Tháng ba, Ôn Uyển trở về kinh thành. Vừa mới trở về Ôn Uyển lại bận
rộn. Hiện tại ngân hàng Quảng Nguyên ngày càng phát triển tốt, mơ hồ có
thể lớn như tiền trang rồi. Nếu không phải Ôn Uyển không có ý muốn mở
rộng lớn, hôm nay ắt hẳn đã trở thành ngân hàng tư nhân bậc nhất rồi.
Nhưng cũng không phải chờ bao lâu nữa.
Còn ba con thuyền ở cửa biển, giờ đã không đủ dùng, hiện tại định
đóng thêm ba chiếc nữa. Nguồn hàng đã có, cần nàng phải đến chỉ đạo. Ôn
uyển có cảm giác như mình đã trở về hiện đại, so với hiện đại còn có thế lớn hơn nhiều, ở hiện đại nàng chỉ là một trong hai bá chủ. Hiện tại
thì nàng một tay che trời.
Năm đó Ôn Uyển không có tiếp nhận quầy hàng đó, một trong những
nguyên nhân chủ yếu là nàng không chỉ biết việc này cần phải có thế lực
một tay che trời, còn phải có năng lực điều khiển người phía dưới, còn
phải có xã giao nữa. Nàng biết rất rõ nàng chỉ có đủ điều kiện đầu tiên, điều kiện thứ hai, thứ ba nàng còn chưa đủ. Nhưng bây giờ đã khác,
quyền hành nắm ở trong tay nên căn bản nàng không sợ người phía dưới
không nghe lời. Về phần xã giao, giờ chỉ có người khác đi cầu nàng làm
gì có chuyện nàng phải đi cầu người khác. Nên Ôn Uyển làm việc này rất
thuận buồm xuôi gió.
Ôn Uyển trở về không lâu, Ngọc Tú đã cho người đem đến tặng không ít
đặc sản địa phương cho Mai nhi. Mai nhi nhìn những thứ đó rồi bảo để
đấy.
Bình nhi cẩn thận nói “Phu nhân, Cố phu nhân cũng có hiềm khích với
Quận chúa. Dường như đã tuyệt giao. Cũng không biết lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Mai nhi không muốn nói đến đề tài này nữa “Ôn Uyển không thể vô duyên vô cớ cư xử như vậy. Ai, thôi. Đừng đề cập đến chuyện phiền lòng này
nữa. Liên tiếp những chuyện xảy ra thế này, chắc là trong lòng Ôn Uyển
khó chịu lắm”.
Bình nhi cũng khó hiểu nói “Phu nhân, có thể giữa Quận chúa và tiểu
thư Y Y cùng Chiêu Dung phu nhân có tồn tại hiểu lầm gì chăng? Qua một
thời gian ngắn là tốt thôi”.
Mai nhi than thở một tiếng nói “Ở đâu có nhiều hiểu lầm như vậy. Tất
nhiên là bên trong đã có nguyên nhân gì đó. Nếu không Ôn Uyển cũng sẽ
không tuyệt giao. Bản thân ở địa vị cao sẽ càng ngày càng gặp phải nhiều tính toán. Ngay cả những người thân thiết ở bên cạnh cũng không ngoại
lệ. Đưa bái thiếp qua đó. Ta sẽ sang thăm nàng một chút”.
Chỉ cần Ôn Uyển không đi hoàng cung, khi Mai nhi đưa bái thiếp đến thì nhất định sẽ gặp. Ngày thứ hai đã thấy Mai nhi đến đây.
Mai nhi nhìn thấy khí sắc Ôn Uyển rất tốt liền nói “Ta thấy dường như mập hơn năm ngoái một ít thì phải”
Ôn Uyển ‘a’ một tiếng. Vội vàng để cho người mang gương đến, vừa nhìn vào trong gương, vừa lẩm bẩm nói không có mập a, vẫn vậy a. Ôn Uyển bị
ảnh hưởng của hiện đại nên không hi vọng mình mập.
Thấy Ôn Uyển hành động như vậy, làm Mai nhi cười đến đau cả bụng. Hạ
Dao cũng không nhịn được cười. Còn chưa nhìn thấy hành động trẻ con này
của Quận chúa nhà nàng.
Mai nhi xoa bụng của mình nói “Mập chút là tốt. Mập thêm một chút
nhìn càng đẹp. Mới một thời gian không gặp, đã dọa ta một trận rồi.”
Ôn Uyển liền cười nói “Cái này không phải là đã làm cho ngươi vui vẻ
một hồi sao? Sao không đem cả tiểu Hổ và tiểu Báo đến a! Ngươi không
mang chúng nó đến, ta đỡ tốn hai đại hồng bao”.
Vẻ mặt Mai nhi hối hận, vội vàng kêu lên “Bình nhi mau sai người nhắn trở về phủ. Cho người đem Hổ ca nhi và Báo ca nhi đến đây. Tới lấy đại
hồng bao a”. Dáng vẻ kia làm cho người ta thấy đều rất vui vẻ, khiến cho không khí thêm chút vui mừng.
Ôn Uyển nói “Bình thường bận rộn như vậy, hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến đây chơi?”
Mai nhi oán trách hai tiếng nói “Ngươi mà cũng dám nói những lời này. Tự mình tránh đến thôn trang hưởng phúc. Lại còn có ý nói ta quên mất
ngươi. Ngươi không biết ta hâm mộ ngươi nhiều như thế nào đâu. Thật muốn chân chính như ngươi, cả mùa đông ở thôn trang, rảnh rỗi, thanh nhàn”.
Nhưng chuyện ở phủ Quốc công nhiều như vậy lại còn phải chăm sóc hai hài tử. Nàng nơi nào có thời gian rảnh rỗi.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, tán gẫu một chút chuyện trong kinh
thành. Mai nhi kể đến chuyện của ngũ phòng Bình gia. Ôn Uyển đã lâu
không nghe được tin gì của bọn họ. Biết được Bình Hướng Hi bây giờ vẫn
bệnh nằm trên giường. Nửa chết nửa sống. Thượng Kỳ phải đi làm chưởng
quỹ cho người ta.
Những tin tức này Hạ Dao cũng biết. Chẳng qua Ôn Uyển không hỏi nên Hạ Dao không nói. Ôn Uyển cũng không muốn tốn tâm tư đi hỏi.
Mai nhi nói “Bệnh chết cũng xứng đáng. Nhưng Ôn Uyển, dù ông ta quá
đáng như thế nào, hay đã cắt đứt quan hệ. Cũng vẫn là phụ thân ruột thịt của ngươi. Nếu như thật sự ông ta không có tiền chữa bệnh, để bị bệnh
mà chết. Sau này kiểu gì ngươi cũng bị lên án, vẫn nên xử lý cẩn thận
một chút”.
Chân mày Ôn Uyển giật giật “Tám phần là vị gia kia của ngươi nói phải không? Ngẫm lại từ khi quen biết, hắn chẳng bao giờ nói lời có ích. Yên tâm đi, trong lòng ta biết tính toán”.
Mai nhi suy nghĩ kỹ, vẫn là đem chuyện hôm qua nói với Ôn Uyển “Ta
biết ngươi không để ở trong lòng. Nhưng ta cảm thấy, ta có lỗi với
ngươi. Ai, nếu không phải bởi vì ta. Ngươi sẽ không bị Hoàng Thượng
trách mắng, còn phải đóng cửa ở nhà tự suy xét”.
Ôn Uyển cười cười “Đã là chuyện qua lâu rồi. Bây giờ ta ngày ngày bận rộn muốn chết. Ở đâu có thời gian suy nghĩ những chuyện này. Ngươi đừng đau lòng. Chuyện ta tự mình làm, bị mắng một trận là đúng rồi. Thôi,
ngươi đừng tự cảm thấy có lỗi nữa. Thật không sao mà. Con người sống
trên đời đều như vậy, đừng tự mình buồn phiền làm gì”.
Ôn Uyển thấy mặt của Mai nhi vẫn còn áy náy, liền thử chuyển sang
chuyện khác. Thời gian trôi qua lâu, thì mọi chuyện cũng rơi vào dĩ
vãng. Cho nên cố ý trêu đùa “Thế nào, vị gia nhà ngươi có phải gần đây
lại mới nạp thêm mỹ nhân vào cửa phải không ? Nạp thêm bao nhiêu a? Có
phải lại trúng mỹ nhân kế hay không?”. Vẻ mặt tỏ ra chế nhạo nói.
Mai nhi nhìn dáng vẻ bát quái của Ôn Uyển, liền tức giận nhào tới,
lấy tay cù Ôn Uyển, làm cho Ôn Uyển xin tha liên hồi, lúc này Mai nhi
mới ngừng lại nói “Ngươi đang cười trên nỗi đau khổ của người khác sao?
Tương lai sẽ đến lượt ta giễu ngươi, cả vốn lẫn lời tính luôn một thể”.
Ôn Uyển bĩu môi nói “Đáng tiếc ngươi không đợi được đến ngày đó đâu.
Trong tương lai, nếu trượng phu của ta mà giống La Thủ Huân. Thì không
có gì để nói nữa, dám trêu hoa ghẹo nguyệt, ta sẽ biến hắn thành thái
giám luôn. Nhưng ngươi đã gả cho tên La Thủ Huân không có thuốc nào chữa được thì phải chịu, mà hắn vẫn còn có một bản lĩnh, ngươi không biết,
tên đó cách xa ba dặm vẫn có thể ngửi thấy hương thơm của mỹ nhân, bản
lãnh không nhỏ a”.
Mai nhi nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ La Thủ Huân của Ôn Uyển, nhớ lại
ngày xưa La Thủ Huân vẫn nói Phất Khê suốt ngày nói hắn thế nọ, nói hắn
thế kia, dáng vẻ rất thích thú. Cười nói “Nhắc đến chuyện nhàm chán này
làm gì, dường như đời trước hắn chưa từng được thấy mỹ nhân vậy. Ta đoán nhất định đời trước hắn là hòa thượng, nếu không ở đâu có chuyện cứ
nhìn thấy mỹ nhân là không làm được gì. Trước kia còn đỡ, hiện tại càng
ngày càng không thành hình dạng gì nữa. Giờ ta cũng lười quản, không
muốn nói chuyện với hắn nữa. Cũng may không có dẫn về nhà. Nhưng nghĩ
lại ta thật sự hâm mộ ngươi”.
Ôn Uyển kỳ quái hỏi “Hâm mộ ta? Hâm mộ ta cái gì?”
Mai nhi vui tươi hớn hở nói “Ngươi không biết đâu, mỗi khi đến ngày
giỗ của ngươi (ý nói ngày giỗ của Phất Khê), hắn đều cùng thế tử phủ
Thuần vương đi đến Hoàng Giác Tự dâng hương cho ngươi, hàng năm vào ngày tết của quỷ cũng không quên đốt cho ngươi một đống vàng, đồ mỹ kim quý
giá xếp thành chồng lớn mà đốt, mỹ nhân cùng nhà lớn một năm đốt không
ít đấy! theo ta biết thì nhà lớn có đến mười mấy nhà, đủ cho ngươi dùng
thoải mái. Ha ha. Phất Khê. Thế nhà cửa ở có thoải mái hay không?”
Lời nói của Mai nhi làm Ôn Uyển rùng mình một cái. Lông tơ của Ôn
Uyển dựng hết lên nói “Ngươi đừng có nói chuyện dọa người như vậy được
hay không? Cái gì mà đi dâng hương cho ta, sau này ngươi không được nói
chuyện như thế này với ta nữa. Thật là làm ta sợ muốn chết. Ta còn chưa
có chết đâu, đốt tiền vàng cho quỷ đi”
Mai nhi thở dài một cái nói “Lại nói về chuyện này. Ta còn chưa bao
giờ thấy hắn sâu nặng với nữ nhân nào như vậy a. Đúng là, người sống còn không bằng người chết a”. Nói xong nhìn Ôn Uyển cười không ngừng.
Ôn Uyển cố ý làm ra vẻ run run, đứng dậy tỏ vẻ muốn đuổi người về,
nói “Trở về đi, nhanh chóng về nhà người đi. Biết rõ là ta nhát gan, lại còn đến dọa ta”.
“Nếu gan ngươi nhỏ thì đã không phải là một nhân vật lớn như vậy rồi. Ôn Uyển, nói thật ta rất hâm mộ ngươi. Có huynh đệ tốt như vậy, nếu để
họ biết ngươi còn sống, không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu ? Tại sao
ngươi không thể nói cho bọn hắn biết? Có chuyện gì không nên sao?”
Ôn Uyển lắc đầu nói “Chuyện này không nên nói, chờ đến lúc thì tự nhiên lộ ra ngoài ánh sáng thôi”.
Mai nhi khẽ thở dài nói “Những năm này, ngươi đã làm đủ chuyện cho
Thế tử Thuần vương rồi. Nếu không phải có ngươi, tước vị của hắn làm sao giữ được, cuộc sống có thể trôi qua an bình như vậy sao? Nhưng hắn lại, aiz….”
Ôn Uyển không để ý nói “Những chuyện đã qua, thì nói lại có ý nghĩa
gì nữa. Cuộc sống hôm nay của hắn trôi qua tốt là được rồi. Được rồi.
Không nói những chuyện không vui này nữa. Ta nói tại sao lúc đặt tên
ngươi không có ý kiến gì một chút vậy. Tiểu lão hổ còn dễ nghe, nhưng mà tiểu báo tử quả thật không dễ nghe một chút nào cả. Cái tên La Thủ Huân kia, sao lại đặt tên tục khí vậy chứ ? Văn hắn không tinh thông, nhưng
ngươi chẳng lẽ cũng không tinh thông văn a. Đừng để lần sau ngươi sinh
khuê nữ, hắn lại gọi con cừu nhỏ, tiểu miêu nữ, đến lúc đó ngươi chỉ có
khóc thôi”.
Mai nhi đúng là đau đầu “Aiz, không nên nói với ta chuyện này. Nhắc
đến thì ta lại nhức đầu. Có điều tên của khuê nữ, sau này sẽ để cho ta
đặt. Ngươi biết đặt tên như vậy, đến lúc đó giúp ta xem tên để đặt một
chút”.
Đầu của Ôn Uyển lắc như lục lạc nói “Ta không có năng khiếu đặt tên, ngươi đừng tìm ta”.
Mai nhi cười hớn hở nói “Ta cảm thấy tên Mộng Tuyền cùng Mộng Lan
ngươi đặt nghe rất êm tai. Ngươi khiêm nhường quá, không muốn hỗ trợ cho ta thì cứ nói thẳng. Hai người nói chuyện một lúc lâu như vậy, dùng
xong bữa trưa thì Mai nhi mới trở về.
Bình nhi ở bên cạnh nói “Phu nhân, đúng là cứ lo lắng vô ích. Nhìn
Quận chúa thì căn bản không để những chuyện này ở trong lòng”.
Mai nhi nghe thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng. Thật ra nàng rất hâm mộ Ôn Uyển, Ôn Uyển muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cuộc sống trôi qua rất thoải mái. Cũng như nàng ấy nói, sau này trượng phu chỉ có thể có mình
nàng ấy, không được có nữ nhân khác. Cũng chỉ có Ôn uyển mới dám nói như vậy. Ngay cả là công chúa cũng phải chuẩn bị mấy nha đầu thông phòng
cho phò mã.
Khẩu khí Ôn Uyển thật lớn. Khiến Bạch Thế Niên rất buồn bực là hiện
tại trên dưới trong quân đều nói: Tướng quân anh minh thần vũ của bọn họ bất lực. Nếu như không bất lực thì tại sao lại để mỹ nhân yểu điệu ở
nhà, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong quân doanh, không trở về phủ tướng quân. Về phần nói là phải giữ đạo hiếu, lấy cớ như vậy, ai nguyện sẽ
tin tưởng a! Bỏ mặc mỹ nhân yểu điệu không cần, tình nguyện có cuộc sống như hòa thượng. Đối với những kẻ hai mắt vừa thấy mỹ nhân liền sáng lên mà nói, không ai tin chuyện này cả.
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đã ẩn ý nói nhiều lần, Bạch Thế Niên
lại coi như không nghe thấy gì cả. Kể cả Diệp Tuân cũng trêu ghẹo vài
lần. Nhưng sau đó lại bị Bạch Thế Niên trừng trị, nên không dám khuyên
gì nữa.
Lúc không có ai bên cạnh, Bạch Thế Niên thường xem thư của Đại quản
gia gửi đến. Thấy cuộc sống của Ôn Uyển trôi qua ngày càng thuận buồm
xuôi gió. Nhưng mà qua năm mới Ôn Uyển đã mười tám rồi, cũng phải thành
hôn rồi.
Có đôi khi Bạch Thế Niên cảm thấy, Ôn Uyển thành thân cũng tốt. Ít
nhất hắn không cần phải tuân thủ lời hứa kia nữa, Bởi vì người không giữ lời trước không phải là hắn, đối với hắn coi như là giải thoát. Nhưng
chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy, thì Bạch Thế Niên sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Thậm chí có những lúc trong nháy mắt kích động, hắn muốn viết thư hỏi thăm Ôn Uyển. Nhưng lại cảm thấy mình làm chuyện ngu ngốc. Phải vậy thì như thế nào, mà không phải vậy thì như thế nào ?
Tin đồn như vậy khi Hạ Dạo biết, tất nhiên sẽ truyền đến tai của Ôn Uyển. Ôn Uyển ngồi tựa vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà.
Hạ Dao nhẹ giọng nói “Quận chúa, người làm sao vậy?”
Ôn Uyển nhỏ giọng nói “Hạ Dao, ta không muốn biết tin tức của hắn. Tại sao ngươi nhất định cứ phải nói cho ta biết ?”.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển nói “Quận chúa, nô tỳ không muốn Quận chúa cứ
kiên quyết giữ ý kiến của mình. Nô tỳ sợ, người bỏ lỡ rồi sẽ hối hận”.
Tay Ôn Uyển nhẹ nhàng chạm vào chén Bạch Ngọc. Chén Bạch Ngọc sáng
bóng thanh khiết, làm người ta hướng đến sự thuần khiết “Hạ Dao, ngươi
vẫn nói là không muốn ta kiên quyết giữ ý kiến của mình. Chẳng lẽ ngươi
không biết, cho dù ta đồng ý thì cậu Hoàng Đế có chịu hay không? Dựa vào thân phận của ta và Bạch Thế Niên, cho dù Cậu Hoàng Đế có sủng ái ta
hơn nữa, Ngươi cho rằng cậu Hoàng Đế có thể yên tâm sao?”. Một người tay cầm quân quyền, trong suy nghĩ của Hoàng Đế sẽ là người sau này trấn
giữ biên quan. Một người tay cầm món tiền khổng lồ, tương lai sẽ nắm
kinh tế Đại Tề trong tay. Hai ngươi kết hợp lại, làm sao Hoàng Đế có thể yên tâm ngủ được. Cho dù nàng dùng mạng của mình cứu Hoàng Đế, nàng
cũng không có lòng tin làm cho Hoàng Đế yên tâm được. Trong Hoàng gia
vẫn nói đến quyền thế, lợi ích trước hết, tình cảm ở Hoàng gia mới thật
là một thứ xa xỉ.
Con ngươi của Hạ Dao co rụt lại, đôi môi run run thật lâu, cuối cùng
nhìn Ôn Uyển quyết định nói “Cái này thì phải xem Quận chúa nhìn vào
trái tim của mình có muốn hay không? Năm đó chuyện của Yến Kỳ Hiên tiên
hoàng cũng đâu có đồng ý. Nhưng Quận Chúa vẫn nhất quyết không từ bỏ,
cuối cùng để cho Tiên hoàng phải đồng ý. Chỉ xem trong lòng Quận chúa có muốn hay không thôi”.
Ôn Uyển thở dài nói “Yến Kỳ Hiên và Bạch Thế Niên không giống nhau.
Yến Kỳ Hiên mặc dù có địa vị cao quý, nhưng bản thân hắn chỉ quần là áo
lượt, không có năng lực gì, căn bản không gây uy hiếp. Còn Bạch Thế Niên thì lại khác, hắn vốn là đại tướng quân, trong tay nắm trọng quyền. Nếu như Cậu Hoàng Đế biết chuyện này, ngươi cho rằng Cậu Hoàng Đế sẽ đáp
ứng sao? Kể cả công lẫn tư thì Cậu Hoàng Đế cũng sẽ không đồng ý. Cho dù đồng ý nhưng tai họa ngầm cũng rất lớn”. Về công thì sự kết hợp của hai người sẽ gây uy hiếp rất lớn cho Hoàng Đế, Hoàng Đế tất nhiên không hy
vọng chuyện này xảy ra. Về tư mà nói, Hoàng Đế yêu thương nàng như nhi
nữ ruột của mình. Cũng vì như thế Hoàng Đế càng không nỡ đem nàng gả đi
để sống cuộc sống gần như là quả phụ.
Môi Hạ Dao mấp máy, một lúc sau thì nói “Nô tỳ tin tưởng chỉ cần Quận chúa có lòng, nhất định có thể tìm được biện pháp để cho Hoàng Thượng
yên tâm đồng ý”.
Ôn Uyển cúi đầu, nhìn vào chén Bạch Ngọc đang cầm trên tay.
Hạ Dao không im lặng mà tiếp tục nói “ Quận chúa, nam nhân như vậy,
trong vạn người mới khó khăn tìm được một người. Quận chúa, nô tỳ hy
vọng người có thể nghĩ lại, không nên chần chờ mà bỏ qua, rồi sau này
lại hối hận. Quận chúa, nô tỳ thật không rõ, người không thử thì làm sao biết được Bạch Thế Niên là người không đáng tin. Quận chúa, một người
đàn ông có thể chịu được người khác châm chọc như thế, nam nhân như vậy, trong vạn người khó tìm được lắm. Quận chúa, nô tỳ thật sự lo sợ người
sẽ bỏ lỡ”.
Ôn Uyển đặt chén Bạch Ngọc xuống. Đứng ở trong sân, nhìn cây lựu đến
xuất thần. Tiếp theo Ôn Uyển trở lại thư phòng bày bàn cờ, từng quân cờ
từ từ hạ xuống. Hạ đến một nửa lại lắc đầu, xóa cả bàn cờ rồi xếp lại.
Lại tiếp tục chơi, cầm quân cờ hạ xuống lại thôi. Ôn Uyển khẽ than thở
“Không phá được thế cục, chỉ biết đặt mình ở hiểm địa, người đã chết thì nói chuyện gì cũng chỉ vô ích”.
Ôn Uyển lại một lần nữa bắt đầu hạ cờ chơi lại, nhưng cờ hạ được một
nửa lại không tiếp tục hạ được nữa. Nhìn lại cả bàn cờ, lại bỏ quân cờ
bằng bạch ngọc xuống. Nàng đứng lên đi tới bàn đọc sách, cầm lấy bút,
nhúng đầy mực, nặng nề viết xuống trên giấy “Vợ chồng son vĩnh kết đồng
tâm, nắm tay nhau, sống đến bạc đầu” Ôn Uyển nhìn chữ viết trên tờ giấy
trắng, nhẹ giọng nói “Bạch Thế Niên, ta tin tưởng ngươi so với ta còn
đắn đo nhiều hơn. Bởi vì ngươi còn phải chấn hưng gia tộc. Bạch Thế
Niên, ta cho ngươi cơ hội, có thành hay không, có thể phá giải cục diện
này hay không, thì phải xem ngươi có nghị lực này không”.
Hạ Dao cho rằng Ôn Uyển đã dao động, vậy mà ngược lại chẳng truyền
tin gì lại cho nàng cả. Ôn Uyển cũng không có hàng động gì hết.
Hạ Dao có chút nản lòng. Quận chúa nhà nàng thật là một người sắt đá.