Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 103: Q.5 - Chương 103: Ngũ phòng vất vả




Edit: Nhạn Linh

Beta: Tiểu Tuyền Cuộc sống của Bình Hướng Hi bây giờ vô cùng khó khăn. Cái gọi tường đổ là do người đẩy. Bình Hướng Hi biết Đồng Quan cầm tiền bỏ trốn, dù có đuổi theo cũng không bắt được người trở lại, cả người bị đả kích lớn lập tức ngã bệnh.

Vốn là có thể tìm Thượng Đường, nhưng Thượng Đường đã đi ra ngoài nhậm chức, phải nửa năm hoặc một năm nữa mới trở về. Chân Chân thì ban đầu dưỡng thân thể ở Ôn Tuyền sơn trang, sau đó lại đến thôn trang của mình nghỉ hè, trời trở lạnh thì lại đến thôn trang Ôn Tuyền sơn trang.

Thượng Kỳ đến phủ đệ (phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ), ở bên trong, bên ngoài phủ đệ đều là người của Ôn Uyển trước đây, không ai thèm để ý đến hắn.

Bình Hướng Hi sai Thượng Kỳ đến nhà họ hàng vay tiền. Quốc công gia không có ở nhà, quốc công phu nhân thì không gặp, Thế tử ra gặp mặt, tuy không có chê cười nhưng lại nói là bản thân mình cũng khó khăn nên đưa cho mượn mười lạng bạc.

Phủ Quốc công đã như vậy, những nhà khác thì đừng nói. Tốt tính một chút thì đóng cửa không cho vào. Tráo trở một chút thì mặt mày chế giễu bảo trong nhà hắn có phượng hoàng vàng thì không nên đuổi đi, làm hại cả Bình gia liên lụy theo. Còn muốn đến vay tiền, một nhánh tỏi cũng không có đâu. Hung hăng hơn một chút thì mắng chửi ngay từ đầu.

Thượng Kỳ chỉ có thể để mình chịu khinh bỉ. Không kể lại chuyện này cho Bình Hướng Hi biết. Nhưng Xuân Nương thì không giấu giếm, nói tất cả cho Bình Hướng Hi biết. Vì vậy bệnh của Bình Hướng Hi lại nặng thêm vài phần, tốt rồi lại xấu, nhưng cũng không chết được. Mời đại phu khám bệnh bốc thuốc để chữa bệnh thì số của cải ít ỏi trong nhà cũng hoàn toàn cạn sạch.

Tháng sau Ngũ phòng không có tiền, chuyện ăn uống của toàn gia trở thành vấn đề. Miêu thị thường xuyên ăn bữa nay rầu rĩ bữa mai.

Cuối cùng Thượng Kỳ thật không có cách nào khác, không thể cứ như vậy để miệng ăn núi lở. Hắn vốn muốn dạy học ở trường tư thục, nhưng sau khi người ta nghe ngóng biết gia thế của hắn thì không ai muốn thuê nữa. Cuối cùng ở bên ngoài tìm được một công việc không đúng tiêu chuẩn, làm tiên sinh thu chi cho một cửa hàng, một tháng tiền công là mười lạng bạc. Nhưng một ngày phải làm việc bằng công việc của hai người. Một quan lớn tiến sĩ, lại chạy đi làm chưởng quỹ cho người ta, có thể có biện pháp gì chứ? Tường ngã sẽ bị người ta đẩy, dù không cam lòng thì cũng phải lo sinh tồn. Trong nhà còn có người đang phải xem bệnh uống thuốc, hài tử cũng phải ăn cơm.

Riêng Thượng Lân thì vẫn ở nhà, cái gì cũng không làm. Lại không đi ra ngoài tìm việc… Mỗi ngày đến giờ ăn cơm đều mang theo Diêu thị đến ăn cơm. Trong lòng Miêu thị tích một bụng hỏa. Không phải là Miêu thị hẹp hòi, mà là một đại nam nhân bình thường, cứ ở nhà ăn uống chùa thì còn hữu dụng gì.

Đáng giận hơn nữa là Diêu thị còn có đồ cưới, trong đó có hai trăm mẫu ruộng nước. Nhưng một phần đồ cưới nàng ta cũng không lấy ra. Tiền tiêu dùng trong nhà không lấy ra không tính, nhưng ít nhất cũng phải đem một ít lương thực đến đây chứ.

Miêu thị ẩn ý nói nhiều lần thì Diêu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe nửa buổi. Làm Miêu thị giận đến đỏ bừng cả mặt. Nha hoàn tiểu Hoàn của Miêu thị nhìn không vừa mắt, liền cùng Diêu thị tranh cãi mấy câu đã bị Diêu thị tát cho một cái. Hai tay Miêu thị siết chặt thành quả đấm.

Tiểu Hoàn khóc nói với Miêu thị “Phu nhân, sao lại có thể khi dễ người như vậy chứ?”.

Miêu thị cầm lấy tay của tiểu Hoàn nói “Không có chuyện gì, một cái tát này của ngươi, sau này ta sẽ đòi lại cho ngươi. Bây giờ, chúng ta nhẫn nhịn chút”.

Tiểu Hoàn che miệng nói “Phu nhân, nô tỳ nghe nói Thập Nhất gia cùng với Diêu thị mua thức ăn ngon, len lén ăn. Phu nhân, thế này thì đúng thật là quá đáng”. Trong mắt Miêu thị có hận ý. Nhưng vẫn bảo tiểu Hoàn nhịn khẩu khí này.

Mãi cho đến tháng chạp, thân thể Bình Hướng Hi mới dần dần tốt lên. Nhưng lúc này lại đến cuối năm. Đừng nói là tiền may quần áo mới cho hài tử không có, mà ngay cả tiền để mua thịt làm món ăn cũng không còn. Tiền công của Thượng Kỳ chỉ đủ dùng cho sinh hoạt ở trong nhà.

Lúc này Diêu thị mới hiến kế cho Thượng Lân, chuẩn bị moi một khoản. Thượng Lân cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt. Cho nên đề nghị với Bình Hướng Hi “Cha, nếu không chúng ta bán tòa nhà này đi. Con đã đi nghe ngóng, tòa nhà có ba viện, có thể bán với giá hai vạn lượng. Cha bán tòa nhà này đi, hiện tại người trong nhà cũng không nhiều, ở tòa nhà lớn như vậy làm gì. Bán nhà này rồi mua nhà nhỏ hơn, tiền dư chúng ta có thể mua chút sản nghiệp, tăng thêm chút ít thu nhập. Sau này cuộc sống của chúng ta không phải sẽ tốt hơn sao?”. Tòa nhà này Ôn Uyển cũng đã tu sửa qua, cộng thêm chỗ này là chỗ vô cùng tốt, viện lại rộng, còn là nơi Ôn Uyển đã ở qua, giá tiền đương nhiên sẽ không thấp. Có rất nhiều người muốn mua.

Xuân Nương ở bên cạnh thiếu chút nữa bật cười. Đám người này thật là lũ đầu óc không minh mẫn, ngươi muốn bán nhà cũng phải nắm rõ xem mình có cầm khế ước mua bán nhà cùng khế ước đất trong tay không đã.

Bình Hướng Hi cũng cảm thấy có đạo lý, bảo người gọi con lớn nhất và con dâu lớn đến, kể lại chuyện này.

Thượng Kỳ kỳ quái hỏi “Cha, người muốn bán tòa nhà này đi, Ôn Uyển có đưa khế đất nhà cho người sao?” Lúc trước hắn cùng Miêu thị cũng đã bàn đến chuyện này. Hiện tại Ngũ phòng cộng thêm mấy người bà vú cũng là mười mấy người, quả thực không cần phòng ốc lớn như vậy. Tòa nhà này vốn là ba tòa nhà gộp lại mà thành. Định lưu lại một tòa nhà, còn hai tòa nhà khác thì bán đi.

Miêu thị cũng cười khổ không thôi. Trong tay Bình Hướng Hi căn bản là không có khế ước mua bán nhà cùng khế ước đất. Nói cách khác tòa nhà này vẫn là của Ôn Uyển, nếu như Ôn Uyển tuyệt tình một chút, bắt bọn họ chuyển đi thì cũng không ai nói được gì, bây giờ họ vẫn phải nơm nớp lo sợ, cũng may Miêu thị biết Ôn Uyển sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy. Ít nhất dư luận sẽ gây khó khăn cho Ôn Uyển. Hơn nữa, cho dù có thoát ly quan hệ, cũng không thể để cha ruột ngủ ngoài đường! Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có quyền cư ngụ, không có quyền sở hữu.

Đang lúc Miêu thị rầu rĩ không biết làm sao cho tốt thì đệ đệ Miêu thị tới, thấy cháu trai, ngay cả quần áo mới cũng không có mà mặc. Ánh mắt cực kỳ chua xót. Để đồ mang theo xuống rồi đưa cho Miêu thị một trăm lạng bạc, để qua năm mới tốt hơn một chút. Không để cho cháu trai của hắn bị thiệt thòi.

Miêu thị không chối từ, bây giờ đang lúc khó khăn. Chờ sau này cuộc sống tốt lên, sẽ đem tiền trả lại cho đệ đệ nàng là được. Đại thiếu gia Miêu gia sau này lại cưới nữ nhi đồng liêu của cha hắn, tính tình ôn nhu hiền lành. Cuộc sống của hai vợ chồng trôi qua cũng không tệ lắm. Mặc dù thỉnh thoảng mẹ kế nàng cũng nổi điên, nhưng làm chủ Miêu gia giờ là Miêu đại phu nhân. Chẳng qua hiện giờ Ngũ phòng đắc tội chính là Ôn Uyển, cho nên bây giờ Miêu gia mới không dám ra mặt hỗ trợ.

Năm mới đến, Miêu thị may quần áo mới cho Bình Hướng Hi và nhi tử của mình. Nhưng mà thức ăn trên bàn cơm vẫn là mấy thứ kia.

Sau khi Diêu thị biết la hét bảo Miêu thị cất giấu tiền bạc. Miêu thị không nói lời nào, nhưng nha hoàn tiểu Hoàn bên cạnh Miêu thị lại chế diễu nàng ta “Chưa từng thấy phụ nhân có da mặt dày không biết xấu hổ hết ăn lại nằm như vậy. Nếu là ở nhà người khác thì đã sớm bị hưu rồi”.

Diêu thị lăn lộn, nổi điên khóc lóc om sòm, muốn đánh tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn một lần chịu thiệt thòi rồi làm gì lại chịu thiệt thòi lần nữa. Diêu thị muốn đánh nàng, nàng đương nhiên muốn đánh trả, cho nên hai người lăn lộn chung một chỗ.

Thượng Lân mắng Miêu thị một trận, trong mắt Miêu thị mang theo ánh đao, cuộc sống khổ cực nàng không sợ. Nhưng nàng tuyệt đối không chịu được cuộc sống bị uất ức như vậy nữa.

Sau khi Thượng Kỳ trở về, Miêu thị đem mọi chuyện nói cho Thượng Kỳ biết. Thượng Kỳ đau lòng, nắm tay Miêu thị nói “Nhược Anh, từ trước đến nay đi theo ta, nàng đã chịu khổ nhiều rồi”.

Miêu thị lắc đầu nói “Tướng công, thiếp không khổ, thiếp chỉ thấy chướng mắt thôi. Bọn họ không đau lòng cho chàng, nhưng chàng là tướng công của thiếp, thiếp đau lòng cho chàng. Hiếu kính cha chồng thì dù cuộc sống có khổ hơn nữa, thiếp cũng không có gì để oán trách. Nhưng thiếp lại không thể để chàng nuôi bọn họ, nuôi bọn họ mà còn không thể sống yên ổn. Tướng công, để cho bọn họ ở riêng đi! Chàng đi nói với cha, nếu chàng xấu hổ không nói được với cha, vậy thì để thiếp đi nói chuyện.”

Thượng Kỳ suy nghĩ, nếu còn tiếp tục sống như vậy, có khi lại trở thành kẻ thù mất. Cho nên kiềm chế nói “Nàng nhẫn nại thêm mấy ngày đi, hiện tại sắp đến năm mới, nói chuyện này ra không thích hợp lắm. Chờ năm mới qua rồi, ta sẽ nói chuyện ở riêng cùng cha. Chia đều gia sản xong, đến lúc đó nàng trông coi nhà cửa, thì tốt rồi”.

Miêu thị nghe Thượng Kỳ nói như vậy, liền nở nụ cười. Lấy áo bông len lén làm cho Thượng Kỳ ra. Thượng Kỳ nhìn tay của Miêu thị sưng đỏ hết lên, cảm động không thốt lên lời.

Ngày thứ hai, Xuân Nương cao hứng nói với Bình Hướng Hi “Lão gia, mới vừa rồi ta nhìn thấy người gác cổng nói trong nhà mua một con gà cùng một con vịt, lại còn có mấy cân thịt, đến trưa nay rốt cuộc cũng có thể cải thiện thức ăn rồi. Qủa thật lâu rồi không có thịt ăn. Mấy ngày hôm nay đều là canh rau củ, ăn đến nỗi mặt cũng vàng như nghệ rồi, lão gia cũng không được bồi bổ, cho nên sức khỏe mới chậm chạp không khỏe lên được”.

Trong lòng Bình Hướng Hi chán nản. Trước đây vừa mới bệnh thì thái y đã tới, dùng thuốc tốt nhất. Ôn Uyển còn đưa tới rất nhiều thuốc bổ và đồ vật trân quý. Hôm nay, thỉnh thoảng thịt cũng không có mà ăn. So với dĩ vãng chênh lệch thật xa…

Buổi trưa hôm đó trên bàn cơm, Bình Hướng Hi thấy vẫn là rau cỏ, cải củ, sắc mặt hắn rất khó coi. Ném đũa xuống rồi phát cáu một trận.

Miêu thị thấy cha chồng phát giận, nghĩ tới những khổ cực vất vả đã chịu đựng hơn nửa năm, giờ lại bị oan uổng, nước mắt liền rơi xuống nói “Cha, con không có mua thịt về nấu. Nếu mua thịt về nấu, sao con lại không bưng lên cho cả nhà ăn”. Thật ra thì trong tay Miêu thị còn dư một ít tiền, nhưng nàng thật sự không có mua. Nàng muốn cho Bình Hướng Hi nhìn thấy, một nhà lão Nhị là hạng người như thế nào.

“Ngươi còn nói không có. Chính mắt Xuân Nương nhìn thấy, lại còn có thể giả bộ sao”. Bình Hướng Hi tức giận đến nỗi mặt cũng xanh lên, mình trước nay vẫn cho rằng con dâu lớn là một nàng dâu tốt. Không nghĩ tới cũng là một người không có tình cảm như vậy. Bây giờ lại bắt đầu ghét bỏ mình, không hết lòng chăm sóc mình.

“Cha, con thật là không có làm như vậy. Chính con cũng có nhi tử, sau này già rồi cũng muốn dựa vào nó, con sao có thể làm những chuyện này cơ chứ”. Miêu thị khóc đến thở không được.

Bình Hướng Hi cũng cảm thấy Miêu thị không phải là người như vậy. Những ngày này chung sống cùng nhau, đặc biệt là lúc ngã bệnh, nàng đối với hắn rất hiếu thuận. Lập tức có chút tức giận, mắng Xuân Nương “Mắt của ngươi có phải là nhìn nhầm không, hoa mắt rồi à”.

Xuân Nương bị Bình Hướng Hi trừng mắt, cũng ủy khuất khóc nói “Lão gia, con gà con vịt béo tốt như vậy, sao thiếp có thể nhìn nhầm được? Lão gia, ta biết phu nhân không phải là người như thế. Phu nhân, ta không có nói lung tung. Thật sự ta nhìn thấy có người mua thức ăn ngon cùng thịt thà đem vào. Ta không có ý muốn nói xấu người”.

Miêu thị vừa nghe thấy thế, lập tức cúi đầu.

Con lớn nhất của Miêu thị lớn tiếng nói “Gia gia, nhất định là nhà thúc thúc bọn họ mua. Lần trước con đã thấy bọn họ ăn cá. Bọn họ nhìn thấy con, liền đóng cửa lại”.

Miêu thị lập tức quát hắn im lặng “Không được nói nhảm”.

Bình Hướng Hi có chút không tin “Thượng Lân không phải là người tồi như vậy, nó lấy tiền đâu ra”.

Xuân Nương lập tức trừng mắt lên, lúc này không để cho hắn mở mắt, còn đợi đến khi nào, liền nói “Lão gia, Diêu thị còn có đồ cưới mà. Những thứ khác không nói, nhưng nàng còn có hai trăm mẫu ruộng nước. Sau khi gả vào Bình gia chúng ta, nàng cũng chỉ có thu vào chứ không hề bỏ ra. Hiện tại, trong nhà chúng ta, người có tiền nhất là Thập Nhất phòng. Bọn họ ở sau lưng lão gia ăn ngon mặc đẹp, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Lão gia, Nhị phu nhân muốn Tam phu nhân trợ cấp gia đình, Tam phu nhân mắng Nhị phu nhân muốn dòm ngó đồ cưới của nàng, còn bị Diêu thị tát một cái, nàng ta cực kỳ kiêu căng”.

Bình Hướng Hi nghe xong, lập tức đi Ngẫu Hương Tạ. Đập cửa phòng, bọn họ vừa mở ra đã nhìn thấy trên bàn cơm nào là gà, nào là cá, nào là vịt, còn có một bát thị kho tàu lớn. Khỏi phải nói thịnh soạn cỡ nào.

Bình Hướng Hi giận dữ, đập phá một bàn cơm tan tành. Thượng Lân cũng bị Ngũ lão gia đánh cho mấy gậy. Sau khi Bình Hướng Hi đánh xong, lại bệnh một trận. Lần này là bị làm cho tức giận đến bệnh luôn.

Sau khi đại phu bắt mạch xong nói “Cũng may trước đây thân thể lão gia dưỡng vô cùng tốt, bằng không lần này bị hỏa khí công tâm như vậy ít nhất cũng phải nằm mấy tháng. Trụ cột thân thể lão gia tốt, ta viết đơn thuốc, uống mấy thang là sẽ khỏe. Sau này cũng không thể tức giận như vậy nữa, lửa giận công tâm, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi tiễn đại phu về, Thượng Kỳ cầm đơn thuốc đi bốc thuốc. Miêu thị nhìn tiền trong bình, cười khổ. Lần này, ngay cả tiền mua thuốc cũng là của đệ đệ nàng cho. Những ngày sau này sống làm sao đây? Thượng Kỳ nhìn bộ dạng của Miêu thị, biết chắc là không có tiền mua thuốc rồi, liền nói “Để ta đến nhà Đại bá mượn tiền”.

“Trong nhà Đại bá cũng đang khó khăn. Nếu không để thiếp đến mượn của Đệ đệ ”. Miêu thị cúi đầu, nàng không phải không nguyện ý lấy tiền đệ đệ cho nàng. Chẳng qua chút tiền kia cũng phải để đấy còn đề phòng lúc cần a!

Quốc công phu nhân dù là một phân bạc cũng không muốn cho lão Ngũ, Quốc công gia trở lại thấy phu nhân mình làm thế là có chút quá đáng.

Đại phu nhân lắc đầu nói “Lão gia cho rằng thiếp nhỏ mọn tiếc chút bạc này sao. Thiếp chỉ muốn cho lão ngũ biết, trước kia hắn ở trong phúc mà không biết phúc. Không để hắn trải qua kinh nghiệm lần này thì cả đời lại không nhớ kĩ”.

Quốc công gia cảm thấy lờ mờ hồi lâu nói “Lời này của phu nhân là sao?”

Đại phu nhân lắc đầu nói “Sao Lão gia lại không nghĩ đến, Thượng Đường vì sao lại đi làm việc công vụ, mà còn đi lâu như vậy mới trở về. Tô thị thì đi thôn trang dưỡng bệnh, một năm cũng không trở lại. Sao lại có thể trùng hợp như vậy. Đây là Ôn Uyển muốn dạy dỗ lão Ngũ. Đừng tưởng rằng cái gì cũng là thiên kinh địa nghĩa (lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười)”.

Quốc công gia kinh ngạc nói “Ý phu nhân là Ôn Uyển vẫn còn quan tâm đến lão Ngũ?”.

Quốc công phu nhân gật đầu “Nếu như nàng thật không quan tâm lão Ngũ. Thì không cần phí sức lực lớn như vậy. Thiếp đoán là đứa nhỏ này muốn lão Ngũ phải nếm chút khổ sở. Chờ lão Ngũ nếm mùi đau khổ đủ rồi, để trong lòng hắn thấy hổ thẹn, biết mình sai lầm rồi, có khả năng sẽ giúp đỡ. Dù sao bất kể nói như thế nào, thì đó cũng là phụ thân của nàng. Ở đâu có chuyện nàng có cuộc sống vinh hoa phú quý, lão Ngũ lại có cuộc sống nghèo rớt mùng tơi. Cho dù bên ngoài mọi người không nói cái gì. Nhưng sau lưng vẫn có người nói nàng không có đức hạnh. Ôn Uyển hôm nay quyền cao chức trọng, lại càng chú ý đến thanh danh của mình. Nếu làm quá, sau này sách sử sẽ lưu lại một đoạn thời gian này”.

Quốc công gia cũng cảm thấy những lời phu nhân mình nói rất có lý “Nàng hôm nay có nhiều tiền tài như vậy, cũng không thể vì chút tiền này mà làm xấu thanh danh của mình”.

Đại phu nhân nhắc nhở nói “Cho nên chuyện này lão gia coi như không biết đi. Cứ để cho lão Ngũ chịu đau khổ. Hắn nghĩ rằng nữ nhi tốt như vậy, là phải mắc nợ hắn sao? Người ta chỉ nói con cái là khoản nợ của cha mẹ, còn chưa nghe ai nói qua phụ thân là khoản nợ của nữ nhi. Nếu như không phải hắn làm chuyện quá đáng. Ôn Uyển không bị chọc tức giận, trong gia tộc cũng không có oán khí lớn như vậy. Tộc trưởng đối với Bình gia nhà chúng ta cực kỳ oán hận, đã tức giận nhiều lần với lão gia rồi”.

Quốc công gia sờ sờ lỗ mũi. Vừa nói ra lại thấy có chút tức giận. Gần đây lão tộc trưởng không vừa lòng đã mắng hắn mấy lần. Trong tộc người có ý kiến với bọn họ cũng rất nhiều. Là nên để cho lão Ngũ tự mình chịu khổ đi.

Bình Hướng Hi nằm ở trên giường, mỗi ngày uống thuốc đắng, nửa chết nửa sống, nằm trên giường rên hừ hừ.

Xuân Nương khuyên “Lão gia không nên đau lòng, thiếp đã đi nghe ngóng rồi, Quận chúa đi Ôn Tuyền thôn trang dưỡng bệnh, không bao lâu sẽ trở về. Đến lúc đó đi cầu xin Quận chúa, thì bất luận thế nào Quận chúa cũng không thể không quan tâm đến người cha ruột thịt này. Lão gia cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần dưỡng bệnh đi”.

“Không, không thể đi cầu xin nó. Dù ta có chết cũng không cần phải đi cầu xin nó”. Bình Hướng Hi lập tức quát bảo Xuân Nương im miệng. Lần này mà đi cầu xin nó, thì trên đời này sao lại có phụ thân vô liêm sỉ như hắn. Nên dù có chết đói cũng không thể đi cầu xin nó.

Xuân Nương nhỏ giọng nói “Lão gia, Quận chúa là người rất hiếu thuận. Lần này chẳng qua bị làm tức giận quá. Chờ khi hết giận rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc lão gia đâu. Chỗ chúng ta có không ít người…”

Xuân Nương nhắc như vậy. Bình Hướng Hi nghĩ tới, lúc trước cho dù bị bãi quan cũng không phải lo đến thức ăn ngon, quần áo đẹp, giai nhân rượu ngon, không bao giờ thiếu. Mọi người đều nói hắn mệnh tốt, có một nữ nhi hiếu thuận. Đâu như hiện tại, nhi tử ngay cả một mâm thịt cũng giấu ăn sau lưng hắn, không để cho người làm cha là hắn được ăn. Đây còn là tiểu nhi tử được hắn thương yêu nhất, tại sao lại có thể đối xử với hắn như vậy? Bình Hướng Hi đau khổ không chịu nổi, nằm ở trên giường âm thầm rơi nước mắt.

Xuân Nương lại an ủi hắn một hồi.

Bình Hướng Hi nghe Xuân Nương nói, con gái lớn của hắn cũng do vợ của con trai cả trông coi. Trong bụng rất là khó chịu, gọi con dâu cả đến hỏi “Thanh San hiện tại như thế nào?”

Miêu thị cho rằng Bình Hướng Hi lại nhớ nữ nhi này, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẫn cung kính trả lời “Sau khi bị tộc trưởng đuổi ra khỏi tộc, đã được tướng công thu xếp ở chung viện đã thuê cho mẹ chồng. Để cho thô sử ma ma ngày đêm canh trừng, sẽ không làm ra việc sai lầm gì nữa”.

Sắc mặt Bình Hướng Hi có chút giận dữ “Nếu có gia đình thích hợp thì đem nó gả đi ra ngoài, tránh để ngày đêm lại phải lo lắng. À, gả thật xa đi, đừng để cho người ta biết lai lịch của nó. Ta cũng coi như không hề sinh ra nữ nhi này”. Vốn là Thanh San phải bị dìm lồng heo, sau này lại có chứng cứ chứng minh bị người ta cưỡng bức. Tộc trưởng sau khi thuyết phục mọi người, liền đem Thanh San đuổi ra khỏi tộc, đuổi về ngũ phòng. Vốn đang định đuổi luôn cả Bình Hướng Hi ra khỏi tộc. Nhưng nghĩ đến như vậy thì nịnh hót quá rõ ràng nên tạm thời để đấy.

Miêu thị nghe được như thế, quả thực là thở phào nhẹ nhõm.

Bình Hướng Hi cảm thấy trước đây Miêu thị không như ý mình, không tốt. Nhưng qua lần này, so sánh với Diêu thị thì Miêu thị tốt hơn nhiều. Đây là vợ mà Ôn Uyển chọn cho nhi tử. Lập tức nước mắt lại rơi đầy mặt. Nhịn không được khóc nói “Ban đầu Ôn Uyển nói với ta, con là người tốt, bảo Thượng Kỳ lấy con, ta còn nghĩ rằng nó có ác ý, cố ý hại Thượng Kỳ nên tức giận mắng nó. May là Thượng Kỳ tin tưởng vào Ôn Uyển lương thiện, sẽ không có lòng muốn hại nó. Lúc đó Ôn Uyển nói với Thượng Kỳ, nói cha con mặc dù nhát gan nhưng cẩn thận chặt chẽ, sẽ không đưa tới tai họa. Còn con tuy có thanh danh dữ dằn ở bên ngoài nhưng đối với đệ đệ ruột thịt rất chân thành, bên trong con là người rất tốt, chẳng qua là hư danh sở lụy (ý là bị liên lụy vì thanh danh không tốt). Còn nói con mười tuổi đã có thể quản lý nhà cửa, ngũ phòng cần một người khôn khéo, có khả năng, biết quản lý, có năng lực chống đỡ môn hộ, làm chủ mẫu đương gia như con. Ban đầu ta sống chết không đồng ý thỉnh cầu của Thượng Kỳ, nhưng Thượng Kỳ kiên quyết, tin tưởng tâm địa của Ôn Uyển, còn uy hiếp ta nếu như không đồng ý thì hắn sẽ cả đời không lấy vợ, ta mới bất đắc dĩ đồng ý thỉnh cầu của Thượng Kỳ. Trải qua mấy năm nay cuối cùng Ôn Uyển vẫn đúng. Nó cũng không có ác ý gì, nó thật lòng mong Thượng Kỳ sống tốt, mong ta sống tốt. Không nghĩ đến ta lại hiểu lầm nó. Nữ nhi hiếu thuận như vậy, nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, ta vẫn hiểu lầm trong lòng nó có ác ý, muốn tìm cơ hội báo thù. Không ngờ tất cả đều là lỗi của ta, là ta đã sai rồi”. Nghĩ lại những điều Ôn Uyển đã viết trong đơn kiện, nghe tiếng cha, vui mừng khôn xiết. Càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ càng hối hận. Nước mắt rơi đầy mặt. Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận để uống a!

Miêu thị lần đầu nghe được chuyện này, nàng vẫn nghĩ rằng trước đây là do Ôn Uyển nghe được thanh danh của nàng, nên cố ý giới thiệu nàng cho Thượng Kỳ, để đem lại tai họa cho Ngũ phòng, báo thù rửa hận. Nàng lúc ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng sau khi gả tới đây, Thượng Kỳ đối xử với nàng rất tốt, quan tâm chăm sóc từng tý một. Mặc dù mẹ chồng đối xử với mình rất tồi tệ, cha chồng thì gây trở ngại với mình. Nhưng vì tướng công lúc nào cũng đứng bên cạnh mình, quả thật cũng không cảm thấy khổ một chút nào cả. Nhưng bây giờ lại nghe được lời giải thích của chuyện lúc đó.

Trong lòng Miêu thị vừa chua xót, vừa cảm động. Chua xót là mình chịu nhiều khổ cực như vậy, không nói chuyện mẹ chồng đối xử tồi tệ với mình, cha chồng nói mình gây trở ngại, nàng không phải là không biết nguyên nhân của chuyện này, chẳng qua chỉ giả bộ làm như không biết mà thôi. Cảm động là bởi vì không ngờ Ôn Uyển có thể biết được nội tâm của mình, lại còn nói tốt với Thượng Kỳ giúp mình. Nàng biết rõ, lấy danh tiếng lúc đó của mình thì không thể có chuyện hôn nhân tốt đẹp. Nàng còn tính cả đời không lấy chồng. Đến Bình gia mặc dù có một mẹ chồng hung dữ, không phải người ta thường nói chịu đựng mười năm con dâu sẽ thành mẹ chồng sao? Mặc dù thường xuyên bị khinh bỉ, nhưng Thượng Kỳ che chở cho nàng, đối xử với nàng rất tốt lại ôn nhu chăm sóc, cũng không phải là người hiếu thuận một cách ngu ngốc. Có tướng công tốt như vậy, dù nàng ăn khổ nhiều hơn nữa, buồn phiền nhiều hơn nữa cũng đáng.

Trở về phòng, chờ Thượng Kỳ trở lại, hỏi xem những lời cha chồng nói có đúng hay không? Thượng Kỳ gật đầu, Miêu thị không tin hỏi, chàng cứ như vậy tin tưởng Ôn Uyển sẽ không hại chàng sao?

Thượng Kỳ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ “Nếu Ôn Uyển quả thật muốn báo thù, nàng chỉ cần cầu xin Tiên hoàng, không cần chứng cớ gì, chỉ riêng chuyện bạc đãi, tổn hại nàng thôi, cũng có thể đem toàn gia chúng ta chém đầu. Nhưng nàng không làm như vậy, mỗi khi có cái gì tốt cũng sẽ đem đến cho cha. Ta biết thật ra thì nàng cũng chỉ mong cha có thể thương yêu nàng. Nhưng cha lại có thành kiến quá sâu với Ôn Uyển. Luôn cảm thấy Ôn Uyển sẽ làm hại đến cha. Ta khuyên rất nhiều lần cũng không được. Nếu quả thật nàng có ý xấu, cha đã chết tám lần mười lần rồi. Còn chúng ta thì không biết bây giờ đang ở nơi nào. Chẳng qua không ngờ vẫn đi đến một bước này”.

Miêu thị nói tới lời của Bình Hướng Hi là muốn gả Thanh San đi. Rất rầu rĩ nói “Cha bảo chúng ta tìm nhà chồng cho Thanh San, chàng xem có nhà nào tốt không”.

Thượng Kỳ đối với muội muội này, bây giờ cũng tức giận không thôi “Tộc trưởng cũng có nói với ta, mặc dù ban đầu là nam tử kia cưỡng bức nó, nhưng sau này là nó tự nguyện. Sở dĩ giữ lại mạng của nó, là do không muốn liên lụy đến danh tiếng của những nữ nhi khác ở Bình gia. Nếu cha đã nói vậy thì đem nó gả đến vùng khác đi. Dù sao người bên ngoài cũng không biết lai lịch của nó. Giữ lại nó ở đây nhất định sẽ gây họa”.

Tốn tâm tư để ý, cũng tìm được nhà gả Thanh San đi. Miêu thị gả Thanh San cho một hộ thương nhân. Người này là do đệ đệ của Miêu thị giới thiệu. Chính thê trong nhà đã chết, nhà ở bên ngoài, cách đây cả ngàn dặm. Miêu thị không ngờ nhà thương nhân lại đưa sính lễ tới, mình lại thêm mấy lượng bạc, đặt mua thêm chút đồ, cứ thế đưa Thanh San gả ra ngoài. Ngày thứ ba sau khi gả ra ngoài, Thương nhân nọ liền dẫn theo Thanh San về quê.

Về phần An thị, vì tiết kiệm một phần tiền nên đón bà ta trở về. Nhưng để bà ta sống ở một phòng hẻo lánh. Còn không cho Bình Hướng Hi biết.

Qua năm mới, đến tháng giêng. Thượng Kỳ yêu cầu ở riêng. Bình Hướng Hi lập tức đồng ý. Nói là ở riêng tức là không qua lại. Bởi vì không còn có cái gì để phân chia nữa, ngay cả nhà cũng không phải là của bọn họ.

Sau khi phân gia, Miêu thị không có hành động gì, Diêu thị lại đi trước một bước, chặn bít cửa viện thông với nhà họ lại.

Xây cũng đã xây rồi, Miêu thị còn ước gì xây sớm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.