“Tiểu thư, Người thật là quá uất ức mà. Sao Người lại chịu uất ức như vậy? Tiểu thư, vì người nam nhân thế này có đáng hay không?”
Một nha đầu nhìn đồ cưới màu hồng phấn (nạp thiếp thì đồ cưới màu hồng, chính thê màu đỏ), khóc đến thương tâm.
Thích Tuyền quả thật không muốn gả con gái, tin tức kia cũng do chính
bọn họ tản ra. Cũng may đối với bên ngoài bọn hắn nói rằng Bạch Thế Niên đã đáp ứng vĩnh viễn sẽ không nạp thiếp nữa (vợ thì chắc chắn là không
cưới ).
“Khóc cái gì mà khóc, trời sáng ta sẽ lên kiệu hoa rồi, ngươi nên mừng cho ta mới đúng. Khóc như đưa tang làm gì?”
Thích Lệ Nương quát lớn.
“Nhưng tiểu thư… tiểu thư… nô tỳ thấy ủy khuất cho Người. Nô tỳ thật
tiếc thay Người ” Mĩ Chu không ngăn nổi nước mắt. Tiểu thư là người kiêu ngạo cỡ nào mà cũng chịu nhận lấy uất ức bực này.
“Bạch Thế Niên, ta nên nói ngươi là si tình hay là tuyệt tình? Thích Lệ
Nương ta không tin sẽ không chiếm được trái tim ngươi. Lệ Nương này sẽ
đập tan cái nguyên tắc chết tiệt kia của ngươi.” Thích Lệ Nương nắm lấy
một góc đồ cưới, nhìn tấm áo cưới màu hồng phấn cùng căn phòng được
trang trí đỏ rực tạo thành một sự đối lập mãnh liệt, nước mắt nàng trào
ra tràn đầy ủy khuất vô hạn.
Ngày hôm sau hôn lễ được cử hành tương đối náo nhiệt. Mặc dù chỉ là nạp
thiếp, nhưng dựa theo quy cách lấy chính thê mà làm. Dù sao sau này chỉ
có một nữ nhân là Thích thị, chẳng qua trên danh nghĩa không phải phu
nhân nhưng đương gia chủ mẫu không phải chính là nàng sao.
Thích gia tung tin tức rằng mặc dù là nạp thiếp, nhưng đời này Bạch Thế
Niên chỉ nạp một thiếp, không nạp nữ nhân khác. Đây chính là cắt đường
lui của Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên vừa nghe tin đồn này liền cười lạnh không dứt. Quan lớn
hơn một cấp đè chết người. Bản thân lại đang dưới sự giám sát của người
ta, có thể đạt thành kết quả ngày hôm nay đã là toàn lực của hắn rồi. Về phần sau này, chuyện sau này…sau này hãy nói.
Rất nhiều người nhìn y phục cưới của tân nương đều cảm thấy có chút quái dị. Dù biết Bạch Thế Niên cưới vợ bé, tin tức đã sớm tràn ra nhưng vẫn
khó có thể tin được. Rất nhiều người đều nghĩ trong đầu, nữ nhân này
thật là hết hy vọng, làm thiếp mà cũng nguyện ý. Có điều ngẫm lại sau
này Bạch Thế Niên chịu cưới một mình nàng cũng miễn cưỡng cho qua. Dĩ
nhiên, đồng thời nhiều người cũng ghen tỵ, hâm mộ Bạch Thế Niên.
Nhưng khiến cho mọi người buồn bực chính là Bạch Thế Niên từ đầu tới
cuối không hề tươi cười. Bộ dạng kia nào phải là thành thân, không khác
nào đang áp tải hắn ra pháp trường hành hình.
Lúc ấy nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Thế Niên, Thích Tuyền thiếu chút
nữa chẻ hắn ra làm đôi. Nhưng vẻ mặt của Bạch Thế Niên chính là ngươi
làm gì được ta. Thái độ này của hắn lại khiến cho Thích Tuyền đành kìm
nén cơn bực bội. Nhà người ta gả con gái thì con rể lấy lòng, nịnh bợ
nhạc phụ. Lão nơi này lại quá ngược đời.
Buổi tối động phòng hoa chúc hôm đó, uống rượu mừng xong Bạch Thế Niên
trực tiếp trở về viện trước kia từng ở tắm rửa, thay quần áo, không hề
vào tân phòng.
Cô dâu chờ đến nửa đêm không thấy người đến khóc không thành tiếng. Nàng tự mình xốc khăn voan quan sát căn phòng trang trí màu hồng, trong lòng vừa đau lại vừa chát. Hiện tại, nàng rất hối hận, người nam nhân này
rất có thể là một kẻ không có trái tim. Nếu không sao có thể tuyệt tình
với nàng như thế. Nha hoàn bên cạnh cũng rất tức giận, nhưng nàng cũng
biết đây không phải mua bán nên không thể vội vàng. Không còn cách nào
khác. Đã đến nơi này rồi một bước cũng không còn đường rút lui. Chỉ đành phải dụng tâm mà an ủi, một mực an ủi. Đáng tiếc, một chút tác dụng
cũng không có, Thích Lệ Nương vẫn khóc. Nhưng tiếc là, dù cho nàng khóc
đến ngất đi cũng không thấy tân lang.
Bạch Thế Niên đi ra ngoài, một mình đi lại trong phủ. Lúc này, hắn cảm
giác tựa như một kẻ không nơi nương tựa, lưu lạc chân trời góc bể, dường như tìm không ra một chốn dung thân. Cảnh tượng động phòng hoa chúc náo nhiệt, đẹp đẽ kia lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Diệp Tuần từ nhà xí đi ra nhìn thấy Bạch Thế Niên đang đứng đó liền cho
là gặp quỷ: “Người ta đều nói đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.
Ngươi không động phòng hoa chúc chạy tới đây làm cái gì?”
Bạch Thế Niên đứng ở nơi đó chỉ đáp một tiếng. Diệp Tuần vốn nghi hoặc
nên khi nhìn thấy sắc mặt Bạch Thế Niên rất phức tạp liền cẩn thận hỏi:
“Tướng quân, ngươi sẽ không phải bị bất lực chứ?” Đây là chuyện thương
tổn nghiêm trọng đến tự ái của nam nhân. Là nam nhân, ai nghe thế cũng
đều biến sắc.
Bạch Thế Niên lại phù hợp với những lời này…
Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên không nói lời nào cho là đã đoán trúng.
Trong lòng vạn phần thông cảm, nam nhân bất lực là đáng thương nhất: “Có thể là lâu không sử dụng nên bị buông lỏng thôi. Tướng quân không cần
lo lắng. Ta biết mấy vị đại phu không tệ, Ngươi hãy để cho đại phu xem
một chút, bảo đảm lập tức tốt lại. Một đêm tiếp bảy nàng cũng không phải là vấn đề.”
Bạch Thế Niên lạnh lùng nói một tiếng: “Không nhọc ngươi hao tâm tổn
trí. Ta rất bình thường.” Bất kỳ một nam nhân nào đều không cho phép
mình đeo cái danh tiếng bất lực như vậy.
Diệp tuần kỳ quái hỏi: “Vậy là điều gì?”
Bạch Thế Niên lại không nói gì nữa.
Diệp Tuần nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Cuối cùng Xùy~~ cười một
tiếng: “Nhất định là vậy rồi, tìm đại phu bí mật xem một chút không phải không có chuyện gì sao? Ta cũng sẽ không loan truyền ra ngoài đâu.”
Bạch Thế Niên nhìn lão quân sư hồ ly: “Nàng không chỉ không cho phép ta
cưới nữ nhân khác, còn không cho phép ta đụng vào nữ nhân khác. Nếu như
vi phạm nàng sẽ không xuất hiện. Mặc dù lần này là vạn bất đắc dĩ nhưng
nếu như biết chân tướng, ta tin nàng có thể tha thứ cho ta.”
Diệp Tuần a một tiếng, hồi lâu không nói gì. Trên thế giới này còn có
người đàn bà đanh đá như vậy, hơn nữa lại khiến Bạch Thế Niên vui vẻ
chịu đựng. Quân sư cẩn thận hỏi thăm: “Ngươi xác định người ngươi nói là vợ ngươi sao?”
Một lát sau, không thấy Bạch Thế Niên đáp lời, Diệp Tuần ngượng ngùng nói:
“Nếu là vậy thì phu nhân ngươi coi như là người đặc biệt. Không cho
ngươi cưới người khác, dù sao hai người sống chết có nhau còn có thể
hiểu được. Liền ngay cả thân thể nữ nhân khác cũng không cho đụng, vậy
cũng quá ghen tuông rồi. Tướng quân, nữ nhân này quá mạnh mẽ rồi. Nhưng
dù ngươi thật sự cứ như vậy, cũng phải xem Thích thị có đáp ứng hay
không đã?”
Bạch Thế Niên phát ra thanh âm rất nhỏ: “Không cần tới nhiều năm, chỉ bốn năm là đủ.”
Trong mắt Diệp Tuần rõ ràng có ý nghi ngờ. Nhưng Bạch Thế Niên không
cách nào giải thích, ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải được.
Nhưng hắn không muốn phản bội lời hứa lúc trước của hắn. Như vậy, ít
nhất còn có một phần hi vọng. Nếu vi phạm lời hứa thì ngay cả một tia hy vọng cũng không có.
Diệp Tuần cẩn thận hỏi: “Tướng quân, người vợ kia của ngươi rốt cuộc có
đặc điểm gì. Có thể phái người đi tìm, tránh cho ngươi ngày nhớ đêm mong như vậy.”
Bạch Thế Niên lại trầm mặc.
Diệp tuần muốn hộc máu. Thời khắc mấu chốt lại im lặng, ngươi tiết lộ
mấy câu thì chết hay sao? Nói không chừng hắn còn có thể tìm giúp. Thật
là…chưa từng thấy qua nam nhân kín miệng như vậy. Diệp hồ ly thấy người
đáng thương này nội tâm cũng có chút xao động: “Tướng quân, ngươi nói
tướng quân phu nhân rốt cuộc hình dáng như thế nào lại khiến cho ngươi
một mực khăng khăng chời đợi. Nếu không thành, ngươi hãy xin nghỉ quay
lại duyên hải mà tìm, hoặc là tìm trong kinh thành. Như vậy còn có thể
tìm được còn tốt hơn việc tự làm khổ bản thân như bây giờ a! Lại nữa,
tâm địa phu nhân cũng thật là sắt đá, nhìn thấy tướng quân si tình thế
này mà cũng có thể không động tâm sao? Nếu như nàng thật là một nữ nhân
cứng rắn, thôi thì ngươi hãy quên mà buông tha đi. Trong trời đất thiếu
gì cỏ thơm.(ý nói thiếu gì mỹ nhân khác)”
Bạch thế Niên đang nhìn bầu trời:”Ta cũng không biết ta vì sao lại muốn
kiên trì.” Hắn từng nghĩ sẽ bỏ qua, quyết tâm giữ mình để níu kéo một
lời hứa không chút giá trị, hắn cảm thấy thật mệt mỏi. Nhưng nếu thật sự bỏ qua hắn lại không đành. Sợ bỏ qua rồi có muốn đuổi theo lần nữa sẽ
không được. Tim bổng nảy lên một cái, chỉ một lần gặp mặt nữa thôi cũng
không được.
Diệp Tuần khó được lúc bàn chuyện ngoài chánh sự, không hề làm bộ làm
tịch, rất là quan tâm nói: “Tướng quân, phu nhân rốt cuộc là dạng người
nào lại khiến cho ngươi cuồng si như vậy?”
Bạch Thế Niên trầm mặc một chút rồi nói: “Không biết. Khi cho rằng rất
thiện lương, thật ra lại vô cùng máu lạnh. Cho là rất đáng yêu thì thật
ra rất lạnh lùng. Ta từng cho rằng nàng là người thuần khiết nhất trên
đời, kết quả nàng cũng là người duy nhất ta nhìn không thấu, giống như
người đeo vô số mặt nạ.”
Diệp Tuần hộc máu: “Tướng quân, ta cảm thấy kẻ mà ngươi đang nói không
phải là người mà là một kẻ bệnh thần kinh.” Thiện lương lại máu lạnh,
đáng yêu lại vô tình, thuần khiết lại phức tạp, không phải kẻ bệnh thần
kinh thì là cái gì? Người bình thường đâu phải người như vậy. Diệp Tuần
cũng không thể nghĩ tới hai thái cực này chính là trẻ thơ và trưởng
thành.
Bạch Thế Niên im lặng nhìn Diệp Tuần.
Diệp Tuần nói: “Đi theo ngươi ngay cả tính tình của ta cũng đã trở nên
tốt hơn. Tướng quân, ngươi sẽ không định gạt Thích Lệ Nương đi chứ?”
Bạch Thế Niên lạnh lùng nói:”Không như vậy thì còn làm thế nào? Thiên
kiêu vạn sủng nàng sao? Đối đãi với nàng như phu nhân sao?”
Diệp Tuần khẽ cười: “Ngươi quá tàn nhẫn”.
Bạch thế Niên mặt không đổi sắc nói: “Ta đã sớm nói với nàng, ta không
có ý với nàng. Việc ngày hôm nay là do nàng tự tìm đến. Nàng ta thật sự
cho rằng ta là kẻ ngu xuẩn đi tin rằng có thần đan, tin rằng nàng chịu
giảm thọ hai mươi năm chỉ vì một khối tình si sao? Cái này chỉ có thể
lừa gạt những huynh đệ ngay thẳng kia thôi. Nàng trăm phương ngàn kế
muốn gả cho ta. Ta không nạp nàng thì trở thành kẻ bội bạc. Nàng biết ta mang trọng trách chấn hưng Bạch gia, không được phép mắc một sai lầm
nào. Nàng ta dám đánh cuộc, còn ta thì không. Bản thân ta muốn xem nàng
còn hoa chiêu gì.”
Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên một cách thần kì: “Ngươi cũng biết rồi?”
Thích Lệ Nương mua chuộc quân y, lại châm ngòi dư luận, còn khiến cho Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương đứng về phía nàng.
Bạch Thế Niên vốn không muốn cưới, nhưng hắn kháng cự không nổi. Trên có Thích Tuyền gây áp lực, sau lưng có Trần A Bố như hổ rình mồi. Trong
khi đó Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương trong tình huống không biết chân
tướng cũng cảm thấy Bạch Thế Niên có chút quá mức. Những người khác thì
càng nặng hơn, việc sống chết của ân nhân cứu mạng cũng có thể không để ý như vậy, sao dám đem sinh mạng giao cho hắn. Hắn lại không cách nào
vạch rõ chân tướng. Bạch Thế Niên không còn lựa chọn nào khác…
Đáng tiếc, Thích Lệ Nương lại không biết mua bán không thể vội vàng. Nữ
nhân lại càng không thể ép nam nhân như vậy, đặc biệt lại là một nam
nhân cường ngạnh như Bạch Thế Niên. Chưa nói tới việc trong lòng hắn vốn không có nàng, cho dù thật sự thích mà dùng biện pháp như vậy cũng sẽ
khiến cho hắn chán ghét. Hôm nay nàng ép Bạch Thế Niên phải cưới nàng
vào cửa, thì sau này sẽ phải chịu sống những ngày tháng khổ sở.
Sắc mặt Bạch Thế Niên bắt đầu trở nên khó coi.
Diệp Tuần gật đầu nói: “Bây giờ ta đã biết ngươi thật ra đã sớm biết
Thích Lệ Nương đánh chủ ý với ngươi. Cho nên ngươi mới nói rằng mình đã
thành thân, còn thực sự là chưa có thành thân. Kỳ thực vị phu nhân kia
là giả? Không phải kẻ bệnh thần kinh chứ?”
Bạch Thế Niên tức giận nói: “Ngươi mới bị thần kinh. Nàng rất bình thường.”
Vốn là ngày thứ ba phải làm lễ lại mặt, nhưng Bạch Thế Niên lại đi quân
doanh, không hề quay về cửa phòng tiểu thiếp. Kết quả mọi người khuyên
cũng đều vô dụng.
Thích Tuyền hoàn toàn phát hỏa, vì chuyện này lão gần như mất hết mặt mũi.
Bạch Thế Niên so với trước đây không có gì khác, ăn ở đều trong quân
doanh. Nhớ tới ngày thành thân mặt hắn đầy hắc tuyến vì trong lòng mọi
người đều âm thầm đoán mò.
Còn Thích Lệ Nương thì từ ngày tân hôn vẫn chưa thấy qua trượng phu của
mình. Hôm nay Thích Lệ Nương thật sự khóc không ra nước mắt. Nàng thật
sự không ngờ Bạch Thế Niên lại có thể nhẫn tâm như vậy.