Edit: Phương
Beta: Tiểu Tuyền
Yến Kỳ Hiên nghe Ôn Uyển nói như vậy, trên căn bản tất cả đều tin,
còn có chút ngượng ngùng. Ôn Uyển đối với những lời đồn đãi này từ đầu
tới giờ hoàn toàn chẳng quan tâm.Yến Kỳ Hiên bị Ôn Uyển nói như chém
đinh chặt sắt thì hoàn toàn không thể phản bác được, hơn nữa len lén
đánh giá Ôn Uyển và hắn quả thật chẳng có chỗ nào giống nhau. Trong lòng cũng không tin. Nhưng lại chần chờ, sợ vạn nhất là sự thật thì làm sao
bây giờ.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn, im lặng không thèm nói. Lôi kéo hắn đi
đến chánh viện, thấy Vương Phi tâm tình chẳng có chỗ nào không tốt. Băng Dao nói ” Vương Phi, thế tử Gia đột nhiên nói công tử nhà ta là con tư
sinh của Vương gia. Đây là chuyện gì xảy ra? Từ đâu mà có lời đồn như
vậy?”
Vương Phi ngạc nhiên ” Từ đâu mà có lời đồn như vậy, người nào dám tung lời đồn như vậy?”
Yến Kỳ Hiên thành thật hỏi “Mẫu phi, vậy có phải hay không a?”
Vương Phi dở khóc dở cười “Con cái hài tử ngốc này, đó là biểu
đệ của con, làm sao lại trở thành con của cha con được. Con chớ có suy
nghĩ lung tung.”
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển rồi ấp úng nói “Vậy mấy ngày nay tại sao
người lại rầu rĩ không vui nha? Con cho là, con nghĩ là người vì chuyện
này mà khổ sở.”
Vương Phi thấy nhi tử như vậy chu đáo, rất là vui mừng “Đứa nhỏ này,
mẫu phi là vì chuyện chuẩn bị hôn lễ cho tỷ tỷ con. Nghĩ tới tỷ tỷ của
con sẽ phải gả cho người ta, trong lòng thấy khổ sở. Không phải là
chuyện mà con nghĩ. Con cũng thật là, chuyện đấy mà con cũng có thể nghĩ đến, nếu là Thủ Vọng thật là nhi tử của cha con, qua thời gian dài như
vậy cha con cùng mẫu phi khẳng định đã để cho hắn nhận tổ quy tông rồi.
Làm sao có thể chờ tới bây giờ.”
Yến Kỳ Hiên lúc này mới yên tâm, nhìn Ôn Uyển không thèm để ý tới
hắn, thì có chút ngượng ngùng. Bất quá Ôn Uyển cũng không quá so đo cùng hắn. Hai người quan hệ khôi phục như lúc ban đầu.
Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên vừa đến Kinh Học đường, đã nhìn thấy đoàn
người bên cạnh hướng mình đi tới. Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên, hỏi là ngươi tìm đến ?
“Đây không phải là mấy vị gặp ở hội thi thơ thời gian trước sao.”
Trường Thuận ở một bên hỏi, Ôn Uyển liếc mắt một cái. Nàng tự nhiên biết là ba người ở lần tỷ thí, lần trước ở nghỉ phép sơn trang cũng đã gặp,
chẳng qua là không có để ý tới bọn họ. Lúc sau đều tiếp cận lại với
nàng, nhưng nàng vẫn không thèm để ý. Lúc trước là sợ tật câm của mình
bị lộ bí mật, lần này, không con lo sợ nữa. Bởi vì không sợ, tất nhiên
cũng có hứng thú đánh giá bọn họ đến tột cùng có chủ ý gì.
“Sợ cái gì, có ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi.” Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, cho là hắn sợ nên vỗ bộ ngực dũng cảm nói.
Ôn Uyển tự nhiên là không sợ, chẳng qua nàng không muốn bị làm phiền
thôi. Bất quá đến nước này rồi, dù sao chọc phải phiền toái cũng sắp
phải về nhà. Chẳng còn sợ là phiền toái hay không phiền toái nữa.
“Phất Khê công tử, bọn chúng ta chờ ngươi đã lâu.” Tào Tụng mở miệng trước tiên.
“Không có hứng thú.” Một câu nói, đã làm cho mặt tất cả đối phương
đều biến sắc. Lời này cũng quá không khách khí, cũng quá không nể mặt
mũi đối phương chút nào.
“Phất Khê công tử, chúng ta không có ý tứ gì khác. Chỉ là muốn kết
làm bằng hữu.” Trong đó một người thiếu niên mặc trang phục viền vàng,
nho nhã lễ độ nói.
“Đây là Ngũ công tử của Trịnh vương phủ.” Trường Thuận ở bên cạnh
giải thích. Mặc dù chuyện tình không vui lần đó đã trôi qua, mãi cho đến hôm nay Ôn Uyển cũng không đi Vương Phủ lần nào nữa. Nhưng vị biểu ca
này nàng cũng đã sớm biết. Mấy người con trai của cậu Trịnh vương cũng
đã vội vã gặp qua một lần. Đại khái về tướng mạo nàng vẫn còn nhớ rõ.
Mặc dù Ôn Uyển cùng vị Ngũ biểu ca này cũng chỉ là vội vã gặp qua một lần, nhưng hắn có bộ dáng ân cần, còn sai người ta tặng cho nàng một
con dấu Điền Ngọc để làm lễ ra mắt, khiến nàng có ấn tượng sâu sắc.
Lúc trước cũng có mấy lần giáp mặt hắn, nhưng mà cũng không quá gần
gũi. Chẳng qua là lần này, dường như trốn cũng không thoát. Nhưng từ
trong trong lòng vẫn thầm nhủ, Ôn Uyển quả thật không muốn để ý đến hắn
chút nào! Cho dù nàng trở về thân phận vốn có, cũng không muốn để ý đến
hắn.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không phải là người dễ giận lây như vậy. Không phải bởi vì muội muội của hắn cố tình làm rớt bể bàn cờ Linh Lung của
mình, mà không chào đón hắn. Mà bởi vì, hậu viện của phủ Trịnh vương
thật sự là hổn độn. Cũng không phải nói là cậu Trịnh vương trị gia không tốt, mà thật sự là, địa phương đó kiểu người gì cũng có. Trong phủ đệ
cậu Trịnh vương như thế cũng coi như là tốt rồi. Vì may mắn là thê thiếp có đấu đá nhau lợi hại, nhưng cũng không làm suy giảm con nối dòng.
Không giống mấy Vương Phủ khác. Con nối dòng thưa thớt.
Ôn Uyển hiểu rằng một khi nàng trở về cậu Trịnh vương sẽ đối với
nàng sủng ái có thừa, tất nhiên, người người trong phủ Trịnh Vương đều
muốn lôi kéo nàng. Nàng mới không có tâm tư đi để ý tới các nàng. Có tâm tư đấy, còn không bằng dồn công sức lên những sự khác. Sau này trở về,
giữ khoảng cách cùng các nàng là được. Còn có lời nói của lão hòa thượng kia nữa, làm cho nàng rất kiêng kỵ. Cậu sau này sẽ đăng cơ làm hoàng
Đế, thì khẳng định một trong những người con của hắn cũng là hoàng đế.
Trong thời đại này nếu thật dựa theo lời thuyết pháp này, vậy thì nàng
sẽ được gả cho hoàng đế. Đó là điều tuyệt đối không được. Vì thế lại
càng cảnh cáo sau này mình phải cách con trai của cậu Trịnh vương rất
xa. Nhất định phải giữ vững khoảng cách đầy đủ.
Nhưng mà lần này có thể do tâm tình, nên cũng không nghĩ sẽ vội vàng
thoát đi, bởi vì như vậy ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy nghi
ngờ. Cho nên làm bộ dạng có chút hăng hái, nhìn ba vị thiếu niên trước
mặt.
Yến Kỳ Huyên trên đầu mang quan ngọc đái bằng vàng ròng, mặc một thân tử bào, áo choàng tứ giác nguyệt viền vàng thêu hình trúc xanh, đai lụa cẩm ti buộc vòng quanh thân hình thon dài, bên hông buộc ngọc bội trắng có sắc xanh chạm song long rũ xuống, cùng Lưu Tô màu xanh, phong trần
tuấn tú, đôi mắt lấp lánh ánh sáng trong suốt. Tướng mạo của hắn so với
thân mẫu có bảy phần giống nhau. Mẫu thân của hắn là mỹ nhân, tướng mạo
của hắn tự nhiên cũng là rất xuất chúng. Đứng bên cạnh so với Yến Kỳ
Hiên, chỉ cao hơn chớ không thấp hơn, thậm chí nhiều hơn một cỗ tuấn
lãng cùng nội liễm. Chẳng qua điều làm cho Ôn Uyển thấy giật mình là,
nàng thật không biết, vị biểu ca này thế nhưng tài hoa có thừa còn thân
thiết ấm áp nữa. Mới đến kinh thành không tới nửa năm, đã hoà mình cùng
các con cháu trong gia đình trọng yếu có tài có tiền, thật là một nhân
vật lợi hại. Sau này, càng phải cách xa một chút. Đây là ý niệm chân
thật nhất trong đầu của Ôn Uyển lúc này. Sau này Ôn Uyển sau vẫn tuân
theo nguyên tắc này để hành động.
Bên cạnh là Từ Trọng Nhiên cột đầu bằng Ngọc quan, trên đỉnh Ngọc
quan là một viên ngọc Nam Châu to bằng quả nhãn, mặc một thân áo màu
trắng. Tất cả bốn góc y phục đều thêu hình tường vân màu đỏ sậm. Quan
sát kỹ thêm thấy thân thể lẫm lẫm, tướng mạo đường đường. Là một thiếu
niên lang lại có phong độ thâm trầm, Ôn Uyển vừa nhìn hắn, cũng biết hắn là ai. Bị người như vậy tính toán tỉ mỉ, không nhớ rõ cũng khó khăn.
Cuối cùng là Tào Tụng, trên người nồng đậm phong độ của người trí
thức, diện mạo không cần phải nói, tự nhiên là cực kỳ phát triển rồi,
so sánh với hai người khác xuất chúng kia không hề kém, Tào Tụng giở tay nhấc chân đều để lộ ra một cỗ tao nhã phong độ của người trí thức.
Ôn Uyển nhìn ba vị thiếu gia này, mỗi người đều cùng nàng có chút
liên quan. Trong lòng thầm nhủ, nếu có thể bỏ qua những thứ cố kỵ cùng
ân oán kia thì ba thiếu niên trước mặt này, thật đúng là đều có các ưu
điểm khác nhau, ba người đứng chung một chỗ, ai cũng sẽ không kém ai.
Tất cả đều có thần thái, đều có những ưu điểm, Ôn Uyển cũng không khỏi
than thở một tiếng, thật là thiếu niên xuất sắc.
Ôn Uyển thật ra thì còn có một ý niệm trong đầu. Không nghĩ tới, cổ
đại mỹ nam tử thật đúng là nhiều a. Đáng tiếc, mình đối với mỹ nam tử
không có hứng thú. Nàng muốn là tư chất ở bên trong. Nghĩ tới đây, liền
lơ đãng quét qua Tào Tụng một cái. Ông ngoại hoàng đế hướng vào người
này, cũng là có cơ hội hảo hảo quan sát người này một chút, rốt cuộc có
cái gì so với người khác tốt hơn. Nếu thật là một chỗ tốt, có thể đáp
ứng. Dù sao thời gian cũng không nhiều nữa rồi, thừa dịp ở bên ngoài có cơ hội, tiếp xúc nhiều hơn một chút. Lúc này cũng không còn bị tật phát âm, không có lo ngại như lúc trước .
“Đây là đại công tử của Trấn Nam Hầu phủ, Từ trọng Nhiên.” Trường
Thuận nhìn ánh mắt Ôn Uyển chuyển hướng Từ Trọng Nhiên, lập tức ở bên
cạnh giải thích. Hắn sợ Ôn Uyển quên mất, không nhớ rõ, cho nên lại thêm một lần giới thiệu. Cũng không trách Trường Thuận nhiều lời, thật sự là dường như Ôn Uyển trừ đối với thế tử nhà mình, cùng La thế tử ra, thì
đối với người nào cũng không nhớ mặt. Một bộ dạng ngạo nghễ không xem ai ra gì, điều này mới khiến người ta nhìn hắn không vừa mắt, và bị kiếp
nạn vừa rồi. Nếu biểu thiếu gia có thể bình dị gần gũi, cùng những người này tạo thành mối quan hệ tốt, đối với tương lai của hắn cũng rất tốt.
Trường Thuận cũng đã đem ý nghĩ này nói cho Yến Kỳ Hiên, để thế tử gia
khuyên giải biểu thiếu gia một chút. Tương lai biểu thiếu gia phải vào
quan trường, sau này nếu được làm quan lớn, đối với thế tử gia nhà mình
cũng là có trợ giúp.
Ôn Uyển lập tức phục hồi suy nghĩ. Nhìn Từ trọng Nhiên, mặc dù lần
trước đã gặp, nhưng mà lần này chứa nhiều hứng thú để nhìn kỹ hắn.
“Giang công tử, nhìn ta như vậy, có thể có cái gì không thỏa đáng
sao?” Từ Trọng Nhiên nhìn Ôn Uyển đang nhìn mình, đáy mắt có nồng đậm
hứng thú, lên tiếng hỏi. Người này cũng là thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, đều ở vào giai đoạn vỡ giọng trổ mã. Cho nên thanh âm của hắn
cũng có chút khàn khàn.
Ôn Uyển nhìn hắn cười cười “Ta chỉ là ở cân nhắc ba người các ngươi,
rốt cuộc ai xuất chúng hơn một chút. Nhưng mà, cân nhắc không ra. Chờ
thêm mấy năm nữa nhìn kỹ rồi cân nhắc lại, tin tưởng là có thể cân nhắc
ra.”
Ôn Uyển quay đầu thấy Yến Kỳ Hiên nhìn ba người đầy phòng bị, cho là
hắn không thích ba người này. Cộng thêm nàng cũng cảm thấy nếu hiện tại
thay đổi ngay thái độ, thì có chút kỳ quái “Đừng thất thần nữa, về nhà.”
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển cự tuyệt bọn họ, thì trong lòng vô cùng vui
vẻ cao hứng. Hắn chỉ sợ Phất Khê cùng những người này quen thân, sau này sẽ không để ý đến hắn nữa, thấy Uyển đối với bọn họ sắc mặt không có
chút thay đổi, tự nhiên là cao hứng vạn phần.
” Biểu đệ của ta nói không muốn làm quen với các ngươi. Cho nên các
ngươi sau này, đừng tìm tới chúng ta nữa” Yến Kỳ Hiên vui tươi hớn hở
nhìn ba thiếu niên trước mặt để cho hắn xem rất không vừa mắt. Lôi kéo
tay Phất Khê, ngạo nghễ rời đi.
“Không phải có chút mới, có gì đặc biệt hơn người.” một người hầu bên cạnh Ngũ vương tử, khinh thường nói. Thật là, nơi này có ba vị đều là
những người có thân phận quý trọng. Đặc biệt là chủ tử của bọn họ Yến Kỳ Huyên, lại là con cháu hoàng gia. Tên kia làm như vậy chính là quăng đi mặt mũi của hắn.
“Câm mồm , nơi này há lại có chỗ để ngươi nói chuyện.” Yến Kỳ Huyên lớn tiếng quát.
“Kỳ Huyên, tiểu tử này, có chút ý nghĩa a. Mới vừa rồi ánh mắt hắn
nhìn ta, ta dám khẳng định, tiểu tử này trước kia nhất định đã gặp ta
rồi, hơn nữa có thể đối với ta rất quen thuộc. Ngươi xem ánh mắt hắn
nhìn về phía ngươi, mặc dù mùi vị cũng còn có chút mạn bất kinh tâm,
nhưng ta thấy, hắn dường như lúc trước cũng đã biết ngươi. Nhìn Tào
Tụng, thì một bộ dạng thật tình thậm chí còn có ý nghiên cứu ở bên
trong. Tiểu tử này, có chút tà môn.” trong lòng Từ Trọng Nhiên rất không thoải mái. Mới vừa rồi ánh mắt Giang Thủ Vọng nhìn mình, giống như biết hết bí mật của mình, ở trước mặt hắn, mình có cảm giác bị nhìn thấu hết bên trong. Để cho hắn âm thầm kinh hãi, cũng kiêng kỵ vạn phần.
Mặc dù nói lúc trước có gặp qua mấy lần, nhưng mà hắn ta đều có bộ
dạng không thèm để ý. Nhưng mà bộ dạng lần này, thật rất tà môn