“Ta cũng thấy có cảm giác như vậy. Lần trước hắn gặp chúng ta, không
nói đến thái độ, ánh mắt kia, dường như hắn đã gặp chúng ta rồi. Còn có, quả thật có chút quái dị, lẽ ra với thân phận của chúng ta hắn nên giao hảo cùng chúng ta mới đúng. Dù không có giao tình tốt, cũng không nên
đắc tội mới phải, xuất thân là thế tử gia của một vọng tộc, không thể
nào không biết quan hệ lợi hại trong đó, nhưng hắn lại cứ thản nhiên mà
đi một con đường riêng. Hơn nữa nhìn ánh mắt kia, rõ ràng là đã sớm gặp
mặt ta. Chẳng qua kỳ quái chính là, ta làm sao một chút ấn tượng cũng
không có.” Yến Kỳ Huyên cũng có chút kỳ quái.
Ôn Uyển cùng hắn tiếp xúc rất ít, lúc trước chẳng qua là vội vã gặp
qua một lần, cũng chỉ là chợt lướt qua thôi. Cho nên, hắn đối với Ôn
Uyển không quá quen thuộc.
Tào Tụng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý “Ta cũng gặp mặt hắn mấy lần, hắn có phản ứng như thế cũng rất bình thường. Ta không cảm thấy có vấn đề
gì ở bên trong a!”
“Cho nên nói, tiểu tử này tà môn. Ta thấy cách hắn xa một chút là tốt nhất. Hắn bị bắt cóc còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì trở lại,
không đến hai ngày đã như không có chuyện gì xảy ra, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được .” Từ Trọng Nhiên đặt ra quyết tâm này, cách xa quái thai kia một chút mới tốt.
“Phất Khê, ngươi thật sự là quá tốt. Ta thật cao hứng, cám ơn ngươi,
Phất Khê.” Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên nói chuyện bừa bãi , điên cuồng ,
cũng không có để ý đến hắn. Vào phòng học, để quyển sách xuống.
Yến Kỳ Hiên lần đầu tiên được nhìn mấy thiếu niên được coi là tài tử, ở trước mặt Phất Khê bị ăn nghẹn, cái sự đắc ý này không thể diễn tả
bằng lời được. Trước kia người khác đều nói hắn quần áo lụa là, nhưng
Phất Khê tình nguyện làm bạn cùng kẻ quần áo lụa là như hắn, cũng không
thèm để ý tới mấy người đó, để cho hắn bất giác cảm thấy thật là có mặt
mũi.
Trải qua chuyện lần này, danh tiếng xấu Giang Thủ Vọng xấc láo lớn
lối, không biết trời cao đất rộng đã lan truyền đi ra ngoài. Có người
nói là hắn giả thanh cao, có người nói là hắn ngu xuẩn, còn có người nói hắn là ngu. Còn nói hắn ban đầu bị bắt cóc cũng là đáng đời. Dĩ nhiên,
cũng có người nói hắn rất thông minh. Nhưng những chuyện này đối với Ôn
Uyển cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ôn Uyển sai Băng Dao đi điều tra, Băng Dao cuối cùng cũng đưa tới kết quả.
“Công tử, đây là tất cả tài liệu về Từ Trọng Nhiên mà người muốn.” Ôn Uyển lấy tài liệu tới đây, nhìn kỹ, đúng là có ý nghĩa.
La thị quả nhiên là người có thủ đoạn, La thị Thập Nương là thứ nữ
của Lục lão gia, cũng là thứ muội đã qua đời của La thị. Vào cửa hơn bảy tháng, đã sinh non được một tiểu tử mập mạp. Hiện tại có hai đứa con
trai vị trí đã vững chắc. Cũng may Khúc thị cũng không phải là ngồi
không, nhưng là nàng chỉ sinh được một nữ nhi nên lo lắng vị trí chưa
được vững chắc. Hiện tại, Trấn Nam Hầu phủ đã do nàng cùng Khúc thị hiệp trợ nhau quản lý nội viên Trấn Nam Hầu phủ.
Nữ nhân này sau khi thoát khỏi chuyện như vậy, vẫn rất được Trấn Nam
hầu sủng ái. Trấn Nam hầu kia đem nàng xem như bảo bối mà đối đãi, La
thị có năng lực có thủ đoạn, lại có hai đứa con trai chống lưng. Bác
cùng biểu ca lại có quyền thế, nên ở Trấn Nam Hầu phủ địa vị vững chắc.
Ôn Uyển nghĩ tới Từ Trọng Nhiên năm nay đã mười ba tuổi rồi, cũng
còn chưa chính thức được phong thế tử gia. Nói vậy La thị ở sau lưng đã
dùng không ít lực. Nhưng đáng tiếc chính là, cho dù dùng lực thế nào.
Con trai của nàng là con vợ kế, chỉ cần Từ Trọng Nhiên không chết, con
trai của nàng sẽ vĩnh viễn không thể thượng vị. Ngược lại có thể nói,
sống bên cạnh một người khôn khéo cực độ lại âm tàn ác độc như vậy.
Nhưng Từ Trọng Nhiên cũng không có bị thiếu cánh tay hay thiếu cái chân
nào, cũng không bị ngu ngốc, hảo hảo mà sống, còn có thể trở thành một
trong ngũ tài tử kinh thành, còn sắp xếp để muội muội được đặt nuôi ở
bên cạnh tổ mẫu, kỳ thực tâm trí cùng thủ đoạn này, có thể thấy được
chính là hạng nhất.
Ôn Uyển nghĩ tới đây. Nếu không phải ban đầu mình đã giúp một tay
thúc đẩy. Tin tưởng rằng cuộc sống hiện tại của Từ Trọng Nhiên tuyệt đối sẽ không được dễ chịu như thế. Cho nên tính đúng ra Ôn Uyển cảm thấy
nàng có thể coi là một nửa ân nhân của cái tên Từ Trọng Nhiên kia .
Dĩ nhiên. Đối với năng lực của hắn, Ôn Uyển cũng đã biết từ rất sớm.
Có thể biến nàng làm thành con cờ để dùng cho đến bây giờ, trừ có ông
ngoại hoàng đế ra, thì Từ Trọng Nhiên vẫn là người đầu tiên. Mà làm cho
Ôn Uyển kinh ngạc chính là, người này thế nhưng cùng phe với Yến Kỳ
Huyên. Ông ngoại Từ Trọng Nhiên chính là Lục lão gia La gia, Lục lão gia La gia là cậu ruột của Triệu vương, chuyện này cả kinh thành đến tên
khất cái cũng biết. Nhưng hắn lại giống như huynh đệ với Yến Kỳ Huyên,
người này là một người không đơn giản .
“Phất Khê, Phất Khê ngươi đang làm cái gì ở đây?” Yến Kỳ Hiên chạy
nhanh đi vào, Ôn Uyển nhìn hắn đầu đầy là mồ hôi, liền đem đồ đang cầm
để xuống một bên. Sai người hầu đi lấy khăn lông cho hắn lau mồ hôi.
“Còn nói ta cái gì là phong độ của gia đình, nhìn lại ngươi một lần
đi, chạy cái gì mà chạy.Trời thì nóng như thế này, vừa chạy không phải
là toát mồ hôi à.” Ôn Uyển tức giận nói.
“Phất Khê, ngươi lau cho ta.” Yến Kỳ Hiên lôi kéo tay Ôn Uyển, dường như làm nũng kêu.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng vô lại của hắn, cười cầm khăn lông, lau cho hắn. Ôn Uyển không nhìn thấy Yến Kỳ Hiên được như ý len lén mỉm cười chiến
thắng sau lưng. Lau cho hắn xong, đã nghe hắn nói phía ngoài gần đây lại có chuyện gì mới mẻ.
” Tên La Thủ Huân kia nói, ngày mai mời chúng ta đi đến Cẩm Tú Lầu ăn bữa tiệc lớn.” Ôn Uyển nghe, tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân bộ dạng u sầu, kỳ quái hỏi “Tại sao, mặt mày ủ rũ” Người này từ trước đến giờ là một người khá vô tâm, có rất ít
chuyện có thể khiến hắn phiền não.
“Khụ, hiện tại triều đình tranh đấu càng ngày càng nghiêm trọng. Cũng không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, vì sao lại không mau mau lập
lên thái tử. Lập lên thái tử rồi, người phía dưới cũng sẽ không tán
loạn tìm kiếm con đường của mình như vậy, đều ở kia vọng tưởng Kình
Thiên công, cũng không muốn nghĩ, Kình Thiên công kia đâu có dễ làm như
vậy. Cũng không sợ sẽ bị mất mạng của cả nhà” La Thủ Huân giọng căm hận .
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Uyển trong lòng cả kinh.
“Hoàng đế xác định rõ ràng vị trí thái tử, mấy vị Vương gia càng đấu
lợi hại, quan viên phía dưới, đều ở đứng thành hàng. Hiện tại có rất
nhiều quan viên trong tối ngoài sáng ngầm đến đầu phục mấy vị Vương gia. Ngày hôm qua, Thạch Ngự Sử dâng tấu tố cáo Tổng đốc Sơn Tây tham ô nhận hối lộ có cả chứng cớ phạm tội, hiện tại đấu đá lẫn nhau, nơi nơi tìm
quan hệ, cũng không biết là có bao nhiêu người dính líu vào. Phụ thân ta có một người bạn tốt bị bắt vào ngục. Cũng không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, sớm một chút chính thức lập thái tử, sẽ không làm cho
người ta phải lo lắng không dứt như vậy.” La Thủ Huân ảo não.
“Triệu vương cùng Trịnh vương hiện tại càng đấu lợi hại hơn, ha hả,
cái ghế kia ai lại không muốn đi tranh giành. Cũng đúng thôi, theo đúng
người thì có thể được một bước lên trời ngay.” Ôn Uyển làm như vô tình
nói.
“Chuyện này ai cũng biết, nhưng mà nếu chọn sai người thì sẽ cùng với nhau rước lấy họa sát thân, thậm chí là họa diệt tộc. Những vị Vương
gia này há dễ sống chung như vậy, cho dù chọn đúng rồi, ai biết đến lúc đó có thể qua cầu rút ván hay không?” La Thủ Huân rất là khinh thường
nói.
Ôn Uyển cũng là lần đầu tiên nhìn La Thủ Huân với ánh mắt khác xưa,
không nghĩ tới người này, bề ngoài hồ đồ nhưng bên trong có thể suy nghĩ sâu sắc, hoặc là bộ dạng bên ngoài ngu ngốc chỉ là lớp ngụy trang của
hắn.
“Vậy ngươi cảm thấy, Triệu vương cùng Trịnh vương, người nào nắm nhiều cơ hội hơn?” Ôn Uyển hỏi thêm một câu.
“Cũng không quá rõ ràng, bên nào cũng có ưu thế. Nhưng làm cho mọi
người đau đầu chính là, ở thời khắc mấu chốt này, Ôn Uyển quận chúa thế
nhưng bị bệnh, ở lại thôn trang ngẩn ngơ cả hơn nửa năm rồi, đối với
Trịnh vương, đây là tình huống rất bất lợi. Trong nửa năm này, thế lực
của Triệu vương lấn át thế lực của Trịnh vương rất nhiều. Nếu không phải bởi vì chuyện tình của Ngũ Ca ta lúc trước, Triệu vương bị hoàng đế
khiển trách, bây giờ đang ở nhà bế môn tư quá, thì khí thế càng tăng
lên.” La Thủ Huân lắc đầu tiếc hận.
“Chuyện này có quan hệ gì đến Ôn Uyển Quận chúa?” Ôn Uyển kinh ngạc
kỳ quái hỏi. Hai vị vương gia tranh giành đế vị, thì dính dáng gì đến
nàng. Nàng lúc nào có lực ảnh hưởng lớn như vậy .
“Làm sao lại không liên quan đây? Nếu như không phải là Ôn Uyển Quận
chúa lớn lên giống Trịnh vương như đúc, hoàng thượng làm sao lại thừa
nhận Trịnh vương. Ngươi ở Giang Nam nên có thể không biết, Trịnh vương
từ nhỏ đến lớn, đều không được hoàng thượng yêu thích. Thậm chí có thể
nói, trong tất cả các hoàng tử, hoàng thượng chán ghét nhất chính là
hắn. Mặc dù hắn tài hoa hơn người, văn võ song toàn, chính là người
thông minh tuyệt đỉnh ở trong số những hoàng tử. Nhưng bởi vì hắn có nhà mẹ đẻ là gia tộc tội nhân, một người mẹ ham vinh hoa phú quý, xuất thân đê tiện nhất, là nô tỳ ở Tân giả khố có xuất thân ti tiện. Năm đó bởi
vì mẫu thân của hắn, làm hại tiên hoàng hậu thiếu chút nữa đẻ non, sau
sinh hạ tới hoàng tử cũng bởi vì chuyện lúc ban đầu mà thể kém chết non. Cho nên, hoàng thượng vô cùng chán ghét hắn. Đợi đến Trịnh vương vừa
đúng mười sáu tuổi, đã bị hoàng thượng ném tới nơi đất phong vô cùng hỗn loạn kia. Lúc ấy trong số những hoàng tử trưởng thành, đất phong của
hắn cũng là vùng đất cằn cỗi nhất trong mấy hoàng tử. Nhưng mà, Trịnh
vương đúng là có năng lực, không dưới năm năm, hắn đã làm cho đất phong
có thể thu thuế tăng thêm năm phần, mười năm sau đã làm cho đất phong
trở thành vùng đất có thể so sánh được cùng với các vùng đất phong khác, là một người có bản lãnh thật sự, dù chuyện đúng là như thế nhưng cũng
không thể thay đổi thái độ của hoàng thượng đối với hắn. Bất quá, cũng
là thời vận của hắn đã tới, cách đây năm năm, hắn ngẫu nhiên đụng phải
Ôn Uyển Quận chúa. Cha ta nói, Triệu vương đã đánh một nước cờ xấu nhất
chính là không có tra rõ ràng thân phận của Ôn Uyển Quận chúa, còn qua
loa mà đem Ôn Uyển Quận chúa đưa đến trước mặt Trịnh vương. Cái này coi
như là hắn tự mình đem hi vọng đưa đến cho Trịnh vương. Chuyện may mắn
nhất của Trịnh vương chính là có được sự hỗ trợ của Ôn Uyển Quận chúa,
có Ôn Uyển Quận chúa, mới có thể hóa giải hoàn cảnh xấu của hắn, còn tạo thành lợi thế.” La Thủ Huân nhỏ giọng nói.
“Nói như vậy, là Ôn Uyển Quận chúa thành toàn Trịnh vương rồi. Nàng
chỉ là một hài tử, làm gì có năng lực lớn như vậy, các ngươi thật đúng
là đã đề cao nàng ta quá.” Ôn Uyển cười. La Thủ Huân thấy được nàng tươi cười không đồng tình thì trong lòng buồn bực. Cũng bởi vì gặp lại cậu
Trịnh vương, làm cho nàng không giải thích được mà bị động cuốn vào trận phân tranh này.
Ôn Uyển vẫn muốn thoát khỏi chuyện thị phi này. Nhưng đây là chuyện
không tuân theo ý nguyện của nàng, nàng dù muốn dù không cũng bị cuốn
vào rồi. Không có biện pháp nào, vì mạng sống của mình, dù không muốn,
cũng nhất định phải nguyện ý. Cũng may, nàng đã chuẩn bị tốt. Nhưng mà
lần này, lại nghe đến mấu chốt trong sự thành bại của cậu Trịnh vương,
thế nhưng lại ở trên người nàng. Thật đúng là làm cho nàng giật mình.
La Thủ Huân cười nói “Chuyện này thật sự có thể coi như là lập công
đầu rồi. Đều nói cháu ngoại tựa như cậu, nếu như không phải là cậu
ruột, làm thế nào có thể giống đến như vậy. Hơn nữa nhìn thái độ của
hoàng thượng đối với Trịnh vương trước sau quay ngoắt một trăm tám mươi
độ, mặc dù hiện tại không có chứng cớ chứng minh. Nhưng trên căn bản tất cả mọi người đều nghĩ Trịnh vương thật ra là con trai của Tô quý phi.
Ngươi nghĩ mà xem, từ một người có xuất thân ti tiện, là nhi tử của tội
tỳ trong Tân giả khố, tự nhiên trở thành con trai của Tô quý phi. Có
thêm thế lực bên mẹ là Tô gia mạnh như vậy. Sự khác biệt này, quả thật
chính là một trời một vực. Nếu như không phải là có Ôn Uyển Quận chúa,
những thứ này, cũng không thể tồn tại . Hơn nữa lúc ấy thời điểm tứ
phong nàng làm Quý Quận chúa, hoàng thượng ban thưởng thêm ba huyện đất
phong cho Ôn Uyển Quận chúa, trên thực tế, Triệu vương có mười ba huyện
đất phong. Hoàng thượng chính là, biến tướng muốn bồi bổ cho Trịnh
vương. Cũng là đem hai vị Vương gia đặt ở địa vị ngang hàng.”