Edit: Ly Ly
Vấn đề quan trọng hơn nữa là, cho dù có người hoài nghi nàng, cũng sẽ không tìm ra bất kì manh mối nào. Những người chiếu cố nàng, quen biết
nàng đều đã chết. Tính tình trước kia của nàng như thế nào? Tư chất của
nàng ra sao? Đều không có ai biết, có thể An thị biết, nhưng bà ta tuyệt đối không dám nói, bởi vì bà ta có nói cũng không có ai tin.
Ôn Uyển càng hy vọng bà ta sẽ nói, vậy mới có ý tứ. Những người khác
sẽ không tin chuyện thần thần quỷ quỷ. Về phần tại sao một đứa bé có thể xây được một chỗ ăn chơi lớn như vậy? Cái này, thì Ôn Uyển đặc biệt cảm kích lão sư của nàng, với kiến thức cùng tài hoa của Tống Lạc Dương,
dạy ra được một học sinh thông tuệ, điều đó cũng rất bình thường.
Cũng may Lý Bình Lộ kia cũng không phải là người ngu, không có đem
mọi chuyện nói ra, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Bất quá Ôn Uyển biết, nàng ta là một người không an phận, sớm muộn gì cũng sẽ chọc đến đại
họa. Hy vọng đến lúc đó, sẽ không ảnh hưởng đến mình.
Chờ Minh Nguyệt sơn trang dần dần ổn định. Ôn Uyển lại bắt đầu chuẩn
bị sơn trang nghỉ phép Ôn Tuyền. Cái này, không phức tạp giống như cái
lúc trước. Chủ yếu là lấy an dưỡng, mỹ dung làm chủ. Các đồ chơi khác
cũng rất hạn chế, đơn giản chính là đoán tửu lệnh,…Ôn Uyển muốn mời Chu
vương cùng Thuần vương hùn vốn, hai người nhìn nàng hăng hái như vậy,
cũng muốn hùn vốn, nhưng sơn trang này đại khái chỉ chiếm hai trăm mẫu,
rất nhỏ, lại nghe nói là để cho phụ nhân du ngoạn, hai người đều cảm
thấy không có hứng thú.
Ôn Uyển cười tỏ vẻ, sau này, các người không nên hối hận a. Hơn nữa
còn bắt bọn họ phải đáp ứng với nàng, ở bên ngoài, nói Ôn tuyền sơn
trang là do tứ gia hùn vốn. Làng du lịch Ôn Tuyền, có ưu điểm hơn so với Minh Nguyệt sơn trang là chỉ cần ngồi xe ngựa đi khoảng bốn canh giờ.
Hai người cười nói, sẽ không hối hận. Đây chỉ là đồ chơi của tiểu hài
tử.
Minh Nguyệt sơn trang bởi vì chiếm diện tích quá lớn, rất nhiều hạng
mục, nhiều cửa hàng, hao phí thời gian đương nhiên cũng nhiều hơn. Nhưng gian hàng này của Ôn Uyển tương đối nhỏ. Với lại sư phó lúc trước rất
có kinh nghiệm, chỉ nửa tháng, liền chuẩn bị tốt mọi thứ. Bao gồm mua
đất, xây dựng, cũng tốn hết của Ôn Uyển ba vạn năm ngàn lượng bạc.
Ôn Uyển đặt tên cho Ôn Tuyền thôn trang của mình là suối nguồn Mỹ lệ. Sau đó, bắt đầu mời mấy vị Vương Phi, còn có mấy vị nữ quyến của các
trọng thần tới du ngoạn miễn phí một lần. Đi đến suối nguồn Mỹ lệ, thái
độ phục vụ cũng không giống lúc trước. Kế tiếp, Ôn Uyển lại phái thị nữ
tới giảng giải về hiệu quả trị liệu của việc dưỡng nhan. Nói nhiều về
công dụng của Ôn Tuyền, thường xuyên xoa bóp, có thể trì hoãn già yếu,
da thịt xinh đẹp, để trở nên càng thêm mỹ lệ động lòng người. Sau đó,
nhất nhất tuyên truyền ra ngoài hiệu quả của nó.
Ôn Uyển đối với chuyện lần này một chút cũng không mất tinh thần.
Nàng chọn một cô gái, là phu nhân của lễ bộ lang trung, một cô gái đã bị trượng phu bỏ qua lâu ngày, nên rất oai oán. Ôn Uyển mời nàng ở lại
suối nguồn Mỹ lệ một tháng, ngâm ôn tuyền nửa tháng, xoa bóp hơn một
tháng. Hơn nữa còn đặc biệt mời người đến huấn luyện. Một tháng sau rời
núi, phảng phất giống như trở thành một người khác. Trượng phu của nàng
khi về nhà, nhìn thấy thê tử của mình, còn tưởng rằng cô gái nhà ai đi
nhầm cửa.
Dĩ nhiên, người được Ôn Uyển chọn là vị nữ tử được tuyển từ ba mươi
vị khác.Vị nữ tử này mới hai mươi bảy tuổi, lớn lên cũng rất xinh đẹp,
chủ yếu là trong khoảng thời gian dài trước kia bị trượng phu lãnh đạm,
nên thiếu tự tin, và có một chút nản lòng thoái chí. Ở thôn trang suối
nguồn Mỹ lệ, mỗi ngày đều có người tán dương nàng xinh đẹp, mị lực động
lòng người, khiến cho nàng tự tin trở lại. Còn có người dạy nàng, làm
như thế nào để bắt được tâm của trượng phu, làm cho nàng bỏ một số thói
quen xấu trước kia. Mà chồng nàng, có một tiểu thiếp chi thứ hai, ngang
ngược càng rỡ, lại không phải là rất xinh đẹp, cho nên, điều hiển nhiên, có một người vợ tự nhiên rực rỡ hẳn lên, lại đối với mình nhu tình mật
ý, thì tâm tư sẽ hướng về phía người vợ đó thôi. Hơn ba tháng sau, nàng
ta đã mười năm không thể mang thai, thế nhưng bây giờ lại thần kì mang
thai. Cái này thật sự trở thành chủ đề oanh động của mấy quý phu nhân
trong kinh thành. Việc này nói sau.
Trong lúc nhất thời, những nữ tử tới suối nguồn Mỹ lệ càng ngày càng
nhiều. Mới đầu là đến nhanh đi nhanh, nhưng về sau, thời gian dài, nơi
đó không khí an nhàn, yên bình, khiến các nữ nhân cả ngày vất vả vì gia
tộc, rất hưởng thụ thích ý cùng an bình khó có được này.
Tự nhiên, tiền tài của Ôn Uyển cũng ào ào mà đến. Mới có mấy tháng,
tiền thu vào của nơi này đã bằng phân nữa Minh Nguyện sơn trang rồi. Chu vương cùng Thuần Vương rất buồn bực, có náo cũng không rõ ẩn ý bên
trong. Nhưng cũng không tiện mở miệng, Ôn Uyển cười tỏ vẻ, có thể hợp
tác. Chẳng qua là số tiền kiếm được lúc trước không có phần của hai
người. Dĩ nhiên, vì tránh hiềm nghi, nên bọn hắn dùng danh nghĩa của
Vương phi. Mỗi người chỉ được hai phần cổ thành, có thể được hai phần,
hai người đã rất cao hứng.
Ôn Uyển cũng không phải là hảo tâm như vậy, nàng đâu phải người dễ
nói chuyện, chủ yếu là nàng cảm thấy một người ăn, ăn không vô. Vạn nhất sau này có xuất hiện vấn đề gì, dựa vào phần tình nghĩa này, nàng cũng
có chỗ nương nhờ. Đời trước Ôn Uyển lớn lên trong gia đình thương nhân,
nên nàng tình nguyện tin tưởng lợi ích, cũng không tin vào tình nghĩa.
Chỉ có lợi ích, mới có thể khiến bọn họ chân chính ra sức, nàng cũng mới có thể thật sự yên tâm.
Ôn Uyển cũng hiểu rõ, những quý phu nhân này, làm sao có nhiều thời
gian mà mỗi ngày đều đi xa như vậy. cho nên nàng cũng không gửi gắm quá
nhiều hy vọng ở lần này. Chủ yếu là nàng muốn đem suối nguồn Mỹ lệ trở
thành tài sản tư nhân của mình, sau này đều có thể tùy thời tới đây.
Rất nhiều người đều biết Ôn Uyển buôn bán lời rất nhiều tiền, họ bắt
đầu rối rít đến mượn tiền. Ôn Uyển chân thành nói, mình buôn bán cũng
lời được chút tiền. Nhưng số tiền đó đều gửi nơi Chu vương, trên tay này chỉ có hơn ba trăm lượng bạc. Được, người nào dám chạy đến chỗ Chu
vương mược tiền a, không sống được thì cũng không muốn tìm đánh.
Những người này, một mực không đi.
Tô gia:
“Không nghĩ tới, Ôn Uyển nói dùng hải sa để hâm nóng chân, thế nhưng
thật sự lại có hiệu quả. Hiện tại so sánh với năm ngoái, đã khá hơn rất
nhiều.” tướng gia cảm thán.
“Không nghĩ tới đứa bé này, lại có chủ ý tốt như vậy. Cha, chờ tới
ngày hưu mộc(*) của người, con cùng với người đi đến Minh Nguyệt sơn
trang ở lại hai ngày. Nơi đó, thật sự sẽ làm ngươi mở rộng tầm mắt.” Tô
Hiển cười haha nói.
(*) ngày hưu mộc: gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, ngày lễ đó gọi là hưu mộc nhật.
“Đúng vậy a, ta vẫn luôn bận rộn, đã nghe rất nhiều người nghị luận
than thở, nhưng lại không có thời gian đi xem một chút. Chờ đến ngày hưu mộc, ta phải đi xem thử. Nhìn coi chỗ đó chơi có tốt như trong truyền
thuyết hay không?” cái tên cháu nội Tô Dương kia, đến thời gian nghỉ
phép, liền bỏ chạy không thấy người.
“Không chỉ chủ ý không tệ, thủ đoạn kiếm tiền của Ôn Uyển cũng rất
lợi hại. mới có một năm, mà nàng buôn bán lời được mấy vạn lượng bạc.
Nếu không phải đứa bé này cơ trí, đi theo hai vị vương gia làm ăn, còn
có thể kiếm được nhiều hơn.” Tô Hiển lắc đầu nói.
“Nếu không phải làm cùng hai vị Vương gia, Minh Nguyệt sơn trang làm
ăn tốt như vậy, làm sao lại không có người tính kế nàng, làm gì được
thái bình như vậy? Ta nghe nói nơi đó một tháng thu vào cũng là vài vạn. Một khoảng làm ăn lớn như vậy, một gian hàng lớn như vậy, Ôn Uyển một
người ăn không vô. Con đã quên rồi sao, cửa hàng đồ chơi trẻ em của Ôn
Uyển, bọn họ còn dám động thủ. Lợi nhuận lớn như thế, nếu như nàng làm
một mình, những quý nhân trong gia đình kia có thể mở to mắt nhìn miếng
thịt béo này vào miệng người khác sao? Đứa bé này là một người thông
minh, chia lợi để được bình an.” Tướng gia than thở .
“Cũng đúng, nhưng là, cha. Người nói thử xem, nàng làm sao lại thích
tiền như vậy đây? Con nghe nói, nàng chỉ thu vào, cho tới bây giờ cũng
chưa nghe nói nàng xuất ra khoản nào. Khi ra cửa, nàng chưa bao giờ
thưởng cho người khác. Ngoài ra con còn nghe nói, thân thể nàng đang lớn dần, quần áo trên người nàng rất nhanh đã mặc không vừa, nàng lại sai
người sửa lại để mặc tiếp, nàng còn nói sắm cái mới sẽ lãng phí. Nếu nói Ôn Uyển không hiểu quy củ, thì những ma ma bên cạnh nàng đều là người
dạy lễ nghi trong cung. Nhiều tiền như vậy, tại sao lại muốn bị người
khác gọi là quỷ keo kiệt?” Tô Hiển cười.
“Ha hả, đoán chừng là khi còn bé phải chịu nghèo khổ nên sợ, có lẽ
nàng nghĩ, chỉ có đem tiền túm trong tay mới an toàn.” Tướng gia cảm
thán. Tô Hiển thật sâu chấp nhận, chắc là lí do đó.
Bình quốc công phủ
“Lão gia, thiếp nghe nói một năm Ôn Uyển có thể thu vào hơn mười vạn
lượng tiền lời. Quốc công phủ chúng ta, một năm tiền lời cũng chỉ hơn
hai vạn hai. Thế nhưng, nàng chỉ có một mình, mà một năm lại kiếm được
nhiều tiền như vậy. Hai vạn hai của chúng ta cũng chỉ là vừa đủ dùng,
hài tử của các nhà khác, một năm chi nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ba
ngàn. Lão gia, người nói xem, chúng ta có nên nghĩ cách cùng nàng hùn
vốn làm ăn không?” Đại phu nhân vô cùng hâm mộ nói.
“Nàng cho là ta không muốn sao, nhưng đứa bé kia không để ý đến chúng ta, có biện pháp gì a?” quốc công Gia cũng ngắm nghía đỏ mắt, một năm
kiếm hơn mười vạn lượng bạc, đó là một khoảng tiền lớn cỡ nào a. Không
cần nghĩ đến, chỉ mới nghe thấy, hắn đã sợ hết hồn hết vía, khụ, lão Ngũ đúng là không có phúc khí, nếu bây giờ, Ôn Uyển vẫn còn ở trong phủ đệ, gia đình mình cũng sẽ được dính chút lợi lộc, hiện tại, hắn đúng là
không có mặt mũi nào để mở miệng.
“Nếu không chúng ta đi nhờ vả Ngũ đệ thử xem?” Đại phu nhân chần chờ.
“Đừng, ngàn vạn lần đừng. Chuyện bãi quan lần trước, hai phụ tử bọn
họ đã ầm ĩ một trận. Bây giờ, nàng lại đi nhờ cậy đệ ấy, đến lúc có
chuyện cũng đừng than oán.” Bình thế tử lập tức ngăn chặn ý tưởng hoang
đường của thê tử nhà hắn.
“Một năm hơn mười vạn, hai năm hơn hai mươi vạn. Đợi đến lúc nàng
xuất giá, không phải có thể có được hơn trăm vạn sao, đúng là khoảng
tiền khổng lồ a. Người nào cưới được nàng, cũng giống như cưới được một
chậu châu báu.” Ánh mắt đại phu nhân đột nhiên lóe sáng lóe sáng. Nhưng
chỉ trong chốc lát lại nhục chí rồi, dù cho có hơn ngàn vạn, cũng không
có liên quan gì đến nàng.
Cũng không ít người đánh chủ ý lên người Ôn Uyển, nhưng không ai thật sự dám tìm tới cửa. Rất đơn giản, trái phải có hai vị vương gia làm chỗ dựa, ngoài ra còn có Tướng gia làm chỗ dựa, sau lưng lại có hoàng để
làm chỗ dựa. Chỗ dựa của nàng quá cường hãn, không ai dám đụng đến.
Ôn Uyển đối với những thứ thiệp mời kia, đều không quan tâm. Nàng vô
tình nhìn thoáng qua, thấy trong đó có thiệp mời của Trữ vương phủ, Ôn
Uyển nhớ tới bộ dáng thanh cao của Trữ vương phi, làm sao nàng ta cũng
đưa thiệp tới.
Ngõ Bát Tỉnh, chỗ ở của Ôn Uyển:
Ngày hôm đó, hai huynh muội ăn cơm chung một chỗ.
“Sao vậy?” Nhìn mặt Thượng Đường có vẻ giận dỗi, Ôn Uyển kỳ quái hỏi.
Sau khi nghe xong mới biết được, nguyên lai là Thanh Thủy sinh nữ
nhi. Lão thái thái cùng lão phu nhân trong nhà đều rối rít nhét thông
phòng vào cho phu quân của nàng. Hai thông phòng đấu nhau đến bất diệc
nhạc hồ, thường xuyên hãm hại Thanh Thủy, cuộc sống của nàng trôi qua
rất khó khăn.
“Vậy huynh nghĩ muốn làm gì?” Ôn Uyển cười hỏi. Thượng Đường có chút
ngại ngùng, mấy ngày nữa, là trăm ngày của nữ nhi Thanh Thủy, hắn muốn
đưa chút quà tặng qua đó.
“Huynh muốn đưa thì đưa, huynh dù sao cũng là cậu của hài tử. nếu
không đủ tiền, có thể đến trướng phòng lãnh. Bất quá tốt nhất là lấy
danh nghĩa của đại ca huynh đưa qua, bằng không, phụ thân sẽ mất hứng. ” Ôn Uyển không thể nào đi tặng lễ được. Nàng còn chưa lập gia đình,
không thể làm thân thích lui tới cùng bọn họ. Những nghi thức xả giao
kia, là chuyện của ngũ phòng. Nếu nàng là người tặng, khi chuyện bị
truyền đi, thì vị cha hờ của nàng sẽ bị người khác lên án. Dĩ nhiên, ông ta sẽ cho là nàng cố ý gây ra chuyện.