Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 11: Q.4 - Chương 11: Niên yến ( Thượng )




Edit: Tuyết Y “Ôn Uyển à, cái này, sau này nếu như muội mời Vương gia bọn họ đến làm khách. Muội cũng nên nói trước cho huynh biết một tiếng. Vừa rồi huynh bị dọa sợ đến mức một câu nói cũng không dám nói.” Tim Thượng Đường lúc này vẫn còn nhảy nhót phình phịch đấy.

“Quận chúa nói, đây là chuyện thường xuyên xảy ra sau này, có gì mà người phải sợ hãi chứ. Sau này thiếu gia cần phải thích ứng đi.” Hạ Ảnh không khỏi bật cười. Sau đó phân phó người, thu thập nơi này.

Một lúc lâu sau, hai Vương Phủ liền đều tặng đồ tới. Có da hắc hồ, da thanh hồ, lông chồn, da báo các loại có hơn mười miếng, Ôn Uyển nhìn thấy thì dở khóc dở cười, không làm sao được, nên để cho người thu vào khố phòng. Sau đó lại cho người tìm trong khố phòng, mang ra mười miếng da không quá chênh lệch so với những miếng kia. Mời thợ thủ công, mài bóng những miếng da này.

“Ô, Quận chúa, người cẩn thận tay đấy ạ.” Ôn Uyển gọi Hạ Thanh làm thêu thùa may vá giỏi nhất tới, hướng dẫn từng cái, nên làm như thế nào. Nhìn thấy Hạ Thanh làm nhuần nhuyễn, nên chính mình cũng ở đó may mấy mũi. Cổ ma ma nhìn thấy, vội vàng hoảng sợ kêu lên .

Một tay thêu thùa kia của Ôn Uyển, đúng là không dám khen. Vừa cầm kim chỉ lên, trên tay liền có thêm vài cái lỗ. Cũng may Hạ Thanh rất thông minh, dặn dò Ôn Uyển cả buổi sáng, nên những điều cơ bản cũng đã hiểu rồi. Sau đó Ôn Uyển cho nàng đi chỉ dạy cho những người chuyên làm công việc may vá thêu thùa khác. Tốt nhất là trong năm ngày, phải nhanh chóng hoàn tất cho ra được sản phẩm. Mấy người tú nương và nha hoàn gấp gáp tăng thêm giờ làm việc, trong vòng bốn ngày, thì đã làm hoàn thành xong quần áo.

Ôn Uyển vuốt cái áo da kia, không đúng, hẳn là một cái áo che mưa bằng da ở hiện đại. Bên trên áo mưa da có cái mũ, thân áo rộng thùng thình, Ôn Uyển gọi một người có chiều cao tương tự như Trịnh Vương đến mặc thử để điều chỉnh một chút. Sau đó, lại lấy một nửa trong hai mươi miếng ta được đưa tới kia, mời người thợ khéo léo tay nghề cao đến mài bóng đẹp hơn so với trước. Rồi lại cho mấy nha đầu thêu thùa vội vã tăng thêm giờ làm việc. Tranh thủ làm hoàn tất ra thành phẩm trước lễ mừng năm mới. Đồng thời cũng đi sưu tầm vật thay thế. Để Hạ Ảnh vẽ bản vẽ, rồi cho người ta đi làm ủng ống cao, mặt ngoài đều là da thật. Nên sẽ không bị nước vào, bên trong đều là lớp lông mềm mại dày dặn. Mùa đông mà mang vào, sẽ vô cùng ấm áp.

Ngày hôm đó, Ôn Uyển đi theo làm bạn ở trước mặt Hoàng Đế. Hoàng Đế phê duyệt tấu chương một hồi lâu, duỗi duỗi lắc lắc cánh tay, nói thầm là già rồi già rồi, thắt lưng chân cẳng đều nhức mỏi. Ôn Uyển nghe thấy thanh âm liền biết ý vội vàng cung kính leo lên đấm lưng cho ông. Chỉ là tay nghề, thật sự là không ra sao cả .

“Gần đây cháu đang bận rộn cái gì thế, mới trở về được mấy ngày thôi mà người đã gầy đi rất nhiều rồi.” Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển, có chút mất hứng hỏi.

Ôn Uyển tỏ vẻ, bản thân mình gần đây vẫn luôn điều dưỡng thân thể đây này!

“Hôn sự của Bình Thượng Đường kia, còn có chuyện trên thôn trang. Cháu giao cho những người khác đi làm là được rồi, cháu là một cô nương trong khuê phòng. Lúc này bệnh cũng chỉ mới vừa khỏi, ngày ngày mệt nhọc với những trò vui kia làm cái gì chứ. Chẳng lẽ không có cháu giúp đỡ, thì hắn liền không cưới được vợ hay sao.” Hoàng Đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển thì có chút đau lòng.

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình không có nhàn tâm lo chuyện như thế. Mà lúc này, nàng đang cố gắng làm cho mình cao lớn lên một chút, béo lên một chút. Nhưng là Hoàng Đế làm sao nguyện ý tin tưởng. Rất nhiều chuyện trong phủ đệ, tất cả đều là cái nha đầu này lo liệu. Lúc này. Thái giám bưng trà dâng trà lên cho Hoàng Đế. Ôn Uyển vội tiếp tới hầu hạ Hoàng Đế dùng trà .

“Cháu – đứa nhỏ này, thật là một đứa chịu vất vả mà. Thiên kim tiểu thư nhà nào mà không phải ngồi ở trong khuê phòng tô màu vẽ tranh, hết lần này tới lần khác chỉ có mình cháu là không được rảnh rỗi. Cái gì cũng phải tự mình lao tâm.” Ôn Uyển nghe xong không chỉ không buồn bực, mà ngược lại cười ngây ngô. Tỏ vẻ cuộc sống như vậy mới phong phú, nếu như cả ngày bắt nàng thêu hoa thì muốn lấy mạng của nàng mất

Hoàng Đế nghĩ lại tính tình Ôn Uyển , cũng không có nói thêm nữa.

Ôn Uyển quay trở về nhà mình, liền lập tức cho người mang bức vẽ thân thể người đến, nghiên cứu các nơi có huyệt vị và tác dụng, lại còn bảo vị nữ tẩm quất nổi tiếng vừa mời tới kia hướng dẫn mình. Ôn Uyển quyết định, nhất định phải học cho thật nghiêm túc. Học cho thật tỉ mỉ, học cho thật sâu sắc.

Người dưới mất gần mười ngày, rốt cục dùng một mảnh da báo. Làm ra được một bộ quần áo đi mưa cùng ủng ống cao phiên bản hiện đại cho Trịnh Vương.

“Vương gia, Quận chúa mời người đến phủ Quận chúa. Nói là có lễ vật tặng người.” Mặt Lâm quản gia có vẻ vui mừng. Vì đoán chừng , Vương gia nghe được Quận chúa nói có lễ vật, khẳng định cũng sẽ vô cùng vui mừng. Lâm quản gia nghĩ, Quận chúa nói có lễ vật, thì lễ vật kia không phải là một loại bọn họ có thể tưởng tượng đến được đâu. Bởi vì Quận chúa quá sáng tạo lập dị rồi.

“A. Ha ha, mấy ngày trước đòi ta cần mấy miếng da tốt. Đoán chừng là có liên quan đến da rồi.” Trịnh Vương cũng là lần đầu tiên nghe Ôn Uyển chủ động mở miệng nói với mình muốn cái gì đó, bây giờ, lại nói có lễ vật tặng cho mình. Thế chẳng phải khiến hắn liên tưởng đến sự kiện miếng da kia sao.

Ôn Uyển vừa nhìn thấy Trịnh Vương, thì rất đắc ý cho người mang bộ quần áo đi mưa cùng ủng ống cao bằng da ra. Trịnh Vương nhìn thấy bộ áo mưa kỳ quái kia, dở khóc dở cười, lại nhìn cái ủng ống cao kia, lại càng cười ra tiếng. Ôn Uyển vội vàng cho Hạ Ảnh nói rõ chỗ khác biệt của hai dạng đồ vật này.

“Được rồi, khiến cho Ôn Uyển phải tốn kém như vậy, vậy thì cậu nên tặng lễ vật gì cho cháu đây.” Trịnh Vương không có đả kích Ôn Uyển, cười ha ha hỏi Ôn Uyển muốn lễ vật như thế nào .

Ôn Uyển nhìn thấy cậu không có hứng thú với lễ vật của mình, thì rất ảo não, hất đầu không thèm để ý tới hắn. Bản thân mình đã phải tốn sức tốn công, cậu còn tưởng xem mình như là con nít chơi đùa, thật là, khiến cho người ta tức giận buồn bực mà. Một chuyện tặng lễ, liền cứ như vậy mà dừng lại.

Vốn cũng đang chuẩn bị làm cho ông ngoại Hoàng Đế một món đồ như vậy, lúc này thì xong rồi.

Mua sắm đồ tết, thu địa tô, trong lúc người tới người đi. Lộn xộn hỗn loạn, thời gian trôi qua rất nhanh, cũng đã đến lễ mừng năm mới rồi.

Dựa theo quy củ, ba mươi Tết đều là do Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi đại thần ăn cơm tất niên . Ôn Uyển đương nhiên cũng giống như năm ngoái, dự định đón năm mới trong Hoàng Cung. Cũng giống như năm ngoái, vẫn luôn làm tổ trong Dưỡng Hoàn Điện đọc sách, không muốn đi ra ngoài. Chẳng qua là lần này khác với năm ngoái, năm ngoái nàng lại phát bệnh ngay ngày này . Cho nên bữa cơm tất niên lần đó, dường như tất cả mọi người đều ăn không ngon. Lúc này, Ôn Uyển thật sự là không muốn đi. Vẫn bị Ôn công công thúc giục tới ba lần.

Ôn Uyển lúc này mới mở to đôi mắt hỏi “Quận chúa hỏi, không phải nói mở tiệc chiêu đãi đại thần, yến tiệc triều đình sắp đến thì gọi nàng làm cái gì, có phải là làm sai rồi không. Dường như là phi tử hậu cung các loại nữ tử đều không thể tham gia nha!”

Ôn công công nhìn thôi cũng biết là Ôn Uyển Quận chúa không có ý đi tham gia yến hội, cũng không biết nói gì cho phải. Ai cũng muốn tham gia yến hội này, còn nàng lại ghét bỏ. Còn có việc gì càng khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận hơn so sánh với việc này sao? Bất quá Ôn công công tốt xấu gì cũng từng trải “Quận chúa, đây là tiêc chiêu đãi tôn thất quý tộc, còn có cả trọng thần. Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, để người cùng đi. Người hãy đi cùng lão nô đi, bằng không lão nô không có cách nào báo cáo kết quả được. Hoàng Thượng sẽ quở trách lão nô mất, Quận chúa, người đi cùng lão nô đi!”

Ôn Uyển nhìn thấy cũng không thể tránh khỏi được, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Đã nhìn thấy Ôn công công kêu một tiếng “đi vào”. Người ở bên ngoài bắt đầu cầm y phục, vật phẩm trang sức tiến vào. Ôn Uyển ngửa mặt lên nhìn ông trời, cái này là cái gì vậy, đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Nàng không tham gia cũng không được nha! Hơn nữa. Còn có một vị nữ tử đi theo, nàng kia đến để trang điểm cho nàng . Hoàng Đế nói, nhất định phải khiến cho Ôn Uyển trông tràn đầy sức sống. Đừng để cho nàng làm mình trở thành người nghèo khó.

Sau khi Ôn Uyển bị quay vần xong, nhìn thấy tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác trong gương kia, nếu như là người khác, nàng nhất định sẽ tán thưởng một tiếng là một tiểu cô nương quá mức đáng yêu. Nhưng tiểu cô nương này là mình, thế này sẽ phải khiến cho người ta nghi ngờ mất. Nàng bệnh nặng cũng chỉ vừa mới khỏi, làm sao có thể có thần sắc tốt như vậy chứ. Không rõ ràng thế này, sẽ khiến cho tất cả mọi người hoài nghi nàng. Ôn Uyển không biết ông ngoại Hoàng Đế rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, trong lòng có chút buồn bực. Nhưng nếu đã là thánh chỉ, thì không thể không tuân theo .

Ôn Uyển thay đổi quần áo xong rồi thì đi ra ngoài. Trông thấy Hoàng Đế đang chờ nàng, thấy một thân trang phục của nàng thì nhẹ gật đầu, rồi còn nói cô nương gia thì nên ăn mặc như vậy

Ôn Uyển lại bĩu môi một cái, bộ dạng rất không tình nguyện. Hoàng Đế cười cười, nắm một đôi tay nhỏ bé của nàng bước ra ngoài.

Ra khỏi Dưỡng Hòa Điện. Chỉ thấy một chiếc đại liễn đẹp đẽ quý giá màu vàng sáng đang cung kính chờ đợi. Hoàng Đế vừa đi ra ngoài, lập tức có thái giám hai tay chống đất ngồi xổm xuống đi. Ôn Uyển nhìn dưới mặt đất, lúc này cũng đang có tuyết đấy. Trên mặt đất đang lạnh buốt như băng, lạnh chết người luôn đấy. Cứ chống tay xuống đất như vậy cũng không sợ tay bị tổn thương vì lạnh hay sao. Ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Hoàng Đế giẫm lên lưng thái giám kia, vịn tay Ôn công công bước lên liễn.

Ôn công công nhìn Ôn Uyển cười nói “Quận chúa. Mời lên liễn ạ.”

Ôn Uyển há hốc mồm, không. Không thể nào. Bảo nàng cùng ngồi chung liễn với ông ngoại Hoàng Đế. Thôi đi, có giết nàng thì nàng cũng không ngồi, nàng mới không cần chọc ánh mắt người khác như vậy đâu! Thế là vô cùng kiên quyết mà lắc đầu.

“Ôn Uyển, cháu lên đây, triều thần đều đang chờ ở trong đại điện đấy! Bước lên liễn kiệu đi .” Hoàng Đế ngồi xuống, nhìn thấy Ôn Uyển khoát tay không muốn lên thì cười nói.

Ôn Uyển cự tuyệt vô cùng dứt khoát, đùa à, mặc dù nàng không biết ngồi lên liễn kiệu này sẽ như thế nào. Nhưng có một điểm Ôn Uyển biết rõ ràng, ngồi trên kiệu của ông ngoại Hoàng Đế, không khéo đến lúc đó sẽ bị người nhẹ nhàng đào nợ cũ lên, lại muốn cái mạng nhỏ của nàng mất. Ôn Uyển thế nhưng rất yêu quý đầu nhỏ của mình. Một năm này ở bên ngoài học tập. Đối với hoàng quyền, nàng càng thêm hiểu rõ thấu đáo sâu sắc. Thân đã là hoàng tộc, thì có thể tùy tiện muốn lấy mạng nhỏ của người khác. Mà Hoàng Đế. Lại càng là chí cao vô thượng. Đồ của Hoàng Đế, nơi nào có thể xài chung. Cho dù là lên liễn kiệu cũng giống như thế. Chuyện như vậy, nàng kiên quyết không làm. Ôn Uyển trong lòng hiện lên nghi ngờ, ông ngoại Hoàng Đế đây là có ý gì. Muốn nàng sớm ngày đầu thai sao.

Hoàng Đế nhìn thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển, mới vừa rồi ông cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Đối với Hoàng Đế mà nói, cũng chỉ là để cho Ôn Uyển ngốc ở một bên thôi. Ôn Uyển mang họ khác, lại là nữ tử, nên căn bản là không có cái gì phải kiêng kỵ. Dĩ nhiên, nguyên nhân căn bản là được Hoàng Đế sủng ái, bằng không, thì đây cũng chính là chuyện tối kỵ nhất.

Ôn Uyển rất nhanh hạ bút xuống viết “Hoàng Thượng, Quận chúa nói, nàng sợ bị nhổ nước bọt chết đuối, nói xin lão Hoàng Thượng ngài vì một cái mạng nhỏ của nàng mà suy nghĩ, vẫn là nên nâng một đỉnh noãn kiệu ra để nàng ngồi! Nếu như người thật sự khăng khăng như thế, thì nàng liền ngồi trên đất, lôi cũng không dậy.” Cái này tương đương với hành vi chơi xấu.

Hoàng Đế cười mắng “Cháu , nha đầu này, thật nhiều chuyện. Cũng được, thế thì cháu cứ ngồi noãn kiệu đi!” Ôn Uyển đã không muốn, lại nghĩ tới tính tình nhát gan của Ôn Uyển, nên Hoàng Đế cũng thôi.

Không đến hai phút, một đỉnh noãn kiệu được nâng tới. Ôn Uyển âm thầm lè lưỡi, cái hiệu suất làm việc này, rất cao nha. Nàng không biết rằng Ôn công công sợ nàng vạn nhất không chịu ngồi liễn kiệu của Hoàng Đế, nên cố ý chuẩn bị cho nàng. Bởi vì tính tình của Ôn Uyển Quận chúa, thật sự là khác hẳn với người thường. Nên ông không thể không phòng ngừa.

Ôn Uyển nhìn đỉnh kiệu gấm lớn màu tử kim, lúc này ngược lại cũng không từ chối, vô cùng lưu loát mà chui vào. Vừa chui vào, đã nhìn thấy lò lửa bên trong, vô cùng ấm áp. Bên cạnh còn đặt thêm vài đĩa bánh ngọt nóng hôi hổi. Xét lấy kinh nghiệm một lần tham gia đại thọ sáu mươi kia của Hoàng Đế, nên Ôn Uyển quyết định vô cùng lưu loát, lát nữa sẽ ăn no khoảng bảy phần, để tránh việc sau khi yến hội kết thúc, lại bị đói bụng đến mức đi không nổi. Ngồi ở trong noãn kiệu, đúng là ấm áp, đoán chừng cho dù có ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không lạnh.

Ôn Uyển vừa ngồi ổn định, liền nghe thấy nói khởi kiệu. Cỗ kiệu được nâng lên, vô cùng bình ổn. Ở trên đường, Ôn Uyển cũng không có cảm thấy bị xóc nảy một chút nào, trong lòng cảm thán tài nghệ tuyệt hảo a. Cũng thừa dịp này quay người tận lực mà ăn bánh, ăn đến khi no khoảng sáu phần rồi thì mới thôi.

Cỗ kiệu đến Văn Đức Điện, Ôn Uyển bước xuống kiệu. Thấy Ôn công công vịn Hoàng Đế xuống. Ôn Uyển đi ra phía trước, chủ động nắm tay Hoàng Đế đi vào Văn Đức Điện, đây chính là lần thứ hai nàng tham gia yến hội trọng đại như vậy. Hoàng Đế đặc biệt nhìn nàng một cái, thấy Ôn Uyển cũng không có gì bối rối . Giống như ngày thường đi vào Dưỡng Hòa Điện trước đây, ông ngược lại chỉ cười cười. Cũng không biết một lát sau khi đi vào, nha đầu này có thể lùi bước hay không.

Ôn Uyển nhìn đại điện treo đầy đèn cung đình, bốn phía cờ màu bồng bềnh. Trong điện đèn đuốc lại càng rực rỡ, sáng như ban ngày. Cung điện trong đêm đen, nhưng một mảnh đèn đuốc chói mắt chiếu rọi xuống, càng thêm rực rỡ sáng ngời.

“Hoàng Thượng giá lâm!” Thanh âm to rõ của thái giám truyền lời vang lên lay động trong cung điện này.

Ôn Uyển đi theo phía sau Hoàng Đế từng bước bước tiến vào cái lầu các cao cao kia. Sải bước vào cửa điện. Huân quý bách quan trong điện đều rối rít đứng dậy quỳ xuống hành lễ “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ôn Uyển vốn là cũng là muốn quỳ xuống, nhưng khi nhìn Ôn công công hướng về phía nàng lắc đầu. Cộng thêm Hoàng Đế nắm tay nàng, Ôn Uyển cũng không rõ lắm cái quy củ này rốt cuộc là như thế nào. Nên liền cúi đầu giả ngu. Xem ra, nàng còn phải nghiêm túc nghiên cứu một phen mấy cái thứ cung quy này. Những thứ học được lúc trước, vẫn chưa đủ thấu đáo.

“Chúng ái khanh bình thân.” Hoàng Đế vung tay lên, đi lên vị trí cao nhất trên cung điện, ngồi lên ghế rồng. Ôn Uyển bước gấp đuổi theo, chăm chú nhìn xuống một cái, thấy không có vị trí của mình. Nàng liền choáng váng. Sẽ không để cho mình đứng suốt một buổi tối chứ, vậy thì chân sẽ tê cứng mất. Bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương nhìn về phía Hoàng Đế.

Người phía dưới sau khi đứng lên, nhìn thấy Ôn Uyển vẫn đứng bên người Hoàng Đế. Rất nhiều người trong lòng đều đang nói thầm, Hoàng quý Quận chúa thật là được hoàng sủng a. Thịnh yến quan trọng như vậy, Hoàng Đế thế nhưng vẫn mang theo Quận chúa tham gia.

“Cháu đi xuống đi, đi đến chỗ lão Bát ngồi.” Ôn Uyển nghe lời này. Lúc này mới hành một cái lễ với Hoàng Đế, rồi đi xuống phía dưới. Tùy ý đảo qua một chút liền sửng sốt, làm sao trên đại điện lại có nhiều người như vậy a! Mấy vị hoàng tử đều ở đây. Còn có Thuần Vương, Hạo Thân Vương, Chỉ Thân Vương, Trấn Quốc Công, Bình Quốc Công, còn có ông cậu [ Tô Tướng] và mấy vị Thượng Thư các cấp bậc, rất nhiều người. Người ở trong điện này, tất cả đều là huân quý cùng đại thần quyền cao chức trọng.

Chỉ là, so với tưởng tượng của Ôn Uyển còn tốt hơn rất nhiều. Bởi vì bên dưới hoàng tọa [chỗ ngồi của hoàng đế], còn có mấy vị Hoàng Phi, Hiền Phi cùng Đức Phi tự nhiên là có mặt. Hiền Phi mặc một thân cung trang màu đỏ tía, búi tóc Phong Vụ, tóc mai cài một chiếc trâm ngọc trai phức tạp, ung dung lộng lẫy. Ngồi bên cạnh bà chính là Tư Nguyệt, Tư Nguyệt hôm nay cũng trang điểm ăn mặc cực kỳ xuất chúng. Giống như ngọc nữ ngồi bên dưới Quan Âm Bồ Tát vậy.

Mà Đức Phi, quần áo dường như cố ý đối nghịch với Hiền Phi. Mặc một thân cung trang màu xanh da trời, trên mép váy thêu các bông hoa lan nhỏ không trật tự. Trên đầu cũng chỉ cài nghiêng một chiếc trâm ngọc bích lung linh, tô điểm bên dưới là tua cờ bằng tơ bạc nhuyễn nhỏ xâu hạt châu. Trên mặt điểm phấn nhè nhẹ. Ở dưới đèn cung đình chiếu rọi xuống da thịt lại càng lộ ra vẻ nõn nà.

Ngoài ra còn có mấy vị nữ tử khác, mấy nữ nhân này, Ôn Uyển mặc dù không quen, nhưng cũng đều biết, đều là nữ nhân của ông ngoại Hoàng Đế. Mấy vị nữ tử này, trang phục hôm nay cũng đều rất xuất chúng. Trong đó người xinh đẹp nhất, mới hai mươi mốt tuổi, là một trong cửu tần. Hai mươi mốt tuổi, chính là cái tuổi như hoa như ngọc. Lúc ấy Ôn Uyển còn rất là thương tiếc. Ông ngoại Hoàng Đế năm nay sáu mươi lăm rồi, mà nàng lúc này chính là tuổi xuân phơi phới, nữ nhân rất đáng thương.

Ôn Uyển nhìn tất cả các nữ tử xuất hiện trong điện, trong lòng hiểu rõ. Khó trách ông ngoại Hoàng Đế muốn mình thay quần áo. Nếu mặc y phục lúc trước, khó coi thì cũng không khó coi, nhưng mà lại không phù hợp với yến hội thế này. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng không còn sự lo lắng lúc trước, cho rằng chỉ có một mình nàng là nữ tử tham gia. Vậy thì cũng quá chọc mắt người rồi. Ôn Uyển cảm thấy, cần phải cao điệu làm việc, thấp điệu làm người.

Ôn Uyển vừa tiến vào, tất cả quan viên trong đại điện cũng đang đánh giá nhân vật nóng đến phỏng tay là Ôn Uyển Quận chúa này. Vốn tưởng rằng phát bệnh trên thôn trang một năm, Hoàng Đế thế nào cũng sẽ lạnh nhạt nàng. Nhưng mà không ngờ rằng, Hoàng Đế vẫn thương yêu Quận chúa trước sau như một, thậm chí so với trước đây càng thương yêu hơn. Hiện tại, mỗi ngày đều vào cung bầu bạn bên cạnh, hơn nữa có đồ gì tốt, người đầu tiên được ban thưởng trước, tất nhiên chính là Hoàng quý Quận chúa.

Lúc trước cũng biết bệnh tình Quận chúa đã rất tốt, nhưng bởi vì Ôn Uyển trừ lúc vào trong hoàng cung, thì chỉ ở trong nhà của mình, chẳng hề đi ra ngoài. Cũng không biết cái rất tốt này đến tột cùng là kiến giải như thế này. Lúc này, ruốt cuộc thấy được người bệnh sắp chết trong lời đồn, nhưng hôm nay lại khỏe hẳn.

Chỉ thấy Ôn Uyển Quận chúa vấn một búi tóc phi tiên, giữa búi tóc cài chiếc thoa ngọc bích long phượng, và trâm phượng ngọc bích, tay đeo vòng tay long phượng. Thân mặc một bộ triều phục màu hoàng kim thêu Phượng Vũ Cửu Thiên, eo thắt đai lưng ngọc linh lung, giữa đai lưng ngọc hai bên lại rủ xuống chuỗi ngọc trai tinh tế. Làn da trắng nõn giống như trứng gà vừa bóc vỏ, mày liễu cong cong, một đôi rực mắt hạnh trong suốt rực rỡ như sao lóe sáng phảng phất như biết nói. Đôi môi hồng nho nhỏ càng nổi bật trên làn da trắng; mặt như Phù Dung, nụ cười nhè nhẹ, đáng yêu như thiên tiên, cả người mờ ảo dưới ánh đèn, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Nếu như không phải bởi vì lúc này trên cổ Ôn Uyển đeo một cái vòng cổ chạm khắc phượng hoàng, còn có cái khóa bằng vàng ròng, trong lúc lay động một cái liền phát ra tiếng vang trong trẻo, khiến cho bản thân nhiều thêm vài tia hơi thở khói lửa nhân gian, thì chắc chắn sẽ khiến mọi người phải hiểu lầm là tiểu tiên nữ ở chỗ nào đó chạy ra.

Ôn Uyển lúc này vừa vào điện, liền giống như tất cả hào quang toàn bộ đều tụ tập trên người nàng. Tất cả mọi người đều trở thành vật làm nền. Ngay cả Đức Phi người được công nhận là mỹ nhân, dưới hào quang của nàng cũng phải thu lại ánh sáng.

Rất nhiều người trực tiếp sôi nổi gật đầu, tán thưởng Hoàng Quý Quận chúa quả nhiên không hổ là Hoàng Quý Quận chúa. Nhìn khí sắc này đi, xem ra Hoàng quý Quận chúa thật sự khỏi bệnh hẳn rồi. Hơn nữa, rốt cuộc cũng đã có khí thế cao quý người hoàng tộc nên có rồi. Nhưng trong lòng mọi người, quả thật đều đang nghi ngờ. Không phải nói bệnh rất nặng sao, bệnh như thế mà điều dưỡng được đến mức như hiện tại thì cũng điều dưỡng quá thần kỳ rồi. Tinh thần thế này thì ngay cả người bình thường so với nàng cũng đều không thể hơn được, vả lại, có người dưỡng bệnh lại dưỡng được mình thành cao quý như vậy sao.

Trịnh Vương nhìn một thân trang phục này của Ôn Uyển, vẻ mặt nghiêm nghị cũng hòa hoãn. Khẽ gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Chỉ cần ăn mặc như vậy, phối hợp với nụ cười không thiếu sót, lại thêm vẻ mặt bình tĩnh, mới là hoàn mỹ nhất. Và cũng xứng với thân phận của Ôn Uyển nữa. Nha đầu này, rốt cục cũng trưởng thành. Không còn khiến hắn lo lắng nữa.

Tô Tướng nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển đối mặt với nhiều quyền quý tôn thất trọng thần trước mắt trong đại điện như vậy, mà vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, không trốn tránh, không sợ hãi, cứ bình tĩnh chậm rãi đi xuống. Khí thế như thế, định lực như thế, không phải bình thường người có thể làm được. Mà khiến cho ông nghi hoặc chính là, dựa theo hiểu biết của ông đối với Ôn Uyển, bình thường mà nói, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không dùng hình thức như vậy xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng hôm nay Ôn Uyển không chút nào né tránh, thậm chí có chứa một cỗ khí thế cao ngạo, dường như là đang chứng minh một loại chuyện gì đó. Một cơn bệnh, không thể nào ngay cả khí thế của một người cũng đều thay đổi.

Thuần Vương nhìn thấy, lại quan sát con trai đang ở một bên chán chết mà nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy Ôn Uyển đầu tiên là sửng sốt. Nhưng rất nhanh lại chuyển mắt tới chỗ khác. Trong lòng Thuần Vương âm thầm thở dài một tiếng. Nếu là Ôn Uyển thật có thể làm con dâu hắn thì quá tốt rồi.

Hạo Thân Vương nhìn Ôn Uyển, trên đại điện tổng cộng lại cũng có bốn mươi năm mươi người, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy. Ôn Uyển vẫn khí định thần nhàn, dường như là tất cả ánh mắt đều không tồn tại. Khí thế cùng hờ hững như vậy, lại có mấy người làm được? Khó trách Hoàng Đế lại thương yêu nàng giống như châu như bảo. Đó là lý do vì sao trước đây khi đối mặt với mình, lại không sợ hãi chút nào.

Triệu Vương thì bóp chặt cái cốc đến gắt gao. Phụ hoàng đây là có ý gì. Đeo long phượng thoa cùng trâm phượng, lại còn có vòng tay long phượng? Tại sao còn cho phép cái nha đầu này mặc triều phục màu hoàng kim thêu Phượng Vũ Cửu Thiên, mà cái này thì cũng thôi đi. Tại sao lại để cho cái nha đầu này dùng hình thức như vậy xuất hiện, giống như vì nàng tạo thanh thế. Phụ hoàng là có ý gì? Phụ hoàng liền thương yêu cái nha đầu này như vậy sao? Triệu Vương nhìn vẻ mặt Mẫu phi của hắn, thấy Mẫu phi vẫn ngồi giống như Bồ Tát. Thần sắc từ đầu tới đuôi cũng không có bất kỳ biến hóa gì. Hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại tâm tình của chính mình.

Ôn Uyển không biết người bên dưới, vào lúc nàng đi xuống, từng người dưới kia đều vòng vo không biết bao nhiêu tâm tư. Chỉ là cười mỉm đi về hướng vị trí của Trịnh Vương.

Trong lúc đi ngang qua Chu Vương, thấy Chu Vương cười với nàng, nàng cũng cười đáp lại ( bởi vì là yến tiệc tất niên hàng năm, cộng thêm Triệu Vương cầu tình, Hoàng Đế đặc biệt lệnh hắn có thể tới tham gia yến hội năm nay/ chỉ là khi trở về, vẫn phải bị giam lại như cũ.). Đi ngang qua Ninh Vương, Ninh Vương sắc mặt nhàn nhạt, không có bất kỳ biểu tình gì. Đi ngang qua Triệu Vương, trên mặt Triệu Vương ngược lại mang theo tươi cười. Ôn Uyển tự nhiên cũng đáp lại một nụ cười. Nụ cười kia, vô cùng hiền lành, liền giống như đối với trưởng bối nhà mình vậy. Thấy vậy Triệu Vương lại sửng sốt.

Yến Kỳ Hiên nhìn thấy người sặc sỡ loá mắt như vậy, cúi đầu hỏi phụ thân của hắn “Phụ Vương, không phải nói Ôn Uyển đi dưỡng bệnh sao? Sao lúc này, dung quang rạng rỡ thế? Ở đâu ra người bị bệnh nặng mới khỏi chứ. Nhìn cái bộ dáng này, so sánh tất cả mọi người ở đây còn có sức sống hơn đó.”

Thuần Vương nhìn con mình, cười nói “Tin đồn bên ngoài sai rồi. Ôn Uyển đã sớm khỏe từ tháng tám. Chỉ là không công bố với bên ngoài thôi. Mấy tháng này, đã sớm điều dưỡng nên thân thể đã khỏe hẳn.” Nếu con mình biết Ôn Uyển chính là Phất Khê, cũng không biết sẽ như thế nào? Ôi, việc khiến cho hắn đau đầu. Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, cái nha đầu này, tuổi nhỏ như vậy đã có mị lực bực này, dụ dỗ được cả con trai của hắn, cũng không biết sau này lớn lên, sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.