Ôn Uyển sau này mới biết, ở thời đại này, nam phong rất thịnh. Nam
nhân bọn họ có thể đi theo nam nhân được, nhưng chỉ cần không gây trở
ngại việc cưới vợ sinh con . Mọi người cũng chỉ mở một con mắt nhắm một
con mắt, xem như là không nhìn thấy. Đối với nam tử thì nam phong vô
cùng rộng rãi. Có rất nhiều người, thậm chí còn coi đây là quang vinh,
một chút cũng không cảm thấy xấu hổ. Có một ít người, còn vì tìm kiếm
những lam nhan tri kỷ kia, mà phải hao phí sức lực tâm tư đấy.
Ôn Uyển không còn gì để nói nữa, xã hội này là thế nào đây. Đối với
nữ tử yêu cầu nghiêm khắc. Còn đối với nam nhân, lại khoan dung như vậy. Thật là quá bất công mà. Đồng thời, Ôn Uyển cũng hiểu được ngày đó vì
sao Yến Kỳ Hiên lại có vẻ mặt đó. Lập tức không khỏi cười một tiếng.
Tịnh Thu cùng Chân Chân, đều không đến. Tất cả cũng vì có những điều
kiêng kỵ riêng, nàng thật sự cũng không để ý. Dù sao Chân Chân, sau này
cũng sẽ trở thành người một nhà với nàng. Về phần Tịnh Thu, Hứa gia cũng đã bị liên lụy vào, và đã ngã về phe của Triệu Vương rồi. Nàng không
thể tới, đoán chừng cũng là có điều cố kỵ. Có điều, cũng ngã về phe cánh của Triệu Vương mà Mai Nhi có thể tới, thì chỉ có thể chứng minh, lòng
trung thành của hai nhà cũng không giống nhau. Nhưng mà, ở trong bảy cô
nương thì Ôn Uyển không kiên nhẫn nhất chính là Tịnh Thu. Trẻ tuổi tùy
tiện, có thể lợi dụng nàng thì đều lấy ra để lợi dụng. Người như vậy, Ôn Uyển cũng chỉ là không quét đi mặt mũi của nàng thôi.
Trong phòng, mấy nữ tử ríu ra rít rít ở bên cạnh nói chuyện, đặc biệt náo nhiệt. Ôn Uyển nhìn thấy rất thoải mái. Nên giữ các nàng ở lại ăn
cơm. Mai Nhi nhìn Ôn Uyển chỉ ăn non nửa chén cơm, lo lắng nói “Làm sao
lại ăn ít như vậy, ăn nhiều một chút đi. Hiện tại thân thể yếu ớt, càng
phải ăn nhiều hơn một chút mới tốt. Ngươi nha, vẫn phải chú ý nhiều hơn. Điều dưỡng cho thật tốt.”
Ôn Uyển gật đầu cười. Đoàn người lại nói thêm vài chuyện, thấy Ôn
Uyển mệt rã rời, phải đi ngủ thì từng người bèn ra về. Chờ sau khi đám
người đi rồi, Hạ Ngữ lại cho người bưng thức ăn đến. Vì đề phòng bị
người khác nói. Nên chỉ có thể dùng biện pháp kém cỏi nhất để ứng phó
thôi. Nếu không, ở đâu gặp phải người bị bệnh nặng mới khỏi lại ăn đặc
biệt nhiều như vậy chứ.
“Ngươi có phát hiện hay không, Ôn Uyển thay đổi rất nhiều đó. Nhưng
mà nếu hỏi thay đổi ở đâu, thì lại không nói ra được nguyên do.” Ngọc Tú nhanh chóng bắt được chỗ khác biệt.
“Giữa hai lông mày, không hề còn vẻ lo lắng nữa, cư xử cũng càng tự
tin rồi. Cười lên cũng không bị kiềm nén như trước kia nữa mà cười nhàn
nhạt, nụ cười so với trước kia thì khoan khoái dễ chịu hơn. Còn có, luôn luôn có một cổ thần thái nói không nên lời .” Mai Nhi nói tiếp.
“Đúng, dường như là. Toàn thân cao thấp, phát tán ra một cỗ ý vị
tràn đầy tự tin, khiến cho người ta khuất phục.” Vũ Đồng cũng tiếp lời .
“Dường như là một cỗ, ngạo nghễ , đúng rồi, chính là ngạo nghễ. Một
cỗ khí thế ngạo nghễ khiến cho người ta nói không nên lời” Y Y lại chỉ
ra được tinh túy.
Mặc dù mọi người có các suy đoán, nhưng mà không có một lý do nào
khiến cho người khác tin phục. Mấy người trăm mối vẫn không có cách
giải, chẳng lẽ. Ngã bệnh còn có thể thay đổi khí chất của một người.
“Không đúng, không chỉ có như thế thôi, mà một năm này Ôn Uyển còn
cao lớn hơn không ít. So với năm ngoái, thì đã cao hơn nửa cái đầu rồi.” Ngọc Tú khó hiểu nói.
Trong lòng Như Vũ cũng khó hiểu. Nhưng mà bởi vì Ôn Uyển liên quan
đến phủ Trịnh Vương. Cũng là nhà chồng nàng, cho nên nhất định là đứng ở bên này của Ôn Uyển. Thấy thế cười nói “Bất kể như thế nào. Hôm nay
thân thể nàng khỏe hẳn, thì chính là chuyện vui lớn nhất rồi. Những cái
khác, cũng không cần để ý nữa.”
Mai Nhi nghe thấy lời này, ánh mắt lóe lóe, lập tức cũng cười nói
“Các ngươi cũng đừng nói nữa, đều nói suối nước nóng dưỡng người. Ôn
Uyển ở trên thôn trang dưỡng bệnh một năm, nhìn khí sắc đều tốt hơn
không ít. Xem ra, suối nước nóng nơi đó đúng là vô cùng thần kỳ. Nếu có
thời gian, chúng ta cũng đi ngầm nhiều hơn mới được. Các ngươi nói đúng
không?”
Mọi người rối rít gật đầu.
Ngày thứ hai khi Ôn Uyển trở về, liền đi đến phủ Trịnh Vương. Lời nói đã sớm truyền qua rồi. Lần này đi Vương Phủ. Vạn lần không được giống
như tình hình lần đầu tiên đi đến đó, quan hệ của mọi người lục đục đến
mức rối tinh rối mù, cuối cùng cũng không thành cái hình dáng gì cả.
Danh tiếng lan truyền ra ngoài cũng đều rất khó nghe. Mặc dù Ôn Uyển
không tính giao hảo cùng bọn họ, nhưng mà tình cảm trên mặt thì nhất
định phải làm cho tốt.
“Quận chúa, người mặc quần áo gì ạ.” Hạ Ngữ hỏi Ôn Uyển. Hiện nay Ôn
Uyển vì kiêng kỵ, luôn là biến chính mình thành bộ dạng bệnh tật. Trừ
khi vào Hoàng cung, vì để cho Hoàng Đế nhìn thoải mái một chút. Nhưng
khi trở về liền đổi thành quần áo trắng thuần.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, bảo mặc quần áo vui mừng một chút thì tốt
hơn. Hạ Ngữ biết ý tứ của Ôn Uyển. Lấy cho Ôn Uyển một bộ áo lụa hoa
đính lông chồn trắng màu hồng đào dài đến đầu gối, bên dưới là chiếc váy mỏng màu xanh nhạt, áo lông nhỏ, cộng thêm áo cộc tay cồn trắng; chải
một búi tóc rũ xuống, cài lên tóc mấy đóa hoa lụa tinh xảo, còn mang một cây trâm vàng ròng khảm hồng ngọc.
Ở bên ngoài lại choàng thêm cho nàng một cái áo choàng lông chồn màu
tuyết trắng nữa, khẽ buộc hai cái nút thắt bên trên cổ áo, chỉ lộ ra rìa áo hồng và mép váy, cả người lộ ra đầy sức sống. Trên cổ đeo một chiếc
vòng khóa. Ôn Uyển soi mình vào gương, cũng không khỏi nở nụ cười.
Cái bộ dáng này, đúng là vô cùng trẻ con. Cùng hình tượng một thân
trắng thuần, hắc bạch phân minh, một bộ dạng từng trải già cỗi khiến cho cả người nặng nề trước đây, là hoàn toàn khác biệt.
Xa cách một năm, phủ Trịnh Vương cũng vẫn như cũ, cũng không thay đổi chút nào. Ôn Uyển vừa đến phủ Trịnh Vương, đã nhìn thấy Đại biểu ca Kỳ
Ngôn dẫn theo ba bốn người đứng chờ ở đó.
Ôn Uyển biết, trong một năm này, Đại biểu ca là người cực kỳ quan tâm nàng. Không khiến nàng hao phí chút tâm tư nào, gần như cũng giống như
cậu Trịnh Vương, mỗi tháng đều phải chạy đến bên trên thôn trang thăm
mình. Kỳ Ngôn đối với nàng vẫn luôn rất tốt, mấy năm này hai người qua
lại cũng rất tốt. Mặc dù không có loại thân thiết giống như Yến Kỳ Hiên
vậy, nhưng ở trong lòng Ôn Uyển, cũng là xem hắn như ca ca mà đối đãi
rồi.
Hạ Ảnh đi ra ngoài nói ” Thế tử gia, Quận chúa nói, cực khổ cho người rồi.”
Kỳ Ngôn cười nói ” Ôn Uyển, đều là người một nhà, nói lời nói khách
khí như vậy, có thể khiến biểu ca thương tâm đấy. Sau này đừng nói lời
thế này nữa.”
Ôn Uyển cười gật đầu. Hôm nay nàng cùng người trong phủ Trịnh Vương
đã bị cột vào cùng nhau rồi, cho dù không hòa hợp bên trong, nhưng trên
mặt nhất định phải giống như người một nhà.
Ôn Uyển xuống xe ngựa, nhìn thấy trừ Đại biểu ca ra. Thì còn có ba vị thiếu niên ở bên cạnh. Tam biểu ca Kỳ Mộ, Ngũ biểu ca Kỳ Huyên, tiểu
biểu đệ Kỳ Phong. Kỳ Phong so với Ôn Uyển nhỏ hơn mấy tháng.
Kỳ Mộ cùng Kỳ phong, đều có bốn phần giống như Kỳ Ngôn. Có điều, Kỳ
Mộ biểu ca lúc này mặc một thân trực đồng gấm dệt màu đen đính lông chồn có hoa văn bàn long màu đỏ chót, thắt đai lưng màu xanh đậu ngang eo.
Môi hồng răng trắng tướng mạo xuất chúng, trên người Kỳ Mộ là đặc sắc
nhất, so sánh với mấy người ở đây một phần lãnh tuấn [khôi ngô lạnh nhạt], điểm này ngược lại rất giống cậu. Nhìn qua đều là một kiểu rất lạnh
lùng. Chỉ là Kỳ Mộ vẫn còn nhiều hơn một cỗ lệ khí so với Trịnh Vương.
Bất quá khi Ôn Uyển nhìn hắn, thấy hắn lúc này đang dùng ánh mắt trong
trẻo nhưng lạnh lùng nhìn mình thật kỹ.
Ôn Uyển thấy hắn đang nhìn kỹ mình, khẽ mỉm cười. Kỳ Mộ thấy bộ dáng
này của Ôn Uyển, cũng ngẩn người, hơi có chút không được tự nhiên. Hắn
đã cảm thấy, tâm tư của mình dường như bị vị cái vị biểu muội trong tin
đồn này nhìn thấu.
Ôn Uyển nhìn về hướng Kỳ Phong, Kỳ Phong nhỏ hơn nàng hai tháng. Ôn
Uyển nhìn cái biểu đệ này, hai nhánh lông mi dày rậm dường như nổi lên
gợn sóng nhu hòa, khóe miệng vẫn luôn cong cong mang theo ý cười, giống
như là huyền nguyệt sáng tỏ trong bầu trời đêm vậy. Làm da trắng nõn,
khuôn mặt tròn trịa có chút trẻ con, cộng thêm vẻ mặt không lúc nào
không mang theo nụ cười, đúng là một bé trai khiến cho người ta nhìn
liền yêu thích.
Kỳ Phong thấy Ôn Uyển híp mắt cười với hắn. Cười đến mức hắn cũng có
chút không được tự nhiên “Biểu, biểu tỷ, trên mặt đệ có phải có dính gì
đó hay không.” Kỳ Phong bị Ôn Uyển bắn phá hắn như vậy, thậm chí nói
chuyện cũng có chút cà lăm. Không phải là hắn giả vờ, cũng không phải là hắn nhát gan. Mà là tướng mạo của Ôn Uyển và Trịnh Vương quá giống
nhau, lại bị Ôn Uyển nhìn chằm chằm như vậy. Khiến cho Kỳ phong nghĩ tới cảnh tượng bị lão cha nhà mình răn dạy khi mình không làm tốt bài tập,
cảm thấy cảm giác vô cùng áp bách.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn, càng cười đến mức càng thư thái. Chỉ có điều, không chờ nàng bày tỏ, ấm kiệu liền được nâng đến. Ôn Uyển bước
lên noãn kiệu, mấy người khác đều đi theo một bên.
Kỳ Huyên thấy Ôn Uyển tỏ ra vô cùng thân thiết đối với Kỳ Ngôn, tỏ ra hữu hảo đối với Kỳ Phong. Nhưng chỉ có độc một mình hắn, nàng lại tỏ ra khách khí, trong lòng có chút buồn bực. Mà Kỳ Mộ, liếc nhìn Kỳ Huyên,
thấy vẻ mặt của hắn, mặt mày lại giương lên. Khóe miệng xẹt qua một tia
cười lạnh không mang theo nhiệt độ.
Kỳ Phong lại đến sát bên Kỳ Ngôn nói “Ca, sao biểu tỷ lại nhìn đệ như vậy chứ. Làm hại đệ suýt nữa bị hù chết rồi. Ca, huynh còn nói biểu tỷ
dịu dàng đáng yêu, sao mà không giống chút nào thế.”
Kỳ Ngôn nghe xong, cười mắng “Là chính đệ không làm tốt bài tập, suốt ngày đều nơm nớp lo sợ , sợ Phụ Vương kiểm tra bài tập của đệ. Nên lúc
này nhìn thấy Ôn Uyển, chột dạ đến lợi hại. Ngay cả nói chuyện cũng cà
lăm luôn. Lỗi của mình, mà đệ còn trách đến đầu Ôn Uyển sao. Đệ càng
ngày càng có tiền đồ đấy.”
Kỳ Phong cười híp mắt nói “Ca, huynh thôi nói chuyện này đi. Là do đệ nhìn biểu tỷ, thật giống như cùng được in ra trong một cái mô hình với
Phụ Vương vậy . Hơn nữa, không chỉ có tướng mạo, mà ngay cả khí thế đều
giống vài phần. Khó trách Phụ Vương lại thương yêu biểu tỷ như vậy nha!
Thật sự là quá mức kỳ lạ.”
Kỳ Ngôn cười nói “Huyết mạch ruột thịt, nên tướng mạo giống như in ra từ một cái khuôn mẫu, cũng không có gì kỳ lạ cả.” Kỳ Phong nghe thấy
lời này, thì gật đầu. Mặc dù nói hiện tại Trịnh Vương không có bất kỳ
chứng cớ nào chứng minh người là nhi tử ruột thịt của Tô Quý phi. Nhưng
trong Vương phủ, tất cả mọi người đều nhận định Vương gia của bọn họ
chính là hoàng tử do Tô Quý phi sinh ra.
Đến chính viện, ấm kiệu hạ xuống. Vương Phi và mấy vị trắc phi được báo Ôn Uyển đến. Đều đi ra nghênh đón Ôn Uyển.
Trịnh Vương phi vừa thấy Ôn Uyển, mặc trang phục như vậy, lộ ra vẻ
người cực kỳ có sức sống. Bộ dáng cũng không có vẻ bệnh tật giống như
trong suy nghĩ của nàng. Hơn nữa Ôn Uyển sắc mặt ôn hòa , cũng đều nhẹ
nhàng cười với các nàng. Không có vẻ kính chi viễn nhi [tôn kính và xa lạ] như nàng lo lắng.
Ôn Uyển thấy tư thái mọi người thế này, tỏ vẻ sợ hãi: “Quận chúa nói, mợ Vương Phi và mấy vị mợ nhỏ đều khách khí quá mức rồi. Sao lại có thế để cho mọi người đứng đây đón một vãn bối như nàng trong thời tiết lạnh lẽo thế này chứ. Mọi người làm như thế khiến trong lòng Quận chúa bất
an đấy!”
“Cháu nói lời nói ngốc nghếch gì thế, hơn một năm này, chỉ có một
mình cháu cô đơn ở trên thôn trang, mợ không thể đi lên thôn trang bồi
cháu. Trong lòng mợ rất khó chịu, chỉ đi vài bước thế này thì tính là
cái gì chứ. Mau vào đi, trời đông tuyết phủ thế này, bên ngoài rất lạnh! Cháu vừa mới qua khỏi cơn bệnh nặng, cũng không thể gặp gió được.”
Trịnh Vương phi kéo tay nhỏ của Ôn Uyển, dẫn người vào phòng.”
Ôn Uyển thấy cách bố trí trong chính viện đều không có biến hóa gì,
dường như hình thức cũng không khác mấy so với một năm trước cả. Vương
Phi vốn kéo Ôn Uyển muốn nàng ngồi bên cạnh mình, cũng chính là vị trí
trên bên phải. Ôn Uyển lắc đầu, ngồi xuống trên cái ghế đầu tiên phía
bên trái.