Ôn Uyển không biết là, lúc này Tô phu nhân Tiết thị đang ở trong nhà
sinh hờn dỗi. Dựa vào tình hình này của phủ Quận chúa, hôn lễ này, đoán
chừng sẽ rất keo kiệt. Nhưng mà lại có thể làm sao được đây, còn có thể
hồi hônhay sao chứ. Dù sao, nữ nhi đi đến nhà người ta, thì chính là
người nhà người ta rồi. Đến lúc đó nếu như bị trượng phu bày sắc mặt, em gái của chồng bới lông tìm vết, bản thân mình còn có thể làm gì được
nào.
Ôi, bản thân mình chỉ có một nữ nhi ruột thịt như vậy thôi, đặt mua
một phần đồ cưới thật tốt, thật phong phú là được. Chỉ có điều, lại nghĩ đến hôn sự của thứ nữ, rốt cuộc ý nghĩ cũng khó mà yên ổn được. Không
nghĩ tới, cha chồng cùng trượng phu thế nhưng vì cái nha đầu thấp hèn
kia tìm một cửa hôn sự tốt như vậy.
Chân Nhan thấy Bình gia hiện tại muốn thế không có thế, muốn tài
không có tài, thì trong lòng đắc ý vạn phần. Còn hôn sự nàng được hứa
gả, là người Tô Hiển tự mình chọn lựa. Nhà chồng Chân Nhan, là Quan gia
Uy Viễn Hầu gia. Vị hôn phu là Lục công tử Uy Viễn Hầu phủ, chân chính
là cao môn đại hộ [thế gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng]. Còn là
đích tử, tuy không được sủng, nhưng nhân phẩm tài học, võ nghệ cũng
không tệ. Tính ra, xem như Chân Nhan trèo cao rồi. Vì dù sao là thứ nữ
kết duyên với đích tử, hơn nữa lại còn là đích tử gia đình cao môn đại
hộ.
Đối với việc này, mặc dù trong lòng Tô phu nhân có bất mãn, nhưng mà
lại có thể thế nào chứ. Người làm chủ trong nhà chính là Lão thái gia.
Người nói chuyện chính là đương gia, Tô Hiển. Mặc dù trên mặt không thể
hiện cái gì, nhưng mà trong lòng vẫn thầm hận không thôi.
Một năm này Ôn Uyển không có ở nhà. Chuyện trong nhà và trên thôn
trang, tự nhiên tất cả đều ném cho Thượng Đường rồi. Lúc này, Ôn Uyển
đương nhiên là phải tiếp nhận lại. Kiểm tra một lần, gia cầm trên thôn
trang sinh lời hơn bốn nghìn lượng, tiền thuê đất có chừng hơn hai ngàn
lượng, nói cách khác, một năm ngoái, lợi tức kiếm được cộng lại cũng
chưa đến một vạn lượng.
Lúc này Ôn Uyển mới sáng tỏ, khó trách Đại bá mẫu trở về nói, mợ họ
sắc mặt rất khó xem cơ! Đoán chừng, là nghĩ bên này của mình đặt mua đồ
cưới không ra dạng gì, nên trong lòng bất mãn! Cũng đúng thôi, chỉ có
một nữ nhi ruột thịt như vậy, ai không muốn hôn lễ thể thể diện diện
chứ.
Ôn Uyển đối với tấm lòng yêu con của mợ họ, một chút cũng không tức
giận, ngược lại còn rất hâm mộ. Không biết đến sau này lúc mình xuất
giá, có ai đến mà lo lắng đây! Âm thầm than thở một phen. Thôi, những
thứ này còn sớm rất, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì chứ.
Ôn Uyển biết trên thôn trang của mình khoai lang khoai tây đã có hơn
mấy chục vạn cân, Ôn Uyển vẫn rất vui vẻ. Nghĩ tới bán một chút ít kiếm
tiền. Nếu như kiếm được tiền lời rồi. Chờ qua hết năm, lại đi mua thêm
một chút đất đai để trồng được nhiều loại hơn một chút.
Nào biết đâu rằng, Ôn Uyển vừa biểu lộ ra ý này. Đã bị lão sư của
nàng, Tống Lạc Dương vừa vặn tới tìm quở trách cho một trận “Những cái
này đều để làm hạt giống, ở đâu có để cho con mang bán đi lấy tiền chứ.
Còn những cái không thể trở thành hạt giống kia thì tất cả cũng đều để
ăn hết. Nếu con dám mang hạt giống bán đi kiếm tiền, con đi bán đi cho
lão sư xem một chút xem.” Một bộ dạng muốn liều mạng với Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn Lão sư bộ dáng phẫn nộ, thật hết chỗ nói rồi. Không bán
thì không bán, làm gì mà giống như đào tim gan của lão sư vậy chứ. Thật
là, nàng – đứa học trò này còn không có đáng giá bằng mấy củ khoai lang
khoai tây nữa. Đến nỗi vì một ít đồ như vậy, mà dựng râu trừng mắt với
nàng.
“Ôn Uyển. Tất cả mấy ngàn mẫu đất ở phụ cận thôn trang kia của con,
con đều mua lại hết đi. Từ từ mở rộng ra, là có thể tích lũy thêm càng
nhiều hạt giống nữa. Đến lúc đó lão sư dâng một cái sổ con lên cho Hoàng Thượng. Tích lũy gom góp nhiều hạt giống một chút. Rồi lại mở rộng hai
loại lương thực này ra, sẽ tạo phước cho thiên hạ dân chúng.” Tống Lạc
Dương suy nghĩ một chút, vẫn là bố trí nhiệm vụ cho Ôn Uyển. Dựa vào hơn hai mươi khoảnh [1 khoảnh = 100 mẫu đất] đất này, cho dù cộng
thêm núi rừng, thì vẫn còn ít một chút. Hắn muốn mở rộng diện tích gieo
trồng ra, chờ khi hình thành được quy mô nhất định, tích lũy đầy đủ hạt
giống, sẽ lại dâng sổ con lên cho Hoàng Thượng. Để cho Hoàng Thượng hạ
thánh chỉ mở rộng ra, vậy thì sẽ thật sự giải quyết được vấn đề ấm no
của dân chúng.
Ôn Uyển không cần nghĩ, chỉ cần nhìn bộ dáng kia của Lão sư cũng biết là người đã sớm nghĩ ra cái chủ ý này rồi. Cũng chỉ chờ mình đến thôi.
Ôn Uyển đối với việc này không hiểu biết lắm, có ý định cho Hạ Thiên nán lại thương lượng cùng mấy chủ nhân của các mảnh ruộng đồng xung quanh.
Mua hết tất cả hơn hai mươi khoảnh đất xung quanh.
Tống Lạc Dương nhìn bộ dáng Ôn Uyển mất hứng, nói gấp “Ôn Uyển. Đây
là ban việc làm tạo phước cho bách tính, lưu truyền đến thiên cổ. Con
cũng đừng đau lòng mấy lượng bạc này.”
Ôn Uyển rất im lặng nhìn Tống Lạc Dương. Nhưng mà thấy bộ dáng muốn
lưu danh thiên cổ này của lão sư thì lại nổi lên lòng vui đùa “Tiên
sinh. Quận chúa nói. Hiện tại của cải trong tay người không có nhiều
tiền như vậy. Cho nên, xin tiên sinh cho Quận chúa một chút thời gian.
Chờ đến qua năm rồi lại mua đi!”
Tống Lạc Dương nghe xong liền lập tức phát giận mà mắng “Trên tay con không có tiền. Con cũng đừng lừa gạt lão sư. Lần trước thi đấu cờ, lão
sư đã nghe nói có người ở trong sòng bạc kiếm được một số tiền lời lớn.
Nếu như lão sư đoán không sai, người này, là con đi? Khoản tiền lớn như
vậy, mới có thời gian bao lâu, con lại ở đây khóc than với lão sư. Con
cố ý a?”
Ôn Uyển nghe xong lời này, vội vàng tỏ vẻ, mua, mua, nhanh chóng đi
mua. Chỉ cần lão sư nhìn trúng, thì đều mua hết, nhìn trúng bao nhiêu
thì mua bấy nhiêu. Nàng tuyệt đối sẽ không nháy mắt một chút nào.
Sắc mặt Tống Lạc Dương lúc này mới dễ nhìn chút ít.
Ôn Uyển trở về trong phòng lấy ngân phiếu. Nói thầm, thật là, đây là
lão sư à. Nhìn thế nào làm sao cũng có điểm giống chủ nợ vậy chứ. Vả
lại, chủ nợ cũng không có cái bộ dạng như vậy đi!
“Đừng có trưng ra khuôn mặt sầu thảm như vậy, khó coi chết đi được.
Đến đây, thầy trò chúng ta đánh một ván cho thật thống khoái đi.” Lời
Tống Lạc Dương vừa rơi xuống, Ôn Uyển liền cho người lấy bàn cờ Bạch
Ngọc Linh Lung ra, hai người bắt đầu hạ cờ.
Sau khi hai người đánh xong, trong lòng Tống Lạc Dương hết sức thoải
mái “Nha đầu, tài đánh cờ của con càng ngày càng tiến bộ rồi. Rất tốt.
Trước kia ta vẫn cứ nghĩ nếu con thật sự cùng Lão sư [Hải học sĩ] hạ mấy ván cờ, thì sẽ như thế nào. Không nghĩ tới, con thế nhưng có thể cùng Lão sư [Hải học sĩ] đánh hòa cờ, thật là ngoài dự liệu của ta. Ôn Uyển, nhất định phải tiếp tục duy trì cho thật tốt như thế, tương lai con chắc chắn sẽ trở thành
bậc thầy một phái.”
Ôn Uyển vội vàng ra hiệu, ngày đó là ông ngoại Hoàng Đế ra tay. Ván
cờ hòa đó của nàng tính ra, lại thực sự là danh không xứng với tài năng
thật sự. Nàng rất xấu hổ.
Tống Lạc Dương cười nói “Nói lời nói ngốc nghếch gì đó. Cho dù không
có Hoàng Thượng đến, thì con cũng sẽ không thua. Còn nhỏ tuổi, mà lại có thể cùng Lão sư [Hải học sĩ] hạ cờ hòa. Lão sư người cũng là
thua tâm phục khẩu phục. Con cũng không nên khiêm tốn nữa. Có kỳ nghệ
giỏi như vậy, sau này ta muốn đánh với con nhiều hơn nữa. Luyện tập
nhiều hơn nữa thì kỳ nghệ cũng mới mau lên tay được.”
Ôn Uyển nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt lão sư, cái bộ dạng bất cần kia
của lão sư, còn có sau đó lại đến cửa đòi nhận mình làm đệ tử của lão
sư, nhìn người – vị lão sư phi phàm này như thế thì rất là không quen
mắt. Thực sự là, ban đầu xem mình như là cỏ dại, còn sau đó lại xem mình như là một bảo vật. Đương nhiên, Ôn Uyển cũng chỉ là phỉ nhổ trong lòng mà thôi. Quan hệ thầy trò của hai người, vẫn như là phụ thân và nữ nhi
ruột thịt.
“Nghe nói, tài thổi sáo của con thổi được càng ngày càng tốt rồi, đều bị lan truyền thành thần khúc luôn. Lão sư ta đây còn chưa có nghe con
thổi qua nữa, đến thổi một khúc nhạc cho nghe một chút xem, để xem con
có bao nhiêu tiến bộ.” Tống Lạc Dương lúc ấy nghe mấy người bạn già tán
thưởng, thì vô cùng đắc ý. Thế nhưng mà đợi cả buổi, Ôn Uyển cũng không
có vang lên tiếng nào.
Mở to mắt ra, nhìn thấy Ôn Uyển trên giấy viết: “Hiện tại con không có tâm tình này.”
Tống Lạc Dương nhìn Ôn Uyển. Đối với tin đồn trong kinh thành thì bản thân ông cũng biết. Nhìn cái bộ dạng này của Ôn Uyển, thì đã biết tin
đồn là thật rồi. Qua một hồi lâu, ông liền thở dài thật sâu một tiếng,
đối với chuyện riêng của Ôn Uyển, biết rõ nàng là người vô cùng có chủ
ý, nên cũng không tiện nói cái gì. Thế nên cũng không tiếp tục nói cái
đề tài này nữa: “Nếu sau này con đã không thể tùy ý thổi sáo nữa, vậy
con chuẩn bị học nhạc khí gì đây? Kỳ thật nhạc kí phần lớn là tương
thông với nhau, nếu đã học được thổi sáo, thì khi học những cái khác
cũng là làm chơi ăn thật.”*
* làm chơi ăn thật: ý là học rất dễ dàng
Nhưng Ôn Uyển lại lắc đầu. Không có loại tâm tình kia. Nàng nghĩ, bây giờ thì nàng tuyệt đối thổi không ra được khúc nhạc trước đây rồi, bởi
vì đã không có loại tâm tình kia nữa. Thì cho dù là học những thứ nhạc
khí khác cũng giống thế thôi.
“Con, cái đứa nhỏ ngốc này, nếu con đã quyết định, lão sư cũng không
miễn cưỡng con nữa. Chỉ là tài nghệ của lão sư ta đây. Còn cần phải lưu
truyền nữa chứ.” Tống Lạc Dương cố ý thở dài.
“Người dạy bảo Tống Quý cho thật giỏi đi, rồi để tử thừa phụ nghiệp [con thừa kế nghiệp cha] là được mà.”
Thầy trò hai người lại hạ một ván cờ, ở Tống phủ dùng cơm xong thì
trở về phủ Quận chúa. Sau khi Ôn Uyển trở về phủ đệ. Lấy lý do phải
dưỡng bệnh, nên chuyện trong nhà cũng không có tiếp nhận lại. Thời gian
trôi qua cũng vạn phần thích ý.
Lúc này cũng đã là cuối tháng chạp rồi, thời tiết cũng trở nên càng
ngày càng lạnh. Bên ngoài cũng bắt đầu có tuyết rơi. Ôn Uyển là người sợ lạnh. Nếu như không phải đi hoàng cung, thì đều rúc ở trong phòng không đi ra ngoài. Dù sao ở trong phòng có đốt than nên vô cùng ấm áp.
“Thiếu gia, Quận chúa nói, bảo người giữa trưa trở về dùng cơm.” Hạ
Ảnh nói xong. Thượng Đường liền lên tiếng đồng ý. Cũng không hỏi một
tiếng là có chuyện gì. Dù sao trong nhà này, chính là do Ôn Uyển làm
chủ.
“Vương gia, Ôn Uyển Quận chúa đưa thiếp mời đến, giữa trưa mời người
sang phủ Quận chúa dùng cơm ạ.” Trịnh Vương cũng ngạc nhiên, đây là lần
đầu tiên Ôn Uyển mời hắn qua ăn cơm. Nên lập tức cảm thấy có chút tò mò
liền đồng ý đến.
“Vương gia , Ôn Uyển Quận chúa đưa thiếp mời đến, mời người ngày mai
đến nhà Quận chúa làm khách ạ.” Thuần Vương nhận được thiếp mời, nghĩ là không biết có phải Ôn Uyển lại lấy ra được cái gì ăn ngon hay không.
Cảm thấy rất hứng thú.
Trịnh Vương vào lúc chuẩn bị ra cửa. Suy nghĩ một chút, liền phân phó người đi gọi lão Ngũ Kỳ Huyên cùng lão Lục Kỳ Phong đến. Hai người nhận được tin tức thì lập tức chạy tới. Thậm chí trên trán Kỳ Phong còn rịn
ra mồ hôi. Vì nghĩ rằng Phụ Vương muốn kiểm tra bài học của cậu bé.
Chờ khi đến nơi, nghe nói theo Trịnh Vương cùng đi đến phủ Quận Chúa. Trên mặt Kỳ Huyên liền nở nụ cười. Kỳ Phong nhìn Phụ Vương, lại nghĩ
đến lời đồn trong phủ đệ. Nói Phụ Vương muốn chọn một trong hai người để cưới Ôn Uyển biểu tỷ. Kỳ Phong ngược lại đối với Ôn Uyển cũng không có
phản cảm gì. Lần trước biểu tỷ còn giải vây cho hắn cơ mà. Đối với việc
đó, hắn vẫn rất cảm kích.
Nhưng mà, Kỳ Phong vừa nghĩ đến tướng mạo kia của Ôn Uyển, thì sự
hoảng sợ liền ngấm vào người. Chỉ dựa vào việc khuôn mặt kia của Ôn Uyển có chín phần đều giống Phụ Vương hắn, lại còn có năm phần khí thế tương tự. Thì hắn cũng đã muốn cách thật xa, cách thật xa rồi. Ở đâu còn có
thể nịnh nọt được chứ. Thế nhưng mà, có lời nói của Phụ Vương, nên hắn
không dám không theo.
Thuần Vương tới phủ Quận chúa sớm hơn Trịnh Vương, Ôn Uyển hỏi Thuần
Vương Kỳ Hiên gần đây như thế nào. Thấy Ôn Uyển hỏi thăm Kỳ Hiên, Thuần
Vương vừa cười vừa nói “Con yên tâm đi, tiểu tử kia mặc dù làm ầm ĩ mấy
ngày, nhưng mà lúc này đã an tĩnh lại rồi. Chờ một thời gian sau, cũng
sẽ không khó chịu như vậy nữa.” Lúc này Ôn Uyển mới yên lòng lại. Chỉ có điều, đoán chừng việc này không mất nửa năm một năm thì cũng khó mà kết thúc được.
“Muội muộn, hôm nay có chuyện gì à?” Thượng Đường nhìn thức ăn được
dâng lên, một cái nồi lẩu bằng đồng được đặt đó. Bên cạnh bày một đĩa
thịt bò cắt lát, một đĩa thịt dê cắt lát, một đĩa thịt dê cuốn, một đĩa
thịt thỏ, ngoài các loại thịt thì bên cạnh còn có một đống rau dưa, xếp
thành đống cao cao. Còn có các rất nhiều các loại bánh ngọt.
“Vương gia.” Thượng Đường nhìn thấy Thuần Vương, vội vàng cung kính
hành lễ. Thuần Vương khoát khoát tay, cũng không khách sáo với hắn.
“Ôn Uyển, hôm nay con bày ra cách ăn này, có gì đáng chú ý ?” Thuần
Vương nhìn thấy một đống đồ ăn cao vút, thì rất hiếu kỳ. Dường như, lúc
này cũng không có thịnh hành cái cách ăn lộn xộn này nha! Cũng không
biết Ôn Uyển lại nghĩ ra được cái loại thức ăn gì ra nữa.
“Đây là Quận chúa dùng nước hầm vịt già làm nguyên liệu chính, chuẩn
bị mất vài ngày, mới chế biến ra được đấy ạ. Quận chúa nói mùi vị không
tệ. Bỏ tất cả những thứ này vào rồi ăn nóng. Ở giữa mùa đông thế này, sẽ có một phen hương vị khác.” Hai ngày trước, Ôn Uyển đột nhiên rất muốn
ăn lẩu. Nhưng mà hiện tại dường như ăn lẩu không thịnh hành. Cho nên,
liền nghĩ trước tiên mời mấy người đến nếm thử món ăn mới. Trần ma ma
đều ở đó chế biến nguyên liệu mất vài ngày, cuối cùng vẫn là Ôn Uyển tự
tay làm, cảm giác không sai biệt lắm, lúc này mới đưa thiếp mời đi.
“Ở lại ăn hết, liền biết ăn ngon hay không thôi.” Thuần Vương cười ha hả.
“Làm sao vậy, con còn mời người khác à?” Thấy còn chưa bắt đầu động
đũa, thì biết còn có người khác. Đang nói, thì đã hìn thấy Trịnh Vương
sải bước lớn từ bên ngoài đi vào. Mặc dù có ô che, nhưng trên người vẫn
phủ một tầng tuyết, đặc biệt là giày đều bị ướt cả. Ôn Uyển nhìn như
vậy, đáy mắt khẽ động.
“Biểu muội khỏe.” Kỳ Huyên cười chào hỏi.
“Biểu tỷ khỏe.” Kỳ Phong cũng không xuống tinh thần. Mặc dù nói hắn
không quá bằng lòng tiếp cận Ôn Uyển. Nhưng mà lão cha khủng bố đang
đứng bên cạnh hắn, lại có người ngoài là Thuần Vương ở đây, thì càng
không thể quên cấp bậc lễ nghĩa được.
Ôn Uyển cười hành lễ với hai người, mời bọn họ ngồi lên ghế. Lại phân phó người đi chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút. Vì nàng chỉ chuẩn bị lượng
đồ ăn cho bốn người thôi.
“Hôm nay ăn cái này à. Cách ăn như thế nào?” Trịnh Vương cùng Thuần
Vương xem như là người quen cũ, nên cũng không cần giả vờ kiểu cách, bắt chuyện một cái liền ngồi xuống.
“Vương gia.” Thượng Đường vội vàng hành lễ, sau đó nơm nớp lo sợ ngồi một bên. Trong lòng thì khóc thét, gọi hai người Vương gia đến dùng
cơm, cũng không nói với mình một tiếng. Lúc này cùng hai Vương gia ngồi
cùng một chỗ, còn không khó chịu đến đòi mạng à! Thuần Vương thì còn đỡ. Nhưng mà còn Trịnh Vương, đây chính là thượng cấp bên trên của mình
nha. Hơn nữa gương mặt lại lạnh lùng, hắn nhìn thấy thì trong nội tâm có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy bộ dáng Ôn Uyển điềm nhiên như không có
việc gì vậy. Nên đành phải tận lực khiến cho bản thân mình nhìn lên tự
nhiên một chút.
Kỳ Huyên đối với bộ dạng này của Thượng Đường, rất chướng mắt. Cũng
không biết chỉ bằng cái bộ dạng thế này, Ôn Uyển biểu muội làm sao mà để mắt đến chứ. Còn cho làm con thừa tự của cô cô đã mất nữa.
Kỳ Phong nhìn bộ dạng này của Thượng Đường, thì đã tìm được cân bằng. Rốt cuộc cũng có người, còn sợ lão cha kia của hắn hơn so với hắn.
“Quận chúa nói là, cũng giống như nồi lẩu bình thường thôi ạ.” Ôn
Uyển dùng thìa bạc đặc chế. Bỏ một thìa thịt dê cuốn vào cái nồi đang
sôi. Một lát sau, lại vớt lên bỏ vào trong chén của mình.
Kỳ Huyên cười đến rất thanh nhã “Đều nói đồ ăn trong phủ đệ của biểu
muội, là tuyệt vời nhất. Lại còn có thể thường xuyên nghĩ ra các loại đồ ăn đặc biệt. Xem ra. Hôm nay huynh đúng là được ăn ngon rồi.”
Ôn Uyển cười cười. Nhìn thấy Kỳ Phong còn đứng đó, bộ dáng có có chút mất tự nhiên. Thì cười làm vài động tác với Hạ Ảnh “Lục gia, Quận chúa
nói. Ở phủ Quận chúa, người cứ tự nhiên. Đều là người một nhà cả, cũng
đừng nên kiêng kỵ nhiều như vậy. Nếu Lục gia cứ như vậy. Quận chúa cũng
sẽ áy náy mất. Vương gia, người nói xem lời này của Quận chúa có lý hay
không ạ?”
Trịnh Vương nhìn thoáng qua Kỳ Phong, không nói chuyện gì.
Kỳ Phong vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêm khắc của Trịnh
Vương. Và một cái khuôn mặt khác giống hệt như vậy, nhưng lại đang mỉm
cười. Vội vàng cúi đầu.
“Ha ha, thật đúng là thế rồi. Mùi vị không tệ.” Thuần Vương cũng
không thèm kiêng dè hành động qua lại của mấy người trong sân. Gắp lấy
mấy miếng, ăn vài ngụm, khen không dứt miệng. Bình thường ông chướng mắt món ăn này. Ông cảm thấy thứ này chỉ có những người thô kệch, dã man
mới ăn. Bởi vì món này, chỉ có hạ nhân mới ăn. Hơn nữa người phương Bắc
ăn không quen món ăn cay như vậy. Nhưng người phương Nam thích ăn. Sau
khi ăn vào, đầu đều đổ đầy mồ hôi, rất bất nhã. Lại không nghĩ tới, món
này mùi vị lại ngon như thế.
“Quận chúa nói, đây là món lẩu sau khi cải tiến đấy ạ.” Ôn Uyển cười rồi tiếp tục bỏ đồ ăn vào.
“Ừ, mùi vị quả thật không tệ, so với lúc cậu ở Nghi Châu nơi đó ăn,
thì hương vị còn muốn ngon hơn gấp mấy lần đấy.” Trịnh Vương lúc này
cũng bỏ một miếng thịt vào trong miệng, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
Ôn Uyển nghe xong không khỏi có chút bật cười trong lòng, đây cũng là do mình cải tiến qua rồi. Cái này chính là dùng vịt già để hầm nước
dùng làm nguyên liệu chính, rồi cho thêm mấy dược liệu khác nhau vào để
nước dùng trở nên đặc biệt hơn. Nàng đã hỏi qua thái y, và mời người nếm thử. Không sợ bị nóng, cũng đầy đủ dinh dưỡng. Mùi vị đương nhiên là
ngon rồi. Nếu không ngon, không phải là nàng bận rộn vô ích ư, kính xin
bọn họ đừng có đập bảng hiệu của mình thế chứ. Thức ăn ở nơi này của
nàng, danh tiếng cũng không tệ đâu nha.
“Ừ, đúng là ăn rất ngon, ngày mai ta lại tự làm một nồi.” Thuần Vương ăn được thỏa thích, sau khi buông cái thìa xuống, thì hết sức thỏa mãn.
Trịnh Vương cũng buông thìa xuống, mở miệng khen ngợi. Thượng Đường
mặc dù cũng cảm thấy mùi vị vô cùng ngon, nhưng lại không dám khen. Có
hai vị đại thần ở đây, thì ở đâu đến lượt hắn lên tiếng chứ. Nên chỉ
trung thực mà ăn.
Kỳ Huyên ăn hết gần nửa bát, cười nói với Ôn Uyển “Đều nói các loại
thức ăn trong phủ đệ của biểu buội là tuyệt vời nhất. Bây giờ xem ra.
Đúng là danh bất hư truyền.”
Kỳ Phong hiếm thấy cũng mở miệng nói “Uhm, mùi vị quả thật không tệ.
Cũng rất đặc biệt . Biểu tỷ, lúc trước đệ nếm qua các món ăn ở Minh
Nguyệt Sơn Trang, đều vô cùng ngon miệng. Biểu tỷ, tỷ thật sự là rất lợi hại. Sau này đệ, có thể thường xuyên đến đây ăn các món ăn ngon miệng
thế này không?” Lúc này bởi vì ham ăn ngon , nên ngay cả tướng mạo Ôn
Uyển rất giống phụ thân của hắn kia, đều bị xem nhẹ luôn rồi.
Ôn Uyển cười cười, không có trả lời.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển cười nhạt không nói tiếp, Trịnh Vương cũng không thốt ra tiếng nào.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển chỉ cười, chứ không có nói tiếp. Mà Trịnh
Vương, cũng chỉ nhìn thoáng qua hai nhi tử. Cho nên cười nói “Nếu muốn
ăn, thì cho bà bếp chỉ dẫn cho đầu bếp nhà cháu, rồi làm theo như thế
không phải xong rồi sao. Làm sao còn phải phiền toái như vậy. Với lại,
qua hết năm nay Ôn Uyển cũng đã mười hai tuổi rồi. Ôn Uyển hôm nay cũng
đến lúc phải nói chuyện nhà chồng rồi. Trịnh Vương, ngươi làm cậu, thì
phải tốn nhiều tâm tư trên mặt này một chút đi. Đừng làm chậm trễ đứa
nhỏ này.”
“Ặc. . . . . .” Ôn Uyển chưa bị sặc, nhưng Thượng Đường lại bị sặc
mất rồi. Mà Kỳ Phong, khuôn mặt cũng bị căng phồng lên đỏ bừng hết cả.
Thuần Vương nói lời này ra, thì hắn mới kịp phản ứng. Lời nói của bản
thân mình không thỏa đáng. Ôn Uyển là một cô nương chưa gả, danh dự là
quan trọng nhất. Làm sao hắn có thể nói thẳng ra như thế? Không nghĩ tới bản thân mình nhất thời có ý nói lời tốt, vậy mà lại phạm vào một cái
sai lầm có tính thường thức như vậy.
Ôn Uyển lại giống như là không nghe thấy lời này, cười phân phó mang
thêm đồ ăn lên. Những người khác, tất cả cũng đều ngầm hiểu ý mà không
nói tiếp đến đề tài này nữa. Một bàn người, ăn được hết sức vui vẻ .
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển thì đang giả ngu, dường như là không biết ý
mà hắn nói với Trịnh Vương vậy, trong lòng hơi hơi thở dài một tiếng.
Phải nói là, Trịnh Vương cũng thực sự thương yêu Ôn Uyển. Lão Ngũ cùng
lão Lục nhà Trịnh Vương, đều là long tử phượng tôn [con rồng cháu phượng: tôn quý, nhiều người mơ ước]. Dưới tình huống bình thường. Chỉ có bọn họ chọn cô nương nhà người ta . Chứ đâu có đến phiên người khác tới chọn bọn họ.
Nhưng Trịnh Vương cũng vì Ôn Uyển mà phá cái lệ này. Không chỉ không
lo lắng về tật câm của Ôn Uyển, mà còn dẫn tới hai nhi tử thích hợp nhất với Ôn Uyển, để cho Ôn Uyển tự mình chọn lựa một người thích hợp. Xem
ra Ôn Uyển nói quả thật không sai, Trịnh Vương đúng là thật lòng thương
yêu nàng. Chẳng qua là, nếu phần thương yêu này tương đương dính dáng
đến lợi ích thì còn có thể giống như bây giờ ư?
Cũng không biết chuyện này, có thể liên lụy đến con của ông không.
Ôi. Xem ra, không chỉ có con ông bị hại. Mà ngay cả một đứa nhỏ thông
minh như Ôn Uyển vậy, cũng bị hại.
Đoàn người sau khi ăn xong, Trịnh Vương dẫn hai nhi tử đi, Hạ Ảnh vội nói “Vương gia. Quận chúa nói, người đưa qua đây cho Quận chúa mấy
miếng da thuộc to một chút ạ.” Ôn Uyển nơi này da thuộc bình thường nàng đều bán đi. Còn những mảnh quý giá thì nàng cảm thấy lãng phí, bình
thường bản thân mình cũng không dùng làm gì.
“Ôn Uyển, con muốn da thuộc à! Chỗ đó của cậu cũng còn một chút, lát
nữa cậu sẽ gọi người mang mấy miếng da tốt tới đây đưa cho con. Đáng lí
ra sớm nên như vậy rồi, làm vài bộ quần áo da thật xinh đẹp ấm áp để
mặc. Tiểu hài tử nên ăn mặc phú quý vui mừng thì mới tốt chứ.” Thuần
Vương một chiếc áo khoác da bình thường trên người Ôn Uyển, thì nói thêm hai câu.
Ôn Uyển cười cười, nhẹ gật đầu. Ở nhà mà ăn mặc phú quý như vậy làm
cái gì chứ. Phô bày giàu sang cũng không phải là khoe khoang ra như thế. Chẳng lẽ chưa nghe nói qua, xa hoa điệu thấp, vậy thì mới thực sự là
phú quý hay sao. Hơn nữa nàng vẫn còn là đứa nhỏ đang lớn. Quần áo cho
dù có tốt, cũng chỉ có thể mặc được một năm này, sang năm cũng không mặc vừa nữa.
Sau khi Trịnh Vương dẫn nhi tử đi rồi. Thuần Vương nhìn Ôn Uyển nói ” Ôn Uyển, cậu có vài lời muốn nói với con. Không biết có tiện hay
không.”
Ôn Uyển dẫn Thuần Vương vào thư phòng, vẫy lui hết tất cả mọi người.
Nhìn Ôn Uyển bình tĩnh đến mức dường như cái gì cũng không biết, không
khỏi chủ động mở miệng “Ôn Uyển, ý tứ Trịnh Vương rất rõ ràng. Cậu thấy
lão Ngũ cùng lão Lục nhà Trịnh Vương, cũng không tệ.”
Ôn Uyển nhìn hắn, viết “Cậu cảm thấy, con nên chọn người nào?” Đối
với hành động của Trịnh Vương, Ôn Uyển không phải là không hiểu. Nhưng
chính bởi vì hiểu, cho nên mới muốn giả ngu. Nàng không biết tương lai
mình sẽ như thế nào, có thể gả cho Yến Kỳ Hiên hay không. Nhưng có một
điểm nàng vô cùng rõ ràng, nàng sẽ không gả cho nhi tử của cậu. Bởi vì
họ hàng trong vòng ba đời , nàng đều không suy xét đến.
Thuần Vương thấy bộ dạng không từ bỏ của Ôn Uyển “Ôn Uyển, cậu biết
con không muốn từ bỏ. Nhưng mà, cậu vẫn hy vọng con buông tha cho Kỳ
Hiên. Kỳ Hiên là nhi tử của cậu, cậu hiểu rõ nó hơn con. Kỳ Hiên là
người rất đơn thuần, chưa từng trải. Mà con đường tương lai của con, bản thân con cũng có thể đoán được, nhất định là tràn đầy gian khổ cùng
tranh đấu. Hơn nữa con tài hoa đầy người. Có lẽ một năm hai năm, nó cảm
thấy không sao. Nhưng Kỳ Hiên, là một đứa vô cùng tự ái. Nói khó nghe,
chính là rất sĩ diện. Nếu con thật sự gả cho nó, nhưng con lại tài giỏi
hơn nó không biết bao nhiêu lần. Con cho rằng, các con ở cùng nhau, thật sự sẽ tốt sao? Ôn Uyển, cậu biết con không muốn từ bỏ, nhưng mà cậu
thật sự hy vọng con có thể buông tay. Vì Kỳ Hiên, và cũng vì bản thân
con, con buông tay đi!”
Ôn Uyển nhìn ông, trong lòng có một loại vô lực. Nhưng mà, chính nàng đã chấp nhận hứa hẹn, thì nhất định sẽ giữ lời. Chỉ cần Yến Kỳ Hiên có
thể kiên trì, nàng cũng có thể kiên trì. Nhưng nếu như Yến Kỳ Hiên buông tay, vậy thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.
Thuần Vương nhìn bộ dáng Ôn Uyển, biết nói không động được Ôn Uyển
“Trước tiên không nói việc này. Lão Ngũ cùng lão Lục nhà Trịnh Vương,
cậu thấy lão Lục Kỳ Phong đáng tin hơn một chút, lão Ngũ thì có chút tâm kế. Nhưng mà, Kỳ Phong nhìn có chút băn khoăn. Có thể bởi vì cháu lớn
lên quá giống Trịnh Vương rồi.”
Ôn Uyển viết, nói ” Những thứ này, đều không liên quan đến con.”
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, những lời khuyên giải phía sau, cũng không
nói ra khỏi miệng được nữa. Xem ra, muốn nói lay chuyển Ôn Uyển là không thể nào, cũng chỉ có thể nói để lay chuyển nhi tử thôi.