Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Tiểu Tuyền
“Hoàng thượng.” Hiền phi lảo đảo bước chân, mặt mũi tràn đầy nước mắt đi tới, quỳ gối trước mặt hoàng đế. Đau thương trong ánh mắt trăm phần trăm chân tâm thật ý.
Hoàng đế nhẹ nói: “Trẫm nhớ không lầm, nàng được Hoàng thái hậu ban thưởng đến phủ đệ của trẫm, đến nay, đã được bốn mươi tám năm, đúng không?”
Ánh mắt của Hiền phi lay động: “Vâng, Hoàng thượng, bốn mươi tám năm năm tháng lẻ mười lăm ngày.”
“Bạch Hoàng Quý phi, Hiếu Nhân Hoàng hậu, Thánh Nguyên Hoàng hậu, đều ra đi cùng một năm. Nhiều năm như vậy, nữ nhân bên cạnh trẫm đều là đến đến đi đi, chỉ có nàng là đã làm bạn bên cạnh trẫm bốn mươi tám năm. Từ sau sự kiện kia, ba mươi bảy năm sau này, nàng vẫn một mực quản lý hậu cung cho trẫm, vất vả cho nàng rồi.” trên mặt của Hoàng đế mang theo thần sắc mà người ta nhìn thấy không hiểu được.
Hiền phi nghe xong, toàn thân có chút run lên: “Hoàng thượng, đây là việc thiếp thân nên làm.”
“Lần này lão Bát bị ám sát, là nàng làm phải không? Không nghĩ tới, nàng lại đem cọc ngầm vùi lâu như vậy mà không nỡ vận dụng. Nhưng ta cũng không có tinh thần theo nàng nói nhiều nữa, nàng, an tâm mà đi thôi. Ta sẽ bảo toàn cho lão Ngũ.” Hoàng đế nói rất nhẹ nhàng, nhưng Ôn công công ở một bên trong nội tâm phát run. Hắn không rõ, vì sao Hoàng thượng bảo Quận chúa đi ra ngoài, mà không cho hắn đi ra theo.
“Hoàng thượng, vì sao? Vì sao? Chẳng lẽ ngài không biết, nếu Hồng Bân không được lập làm thái tử, không thể quanh vinh lên ngôi cửu ngũ chí tôn, thì không thể bình yên vô sự được, sớm muộn gì cũng sẽ bị lão Bát hại chết thôi. Hoàng thượng, thần thiếp chết không có gì đáng tiếc, nhưng Hồng Bân cũng là nhi tử mà ngài thương yêu hơn ba mươi năm.” trong mắt của Hiền phi không cam lòng, toát ra một dục vọng muốn và hủy diệt, Ôn Bảo thấy vậy cũng có chút sợ hãi.
Ánh mắt của Hoàng đế có hàn quang: “Chỉ cần hắn có thể an phận làm vương gia của hắn, thì không có việc gì.”
Hiền phi ha ha cười to. Nàng và Hồng Bân đều ba bốn lần thay nhau đưa Trịnh vương cùng Ôn Uyển vào chỗ chết. Hai người kia, làm sao sẽ bỏ qua cho con của nàng. Hoàng đế không phải không biết rõ, chỉ là hoàng đế lại tự lừa mình dối người. Chọn lão Bát thì nhất định phải hi sinh con của nàng.
Giọng nói của Hiền phi đầy căm hận: “Hoàng thượng, thần thiếp đến tột cùng kém Tô Phượng ở chỗ nào? Ta đến tột cùng kém Tô Phượng ở đâu, mà ngài lại đối với ta như vậy? Con ta đến tột cùng kém lão Bát ở chỗ nào, vì sao, vì sao ngài lại đối với hai mẫu tử chúng ta như vậy.”
Hoàng đế nói xong, thần sắc cũng rất ảm đạm xuống: “ Chỉ bằng Phượng Nhi vì Đại Tề, vì trẫm, ngay cả mệnh đều không cần. Ngay cả nữ nhi cũng có thể vứt bỏ không quan tâm, trẫm cảm kích nàng ấy. Nếu có kiếp sau ta chỉ hi vọng, Hai chúng ta có thể gặp nhau sớm một chút, không hề có nhiều gút mắc, cũng không cần phải khuất bóng hoàng hôn sớm như vậy.”
“Được, ta so ra kém Tô Phượng, người sống vĩnh viến không sánh bằng người đã chết, ta chấp nhận. Thế nhưng vì sao, vì sao ngươi lại đối với ta và Hồng Bân như vậy? Hắn đến tột cùng thua lão Bát ở chỗ nào, lại làm cho ngươi đối với hắn như thế? Trước kia ngươi rõ ràng là hướng về phía hắn mà.” Hiền phi thật sự không cam lòng. Bà biết rõ trước kia hoàng đế kỳ thật hướng về nhi tử của bà.
“Trẫm biết rõ, ngươi vì chuyện này mà oán trẫm đối hắn như thế.” Hoàng đế giọng điệu nhàn nhạt, không phải trách móc nặng nề, chỉ giống như đang hỏi thăm nhau.
Hiền phi ngẩng đầu, trong mắt mang theo quật cường cùng không cam lòng: “Phải. Ta oán, ta oán ngươi đối với con ta như thế. Con ta đến tột cùng so với lão Bát kém chỗ nào ? Con ta hiếu thuận, có tài học, văn thao vũ lược mọi thứ không thua lão Bát. Tại sao ngươi lại đối xử như thế với hắn ? ”
Hoàng đế tự giễu cười một tiếng : “Phải, lão Ngũ đúng là văn thao vũ lược mọi thứ không thua lão Bát. Nhưng hắn có một nhược điểm trí mạng là bảo thủ. Trẫm dùng hai mươi năm tôi luyện hắn, cũng không sửa lại được cái nhược điểm này của hắn. Vì người làm hoàng đế, có thể bình thường, có thể ít học, chỉ cần hắn có thể nghe hiểu và khống chế được triều thần, có thể cẩn trọng vì dân chúng mưu cầu phúc lợi, thì đều có thể là một hoàng đế tốt. Nhưng người làm hoàng đế, tuyệt đối không thể là người bảo thủ trong mắt không có người khác, lấy ý nghĩ độc tôn của mình để làm việc. Mà hắn lại có cá tính này. Đợi trẫm sau khi trăm tuổi không có người tiếp tục đàn áp hắn, với tính tình như vậy, nhất định sẽ hại nước hại dân. Vì có đầy đủ tiền bạc lung lạc triều thần, liền sai môn hạ khắp nơi vơ vét của cải, để cho Khương gia thu nạp khoản tài phú lớn cho hắn. Hoàn toàn không cố kỵ quốc khố triều đình trống không. Vì một nữ nhân, đem con vợ kế giả mạo thành con trai trưởng, bức tử thê tử phải tự sát. Ngươi nói xem, trẫm làm sao có thể yên tâm đem thiên hạ này giao cho hắn ? Cơ nghiệp trăm năm tổ tông để lại, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn nó hủy trong tay lão Ngũ ? Trẫm không phải không cho hắn cơ hội, trẫm để cho hắn cùng lão Bát ở lại kinh thành, chính là cho hai người bọn họ cơ hội ngang nhau. Vì không muốn bị ảnh hưởng, ta vẫn một mực không dám nhìn tuyệt bút của Thánh Nguyên Hoàng Hậu lưu lại, chỉ vì sợ bị thư tín ảnh hưởng khiến phán đoán của ta mất đi công bằng. Đáng tiếc, lão Ngũ lại để cho ta thất vọng. Những thứ này, ngươi là mẹ ruột của hắn, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn mới đúng. ”
Hiền phi cười lạnh một tiếng : “Những điều này cũng chỉ là Hoàng thượng ngươi lấy cớ mà thôi. Con ta trải qua nhiều năm tôi luyện, đã sớm sửa lại những tất xấu kia rồi. Hoàng thượng, hiện tại ngươi lại dùng những thứ này làm cớ vứt bỏ con ta, không cảm thấy quá buồn cười hay sao? ”
Hoàng đế toát ra vẻ thê lương, như cây đèn cầy sắp tắt trước gió : “ Đúng vậy, hiện tại có tranh cãi những thứ này cũng không còn ý nghĩa. Ngôi vị cửu ngũ chí tôn, bao nhiêu người đã vì nó mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, không tiếc tàn sát phụ tử, huynh đệ trong nhà để tranh giành nhau. Quân lâm thiên hạ, thiên hạ dân chúng đều nhìn lên hắn, bàn tay này, có thể điều khiển sinh tử của hàng ngàn hàng vạn người. Thiên hạ hưng vong, an bình hay thống khổ tất cả đều đặt trên thân một người. Ngươi tin hắn đã tốt, nhưng ta lại không dám dùng một phần hi vọng này để đánh cuộc, giao giang sơn này lại cho hắn.”
Hiền phi cắn môi, môi dưới đều cắn đến nhảy máu : “ Nếu như không có Ôn Uyển xuất hiện, Trịnh vương làm sao lại được ngươi liếc mắt đến, để ngày nay ngươi vứt bỏ con ta. Cũng bởi vì Tô Phượng, bởi vì Ôn Uyển. Mà ngươi bất công đem tất cả tâm huyết đặt ở trên người Trịnh vương. Dùng con ta để tôi luyện Trịnh vương, cho tới hôm nay, con ta đã sửa lại những khuyết điểm này, nhưng ở trong mắt ngươi, vẫn là chuyện không thể tha thứ được. Hoàng thượng, lòng dạ ngươi thật độc ác.”
Hoàng đế nhìn Hiền phi, lạnh lùng nói : “ Ngươi nói sai rồi, may mắn có Ôn Uyển. Mới để cho ta thấy rõ lão Ngũ bảo thủ, không coi ai ra gì. Vì thiên hạ, vì giang sơn Đại Tề, trẫm làm người có lòng dạ ác độc thì thế nào ? Trẫm không phải không cho hắn cơ hội, trẫm cho hắn quá nhiều cơ hội, là chính bản thân hắn không có cái phúc phận này. Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Hoàng đế vốn định làm một tràng diện ban chết, nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Nên sai người đưa Hiền phi về cung điện.
Nhưng theo sát phía sau là lụa trắng, rượu độc,dao găm. Hiền phi cầm rượu độc cười ha ha : “ Hoàng thượng, thiếp thân tận tâm hầu hạ người hơn bốn mươi nắm, lại đổi được một cái kết cục như vậy. Ha ha, Hoàng thượng, ngươi điên rồi ! Vì cái lão Bát âm tàn kia, vì cái yêu nghiệt kia, ngươi có thể nhẫn tâm như vậy. Ta chỉ oán, ông trời bất công. Chỉ oán, vì sao gặp phải đám người bọn ngươi. Chỉ hi vọng kiếp sau, sẽ không gặp phải đám người các ngươi nữa.” Nói xong thì nâng chung trà lên, một ngụm uống sạch,rồi dùng sức quăng ly, choang một tiếng, cái ly rơi trên mặt đất vỡ nát.
Không đến mội hồi, Ôn Uyển chợt nghe nói Hiền phi chết rồi.
Ôn Uyển ngay cả mí mắt đều không nhúc nhích một cái. Chết thì đã chết. Chỉ đơn giản là đem y phục màu trắng mặc vào thôi. Có điều Ôn Uyển thật sự không ngờ là ông ngoại hoàng đế lại động thủ trước lễ mừng năm mới. Nàng còn tưởng rằng sẽ sang năm mới động thủ.
Sau khi Triệu vương nghe được tin mẫu phi của hắn chết, liền thổ một ngụm máu, ngất đi. Hắn không còn cái gì nữa, không còn có cái gì nữa. Mẫu phi không có, nữ nhân yêu mến và nhi tử cũng không còn, toàn bộ đều không còn.
Bởi vì Hiền phi chết. Nên Hoàng đế hào hứng cũng không cao, cái tết năm nay đúng là vắng ngắt. Bởi vì Ôn Uyển cảm giác mình là đầu sỏ gây ra chuyện này, nên thành thành thật thật ở lại đó, không dám nói nhảm một chữ.
Ngày ba mươi tế tự, đại điển tế tổ, hoàng đế lại bảo Trịnh vương thay thế. Đại sự, mở tiệc chiêu đãi quần thần gì đấy, hoàng đế cũng để cho Trịnh vương đứng ra chủ trì, ông đã có ý định bắt đầu ẩn vào phía sau bức màn.
Trịnh vương, nghiễm nhiên đã ngầm được xem như là thái tử rồi, chỉ còn thiếu một chút thủ tục thôi. Nhưng cái thủ tục này rất quan trọng, gần giống với phải có giấy bổ nhiệm thăng chức thì mới thật sự là hợp lý hợp pháp. Chỉ là lúc nào hoàng đế cấp cái giấy này thì phải chờ hoàng đế có tâm tình tốt rồi.
Hằng Vương, nhàn nhãn mà ở lại trong kinh thành (kỳ thật trong nội tâm buồn bực muốn chết). Còn Triệu vương thì bởi vì bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, nên phải chờ đến tháng giêng mới để hắn đi. Có điều hắn vẫn bị giam ở trong phủ Tông Nhân, hoàn toàn đánh mất liên lạc với bên ngoài, nên sẽ không có uy hiếp gì nữa.
Ôn Uyển vô cùng hoài niệm ôn tuyền ở thôn trang. Nếu ở tại thôn trang thì thật tốt, nơi đó vô cùng thoải mái a ! Ngày mồng hai đầu năm, Ôn Uyển lải nhải với hoàng đế rằng kinh thành quá lạnh rồi, nàng muốn đi Ôn Tuyền thôn trang ngâm suối nước nóng. Còn giựt giây bảo hoàng đế cùng đi.
“Ôn Tuyền thôn trang của con thực sự tốt như vậy sao ?” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển múa tay múa chân, đem Ôn Tuyền thôn trang miêu tả vô cùng xinh đẹp như tiên cảnh.
Ôn Uyển thấy hoàng đế không tin, vội vàng nói: “ Ông ngoại hoàng đế, đi ngâm suối nước nóng a. Thật sự rất có lợi với thân thể của ông. Nếu không tin, ông đến hỏi thái y đi.”
Hoàng đế buồn cười, ông tự nhiên là biết rõ ngâm suối nước nóng nhiều đối với thân thể rất có lợi. Ôn Uyển mặc dù nói chuyện được rồi, nhưng lại nói rất ít. Nếu không phải bị hoàng đế buộc thì cũng gần như là người câm. Nàng thường hay sử dụng động tác mà không nguyện ý mở miệng. Chuyện này khiến cho hoàng đế rất nhức đầu, cũng làm cho Trịnh vương đau đầu không dứt.
Lại nói, hoàng đế nghe nàng vừa nói vừa ra dấu coi như đã tốt nhất rồi. Ôn Uyển nghĩ đến hoàng đế lớn tuổi nên cái gì cũng đều nghe theo ông, mới nhân nhượng hoàng đế. Đối mặt với những người khác, ngay cả Trịnh vương, nàng cũng thường xuyên không lên tiếng, còn sai Hạ Dao nói thay, có thể không mở miệng thì tuyệt đối không mở miệng.
Cũng vì nguyên nhân này, người ngoài vốn hoài nghi chuyện Tôn Quý Quận chúa nói được có bao nhiêu phần trăm là sự thật, rất nhiều người thậm chí cho rằng đây chỉ là tin đồn nhảm, họ không tin Tôn Quý Quận chúa có thể nói chuyện.
Nhưng mà lần này, vì thuyết phục hoàng đế đi Ôn Tuyền thôn trang. Thái độ của Ôn Uyển rất khác thường, một mực bên tai hoàng đế lải nhải nói ngâm suối nước nóng tốt, ngâm suối nước nóng tốt. Không chỉ hoàng đế, mà cả Ôn Uyển đều cảm giác mình bị Đường Tăng nhập vào thân rồi. Nhưng không có biện pháp, thân thể hoàng đế đi ngâm suối nước nóng mới có lợi. Nếu hoàng đế đi. Đương nhiên, nàng cũng có thể thuận đường đi đến Ôn Tuyền thôn trang a.
Ngày sáu tháng giêng, hoàng đế ra một đạo ý chỉ. Để cho Bát hoàng tử giám quốc, tạm thời xử lý chính vụ lớn nhỏ trong triều (chính sụ quan trọng còn phải chờ hoàng đế phê chuẩn mới chắc chắn), còn chính ông thì mang theo một nhóm người đi Ôn Tuyền thông trang ngâm suối nước nóng.
“ Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.” Trầm Giản được tin tức của thánh chỉ, kích động vạn phần. Một khi giám quốc đắc lực, thì thủ tục cuối cùng tuyệt đối sẽ được bổ sung đầy đủ.
“ Phần trọng trách này cũng đủ nặng.” Trong nội tâm Trịnh vương rất kích động. Hắn còn kém một bước, cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng thôi. Không được, càng là lúc này, càng phải tỉnh táo, càng không thể nóng lòng. Nếu không Hằng vương ở bên cạnh như rắn độc rình mồi, nếu bị hắn ta bắt được nhược điểm, đến lúc đó hối tiếc cũng không kịp.
Ôn Uyển không rõ, cũng không hiểu tại sao hoàng đế lại để Hằng Vương ở lại kinh thành. Đây căn bản cũng không phải là chế tạo nguy hiểm cho cậu Trịnh vương, mà là muốn cho Hằng Vương sau này không được dễ chịu (ở trong suy nghĩ của Ôn Uyển, ngôi vị hoàng đế chính là của Trịnh vương).
Nhưng Trịnh vương lại hiểu rất rõ ràng, hoàng đế đơn giản là sợ hắn một người độc đại, đến lúc đó sẽ không kìm chế nổi hắn thì Hoàng đế sẽ biến thành lão hoàng đế không quyền không thế rồi. Thân là một đế vương, tuyệt đối không được để cho chính mình rơi vào vị trí không an toàn. Hoàng đế lần này ra kinh, cũng vì muốn thăm dò và khảo nghiệm hắn.
Một năm này, Trịnh vương làm cái gì cũng cẩn thận từng li từng tí. Hiện tại để cho hắn giám quốc, hắn càng phải cẩn trọng hơn, bởi vì càng là lúc này, càng không thể động chạm đến điểm mấu chốt của hoàng đế. Nếu không, địa vị của hắn cũng sẽ bị dao động.
Trần tiên sinh vốn còn muốn khuyên bảo phải thận trọng, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Trịnh vương, hắn rất là vui mừng. Mọi người thật sự không nghĩ tới, bởi vì sự kiện của vị phụ tá kia, mà lại khiến hoàng đế triệt để nghiêng về phía bọn hắn, chỉ cần người sáng mắt đều thấy rõ, lần này để cho Vương gia giám quốc, chắc chắn là một lần lịch lãm rèn luyện cuối cùng, Vương gia vượt qua kiểm tra rồi, thì chính là ổn định làm thái tử.
Hằng Vương buồn bực muốn thổ huyết, hắn đến kinh thành đã hơn hai tháng, nhưng cái gì cũng đều không làm được, còn bị Ôn Uyển làm cho mất hết mặt mũi. Hiện tại lại được tin tức này, thì âm trầm đến muốn giết người. Giám quốc, ý nghĩa giám quốc chính là hoàng đế chọn hắn, mà không phải mình. Chính mình còn chưa có bắt đầu đã phải chịu thua sao ?
Đều là cái quỷ nha đầu kia, không ngờ nó giựt dây kéo phụ hoàng ra kinh, cho lão Bát cơ hội. Nhưng mà Hằng Vương lại không có lá gan như Triệu vương, để đi đối phó Ôn Uyển. Bởi vì hiện tại Ôn Uyển không rời khỏi hoàng đế nửa bước, đối phó Ôn Uyển, thì chính là đối phó hoàng đế rồi. Nên Hằng Vương không chăm chăm nhìn vào Ôn Uyển, mà chăm chú nhìn Trịnh Vương, hắn cũng không tin, một chút lỗi lầm lão Bát cũng đều không có. Cái gọi là giữ khuôn phép, không tranh giành không đoạt, nhất định là làm cho người khác xem. Hắn mới không tin đâu.
Vì Ôn Uyển thường xuyên xuất hành, nên hành lý có thể đơn giản thì đơn giản. Hơn nữa ở bên trong thôn trang mọi thứ cần chuẩn bị đều có, chỉ cần mang chút ít quần áo đi qua là được.
Đợi Ôn Uyển nhìn thấy hành lý của hoàng đế thì rất choáng váng. Nhưng đợi đến thời điểm nàng và hoàng đế cùng xuất phát một chỗ, thì càng choáng váng hơn.
Hoàng đế xuất hành, chức trách hộ vệ hộ tống ngoại trừ Ngự tiền thị vệ, còn có tiểu đoàn kỵ binh dũng mãnh, tiểu đoàn tiền phong, tiểu đoàn bộ binh. Phía trước là tiểu đoàn tiền phong mở đường, rồi sau đó là tiểu đoàn kỵ binh dũng mãnh. Sau hai tiểu đoàn binh lính mới là loan giá. Mấy trăm ngự tiền thị vệ, cưỡi ngựa theo hai bên loan giá( xe ngựa của vua). Cách một đoạn là một vài cung nhân đi theo sau, một đội quân quy mô lớn, đi cuối cùng là gần vạn binh lính bộ binh.
Ôn Uyển nhìn phái đoàn hơn vạn người này, làm sao có thể coi như là một nhóm ít người được. Chẳng phải chỉ là đi ra ngoài nghỉ ngơi, ngâm suối nước nóng à, sao lại có thanh thế lớn như vậy chứ ? Cái Ôn Tuyền thôn trang của mình kia, tối đa cũng chỉ có thể chứa được bảy tám ngàn người. Nhiều người như vậy ở lại nơi đó, chẳng phải là đem cảnh trí nơi đó phá hủy sao ? Nhưng nàng cũng biết an toàn của hoàng đế rất quan trọng, an bài như thế bọn hắn mới yên tâm. Trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng lại không dám lắm miệng. Dù sao lúc này, ông ngoại hoàng đế là lão đại, nàng chỉ là một cái nha đầu hầu hạ, từ trước tới bây giờ Ôn Uyển đều nhìn rõ ràng vị trí của mình, không bao giờ vượt quá cả.