Ôn Uyển vui cười hớn hở gật đầu, ăn vô cùng hăng hái, ăn đến mức bụng tròn vo. Hoàng Đế nhìn tướng ăn này của Ôn Uyển, bản thân cũng bắt đầu
thèm ăn, ăn hết một bát cơm. Ôn công công thấy vậy thì không ngừng niệm a di đà Phật, mừng rỡ không dứt. Trong khoảng thời gian này, Hoàng Đế ăn
nhiều nhất chỉ nửa bát cơm, không ngờ rằng, hôm nay vậy mà lại ăn hết
một bát cơm, có thể không khiến cho ông cao hứng được ư! Cho nên mới
nói, Quận chúa chính là bảo bối của Hoàng Thượng.
Cơm nước xong xuôi, ông cháu hai người liền đi hoa viên tản bộ. Ôn
Uyển kéo lấy bàn tay khô gầy lạnh lẽo hơn so với mình của Hoàng Đế,
trong lòng rất khó chịu. Lúc này nàng thật sự rất áy náy, cảm giác mình
thật bất hiếu, bản thân mình chỉ lo tiêu dao tự tại, vậy mà lại quên mất ông ngoại đã già rồi mà còn phải vất vả vì mình. Trong lòng vừa khổ sở
vừa hổ thẹn. Buông cánh tay khô gầy của Hoàng Đế ra, liền ôm lấy Hoàng
Đế. Cọ cọ đầu vào ngực Hoàng Đế.
Hoàng Đế nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé áy náy của Ôn Uyển, cười cười nói
“Đúng là một nha đầu ngốc, ông ngoại rất khỏe. Chỉ cần sau này con thật
khỏe mạnh, không hề lại xảy ra chuyện gì nữa, theo bên cạnh ông ngoại,
chính là hiếu thảo nhất rồi.” Cái nha đầu này, coi như là có lương tâm,
còn biết áy náy, biết hỏi thăm sức khỏe của mình. Hoàng Đế đối với sự
hiếu thuận của Ôn Uyển, vẫn rất hưởng thụ.
Ôn Uyển vội vàng gật đầu, tỏ vẻ sẽ không rời khỏi ông ngoại nữa, nhất định chăm sóc ông ngoại thật tốt, sẽ không rời khỏi ông ngoại Hoàng Đế
nữa. Nàng phải làm đứa nhỏ hiếu thảo nhất trên đời này.
Hoàng Đế thấy Ôn Uyển lại đang ở đó khoe mẽ, cười rồi lại tiếp tục
nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Ôn Uyển, ông cháu hai người chậm rãi tản bộ
khắp các con đường nhỏ ở ngự hoa viên. Thoạt nhìn đặc biệt ấm áp. Lúc đi qua bậc thang, Ôn Uyển cẩn thận đỡ Hoàng Đế. Bên cạnh có cung nhân, cho dù thật sự có cái gì, cũng sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng mà phần chu
đáo này, khiến cho Hoàng Đế vô cùng thoải mái.
Ôn công công nhìn thấy, thì cảm thán trong lòng. Khó trách Hoàng
Thượng yêu thích Ôn Uyển Quận chúa như vậy. Nàng không nói bất cứ gì,
nhưng mà chỉ tùy tiện làm một động tác. Liền đặc biệt sưởi ấm lòng
người. Đáng tiếc, hình ảnh ấm áp này rất nhanh đã bị phá vỡ.
“Hoàng gia gia, Hoàng gia gia. . . . . .” Một thanh âm vang dội thanh thúy từ đằng xa truyền đến. Ôn Uyển thấy bất ngờ mà nhìn lại. Đã nhìn
thấy một thiếu nữ lớn lên tướng mạo xinh đẹp vóc người cao gầy đi về
hướng này. Không cần phải nói, đây đúng là Tư Nguyệt rồi.
Ôn Uyển cẩn thận đánh giá một phen. Lúc này, Tư Nguyệt ăn mặc cực kỳ
xa hoa, đang mặc áo lông chồn tía màu mật ong với gấm Tây Dương , váy
bằng da chồn trắng phủ lụa màu xanh ngọc , bên ngoài khoác một kiện áo
lông cáo màu tuyết trắng , trên đầu là một bộ trang sức chói lọi rực rỡ. Bộ trang sức này dường như là bộ lần trước lấy được trong trân bảo khố. Dĩ nhiên, chỉ xa hoa đối với Ôn Uyển thôi. Còn với những người khác mà
nói, thì đây mới là bình thường.
Ôn Uyển nhìn Tư Nguyệt. Mới một năm không gặp, vóc dáng Tư Nguyệt
cũng cao lớn không ít, lúc này so với nàng vẫn cao hơn gần nửa cái đầu. Theo tính toán của Ôn Uyển thì hẳn là cũng phải cao 1m5 rồi. Thân thể
so với năm trước cũng đẫy đà hơn, dáng vẻ cũng yểu điệu hơn. Thoạt nhìn
đúng là một thiếu nữ xinh đẹp. Ôn Uyển nhìn thấy thế lại buồn bực. Tại
sao cũng cùng là mười một tuổi, mà Tư Nguyệt so với mình còn nhỏ hơn nửa tháng nữa. Nhưng vì sao lại cao hơn mình nửa cái đầu chứ. Người ta là
mỹ nhân, duyên dáng yêu kiều. Còn mình thoạt nhìn vẫn là một cọng rau
giá dẹp dẹp.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển tự nhiên cũng biết nguyên nhân chính. Sáu năm thiếu hụt kia, là thời gian mấu chốt xây dựng trụ cột cho cơ thể của một đứa
bé đang lớn. Cũng may những năm này nàng vẫn luôn luôn uống thuốc bổ.
Cùng những hài tử cùng tuổi trong bách tính dân thường cũng muốn tốt hơn chút rồi. Bằng không, thì còn không biết thành thế nào nữa.
Nhưng mà cũng may, nếu như thật sự cũng giống như Tư Nguyệt như thế.
Cho dù ông ngoại Hoàng Đế và cậu đồng ý cho mình đi ra ngoài chơi một
năm, thì không tới hai ngày là lộ rồi. Cho nên, Ôn Uyển đối với vóc
người dẹp lép phẳng phiu của mình, vẫn là rất hài lòng. Dù sao nàng cũng còn nhỏ, sau này lập kế hoạch cho thật tốt, bồi bổ nhiều hơn là được.
Ôn Uyển nghĩ, kể từ bây giờ bắt đầu bồi bổ, thì cho dù tương lai nàng
không làm được đại mỹ nhân, bởi vì do yếu tố di truyền quyết quyết định. Nhưng mà tuyệt đối sẽ không trở thành một xấu nữ. Bằng không, nếu thật
sự là một bộ dung mạo bình thường. Đến lúc đó đứng cùng một chỗ với Yến
Kỳ Hiên, thì thật là quá áp lực.
Mà Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển và Tư Nguyệt. Lúc trước không cảm thấy bao
nhiêu. Nhưng hiện tại nhìn hai người, mới thấy ngày đêm khác biệt. Ôn
Uyển trầm tĩnh. Sắc mặt bình thản, có chứa một chút nụ cười nhàn nhạt.
Nếu như trước đây, Hoàng Đế cũng không thấy được, cho là tính tình của
nàng như vậy. Qua một năm này, Hoàng Đế xem như cũng biết, cái nha đầu
này, còn là một chủ nhân có động có tĩnh. Mà Tư Nguyệt, Hoàng Đế lại
không có nhiều ý muốn đi đánh giá như vậy.
“Ôn Uyển tỷ tỷ, muội nghe tổ mẫu nói tỷ khỏe rồi, liền vội vàng sang
đây gặp tỷ. Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ thực sự khỏe rồi.” trên mặt Tư Nguyệt nở
nụ cười, kêu lên. Đi về hướng Ôn Uyển. Về phần có phải là thật tâm hay
không, vậy thì cũng không biết được. Chỉ là có thể giả vờ tình cảm trên
mặt thì được rồi.
Nếu là lúc trước, Ôn Uyển có thể sẽ gật đầu, khuôn mặt mỉm cười nhẹ
biểu thị ý tứ một chút. Hay là, cho thị nữ bên cạnh giải thích hai câu.
Nhưng mà lúc này, Ôn Uyển thấy nàng đi tới, không tránh né, cũng không
lui về phía sau. Chỉ là vào lúc Tư Nguyệt muốn đụng mình, thì nghiêng
người. Lại xoay người nhìn Hoàng Đế. Vẻ mặt kia biểu thị rất rõ ràng,
nàng không chào đón Tư Nguyệt, nàng muốn về nhà rồi.
Hoàng Đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển, cũng biết nàng không chịu được khi
nhìn thấy Tư Nguyệt, ngược lại cũng không để ý. Nhìn Ôn Uyển toàn thân
từ trên xuống, chỉ khác nhau đồ trang sức, nhưng lại quá sơ sài một
chút. Lão nhân gia, đương nhiên đều thích đứa nhỏ trang phục ngăn nắp
xinh đẹp rồi. Chỉ cười một cái: “Ôn Bảo, bảo nội vụ phủ làm mấy bộ xiêm y tốt cho Quận chúa, mang tơ lụa tốt đến phủ Quận chúa, lại chọn thêm một ít đồ trang sức mới làm đưa qua đi.”
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ đồ trang sức của mình rất nhiều, chỉ là nàng
không thích đeo thôi. Ôn Uyển lúc này đang mặc một bộ quần áo màu đỏ
tươi, trừ hai cây trâm chói mắt, thì trên người cũng không mang đồ trang sức gì, vì cái nàng muốn chính là nhẹ nhàng. Dĩ nhiên, chủ yếu chính là thói quen qua một năm này vẫn không thay đổi. Chỉ là nàng vốn không thể nào quen mang đồ trang sức, cảm thấy những thứ kia đúng quá nặng, quá
phiền toái. Nên trừ phi cần thiết, còn lại thì nàng đều không mang.
“Đâu có cô nương nhà nào không thích quần áo trang sức xinh đẹp. Vậy
mà lại chỉ có mình con. Con, cái nha đầu này, nhìn bộ dáng này của con
đi, đáng lý ra vốn nên là thân nam nhi mới phải, thế mà lại đầu thai
thành nữ nhi, đoán chừng là con đầu thai sai rồi.” Hoàng Đế cười mắng.
Nghĩ tới Ôn Uyển giả làm một tiểu tử, lăn lộn đến mức khuấy gió đảo
nước, ngay cả mình cũng không thể không khen ngợi một tiếng. Đoán chừng, là thật sự đầu thai sai rồi a. Nếu Ôn Uyển là bé trai, thì đúng là tốt
rồi! Nhưng mà, cho dù là cô nương, ông cũng thương yêu giống nhau.
“Hoàng gia gia.” Tư Nguyệt thấy Hoàng Đế lạnh nhạt mình, không vui
kêu lên bằng giọng dịu dàng, kéo tay Hoàng Đế làm nũng. Trước khi Ôn
Uyển trở về, Hoàng gia gia chỉ sủng ái một mình mình. Còn từ khi Ôn Uyển trở lại, Hoàng gia gia liền săn sóc nàng ta. Nghĩ tới đây, Tư Nguyệt
quay lưng lại với Hoàng Đế và cho Ôn Uyển một ánh mắt thù hận. Dù sao
hai người đã xé rách mặt, không cần phải tiếp tục giả vờ nữa. Nếu không, chính là giả dối. Chỉ cần không bị Hoàng gia gia nhìn thấy là được.
Ôn Uyển làm như không nhìn thấy, đứng ở chỗ cách xa Tư Nguyệt chừng
mười bước. Ở một bên chờ Hoàng Đế phân phó. Hoàng Đế cũng không nói thêm cái gì, một hồi liền trở về xử lý chính vụ rồi. Hoàng Đế thấy bộ dáng
muốn về nhà của Ôn Uyển, thì bảo Ôn công công tự mình đưa Ôn Uyển xuất
cung. Trong Hoàng Cung, có thể được Ôn công công tiễn đi, đây chính là
một con số đếm không quá một bàn tay đấy. Ít nhất trong Hoàng Cung, có
thể khiến cho Ôn công công phải hộ tống, đến bây giờ mới chỉ có nàng,
ngay cả hai vị Vương gia có hi vọng được đăng cơ nhất, cũng không có
cảnh vận (tình cảnh, vận mệnh) đặc biệt bực này.
Rất nhiều người nhận được tin tức, cũng biết đây là Hoàng Thượng tỏ
thái độ với tất cả mọi người, rằng Ôn Uyển rất được ông sủng ái.
Ôn Uyển đi tới nửa đường, liền thấy Tư Nguyệt đứng ở đó. Nhìn bộ dạng kia, nhất định là luôn luôn ở đó chờ mình rồi.
Tư Nguyệt thân thiết đi tới, muốn kéo tay Ôn Uyển. Ôn Uyển lui về
phía sau hai bước, ra dấu với Hạ Ảnh. Tư Nguyệt cũng không để ý. Nàng
dường như không nhìn thấy Ôn Uyển kháng cự nàng, dù sao trong lòng nàng
cũng biết Ôn Uyển không chào đón nàng, nhưng là trên mặt tuyệt đối sẽ
không quá khó chịu. Mà nàng, cũng chỉ có trách nhiệm truyền lời mà thôi
“Ôn Uyển tỷ tỷ, tổ mẫu của muội rất nhớ tỷ, tỷ theo muội cùng đi gặp tổ
mẫu a!”
“Tư Nguyệt Quận chúa, chủ tử nhà nô tỳ nói, để lần sau lại đi bái
kiến Hiền phi nương nương. Hôm nay Quận chúa vừa trở về, mới rồi còn ở
chỗ Hoàng Thượng một hồi lâu, cảm thấy hơi mệt một chút. Hơn nữa còn
phải đi về nhà uống thuốc, lần này sẽ không quấy rầy Hiền phi nương
nương.” Hạ Ảnh nói xong, Ôn Uyển xoay người rời đi, trở về nhà của mình.
Nếu như nói trước đây, Ôn Uyển còn có thể cố kỵ lực ảnh hưởng, nên
đối ngoại nàng còn phải giữ gìn hình tượng một nhà thân thiết. Nhưng còn lúc này, chính là khịt mũi khinh bỉ. Cũng đã đến nước này rồi, cậu
Trịnh Vương đã xé rách mặt với Triệu Vương, nàng còn cần giữ gìn hình
thượng một nhà thân thiết cái gì nữa. Đắc tội thì làm sao, chỉ cần ông
ngoại Hoàng Đế và cậu Trịnh Vương không thèm để ý, nàng cũng không để
trong lòng.
Tư Nguyệt thấy Ôn Uyển không cho nàng mặt mũi như vậy, tức giận đến
mức sắc mặt có phần đỏ rực. Thầm mắng chửi trong lòng “Hừ, giả vờ cao
quý cái gì chứ, còn không phải chỉ là một đứa câm sao. Đừng tưởng rằng
được Hoàng gia gia coi trọng, thì thật sự coi mình là phượng hoàng. Quạ
đen thì vĩnh viễn vẫn chỉ là quạ đen thôi, vĩnh viễn cũng không thể
thành Phượng Hoàng được.” Trong lòng Tư Nguyệt tức giận vô cùng, sao
không bệnh chết ở trên thôn trang luôn đi. Nếu như cứ ở trên thôn trang
không trở lại như vậy, cũng liền giảm đi được một chuyện lớn rồi.
Trên đường đi, trong lòng Ôn Uyển rất khó chịu. Ôi, vừa mới về tới đã phải đối diện với những chuyện bực mình này rồi, thật khiến người khó
chịu. Nhưng mà, nàng vẫn phải đối mặt, Thuần Vương nói không sai, mình
cùng cậu Trịnh Vương đúng là buộc vào cùng một chỗ rồi. Nếu như Triệu
Vương lên ngôi làm Hoàng Đế, với những cái thiệt thòi trước đây. Thì
nhất định Triệu Vương sẽ không cho mình sống. Cho dù có để cho mình
sống, cũng là để tra tấn và trút giận thôi. Cho nên, đúng là nàng phải
chủ động làm vài chuyện.
“Giúp ta tìm một thợ tẩm quất* tay nghề giỏi đến đây.” Ôn Uyển vừa về tới phủ đệ, liền phân phó Hạ Ảnh.
*Tẩm quất: Mát xa, đấm bóp
Hạ Ảnh rất khó hiểu nhìn Ôn Uyển “Quận chúa, người tìm thợ tẩm quất làm gì vậy ?”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, thì nhớ tới Đông Thanh và Băng Dao. Hai người
kia, chỉ cần là mình phân phó, thì đều cúi đầu đi làm, cũng không theo
nhiều lời hỏi tại sao. Bản thân mình, vẫn còn quá phóng túng nha đầu này rồi. Cũng nên cho nàng biết, bản thân không được quá phận. Ôn Uyển nhấc bút viết xuống nói ” Không vì cái gì cả, bảo ngươi đi thì liền đi đi.
Hy vọng lần sau, không nên để ta nghe thấy lời nói thế này nữa.”
Nói xong, liền đi vào thư phòng.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển đối với mình xa lạ và lạnh lùng, bỗng chốc không
kịp phản ứng. Chờ khi phục hồi lại tinh thần, biết ý Ôn Uyển là nói nàng vượt quá quy củ. Khuôn mặt lập tức trắng bệch. Cũng liền cúi đầu, lập
tức đi phân phó bên dưới. Tìm thợ tẩm quất, không chỉ phải có tay nghề
giỏi, còn phải đáng tin, không có bất cứ vấn đề gì. Thời điểm hiện tại,
làm gì cũng đều không được phép qua loa.