Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày hôm sau Ôn Uyển vừa tỉnh lại đã đánh Thái cực quyền. Hiện tại
nàng không thể vận động mạnh. Nhưng bộ quyền này trong nhu có cương,
không cần dùng sức nhiều nên có thể đánh.
Chỉ có điều, lúc vừa mới bắt đầu đánh, Ôn Uyển cảm thấy toàn thân mỗi một chỗ đều đau. Nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì. Nàng biết rõ, bản
thân mình phải cố gắng kiên trì, nếu không càng bất động, thân thể sẽ
càng suy yếu. Ban đầu chỉ có thể động vài cái, nhưng hiện tại qua hơn
hai tháng đã có thể đánh xong bộ quyền rồi.
Đánh xong một trận quyền, khăn lau mặt của Ôn Uyển đều ướt. Ôn Uyển
cảm giác được, hiện tại thân thể của nàng giống như mười năm trước, khi
nàng mới đến đây lúc sáu tuổi. Ôn Uyển khẽ thở dài. Xem ra, ít nhất cũng phải dưỡng ba năm mới có thể dưỡng tốt thân thể.
Vừa ăn cơm xong, chợt nghe nói có thánh chỉ đến.
“Phụng thiên thừa vận. . . sắc phong Ngự Tôn quý Hưng Quốc quận chúa, khâm thử.” Ôn Uyển nghe mình được phong hào là Hưng Quốc quận chúa liền cười cười.
Hưng Quốc quận chúa, hoàng đế rõ ràng cố ý đem nàng cùng với sự thịnh vượng của Đại Tề đặt cùng một chỗ. Ngự tôn quý Hưng Quốc quận chúa, hai lần phong hào. Hơn nữa có thánh chỉ của hoàng đế làm chứng, đại biểu
cho Vô Thượng thánh sủng, còn có vô hạn mong đợi. Cậu Hoàng đế không chỉ muốn đưa nàng lên vị trí mà tất cả mọi người đều phải nhìn lên. Hơn nữa làm như vậy, mặc kệ tương lai ai làm hoàng đế, cũng không dám tùy ý
động vào nàng.
Ngoài ra ban thưởng tiếp theo của Hoàng đế là cung trang màu vàng đỏ. Ôn Uyển ngạc nhiên, ở tại triều đại này, hoàng đế mặc minh hoàng, còn
hoàng hậu thì ống tay áo cùng áo choàng dệt hoa văn Kim Long Phượng. Màu vàng đỏ là màu sắc y phục của thái tử. Mà lúc này, hoàng đế ban thưởng
cung trang màu vàng đỏ cho nàng, hơn nữa còn phong hào như thế là đại
biểu cho địa vị của nàng, áp đảo phía trên tất cả mọi người chỉ dưới
hoàng đế.
Hạ Dao nhìn thấy vậy thì thần sắc lại bất động. Quận chúa quên mình
đã đổi lấy tính mệnh cho hoàng đế, chỉ những vật này thì tính là cái gì. Ánh mắt của Hạ Ảnh thì lóe lóe một chút liền nở nụ cười, không hề có
biểu lộ thái độ dư thừa nào.
Nếu như lúc trước, Ôn Uyển có khả năng sẽ không cần vị trí như vậy,
vinh quang như vậy. Nhưng hôm nay, người nên đắc tội hay không nên đắc
tội, nàng đều đắc tội sạch sẽ rồi. Thật sự nếu không có một địa vị trên tất cả mọi người, thì chờ đợi nàng chính là cái chết.
“Quận chúa. Chúc mừng, chúc mừng.” Thái giám cung kính nói.
Ôn Uyển vội vàng cho người khen thưởng. Thái giám cười tủm tỉm dẫn
người đi nhận. Quận chúa thật hào phóng, mỗi lần khen thưởng đều rất
nhiều. Làm bọn hắn tranh nhau đến nơi này tặng đồ hoặc truyền chỉ.
Hạ Dao cười nói chúc mừng: “Quận chúa, Hoàng Thượng ngự phong người
làm Hưng Quốc quận chúa, đại biểu người cùng toàn bộ vận mệnh quốc gia
đã liên hệ chặt chẽ với nhau. Địa vị càng thêm cao quý. Tương lai những
người muốn động vào Quận chúa cũng phải nghĩ kĩ xem mình có năng lực này hay không.”
Ôn Uyển nhếch miệng, còn cần ngươi nói sao, ta tự mình cũng biết. Nói không chừng về sau người khác sẽ không gọi Ôn Uyển quận chúa nữa. Trực
tiếp kêu Hưng Quốc quận chúa luôn, xem như gián tiếp đem tên của mình
sửa lại.
Ôn Uyển đang nghĩ ngợi thì Hạ Ảnh bưng thuốc tới: “Quận chúa. Uống
thuốc đi.” hiện tại Ôn Uyển vô cùng hợp tác, mấy ngụm liền uống xong
thuốc.
Tin tức Ôn Uyển được phong làm Tôn Quý Hưng Quốc quận chúa, ban
thưởng cung trang màu vàng đỏ đã truyền khắp toàn bộ kinh thành. Vốn
danh tiếng Tôn Quý quận chúa đã không có mấy người có thể so sánh, hôm
nay bên trên lại có hai chữ Hưng Quốc, lại có ban thưởng cung trang màu
vàng đỏ. Có thể nói, tại Đại Tề hiện nay, ngoại trừ hoàng đế ra không có người nào có thể làm gì Ôn Uyển. Mà ngay cả thái tử, thấy nàng còn phải khiêm nhường ba phần. Hoàng hậu, phải nhượng bộ đến mười bước.
Thiếp mời bái phỏng nối liền không dứt. Tất cả đều bị Ôn Uyển ngăn
cản ở bên ngoài, mặc kệ người phương nào cũng không gặp. Lý do cũng
giống như trước đây là cần tĩnh dưỡng. Thậm chí ngay cả Thượng Đường
tới cũng đều không gặp.
Yến Kỳ Huyên cười khổ: “Phụ hoàng làm cái gì vậy?” Tôn quý Hưng Quốc
quận chúa là một phong hào không người nào có thể với tới như vậy, lại
ban thưởng cung trang màu vàng đỏ. Ngay cả hắn thấy đều phải nhượng lễ
ba phần. Danh tiếng của Ôn Uyển đã áp đảo tất cả mọi người rồi. Chính
thức dưới một người, trên vạn người.
Từ Trọng Nhiên không nói gì. Bởi vì hắn cũng không biết nói cái gì.
Đối với vinh quang như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể hâm mộ: “Điện
hạ, ta nghe nói, trong phủ quận chúa đã khuếch trương nhân số thị vệ gấp đôi. Còn có xu thế tiếp tục mở rộng .” Đây là một cái tín hiệu. Tín
hiệu Ôn Uyển quận chúa muốn mở rộng thực lực của chính mình”
Yến Kỳ Huyên gật đầu, biểu thị mình đã biết. Cũng chỉ có thể biểu thị đã biết. Trừ cái đó ra, thì cái gì hắn cũng không thể làm. Bởi vì việc
này đã được phụ hoàng cho phép.
Mùng chín tháng sáu, quân đội áp giải Chu vương rốt cục đã về tới
kinh thành. Ôn Uyển nhận được tin tức xong cũng không lập tức đi gặp
hoàng đế. Mà yên lặng theo dõi kỳ biến. Nàng cần thời điểm thích hợp
nhất để khuyên bảo hoàng đế bỏ qua cho Chu vương một mạng.
Đồng thời đại quân cũng trở về cùng ngày, Tam hoàng tử đã đưa thiếp mời, muốn gặp mặt một lát.
Ôn Uyển dựa trên ghế tính toán. Hôm nay nàng đã đắc tội với tất cả
hoàng tử trong hoàng cung, người duy nhất không có đắc tội chính là thái tử. Mà Tam hoàng tử, bởi vì ra bên ngoài chinh chiến, càng không tồn
tại việc đắc tội như vừa nói.
Khóe miệng Ôn Uyển xẹt qua một đường vòng cung. Nàng căn bản không
cần lo lắng đường đi tương lai của mình. Chỉ cần hoạt động thoả đáng,
nàng sẽ tự đặt cho mình một con đường lui. Nếu tương lai cậu Hoàng đế
lựa chọn một thái tử không hợp với nàng thì nàng hoàn toàn có thể tránh
đi. Hiện giờ nàng đang buôn bán trên biển. Nếu có thể tìm được một hòn
đảo, xây dựng tốt để làm nơi tương lai nàng rút lui về phía sau. Cho
nên, không cần lo lắng bất luận cái gì.
Cậu hoàng đế tất nhiên còn có thể sống một hai chục năm, nên có đầy
đủ thời gian để cho nàng chuẩn bị đường lui. Thái tử thì như thế nào,
Tam hoàng tử thì như thế nào, nàng không cần kiêng kị bất luận một vị
hoàng tử nào. Hơn nữa, ai dám cam đoan hoàng đế tương lai nhất định là
hoàng tử hiện tại.
Có lẽ, đến lúc đó, nàng thấy hoàng tử nào thuận mắt, giúp đỡ hắn
thượng vị cũng không phải là không thể được. Nhưng mà, Ôn Uyển rất nhanh bỏ xuống ý nghĩ này. Giường bên cạnh, há lại cho người khác ngủ say.
Mặc kệ vị hoàng tử nào thượng vị, cũng khó hạ được nàng. Vẫn là sớm thực hiện tốt dự định của mình mới là điều đúng đắn.
Ôn Uyển nghĩ thông suốt liền cho người đáp lời. Nói hiện tại nàng muốn tĩnh dưỡng. Nên ai cũng không gặp.
Hạ Ảnh tự mình tới đáp lời: “Quận chúa chúng ta vừa mới uống thuốc,
tinh thần không tốt. Không thể gặp khách, kính xin Vương gia thứ lỗi.”
Hai người nhận được tin tức. Sắc mặt đều bất ngờ
Kỳ Phong nhỏ giọng nói “Tam ca, ca nói xem Ôn Uyển biểu tỷ làm thế là ý gì? Đã trở về vài ngày rồi nhưng ai cũng không gặp. Lần trước tiến
cung cũng không đi vấn an mẫu hậu” Bởi vì tâm tình hắn bị ảnh hưởng của
chuyện lần trước, cho nên, hắn cảm thấy Ôn Uyển xa cách, không còn là
người một nhà với bọn họ nữa.
Kỳ Mộ nhìn Lục đệ của mình, vẫn không có bộ dáng trưởng thành. Trong
nội tâm không biết nên hâm mộ, hay là cảm thán đây. Đi ra chiến trường,
có thói quen gặp cảnh sinh tử, khiến hắn cảm giác mình đã thành thục.
Mọi chuyện cũng nhìn nhận khác hơn, nghĩ tới đây Kỳ Mộ liền hỏi: “Tiểu
lục, đệ thật sự không muốn lấy Ôn Uyển sao?”
Sắc mặt Kỳ Phong có chút chán nản: “Không lấy. Ca không biết Ôn Uyển
biểu tỷ hung hãn thế nào đâu.Trước tiên, đánh cho Tư Thông ngất đi. Có
chuyện thì răn dạy hai câu là được, vì sao phải dùng roi. Dù sao cũng là Hoàng nữ. Tam ca, tình hình lúc đó đệ không muốn nói thêm. Nhưng mà, đệ không muốn lấy biểu tỷ mạnh mẽ như vậy làm vợ, hơn nữa biểu tỷ còn
giống phụ hoàng đến thế.”
Kỳ Mộ cười khổ nói: “Sớm biết như vậy, có lẽ ta nên nói với phụ hoàng là nguyện ý lấy Ôn Uyển. Đáng tiếc, lại không có cơ hội.” Hắn có thể
lấy được quân công lớn thế này, cũng vì có La Hằng Viễn ở phía sau giúp
đỡ. Ông ấy làm thế vì cái gì? Còn không phải vì mình là con rể tương lai của ông ta sao?
Kỳ Phong kỳ quái hỏi: “Ca, vì cái gì ca nói như vậy? Không phải ca
nói Ôn Uyển biểu tỷ là cọp cái sao? Sao hiện tại lại nghĩ như vậy?”
Kỳ Mộ có chút giận dữ nói: “Tương lai đệ sẽ hiểu rõ. Đệ không cần lo
lắng, nếu như đệ không muốn lấy, đệ trực tiếp nói với phụ hoàng, phụ
hoàng sẽ không miễn cưỡng đệ lấy Ôn Uyển.”
Trước kia hắn không biết nhưng thông qua lần này hắn biết rõ. Tài
năng của Ôn Uyển không kém hơn bất luận kẻ nào. Một lá thư thảo phạt đã
rút ngắn thời gian đánh giặc xuống chỉ còn ba tháng. Võ của Ôn Uyển có
khả năng giúp đỡ phụ hoàng ổn định triều cục, văn có thể lung lạc thanh
lưu, và cả bản lĩnh vơ vét của cải, trái tim như lưu ly, tính tình khiêm nhường. Là chính ánh mắt bản thân hắn quá nhỏ bé, không biết có một nữ
nhân như vậy, đối với hắn sẽ có trợ giúp bao nhiêu. Đáng tiếc, cơ hội đã không còn. Chỉ hy vọng Ôn Uyển đừng gả cho bất luận một vị hoàng tử
nào.
Ngày thứ ba khi đại quân trở về, Hạ Dao vội vã đi tới nói: “Quận chúa, Hằng Vương ở trong thiên lao tự vẫn.”
Ánh mắt Ôn Uyển chấn động một thoáng: “Cầm triều phục của ta ra, ta
muốn đi gặp cậu hoàng đế.” Nói xong liền cầm sổ con trong tay, đưa thẻ
bài cầu kiến hoàng đế.
Ôn Uyển mặc triều phục của mình, một thân cung trang màu vàng đỏ. Quỳ gối ở ngự thư phòng, hai tay trình sổ con lên.
Hoàng đế để cho Tôn công công tiếp nhận, sau khi xem xong, sắc mặt
liền đại biến. Nếu là những người khác dâng tấu, tất nhiên hắn sẽ giận
dữ, hoặc lôi ra chém đầu răn chúng. Nhưng người này là Ôn Uyển, hoàng đế sẽ không lôi ra, cũng sẽ không phát giận. Còn tự mình đi xuống đỡ nàng: “Nha đầu ngốc, đứng lên đi. Thân thể còn chưa khỏe, không ở trong
phủ đệ tĩnh dưỡng. Quản những chuyện này làm gì.”
Ôn Uyển nói khẽ: “Cậu Hoàng đế, con biết rõ Chu vương bị trừng phạt
là đúng tội. Chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng mà, con còn nợ hắn
một ân tình, con muốn trả lại cho hắn. Cậu Hoàng đế, không nói đến tư
tình. Theo chiều hướng lâu dài mà cân nhắc. Một Triệu Vương bị giết
trên chiến trường thì cũng thôi. Hằng Vương tự sát trong ngục giam, nói
là tự sát nhưng tương lai sách sử không ghi chép tỉ mỉ. Càng sẽ bị người ta ngờ vực vô căn cứ. Hôm nay chỉ còn một mình Chu vương, hắn hiện giờ
không uy hiếp được cậu hoàng đế nữa. Cậu Hoàng đế, tha cho hắn một mạng
để đổi lấy mỹ danh ưu ái huynh đệ, không hề vứt bỏ tình cảm huynh đệ,
vừa để Ôn Uyển trả được nhân tình, chuyện nhất cử lưỡng tiện như thế,
không tốt sao?”
Hoàng đế mím môi, lúc nhỏ Chu vương không ít lần khi dễ hắn. Lần này, hắn tất nhiên muốn Chu vương chết. Ôn Uyển cũng biết, nhưng nàng lại
khích lệ: “Cậu Hoàng đế, kỳ thật, đều là tạo hóa trêu người mà thôi. Nhớ ngày đó, nếu như ông ngoại hoàng đế không quá cố chấp, Bạch Hoàng Quý
Phi cũng sẽ không chịu khuất nhục này. Chu vương càng không hình thành
tính tình bạo ngược như hiện nay. Cậu càng không cần chịu khổ sở. Cậu
Hoàng đế, cậu kế vị danh chính ngôn thuận, ai cũng không dao động được.
Những chuyện đã qua liền để cho nó qua đi. Cậu Hoàng đế, tương lai cậu
phải làm một vị minh quân, không thể có thanh danh giết huynh diệt đệ
được. Xin cậu hãy để hắn một con đường sống!”