Edit: Ly Ly
Ôn Uyển nghiêm khắc trấn áp, loại bỏ yêu cầu muốn mở sòng bạc trong
Minh Nguyệt Sơn Trang của Chu vương, cũng như yêu cầu muốn mở rạp hát
của Thuần vương. Cả hai yêu cầu này đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của Minh Nguyệt sơn trang, trong đó tuyệt đối không thể chứa thứ
gì không lành mạnh.
Bất quá, sau này Chu vương cùng Thuần vương thông đồng với nhau,
chuẩn bị len lén mở sòng bạc với rạp hát trong Minh Nguyệt Sơn trang,
khiến cho Ôn Uyển giận muốn chết, tìm đến cửa, uy hiếp nếu hai người dám làm như vậy thì khế ước lập tức tan vỡ.
“Đây là nơi dùng để vui chơi, hai người làm như vậy, chẳng khác nào
biến nơi này thành nơi phong hoa tuyết nguyệt, hoàn toàn mất hết ý nghĩa thiết kế lúc ban đầu. lỡ như chuyện này bị truyền ra ngoài, vùng đất
sang trọng tao nhã sẽ bị biến thành chỗ thấp kém, hỗn loạn, đến lúc đó
làm ăn nhất định sẽ bị thua lỗ.” Ôn Uyển không khách khí phản bác, thậm
chí giận đến vỗ bàn, đương nhiên, nàng vỗ rất nhẹ, nếu không, tay sẽ bị
đau a. Nếu tiếp tục như thế, nàng không làm nữa, đem cổ phần bán cho bọn họ.
Chu vương cùng Thuần vương hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
“Nếu các người dám làm loạn bên trong Minh Nguyệt Sơn Trang, thì quan hệ hợp tác lập tức tan vỡ.” Ôn Uyển thấy hai người không lên tiếng, tức giận vỗ mạnh xuống bàn, thậm chí để cho Hạ Ảnh biểu lộ sự phẫn nộ của
mình. Hạ Ảnh ở bên cạnh cười trộm. Bất quá, bởi vì thái độ cường hãn của Ôn Uyển, hai người chấp nhận nhường một bước, đáp ứng.
Đầu tháng sáu là ngày Minh Nguyệt sơn trang khai trương. Lúc trước Ôn Uyển đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, sai hạ nhân đi phát truyền
đơn. Ngoài ra, còn để cho hai vị vương gia đi mời những người có thân
phận cao quý nhưng rảnh rỗi tới chơi.
Thật ra lúc Ôn Uyển mới đến đây, nàng thật sự mừng rỡ như điên, vì
sao? Vì đây thực sự là một khu vực tốt, lại là nơi rất mát mẻ. Bởi vì vị trí sơn trang vắng vẻ, xung quanh lại được bao bọc bởi rất nhiều núi,
ngoài ra còn có một con sông nước chảy mạnh. So với kinh thành, nhiệt độ đương nhiên thấp hơn rất nhiều. Dựa theo cách tính toán của người hiện
đại, ít nhất phải thấp hơn khoảng 5, 6 độ. Đây là phương thức tuyên
truyền hữu hiệu nhất a.
Ôn Uyển cùng với mấy vị vương gia tích cực tuyên truyền khắp nơi,
thực ra thì việc tuyên truyền này đã sớm được thực hiện khi Minh Nguyệt
sơn trang còn đang xây dựng. Những người lớn tuổi sợ nóng không dám đi
xa nhà, nhưng những người trẻ tuổi thì không sợ nha, với lại lúc khai
trương, những người từng xem qua, đều rối rít khen ngợi. Đối với con em
nhà quyền quý mà nói, chỉ cần có thứ mới lạ, độc đáo thì cưỡi ngựa bốn
canh giờ, hoàn toàn không tính là xa..
Những vị công tử kia sau khi đi đến đó, được ăn, được chơi, vô cùng
đã ghiền, lại vô cùng hưởng thụ. Những thứ như tắm rửa, xoa bóp, trị
liệu, khiến các công tử này rất thoải mái, còn thư sướng hơn ở Xuân Ý
lâu. Dĩ nhiên, lúc trở về, toàn bộ túi tiền đều đi tông.
Phòng lớn Bình Phủ:
“Cha, người không biết đâu. Bên trong chơi rất thú vị, thức ăn lại
ngon. Nếu chơi đến mệt mỏi không nhúc nhích nổi, sẽ có người mang ngài
đi bãi tắm. Ngâm mình trong hồ, còn có người xoa bóp, đúng là sướng
khoái cực kỳ. Nếu không phải trong túi hết tiền rồi, nhi tử thật không
muốn trở về. Nương, đây là thuốc thiện(*) con mang về cho người, họ nói
người ăn vào sẽ rất tốt cho thân thể. ” Thượng Hồng là nhóm thứ nhất, đi cùng vài người bạn tốt. Thật là chơi đủ vốn, nhưng năm trăm lượng bạc
mang theo, toàn bộ đều ném hết vào trong đó.
(*) thức ăn có chứa các vị thuốc tốt cho sức khỏe.
“Thật sự chơi vui như vậy?” Đại phu nhân kỳ quái hỏi .
“Chuyện này còn có thể giả được sao? Mấy người bạn hữu kia của nhi tử đều nói, hai ngày nữa sẽ đi tiếp. Đá cầu, tuy nói là đá cầu nhưng lại
không giống với cách đá cầu trước kia, mà nó đã được cải tiến khác hơn.
Nhi tử vừa mới học xong, đá còn chưa đã nghiện đây. Đáng tiếc, thật sự
quá mắc. Một ngày, tốn ít nhất cũng phải một hai trăm lượng bạc. Nhưng
mà, đáng giá!” Thượng Hồng vẫn còn có chút tiếc nuối.
“Mắc như vậy sao?” Đại phu nhân hoảng sợ.
“Cũng không phải, chủ yếu do chúng ta gọi đều là những món ăn tốt
nhất, mùi vị còn ngon hơn cả thức ăn ở Như Ý lâu. Những thứ khác, cũng
không phải rất đắc, so sánh với các món trong kinh thành, mắc hơn khoảng một phần rưỡi. Bất quá, bên trong có rất nhiều đồ chơi mới lạ, rất thú
vị. Cha, hai ngày nữa, người cũng đến đó thử xem, thật không sai đâu.
Bảo đảm người đi rồi sẽ không muốn về.” Thượng Hồng đầu độc, như vậy
mình cũng có thể đi theo.
“Ngươi đã nói đến vậy, ta đương nhiên phải đi, đến lúc đó, mời thêm
hai ba người bạn tốt cùng đi. Đi đến đó hưởng thụ một phen, cũng không
thể lạc hậu hơn những người trẻ tuổi như các ngươi.” Quốc công gia lập
tức cảm thấy hứng thú.
Đại phu nhân nghe làm ăn tốt như vậy, ban đầu lại không đầu tư cổ
phần, rất là tiếc nuối. Nhưng bà cũng biết, những thứ kia là sản nghiệp
của Vương Phủ, mình cũng không thể đụng vào.
Nhóm đầu tiên trở về, đều rối rít tán dương. Lập tức có nhóm thứ hai, từ từ , người đến Minh Nguyệt sơn trang càng ngày càng nhiều. những
trưởng bối trong nhà kia nghe được tin, lập tức thăm dò cẩn thận, bên
trong chỉ là những trò chơi thuần túy, không có kỷ viện, sòng bạc hay
những thứ xấu khác, cũng đi theo đến. Những ngươi cha mẹ con nhà giàu
kia, ngược lại còn khích lệ nhi tử mình đi đến đó. Ít nhất nơi đó, không có những cảnh trăng hoa, làm cho con người ta mê muội, trụy lạc, mà còn có thể rèn luyện sức khỏe. Từ từ, rất nhiều trưởng bối nghe những lời
quảng cáo của đám vãn bối cũng động tâm. Ngồi kiệu, đi đến Minh Nguyệt
sơn trang, vì đường xá xa xôi, nên qua đêm tại đó. Họ có thể cảm thụ
được sự tươi mát của thiên nhiên, lại nhận được sự phục vụ chu đáo tỉ
mỉ, nên khi trở về đều rất thỏa nguyện.
Rất nhanh, Minh Nguyệt sơn trang đã trở thành đề tài sốt dẽo nhất
kinh thành. Trước kia, theo thói quen, khi gặp nhau đều hỏi, ngươi đã ăn chưa? Còn hiện tại, mọi người sẽ hỏi, ngươi đã đến Minh Nguyệt sơn
trang chưa? Nếu có người trả lời là chưa, thì người hỏi sẽ kể lại sự
huyền diệu trong đó, nói đến người nghe phải chảy nước miếng, đôi mắt
lòe lòe tỏa sáng. Cho dù ba tháng sau phải nhịn đói, cũng muốn đi để mở
mang kiến thức một phen..
Nếu như người đó đã đến, thì hai người kia sẽ chụm lại thảo luận xem, mình ăn cái gì? chơi cái gì? Được thứ hạng mấy khi tranh tài. Trong lúc nhất thời, Minh Nguyệt sơn trang đầy kín người, dĩ nhiên, không sợ
nhiều người, chỉ sợ không có ai.
Già, trẻ, quan lại, thương nhân, chỉ cần ngươi có tiền, đều có thể
tới Minh Nguyệt sơn trang du ngoạn, chơi cho sảng khoái, cao hứng trở
về. Bên trong mức độ tiêu phí cao có thấp có, chỉ phụ thuộc vào túi tiền của ngươi nhiều hay ít. Theo tình hình chung là, nếu ngươi không có một trăm tám mươi hai lượng bạc thì ngươi chớ đi vào, chỉ có thể ở bên
ngoài xem. Đương nhiên, những người có thể tới nơi này, cũng không keo
kiệt chút bạc đó.
Ngõ Bát Tỉnh, chỗ ở của Ôn Uyển:
“Quận chúa, Bách Linh di nương kia bị bệnh nặng. Chưa tới ba tháng,
nhưng lại xanh xao vàng vọt, không rạng rỡ như lúc trước. Đoán chừng, là An thị đã hạ độc thủ.” Hạ Ảnh mặt không chút thay đổi .
Mi tâm Ôn Uyển giật giật, nữ nhân này, quả nhiên ác độc.
“Quận chúa, nếu như người muốn, Ta có thể làm cho nàng chết một cách
vô thanh vô tức.” Lời nói của Hạ Ảnh làm lòng Ôn Uyển rơi lộp bộp, lắc
đầu, làm mấy động tác tỏ vẻ, mặc kệ bà ta, nàng không muốn nhúng tay
vào.
Nếu nàng muốn An thị chết, cần gì phải chờ tới bây giờ. Nàng muốn bà
ta hảo hảo mà sống sót, tốt nhất là sống đến trăm tuổi. Ha hả, nàng rất
mong đợi.
Ánh mắt Hạ Ảnh ảm đạm, Quận chúa vẫn quá thiện lương.
Minh Nguyệt sơn trang, tài nguyên cuồn cuộn mà đến, nói tiền vô như
nước, cũng không khoa trương. Chu vương vui mừng đến nổi, ngày nào cũng
hỏi, hôm nay thu được bao nhiêu bạc? Hôm nay buôn bán lời bao nhiêu? Một tháng nhập sổ, chín vạn lượng bạc, trừ các chi phí khác, thì lời khoảng sáu vạn lượng, đây đúng là chân chính tiền vô như nước.
Đợi đến nửa tháng sau, hai người kìm nén không được, liền quyết định
mở sòng bạc và kỹ viện trong sân. Thuần vương theo kế hoạch ban đầu,
cũng mở rạp hát. Hai nơi này tuy được mở trong thôn trang, nhưng bởi vì
khoảng cách quá xa, cũng không ngại ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh
Nguyệt sơn trang. Ôn Uyển coi như không biết.
Nhưng sau đó bọn họ bi ai phát hiện, tất cả những người đó tới thôn
trang đều chơi đến phát cuồng, sau khi trở về đều không còn tiền, nên
việc làm ăn rất thảm đạm, không tới mấy tháng liền đóng cửa. Việc này
nói sau.
Ngỏ Bát Tỉnh, chỗ ở của Ôn Uyển:
“Quận chúa, tiểu thư của Thái Thường tự khanh gia, nói muốn gặp
người. Nàng còn nói, người nếu không chịu gặp nàng, nàng sẽ đi nói với
người khác, quận chúa xuyên qua.” Hạ Thiên vội vàng bẩm báo .
Ôn Uyển phỉ nhổ, bà đây khinh. Làm mấy động tác, bảo người mang nàng vào.
“Quận chúa, hay là người hãy cho các nàng lui xuống, chừa không gian
lại cho hai người chúng ta dễ dàng nói chuyện, tránh bị người khác nghe
thấy.” Lý tiểu thư vui rạo rực nói với Ôn Uyển.
“Quận chúa nói, tiểu thư có gì muốn nói thì cứ nói. Quận chúa không
có làm chuyện gì không thể cho người khác biết, nên không cần chúng ta
phải lui xuống.” Hạ Ảnh lạnh lùng nói. Nhưng vì phòng ngừa những lời nói của nàng ta mê hoặc người khác, chỉ để Hạ Ảnh ở lại cùng mình.
“Quận chúa nói, tiểu thì có lời gì cần nói thì cứ nói đi. Người đã
năm lần bảy lượt tới cửa xin gặp mặt. Nếu không nói được nguyên nhân, sẽ đem người ném ra ngoài loạn côn đánh chết. Ngươi không nên ỷ vào cha
ngươi là Thái Thường Tự Khanh, mà không có chút kiêng kỵ gì.” băng hàn
từ Hạ Ảnh bắn ra bốn phía.
“Đồng hương, không cần nghiêm trọng như thế, chúng ta cách mấy trăm
năm cũng có thể gặp nhau ở chỗ này, xem như là duyên phận, nên giúp đỡ
lẫn nhau mới đúng. Tại sao lại trở mặt với nhau?” Lý Bình Lộ hé ra khuôn mặt không hề vui vẻ nói. Không nói tới thì thôi, nói ra là nàng lại
thấy giận. Ai cũng nói nữ chủ xuyên qua là vạn năng, nàng ta giả dạng
tốt như vậy, cũng không chịu giúp đỡ mình. Tại sao nàng ta có thể may
mắn xuyên qua thành quận chúa, xuyên qua thành quý tộc, còn mình lại chỉ có thể làm tiểu thư cửa trước không ra, cửa sau không bước. Vì cái gì
nàng phải chịu uất ức như vậy?
“Xuyên thấu? sao ngươi không tự mình cỡi?” Hạ Ngữ lạnh lùng nhìn nàng ta giống như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh.
“Quận chúa nói, sau này ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ, thì tại sao ngươi chết ngươi cũng không biết.” Ôn Uyển vốn đang muốn xem xét, coi thử
tính tình của nàng ta có hợp với mình không, giúp đỡ một chút cũng được, nên mới chỉ trích nặng như vậy. Nhưng nhìn bộ mặt ngây ngốc của nàng
ta, đoán chừng, người này đúng là đồ ngốc, nên không nói hai lời, liền
cho người đuổi đi.
“Ngươi không nên phủ nhận, cái gọi là xúc cúc, thật ra chính là bóng
đá. Còn có sân Golf kia, ngươi nếu không phải xuyên qua, ta liền đem đầu cho ngươi làm cầu đá.” Lý Bình Lộ lớn tiếng kêu.
Những thứ này nếu không thể chứng minh nàng ta xuyên không, thì cái
gì mới có thể chứng minh được. Lúc trước, nàng chỉ mới làm mấy bộ xiêm y xinh đẹp thôi, mà mọi người đều nói nàng điên. Còn nàng ta đã làm đến
như thế, sao không ai nói nàng ta bị bệnh thần kinh. ( tỷ tỷ, người
ta từ nhỏ đến lớn, bên cạnh không có ai chú ý. Còn mẹ của tỷ mỗi ngày
đều coi chừng tỷ, nhìn tỷ lớn lên, có thể không hiểu tỷ sao?)
“Quận chúa nói, đem nàng ta ném ra ngoài.” Ôn Uyển đảo cặp mắt trắng dã. Mặc dù là sách lậu hiện đại, nhưng Ôn Uyển cũng không ngốc, những
đồ này trong sách Tây Dương lão sư đưa cho nàng đều có, hơn nữa nàng rất thích sách Tây Dương, nên mua rất nhiều. Trong các quyển sách đó đều có miêu tả những thứ phong thổ này. Nếu thật sự có người hỏi đến, nàng cứ
việc nói các thứ đó nàng học ở trong sách là được. Nàng không hề lo lắng chút nào, sẽ có người hoài nghi thân phận của nàng. Vì vậy mới nói, bái được một lão sư nổi tiếng, cho dù có làm nhiều chuyện kinh hãi thế tục, cũng không ai hoài nghi. Hơn nữa, nàng làm chuyện gì, cũng đều để ý
trước sau, tuyệt không phải là sáng tạo vô căn cứ.