ra chuyện lớn.”

Ôn Uyển nhìn bà cảm thấy rất kỳ quái, có rất ít chuyện khiến cho Cố ma ma biến sắc như vậy.

“Thanh San kia thật là không nên. . . . . . Nàng ta có gian tình cùng một nam tử đã có vợ, tới mức có thai, bị nương tử nhà kia bắt được. Tộc trưởng Bình gia đã biết chuyện, nói là muốn nhốt lồng heo thả trôi sông. Bây giờ phải làm sao đây?” Cố ma ma rất căm phẫn .

“Điều này có quan hệ gì với ta?”. Ôn Uyển kỳ quái hỏi.

“Dĩ nhiên là có quan hệ với Quận chúa. Dù thế nào thì cũng cùng một phụ thân. Hơn nữa Xuân Nương cho biết chuyện này vừa xảy ra thì lão gia đã muốn đi tìm Người, ông ta bị Xuân Nương ngăn cản, nói rằng đã phái người tới hỏi, Người còn đang trong hoàng cung chưa có trở lại, khi nào biết tin sẽ lập tức tới đây.”

Cố ma ma cúi đầu. Ý tứ rất rõ ràng, chuyện này khẳng định đã xảy ra chừng mấy ngày.

“Ý của ngươi là nói người cha hờ kia ta của sẽ đến cầu tình. Hắn có thể mở miệng sao?”

Ôn Uyển thật tò mò. Tốt nhất hãy mở miệng nói về việc này đi! Thật là một việc vui lớn. Người thời đại này tôn trọng nhất lễ, nghi, liêm, sỉ. Làm một sĩ tử chính cống ở thời đại này nếu có thể mở miệng về việc này, Ôn Uyển rất vui lòng được phụng bồi. Vừa lúc nàng muốn mượn cơ hội để thải hết những cơn tức vẫn chứa chấp bấy lâu trong lòng.

“Để Xuân Nương truyền tin cho hắn, báo cho hắn biết ta đã trở về. Bây giờ đang ở Quận chúa phủ.”

Ôn Uyển bình tĩnh ngoài dự liệu của Cố ma ma. Trước kia Quận chúa còn biểu lộ vẻ mặt chán ghét, lúc này căn bản là nhìn không ra bất kỳ vẻ mặt nào của nàng.

“Ngoài ra, ngươi đi điều tra thêm. Tại sao trong thời gian ngắn lại xảy ra chuyện, có phải có người đang âm thầm làm chuyện xấu hay không ? Nếu có, khi tra được chứng cớ thì tạm thời thu lại, sẽ có lúc ta cần dùng.”

Ôn Uyển nghe xong, không tức giận như Cố ma ma, ngược lại còn tươi cười một cách quái dị.

Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao nói:”Ván cờ xếp đặt lâu nay cũng đã đến lúc dùng. Bảo bọn họ xúi giục Bình Hướng Hi tới tìm ta cầu tình cho Thanh San”

Hạ Dao cúi đầu nói: “Dạ”

Bình Hướng Hi có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là lỗ tai mềm. Trước đây cũng bởi vì chuyện này mà thường xuyên bị người ta lợi dụng để đối phó với Ôn Uyển. Lần này vừa lúc, dùng chính cái đó để đối phó hắn, như tự mang đá đập chân mình.

Ôn Uyển phân phó đâu vào đó lại tiếp tục làm chuyện của mình.

Hạ Dao mấp máy môi, vẻ mặt không đổi. Nàng vẫn không nói với Ôn Uyển chuyện này vì sợ ô uế lỗ tai của nàng. Kể từ khi trong ngục đi ra, Bình Hướng Hi biến thành kẻ vừa muốn nam nhân lại muốn nữ nhân. Lúc trước đưa Xuân Nương đến, hắn không cảm thấy hứng thú nhiều. Đến khi đưa tiểu đồng đến, hắn có vẻ ra chiều thích thú. Trên mặt vạn phần sủng ái Xuân Nương nhưng lại đưa Đồng Quan đi cùng nhau thân mật. Có đôi khi, thậm chí ba người ở cùng một phòng. Xuân Nương và Đồng Quan cũng từ những chỗ kia mà ra, đối với loại sự tình này cũng có thể tiếp nhận. Hạ Dao đã thấy việc này nhiều, nên ngay từ đầu đã không để ở trong lòng. Nhưng nàng sợ Ôn Uyển không thể tiếp nhận.

Dĩ nhiên, vì hai người bên gối Bình Hướng Hi đều do Hạ Dao cài vào nên hằng ngày thổi gió bên gối hắn, lại càng khiến cho hắn dễ dàng đáp ứng.

Hai ngày sau, Bình Hướng Hi gạt Thượng Đường và Thượng Kỳ, mang theo Thượng Lân tới phủ Quận chúa. Ôn Uyển được tin, đích thân ra cửa chính nghênh đón hắn.

Lúc Ôn Uyển gặp Bình Hướng Hi, sắc mặt nàng nhàn nhạt lệnh cho hạ nhân pha thứ trà tốt nhất, dâng lên thứ hoa quả vỏ cứng tốt nhất. Nhưng nàng lại không chủ động mở miệng.

“Ôn Uyển, trên danh nghĩa đều là người một nhà, con hãy cứu Thanh San đi. Thanh San nói việc này không phải do nó tự nguyện, mà là việc bất đắc dĩ. Đều tại ta ban đầu không nên đưa nó đi nơi đó thăm mẹ nó.”

Thượng Lân lập tức quỳ gối trước mặt Ôn Uyển, van nài khổ sở. Thanh San gặp chuyện không may, chỗ nào đút tiền được đã đút. Diêu thị kia lại là kẻ hám tiền nên nhất quyết thuyết phục Thượng Lân. Dĩ nhiên, bản thân Thượng Lân cũng không mong muội muội của mình chết thật. Bằng không, hắn cũng sẽ giống như Thượng Kỳ, dù chết cũng sẽ không đến cầu tình .

Ôn Uyển nghe lời Thượng Lân…cảm thấy rất kỳ quái nên hỏi Hạ Dao:

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Nói xong nàng tỏ vẻ áy náy nói:

“Mấy ngày nay, thân thể ta lại không tốt. Bệnh này lúc tăng lúc giảm cho nên mấy ngày nay, ta không quan tâm đến mọi chuyện.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, Hạ Dao. Hạ Dạo buông thỏng tay, nhẹ nhàng nói thầm hai câu với Ôn Uyển:

“Quận chúa, chuyện này là do ta sợ làm bẩn lỗ tai của Người nên không báo cho Người biết.”

Thoáng chốc, sắc mặt Ôn Uyển trở nên rất khó coi. Ôn Uyển nhìn Bình Hướng Hi, sắc mặt rất bình tĩnh:

“Ý của các ngươi là muốn ta cứu nàng? Các ngươi có biết tội mà nàng phạm sẽ phải bị trừng phạt như thế nào ko? Dìm lồng heo.”

Bình Hướng Hi ban đầu cũng tức giận nhưng được người bên cạnh thuyết phục. Dù sao cũng là con gái ruột của hắn, sao hắn có thể trơ mắt nhìn nàng chết? Hơn nữa còn chết một cách bi thảm như vậy.

“Ta đã hỏi rồi. Là người kia bắt buộc Thanh San, không phải Thanh San tự nguyện . Ôn Uyển, ta biết con rất thông minh. Chuyện lần trước cũng do con hóa giải. Lần này, vì danh tiếng nữ nhi của Bình gia, con hãy ra tay giúp đỡ Thanh San.”

Ôn Uyển lộ ra một vẻ mặt rất buồn cười:

“Hay cho Phụ tử tình thâm. Huynh muội tình thâm. Nhìn thấy vậy ta cũng rất cảm động .”

Mấy người họ không biết Ôn Uyển nói vậy là có ý gì.

“Các ngươi về trước đi. Ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo .”

Ôn Uyển nói xong thì xoay người rời đi. Để lại mấy phụ tử vừa mừng vừa sợ vừa nghi hoặc. .

Sau chuyện này, Thượng Đường và Thượng Kỳ biết tin. Cả hai đều gấp như kiến bò trên chảo nóng. Thượng Đường khuyên Ôn Uyển không cần lo chuyện này.

Ôn Uyển chỉ cười hỏi vấn đề khác:

“Nghe nói huynh và muội muội của chị dâu rất thân nhau. Nếu không phải vì huynh còn đang trong kỳ để tang, ta đoán chừng huynh đã đem người ta rước về nhà.”

“Không thể nào. Là do kẻ khác nói nhảm. Ta làm sao có thể làm chuyện như vậy, bây giờ còn đang để tang mà.”

Thượng Đường bị hù tới mức vừa nhảy dựng vừa giải thích. “Vạn nhất bị Ngự sử buộc tội, con đường làm quan của ta đây nhất định là không xong rồi.” Trong lòng hắn rất tức giận, kẻ nào lại nói hưu nói vượn.

Ôn Uyển khẽ cười nói “Ca ca, huynh bây giờ có thể làm được quan bố chính kinh nghiệm (từ lục phẩm ) cũng không dễ dàng. Huynh có thể có vị trí hôm nay, mặc dù là nhờ vận khí, nhưng cũng do huynh chăm chỉ mà có. Hết thảy mọi thứ không dễ mà đến thì cũng không nên dễ dàng hủy hoại nó.” .

Thượng Đường nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Uyển. Trong bụng có chút sợ hãi: “Ôn Uyển, muội nghe ai nói hưu nói vượn, không thể nào đâu.”

Ôn Uyển phất phất tay, không nhịn được nói: “Không có là tốt rồi. Ta ghét nhất chính là kẻ không tuân thủ lời hứa. Hy vọng huynh không trở thành loại người mà ta chán ghét kia…. Nói tới đây, sau này ta sẽ không nhiều lời nói với huynh những thứ này nữa. Huynh về đi, ta còn có việc bận.”

Thượng Đường lần đầu tiên thấy Ôn Uyển cư xử như vậy với mình, trong lòng có chút hoảng loạn: “Muội muội. Vậy chuyện lần này…?”

“Chuyện của ta, huynh không cần lo lắng. Cố gắng làm tốt việc của huynh đi.”

Ôn Uyển trong lòng cười lạnh. Không có? Cho mình là kẻ ngu ngốc sao? Chuyện như vậy có thể là nói bừa tạo loạn sao? Hứa gia đã không còn tước vị, hơn nữa tất cả chức quan trong người đều bị thu hồi. Nếu không phải nhờ vào một Hứa Tịnh Thu ở trong cung thì Hứa gia cũng không khác gì các gia tộc nghèo túng khác.

Trước tình thế nhà mẹ đẻ như thế, Hứa thị dĩ nhiên là động tâm không dứt, lúc này không thể so với lúc trước. Nhà mẹ đẻ thất thế nếu có một muội muội gả cho Thượng Đường làm thiếp, tương lai sinh nhi tử, nàng sẽ lên chức dì. Lúc này, tất cả mọi thứ của Thượng Đường còn không phải là của cháu trai nàng sao?

Bên cạnh đó, trong mắt Hứa thị, bất kể con trai của Thượng Đường là do ai sinh thì đều là cháu của nàng. Có tầng quan hệ như vậy, sau này nàng nhất định sẽ giúp đỡ đứa bé kia. Sau này đứa bé kia lớn lên, khẳng định cũng sẽ giúp đỡ Hứa gia. Hứa thị làm như vậy vừa vì nghĩ cho Thượng Đường, lại hợp ý với trượng phu. Phương pháp tốt nhất cử lưỡng tiện thế này, đương nhiên là tất cả đều vui vẻ .

Người Thượng Đường kính trọng nhất ngoài Ôn Uyển ra chính là Thượng Dũng. Nếu như bị Thượng Dũng nói vài lần, lại nghe nói nữ nhân kia dung mạo vô cùng xinh đẹp, còn hiểu lễ nghĩa, Thượng Đường không động tâm mới là kỳ quái.

Nhưng lại không biết, Ôn Uyển chán ghét nhất là kẻ phá hoại, nàng cũng không cần có nhi tử thừa tự. Những bàn tính của bọn họ đương nhiên là vô ích. Hơn nữa, những người bên cạnh nàng đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù nàng cũng giận Chân Chân kia không biết tranh giành nhưng trong tám tiểu cô nương ngày xưa, chỉ có nàng ta là người duy nhất không thay đổi. Nàng không muốn làm cho Chân Chân cũng trở thành loại người tàn nhẫn, mưu mô tâm kế.

Như lời Phúc Linh công chúa nói, đối với nàng và rất nhiều người khác, Phúc Huy công chúa là kẻ ngu ngốc. Nhưng đối với chính Phúc Huy công chúa, nàng ta lại thấy cả đời mình hạnh phúc . Tính tình của Chân Chân, quả thật rất tệ. Nhưng không phủ nhận, ngoại trừ điểm lo lắng đến giờ vẫn chưa sinh được con trai ra thì nàng là người sống tốt nhất trong số những người bạn thuở xưa.

Ôn Uyển thu lại tâm tư, cầm lấy bút, lẳng lặng ngồi yên trong thư phòng.

Thượng Đường mới từ chỗ Ôn Uyển trở lại, lau mồ hôi một chút liền chạy tới nhà ca ca của hắn: “Ca ca, huynh mau đưa muội muội bên họ nhà chị dâu đuổi về Hứa gia đi. Bằng không, sau này đệ sẽ không tới nơi này nữa.”

“Xảy ra chuyện gì. Tô thị lại gây náo loạn?”

Sắc mặt Thượng Dũng không tốt. Đệ đệ đã hai mươi ba rồi, thành thân cũng đã năm năm, con trai thừa tự vẫn chưa có. Ngay cả thiếp thất, Tô thị đều không cho đệ đệ nạp, thành thân đã bốn năm rồi mà vẫn không thể sinh nam tử, cũng không được nạp thiếp. Như vậy, nàng ta thật là không hiền lành. Thiên kim tiểu thư từ tướng phủ đi ra, sao lại không biết hành xử như vậy.

“Chân Chân hoàn toàn từ đầu không biết chuyện này. Là Ôn Uyển, Ôn Uyển biết chuyện, hôm nay đã nói hai câu khiến đệ sợ đến đầu đầy mồ hôi. Ca ca, nếu huynh muốn tốt cho đệ thì đừng nói về chuyện này nữa. Dù sao nếu như thật sự mệnh Tô thị là không có con trai, thì ba mươi tuổi đệ cũng sẽ nạp thiếp, không cần gấp mấy năm này. Nếu không, huynh sẽ khiến đệ thành người thất tín.”

Thượng Đường rất đau đầu. Hắn cũng muốn có nhi tử, nhưng hắn không có gan làm vậy.

“Ôn Uyển mới nói hai câu, đệ đã bị hù dọa thành bộ dạng này. Đệ có còn là một đại quan tứ phẩm nữa không đây?”

Vì Thượng Đường đã ra ngoài làm con thừa tự nên không cần giữ đạo hiếu ba năm. Nhưng Thượng Dũng vẫn muốn thủ hiếu ba năm nên trước nay vẫn ở trong nhà.

“Chờ đến lúc huynh được diện kiến Hoàng thượng, huynh sẽ biết. Huynh không biết đâu, Ôn Uyển nghiêm mặt, lạnh lùng đối mặt với người ta mà nói chuyện, khí thế kia, thần thái kia có chín phần giống Hoàng thượng. Ca, huynh nếu thật sự muốn tốt cho đệ, sau này ngàn vạn lần không nên bàn thêm về chuyện này. Chúng ta có hôm nay không dễ dàng, đệ không muốn phá hoại nó. Đệ có thể nhịn đến hôm nay, tất cả đều dựa vào Ôn Uyển mới có. Nếu chọc Ôn Uyển không vui, trong cơn tức giận nàng lại không nhận đệ làm ca ca nữa. Lúc đó. . . . . . đệ đây cái gì cũng sẽ không ổn.”

Thượng Đường toát mồ hôi lạnh.

Thượng Dũng vừa nhìn bộ dạng này đệ đệ liền đoán ngay không để cho Thượng Đường nạp thiếp không phải Tô thị mà nhất định là Ôn Uyển. Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng Thượng Đường hiểu thì hắn càng hiểu rõ hơn, hết thảy những thứ đệ đệ vốn có cũng là Ôn Uyển cho.

“Nếu nói như vậy, ta sẽ theo ý đệ.”

Thượng Dũng lên tiếng nói với Hứa thị: “Ngay trong ngày mai, nàng hãy đem thứ muội kia đưa đi. Hôm nay, Thượng Đường đã nổi cáu với ta. Nếu không đưa đi, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm huynh đệ.”

Dĩ nhiên Hứa thị ngoài mặt đành tuân theo. Ngày thứ hai, nàng đem thứ muội đuổi về nhà sau đó lại đến phủ Bình quốc công.

Hứa thị có chút tiếc nuối: “Cô cô, Thất đệ không đáp ứng.”

Quốc công phu nhân cảm thấy rất kỳ quái. Lúc trước nghe nói vẫn rất tốt, lần này làm sao lại thay đổi nhanh như vậy. Ôn Uyển thật sự không biết thì ra đây là chủ ý của quốc công phu nhân.

“Tướng công nói người không cho Thượng Đường cưới vợ bé có thể không phải là Tô thị, mà là Quận chúa. Dường như Quận chúa yêu cầu Thất đệ hứa là phải đợi Tô thị sau ba mươi mà vẫn không sinh con trai, mới có thể cưới vợ bé.”

Hứa thị không biết mình do ghen tỵ hay là hâm mộ. Nàng cũng sinh được con trai trưởng lẫn đích nữ, lúc Hứa gia còn chưa thất thế, nàng cũng không cản trở Thượng Dũng cưới vợ bé. Đến giờ, trượng phu nàng đã có hai thiếp thất, ba thông phòng. Tô thị thành thân hơn năm năm rồi cũng không sinh được con trai, đến giờ dường như cũng chỉ có một thông phòng, cuộc sống trôi qua êm ấm khiến cho nàng cũng vạn phần đố kỵ.

“Thảo nào ta thấy Thượng Đường trên mặt rất hài lòng thứ muội của cháu nhưng vẫn cố chống không nạp thiếp, thì ra còn có uẩn khúc bên trong. Nếu đã là như vậy, sau này không được nhắc lại chuyện này. Tô thị đúng là Mệnh tốt, có Ôn Uyển thay nàng tính toán như vậy.” Quốc công phu nhân cảm thán. Khó trách sinh ra ba nữ nhi, lão Ngũ cũng không bắt ép hắn cưới vợ bé. Thì ra là có tầng nguyên nhân này.

Ôn Uyển không biết nhiều người thấy Chân Chân không sinh được con trai liền vội vàng đem nhi nữ nhà mình gả cho Thượng Đường làm thiếp, là do thấy bộ dạng vui mừng vì cháu gái của Ôn Uyển. Sinh được con trai không phải nàng sẽ càng vui mừng hơn sao? Như vậy sẽ ban thưởng rất nhiều, gia tộc cũng sẽ được hưởng phúc.

“Đúng vậy, là một kẻ tốt số.” Hứa thị vô cùng ghen tị. Nhà ai mà có em chồng ra mặt vì chị dâu như vậy, nói ra cũng không ai dám tin.

“Con không cần hâm mộ, không phải ai cũng đều có mệnh tốt như Tô thị. Ai bảo nàng là biểu tỷ của Ôn Uyển! Hai người vừa là khuê trung mật hữu, Ôn Uyển lại là người trọng tình nghĩa . Nhưng nói thật Tô thị đúng là mệnh tốt. Việc làm lần này của cháu chắc chắn đã chọc giận Tô thị, sau này phải cẩn thận đề phòng. Tiền đồ của Thượng Dũng còn phải dựa vào Thượng Đường, không thể vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích.” Quốc công phu nhân lắc đầu, mỗi người có số phận khác nhau, không thể cưỡng cầu được.

“Cô cô, con đã biết.” Hứa thị tự nhiên biết trượng phu của nàng có thể lên tới chức quan lục phẩm một cách tốt đẹp như vậy, một là vì năng lực không tệ, thứ hai cũng nhờ Thượng Đường. Bây giờ đang ở nhà giữ đạo hiếu, sau này việc phục chức còn phải dựa vào Thượng Đường.

Lúc này, Bình Thanh San vốn đang bị giam không biết làm sao trốn ra được. Hơn nữa, còn quỳ gối trước đại môn phủ Quận chúa, khóc lớn: “Ôn Uyển, cứu ta đi? Ôn Uyển, van cầu ngươi, cứu ta đi? Ta không muốn chết, ta không muốn chết. Ôn Uyển, tỷ tỷ van cầu ngươi.”

Xung quanh phủ Quận chúa đứng đầy người xem náo nhiệt. Mọi người đều thắc mắc rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Cho nên trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều biết chuyện xấu của Bình Thanh San.

Sau khi Hạ Dao biết chuyện thì giận đến nhảy dựng lên, muốn đi giết người. Ôn Uyển cười nói: “Bảo Bình gia đến đón người. Mặt khác, ngươi đem đơn kiện này cho phủ doãn.”

Hạ Dao nhận đơn kiện, lập tức phân phó đi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.