Lời của tác giả: Dạo gần đây vì thái độ của Ôn Uyển đối với Thế
Niên mà oán hận rất nhiều, vào lúc này ta chỉ có thể nói, thái độ của Ôn Uyển đối với Thế Niên sẽ không giống với thái độ đối với Kỳ Hiên, ha ha còn về việc mọi người mong chờ có tình cảm đùa giỡn nhau thì khẳng định là có.
*Đồ trang sức bằng vàng.
Ôn Uyển muốn mở chi nhánh Minh Nguyệt sơn trang cùng Túy Hương Lâu ở
Giang Nam. Tin tức này rất nhanh đã được truyền ra ngoài. Thuần vương
nhận được tin tức, lập tức vội vàng đến “Ôn Uyển, chuyện làm ăn lớn như
vậy sao con không nói cho ta biết. Minh Nguyệt sơn trang mở phân trang,
dù thế nào cũng phải để cho ta góp một thành cổ phần a”.
Ôn Uyển biết Thuần vương nhiều năm rồi, nghỉ mãi vẫn không hiểu, ông
ta là một vương gia, tiền kiếm được hàng năm nhiều như vậy, rốt cuộc ông ta làm sao xài hết, cho dù lần trước chảy nhiều máu nhưng lạc đà gầy
vẫn hơn ngựa béo a “Trong phủ của cậu giàu có như vậy, cậu còn muốn
nhiều tiền nữa để làm gì. Tiền của cậu tiêu đâu cho hết”.
Sắc mặt Thuần vương gia nặng nề “Ta hiện tại nào dám nói trong phủ
giàu có, lần này quả thật đã bị đại thương nguyên khí. Vương phủ chỉ còn lại năm mươi mảnh tế điền (ý chỉ ruộng đất để thờ cúng tổ tiên), bạc cũng không còn bao nhiêu, vương phủ đã xuống dốc rồi”Chuyện lần này quả thực làm cho nguyên khí của vương phủ tổn thương nặng nề. Thật ra
thì Ôn Uyển biết cậu Hoàng Đế còn gian thương hơn nàng, có một thành ngữ rất hợp với Hoàng Đế: Nhạn quá bạt mao (chim nhạn bay qua còn muốn
đưa tay rút mấy cọng lông, ý là phàm chuyện gì đã qua tay mà thấy có lợi ích tốt hơn, thì không dễ dàng bỏ qua, chút lợi không bỏ; lòng tham
không đáy; tranh thủ kiếm chác)
“Con đâu có giàu như vậy, lần này đầu tư mất khoảng hai mươi vạn
lượng, ở chỗ con tính đi tính lại còn thiếu một ít đây, đang bối rối
muốn tìm người mượn tiền, cậu còn ở đây than nghèo”. Lời này của Ôn Uyển tự nhiên là nói đùa, cho dù thiếu nàng còn có một ngân hàng, có thể đến ngân hàng mượn.
“Ta nơi nào còn có tiền, cả gia tài đều đã hiến hết, hiện tại nghèo
đến teo ruột” Thuần vương rầu rĩ muốn chết. Tích cóp từng ngày một, sau
nhiều năm mới thành tài phú lớn, tất cả đều bị lão hồ ly Hoàng Đế kia
làm cho mất hết. Cho nên vì con cháu trong nhà, hắn phải kiếm nhiều tiền a!.
Ôn Uyển rất im lặng “Trong sổ sách không phải mỗi năm có mấy ngàn
lượng lợi nhuận từ ngân hàng sao? Hàng năm Giang Nam Xuân lại lợi nhuận
mấy ngàn lượng bạc, học viện Khai tâm một năm cũng có mấy ngàn lượng,
lại có tửu lâu điền trang của riêng người nữa, còn cả cửa hàng đồ trang
sức nữa. Con quả thật không biết tiền của người chạy đi đâu hết rồi”.
“Ôn Uyển, số tiền đó là ta tiêu hết, mua tranh chữ cổ và nhiều thứ
nữa, tất cả là mấy ngàn lượng. Cho nên, ở trước mặt Hoàng đế, con ngàn
vạn lần đừng nói những điều này. Bằng không ta liền gặp họa a”. Thuần
vương vừa nghe thấy Ôn Uyển kể ra liền giật mình. Phủ Thuần vương của
bọn họ thật sự không chịu được bất kỳ khó khăn trắc trở nào nữa.
Ôn Uyển không muốn thảo luận việc làm ăn với hắn “Yến Kỳ Hiên có
thiên phú hội họa, là ai phát hiện?”. Điểm này nàng đúng là không biết
rõ lắm. Nếu như năm đó có thể phát hiện được Yến Kỳ Hiên có thiên phú
hội họa thì đã chẳng lãng phí thời gian sáu năm rồi.
Thuần vương cảm thấy chuyện này cũng vừa khéo liền nói “Là Tào Tụng,
hắn vốn dĩ là muốn xem mấy bức tranh năm đó các ngươi đi du lịch vẽ. Kết quả là trong Bạch Ngọc viên, nhìn thấy Kỳ Hiên vẽ mấy bức tranh để đó.
Sau khi xem xong thì tấm tắc khen ngợi. Lấy đi một bức rồi nói là mấy
ngày sau trả lại. Sau đó, ta Tống Lạc Dương viết thư cho ta, nói nguyện ý chỉ điểm cho hắn về hội họa, ta còn mê muội hồi lâu, cho là đưa thư
nhầm chỗ. Ôn Uyển, có phải là con cầu Tống Lạc Dương giúp đỡ không?”.
Ôn Uyển mỉm cười nói “Mặt mũi của con không lớn như vậy. Lão sư
nguyện ý chỉ dạy là bởi vì hắn có thiên phú. Nhưng việc này đối với hắn
cũng là chuyện tốt. Tính tình của lão sư con không phải ai ngài cũng
nguyện ý chỉ dạy. Đúng là vận khí của hắn tốt”. Dù sao cả đời Yến Kỳ
Hiên sẽ chỉ là vương gia nhàn nhã phú quý. Một tay họa tốt, một tay viết tốt, sẽ tích lũy dần danh tiếng. Với chuyện như vậy, Hoàng Đế nhìn vào
cũng sẽ nới lỏng tâm tư không ít a.
Thuần vương nghe xong lời nói của Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy vui
mừng. Nói như vậy, đúng là tiểu tử kia có bản lĩnh ở mặt này. Hắn bắt
đầu ôm lòng mong mỏi.
Ôn Uyển nhìn bộ mặt của Thuần vương ra vẻ thiếu tiền thì nói đùa “Con nhớ là người có một cửa hàng kim sức, ở khu vực rất tốt, lại bán hàng
xa xỉ. Còn không phải là tiền bạc cuồn cuộn, người muốn tìm con kết
phường làm ăn, vậy con có thể nhập cổ phần làm ăn vào cửa hàng kim sức
hay không?”.
Thuần vương đầu óc vừa chuyển, lập tức kêu “Cửa hàng kim sức của ta
còn không kiếm tiền bằng Giang Nam Xuân đâu! Cửa hàng bán đồ trang sức ở Kinh thành quá nhiều, cửa hàng kim sức của ta một tháng tiền lời lớn
nhất cũng chỉ có bảy tám trăm lượng bạc thôi. Ban đầu con bảo ta cùng mở cửa hàng điểm tâm ta không muốn làm. Không ngờ lại kiếm lời được nhiều
hơn cả cửa hàng Kim sức của ta. Aiz, con là bàn tay vàng a, nếu không
con giúp ta đề xuất mấy ý đi”.
“Con muốn có năm thành cổ phần”. Ôn Uyển lập tức giở ra công phu sư
tử ngoạm. Thuần vương không sợ Ôn Uyển mở miệng, chỉ sợ Ôn Uyển không mở miệng. Ôn Uyển vừa đưa ra điều kiện này liền lập tức đồng ý.
“Trong vương phủ vẫn là vương phi quản lý việc nhà sao?” Ôn Uyển tùy ý hỏi một câu.
Thuần vương lắc đầu “Không còn nữa. Sau khi xảy ra chuyện kia Vương
phi thân thể không tốt. Vẫn một mực dưỡng bệnh. Bây giờ chuyện trong phủ là Thế tử phi xử lý”.
**********************
Hạ Dao nói “Quận chúa, nô tỳ nghĩ sau này người đừng giao tiếp nhiều với Thuần vương, nô tỳ vừa thấy hắn liền thấy phiền”.
Ôn Uyển cười nói “Tại sao không giao tiếp với Thuần vương. Chuyện của Yến Kỳ Hiên đã sớm trở thành quá khứ. Chỉ giúp chút chuyện mà tiền đã
tới tay sao lại bỏ. Có số tiền này, có thể giúp đỡ không ít người nữa
đấy! Ngươi nói xem có đúng hay không?”
Trong lòng Hạ Dao vẫn thấy không thoải mái nói “Nhưng mà, người này…”.
Ôn Uyển cười nói “Chỉ cần nhìn xem họ mang đến cho ta bao nhiều chỗ
tốt thôi. Những thứ khác không cần phải suy nghĩ nhiều! Nghĩ nhiều như
vậy làm cái gì”.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển nói chuyện như vậy, mới hiểu được Quận Chúa đã sớm buông bỏ chuyện năm ấy.
Ôn Uyển liền lôi Hạ Ảnh ra làm việc. Hạ Ảnh không chỉ có công phu
tốt, còn là cao thủ hóa trang, kĩ năng vẽ không tệ. Cộng thêm Hạ Hương
thích hoa cỏ, Hạ Nhàn vô cùng quen thuộc dược thảo. Hạ Diễm thì rất am
hiểu đồ thêu. Ôn Uyển để cho bọn họ cùng nhau thảo luận, đồ trang sức
như thế nào mới được ưa chuộng. Ôn Uyển nói rõ ý tưởng của mình ra. Bận
bịu đến quên cả mọi thứ.
Thuần vương gia đặt tên cho cửa hàng Kim sức cực kỳ qua loa, liền gọi là cửa hàng đồ trang sức. Có điều người ta đã là ông chủ mấy chục năm,
nên Ôn Uyển quyết định không thay đổi tên của nó. Nhưng lại để Thuần
vương gia dùng giá cao mời hai thợ thủ công tới làm, còn nàng vẽ ra
không ít bản thiết kế, chủ yếu là trong lúc rảnh rỗi vẽ. Mọi người đều
cảm thấy không tệ.
Chờ tất cả mọi việc chuẩn bị xong rồi đương nhiên phải phát thiệp mời các phu nhân có tiền của, người chiêu đãi tất nhiên là Thế tử phi phủ
Thuần vương rồi, Ôn Uyển chỉ là Quân sư núp phía sau màn. Lần này mời
hơn hai mươi vị phu nhân. Cũng không phải chỉ bán toàn đồ có giá trị xa
xỉ, còn bán cả một ít hàng có giá bình thường.
Ngắm hoa, uống rượu ngon, còn được ngắm những đồ trang sức tinh xảo
sáng chói trước mắt, khiến ánh mắt họ không dứt ra được. Trâm nạm vàng
gắn đá xanh cứng rắn, trâm cài tóc bằng gốm sứ, trâm mạ vàng gắn bướm
bằng lưu ly quý hiếm, vòng tay mã não, hoa tai họa tiết hoa cỏ màu xanh
các chủng loại, đẳng cấp rất đa dạng. Đủ loại kiểu dáng vừa xinh đẹp,
vừa mới mẻ độc đáo. Vô cùng được các phu nhân yêu thích, thoáng cái đã
bị mua hết. Có Ôn Uyển đề xuất kinh doanh, cửa hàng đồ trang sức không
lâu đã nổi danh trong kinh thành.
Mọi người lớn bé trong kinh thành cũng giống với những người ở hiện
đại, đều thích chạy theo thời thượng và danh tiếng. Hành động của Ôn
Uyển dẫn dắt thành trào lưu. Chỉ trong vòng một tháng, mức độ buôn bán
tăng cao mấy lần.
Dĩ nhiên, cái này cũng chỉ được coi là một sở thích của Ôn Uyển. Tinh lực của nàng chủ yếu vẫn đặt ở tửu lâu, sơn trang, ngân hàng, kinh
doanh bốn loại nghiệp vụ lớn. Quan trọng nhất là ngân hàng và buôn bán
trên biển, Cộng thêm hiện tại muốn mở mấy chi nhánh mới, địa điểm cũng
đã chọn được rồi. Nhưng Ôn Uyển chọn rất lâu cũng không chọn được một
chưởng quỹ đứng đầu vừa ý, nàng không thể làm gì khác hơn là cầu cứu
Hoàng Đế. Việc làm ăn này vốn là của Hoàng Đế mà.
Hoàng Đế nhận được tin, lập tức chọn ra năm người đưa tới, cầm khế
ước bán thân đưa cho nàng. Trong lòng Ôn Uyển buồn cười, ở thời cổ đại
này, ngươi không cầm được văn tự bán thân của mình có muốn chạy cũng
không dám chạy. Mang năm người về, trước tiên huấn luyện một tháng. Căn
cứ vào biểu hiện của mỗi người liền đưa ba người đi Giang Nam, trong đó
hai người cho đi làm đốc công ở Minh Nguyệt sơn trang. Còn một người dư
lại, Ôn Uyển để cho hắn làm chưởng quỹ chi nhánh ngân hàng.
Gần đây Hoàng Đế đã đặt nền móng làm một cuộc cải cách. Mọi chuyện
rồi từ từ sẽ đến. Hiện tại hắn không vội, ngai vàng ngồi cũng đã vững
rồi. Có rất nhiều thời gian để hoàn thành từng việc muốn thực hiện. Đúng như lời Ôn Uyển nói, dục tốc bất đạt.
Bận rộn hơn ba tháng làm Ôn Uyển mệt mỏi muốn chết. Cũng may người
bên cạnh đều được nàng huấn luyện nên có thể giúp đỡ một tay, nếu không
còn mệt mỏi hơn nữa. Tuy mệt thật nhưng thành quả lại rất rõ ràng. Túy
Tương Lâu cùng Minh Nguyệt sơn trang ở Giang Nam mới khai trương, lợi
nhuận tháng đầu tiên của hai sản nghiệp đã đạt ngưỡng hơn ba mươi vạn.
Ôn Uyển nghe xong liền lắc đầu, đây mới thực sự là có tiền, nếu có cơ
hội mình phải đi Giang Nam xem mới được. Dĩ nhiên nàng chỉ nghĩ vậy
thôi, còn Hoàng Đế thì tuyệt đối sẽ không cho nàng rời khỏi kinh thành.
Cũng may bận bịu rất có giá trị, trong vòng một năm, tiền lời thu về
của tất cả các sản nghiệp của Ôn Uyển gần bằng một nửa thuế má của quốc
khố. Bàn tay to của Ôn Uyển đã làm đầy kho bạc nhỏ của Hoàng Đế. Còn
việc Hoàng Đế dùng như thế nào thì mọi người không nghị luận được. Cho
nên tạo thành một hiện tượng kỳ quái. Trước đây hàng năm quốc khố đều
đưa ra định mức chuyển tiền tới nội vụ phủ. Hiện tại, nội vụ phủ không
cần tiền quốc khố đưa đến, mà còn thường xuyên đưa tiền ra ngoài dùng.
Hoàng Đế vô cùng hài lòng, vung tay ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo. Ty khố trưởng (người ghi chép, quản lý khố phòng chứa bảo vật, đồ quý giá của hoàng đế) tự nói với mình coi như không nhìn thấy, để tránh đau lòng muốn khóc.
Bình thường ban thưởng đối với một người chính là có thể diện rất lớn, ở đâu giống như vị tổ tông này, Hoàng Thượng ra tay thì phải dùng đơn vị
là rương hòm để tính toán.
Ôn Uyển vẫn không vừa ý, nói với Hoàng Đế “Đây chỉ mở rộng bước đầu,
kế tiếp con muốn chỉnh đốn lại một phen. Đem căn cơ đứng vững chắc, mới
có thể tiếp tục khuếch trương”.
Hoàng Đế cảm thấy rất kỳ quái, sao không rèn sắt khi còn nóng.
Ôn Uyển lắc đầu “Căn cơ quá yếu sau này sẽ không phát triển kịp, cơ
cấu cũng không hoàn hảo, nếu phát triển quá nhanh sẽ xuất hiện vấn đề
liên tiếp, không khống chế được. Những cái khác tạm thời không nói, chỉ
cần nhân công thôi hiện tại chỉ mới đủ dùng. Tạm thời như vậy, chờ sau
này đủ lực lượng lại mở rộng tiếp”.
Hoàng Đế thường xuyên hỏi chút ý kiến của Ôn Uyển với chuyện chính
sự. Nhưng đối với chuyện làm ăn của Ôn Uyển, Hoàng Đế chỉ hỗ trợ, không
cho ý kiến. Ôn Uyển làm như thế nào hắn chưa bao giờ hỏi. Cũng làm theo
câu nói kia của Ôn Uyển, thuật nghiệp hữu chuyên công (ý là dùng người hợp với khả năng, chuyên môn, vị trí).
Cuộc sống của Ôn Uyển trôi qua rất phong phú, theo cách nói của Hạ
Dao là cả người của Quận Chúa dường như có một tầng sắc thái thần bí,
tất cả mọi thứ đều không giống như lúc trước, Quận chúa như vậy làm cho
người ta thấy yêu thích (nữ nhân của công việc không phải là người có mị lực nhất sao?).
Đến ngày mùng sáu tháng chạp, Ôn Uyển lại đi Ôn Tuyền thôn trang. Mùa hè chỗ ở của nàng thì mát mẻ. Nhưng ngược lại mùa đông so với ngày
thường lạnh hơn nhiều, Hơn nữa thân thể của nàng quả thực rất yếu. Mặc
dù hiện tại đã nuôi dưỡng không tệ, nhưng vừa đến mùa đông, tay chân
liền lạnh như băng. Đây là biểu hiện của cơ thể hư nhược căn cơ.
Thật ra thì Hoàng Đế không muốn cho Ôn Uyển đi thôn trang, không muốn để nàng một mình ở thôn trang qua năm mới. Nhưng Ôn Uyển kiên trì muốn
đi, Hoàng Đế cũng đành phải đồng ý.