Edit: Tuyết Y
Lúc này ông thật không có những ý nghĩ
khác, không hề cho là Ôn Uyển chứa tâm tư không tốt. Mấy tháng này ông
cũng xem như là hiểu, Ôn Uyển thật sự có tài hoa, nhưng mà lá gan thì
nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, vừa sợ phiền toái, cũng vô cùng sợ
chết. Chỉ hận tất cả mọi phiền toái đều tránh xa nàng mới tốt, hận không thể vĩnh viễn núp ở trong mai rùa đen hoàn toàn không muốn để cho người khác nhìn thấy nàng, dường như như vậy mới có cảm giác an toàn.
Giả dối, hay biểu hiện chân tình, ông
nhìn một cái là có thể nhìn ra. Chẳng qua là không nghĩ tới, cái nha đầu này, rốt cục cũng dụng tâm tư rồi. Xem ra cái nha đầu này, quả thực đã
bị sợ hãi rồi.
Ôn Uyển, vừa kế thừa toàn bộ tài hoa của sư muội, cũng kế thừa luôn tính mềm lòng của mẹ nàng. Bằng không lấy
tâm tư thất khiếu Linh Lung của nha đầu này, nếu thật sự muốn phản kích
có thể không thiếu thủ đoạn. Năm đó sư muội, đem hậu cung xử lý thật
thỏa đáng, không khiến cho ông hao một phần tâm. Nói đến nói đi, vẫn là
tâm địa quá mềm yếu. Chẳng qua, cô nương nhà nào, tâm địa quá độc ác
cũng không nên ( khụ, quá mềm yếu thì không tốt, quá độc ác cũng không
nên. Cái trình độ này không phải người bình thường có thể nắm bắt được )
Hoàng đế nghĩ tới, hẳn là phải tìm người hảo hảo dạy tốt nha đầu kia, tất nhiên là để dạy cho nha đầu kia, thiện tâm đối với một số người, là bùa đòi mạng. Nhưng mà giao cho Thuần
Vương dạy? Có khả năng dạy tốt sao? Nhìn hắn mang người thừa kế của hắn
dạy thành cái dạng gì. Bây giờ lại có ý nghĩ kỳ lạ, để cho hắn dạy Ôn
Uyển. Cũng thật bội phục hắn có thể nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng, hắn
còn muốn để cho Ôn Uyển đi dạy ngược lại đi. Ông không sợ tên kia dạy
không tốt, ông lại lo lắng cái tên hỗn tiểu tử không biết điều kia đem
cháu gái của ông dạy hư đi.
Thả, hay là không thả? Hoàng đế lần đầu
tiên có chút không thể lựa chọn. Ông muốn thả, ông muốn nhìn một chút
nha đầu này thả nàng ra ngoài sẽ như thế nào, có thể đem hào quang của
bản thân tất cả đều bộc lộ hay không. Nhưng nếu thả, lại đắn đo. Một khi bị lan truyền ra ngoài, cuối cùng đối với thanh danh Ôn Uyển sẽ không
tốt, đối với danh tiếng của hoàng tộc lại càng không tốt. Hơn nữa, ở bên ngoài cũng không an toàn.
Về phần cái phú quốc tài kia, lấy sự
thông tuệ của nha đầu này, cho dù thật sự thả ra bên ngoài, trong thời
gian ngắn cũng không sao. Bằng không, nàng cũng không thể che giấu trong suốt bốn năm qua. Lực nhẫn nại của nha đầu này, có thể so sánh với
người phi thường. Nếu như là ngưởi đơn giản, để nàng đi ra ngoài lịch
lãm, hoàn toàn là việc vô bổ. Một chút tác dụng cũng không có.
Hoàng đế suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng
vẫn cho qua. Không được, làm sao có thể dung túng cái nha đầu này như
vậy. Để Thuần Vương dạy, hắn cũng có thể đem đứa nhỏ này dạy tốt à. Thả
nàng ra bên ngoài, một là không an toàn, hai nữa là không hợp quy củ.
Vẫn là thôi đi .
Ôn Uyển từ trong cung hồi phủ, một mực
suy xét một cái vấn đề, đó chính là khuya có cần giả vờ bị bóng đè hay
không? Nếu như lại bị bóng đè, ông ngoại hoàng đế không biết có thể mềm
lòng hay không. Nhưng vừa nghĩ lại thấy không thỏa đáng, vạn nhất thái
y, hoặc là ông ngoại hoàng đế nói thân thể nàng quá yếu mà không cho
nàng ra ngoài. Chẳng phải là khiêng đá nện vào chân mình sao? Mọi thứ
vẫn nên để cho nó phát triển bình thường đi, cố ý thái quá, lại rất giả
dối.
Kể từ lần trước ở trước mặt hoàng đế đùa bỡn chút thủ đoạn, trong lòng Ôn Uyển đối với hoàng đế sinh ra một cỗ
sợ hãi, nói đúng hơn là do trong lòng nàng kiêng kỵ.
Ôn Uyển ngẫm nghĩ trái phải trước sau,
cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho, lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Thời điểm nàng ngủ, đang nghĩ có nên nghĩ tới chuyện ban ngày, hẳn là sẽ gặp ác mộng hay không. Nhưng mà lúc này tràn ngập trong đầu nàng, không phải là chuyện ông ngoại hoàng đế có đáp ứng chuyện đó hay không. Trong lòng không yên, ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, nhưng bất quá không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Đến nửa đêm, Ôn Uyển mãnh liệt từ trên
giường choàng dậy. Áp chặt lồng ngực dang nhảy bang bang. Chuyện đầu
tiên sau khi bừng tỉnh, chính là nhìn bàn tay, hoàn hảo, là trắng, không phải đỏ. Nhìn chung quanh, Ôn Uyển thật sâu thở ra một hơi, lúc này hẳn là không cần giả bộ rồi, cũng đã bị giật mình mà tỉnh.
Hạ Ảnh vừa nghe động tĩnh, liền tỉnh. Đi vào, thấy bộ dạng Ôn Uyển, nhẹ giọng nói “Quận chúa, người gặp ác mộng
có phải hay không?”
Ôn Uyển gật đầu, Hạ Ảnh vốn là chuẩn bị
muốn gọi thái y. Ôn Uyển khoát tay áo, để cho nàng dựa theo phương thuốc trước đây sắc một chén thuốc an thần cho mình uống là được. Không cần
thiết lại đi phiền toái thái y, chỉ là một cơn ác mộng nho nhỏ mà thôi,
không nghiêm trọng.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển lúc này rất thanh
tĩnh, xem ra thật bình thường. Cũng gật đầu, cho người đi sắc thuốc (
thuốc đều có sẵn). Uống thuốc xong, cũng là buồn ngủ, ngủ thẳng đến
hừng đông. [có vẻ như Ôn Uyển bị bóng đè với ác mộng nhiều quá nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn thuốc an thần hết a =.=!!!]
“Hoàng thượng, tối hôm qua Quận chúa lại gặp ác mộng.” Vương thái y sáng sớm đã bị gọi đi. Sau khi xem mạch xong liền đáp lời với Hoàng đế.
Hoàng đế sửng sốt một chút, đứa nhỏ này, xem ra chuyện ngày hôm qua, trên mặt không hiện, nhưng vẫn là bị dọa
“Như thế nào? Có nghiêm trọng hay không?”
Vương thái y cẩn thận nói ” May là, Quận chúa đêm qua bị bóng đè cũng không nghiêm trọng. Thiếp thân nha hoàn
nói, Quận chúa sau khi tỉnh lại, tự mình phân phó cho người sắc thuốc
uống, uống xong thuốc sau đó đã ngủ thiếp đi. Thần sáng nay bắt mạch cho Quận chúa, Quận chúa hết thảy đều tốt. Bởi vì lo lắng quấy nhiễu hoàng
thượng, cho nên Quận chúa mới vừa rồi còn cố ý phân phó thần, bảo thần
không nên nói chuyện này cùng hoàng thượng.
Hoàng đế lắc đầu nhẹ giọng nói “Cái nha
đầu này, thật đúng là. . . . . .” Cái tính tình này, quả thật nên ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm, những thứ khác không nói, ít nhất trước tiên phải đem lá gan tôi luyện cho thật mạnh mẽ. Bằng không gặp một chút
chuyện nhỏ liền sợ, sau này gặp phải đại sự, còn không bị dọa chết à.
Ông còn tính toán muốn rèn luyện nha đầu này nhiều hơn nữa, nếu thật sự
có tài năng như thế, phải dựa vào bản lĩnh sau này quản lý tốt kẻ dưới.
“Hoàng thượng, thần có một câu, không
biết có nên nói hay không.” Vương thái y trong lòng thương tiếc Ôn Uyển, đối với nàng tràn đầy đồng tình. Lại có Trịnh vương uyển chuyển nhắc
nhở, cuối cùng vẫn là quyết định kể thật nói thật. Dĩ nhiên, lời hắn nói tuyệt đối là sự thật.
Hoàng đế không có phản đối, trầm mặc cũng chính là đồng ý.
Vương thái y nói “Hoàng thượng, thần gần đây xem mạch cho Quận chúa, phát giác Quận chúa thân thể càng ngày càng suy yếu, nếu như lúc này lại giống như trước đây, thần sợ. . . . . .”
Chưa nói xong, liền cúi đầu.
“Nói. . . . . . Trẫm thứ cho ngươi vô tội.” Hoàng đế vừa nhìn cũng biết là chuyện không hay.
Vương thái y lúc này mới có lá gan nói “Kể từ khi thần bắt mạch cho Quận chúa, liền thấy Quận chúa trong tâm có một cỗ uất khí [tâm tình không tốt, luôn chịu áp lực trong lòng dần dần tích tụ lại, có thể dùng từ u uất để hình dung]. Hai năm trước hoàn hảo, chẳng qua là gần đây trong lòng tích tụ khí
càng ngày càng nhiều. Quận chúa vốn thân thể hư nhược, nếu như cỗ uất
khí này trong lòng Quận chúa không thể giải tỏa, đối với Quận chúa sẽ
nguy hại rất lớn. Thần nghĩ, nếu tiếp tục như vậy nữa, Quận chúa sẽ lưu
bệnh căn, liền sớm. . . . . . .” Chữ chết kia, nói ra là điềm xấu, hắn
cũng không nên nói. Nói nửa âm, thì liền dừng lại.
“Uất khí?” Hoàng đế ngạc nhiên. Tuổi còn nhỏ như vậy, trong lòng lại có thể tích tụ uất khí. Chỉ có một lý do,
cũng vì không được yêu thương, hoặc cuộc sống không như ý, lại bị người hãm hại chịu đả kích quá nặng, mới có thể tích tụ uất khí, nếu như
không tiêu tán, thời gian dài, quả thật phải chết sớm rồi. Nha đầu này
đã trải qua mấy năm cuộc sống không tốt ở thôn trang, khi đó còn nhỏ,
làm sao có thể suy nghĩ nhiều thứ như vậy. Trở lại kinh thành có ông
trông coi, luôn luôn tốt, sao lại bị tích tụ uất khí.
Vương thái y thấy hoàng đế ánh mắt hoài
nghi, vội vàng quỳ xuống nói “hoàng thượng, thần không dám nói dối. Nếu
như hoàng thượng không tin, có thể truyền Diệp thái y nói với hoàng
thượng.” Nếu không phải sợ Ôn Uyển tương lai thật sự xảy ra chuyện không tốt, hoàng thượng sẽ không tha cho hắn, Trịnh vương gia cũng không tha
cho hắn, hắn cũng không nói đến chuyện này.
Hoàng đế nghĩ tới tính tình Ôn Uyển, lại nghĩ tình cảnh của nàng. Đứa bé kia vẫn một bộ bình bình hòa hòa [bộ dạng bình thường hòa nhã], không nghĩ tới tâm tư lại quá nặng nề như vậy, tuổi còn nhỏ ưu tư quá
nặng đến mức tích tụ vào tâm. Người như vậy cũng không thể sống thọ “Có
biện pháp nào có thể tiêu tán uất khí trong lòng nàng không?”
Vương thái y nói “Muốn giải tỏa uất khí
trong lòng Quận chúa, chính là để cho Quận chúa duy trì tâm tình thoải
mái, tâm tình tốt, uất khí cũng sẽ tiêu tán.”
Nếu không phải Vương thái y là người của ông, sẽ không bị mua chuộc, ông cũng khẳng định Vương thái y trung
thành, thì hoàng đế thật sự hoài nghi cái này là do Ôn Uyển cố ý buộc
Vương thái y nói, làm thuyết khách cho nàng. Phất phất tay cho Vương
thái y lui xuống.
“Quận chúa, hoàng thượng tuyên người
tiến cung.” Ôn Uyển nói được rồi, có kết quả rồi. Vào hoàng cung, nhìn
hoàng đế bằng ánh mắt mong chờ.
Hoàng đế nhìn thần sắc Ôn Uyển, cười
mắng “Đừng có giả bộ đáng thương trước mặt ông ngoại, ông ngoại cũng
không tiêu hóa nổi bộ dạng này của con đâu. Ông ngoại hôm trước mới ban
thưởng cho con một kiện đồ vật hiếm lạ như vậy, chưa kịp nóng tay lại bị con làm hỏng rồi, chẳng lẽ không muốn giải thích cho ông ngoại một chút sao?”
Ôn Uyển vốn là tâm tình chờ mong, một
chút đã bị triệt sạch. Mặc dù nói Linh Lung bàn cờ cũng không có vỡ vụn, chỉ có mấy vết rạn nhỏ bé, vẫn có thể dùng được. Nhưng mà, nghĩ đến
chuyện phát sinh ở phủ Trịnh Vương, trong lòng nàng vẫn là khó chịu gay
gắt. Ôn Uyển vốn muốn nói là không có chuyện gì, nhất thời cũng không
thể nói gì. Nhưng nếu như không nói ra, ngực của nàng lại buồn phiền lại sợ hãi, đột nhiên lúc này rất muốn nói ra, có lẽ nói rồi, sẽ dễ chịu
một chút .
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn hoàng đế, thấy
hoàng đế khẽ cười. Chán nản bút họa “Ông ngoại Hoàng đế, Ôn Uyển hỏi ông một vấn đề có được hay không?”
Hoàng đế cười nói “A, Ôn Uyển chúng ta có vấn đề sao. Nói một chút, xem ông ngoại có thể giúp con giải đáp một chút không.”
Ôn Uyển nghe lời nói của hoàng đế…, mới
cúi đầu tiếp tục viết ” Ông ngoại Hoàng đế, Ôn Uyển có phải là người
khiến người khác rất chán ghét hay không. Bằng không, vì sao tất cả mọi
người đều ghét con? Ôn Uyển thật sự đáng ghét như vậy sao? Ông ngoại
Hoàng đế, Ôn Uyển thấy được ở trên đời này trừ hoàng đế ông ngoại cùng
cậu, tất cả mọi người đều không thích con, đều chán ghét con, thậm chí
hận tại sao con không sớm chết đi mới phải. Ôn Uyển vẫn nói phải sống
cho thật tốt, nên vẫn rất kiên cường mà sống. Nhưng mà, Ôn Uyển cảm thấy quá mệt mỏi, ông ngoại hoàng đế, Ôn Uyển thật sự cảm thấy mệt mỏi quá,
sống mệt mỏi quá.”
Ôn Uyển viết tới đây, ngẩng đầu vừa hay
nhìn thấy ánh mắt hoàng đế có chứa thương tiếc cùng từ ái, nước mắt liền như suối mà trào ra, muốn ngăn cũng ngăn không được. Nói đến nói đi,
mặc dù nàng thuyết phục bản thân, muốn thật vui vẻ mà sống mỗi ngày,
nhưng mà những chuyện cũ bi thương kia cũng chỉ bị nàng chôn dấu dưới
đáy lòng, những chuyện cũ kia như bóng ma không lúc nào không cắn nuốt
nàng. Cũng chính bởi vì … những bóng ma này, khiến cho nàng không thể
tin tưởng bất kỳ một ai, ai cũng không dám tin. Muốn được người khác yêu thương , rồi lại sợ được người khác yêu thương. Bởi vì cho dù có được,
nàng cũng sợ bị phản bội, sợ mất đi. Loại đau khổ này, khiến nàng không
thể thực sự vui vẻ. Trong mấy năm này, nàng vẫn lựa chọn quên đi. Nhưng
chuyện như vậy, căn bản là không thể quên được.
Tác giả nói: đoạn này,
bị mọi người phản ứng rất mãnh liệt. Ta vốn muốn bảo trì trầm mặc,
nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nên nói vài lời. Ta viết nữ chủ, là một
người bề ngoài kiên cường, nội tâm cô độc. Bởi vì kinh nghiệm của đời
trước, khiến cho nàng trở nên nhạy cảm, không tín nhiệm người khác, nói
như mọi người thường nói chính là không có cảm giác an toàn. Lúc trước
nữ chủ bình thường, là do không có chuyện xảy ra. Cho tới hiện tại, xảy
ra nhiều chuyện như vậy, đem những thứ này tất cả đều bùng phát ra.
Mà ta viết chủ ý trong lòng thay đổi
[ý là Ôn Uyển thay đổi quyết định ban đầu là chỉ muốn an an bình bình mà sống ], bởi vì theo quan điểm của cá nhân ta, nữ chính hiểu rõ một khi
bị cuốn vào trận chiến đoạt vị bất cứ lúc nào cũng có thể chết, bàng
hoàng cùng sợ hãi là rất bình thường, trốn tránh bất quá cũng là chỉ là
phản ứng bình thường thôi. Thêm nữa là thời điểm hiện tại, trốn tránh sẽ chỉ khiến nàng chết nhanh hơn, nàng chắc chắn sẽ phải lựa chọn. Dĩ
nhiên, ta cũng phải thừa nhận, bởi vì kinh nghiệm không nhiều, mà dẫn
đến một loạt vấn đề này. Lúc trước không nói. Sau chương này, tâm lý
thay đổi khẳng định sẽ có, bởi vì ta cho rằng đó ắt là một phần không
thể thiếu trong tính. Bất quá ta sẽ chú ý, sẽ không xảy ra tình tiết như trước đây nữa.