Tin tức Ôn Uyển trở lại kinh thành , vào buổi tối cùng ngày nàng trở
về liền truyền đi, Như Vũ, Vũ Đồng, Mai Nhi, Ngọc Tú, Y Y chân trước
chân sau điều đưa thiệp mời tới, nói là muốn đến thăm nàng.
Vào cuối tháng mười một, cũng chính là lúc Ôn Uyển mới vừa trở lại
trên thôn trang không bao lâu. Thì Ôn Uyển liền nhận được tin tức, biết
được ông ngoại Hoàng Đế hạ thánh chỉ, chỉ hôn Như Vũ cho Thế tử Trịnh
Vương, Đại biểu ca của Ôn Uyển – Kỳ Ngôn, cũng đã định ra thời gian,
mùng ba tháng hai năm sau đại hôn.
Qua năm, Đại biểu ca mười bảy tuổi, Như Vũ mười sáu tuổi, tuổi tác
cũng thích hợp. Đối với việc hai người này ghép thành một đôi, Ôn Uyển
cảm thấy ánh mắt ông ngoại Hoàng Đế thật đúng là không tệ. Con người đại biểu ca rất tốt, mấy năm như thế, đối với nàng vẫn là chiếu cố có thêm. Yêu thương nàng tuy không nhiều bằng cậu, nhưng mà đúng là vô cùng quan tâm nàng. Cho đến bây giờ, ở trong phủ Trịnh Vương, Ôn Uyển cũng chỉ có quan hệ thân cận một chút với đại biểu ca. Như Vũ có thể gả cho huynh
ấy, thì cũng không tệ.
Mà hôn sự của Ngọc Tú cũng đã định xong rồi, chính là nhi tử của
người bạn cùng trường với Tưởng đại nhân. Định thời gian là mùng ba
tháng ba năm tới xuất giá.
Hôn sự của Như Vũ cùng Ngọc Tú Ôn Uyển cũng không thấy khó hiểu. Như
Vũ kết duyên với đại biểu ca Kỳ Ngôn, với tài nghệ tính cách lại cộng
thêm tướng mạo của Như Vũ, cũng đủ xứng với đại biểu ca rồi. Sang năm
Ngọc Tú cũng đã mười sáu tuổi, ở cái triều đại này, mười sáu tuổi lập
gia đình là quá bình thường. Chậm trễ thêm nữa thì không xong.
Nhưng khiến cho Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái chính là, hôn sự của Mai Nhi cũng định vào mùng sáu tháng ba. Ôn Uyển nhớ rõ dường như trước kia
nghe La Thủ Huân bảo là phải sau mười sáu tuổi mới xuất giá, bây giờ làm sao thế này. Chẳng lẽ mới có một thời gian ngắn ngủi, mà đã xảy ra
chuyện mình không biết?
Nhưng mà, Ôn Uyển nghĩ tới La Thủ Huân đã nói Hoa đại nhân ngã hướng
về phe của Triệu Vương, vì tranh đấu đã đến mức độ quyết liệt, cộng thêm hôn sự được quyết định quái dị thế này. Ôn Uyển suy đoán, trong mặt này chắc chắn có nội tình. Hôn kỳ trước thời hạn. Nhất định cũng là ý của
Hoa phu nhân. Hoa phu nhân là một nữ nhân mà Ôn Uyển vô cùng bội phục từ khi đi tới thế giới này. Năm đó thanh danh của nàng tệ hại như thế, mà
bà lại có thể cho hòn ngọc quý trên tay, nữ nhi duy nhất của mình cùng
học tập với nàng. Chỉ vì để tương lai nữ nhi chịu ít đau khổ một chút,
còn bản thân bà lại nhận lấy không biết bao nhiêu là áp lực. Đây cũng là một điểm trước đây Ôn Uyển đặc biệt hâm mộ Hoa Mai Nhi, vì có một mẫu
thân toàn tâm tính toán vì nàng ấy như vậy.
“Quận chúa, phủ Trịnh Vương đưa thiệp mời đến.” Ôn Uyển nhận thiệp
mời, lại nói với người đến bẩm báo, nàng sẽ đến nơi hẹn đúng giờ. Mặc kệ là cho người ta nhìn hay là thân thiết như bề ngoài các nàng biểu hiện
ra trước đó, thì nàng cũng nên đi một chuyến đến phủ Trịnh Vương.
Đang nói chuyện, liền nghe nói Hoa Mai Nhi đã tới. Ôn Uyển nghe thấy, đoán chừng là tranh thủ mấy người kia chưa tới, nàng ấy tới trước một
bước, liền cười cho người nhanh chóng mời nàng tiến đến.
Vừa gặp Hoa Mai Nhi, liền thấy Mai Nhi mặc một thân váy dài màu xanh
nhạt, áo lông màu xanh lá làm từ lông đuôi chim Khổng Tước. Vấn một búi
tóc Phi Nguyệt đơn giản, hai bên tai đều buông xuống một nhánh tóc đen,
trên đỉnh đầu tóc đen nghiêng nghiêng vén lên. Giống như là một vòng
trăng khuyết, rất đặc biệt. Phối cùng một chiếc áo lót cùng màu, trên
đầu còn cài một đóa hoa lũa mỏng màu đỏ. Trang phục vô cùng đơn giản,
nhưng lại tôn lên một loại khí chất u lan vô cùng tinh tế. Mới một năm
không gặp, mà tiên nữ trong bức tranh trước đây, lúc này toàn thân cao
thấp tất cả đều dính khí tức khói lửa rồi. Nhưng mà Mai Nhi như vậy, lại càng khiến cho người khác yêu thích, bởi vì càng chân thật hơn.
“Ngươi khiến ta lo lắng chết mất, ngươi thật nhẫn tâm mà, ngay cả thư báo bình an cũng không báo cho ta. Sau này không được như thế nữa. Như
thế nào cũng phải viết cho ta một lá thư bình an mới được.” Mai Nhi trên miệng oán trách. Dĩ nhiên, nàng cũng hiểu, dù sao lúc thân thể không
tốt thì cái cũng cũng không làm được.
“Nhưng mà, nể tình là thân thể ngươi không tốt, ta tạm tha cho ngươi. Ôn Uyển. Ngươi có nhìn thấy chim bồ câu cầu phúc ta xếp cho ngươi hay
không? Ôn Uyển, thật ra thì ta vẫn muốn đi lên thôn trang thăm ngươi, ta thậm chí còn xin nương ta, nương ta cũng đã đồng ý. Cho ta lên thôn
trang bồi ngươi nhiều hơn, để tránh cho ngươi ngã bệnh lại cô đơn một
mình ở trên thôn trang. Nhưng mà Hạ Ảnh hồi âm lại. Nói với ta là thái y nói ngươi không thể chịu mệt nhọc, tâm tình cũng không thể lên xuống
quá nhiều. Cho nên ta cũng không đi lên thôn trang nữa. Ôn Uyển, ngươi
cũng đừng giận ta nha!” Mai Nhi cẩn thận đánh giá Ôn Uyển từ đầu đến
chân, xác thực là thực sự không có chuyện gì thì mới yên tâm.
Ôn Uyển cười tỏ vẻ không đâu. Nàng đã nghe Hạ Ảnh nói, trong một năm
năm này, trong mấy cô nương kết bạn với nàng thì Hoa gia tiểu thư lo
lắng cho bệnh tình của nàng nhất. Cứ cách mấy ngày, thì lại đưa đồ tới.
Phần quan tâm này, vẫn khiến cho Ôn Uyển rất cảm kích.
Hai người đang trò chuyện, thì nghe thấy nói đám người Như Vũ, Ngọc Tú, Y Y tất cả đều đã tới.
“Ôn Uyển, ngươi thật đúng là nhẫn tâm a. Một năm này chúng ta cứ nơm
nớp lo sợ cho ngươi, thế nào thì ngươi cũng nên cho người báo lại cho
chúng ta một tiếng chứ. Ngươi ngược lại cũng thật hay nha, suốt thời
gian một năm, chúng ta cứ trông mong cũng không nhận được một lời nào
của ngươi. Khiến chúng ta nôn nóng muốn chết được.” Ngọc Tú cũng oán
trách.
Ôn Uyển cười cười, cũng không có trả lời đáp lại. Lời này thật không
tiện trả lời lại. Nếu tiếp thì bản thân mình tình huống đặc biệt, nếu
không tiếp, thì lại không lễ độ. Nên dứt khoát giữ vững trầm mặc, tất
nhiên sẽ có người nói chuyện giúp.
“Được rồi được rồi, ta vừa mới nói nàng, Hạ Ảnh nói cho ta biết ngày
đó Ôn Uyển đúng là vô cùng hung hiểm, nếu không cũng không phải nhất
định phải đi đến thôn trang ở. Ôn Uyển vừa rồi còn nói, nàng một người ở trên thôn trang lẻ loi trơ trọi, đặc biệt rất nhớ chúng ta. Nhưng thái y đã nói, cảm xúc của nàng không thể bị quấy nhiễu. Cho nên nha, ngươi
cũng đừng oán trách nữa, bình an trở lại là tốt rồi. Chỉ cần người tốt,
so với cái gì cũng đều tốt.” Mai Nhi ở bên cạnh giúp đỡ Ôn Uyển giảng
hòa.
Ôn Uyển nhìn thấy mới một năm không gặp, mà Mai Nhi ứng phó với những thứ này cũng có thể hạ bút thành văn rồi. Quả nhiên giống như lời đồn
bên ngoài nàng nghe thấy, thông minh tài giỏi hơn trước đây rất nhiều.
Tốt hơn trước kia là được rồi, tất cả mọi người so với trước kia đều tốt lắm. Một năm không có ở đây, rất nhiều chuyện thay đổi. Nhưng mà, đều
thay đổi theo hướng tốt, thật là tốt.
Ngọc Tú cũng chỉ tùy tiện nói vài câu, ở đâu còn có thể thực sự so đo với nàng chứ. Đây là đi dưỡng bệnh, chứ không phải đi chơi. Đoàn người
cũng không tiếp tục quấn quít cái đề tài này nữa, lại nói đến chuyện thú vị trong một năm này.
“Ôn Uyển, ngươi không biết đâu, trong một năm này, có rất nhiều
chuyện náo nhiệt, đặc biệt là trong kinh thành trong một năm này, xuất
hiện một người thiếu niên tên là Giang Thủ Vọng, tự Phất Khê. Ngươi
không biết đâu, trong kinh thành còn tặng một biệt hiệu cho hắn, gọi là
thiếu niên kỳ vương [vua cờ]. Kỳ nghệ kia của vị Phất Khê công
tử này, ngay cả một vài lão tiên sinh cũng không thể sánh bằng, hắn còn
đánh ngang tay với Hải học sĩ nữa, nhưng mà hắn chỉ mới có mười tuổi
thôi! Hơn nữa nghe nói Mặc Ngọc công tử văn võ song toàn, đã đánh bại La Thủ Huân, chính là vị hôn phu của Mai Nhi. Thi từ cũng được khen la số
một, bài Bình Sanh Chí kia, trong kinh thành không ai không biết. Cả
kinh thành giống như là điên rồi vậy, phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều đang
đàm luận cái vị Phất Khê công tử này, chữ của hắn cũng thu đến ngàn
lượng, đáng tiếc là không nhìn thấy mặt mũi thế nào. Không biết là nhân
vật bực nào.” Y Y hưng phấn bừng bừng nói đến chuyện bát quái đứng đầu
một năm gần đây trong kinh thành.
“Ta sớm đã nói với ngươi, ta đã gặp qua rồi. Gặp ở Hoàng Giác Tự.
Người kia là nhân vật kiêu ngạo không khiêm nhường, ánh mắt cao ngửa lên trời rồi, nhưng ngươi lại không tin.” Vũ Đồng rất là không thích Y Y
sùng bái Giang Thủ Vọng. Chủ yếu là nương nàng, lại muốn kết cái môn
thân này, kết quả bị người của Vương Phi nói năm ba câu đuổi đi. Khiến
Vũ Đồng thật mất mặt, tức giận không thôi.
“Đó là vì ngươi có thành kiến, người người đều đang loan truyền, Phất Khê công tử mặc dù lớn lên có đen một chút, nhưng mà làm người khiêm
tốn nhã nhặn, sao có thể như lời ngươi nói kiêu ngạo không khiêm tốn
chứ. Hơn nữa, ngay cả tổ phụ của Như Vũ đều khen ngợi Phất Khê công tử
khiêm nhường biết lễ, là một tài tuấn trẻ tuổi hiếm có. Ngay cả đối thủ
đều có thể khen ngợi như vậy, người còn có thể xét nét được chỗ nào
chứ.” Mai Nhi nhẹ giọng phản bác .
“Cũng nghe nói là, trong tay Thế tử Thuần Vương có một bộ tranh của
Phất Khê công tử. Nghe Tào Tụng Tào công tử nói, đây còn thực sự là bức
tranh tốt trăm năm khó gặp. Nhiều người ra giá cao muốn mua, nhưng mà
Thế tử gia lại xem như là bảo bối, ngay cả nhìn cũng không cho người ta
nhìn, keo kiệt muốn chết.” Y Y nhỏ giọng nói. Phụ thân nàng khen ngợi
rất nhiều lần, cũng nhắc tới mấy lần với nương nàng. Bức tranh có thể
khiến cho Tào Tụng khen không dứt miệng, nghĩ một chút thôi liền biết là tuyệt đối trân quý vạn phần. Nhưng mà Yến Kỳ Hiên không chịu lấy ra,
tất cả mọi người chỉ được nghe kỳ danh, chứ vẫn không nhìn thấy bức
tranh kia. Nhưng mà Tào Tụng lại thường xuyên nhắc tới nó.
“Nhưng khắp kinh thành cũng đều lan truyền, Giang công tử cùng Thế tử Thuần Vương lại là một đôi. Không biết có phải là thật hay không.” Vũ
Đồng nói xong, mặt tựu đỏ lên. Cô nương trong khuê các này, sao có thể
thảo thuận nói về đề tài này đây. Chủ yếu nàng là thật bực mình thôi.
Ôn Uyển nghe, làm bộ như một bộ dạng thật tình cảm thấy hứng thú, ở đó lắng nghe.
“Những thứ kia cũng chỉ là tin vịt nhảm nhí thôi, người ta là huynh
đệ tình cảm tốt. Hiện tại trong kinh thành, ai không nói Phất Khê công
tử tuổi trẻ anh tài. Dù sao sau này ta có cơ hội đi Giang Nam, đến lúc
đó, ta nhất định có cơ hội gặp được vị Phất Khê công tử này.” Y Y trong
đôi mắt bốc lên nhiệt khí.
Ôn Uyển làm vài động tác, tỏ vẻ thật là đáng tiếc.
“Quản Giang công tử, Phất Khê công tử cái gì chứ. Ôn Uyển, thân thể
của ngươi đã khỏe, chính là chuyện tốt nhất. Sau này còn có rất nhiều cơ hội, không có gì mà phải tiếc nuối cả.” Như Vũ cười nói.
“Ôn Uyển, ngươi không biết đâu. Phất Khê công tử còn có một biệt hiệu thanh cao nữa, gọi là Mặc Ngọc công tử.” Y Y ha ha cười.
“Cái gì mà Mặc Ngọc chứ, phải gọi là công tử than đen đấy.” Vũ Đồng
khinh thường tên đó. Mọi người ồn ào một phen. Chỉ có ngoại trừ lúc đầu
ân cần thăm hỏi sức khỏe của Ôn Uyển ra, thì căn bản thảo luận cũng chỉ
chung quanh chỗ vị Phất Khê này.
Như Vũ nhìn trên mặt Ôn Uyển hiện lên vẻ khó hiểu, bộ dáng vô cùng
quái dị. Khẽ cười giải thích “Ôn Uyển ngươi không biết đó thôi, kể từ
khi đại danh của vị Giang công tử kia truyền ra. Bao nhiêu phu nhân,
người thì công khai, người thì bí mật dò hỏi Vương Phi nương nương, muốn kết thân cùng nương nương, gả nữ nhi cho vị Giang công tử này, nhưng
đều bị Vương Phi ngăn cản. Nói Phất Khê công tử thân thể không tốt, nhất định phải chờ qua mười lăm tuổi mới có thể nói đến chuyện hôn nhân.”
Mai Nhi cười, lại thâm ý mà nhìn Vũ Đồng một cái.
“Ngươi muốn tìm chết rồi à, nhìn ta làm gì.” Vũ Đồng đỏ bừng cả khuôn mặt .
Ôn Uyển buồn nôn run sợ một trận, chẳng lẽ mình trong lúc vô tình, đã bắt lấy trái tim của vô số thiếu nữ làm tù binh sao. Bằng bộ dáng lúc
đó của nàng, làm sao lại có thể có nhiều người nhìn trúng nàng chứ. Nếu
đúng như thế, vậy thì nàng thật đúng là tạo nghiệt rồi. Có điều trình độ giả ngu của Ôn Uyển càng ngày càng giỏi, mấy vị cô nương căn bản là
nhìn không ra, Ôn Uyển còn rất ngạc nhiên mà tỏ vẻ không phải nói cùng
Thuần thế tử là một đôi sao.
“Ai mà tin cơ chứ, đoán chừng là những người kia bịa đặt kiếm chuyện, nói lung tung. Nhìn tình cảm huynh đệ người ta tốt, nên ở đó thêu dệt
chuyện vô căn cứ. Đều là mấy người đỏ mắt vì danh hiệu Mặc Ngọc công tử
của người ta thôi, nên mới dội nước bẩn vào người người ta.” Cả bọn đều
cùng khinh thường. Người tài hoa dào dạt như thế, làm sao lại có thể là
người như vậy chứ. Hơn nữa cho dù là đúng, cũng không ảnh hưởng lòng ái
mộ của bọn họ.