Ôn Uyển vẫn một mực tự hào về xe ngựa của mình. Đợi đến khi nàng lên xe ngựa hoàng đế ngự dụng, Ôn Uyển mới biết mình ếch ngồi đáy giếng rồi. Ôn Uyển thấy xe ngựa của hoàng đế, chỉ dùng hai chữ, xa xỉ. Xe ngựa hoàng đế gần như một cái phòng. Thiết bị đầy đủ, muốn cái gì có cái đó (không có cũng sẽ cung ứng đi lên).
Bên ngoài là mùa đông rét lạnh, bên trong lại là mùa xuân ấm áp. Ôn Uyển dứt khoát ngồi lên tấm thảm lông xù, không đứng dậy: “Ông ngoại hoàng đế, cái xe ngựa này ngồi thật thoải mái. Bây giờ con sẽ ngủ ah!”
Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển, nha đầu này vừa ra khỏi hoàng cung thì không có một khắc ngồi yên. Nên không khỏi cười ha ha: “Ngủ cái gì a, còn rất xa, bắt đầu cùng ông ngoại đánh ván cờ.”
Ôn Uyển không cam lòng mà chui ra khỏi tấm thảm gấm lông xù, đứng lên ngồi xuống trên ghế, cùng hoàng đế đánh cờ.
Đánh được hai ván cờ,thì cùng hoàng đế ăn trưa. Hoàng đế thấy Ôn Uyển lại muốn ngủ, liền không cho nàng ngủ: “Đến, đọc cho ông ngoại nghe.”
Ôn Uyển nhận lấy rồi nhìn xem, con mắt liền chớp chớp, chớp cả buổi, cuối cùng mới ấp a ấp úng mà hỏi thăm: “Ông ngoại hoàng đế, có phải ông đưa nhầm rồi hay không? Đây không phải thoại bản ( một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử, và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này), đây là tấu chương. Sao con có thể đọc tấu chương chứ?” Cũng không biết ông ngoại hoàng đế lại đang có chủ ý gì. Khụ, Ôn Uyển cảm thấy, đứng ở bên người hoàng đế, thực sự phải đề cao cảnh giác đến mười hai phần.
Hoàng đế thấy bộ dạng Ôn Uyển cẩn thận từng li từng tí, liền cười nói: “Ông ngoại còn không có mờ mắt đến cả thoại bản cùng tấu chương đều không phân biệt rõ ràng. Bảo con đọc thì sẽ không bắt con rơi đầu đâu. Đọc.”
Ôn Uyển thu liễm thần sắc, lưng thẳng tắp nhưng vẫn không có đọc. Hoàng đế đợi cả buổi, cũng không thấy Ôn Uyển đọc. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Uyển ngồi ngây như khúc gỗ. Liền vỗ một cái lên đầu nói: “Đọc. Nếu không đọc sẽ trị tội kháng chỉ.”
Ôn Uyển mang khuôn mặt đau khổ ngồi xuống bên cạnh bắt đầu xem tấu chương. Ôn Uyển nhìn từ đầu tới cuối, xem rất cẩn thận, sợ sót một chữ nào. Là sổ con Hộ Bộ trình lên.Nội dung chỉ đề cập một chuyện nhỏ.
Ôn Uyển làm theo rồi. Vội vàng uống một ngụm trà, nhuận nhuận yết hầu. Lúc này mới bắt đầu đọc. Có điều Ôn Uyển cũng không phải đọc mỗi câu mỗi chữ, chỉ là đem ý tứ đại khái trình bày một lần cho hoàng đế nghe.
Hoàng đế vốn đang híp mắt nghe đấy. Thấy Ôn Uyển không tới một phút đồng hồ đã đọc xong rồi, thêm một câu nữa cũng không có đọc tiếp. Hoàng đế lúc này mới mở mắt , tự mình lấy sổ con xem. Cũng không khác ý mà Ôn Uyển đọc. Nhưng tấu chương này nếu chính mình xem, cũng phải 10 phút rồi.
Hoàng đế lại cầm mấy sổ con bên cạnh: “Tiếp tục đọc.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển đầy sầu khổ lấy một quyển, có điều nàng vẫn tận chức làm hết phận sự. Trên xe ngựa vang lên giọng nói thanh thúy dễ nghe, Hoàng đế nghe tiếng nói của Ôn Uyển tựa như tiếng chim sơn ca, trong nội tâm cũng thấy khoan khoái dễ chịu. Những sổ con này kỳ thật chỉ là một ít chuyện vụn vặt. Hoàng đế cố ý bắt Ôn Uyển mở miệng nói chuyện nhiều một chút đấy. Đứa nhỏ này, giọng nói thật dễ nghe, làm sao lại không chịu mở miệng nói chuyện nhiều hơn chứ?
Ôn Uyển đọc hơn mười sổ con, thấy hoàng đế dường như không muốn ngừng lại. Rốt cục cũng mang vẻ mặt tội nghiệp cầu xin: “Ông ngoại hoàng đế, con muốn ngủ trưa.”
Hoàng đế chỉ vào mặt đất nói: “Đi nằm ngủ đi!”
Ôn Uyển ha ha ngã vào mặt ghế ngủ. Hoàng đế thấy Ôn Uyển vừa ra tới ngoài thì như chim trong lồng vùng vẫy thoát trói buộc, vui sướng không nhịn được. Hoàng đế thấy vậy tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Nhìn bộ dáng Ôn Uyển bây giờ khiến ông không nhịn được cười nói: “ Thật sự là một cái nha đầu ngốc. phải để cho người ta đem cái ghế này mang đi chứ. Chỉ một thoáng sẽ đi qua các dãy phố. Cứ như vậy ngủ, sẽ bị xóc nảy.”
Ôn Uyển ha ha đứng lên, lại để cho thái giám cung nữ bận rộn một trận. Sau đó liền chui vào trong chăn, thoáng một cái đã ngủ rồi. Hoàng đế ngồi ở bên người nàng, cười sờ lên đầu Ôn Uyển, trông rất hiền lành.
Vừa đến Ôn Tuyền, việc Ôn Uyển làm đầu tiên cùng Hoàng đế chính là đi ngâm ôn tuyền. Hoàng đế đi ngâm ôn tuyền, có thợ đấm bóp mát xa toàn thân cho ông. Sau khi dùng qua bữa tối, trước khi trở về Ôn Uyển đã sớm chuẩn bị xong chính phòng ( Ôn Uyển hiện tại ở Đông sương phòng). Cảm giác ngủ một giấc thật thoải mái, lúc tỉnh lại, trời cũng đã sáng rõ. Hoàng đế quả thật nhiều năm không có được ngủ một giấc đến sáng rồi: “Khó trách con lại yêu thích cái nơi giống như lồng chim này như vậy, không ngờ ở đây lại khoan khoái dễ chịu thế này.”
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Ông ngoại hoàng đế, người ở trong hoàng cung mỗi ngày vất vả vì chính vụ. Làm sao có thời điểm hưu nhàn như thế này, hay là nhân cơ hội này, cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt. Vào mùa đông bọt khí trong ôn tuyền đối với thân thể rất tốt đấy.”
Hoàng đế thư thái cười: “Được, thái y cũng nói ngâm ôn tuyền nhiều đối với thân thể rất tốt. Ngày hôm qua ngâm ôn tuyền đã ngủ liền một giấc đến sáng. Quả thật là nơi tốt, khó trách con ưa thích như vậy. Ông ngoại cũng ưa thích nơi này rồi, hay là đem cái thôn trang này mở rộng hơn một chút, bố trí lại một lần nữa.”
Ôn Uyển dứt khoát cự tuyệt: “Không được, như vậy đã là rất tốt rồi. Bố trí xa hoa quá làm cái gì. Nếu ông ngoại hoàng đế ưa thích, thì sai người đi tìm một chỗ nữa mà làm. Tại đây tất cả đều là con bố trí đấy, không thể sửa.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển chu miệng tỏ vẻ không vui. Dường như lời nói của mình là hoài nghi khiếu thẩm mỹ của nàng, thì cười búng nhẹ cái mũi của Ôn Uyển.
Hoàng đế mặc cái áo choàng giữ ấm rộng thùng thình do Ôn Uyển đặc chế ( không phải áo tắm, là áo đặc chế áo choàng rộng thùng thình thật dày cho hoàng đế), theo Ôn Uyển đi đi lại lại trong sân. Nhìn trong viện cành lá xanh biếc như sắc xuân, lại nhìn về nơi xa trên núi Vọng Sơn tuyết trắng có mấy gốc cây mai đang nở rộ, liền cảm thán thật là một phong cảnh tuyệt đẹp. Bên này đang cảm thán , bên kia đã lập tức truyền đồ ăn lên. Hoàng đế khẩu vị tốt, ăn hết hai chén cơm nhỏ, ba đĩa nhỏ thức ăn. Ôn công công gấp đến độ một mực nói kiềm chế, kiềm chế. Ôn Uyển cười ha ha không ngừng. Cơm nước xong xuôi, cùng hoàng đế đi lại tiêu thực, lại cùng hoàng đế đánh cờ.
“Ông ngoại, con dạy người đánh quyền. Cái này gọi là Thái Cực quyền, mục đích là nhằm dưỡng thân thể, mỗi ngày con chính là kiên trì tập bộ quyền này, thân thể mới từ từ chuyển biến tốt đẹp.” Hoàng đế có chút hăng hái đi học, không đến ba ngày đã học được bộ dạng giống y như đúc. Khiến cho Ôn Uyển không thể không cảm thán, đầu óc hoàng đế thật thông minh, bản thân mình ở hiện đại học Thái Cực kết hợp cùng quyền ý cổ đại, nghiên cứu mất nhiều năm mới nghiên cứu được một bộ công phu dưỡng thân thích hợp, nhanh như vậy đã bị học hết sạch rồi.
“Quận chúa chế bộ quyền dưỡng thân này vô cùng tốt, vô cùng tốt.” Vương thái y năm nay cũng đã năm mươi tuổi rồi, sợ Ôn Uyển làm ẩu, nên cũng tự mình ở bên cạnh học tập. Vài ngày hắn đã cảm thụ được, mỗi lần đánh xong một bộ quyền, hắn liền phát hiện tất cả các kinh mạch đều vận động, nên khen ngợi không ngừng. Đồng thời, cũng bội phục không thôi. Quận chúa đại tài, không ngờ người có thể sáng lập một bộ quyền dưỡng thân như vậy.
“Quận chúa nói, không phải nàng sáng lập đâu. Là nàng xem trên sách thấy, sau đó tiến hành sửa đổi vài phần. Nàng cũng không muốn lấy trộm thành quả của người khác.” Ôn Uyển làm sao có thể lại đạo văn (*ăn cắp bản quyền) của người khác nữa. Ở đằng kia bút họa mấy cái. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển lại không nói lời nào, muốn chính mình thuật lại thì rất bất đắc dĩ. Nhưng lại không thể không giải thích. Hiện tại Ôn Uyển cơ bản chỉ nói chuyện với hoàng đế, ngoài ra còn có Trịnh Vương. Những người khác, muốn nàng mở miệng, khó càng thêm khó.
Vương thái y đã thành thói quen. Dù sao Quận chúa chuyện gì cũng đều có thể nghĩ ra. Ngày nào đó mà có người nói cho hắn biết, Quận chúa có thể đem đá biến thành vàng, hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì không có gì mà Quận chúa không thể nghĩ được, chỉ có ngươi không biết đấy thôi.
“Nếu có thể, vi thần muốn đem nó dạy cho lão phụ thân, không biết bệ hạ cùng Quận chúa có thể đáp ứng không?” Vương thái y năm nay vừa qua năm mươi tuổi. Được minh sư dạy bảo mới có hôm nay. Phụ thân hắn năm nay cũng đã gần bảy mươi tuổi, thân thể nghe nói cũng không phải quá tốt.
“A. Có thể được Vương thái y khen ngợi như vậy. Khanh cứ dạy lại đi, còn ta sẽ kiên trì luyện tập.” Hoàng đế ha ha cười.
“Ôn Uyển, đều nói con thi từ vô cùng tốt, đến đây, làm một bài cho ông ngoại nhìn xem.” Hoàng đế nhìn xem cảnh trí xung quanh, nên rất hứng khởi.
“Con nơi nào biết làm thơ giỏi, bất đắc dĩ kiên trì chắp vá lung tung đồ đạc của người khác thôi, ông ngoại người vẫn là tha cho con đi.” Ôn Uyển vừa nghe đến làm thi từ liền đau đầu.
“Vậy chúng ta đánh cờ.” Nghe nói đánh cờ, Ôn Uyển liền mang vẻ mặt rất là đau khổ. Ông ngoại đánh cờ thích nhất chơi xấu, đều nói hoàn cờ không phải quân tử. Vậy mà đường đường là vua một nước, ông lại đi làm cái hành động này. Còn làm hết lần này đến lần khác ngoại trừ cờ vua. Mặt khác một khi hoàng đế đánh cờ, mỗi lần đều đem mình giày vò đến mệt mỏi.
“Ông ngoại, nếu người thấy nhàm chán, chúng ta hãy đi câu cá.” Hoàng đế nhìn nàng lấy làm kỳ quái, trời lạnh như vậy, ở đâu có cá mà câu chứ? Nhưng ông lại không ngờ rằng Ôn Uyển đi lên Ôn Tuyền thôn trang, đập một cái ao ôn tuyền, nuôi cá trong suối nước nóng. Như vậy, mùa đông vẫn có cá để ăn.
Ôn Uyển rất có tư thái bảo Hạ Ảnh mang đến một cái giỏ nhỏ, bên trong có mắc lưỡi câu, dây câu, chì rơi cùng phao dùng sọt, rổ. Còn có hai cái cần câu cá. Dẫn hoàng đế đi ao nuôi cá. Cá nuôi ở trong ao, đều là cá không linh động. Nên chỉ chốc lát Hoàng đế và Ôn Uyển câu được không ít cá.
“Ông ngoại hoàng đế, con làm canh cá cho ông nhé.” Ôn Uyển mang theo cá, vội vàng đi. Còn Hoàng đế được người dẫn đi ngâm nước thuốc, Ôn Uyển thì đi phòng bếp bận việc rồi.
Giữa trưa đã được ăn một bữa phong phú với món cá, có cá chua cay, cá hấp, thịt kho tàu đầu cá, còn có một tí rau quả khác. Lại để cho hoàng đế ăn đến kêu to cay, cay, cay. Ôn Uyển nhìn bộ dạng hoàng đế như vậy, cười ha ha.
Buổi chiều, ngủ trưa xong Ôn Uyển mang theo bản vẽ, làm một bộ phác họa cho hoàng đế. Hiệu quả vô cùng tốt, đem các nếp nhăn trên mặt lão nhân đều vẽ xuống. Cái tay nghề kia, đều có thể so sánh được với họa sĩ ngự dụng. Hoàng đế nhìn thấy rất yêu thích.
“Không nghĩ tới,Uyển nhi nhà ta đa tài đa nghệ như vậy. Trước kia còn luôn giấu đi nữa.” Hoàng đế cầm thành quả Ôn Uyển cần cù vất vả một ngày, cùng bản thân ông cũng giống chín phần, so với họa sĩ ngự dụng trong cung còn giống hơn. Hoàng đế xoa xoa bức họa, yêu thích không buông tay. Lại bảo Ôn Uyển dạy hắn cách phác họa này. Ôn Uyển rất cẩn thận dạy bảo.
Dùng xong bữa tối, hai người tản bộ xong, liền khai mở sát giới. Cờ tướng cùng cờ vây hoàng đế đều thua. Nhưng các mặt kỳ nghệ khác, tất cả đều là Ôn Uyển thua.
Vài ngày đầu, hoàng đế không xử lý chính vụ, đều khó chịu như bị độc nghiện vậy.
Ôn Uyển cùng ông luyện quyền, đánh cờ, hạ đủ loại quân cờ. Thậm chí còn cùng đánh mã điếu, cùng hoàng đế leo núi, pha trà trong tuyết…
Ý tứ của Ôn Uyển, là cần phải để cho hoàng đế trong thời điểm hưu nhàn, vui cười đến không có thời gian đi để ý đến triều chính. Thời gian dần trôi qua, hoàng đế cũng đã hưởng thụ được thời gian nhàn hạ khó có được.
Những ngày này, Ôn Uyển tốn không biết bao nhiêu tế bào não. Khi thấy đến lúc phải đi về, thì âm thầm thanh tỉnh. Đi trở về tốt, cứ giày vò cậu Trịnh vương cùng những vị đại thần kia, đừng có lại đến giày vò nàng. Tiểu tử này một tháng đều gầy vài cân rồi.
Đương nhiên, hoàng đế không phải hoàn toàn không xử lý chính vụ. Mỗi ngày đều có non nửa thời gian nhìn xem báo cáo từ triều đình. Trịnh vương cũng thông minh, loại sự tình nhỏ ngược lại không có báo cáo từng cái, nhưng sự kiện hơi lớn một chút đều đưa sổ con đến Ôn Tuyền thôn trang, trình lên xin ý kiến hoàng đế phê chuẩn. Chỉ là hiện tại lượng chính vụ rõ ràng so với trước kia ít đi không ít.
“Hoàng thượng,Quận chúa ở bên ngoài, mời người đi ra ngoài một chút! Quận chúa làm một cái người tuyết, xin Hoàng thượng người đi đeo hạt châu cho người tuyết, chọc vào cái mũi đây này!” Ôn công công đi tới vừa cười vừa nói.
Hoàng đế nghe xong ha ha cười buông xuống mật tín. Già rồi già rồi, không nghĩ tới còn có thể hưởng thụ được thời gian sinh hoạt đơn giản lại vui vẻ hiếm có này. Mặc dù không có cái loại cảm giác thành tựu khi xử lý chính vụ, nhưng lại rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, cũng là một loại cảm giác thỏa mãn khác.
Hoàng đế đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy Ôn Uyển đã đắp xong một người tuyết mập mạp chỉ có đầu miệng không có mắt mũi. Có thể cũng là một cái quái vật. Ôn Uyển cầm hạt châu màu đen cùng cây củ cải hồng tới: “Ông ngoại hoàng đế, người tới, hai bước cuối cùng con để cho người hoàn thành.”
Hoàng đế đem con mắt cùng cái mũi gắng xong, nhìn trái, nhìn phải. Ha ha cười lớn: “Cái em bé béo mập mạp này như thế nào giống với Ôn Uyển nhà chúng ta như vậy, Ôn Bảo, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Ôn Bảo ở bên cạnh đáp lời nói: “Vạn tuế gia nói rất đúng, quả thực cùng quân chúa giống như đúc.”
Ôn Uyển kêu a a hai tiếng phản kháng: “Ông ngoại hoàng đế, Ôn công công, mắt của các người đều hoa cả rồi, không có nhìn sai chứ? Cái người tuyết này xấu như vậy, con lớn lên xinh đẹp thế này, căn bản hoàn toàn không giống đâu. Mắt hai người đều có vấn đề, đẹp xấu không phân biệt được.”
Hoàng đế nghe xong thì nhìn kỹ lại rồi nói: “Ừ, xác thực là xấu, không có xinh đẹp như Ôn Uyển nhà chúng ta. Đều nói nữ nhân mười tám đại biến, Ôn Uyển nhà chúng ta bây giờ là càng ngày càng xinh đẹp rồi. Chừng hai năm nữa, sẽ thành đại mỹ nhân rồi.”
Ôn Uyển đi qua vịn hoàng đế, đắc chí nói: “Đúng thế, đến lúc đó người cầu hôn con nha. Từ nơi này, xếp đến cửa hoàng cung đi. Để con từ từ chọn.”
Hoàng đế nhìn nàng tuyệt đối tự tin không biết ngượng ngùng, liền cười không ngừng.
Hưởng thụ được một tháng ngày nghỉ, hoàng đế cảm thấy những ngày ấy xác thực trôi qua nhẹ nhõm vui vẻ.
Trở lại kinh thành, tất nhiên hoàng đế phải tiếp nhận chính vụ trở lại. Trịnh vương cũng thành thật đem chính vụ đều giao trở về cho hoàng đế trước tiên, không có biểu hiện liều chết bắt lấy quyền lợi không trả, cũng không có kết bè kết phái, càng không có nhân cơ hội này lung lạc triều thần. Cùng tình hình của hoàng đế trước khi đi, cơ bản không có khác nhau.
Hoàng đế mặc dù có ý định ủy quyền, nhưng thấy Trịnh vương làm như vậy, vẫn rất hài lòng. Hoàng đế nào hi vọng chính mình chỉ còn mỗi cái góc tư quyền lực. Hơn nữa cho dù muốn thả quyền, cũng phải chính ông nguyện ý, mà không phải bị nhi tử đoạt đi.
Hoàng đế trải qua hơn một tháng điều dưỡng, khí sắc hoàng đế so với trước khi đi ra ngoài tốt hơn rất nhiều. Đồ ăn dùng nhiều lắm rồi, giấc ngủ cũng tốt hơn so với trước kia. Đương nhiên, Ôn Uyển biết rõ, hoàng đế đã nhiều năm thâm niên a. Những thứ này, cũng chỉ là biểu hiện ra thôi. Già rồi dù sao khả năng miễn dịch cũng càng kém. Hơn nữa tuy chính vụ bớt một chút nhưng hoàng đế cũng không có ý định ủy quyền toàn bộ.
Ôn Uyển càng muốn hoàng đế ở lại Ôn Tuyền thôn trang đến bốn năm tháng rồi trở về, như vậy sẽ có cải thiện càng lớn. Đáng tiếc, hoàng đế không đồng ý. Ôn Uyển cũng chỉ có thể về thôi.
Hoàng đế trở về mấy ngày, gặp Trịnh vương hồi báo sổ con lên. Mọi chuyện đại bộ phận đều xử trí thỏa đáng, chỉ có một số nhỏ còn chút ít khuyết điểm nhỏ nhặt, cần ông chỉnh sửa lại.