Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 226: Q.4 - Chương 226: Trịnh vương bị ám sát (hai)




Ôn Uyển trở lại Vĩnh Ninh cung, trông thấy Hạ Ảnh liền mắng chửi nàng một trận: “Cậu không có việc gì, sao ngươi không nói cho ta biết một tiếng, ngươi muốn hù chết ta à, nếu có lần sau, ngươi trở lại trong vương phủ đi. Ta không cần ngươi ở chỗ này làm tượng thần.”

Hạ Ảnh khiên tốn nhận quở trách, tự trách mình lúc ấy cũng là bị dọa. Ôn Uyển bĩu môi, nếu bị hù sợ mới là kỳ quái đó, đoán chừng nàng ta cố ý đấy. Nữ nhân này thật sự là đối với chính mình quá dụng tâm tư. Nếu không phải coi như là có ân đối với chính mình, nàng đã sớm đem nàng ta đá đi nha.

Hạ Dao hơi nghiêng người nhìn Hạ Ảnh, cuối cùng lại nhìn về phía Ôn Uyển.

Kỳ thật ám sát hôm nay, so với việc Trịnh vương đối mặt với ám sát trước kia, cái này chính là đồ chơi con nít, một chút nguy hiểm đều không có. Muốn ám sát Trịnh Vương, nếu có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, Trịnh vương đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Không nói bản thân Trịnh vương võ nghệ rất cao thâm, mà ngay cả thị vệ và ám vệ bên người, mỗi người đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Cái gọi là thích khách kia, ngay cả chút ý phục kích Trịnh vương cũng không có động tới, mới có dị động đã bị thị vệ giết rồi.

Hoàng thượng đã đem thế lực Triệu vương gia toàn bộ diệt trừ. Hôm nay, có thể nói là ngoại trừ thị vệ bên ngoài Triệu vương phủ. Những cái ám vệ tử sĩ kia, toàn bộ đã bị hoàng đế trừ bỏ. Cho nên khi hoàng đế nghe xong Trịnh vương bị ám sát, mặt mày đều không phản ứng một chút nào. Bởi vì hai bên thế lực không cùng một cái cấp bậc.

Quận chúa chỉ vì quá lo lắng mà bị rối loạn tâm trí. Hạ Ảnh đi bước cờ này, đi rất khá. Hoặc chuẩn xác mà nói, Quận chúa biết lợi dụng thời cơ. Mượn chuyện lần này, náo loạn đi ra. Hôm nay quậy một trận như vậy, Hoàng thượng tất nhiên sẽ có quyết định.

Sau khi Hiền phi biết rõ thất bại thì chán nản ngồi trên ghế. Trầm thấp nói: “Hết rồi, hết tất cả rồi. Không nghĩ tới, một kích cuối cùng cũng thất bại, đại thế đã mất.”

Dường như chỉ trong nháy mắt, Hiền phi đã già đi hai mươi tuổi, cả người trầm lặng xuống. Quách ma ma thấy vậy không ngăn được nước mắt: “Nương nương, người còn có Vương gia, cho dù vì Vương gia, người cũng phải bảo trọng.” Thế cục tốt như vậy, lại không nghĩ tới sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ. Đây là chuyện mà ai cũng không thể tưởng tượng được.

Trịnh vương trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng của hắn giận dữ. Đúng, đúng là không có nguy hiểm. Nhưng liên tục khiêu khích như thế này, tượng đất cũng sẽ có ba phần nổi nóng. Lại nói, Trịnh vương cũng không phải là người khoan hồng độ lượng gì. Nhưng hắn biết rõ, bây giờ không phải là thời cơ, muốn báo thù, phải chờ ngôi vị thái tử của mình vững chắc. Thậm chí, phải chờ tới khi mình đăng cơ làm đế mới thành. Hiện tại, chỉ phải ẩn nhẫn. Theo như lời Ôn Uyển nói, hắn đã nhẫn nại ba mươi năm, còn sợ đợi thêm mấy năm nữa sao.

Đợi đến khi có đầy đủ thế lực, hắn tất nhiên sẽ hoàn lại gấp bội cho bọn hắn.

Ôn Uyển ở lại thư phòng, cố ý hỏi Hạ Dao. Biểu thị ra quyết tâm của nàng, nếu như ám sát thành công rồi, về sau đợi đến khi ông ngoại hoàng đế trăm tuổi . Cái đầu nhỏ này của nàng còn không phải tùy ý bọn họ dọn dẹp vân vê, muốn giày vò như thế nào thì giày vò à. Chẳng phải là được sống mà không bằng chết sao? Lúc trước hoa độc, thụy mỹ nhân. Về sau lại là yêu thuật. Cái kia đều là đồ chơi con nít. Về sau, còn có thủ đoạn càng làm cho người ta không thể tưởng tượng được đợi nàng.

Ôn Uyển nói những lời này ý tứ rất rõ ràng. Nàng không muốn nhẫn nại nữa rồi, nàng không muốn lại mỗi ngày nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào sẽ không may gặp ám toán. Cùng hắn ngồi chờ chết, không bằng buông tay đánh cuộc. Ít nhất sẽ không phải chết oan uổng. Cho nên lần này, nếu hoàng đế không động thủ thì nàng cũng không nhẫn nại như vậy nữa. Đến cả Bồ Tát mềm yếu, gặp chuyện như vậy, đều nhịn không được rồi. Hoàng đế lại không động thủ, mặc kệ do Triệu vương ác độc, vậy cũng đừng trách nàng bất hiếu.

Ôn Uyển biểu hiện như vậy, kỳ thật cũng là nhắc nhở hoàng đế. Ngay cả nàng đều muốn giết Triệu vương. Cậu Trịnh vương sẽ không muốn bỏ qua việc đưa hắn vào chỗ chết. Nếu như hoàng đế thật sự yêu thương Triệu vương, thì mau đem người đưa về đất phong đi (Ôn Uyển biết rõ, hoàng đế nhất định sẽ lập Trịnh vương là thái tử trước khi đem người tiễn đưa đi, cho nên, dứt khoát làm trái lời.). Như vậy còn có thể lưu lại một cái mạng. Nếu không, cậu Trịnh vương về sau sẽ để cho hắn phải chết thảm hại hơn.

Hạ Dao là người có tâm tư nhanh nhẹn. Nàng tự nhiên biết rõ Ôn Uyển cố ý hỏi nàng là có ý tứ gì. Quận chúa là muốn mượn miệng của nàng, nói những chuyện này với Hoàng thượng. Mấy lần trước Quận chúa chỉ giết mấy người bên cạnh bọn chúng cho hả giận. Cố nhiên là không muốn Hoàng thượng thương tâm. Nhưng lần này, lại xúc phạm đến điểm giới hạn của Quận chúa. Hơn nữa Quận chúa rất thông minh, Vương gia không xuất đầu thì nàng xuất đầu, càng biểu hiện nàng chí hiếu. Cũng càng làm cho Hoàng đế sớm ngày hạ quyết tâm. Mà không phải tiếp tục bỏ mặc Triệu vương cùng Hằng vương trong kinh thành.

Đương nhiên, chủ yếu Hạ Dao do cảm thụ được. Quận chúa lần này không phải nói không. Mà xác thực đã động sát tâm rồi. Nếu như Hoàng thượng vẫn bất động, nàng lo lắng, quận chúa sẽ động thủ thật sự.

Hoàng đế nghe xong liền trầm mặc cả buổi, hơi than nhẹ một tiếng. Đứa bé này, không ngờ lại động sát tâm đối với lão Ngũ. Lẽ ra thấy Ôn Uyển tiến bộ như vậy ông phải vui mừng mới đúng. Nhưng hoàng đế lại cảm thấy trong ngực rầu rĩ. Dạy nên hài tử, lại dùng để đối phó con của mình, một điểm tâm tình vui sướng hoàng đế đều không có.

Tâm tình của Hoàng đế rất trầm trọng, nhốt mình trong tẩm cung cả buổi, mãi cho đến khi dùng cơm trưa đều không có đi ra.

Ôn Uyển đến nghe được Ôn công công nói, Hoàng đế tự giam mình bên trong tẩm cung, Ôn Uyển biết rõ Hoàng đế thân thể không có vấn đề gì, đại khái là thương tâm trước sự việc thích khách vừa rồi. Hoặc là nói, lời của mình đã để người phải suy nghĩ rồi. Ôn Uyển ở bên ngoài tẩm điện lớn tiếng gọi: “ Ông ngoại hoàng đế, người nghe được con nói chuyện sao? Ông ngoại hoàng đế, đến giờ dùng cơm trưa rồi. Ông ngoại hoàng đế, người có phải có việc gì hay không? Nếu người không trả lời, con sẽ cho người xô cửa vào.”

Hoàng đế nghe Ôn Uyển ở bên ngoài lớn tiếng kêu gọi, vội vàng mang tất cả mọi thứ cất vào trong hộp. Đi tới cửa, sắc mặt liền nhàn nhạt giống như thường ngày, nhìn không ra bất luận thần sắc gì.

Ôn Uyển có chút chột dạ, nàng biết chính mình đang ép ông ngoại hoàng đế tỏ thái độ. Nhưng nàng cũng không có biện pháp, nàng đã nhẫn nại tới cực điểm. Kỳ thật lại nói tiếp, nàng phải bội phục cậu Trịnh vương. Dựa theo nàng nói đã nhẫn nại tới cực điểm, thế mà sức nhẫn nại của cậu Trịnh vương mạnh không chỉ gấp mười lần.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển lo lắng chột dạ liền sờ lên đầu Ôn Uyển, nhìn xem Ôn Uyển có năm phần giống sư muội, đáy mắt càng đắng chát.

Ôn Uyển vốn còn nghĩ lấy chiêu gì, mới có thể để cho Triệu vương trở lại đất phong, đừng ở trong kinh thành hô phong hoán vũ nữa. Khiến cho từng dây thần kinh của nàng đều vô cùng căng thẳng, ngủ cũng không thể yên ổn. Cuộc sống như vậy, nàng không có cách nào chịu được.

Lại không nghĩ rằng, hoàng đế thật sự động thủ.

Ôn Uyển ở trong Điện Dưỡng Hòa, nghe nói Hiền phi đến rồi. Liền kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế. Sẽ không, lần này hung thủ phía sau mang lại là Hiền phi? Sẽ không phải là mang Hiền phi đến gánh tội thay chứ? Nhưng ngẫm lại cũng không sao cả, dù sao lần này, Triệu vương chắc chắn sẽ bị trục xuất về đất phong. Về phần mối thù của nàng, về sau có rất nhiều cơ hội. Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Hiền phi bị giam đã hơn một năm, nên già nua vô vùng nhanh. Đầu đầy tóc trắng, trên mặt nổi lên nếp nhăn thật sâu, cùng với lần đầu tiên Ôn Uyển gặp lúc đó tuyệt đối khác biệt một trời một đất.

Hoàng đế bảo Ôn Uyển đi ra ngoài. Vẻ mặt của Ôn Uyển đầy kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.