Ngày hôm sau, Bạch Thế Niên nhận được thư của Đại quản gia. Nhìn thấy thư ghi Đinh thị hồng hạnh xuất tường mà gian phu lại là Ngũ Ca của
hắn. Sắc mặt Bạch Thế Niên rét lạnh. Nhìn biện pháp xử lý họ như vậy,
coi như là hóa giải tâm tình tích tụ của hắn, ngược lại hoàng đế còn cố ý chỉ hôn cho hắn, khiến hắn rất câm lặng. Lập tức gửi sổ con trở về, cho thấy mình không muốn lấy vợ. Nam tử hán nói lời giữ lời, tuyệt đối
không thể cưới người khác.
Diệp Tuần biết tin Bạch Thế Niên đeo nón xanh, thì vui mừng nói:
“Không ngờ, thật không ngờ còn có nữ nhân không khuất phục tướng quân
của chúng ta. Thật sự khó có thể tưởng tượng!”
Mặt Bạch Thế Niên lập tức đen lại. Chưa thấy ai trần trụi vạch trần
vết sẹo của người khác như vậy. Nếu không phải không thể động thủ, Bạch
Thế Niên thật muốn đem hắn mang xuống, đánh một trận.
Diệp Tuần trông thấy vậy liền nói: “Tướng quân, đều là chuyện quá khứ rồi. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Bạch Thế Niên cực kỳ phiền muộn: “Lúc trước ta đã viết thư về nhà.
Bảo tổ mẫu đuổi Đinh thị đi. Nếu họ làm theo lời ta thì đã không xảy ra
việc xấu như vậy?”
Diệp Tuần mở to hai mắt nhìn hắn.
Sắc mặt Bạch Thế Niên đen thui, cũng không nhìn ra vẻ mặt gì: “Nữ
nhân kia. . . . . .” Hắn ho khan một tiếng nói: “Ừ, ta chưa từng đụng
đến nàng. Để ở Hầu phủ chỉ lãng phí lương thực thôi.”
Diệp Tuần sửng sốt nói: “Tướng mạo rất xấu sao?”
Bạch Thế Niên lắc đầu: “So với Thích Lệ Nương cũng không kém”
Diệp Tuần nghẹn họng nhìn trân trối. Tiếp theo liền dò xét từ sợi tóc đến bàn chân: “Tướng quân, loại chuyện này chỉ có hai khả năng. Một –
tướng quân phu nhân là thiên tiên, làm cho ngươi nhập ma chướng; hai –
là ngươi. . . . . . Ừ, tất cả mọi người là nam nhân, nói như vậy chắc
ngươi đã hiểu.” Bạch Thế Niên nhịn không được gầm lên trong doanh
trướng.
Diệp Tuần vội vàng chạy ra ngoài như bị ma đuổi theo, làm một chiếc
giày cũng rơi xuống. Một chân đang còn khập khiễng quay vào. Nhưng bị
thị vệ ngăn cản.
Người chung quanh đi ngang qua thấy thế liền cười không ngừng. Bạch
Thế Niên đối với quân sư kỳ quái của hắn, lại một lần nữa im lặng tới
cực điểm. Bạch Thế Niên biết, chỗ nhiều người, thị phi cũng nhiều. Cuối
cùng liền hồi âm. Để Đại quản gia giữ một nhà đại ca của hắn ở phủ tướng quân.
Những người khác thì giúp bọn hắn tìm chỗ ở tốt, mặt khác đưa cho họ một ngàn lượng bạc, cũng coi như là hết đạo nghĩa.
Đêm tháng năm tươi mát, trong lành. Bầu trời giống như được cọ rửa
qua. Không có một áng mây, xanh bóng, lại cao xa. Một vòng ánh trăng từ
phía đông sườn núi nhô ra. Giống như một chiếc đèn gió xoáy, đem khúc
ngoặt trong sơn cốc chiếu sáng rõ ràng; đem từng nhánh cây, ngọn cỏ
chiếu rọi in bóng trên đường nhỏ, đu đưa qua lại.
Ôn Uyển thấy vậy tâm tình cũng thư sướng hơn. Nửa năm rồi, cuối cùng
cũng dưỡng tốt thân thể, có thể so với thời điểm vừa tới thời đại này
(em bé đáng thương, yêu cầu thật thấp ). Mặc dù so sánh với người bình
thường còn có chênh lệch rất lớn, nhưng ít nhất cũng không động một chút là ngất. Một trận gió thổi tới cũng sẽ thổi bay. Tùy thời đều có bộ
dáng sắp lên trời.
Chỉ cần cẩn thận điều dưỡng hai ba năm, cũng sẽ tốt thôi. Hạ Dao đi
ra ngoài khuyên: “Quận chúa, đêm đã khuya người đi vào nghỉ ngơi thôi.”
Ôn Uyển vẫn đứng ở giữa sân không trả lời. Cuộc sống khi đó thật sự
không biết làm sao mình có thể vượt qua được. Ở chỗ này dưỡng bệnh nửa
năm, mặc dù không hỏi chuyện bên ngoài, nhưng nàng vẫn biết, phía ngoài
nhất định là long trời lỡ đất.
Đi vào cổ đại khiến nàng tiếp xúc sâu nhất, chính là không ngừng có
người chết. Đời trước tai nạn xe cộ, chết bốn năm người cũng đã là đại
sự, chết hai mươi ba mươi người đã là tin tức trọng đại oanh động cả
nước. Nơi này, ở niên đại này, người chết là chuyện không làm người ta
chú ý nhất. Mà trải qua Cung biến lần này, Ôn Uyển nghe Hạ Dao kể lại,
không nói bên ngoài, chỉ ở trong kinh thành thôi đã chết không dưới mười vạn người. Cậu Hoàng đế lần này đã xuống tay ác độc rồi.
Hạ Dao cẩn thận khuyên nhủ: “Quận chúa, không nên nghĩ nhiều như vậy. Thái y nói người mặc dù nuôi dưỡng không tệ, nhưng vẫn không thể hao
phí tinh thần, lại càng không nên suy nghĩ nhiều, phải tĩnh dưỡng thật
tốt.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Phái người đi trợ giúp dân chúng
chịu khổ trong chiến loạn, cũng không cần nói gì.” Lúc Ôn Uyển vừa tới
Ôn Tuyền thôn trang đã phân phó người của từ thiện đường hoàng gia đến
những địa phương có đánh giặc thu lưu những người không nhà để về. Trấn
an dân chúng gặp tai hoạ. Tận lực giúp bọn họ vượt qua thời gian khó
khăn. Giúp bọn họ gầy dựng lại gia viên.
Ôn Uyển còn bảo bọn họ nếu có gì khó xử lập tức viết thư nói cho
nàng biết. Có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu! Hạ Dao cười
nói: “Quận chúa yên tâm, tất cả thư hồi âm đều báo rất tốt. Người nào
không biết từ thiện đường hoàng gia là do Quận chúa tạo dựng. Quận chúa
là người đứng ở phía sau thì dù bọn hắn có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có hành động gì.” Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bên trong Phủ tướng quân, Đại quản gia nhận được thư của tướng quân,
còn đang lo lắng làm sao mở miệng. Đã nghe nói lão Hầu Gia không xong.
Chịu đựng không quá ba ngày, đã quy thiên.
Sau khi tang lễ xong xuôi, Đại quản gia lấy thư của Bạch Thế Niên ra. Mời mọi người rời khỏi phủ tướng quân. Mọi người tự nhiên không muốn
rời đi. Nhưng Đại quản gia lại lạnh lùng nói: “Ta không hy vọng phủ
tướng quân lại có chuyện lần trước. Cùng thông đồng với Đinh thị không
chỉ có một Ngũ lão gia. Hơn nữa, chuyện xấu xa của các ngươi đừng cho là chúng ta không biết. Hiện tại rời đi, mọi người còn có thể giữ lại thể
diện. Đến lúc bị chúng ta ném ra ngoài, thì đừng trách chúng ta không
nói tình cảm.” Một câu nói xong, sắc mặt mọi người liền đại biến.
Cuối cùng Đại quản gia vừa đấm vừa xoa, tất cả đều bị mời ra khỏi phủ tướng quân. Đại quản gia coi như đã không tệ, tất cả các phòng đều có
chỗ ở, riêng tứ phòng đại khái cho sáu ngàn lượng bạc. Mặt khác mỗi một
phòng đều cho thêm một ngàn lượng bạc. Sau này còn muốn cầm bạc từ phủ
tướng quân thì nằm mơ đi. Thoáng một cái, Đại quản gia đã đem đám quỷ
hút máu này thu thập sạch sẽ.
Ở Ôn Tuyền thôn trang, Hạ Dao đi tới nói: “Quận chúa, hoàng thượng
gởi thư, gọi người trở về. Hiện tại rất nhanh trời sẽ chuyển sang hè,
nơi này cũng sẽ nóng bức, thái y nói, mùa hè ở nơi này không phải là địa phương tốt để dưỡng thân không bằng trở về phủ Quận chúa.”
Ôn Uyển gật đầu, nàng cũng tính toán mấy ngày nay sẽ trở về. Sau khi
Triệu vương bị bắt, vốn muốn áp giải hắn trở lại kinh thành. Nhưng trong quá trình áp giải lại được phản quân tới cứu. Trong trận hỗn chiến
Triệu Vương đã bị giết chết. Hằng Vương đến kinh thành thì bị hoàng đế
giam vào Thiên Lao. Chu vương đang trên đường bị áp tải đến kinh thành.
Nửa tháng nữa sẽ đến kinh thành. Ôn Uyển còn nợ một ân tình của Chu
vương. Cho nên khi hắn trở về, nàng sẽ tận lực bảo toàn mạng của Chu
vương. Cũng coi như trả ân tình cho hắn rồi.
Ôn Uyển dưỡng bệnh ở thôn trang, cũng không lọt khỏi tầm mắt của mọi
người. Thượng Đường bị người ta tìm gặp đến choáng váng đầu óc. Nhưng
không có cách nào khác, hắn cũng không biết tình huống cụ thể. Những lá
thư gửi cho Ôn Uyển như chìm trong biển rộng.
Ôn Uyển nhận được thư của Lão sư Tống Lạc Dương liền viết một phong
thư hồi âm. Nói mình tất cả đều tốt, Lão sư không nên lo lắng. Nhận được phong thư hồi âm này của Ôn Uyển, rốt cục Tống Lạc Dương cũng xác nhận, nàng quả thật không có chuyện gì. Vốn là Tống Lạc Dương muốn đến Ôn
Tuyền thôn trang gặp Ôn Uyển. Nhưng mà kiêng kỵ thánh chỉ của hoàng đế .
Hoàng đế nhận được tình báo từ Ôn Tuyền thôn trang, nói Ôn Uyển đã
bình an. Khí sắc so với trước tốt lên không ít, liền lập tức yên tâm.
Hôm nay đã qua nửa năm. Thái y nói thân thể của hắn càng ngày càng tốt,
Hoàng đế cũng cảm giác được, so sánh với trước kia tốt hơn. Nhưng mà,
hắn vẫn không yên lòng nên cho người đi tìm Mộc thần y. Muốn Mộc thần y
xem giúp hắn một cái. Có phải còn để lại bệnh ẩn hay không. Nhưng Mộc
thần y rất khó tìm được.
Hạ Dao đi tới nói: “Quận chúa, hoàng hậu phái người tặng lễ vật tới đây. Quận chúa. Có muốn nhận hay không?”
Ôn Uyển suy nghĩ rồi nói: “Thái độ của cậu Hoàng đế đối với hoàng hậu như thế nào?” Xác nhận thái độ của hoàng đế mới quyết định thái độ của
nàng. Sắc mặt của Hạ Dao rất bình tĩnh nói: “Hoàng thượng để Thích quý
phi và Dư quý phi cùng nhau trông coi sự vụ nội cung. Quyền lợi của
Hoàng hậu bị phân ra hơn phân nửa. Hoàng thượng đối với hoàng hậu rất
lạnh lùng. Đối với thái tử thì tốt hơn, có một số chính vụ vẫn giao cho
thái tử xử trí.”
Ôn Uyển lững thững đi ra ngoài. Mặt trời hôm nay rất lớn, cũng rất
nóng. Qua hai ngày nữa chính là tháng sáu. Tháng sáu ở Ôn Tuyền thôn
trang nóng bức hơn so với chỗ khác. Hạ Ảnh đi tới nói: “Quận chúa, hoàng thượng phái người đến.”
Tính lại thời gian, còn khoảng mấy ngày nữa là Chu vương hồi kinh, Ôn Uyển liền nhẹ nhàng nói: “Dọn dẹp một chút. Ngày mai trở lại kinh
thành.”
Ôn Uyển cũng không định ở trong hoàng cung, nàng cho người đem đồ vật về phủ Quận chúa trước. Bảo nàng ở trong hoàng cung, nàng thật sự không làm được. Nhớ tới chuyện ngày đó, trong lòng Ôn Uyển liền không thoải
mái.
Hoàng đế nhìn khí sắc Ôn Uyển so sánh với trước khi đi đã khá hơn
nhiều. Tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống: “Ừ, hôm nay thoạt nhìn có tinh thần hơn rồi. Khó trách Ôn Tuyền thôn trang quý giá như vậy,
cũng là phúc của con.” Mặc dù không cách nào so sánh được với trước khi
xảy ra chuyện không may. Nhưng so với bộ dáng rước khi đến Ôn Tuyền thôn trang đã tốt hơn rất nhiều.
Thật ra Ôn Uyển rất buồn bực, mỗi ngày không phải là thuốc bắc, thì
chính là thuốc bổ. Nàng đã thành ấm sắc thuốc rồi:”Đã tốt hơn nhiều rồi. Nhưng mà thái y nói thân thể thương tổn nghiêm trọng, còn phải tịnh
dưỡng thời gian dài. Ít nhất cũng phải hai ba năm mới có thể đem thân
thể dưỡng khỏe mạnh như lúc trước. Khụ, lại phải uống thuốc mỗi ngày.”
Trong lòng Hoàng đế đối với Ôn Uyển không chỉ có thương yêu, hiện tại còn có thêm áy náy:”Mặc dù uống thuốc không tốt, nhưng mà vẫn phải
uống. Sớm một chút đem thân thể dưỡng tốt, mới có thể làm cho cậu yên
tâm. Trong khoảng thời gian này, con hãy ở trong nội cung.” Nói chuyện
cũng không còn uy thế như trước.
Ôn Uyển quả quyết cự tuyệt: “Không được, tuyệt đối không được. Nếu
cậu có chuyện hoặc là nhớ con, con sẽ vào cung. Con không muốn ở trong
nội cung.” Vừa kích động nói xong liền giống như muốn ngất đi.
Bộ dáng của nàng hiện tại mà ở trong hoàng cung sẽ thường xuyên bị
quấy rầy. Cho dù không ai dám tới quấy rầy, nhưng ra ngoài cũng rất bất
tiện. Bị người ta làm phiền, rất chán ghét.
Hoàng đế biết tâm tình của Ôn Uyển không thể kích động, một khi kích
động thì sẽ ngất đi. Nhìn bộ dáng này của nàng, liền biết nàng xem hoàng cung như là tâm bệnh. Hắn vội vàng trấn an:”Được, được, được, không ở
thì thôi. Không nên kích động, thái y nói tâm tình của con không thể
kích động.”
Ôn Uyển không hề biết khi ở thôn trang, Hạ Dao cố ý bảo Diệp thái y
nói cho hoàng đế biết. Nói tình huống của quận chúa không lạc quan, thân thể thiếu hụt lớn. Nếu không có thuốc tốt giữ mạng, không có phương
pháp đặc thù dưỡng thân thì người đã sớm không còn. Hơn nữa thân thể của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu như không điều dưỡng tốt, rất có
thể cũng mất sớm. Cho nên, tốt nhất mọi chuyện đều nghe theo nàng thì
tốt hơn.
Ôn Uyển phụng bồi hoàng đế ăn cơm tối xong liền trở về phủ Quận chúa. Bây giờ Ôn Uyển đối với hoàng cung, từ bên trong cho đến bên ngoài đều
có sự bài xích. Nữ nhân trong hoàng cung cũng rất thức thời, không có
người nào đi ra ngoài vào lúc này. Ngay cả hoàng hậu đều tránh lui ba
bước.
Ôn Uyển trở lại phủ Quận chúa, nhìn cảnh sắc chung quanh nàng liền
cảm thấy quả thật đã đổi khác. Trận phản loạn này, căn cứ vào tin tức Hạ Dao cho nàng, không nói phản loạn, trong kinh thành cậu hoàng đế giết
hơn mười vạn người. Nếu nói trong kinh thành máu chảy thành sông cũng
không quá đáng chút nào. Việc hành hình đều diễn ra mỗi ngày, máu trên
sàn nhà lau mãi cũng lau không sạch. Những người chung quanh đều chết
lặng.
Đây chính là xã hội hoàng quyền, thời đại phong kiến của cấp bậc xã
hội đặc quyền. Nếu không phải Ôn Uyển xuất thân ở xã hội thế kỷ hai mươi mốt. Ôn Uyển cũng không biết tâm địa mình đã trở nên sắt đá, trải qua
nhiều lần như vậy, nàng không còn lòng thương hại như lúc trước nữa.
Nghe được tin nhiều người chết như vậy, ngay cả mí mắt nàng cũng không
động, thần sắc vẫn như thường. Ôn Uyển chỉ có thể cảm thán, hầu hết con
người quả nhiên đều có thể thích ứng với hoàn cảnh. Hiện tại nàng cũng
đã trở thành loại người mà lúc trước nàng rất sợ hãi rồi.