Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Vào cung ( thượng )




Thượng Đường cũng quay trở lên xe ngựa, một đoàn xe ngựa chậm rãi chạy về hướng phủ Quận chúa. Đến cửa ra vào, cửa chính đang mở rộng, Ôn Uyển ngồi xe ngựa đến chính viện, lại cho người dỡ hành lý xuống. Rồi xe ngựa lại tiếp tục chạy vào trong, chạy thẳng đến nội viện, thì Ôn Uyển mới xuống xe ngựa.

Kỳ Ngôn để Ôn Uyển về phòng nghỉ ngơi trước, nói rằng lúc này quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể cho tốt. Chính hắn hỏi Thượng Đường, lại phân phó hạ nhân nhất định phải chuyên tâm chiếu cố Quận chúa. Dặn dò quản gia Hạ Thiên nếu như phủ Quận chúa thiếu cái gì ít cái gì, thì cho người báo tin cho hắn. Tự mình đảo khách thành chủ, phân phó một trận, thấy phủ Quận chúa ước chừng không có vấn đề nữa thì mới yên lòng.

Vốn còn muốn trò chuyện cùng Ôn Uyển, nhưng nghe được Hạ Ảnh nói Quận chúa đi đường xá mệt nhọc nên ngủ rồi, liền dẫn theo Yến Kỳ Huyên và Từ Trọng Nhiên, đi về.

Ôn Uyển thì đi vào phòng trong, ở trong phòng chợp mắt một lúc, rồi liền thức dậy. Lúc này, cuối cùng cũng trở về phủ đệ Quận chúa, trở về nhà của chính nàng rồi. Ôn Uyển mặc quần áo xong thì đi ra ngoài.

Xa cách gần một năm trời, Ôn Uyển nhìn hoàn cảnh vừa quen thuộc nhưng dường như lại xa lạ, cảm giác dường như cũng đã rời đi rất nhiều năm rồi. Có loại cảm xúc bùi ngùi khó tả.

Vào buổi tối, trong lúc dùng bữa tối, Thượng Đường thấy sắc mặt Ôn Uyển mặc dù có chút tái nhợt, nhưng mà so với đầu năm vẫn béo hơn chút ít, tâm treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống. Một năm này, người bên cạnh thỉnh thoảng tới hỏi mình, thật ra hắn cũng không biết tình hình rốt cuộc là như thế nào. Nhưng ngoài miệng vẫn luôn nói khá tốt khá tốt. Nhưng trên thực tế, chính hắn cũng lo lắng chờ đợi, cũng đi thăm vài lần, nhưng cũng chỉ là xa xa nhìn Ôn Uyển nằm trên giường, luôn là một bộ dạng bệnh tật ốm yếu vô lực, nhìn qua bệnh tình nguy kịch thần dược cũng trị không khỏi. Ngày ngày đều suy nghĩ sầu lo, khiến hắn cũng gầy đi một vòng. Lúc này nhìn khí sắc Ôn Uyển tốt như vậy, đoán chừng là, thực sự đã khỏe rồi.

Thượng Đường đơn giản kể với Ôn Uyển những chuyện mình làm trong thời gian này, theo Ôn Uyển phân phó, thành thành thật thật làm người, tận tụy cần cù làm việc, những cái khác, thì bình thường không có gì lạ.

Ôn Uyển biết chuyện trong phủ đệ một năm này, Thượng Đường xử lý cũng không tệ lắm. Điền sản ruộng đất nàng để lại, Thượng Đường cũng đều quản lý tất cả thật tốt. Không có phát triển bao nhiêu, nhưng cũng không xảy ra sai sót gì, thì cũng rất vui mừng. Có thể xử lý thoả đáng, chứng minh cũng tiến bộ không ít.

“Quận chúa, Vương gia tới đây thăm người.” Ôn Uyển nghe nói thì vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

“Ừ, trở về là tốt rồi. Trở về là tốt rồi.” Trịnh Vương cảm giác một phần tư cổ phần Minh Nguyệt sơn trang của mình thật đáng giá. Lúc này nhìn thấy Ôn Uyển, giống như thay đổi thành người khác rồi.

Những lời này vào tai những người bên cạnh là một ý tứ. Ý là cuối cùng cũng khỏe rồi, đã trở về rồi. Nhưng ở trong tai Ôn Uyển, lại là một ý tứ khác. Ở bên ngoài chơi đùa một năm, rốt cuộc cũng chịu trở lại. Trịnh Vương vuốt đầu Ôn Uyển, nhẹ gật đầu với nàng.

Ôn Uyển cười bảo Hạ Ảnh lấy văn khế ra, Trịnh Vương nhìn thấy là một phần tư cổ phần Minh Nguyệt sơn trang, đầu tiên là sửng sốt rồi quay sang cười nói “Những thứ này là của cháu, cháu tự cất đi đi.” Ôn Uyển thấy cậu không nhận, nên cũng liền thôi.

Những cái khác cũng không tiện nói, vì một năm này, Ôn Uyển làm gì, hắn đều biết nhất thanh nhị sở. Trái lại Ôn Uyển nhìn thấy hắn gầy đi không ít thì rất lo lắng. Hai người cũng gần nửa năm chưa gặp lại rồi. Ôn Uyển biết, cuộc sống của Trịnh Vương trôi qua cũng không dễ dàng gì. Hôm nay nhìn thấy thì dường như lại gầy đi một chút, nên lo lắng hỏi mấy câu, bảo hắn nhất định phải bảo trọng thân thể.

Trịnh Vương đều nói rất tốt, cũng không nói quá nhiều về những thứ khác.

Ôn Uyển đương nhiên biết cuộc sống hiện tại của cậu Trịnh Vương, mặc dù sống không được thoải mái. Nhưng so với lúc vừa trở lại Kinh Thành, cũng đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Vả lại, nàng cũng không có ý định dây dưa vào trong triều cục, nên cũng không nói đến chuyện này. Chỉ là nói với Trịnh Vương rằng lúc ấy – lúc nàng cùng mấy vị cao thủ tỷ thí, trong lòng nàng thấp thỏm bất an, nhưng lại phồng lên dũng khí để ra trận. Không nghĩ tới kết quả lại tốt như vậy.

Trịnh Vương thấy Ôn Uyển nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là nói vận khí của nàng đúng là tốt các loại. Không khỏi nở nụ cười. Cái nha đầu này, thật đúng là khiêm nhường. Nhưng mà nói đến cờ, cậu cháu hai người cũng hạ một bàn. Cuối cùng, Ôn Uyển cảm thấy rất ngoài ý muốn. Nàng thế nhưng lại đánh ngang tay với cậu.

Sau khi đánh cờ xong, sắc trời cũng đã muộn. Ôn Uyển tiễn Trịnh Vương về. Cũng liền nằm xuống nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Uyển đổi mới hoàn toàn cách ăn mặc, vào cung gặp Hoàng Đế.

So với năm ngoái thì Ôn Uyển đã cao hơn nửa cái đầu, hiện tại chiều cao đại khái cũng phải cao gần một mét tư rồi. Mặc một thân áo bối tử dài màu đỏ tươi có thêu hoa đào bằng chỉ bạc, một chiếc váy 12 mảnh màu trắng nhạt. Trên tóc cài hai cây trâm có gắng đá quý và trân châu hình con bướm.

Không nói là quá mức màu mè, nhưng tuyệt đối cũng không có mộc mạc. Có thể mơ hồ trông thấy được, lớn lên có xu thế trở thành mỹ nhân rồi. Cứ như vậy, thì tương lai nhất định sẽ không kém.

“Cháu thật là, cái nha đầu này, rốt cục cũng chịu trở về rồi. Một năm này, cháu ở bên ngoài sống thật là có hương có vị nha, ông ngoại còn đang lo lắng, cháu ở bên ngoài chơi đến điên rồi. Không nỡ bỏ để trở về nữa chứ. Ha hả, cuối cũng thì trở về rồi.” Hoàng Đế vừa thấy Ôn Uyển, thì rất vui vẻ.

Ôn Uyển thấy Hoàng Đế, liền đi tới ôm Hoàng Đế, trên mặt cũng mang theo vẻ tôn kính. Ôn công công ở bên cạnh nhìn. Quận chúa trở lại thì tốt rồi, có Quận chúa trong hoàng cung, tâm tình của Vạn Tuế Gia cũng rất tốt.

Hai người nói chuyện một lúc, bởi vì Ôn Uyển không tiện mở miệng nói chuyện, nên vẫn cứ viết chữ. Hoàng Đế nhìn thấy, cũng không muốn nói quá nhiều. Dù sao chuyện phát sinh trong một năm này của Ôn Uyển, đều ở dưới mí mắt của ông.

Và đúng là, hai người lại bắt đầu hạ cờ. Dựa theo phỏng đoán của Ôn Uyển, kỹ thuật đánh cờ của Hoàng Đế khoảng chừng trên dưới cấp sáu, cũng là kỳ thủ không kém. Ôn Uyển cũng không nhường ông giống như các thần tử khác của ông, phải đánh như thế nào thì liền đánh như thế đó. Chỉ là, dù sao cũng hạ thủ lưu tình, so ra kém hơn cũng không nhiều lắm, không khiến Hoàng Đế thua quá khó nhìn.

Đã đến trình độ này rồi, nếu lại che giấu bịa đặt, thì ngược lại sẽ khiến Hoàng Đế mất hứng. Nên dứt khoát đánh bại ông, thì mới là tốt.

“Ha ha, vẫn là đánh cờ với nha đầu cháu mới đủ thích thú. Sau này tiến cung nhiều hơn đi, đến cùng ông ngoại chơi cờ, trò chuyện thêm nhiều chút.” Hoàng Đế có chút phiền muộn.

Ôn Uyển khó hiểu nhìn Hoàng Đế, không phải còn có một Tư Nguyệt sao, Tư Nguyệt chạy đi đâu rồi. Có Tư Nguyệt ở bên cạnh ông, không phải cũng giống nhau à ? Tuy nàng ở bên ngoài, nhưng cũng biết, hiện tại Tư Nguyệt rất được Hoàng sủng. Được sủng ái gấp mấy lần so với người như nàng ở ngoài chơi đùa đến độ quên mất ông ngoại Hoàng Đế lão nhân gia rồi ấy chứ.

Hoàng Đế hỏi Ôn Uyển: “Nha đầu, con làm sao có được một thân kỳ nghệ bí hiểm khó lường như vậy. Con học với ai vậy ? Cũng đừng có nói với ta là học Tống Lạc Dương đấy nhé. Ngay cả Hải ái khanh con cũng có thể đánh ngang tay với lão, thì làm sao Tống Lạc Dương lại có thể dạy bảo ra học trò như con thế này được chứ? Con nói thật đi.”

Ôn Uyển viết lên trên giấy, dù sao ý tứ đại khái chính là. Từ khi ba tuổi nàng đã bắt đầu học đánh cờ, năm đó nàng vẫn nhốt mình ở trong viện, không có gì khác có thể chơi được, mà nàng đối với thêu thùa các loại không có hứng thú, nhưng đối với kỳ nghệ lại cảm thấy rất hứng thú, Hoàng ma ma cũng biết chơi cờ, dạy cho nàng hết tất cả những gì bà biết. Không đến nửa năm, Hoàng ma ma cũng dạy không nổi nàng nữa. Đưa mấy cuốn kỳ phổ cho nàng tự mình nghiên cứu. Nàng ngày ngày ngốc ở trong viện, không có việc gì thì ngày ngày nghiên cứu kỳ nghệ, cho là giết thời gian thôi.

Sau lại bái Tống Lạc Dương làm lão sư, mới phát hiện, nàng thế nhưng có thể đánh bại được người, mấy quyển kỳ phổ kia không ngờ lại là bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc). Cũng vì kỳ nghệ cao hơn một đoạn so với Tống Lạc Dương nên mới thắng được người, vì vậy đã bái người làm lão sư. Mà mấy năm nay chính bản thân nàng vẫn liên tục khổ học khổ luyện, cho nên kỹ thuật càng ngày càng thuần thục. Môn học này, cũng không phải chỉ cần dựa vào thiên phú mà thôi. Ngoại trừ dựa vào thiên phú, còn phải nhờ vào sự cố gắng, phải khắc khổ nghiên cứu, nàng cũng mới có kỳ nghệ xuất sắc như hôm nay. Đáng tiếc là, mấy quyển kỳ phổ kia đã không tìm thấy nữa. Ngày đó viện đã bị đổi mới, tất cả đồ đạc của nàng đều không thấy đâu nữa. Mọi thứ đều bị lạc mất. Ôn Uyển còn nói ngay cả chiếc hộp gỗ lim tơ vàng trọng yếu như vậy mẹ công chúa để lại cho nàng cũng không tìm thấy nữa. Thì trong lòng rất khổ sở.

Hoàng Đế im lặng, ông vừa nghe thì cũng biết, mấy quyển kỳ phổ kia hẳn là do sư muội để lại. Sai sót ngẫu nhiên lại rơi vào tay Ôn Uyển. Sâu xa bên trong điều này có lẽ chính là, nàng muốn Ôn Uyển thừa kế y bát của nàng, là chuyện trời cao đã định trước rồi a.

Hoàng Đế cũng không tiếp tục chủ đề hỏi về phương diện này nữa, khiến Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu tiếp tục hỏi thêm nữa, nàng thật sự cũng không có biện pháp bịa đặt tiếp. Kể từ khi biết bà ngoại nàng có một tay kỳ nghệ cao thâm khó lường, trong lòng nàng cũng đã nghĩ sẵn ra bản thảo trong đầu rồi, chờ khi bị hỏi tới, sẽ đẩy sự việc về hướng này. Dù sao nơi đó cũng đã không còn sót lại gì nữa. Không có người đối chất. Cũng thật không ngờ, quả nhiên dùng tốt vô cùng. Dù sao tra cũng không thể tra ra, bà ngoại lại có kỳ nghệ cao thâm như vậy. Nàng cũng không có nói gì cả, đều là do ông ngoại Hoàng Đế tự mình nghĩ thêm vào thôi. Cũng không tính là nàng khi quân.

Có điều, Ôn Uyển nhìn thấy lúc mình viết đến hộp gỗ lim tơ vàng, ông ngoại Hoàng Đế giống như là không nhìn thấy mấy chữ này vậy. Dựa theo bình thường mà nói, tất nhiên là phải hỏi một chút, hộp gỗ lim tơ vàng này, rốt cuộc hình dáng ra sao. Vì thế trong lòng Ôn Uyển hiện lên sự nghi ngờ. Nàng biết cậu Trịnh Vương vẫn luôn luôn tìm kiếm chiếc hộp gỗ lim tơ vàng này. Nhưng tìm nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được. Nhưng mà ông ngoại Hoàng Đế, lại dường như một chút cũng không giật mình. Là vì không để ý, hay là trong lòng đã biết rõ. Đối với chuyện này, Ôn Uyển thật sự không nắm chắc lắm, chỉ đành phải để ở trong lòng thôi.

Lại tiếp tục hàn huyên một hồi, thì đã đến lúc dùng bữa. Hoàng Đế liền dẫn theo Ôn Uyển đi dùng cơm.

“Đến đây, ông ngoại đã cho người làm món tủy gà nấu măng con thích ăn nhất này, còn có gà ăn mày nữa.” Ôn Uyển cùng Hoàng Đế ăn cơm, Hoàng Đế nói từng cái từng cái một.

Ôn Uyển nhìn món ăn trên bàn phần lớn đều là những món rau củ mình thích, không biết làm sao, mà trong lòng thấy ấm áp, trong mắt lại ê ẩm. Một năm này nàng ở bên ngoài ung dung tự tại, nhưng lại chưa từng nhớ đến vị ông ngoại Hoàng Đế này. Nhưng không ngờ, ông ngoại Hoàng Đế lại vẫn nhớ thương nàng như vậy, khiến trong lòng nàng rất xấu hổ, cũng rất cảm động.

Nàng ở trong Thuần Vương phủ một năm này, cũng đã nhận thức thêm một cách sâu sắc. Mấy năm này, nàng có cuộc sống tốt như vậy. Tất cả đều vì nhờ phúc của ông ngoại. Cho dù là vài năm trước kia, trên mặt ông ngoại Hoàng Đế không quá yêu thương nàng, nhưng mà những thứ hàng năm nên có thì nàng đều có. Hơn nữa còn âm thầm che chở nàng. Nàng xảy ra chuyện hay chọc họa gì, cũng đều là ông ngoại Hoàng Đế giúp nàng xử lý. Nếu không, nàng tuyệt đối không thể sống cuộc sống thoải mái như vậy.

Cho nên, mặc kệ là ông ngoại Hoàng Đế rốt cuộc đang hạ ván cờ như thế nào, nhưng mà, Ôn Uyển biết, Hoàng Đế thật sự yêu thương nàng từ đáy lòng. Phần yêu thương này, không thể ít hơn so với cậu Trịnh Vương, thậm chí ở một vài phương diện, còn nhiều hơn so với cậu Trịnh Vương nữa.

“Đứa nhỏ ngốc, mấy món ăn thế này đã khiến con cảm động rồi. Nếu con thấy thích, thì ăn nhiều thêm chút đi. Nhìn con gầy đến mức này này, phải mau mau bồi dưỡng trở lại mới được.” Hoàng Đế nhìn ra cảm động trong mắt Ôn Uyển, thì cười nói. Nếu không phải biết Ôn Uyển một năm này trôi qua thoải mái, thì bằng cái bộ dạng này, còn tưởng rằng Thuần Vương ngược đãi nàng , không cho nàng cơm ăn mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.