Edit: Ly Ly
Ôn Uyển lôi kéo Bình Hướng Hi cùng nhau lên lầu, đồng liêu nhìn bộ
dáng phụ từ tử hiếu của bọn họ, ra dáng hiểu rõ, âm thầm lắc đầu, xoay
người đi theo đồng bạn ra ngoài.
“Ha hả, mặt trời hôm nay mọc từ phía tây sao, bây giờ lại còn trình
diễn tiết mục phụ từ tử hiếu? Bình Hướng Hi, ngươi lại dùng thân phận
phụ thân cái rắm này để bức bách Ôn Uyển. Ngươi làm sao lại có bộ dáng
phụ thân của người khác, heo chó so với ngươi còn tốt hơn.” Chu vương
một chút cũng không chừa mặt mũi cho hắn. Sau lại nhìn sắc mặt Ôn Uyển
không tốt, đi tới lôi kéo tay áo của hắn, muốn hắn đừng nói nữa. Chu
vương cố nén tức giận trong ngực, nếu không, hắn thật sự muốn đánh hắn
ta một trận. Sắc mặt Chu vương đen sẫm.
Bữa cơm này, Bình Hướng Hi ăn không có chút mùi vị. Chu vương cũng ăn đến muốn ói, cảm thấy thức ăn làm sao lại khó nuốt như vậy, có cái gã
đáng ghét này ở đây, đến thức ăn cũng không có khẩu vị. Liền hướng về
phía tiểu nhị đang đi lên, phát tiết tính tình.
Bình Hướng Hi ăn xong, đưa Ôn Uyển trở về, sau đó vội vả rời đi. Hạ
Ngữ không phục hỏi Ôn Uyển, tại sao lại phải nhường nhịn như vậy? Hiện
tại có người ra mặt giúp nàng, tại sao còn phải lùi bước? Không phải là
để cho bọn họ tiếp tục khi dễ nàng à.
“Lão gia dù có làm gì không đúng, thì người cũng là phụ thân của quận chúa. Hắn có cái gì không phải cũng là cha của Quận chúa, đến lúc đó,
chịu thiệt cũng là quận chúa. Còn không bằng đem lão gia kéo ra bên
ngoài, để An thị một mình đeo tiếng xấu. Ngoài ra còn có thể có được
những ngày sống thanh tịnh. Đoán chừng, sau chuyện này, lão gia cũng
không còn mặt mũi nào đi khiển trách quận chúa.” Cổ ma ma rất kính nể
nói. Lúc này mọi người mới hiểu rõ dụng ý của Ôn Uyển.
Ôn Uyển khẽ cười một tiếng, nàng làm gì có được tâm tình đó, càng sẽ
không hiếu thuận như vậy. Hiếu thuận với cái người hỗn trướng khốn kiếp
đó, thật sự không đáng. Nếu không phải là không có biện pháp, nàng tình
nguyện cầm tiền ném vào hồ nước nghe tiếng vang leng keng, còn hơn đem
tiền cho những người buồn nôn như vậy.
Nhưng Ôn Uyển cũng phải suy nghĩ cho mình, bây giờ thanh danh của
nàng không tốt. Lần trước đã có người dâng tấu nói nàng ngỗ nghịch bất
hiếu, lần này còn có người cố ý dùng An thị tới bôi nhọa nàng. Cô gái
chưa lập gia đình mà tự ý ra ở riêng, đó là hành động bất trung bất
hiếu. Hiện tại, tới huynh đệ kế tục cũng chuyển ra. Hành động như vậy,
còn kém không thông báo với mọi người, ta với ngũ phòng không hợp. Quan
hệ với phụ thân rất kém cỏi, cũng chỉ còn chưa nói hai người họ muốn
đoạn tuyệt quan hệ.
Thời đại này cũng không giống với hiện đại. Hiện tại, người khác có
thể nói An thị ác độc, nhưng nàng có thể khẳng định, không đến hai
ngày, tin đồn nàng bất hiếu nhất định sẽ truyền ra. Dù sao Bình Hướng Hi cũng rất coi trọng chức quan của mình, nếu hắn nguyện ý phối hợp, vậy
thì cứ dứt khoát diễn một tuồng kịch là được rồi.
Qua việc này, thử xem những người đó còn có lí do gì nói nàng bất
hiếu, ngỗn nghịch với phụ thân ruột của mình. Quả nhiên như Ôn Uyển
đoán, không đến hai ngày, có tin đồn Ôn Uyển bất hiếu, bất nghĩa, cha
ruột) cũng không nhận. Ôn Uyển nghe, cười cười. Dĩ nhiên, lời đồn đãi
dưới sự chứng kiến của những người quyền quí kia đã được tiêu trừ.
Sau khi chuyện phiền lòng này được giải quyết, giống như Ôn Uyển
đoán, da mặt Bình Hướng Hi cũng không quá dày, quả nhiên không tới tìm
nàng gây phiền toái nữa. Ôn Uyển bắt đầu vùi đầu vào xây dựng sự nghiệp
vĩ đại, sơn trang nghĩ dưỡng. Ôn Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới, mình ở cổ
đại còn có thể thành lập sơn trang nghĩ dưỡng theo kiểu hiện đại hóa,
nàng liền đặc biệt hưng phấn, rốt cuộc cũng làm được một chuyện có ý
nghĩa. Cho nên, nàng dành một ngày để thiết kế đồ án.
“Cháu đã nói tốt nhất là nên tìm một cái ôn tuyền (suối nước nóng),
ta tìm được một cái, nhưng xung quanh, có rất nhiều núi, muốn kiến tạo
có chút khó khăn, hơn nữa việc dùng nước cũng có chút khó khăn. Còn có
một nơi khác, xung quanh cũng là núi, nhưng ở giữa có một con sông, đó
là nơi gần giống với yêu cầu của cháu nhất.” Chu vương mệt mỏi nói, thở
hồng hộc, nhìn dáng dấp, chắc là chạy tới đây.
Ôn Uyển cao hứng phi thường, lập tức đem nơi đó mua lại. Có Ôn Tuyền
là tài sản riêng của nàng, có nước sông kia, khai phá làm sơn trang nghĩ dưỡng. Đây chính là mưu cầu phúc lợi vì bản thân mình.
Bản kế hoạch trên căn bản đã hoàn thành. Mấy kiến trúc sư căn cứ theo yêu cầu của Ôn Uyển, cùng nhau đi thăm dò khu vực chuẩn bị xây dựng,
căn cứ vào vị trí địa lí thực tế trong chương trình thiết kế của Ôn Uyển để cải biến số lượng. Những kiến trúc sư kia biết được yêu cầu của Ôn
Uyển, sau khi trãi qua nửa tháng dày vò, họ điều đã hiểu rõ, đúng kỳ hạn quy định sẽ giao nộp đồ vật theo yêu cầu, hết thảy đã sắp xếp ổn thỏa,
bắt đầu khởi công.
Về việc xây dựng sẽ giao cho Chu vương chịu trách nhiệm, còn đồ ăn
cùng toàn bộ vấn đề có liên quan giao cho Thuần vương , thế tử Kì Ngôn
của Trịnh vương phủ cũng kiên trì chia sẽ chức trách chọn mua hạ nhân
cùng huấn luyện bọn họ. Ôn Uyển còn nhỏ lực lượng yếu ớt, chỉ phụ trách
việc giám sát. Giám sát vật liệu xây dựng cùng năng suất xây dựng công
trình, còn có tiến độ huấn luyện hạ nhân.
Phân công nhiệm vụ như vậy, mọi chuyện đều tiến hành theo nguyên tắc, hiệu quả đạt được mới là tốt nhất.
Ôn Uyển giám sát vô cùng nghiêm nghị. Quy định người có tài phải như
thế nào, người không có tài phải như thế nào, không thể ăn bớt ăn xén
nguyên vật liệu, lại càng không thể di hoa tiếp mộc(*). Nếu tra được, cứ dựa theo hiệp ước mà trừng phạt. Bất kể là người của ai cũng không nhân nhượng, không để tình cảm cá nhân xen vào công việc. Đồng thời phái bốn lâm viên đại sư (những bậc thầy làm cây cảnh) đi giám sát việc xây
dựng, nhất định phải làm được hoàn thiện, hoàn mĩ.
Ôn Uyển thỉnh thoảng cũng sẽ đi công trường dạo một vòng, bởi vì
khoảng cách quá xa, có đôi khi nàng còn ở lại nơi đó. Đi theo mấy lâm
viên đại sư trao đổi một chút ý kiến, Ôn Uyển đối với mấy vị lâm viên sư phụ rất khách khí, cũng vô cùng tôn trọng ý kiến của bọn họ. Yêu cầu
bọn họ đem chất lượng xây dựng đảm bảo được tốt nhất, nếu có vấn đề gì,
trực tiếp nói cho nàng là tốt rồi, không cần bọn họ phải ra mặt. Những
người xây dựng, chỉ cần lâm viên sư phụ nói không được, thì phải hủy tất cả để làm lại.
Mấy sư phụ nghe nàng nói như vậy, lại càng cẩn trọng, tận trung với
cương vị công tác của mình, không dám có chút lười biếng, sợ đập phá
chiêu bài cửa hiệu của mình. Mà những người phía dưới cũng bị thái độ
nghiêm cẩn của nàng dọa sợ, đều thành thật làm theo yêu cầu. Ôn Uyển
thấy vậy rất vừa lòng. Nàng trở về xem thử việc huấn luyện người đã làm
đến đâu rồi? nhìn mọi thứ đều có nề nếp, chuẩn mực, liền gật đầu. Quả
nhiên, có quyền lợi sẽ dễ làm việc hơn, mọi thứ đều rất lưu loát. Sau đó Ôn Uyển mới biết được, những người này, căn bản đều là do Trịnh vương
đưa tới, có thể không đàng hoàng sao?
Ngõ Bát Tỉnh:
“Quận chúa, hôm nay lúc ta đi xung quanh xem xét, Đổng tiên sinh lặng lẽ nói cho ta biết, hắn phát hiện có một nhóm vật liệu gỗ mới đưa vào
là hàng thứ phẩm. Hắn lý luận cùng đốc công, nhưng đốc công không để ý
đến lời nói của hắn. Đây là tin tức ta tra được, ta len lén lấy một cây
gỗ từ hiện trường về, quận chúa, người nhìn xem.” Hạ Nhật liền đưa một
thanh gỗ đến cho Ôn Uyển. Nàng quan sát một chút, sau đó dùng sức ném
mạnh xuống đất, cây gỗ gãy ra thanh hai khúc. Ôn Uyển thở phào một hơi,
hàng thứ phẩm ở đây căn bản đều là vật liệu thấp kém. Nếu trong tương
lai, công trình được xây dựng xong, vạn nhất sụp, thì toàn bộ danh tiếng đều bị mất hết. Thôn trang lớn như vậy, có thể bị phá hủy toàn bộ.
“Quận chúa hỏi ngươi, ngươi đã tra ra được, ai là chủ mưu trong chuyện này chưa?” Hạ Ảnh thuật lại.
“Là anh trai của đại quản gia trong Chu vương phủ, hắn làm việc có
chút tham lam. Những vật liệu gỗ này được trộn lẫn vào bên trong. Nếu
không cẩn thận, sẽ không phát hiện ra.” Ánh mắt Ôn Uyển híp lại. Sau đó
sai người đi mời Chu vương tới.
“Ôn Uyển, cháulàm gì vậy?” Chu vương vừa đến, Ôn Uyển đã cầm khế ước ban đầu bốn nhà kí kết cho hắn xem, hắn không hiểu hỏi.
“Quận chúa nói, trong đây đã ghi rất rõ ràng. Phần việc do người nào
chịu trách nhiệm xảy ra chuyện, thì tất cả tổn thất người đó phải gánh.
Trong công trình xuất hiện vật liệu kém chất lượng, chuyện này quan hệ
đến mạng sống của con người. Nếu vạn nhất sụp đỗ, sẽ đè chết người. Tất
cả những tổn thất sau này, một mình vương gia phải gánh chịu. Quận chúa
nói, việc này cũng không phải quan trọng nhất, nếu thôn trang của chúng
ta đè chết người, một chỗ như thế, có ai còn dám đến.” Hạ Ngữ cúi đầu,
nhìn bộ dáng giận dữ, quát lên như sấm của Chu vương, buồn cười nhưng
không dám cười, đều nghẹn đến mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi Chu vương biết chân tướng, giận đến mặt đỏ rần. Trở về lập
tức tra xét, chờ thẩm tra ra sự thật đúng là như thế, đúng là có người
trộn lẫn vật liệu kém chất lượng vào, lập tức trói cho người trói kẻ đó
lại. Trong lòng người nọ thầm hô xui xẻo, hắn còn tưởng rằng đây là một
miếng thịt béo bở, nào biết đâu Ôn Uyển lại phái người kiểm tra xít sao
như vậy, hắn vẫn do dự, không dám động thủ, lần đầu tiên làm đã bị bắt.
Chu vương giận muốn chết, đây chẳng khác nào quăng một cái tát vào
mặt hắn, khiến cho hắn đến cửa cũng không dám ra. Trong việc làm ăn sau
này, hắn làm sao còn có quyền lên tiếng nữa. Lập tức một cước đạp tới,
cho người nhà lôi quản sự kia ra đánh một trận, đánh gần chết, sau đó
ném tới thôn trang vắng vẻ, cho hắn tự sanh tự diệt. Chu vương còn hung
hăng khiển trách đại quản gia một phen. Chuyện này truyền ra ngoài, các
quản sự chịu trách nhiệm chuyện này cũng không dám ăn bớt ăn xén nguyên
liệu, cũng không dám có chút lười biếng.
Những người thu mua vật liệu cũng bị Thuần vương hung hăng cảnh cáo
một phen, đến lúc đó, người nào làm cho hắn bị mất thể diện, liền loạn
côn đánh chết, cả nhà bị bán. Trãi qua chuyện như vậy, ai cũng không có
can đảm mua vật liệu kém chất lượng nhập vào cho đủ số, bằng không, có
thể bị tổn thất thảm trọng. Rất nhiều người trong lòng nói thầm, Quận
chúa, thật là lợi hại.
Phần việc huấn luyện hạ nhân, Kì Ngôn cũng giám sát rất nghiêm nghị.
Vạn nhất ở nơi của hắn xảy ra chuyện, đến lúc đó làm mất mặt vương phủ
của bọn họ, có thể bị gây khó dễ, bị mất thể diện với hai vương phủ còn
lại.
Cuối cùng hơn bốn tháng, sơn trang nghỉ phép thuận lợi xây xong. Ôn
Uyển mệt mỏi không ít. Bất quá nàng cảm thấy chuyện này tốt vô cùng. Để
cho dễ nghe, nàng đem sơn trang nghỉ phép đổi thành Minh Nguyệt sơn
trang, cái tên này nghe, đặc biệt lọt tai.
Minh Nguyệt sơn trang là khu vui chơi, có khu sinh thái, có thức ăn ngon, có thể ngắm cảnh, cũng có thể ngỉ ngơi.
Cả Minh Nguyệt sơn trang lấy sông làm đối xứng. Bên trái, chủ yếu là
thức ăn ngon cùng nhiều trò chơi mới mẻ, bên phải, là những thú vui tao
nhã, ở giữa là nơi nghỉ ngơi hưởng thụ .
Bên trái tửu lâu, bày ra đủ loại các món ăn ngon miệng theo nhiều
kiểu dáng. Lầu Như ý chỉ có bốn món ăn chiêu bài, còn trong này có rất
nhiều món ăn mới lạ, hơn nữa mùi vị lại vô cùng chính tông. Nếu thật
muốn bàn về chiêu bài món ăn, ở đây ít nhất cũng có khoảng hai mươi
dạng. Dĩ nhiên, vì muốn kích thích vị giác của mọi người, mỗi ngày sẽ
tùy ý làm bốn món ăn, nói tùy ý, là căn cứ vào việc rút thăm, trúng món
nào làm món ấy.
Phường mĩ thực, thật ra đây cũng giống như nơi bồi dưỡng thân thể,
nằm trong quần thể tửu lâu. Súp thuốc dưỡng sinh ở nơi này, mùi thơm bốn phía, vừa ngon, vừa có thể bổ tỳ ngưng tả, ích thận cố tinh, dưỡng tim, có thể thanh nhiệt lợi tràng, lương huyết giải độc, uống thường xuyên
có thể tăng khả năng kháng dịch, trì hoãn sự già yếu của thân thể con
người, bổ dưỡng cường thân, ích khí ninh thần, dạ dày khỏe mạnh, nuôi
gan giải độc rất công hiệu. Rất nhiều người tới đây mua đem về, cho
người nhà thưởng thức.
Phố mĩ thực, chủ yếu kinh doanh các loại đồ ăn vặt, đồ nướng bằng
khung sắt, các loại điểm tâm, các loại mì phở, súp, nước trái cây. Hoàn
cảnh ưu mỹ, ngồi bên trong tiệm ăn, có thể ngắm được cảnh đẹp bên ngoài, lại ăn được nhiều món lạ, đúng là có một phen tư vị khác.
Sân cỡi ngựa, sân bắn tên, sân đấu vật, sân chơi sinh hoạt, bên sân
chơi còn tăng thêm sân súc cúc. Quy củ là chỉ được tranh tài, không được đả thương người khác. Thắng một hạng mục, có thể miễn phí một ngày,
thắng tất cả các hạng mục tranh tài, người thắng có thể miễn phí một
tháng, liên tiếp thắng năm lần, thì được miễn phí nửa năm.
Bên phải, đàn, bàn cờ, sách, tranh vẽ được xếp vào một chỗ, thi từ ca phú một chỗ. Hai nơi này được bố trí vô cùng ưu nhã. Nếu mệt mỏi có thể lấy cần câu, ở xung quanh câu cá. Sau khi câu xong, có thể mướn lò để
nướng, mua chút ít thịt để ăn, quần tam tụ ngũ (tốp năm tốp ba), nướng
thịt cùng nhau ăn. Hoặc là nếu buồn bực, có thể hẹn người khác ra ngoài
tỷ thí, nhiều thích ý. Vừa hưởng thụ phong cảnh thiên nhiên tốt đẹp, vừa hưởng thụ thứ mình yêu thích.
Nếu đều cảm thấy không có ý nghĩa, liền tiếp tục đi lên, đến nơi có
một dãy phòng dùng để uống trà, xây ở bờ sông. Bên trong bố trí thanh
nhã, mặt hướng sông lớn, đưa lưng về phía núi lớn, hương trà thơm ngát,
ba năm bạn tốt, nhàn nhã đi chơi, nói chuyện phiếm, đói bụng thì có thể
sai người đưa cơm canh tới, rất thích ý, đây cũng là một loại hưởng thụ
của đời người.
Song phương ở giữa là bên trung hạ du. Vốn ban đầu Ôn Uyển định,
thiết lập sông ngòi ở vùng trung du, mọi người có thể xuống đó tắm. Bất
quá sau này nàng biết được, rất nhiều người phương bắc đều không biết
bơi, nên đem tất cả sữa thành bãi tắm. Ở đây, có rất nhiều cách tắm rửa, chẳng hạn như: tắm hồ có nước phu, tắm hồ bơi, nằm tắm mát xa, tắm mát xa ôn tuyền, tắm xoa bóp bụng, bấm huyệt ở lòng bàn chân, tắm mát xa
quanh thân, hồ trược nước, tắm thả trong hồ, tắm bằng bọt suối phun.
Còn có nước suối đưa xuống từ trên núi, kết hợp cùng hoa cỏ, tạo
thành khu vực dưỡng thân. Có ôn tuyền trì, quý phi trì, sữa tươi trì, cỏ linh chi trì, nhân sâm trì, đương quy trì, tất cả là mười mấy trì.
Đương nhiên còn có thủ pháp an dưỡng hiện đại, như liệu pháp mát xa bằng cá. Rất nhiều ao, bỏ rất nhiều cá lớn nhỏ không đồng đều, để cho người
ta nằm ở bên trong, bị chúng cắn, trò này chơi đặc biệt vuit, đương
nhiên cũng có hiệu quả xoa bóp trị liệu.
Xoa bóp có thể trị được rất nhiều bệnh, có thể giảm bớt đau đớn, kiểu xoa bóp Trung Quốc là kiểu xoa bóp trụ cột, thông qua việc xoa bóp các
huyệt vị để đạt đến tác dụng trị liệu.
Tắm có thể xúc tiến máu tuần hoàn, làm cho máu lưu thông khắp cơ thể, có thể tiêu trừ mệt nhọc, đối với trái tim, giấc ngủ đều có chỗ tốt,
đồng thời còn có thể tăng khả năng trao đổi chất, chống bệnh tật.
Nếu ở thời điểm tâm tình rất phiền muộn, còn có thể vào núi đi dạo
một chút. Khúc chiết uyển chuyển, mang người xuyên qua sơn động, qua
cánh rừng, đến tiểu đảo, xuyên qua hàng vạn hàng nghìn phong cảnh. Thậm
chí còn có thể ngồi thuyền nhỏ, hướng về phía thượng du ngắm cảnh, du
ngoạn.” Hai bên bờ sông, âm thanh của vượn kêu vang lên không ngừng,
chiếc thuyền nhỏ bé lại có thể vượt qua muôn nghìn ngọn núi. Dù cho tâm
tình có phiền muộn hơn nữa, thì cũng sẽ tốt lên, đây quả thật chính là
cảnh đẹp nhân gian.
Ăn uống, vui chơi, du ngoạn, tất cả đều có. Cả trong lẫn ngoài, bao
gồm núi rừng, chiếm diện tích hai ngàn bốn trăm mẫu, tốn hao tiền bạc là mười lăm vạn hai. Mấy thứ này là kế hoạch do Ôn Uyển tính toán, là kết
quả của mấy vị vương gia dùng đặc quyền, nếu không, ít nhất phải tốn gấp đôi. Tốn thời gian bốn tháng, cuối cùng Ôn Uyển đặt tên là Minh Nguyệt
sơn trang, nhận được sự tán dương mạnh mẽ của các cổ đông.