Edit: Leticia
Ôn Uyển mặc dù có chút buồn bực, nhưng
nhìn bộ dạng của Hoàng đế, trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi. Hơn nữa, về sau khi không tìm được từ hợp lý để nói thì tuyệt đối không thể tùy
tiện bịa đặt một lý do nữa. Bởi vì chuyện này đối với nàng mà nói thì
quá quan trọng. Nàng thật sự không nên sống ở chỗ này nữa. Nàng cần thời gian để thích ứng, ông ngoại nhất định phải đáp ứng a! Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới phải đấu pháp với lão yêu bà Hiền phi thì nàng cảm thấy suy
yếu rồi, nàng hận không thể rời đi càng xa càng tốt. Trước kia không có
biện pháp thì không nói, hiện tại có biện pháp rồi, nếu không tranh thủ
thì nàng đúng là đại ngốc rồi.
Ôn Uyển nhìn Hoàng đế, trong lòng cảm
thấy là lạ , nhưng vẫn trung thực mà trở về. Khụ, nữ tử cổ đại thật đáng thương a. Nếu như ở hiện đại, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Mua vé máy bay, mua không được vé máy bay thì ta mua vé xe lửa, đi khắp nước cũng
chẳng có vấn đề gì.
Vào lúc ban đêm, Hoàng đế nhận được tin
tức, ngồi tựa vào long ỷ, trầm mặc thật lâu. Nhìn thoáng qua tư liệu
trong tay, ngay cả Ôn công công cũng không nhìn ra vẻ mặt của Hoàng đế,
nhưng hắn có thể cảm giác được, tâm tình Hoàng thượng bây giờ không bình tĩnh.
Trong nội tâm Ôn công công cảm thấy rất
kỳ quái. Đến tột cùng là có chuyện gì mà khiến tâm tình Hoàng thượng gợn sóng lớn như vậy. Đã nhiều năm rồi cũng không cảm giác được nỗi lòng
của Hoàng thượng chấn động như vậy.
Hoàng thượng cúi đầu lầm bầm: “Nha đầu,
rốt cuộc là con nói mạnh miệng, hay con thật sự có thể làm được như
vậy?” Sau đó nghĩ đến một người, liền để cho hắn lập tức tiến cung yết
kiến.
Hoàng đế tuyên Thuần vương vào cung.
Thuần vương thấy Hoàng đế, hành lễ xong thì đứng trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Thuần vương nói:: “Lão Bát đề nghị với trẫm để Ôn Uyển vào ở trong phủ của ngươi để cho ngươi dạy dỗ nàng một thời gian. Ngươi có
đồng ý hay không, nếu ngươi không muốn thì coi như xong.”
Thuần vương trong lòng lộp bộp: “Hoàng thượng, thần nguyện ý.”
Hoàng đế nghe xong, mặt không thay đổi
hỏi: “Ngươi là coi trọng hai cổ phần rưỡi sơn trang của lão Bát mới đồng ý hả? Hay là nghĩ đến chuyện Ôn Uyển có thể dạy dỗ con của ngươi, để
nàng dạy con của ngươi thành tài, sẽ không trở thành người phá gia chi
tử, quần là áo lượt nên mới đồng ý? Hoặc là phải nói, ngươi bắt đầu cố ý để lão Bát và Ôn Uyển động tâm, để cho hai người bọn họ nổi lên tâm tư, thì mới có chuyện lão Bát đến cầu trẫm để cho Ôn Uyển đi lịch lãm rèn
luyện?”
Thuần vương lập tức cúi đầu, không nghĩ
tới giấu diếm được hai người kia, cuối cùng cũng không giấu diếm được
con mắt của Hoàng đế lão nhân này. Lúc này vẫn nên thành thật khai báo
a:”Thần không dám khi quân. Hôm đó sở dĩ thần nói nhiều như vậy cũng
đúng là chứa tư tâm muốn Ôn Uyển giúp thần dạy bảo nhi tử không nên thân của thần. Nhưng những lời thần nói với Trịnh vương và Ôn Uyển cũng là
lời thật lòng. Đứa nhỏ này, bởi vì thiếu người dạy dỗ, nên rất nhiều thứ cũng không hiểu được. Vì thế mới thành ra như vậy, thần cũng thật lòng
muốn Ôn Uyển tốt.”
Hoàng đế trầm mặc, cũng không có ngay
lập tức trả lời Thuần Vương. Đôi bàn tay to sờ thoáng qua những tấu
chương trên án, cầm lấy vài quyển tấu chương từ từ chồng lên nhau. Cuối
cùng cầm lấy một bản tấu chương mở ra nhìn một chút, bên trong lại là
đòi tiền. Thấy vậy ông phiền lòng không dứt.
Hoàng đế ngẩng đầu lên nói:”Vậy ngươi
nói xem một chút, chuyện Ôn Uyển nói nàng có thể kiếm tiền hơn trăm
triệu lượng bạc cho lão Bát, ngươi cảm thấy là thật hay giả? Ngươi đã
hợp tác rất nhiều lần với Ôn Uyển, đối với bản lãnh làm ăn của nàng hẳn
là vô cùng hiểu. Ngươi nói một chút, nàng nói những lời này, có mấy phần giả, mấy phần thật ?”
Thuần vương ngây ra một lúc, tin tức
truyền đúng là mau, nhanh như vậy Hoàng đế đã tra được rồi. Lập tức
không dám có tâm tư hàm hồ, không dám lừa dối mong vượt qua cuộc kiểm
tra này, thành khẩn nói: “Hoàng thượng, thần không dám khi quân. Về Ôn
Uyển, những chuyện khác thì thần không biết, nhưng hình như Ôn Uyển đối
với chuyện làm ăn thì giống như bản lĩnh bẩm sinh vậy, chỉ cần qua tay
nàng thì chuyện làm ăn nhất định sẽ kiếm ra tiền. Mà trong sự hiểu biết
của thần với Ôn Uyển, Ôn Uyển là một người rất nội liễm cẩn thận, chưa
bao giờ nói khi không nắm chắc cũng không bao giờ làm chuyện không chắc
chắn. Thần quen biết Ôn Uyển một thời gian dài, nhưng chưa bao giờ nghe
thấy nàng nói một câu cuồng vọng nào. Nếu như hoàng thượng nhất định bắt thần nói, thần cho là, hẳn là có sáu phần là thật sự.”
Hoàng đế nghe xong những lời này, tay
run run nhẹ nhàng. Sáu phần? Nhìn bộ dạng của Thuần vương cũng biết đây
là câu trả lời bảo thủ. Đứa bé này, thậm chí có khả năng phú quốc chi
tài. Thật sự là có bản lĩnh này hay chỉ là nói mạnh miệng đây!
Hoàng đế lâm vào trầm tư. Hiện tại triều đình thiếu nhất chính là cái gì, tự nhiên là tiền bạc rồi. Tiên hoàng
là vị hoàng đế nghèo thì nhàn hạ giàu thì xa xỉ, Đại Tề trong những năm
Tiên hoàng tại vị, kết thúc bằng ngoại thích chuyên quyền, triều cương
hỗn loạn, thỉnh thoảng xuất hiện bạo loạn khởi nghĩa, khiến cho kêu than nổi lên bốn phía. Ông lên ngôi tiếp nhận cái cục diện rối rắm kia, đầu
tiên là bỏ ra rất nhiều tâm huyết diệt trừ ngoại thích, bỏ ra thời gian
cả đời thu thập giang sơn rách nát này. Nhưng những năm này trên căn bản hơn phân nửa thời bản lĩnh kia, vậy thì. . .
Rốt cục lúc này Hoàng đế cũng hiểu lão
Bát rồi, tại sao lão Bát là người trọng quy củ như vậy mà lại đáp ứng
sảng khoái như thế. Nha đầu này, quả thật theo như lời Thuần vương thì
quá mức nội liễm, cho nên những lời nàng nói ra mới có độ tin cậy cao.
Nếu như nàng thật sự có tài năng bậc này, nói một cách khác, mấy năm này kiếm được hơn trăm vạn lượng bạc, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là
chuyện nhỏ, giống như trò chơi của tiểu hài tử mọi nhà mà thôi. Nếu như
nàng nói là sự thật, thì nha đầu này vẫn ẩn giấu tất cả tài năng của
mình.
Hoàng đế chờ Thuần vương đi khỏi, lẳng lặng ngồi yên ở trên ghế rồng.
Lúc đầu ông biết được có một tiểu cô
nương là nữ nhi của Phúc Huy, lớn lên giống lão Bát như đúc. Ý niệm đầu
tiên hiện lên trong đầu là chuyện này có phải là do lão Bát thiết kế hay không. Nếu không phải ông vô cùng chắc chắn rằng Ôn Uyển thật sự là con của Phúc Huy. Thì tất nhiên ông sẽ cho là Ôn Uyển là con gái ruột của
lão Bát, sắp đặt chuyện này để phá vỡ thân phận của hắn.
Cho đến khi ông thu được một hộp gỗ lim
nạm vàng, rồi đi tra xét thời gian sinh con của sư muội và nữ nhân họ
Đỗ, nghĩ kỹ lại biểu hiện kỳ quái của Tô Phượng sau đó, còn có thời điểm tiểu công chúa bị chết nàng cũng không phải quá bi thương, chỉ nói đi
rồi cũng tốt, ít nhất không nên tới trên đời này để chịu khổ, lúc ấy ông cho là nàng bi thương quá độ, bây giờ nghĩ lại hẳn là bởi vì không phải là cốt nhục ruột thịt của mình, cũng biết đứa bé này tất nhiên là không sống lâu được.
Ông đi lật lại hồ sơ, để xem lại kết
luận mạch chứng lúc đó. Đáng tiếc, kết luận mạch chứng không có gì khả
nghi cả. Vị Thái y kia, chính là tâm phúc của sư muội. Đi tìm bà đỡ và
nha hoàn hầu hạ ngày đỡ đẻ đó, cũng không tìm thấy bất kỳ một người nào. Chính vì tất cả đều biết mất, thì càng biểu hiện sư muội đã chuẩn bị
đầy đủ rồi.
Nhiều căn cứ chính xác như vậy đã nói rõ vấn đề, chẳng qua là lúc trước không có ai sẽ nghĩ tới những thứ này,
một khi hoài nghi thì còn nhiều, còn rất nhiều sơ hở. Khi đó căn bản là
ông đã xác định được, lão Bát, thật ra chính là con trai ruột của sư
muội. Chỉ là lúc đó như thế nào ông cũng nghĩ không ra, rốt cuộc tại sao nàng lại muốn làm như vậy.
Bốn năm qua, ông đã đoán được năm sáu
phần. Chỉ từ việc Tô Phượng đổi lão Bát, ông đã đoán được, Hoàng hậu là
do sư muội giết. Lúc ấy nghĩ đến điều này, ông cho là mình chắc hẳn sẽ
rất phẫn hận , tuy nhiên để cho ngay cả ông cũng giật mình chính là ông
lại có thể bình tĩnh như một dòng sông. Thời điểm ông gặp lại lão Bát,
bình tĩnh trong lòng cũng hóa thành bí ẩn càng lớn. Ông nhất định là
nghĩ sai rồi, nếu quả thật là do sư muội làm. Đến tột cùng là tại sao
nàng lại làm vậy. Giết người, đơn giản là vì quyền lợi. Nhưng chính nàng cũng đi theo, còn đổi nhi tử để hắn làm con trên danh nghĩa của một nữ
nô ti tiện làm người mà ông ghét nhất. Để cho lão Bát ở hậu cung chịu đủ mọi khổ sở.
Chỉ là đến bây giờ ông cũng nghĩ không
thông, không hiểu rõ rốt cuộc tại sao sư muội muốn làm như vậy. Ông
biết, tất nhiên là đáp án ở trong hộp. Nhưng, đến hôm nay ông vẫn không
mở ra được. Chỉ có chờ đến khi kết thúc tất cả, ông mới có thể mở hộp
ra. Nếu không, nếu như hiện tại mở cái hộp ra , ông tất nhiên sẽ đánh
mất sự công bằng của mình.
Lão Ngũ mặc dù có khuyết điểm là duy ngã độc tôn, nhưng bản tính cũng không kém, bản thân tài hoa năng lực cũng
có, nếu như có thể tiếp tục giữ vững như vậy, chỉ cần người bên cạnh có
thể phụ trợ thật tốt, là người kế vị cũng sẽ không quá kém, gìn giữ
thành tựu ông đã làm được thì không có vấn đề gì. Điều lo lắng duy nhất
đúng là sợ tương lai không có ai đàn áp được hắn, tính tình lại trở lại
như lúc ban đầu. Có thể sẽ tùy ý làm bậy, duy ngã độc tôn hay không?
Khiến cho giang sơn mà ông đã vất vả thu thập lại thành một mảnh hỗn
loạn. Vậy ông ở dưới đất cũng không nhắm mắt được.
Lão Bát, tài hoa cùng năng lực đều là
nhất đẳng , tính cách cương nghị người cũng thiện mưu, lẽ ra là nhân
tuyển thích hợp nhất cho vị trí Thái tử. Nhưng bởi vì từ nhỏ không được
đối đãi công bằng nên từ trong ra ngoài đều tản mát ra một cỗ lệ khí,
những người lúc trước đối xử với hắn không tốt, đã từng khi dễ, vũ nhục
hắn , trừ mấy huynh đệ của hắn ra, những hài tử của thần tử và những
cung nữ thái giám đó, mấy năm nay tất cả đều bị hắn ngoài sáng hay trong tối giết chết, không có một người nào có thể chạy thoát được. Nếu như
hắn không thể thanh trừ cỗ lệ khí này, mà thật sự truyền ngôi vị Hoàng
đế cho hắn, tương lai hắn có thể trở thành một vị bạo quân hay không,
thiên hạ của Yến gia có thể khó giữ được hay không, điều này ông cũng
không nói chính xác được. Bởi vì năng lực của Trịnh vương bày ra đó, hơn nữa hắn còn quản lý đất phong tốt như vậy, quốc gia trong tay hắn, thật tâm mà nói có lẽ sẽ không quá kém. Nhưng ông vẫn còn mấy nhi tử khác,
ngoại trừ Hằng vương là nhỏ nhất, còn ba nhi tử khác, có người nào là
trước đây không khi dễ hắn, vũ nhục hắn. Nếu quả thật truyền ngôi vị
Hoàng đế cho hắn, tương lai tất nhiên một người cũng không sống được. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều là con ông, cốt nhục của ông, sao ông có thể yên tâm cho được.
Nhìn lại một chút đi, nhìn lại a! Hai
năm qua lão Ngũ đã sửa lại cái khuyết điểm kia không ít, nếu thêm mấy
năm nữa, mới có thể trừ tận gốc cái khuyết điểm lớn nhất đó. Lão Bát, kể từ khi Ôn Uyển xuất hiện, lệ khí trên người cũng từ từ tiêu tán. Để lại từ từ xem xét vậy.
Hoàng đế ấn tay lên huyệt thái dương,
lại hồi tưởng đến những lời mới vừa rồi Thuần vương nói, nhớ tới lúc ông vừa mới biết được bản kế hoạch xây dựng Minh Nguyệt sơn trang của Ôn
Uyển, cầm trong tay bản vẽ kiến trúc mà Ôn Uyển vẽ, thì ông có vẻ mặt
không thể tưởng tượng nổi. Mấy năm qua ông vẫn luôn luôn quan sát đứa bé kia. Nhưng để cho ông thất vọng chính là đứa bé kia không làm ra những
hành động kinh diễm nào, phía sau tất cả các biện pháp kiếm tiền đều là
đầu cơ trục lợi, nên ông cũng không dành ra bao nhiêu tâm tư đi chú ý.
Hiện tại nhìn lại, chắc là nha đầu này tận lực ẩn giấu tài năng.
Còn có, mặc dù cái nha đầu này hôm nay
làm vô cùng kín đáo, nhưng chính vì quá kín đáo, ngược lại lộ ra sơ hở,
để cho ông phát hiện, kỳ nghệ của nha đầu này, không ngờ lại không hề
kém so với lão Bát. Có được một thân tài hoa nhưng lại có thể che dấu
không lộ ra ngoài. Điều này cần nhẫn nại như thế nào chứ? Ít nhất, Hoàng đế tự nhận khi còn trẻ mình cũng không làm được đâu. Nhưng cái nha đầu
này lại làm được. Một tay kỳ nghệ của lão Bát rất có thể là do người bên cạnh dạy cho, cộng thêm chính hắn cũng rất thông minh, ngược lại cũng
không khó giải thích. Nhưng kỳ nghệ cao siêu của nha đầu này thì là từ
đâu? Nếu như ông suy đoán không sai, đoán chừng nha đầu này chính là
dùng kỳ nghệ để thắng được Tống Lạc Dương.