Ôn Uyển muốn mình vừa có thể tiếp nhận, cũng sẽ không lưu lại mối họa miệng lưỡi. Vắt hết óc suy nghĩ kỹ một hồi, rốt cục nghĩ tới một biện
pháp điều hòa. Hạ Ảnh chán nản nghĩ, Quận chúa đúng là vẫn còn quá thiện lương “Hoàng thượng, Quận chúa nói, nên trừng trị kẻ đầu sỏ. Những
người khác, tha chết cho bọn họ dù sao gần sang năm mới, giết nhiều
người như vậy, là điềm xấu.”
Còn mấy ngày nữa, thì qua năm mới. Người cổ đại dạy, lễ mừng năm mới
là không muốn gặp máu tanh, sợ sẽ gặp điềm xấu. Cho nên lời này của Ôn
Uyển, vẫn thể hiện nàng từ bi, còn để cho hoàng đế suy nghĩ.
Ôn công công đè thấp tiếng nói nói “hoàng thượng, nô tài biết tâm tư
của ngài. Nhưng chuyện có nặng nhẹ, Quận chúa tính tình hiền hòa. Có thể làm đến bước này, nô tài thấy đã là cực hạn. Nếu ngài còn ép, vạn nhất
kết quả hoàn toàn ngược lại, sẽ không tốt, tính tình này cũng không phải một sớm một chiều là có thể sửa lại được. Hoàng thượng, từ từ sẽ đến,
không thể gấp.”
Hoàng đế thử nghĩ xem thấy cũng phải“Vậy con nói, những người khác, xử trí như thế nào?”
Ôn Uyển sửng sốt, xử trí như thế nào, nàng làm sao biết? Nơi này cũng không phải là nhà nàng, lại không thể dựa theo một ít quy củ của nàng
để dùng. Rồi hãy nói quy cũ của nàng cũng giải quyết không được cái tình huống này.
Hoàng đế nhìn nàng bộ dạng sững sờ, không nhịn được mà bật cười, cái
nha đầu này, thật đúng là, để cho ông không biết nói gì cho phải. Đã tới mức này vẫn không hạ được nhẫn tâm, quên đi, cũng như Ôn công công nói, nên từ từ sẽ đến “Hai người cầm đầu, đánh trước hai mươi đại bản, cắt
lưỡi, dụng hình tại đây. Những người khác, nặng đánh hai mươi đại bản,
sung quân tân giả khố, vĩnh không được miễn xá.”
Tân giả khố? Ôn Uyển kỳ quái, đây là cái địa phương nào, nghe giống
như có chút quen tai, hình như là địa phương không tốt. Nhưng mà, tóm
lại không cần chết rồi, dù sao chết tử tế cũng không bằng còn sống sót!
Còn lại mười một người cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất dập đầu nói
“tạ ơn hoàng thượng ân điển, tạ ơn Hoàng quý Quận chúa ân điển.”
Hoàng đế nhìn trên mặt Ôn Uyển, không còn sợ hãi như lúc trước. Ôn
Uyển nhìn hai người cầm đầu kia. Hai người đều người của Tư Nguyệt, một
người là Thải Y, một người là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Tư Nguyệt. Còn
lại mười một người khác, trừ lúc ấy đám người ở ao chung quanh làm quét
dọn. thì còn có bốn vị là thiếp thân nha hoàn của Hân Dĩnh.
Ôn Uyển nhớ đến chuyện lần trước, liền có chút sợ. Hoàng đế sẽ không
phải muốn nàng đi xem cảnh đánh chết người này chứ! Tuy rằng nàng đã gặp qua, nhưng cảnh tượng như vậy, có thể không xem hay không, không xem ít nhất còn có thể làm đà điểu, nên bổng chốc lôi kéo tay hoàng đế, cầu
khẩn hoàng đế, nàng không muốn xem. Coi như là nàng muốn bọn họ chết,
nhưng chỉ cần không thấy, nàng còn có thể tự an ủi mình một chút. Nếu
không, nàng thật không dám bảo đảm buổi tối có thể lại bị ác mộng nữa
không? Cái loại ác mộng này, rất đáng sợ.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển muốn trốn tránh “Ôn Uyển, chẳng qua là mấy nô
tài bụng dạ khó lường. Chỉ có bọn họ sợ con, khi nào đến phiên con sợ
bọn họ. Người tới, hành hình.”
Rất nhanh, bốn thị vệ cao lớn tráng kiện khiêng đại bản tử đi lên.
Hai nha hoàn cúi đầu, run run, nhưng lại không dám nói ra một tiếng,
ngay cả kêu gọi cầu xin tha thứ cũng không dám. Chỉ nhận mệnh chịu bị
kéo xuống, để thị vệ nặng nề đánh xuống.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển gắt gao nắm góc áo của mình, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn. Hoàng đế nhớ tới lời Vương thái y nói…, sợ Ôn Uyển lại
bị dọa. Cảm thấy thành quả ông muốn hôm nay đến đây cũng đủ rồi, liền
ôn nhu nói “Hồi cung trong điện đi.”
Ôn Uyển như được đại xá, lập tức quay đầu đi. Hai nha hoàn kia, ngay
cả thanh âm gọi cũng không có. Ôn Uyển cũng không biết làm sao, lúc này
một ý niệm hiện ra trong đầu, tại sao lúc này cùng lần trước hoàn toàn
không giống nhau? Nàng nào biết đâu rằng, nếu như các nàng ở trước mặt
hoàng đế kêu lên, chọc hoàng đế tức giận, thì sẽ liên lụy người nhà, vậy bọn họ chết cũng không nhắm mắt. Các nàng phải cắn chặt răng, bị đánh
đau cũng phải nhịn, như vậy mới có thể không liên lụy người nhà. Cho nên Ôn Uyển lại một lần nữa làm đà điểu thành công.
Ôn Uyển chạy trối chết theo sát hoàng đế đi Dưỡng Hòa điện. Nàng bắt
mình không được suy nghĩ, nhưng trong đầu không khỏi nhớ đến mấy người
trước kia. Lúc trước có thể tự nhủ nói, những người đó không phải là
mình giết, không có liên quan đến nàng. Nhưng bây giờ thì sao, hiện tại
là chính nàng đích thân giết hai người, ngay tại mới vừa rồi, nàng đã tự tay giết hai người.
Ôn Uyển đem tay nhỏ bé của mình rút ra khỏi bàn tay to của hoàng đế,
mở ra đôi tay của mình cẩn thận nhìn. Ôn Uyển nhìn tay mình, cảm thấy
máu đỏ nhuộm đẫm, rất là đáng sợ. Trên tay nàng, có lẽ đã lây dính máu.
Hoàng đế nhận thấy được trạng thái quái dị của Ôn Uyển, liền ôn nhu
nói “Nha đầu ngốc, tay vẫn sạch sẽ, không có gì. Những thứ đó đáng chết, con chỉ trừng trị bọn họ, là có lợi cho bọn họ rồi. Ôn Uyển, có một số
người một số việc, không thể nuông chiều, nếu không sẽ nuôi thành họa
lớn.”
Ôn Uyển cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn trắng. Hoàng đế nhìn thấy so với lần trước bị làm cho sợ đến mức hàm răng run lập cập, thì hiện
tại đã tốt hơn rất nhiều. Xem ra ở thôn trang một tháng, cũng không phải là không có tác dụng. Cho nên nói, ông vẫn không thể nuông chiều, phải
cố gắng dạy tốt mới được.
Nếu như Ôn Uyển không phải là một người trưởng thành, tâm chí thành
thục, lại ở thôn trang điều chỉnh tâm tình. Biết mình cuối cùng sẽ có
một ngày phải đối mặt, cộng thêm lúc trước lại tận mắt nhìn thấy qua,
kinh sợ qua đi lá gan tự nhiên cũng to hơn một chút. Có lúc trước, hôm
nay mới không có sợ như lúc đầu. Nếu không, bị hoàng đế mạnh mẽ giáo
huấn tư tưởng như vậy, thế nào cũng bị hù chết. Ít nhất lấy tính tình
của Phúc Huy công chúa, nếu bị hoàng đế dạy như vậy, không cần chờ đến
hai mươi sáu, đoán chừng mười sáu tuổi chưa tới, thì đã bị cha ruột nàng hù chết.
Đến dưỡng hòa điện, Ôn Uyển tỏ vẻ nàng phải về nhà. Hoàng đế nhìn bộ
dạng của nàng, nơi nào sẽ cho nàng trở về. Nếu trở về, cái nha đầu này,
còn không biết nghĩ như thế nào đây “Chân đau quá! Ôn Uyển, đấp bóp cho
ông.”
Ôn Uyển ngoan ngoãn đi ra phía trước đem hai tay nhỏ bé đấm cho hoàng đế. Hoàng đế nhìn nàng giống như đang gãi ngứa cho ông, trên tay không
có một chút sức lực. Người cũng ngơ ngác ngây ngốc, cùng bộ dạng cơ trí
mới vừa rồi quả thực là hai người. Hoàng đế thậm chí còn có thể cảm giác được toàn thân nàng run rẩy. Trong lòng tính toán “Dừng lại, lên ngồi
đi.”
Ôn Uyển bị hoàng đế kéo đến bên cạnh giường “Biết bọn họ tại sao dám vu cáo hãm hại con không?”
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, tỏ vẻ nàng biết nguyên
nhân. Ở trên tờ giấy trắng viết nàng ở phía sau cung không có quyền thế, không có địa vị, dễ khi dễ. Cho nên bọn họ chuyên chọn người dễ khi dễ
là mình. Thật ra thì nguyên nhân thật sự, nàng đại khái cũng biết năm
sáu phần.
Hoàng đế hiểu rõ ý Ôn Uyển bày tỏ, thì dở khóc dở cười. Đường đường
Hoàng quý Quận chúa nhị phẩm của triều Đại Tề, trên người có ngự tứ Kim
tiên, thế nhưng nói mình không có thân phận, không có địa vị, cho nên
mới bị mấy nô tài khi dễ. Nếu lan truyền đi ra ngoài, danh tiếng đệ nhất ngu ở trong kinh thành, chắc là bị cái nha đầu này ngồi rồi.
Hoàng đế đối với ánh mắt thật thà của Ôn Uyển, không biết phải nói
gì. Đứa bé này, phải có chuyên gia dạy mới tốt được.“Nha đầu này a, con
cho rằng chức nhị phẩm Quận chúa triều Đại Tề ta giống như người bán
hàng rong trên đường, khắp nơi đều có à. Ông ngoại trước kia làm sao lại không có phát hiện con ngu như vậy đây? Khó trách bị ủy khuất cũng chỉ
biết chạy, biết trốn. Cũng không biết nói cùng ông ngoại.”
Ôn Uyển kỳ quái nhìn hoàng đế, cái này có ý gì? Thật ra thì nói đúng
ra, nàng đến bây giờ, còn không biết cái Hoàng quý Quận chúa đến tột
cùng là hàm lượng nặng thế nào và cao bao nhiêu. Ở trong lòng của nàng,
tước vị này, chỉ có thể là bùa hộ mệnh bảo vệ nàng ở cổ đại sống yên
phận. Nàng cũng không có cảm thấy tước vị này đến cỡ nào khó lường. Thậm chí đối với ít người mà nói, quả thực cùng giấy vụn không khác nhau.
Bằng không, nếu quả thật có tác dụng, tại sao Triệu vương lại dám trắng
trợn diệt trừ nàng, còn có Tư Nguyệt làm sao lại dám nổi lên tâm tư muốn giết nàng.
Nhưng Ôn Uyển lại không biết, thân phận cùng địa vị của nàng, cộng
thêm hoàng đế quá mức sủng ái, thì nàng hoàn toàn có thể cùng Hiền phi
Đức Phi ngồi ngang hàng. Thậm chí địa vị của nàng so với hai vị phi kia
cũng có hơn chứ không kém. Cũng bởi vì thái độ hoàng đế đối với nàng quá mức sủng ái, Ôn Uyển lại có địa vị quá cao, mới chọc Hiền phi kiêng kỵ. Sợ nàng đối với hoàng đế ảnh hưởng quá lớn, tương lai uy hiếp địa vị
Triệu vương, trở thành trợ thủ hữu lực nhất của Trịnh vương. Cho nên đối với nàng xử trí cho thống khoái.
Bên cạnh Ôn công công nhìn thấy bộ dạng Ôn Uyển vẫn còn mê muội, thì
cúi đầu, trong đầu cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Nếu thế nhân biết,
Ôn Uyển Quận chúa mà hoàng thượng sủng ái nhất, vào lúc này lại nghĩ
rằng mình không có quyền thế không có địa vị mà bị mấy nô tài vu cáo hãm hại phải bỏ chạy đến thôn trang, không biết họ có thể cho rằng Quận
chúa là một kẻ bất lực hoặc là ngốc không? Ôn công công lúc này thật sự
nghi ngờ, nghe nói Tô quý phi nương nương là một người thông minh, làm
sao lưu lại huyết mạch, cũng là như vậy a.
Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, đứa bé này, bảo ông phải nói cái gì cho
phải a! Những chuyện thế này cũng không phải một câu hai câu là nói rõ
ràng “Bọn họ dám vu cáo hãm hại con, không phải bởi vì con không có
quyền thế, không có địa vị. Mà là bởi vì con, tính tình quá mềm yếu,
giống như mẹ con. Nếu như các nàng không vu cáo hãm hại con, khi Tư
Nguyệt rơi xuống nước, các nàng sẽ bị tội bảo vệ chủ tử bất lực. Đến lúc đó các nàng sẽ không thể sống lâu hơn. Nên các nàng là tự mình tìm
chết, không liên quan đến con.”
Nói cách khác, ban đầu Tư Nguyệt hãm hại mình, hãm hại không được.
Nha hoàn bên cạnh nàng không muốn tất cả đều chịu trận mất mạng. Chỉ là
bởi vì các nàng biết mình hiền hòa dễ bắt nạt, sẽ không cùng bọn họ tính toán, cho nên có lá gan đem bồn nước bẩn này hắt lên đầu nàng. Mặc dù
Ôn Uyển lúc trước đại khái cũng đoán được là đáp án này, nhưng lúc này
nghe được lời hoàng đế nói…, vẫn nổi giận. cái logic gì thế này, nàng
giúp mọi người là chuyện tốt, lại biến thành sai sao? Nàng không muốn
giết người, cũng là sai lầm sao? Chẳng lẽ đây chính là trong truyền
thuyết, ngươi không giết nàng, nàng cũng muốn giết ngươi. Ngươi không
đành lòng giết người, vậy ngươi bị giết cũng là đáng đời. Đây là một
người giết một người, ngươi có đầy đủ thân phận địa vị, có thể tùy ý
giết người. Hoặc là nói, đây là một xã hội người ăn thịt người. Chỉ cần
ngươi đủ mạnh, ngươi có thể ăn hết bất kỳ người yếu đuối nào.
Hoàng đế nhìn ánh mắt Ôn Uyển thay đổi, trên mặt lộ vẻ tức giận, ông
rất vui mừng. Cũng biết cái nha đầu này cần đè ép mạnh hơn mới có thể
tiến bộ. Bằng không, một vị thiên chi kiêu nữ, lại sợ mấy nô tài, còn
giống bộ dáng gì nữa. Không phải chỉ là một sự kiện rơi xuống nước ngoài ý muốn thôi sao, chẳng lẽ chạy né tránh là có thể vĩnh viễn không đối
mặt. Cho nên nói, tính tình nhất định phải tôi luyện mới là tốt.
Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn cho ra một cái kết
luận AQ một chút. Mấy người này vốn là phải chết ở trên tay Tư Nguyệt
cùng Hiền phi, chẳng qua là nàng xui xẻo, bởi vì tính tình nàng không
phạt người càng không giết người, nên trở thành người chịu tội thay, rồi bị ông ngoại bức ép để nàng phải hạ thủ. Ôn Uyển nghĩ tới đây, không
khỏi cười khổ. Những thứ này là người nào làm, lại dùng một mũi tên bắn
trúng ba con chim. Đầu tiên là biết nàng thân thể yếu đuối, trống rỗng,
nên dùng chính mình làm mồi câu nghĩ kéo nàng xuống nước, đến lúc đó
nàng rất có thể không cách nào chạy chữa mà đi về phía Diêm vương báo
cáo. Âm mưu kéo nàng xuống nước không thành công, liền vu cáo hãm hại
nàng đem Tư Nguyệt đẩy vào trong nước, phá hư danh tiếng của nàng. Hoàng đế không tin những lời đồn đãi này, các nàng liền nghĩ cách đem những
kẻ vốn nên là bọn họ xử tử, đưa lên cho cái người nhát như thỏ là nàng
đi trừng trị. Đến lúc đó, nàng bởi vì nhát gan, nên ngày ngày gặp cơn ác mộng. Sau đó, bóng đè trong người, bị dọa đến thành một phế nhân. Khụ,
Ôn Uyển thật sâu than thở một tiếng.
Vòng tới vòng lui, vẫn là bọn họ thắng. Nàng mở ra sát giới, nàng đã
giết người. Lúc này tâm tình Ôn Uyển đột nhiên trở nên rất bình thản,
không có sợ, không có kinh hoảng, thậm chí ngay cả chân mày cũng không
nhăn. Chính nàng cũng cảm thấy rất thần kỳ, những người này đều là yêu
ma quỷ quái sao? Tại sao có tâm nhãn nhiều như vậy, tính toán hoàn mỹ
như vậy.
Hoàng đế nhìn biểu hiện trên mặt Ôn Uyển thay đổi, nhưng cũng không nhìn ra trên mặt có sợ hãi.
Ôn Uyển cảm giác mình tâm tính rất kỳ quái. Trước kia không có giết
người, nàng vẫn sợ giết người. Thậm chí thấy bộ dạng mấy cung nữ bị đánh giết, bị làm cho sợ đến tại chỗ ngất đi. Nhưng bây giờ giết người,
trong lòng ngược lại bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Trên thực tế, Ôn Uyển chính mình không ý thức được. Thật ra nàng đã
chuẩn bị đầy đủ tâm tư. Nàng biết, nàng một khi trở lại kinh thành, trên tay nhất định sẽ không sạch sẽ, bao gồm chuyện phải giết người, đáy
lòng nàng vô cùng rõ ràng đây là chuyện sớm muộn, và phải đi từng bước.
Cho dù hiện tại không có, tương lai cũng nhất định chạy không thoát.
Chẳng qua là nàng bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ ở hiện đại, luôn luôn trốn
tránh đối mặt thực tế. Mà bây giờ, thật sự đối mặt rồi, ngược lại liền
bình tĩnh. Cũng như ngươi vẫn sợ một việc xảy ra, cả ngày thấp thỏm lo
âu. Nhưng khi sự kiện chân chính phát sinh ở trước mặt ngươi, ngược lại
sẽ không sợ, thậm chí còn rất bình tĩnh mà đối diện.
Hoàng đế nhìn sắc mặt Ôn Uyển thấy khá. Không muốn Ôn Uyển suy nghĩ
chuyện này nữa, liền cười nói “Ôn Uyển, Tống Lạc Dương là một tay kỳ
nghệ trong kinh thành trừ những thứ kia đại nho, không có mấy người so
sánh qua được. Ông ngoại cho tới bây giờ không có đáng cờ với hắn, con
cùng ông ngoại đánh hai bàn đi.”
Ôn Uyển gật đầu, ngồi vào đối diện hoàng đế. Hoàng đế nhìn tư thế bộ
dạng của Ôn Uyển, thì nở nụ cười. Không biết, nhìn tư thế nha đầu này,
còn tưởng rằng là cao thủ đánh cờ. Ôn Uyển cũng rất nhanh ý thức biết
chính mình như thế không ổn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngu
như bình thường tiếp.
Ôn Uyển kỳ nghệ rất yếu, chẳng mấy chốc đã bị hoàng đế giết quân lính tan rã. Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển không vui thì ha hả cười nói
“Uyển Nhi có thể phụng bồi ông ngoại đánh xong một nửa, đã vô cùng có
thiên phú. Học thêm mấy năm nữa, nhất định có thể thắng ông ngoại.”
Ôn Uyển chẳng ừ hử gì cả. Mặc dù ông ngoại hoàng đế cũng đã nhường nàng, nhưng mà so với kỳ nghệ của cậu thì kém hơn nhiều.