Edit: Anh Ngọc
Thải Y bị bắt lại đây thì đã biết chính mình chạy trời không khỏi
nắng “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không thấy rõ tình huống ngay lúc đó, lúc ấy nô tỳ bị dọa sợ, cầu xin hoàng thượng khai ân, cầu xin
Quận chúa khai ân.” Bốn phía tất cả đều là thị vệ, cho dù nàng muốn tự
sát đều tự sát không được, trừ phi nàng muốn liên lụy người nhà.
Thải Y vừa nói xong, thì mười hai người phía dưới, tất cả đều cầu xin tha thứ “Hoàng thượng khai ân, Hoàng quý Quận chúa khai ân. Hoàng
thượng khai ân, Hoàng quý Quận chúa khai ân.” Một mảnh cầu xin thê
lương, mà thị vệ bốn phía đang đứng, phảng phất như tượng điêu khắc.
Hoàng đế giống như không nghe thấy những lời khẩn cầu ki, trên mặt
vẫn nhàn nhạt. Nhìn Ôn Uyển còn đang sững sờ, thì khẽ thở dài một tiếng. Ông không thể để cho Ôn Uyển cũng dưỡng thành tính tình giống Phúc Huy, nếu không thì không phải là thương nàng, mà là hại nàng. Cho nên, kiềm
chế không đành lòng ở đáy lòng, lòng dạ sắt đá nói “Ôn Uyển, những người này vu hãm cháu, cho nên ông ngoại đưa bọn họ tất cả đều giao cho cháu, do cháu xử trí.”
Ôn Uyển mờ mịt nhìn hoàng đế, lại mờ mịt nhìn mười mấy người quỳ trên mặt đất. Trong đầu quanh quẩn lời hoàng đế nói…, giao cho nàng xử trí.
Giao cho nàng xử trí như thế nào. Giết các nàng sao? Nghĩ tới đây, Ôn
Uyển run lên vài cái. Nhìn hoàng đế cầu cứu, hi vọng hoàng đế có thể bỏ
qua cho nàng. Mặc dù nàng biết mình sớm muộn cũng lây dính máu tanh,
nhưng không nghĩ tới, lại sớm như vậy.
Nhưng hoàng đế lại không nhìn Ôn Uyển cầu khẩn, thần sắc trầm tĩnh
như nước. Tình cảnh trở nên rất quỷ dị. Mà những người khác, hô hấp cũng không dám thở mạnh. Cứ như vậy duy trì mấy phút đồng hồ.
Ôn công công thấy bộ dạng không ổn, sợ Ôn Uyển không chịu làm. Bận
rộn đi tới nói “Quận chúa, nô tài dám can đảm vu hãm chủ tử, nặng bị
hình phạt đao quả, nhẹ loạn côn đánh chết.”
Loạn côn đánh chết vẫn còn nhẹ, Ôn Uyển mở mắt thật to. Ôn công công
rất khẳng định gật gật đầu. Ôn Uyển lại nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế
mặt không thay đổi nói “Dám khích bác ruột thịt của thiên gia xích mích, tội đáng giết. Nặng thì, tru tam tộc.”
Ôn Uyển rốt cục, vô cùng xác định, ý tứ ông ngoại hoàng đế , thật sự
là muốn nàng giết người. Muốn nàng giết mọi người tại chỗ này. Giết
người, muốn nàng giết người, Ôn Uyển nghĩ đến đây, đầu óc mất phương
hướng. Choáng váng sửng sờ ở tại chỗ. Tưởng tượng cùng thực tế, đúng là
có sự khác biệt…
“Hoàng thượng, Hiền phi nương nương cầu kiến hoàng thượng.” Một thái giám tới đây bẩm báo nói.
Hoàng đế sắc mặt âm hiểm “Bảo nàng đứng ở đấy chờ. Không có lời trẫm…, ai cũng không được vào.”
“Dạ, hoàng thượng.” Thái giám kia bận rộn đi xuống truyền lời.
Hiền phi ở bên ngoài được tin tức, ánh mắt âm trầm. Mới vừa rồi bà đã nghĩ muốn đi vào. Chẳng qua là thị vệ đem nơi này tất cả đều phong tỏa
lại. Ngay cả bà cũng không cho vào. Nhưng bà đã nhận được tin tức, kể từ hôm đó tất cả cung nữ thái giám có mặt lúc đó, đều bị hoàng thượng giam lại. Mà hôm nay, liền bắt đi ra ngoài, giải đến bên cạnh ao. Thì Hiền
phi biết là có chuyện không tốt.
Hoàng đế nhìn sắc mặt Ôn Uyển càng ngày càng trắng, trong lòng có
chút không nỡ, nhưng lại cố nén. Ngay cả vài cái nô bộc nho nhỏ trong
cung cũng có thể khi dễ trên đầu nàng, lên tiếng vu cáo hãm hại nàng.
Cũng bởi vì thấy nha đầu này mặt từ thiện tâm, sẽ không đem bọn họ làm
gì. Nếu không, cho bọn họ gan lớn như trời, cũng không dám vu cáo hãm
hại Ôn Uyển. Hiện tại chẳng qua là làm chứng thôi, nếu sau này có chuyện lớn khác thì sẽ thế nào đây? Chẳng lẽ chờ ông trăm năm mất rồi, bên
cạnh không ai trông chừng nàng, thì nàng lại giống như Phúc Huy nữa sao? Ông đã mềm lòng một lần, tuyệt đối không thể mềm lòng lần thứ hai.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển trầm mặc hồi lâu, cắn môi, tay nắm chặt thành
đấm, nhưng lại không ra dấu là quyết định thế nào. Mà hoàng thượng, thì
đã quyết định nhất định phải do Quận chúa xuất thủ. Nàng cũng không cảm
thấy hoàng thượng quyết định sai, ngược lại, nàng cho là hoàng đế cực kỳ thương yêu Quận chúa, chịu vì Quận chúa mà tốn tâm tư, trong lòng rất
vui mừng.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển cắn môi dưới, nàng biết, trong lúc này cần phải
có gì đó đột phá, không thể cứng rắn ép Ôn Uyển, chỉ đành phải dùng
chính sách mềm mỏng, nàng biết Ôn Uyển là một đứa trẻ hiếu thuận, điểm
này, không ai so sánh với nàng rõ ràng hơn. Cho nên quyết định dùng
chính sách mềm mỏng với Ôn Uyển, vì vậu liền đứng ở bên cạnh Ôn Uyển nhẹ giọng nói “Quận chúa, hiện tại gió lớn. Hoàng thượng lớn tuổi, nếu đứng ở chỗ này lâu, đối với thân thể không tốt. Vạn nhất cảm lạnh thì phải
làm sao? Quận chúa, người luôn luôn hiếu thuận nhất, chẳng lẽ người nhẫn tâm để cho hoàng thượng vẫn đứng ở chỗ này bị gió lạnh thổi sao? Quận
chúa, người nhẫn tâm sao?”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, tất cả mọi người nói là nàng sai. Mọi người, tất cả đều đang ép nàng thay đổi, buộc nàng tới thích ứng ở xã hội giết
người này.
Cũng không biết là trùng hợp hay là hoàng đế phối hợp, thanh âm hoàng đế ho khan vô cùng kịp thời, Ôn công công rất lo lắng nói “Hoàng
thượng, người thân thể không tốt, hay là trở về đi. Vạn nhất cảm lạnh
rồi, làm như thế nào cho phải.”
Hoàng đế khoát tay áo “Trẫm vô sự. Khụ, khụ. . . . . .”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn hoàng đế đúng là ho khan, lại cúi đầu. Ở trong lòng giãy dụa. Nàng biết, đây là biểu hiện hoàng đế bảo hộ nàng, cho
nàng cơ hội trút giận, cũng muốn rèn luyện nàng thêm can đảm. Nhưng mà,
nhưng đây không phải là làm những việc khác, là giết người, muốn nàng
giết người. Ôn Uyển nhìn hoàng đế rồi nhìn lại chung quanh hiện đầy thị
vệ, biết đây là ông ngoại hoàng đế đã sớm chuẩn bị tốt.
Ôn Uyển ở sâu trong nội tâm muốn cùng hoàng đế nói là không muốn giết người, nhưng lời này nàng không cách nào nói ra ngoài. Nàng rất rõ
ràng, ông ngoại hoàng đế là vì tốt cho nàng, nàng không thể cô phụ một
lòng từ ái của hoàng đế đối với nàng. Sợ nói ra, hoàng đế sẽ lạnh tâm. Ở trong một tháng này, nàng thật ra đã nghĩ vô cùng rõ ràng, trong lòng
cũng rất hiểu. Nơi này không phải là hiện đại, đây không phải là xã hội
pháp chế, đây là xã hội tầng lớp quý tộc, xem mạng người như cỏ rác. Nếu như nàng hôm nay không biểu lộ thái độ, nếu như nàng bỏ qua cho những
người ở đây, thì ở trong suy nghĩ người khác, sẽ cho rằng nàng giống như mẹ công chúa của nàng, là một người ngu xuẩn.
Nếu như nàng hôm nay không xử trí những người này, nàng sẽ bị mọi
người xem nhẹ. Có lẽ hoàng đế bởi vì chính mình không hiểu ý tốt của
ông, không biết lĩnh ngộ ông đối tốt với mình, sẽ như năm đó đối với mẹ
nàng, không thèm quan tâm đến mình nữa, nếu như nàng bị vứt bỏ, nàng làm sao còn có đường sống. Hiện tại Hiền phi sở dĩ không dám công khai hãm
hại, chỉ dám ở trong bóng tối, còn không phải là vì có ông ngoại hoàng
đế coi chừng nàng. Nếu như ông ngoại hoàng đế mặc kệ nàng, Hiền phi kia liền bóp chết nàng, cũng giống như bóp chết một con kiến.
Nhưng giết người, giết người. Chính nàng yêu quý tánh mạng như vậy, ở trong tư tưởng của nàng, thế gian nên tôn trọng tánh mạng nhất, ngay cả người dễ dàng đi tìm cái chết cũng là tội không thể tha thứ. Chính nàng cũng vô cùng quý trọng tánh mạng người khác, nhưng lúc này đây, muốn
nàng một chút liền giết mười ba cái mạng người. Nàng không hạ thủ, nàng
không dám lấy … mệnh nhiều người thế này.
Ôn Uyển không biết mình đứng bao lâu, bên cạnh tất cả mọi người đang
chờ. Ôn công công nhanh chóng đem áo choàng cho hoàng đế phủ thêm. Còn
hoàng đế lại là lẳng lặng yên chờ Ôn Uyển quyết định.
Ôn Uyển giãy dụa, đang kịch liệt giãy dụa. Quay mặt về phía sau, nhìn lo âu trong ánh mắt của Hạ Ảnh. Ôn Uyển cười khổ, thật ra thì, nàng vẫn đều trốn tránh. Nàng thật ra thì vẫn đều biết, từ thời điểm nàng làm nô bộc cũng biết, xã hội này không có nhân quyền. Mệnh nô bộc, mệnh dân
chúng, chỉ là cỏ rác, có thể tùy ý để tầng lớp quý tộc cướp lấy. Nàng
nhìn không quen, cho nên cảm thấy chỉ cần mình làm không thẹn với lương
tâm là được rồi. Nhưng dù nàng muốn làm việc không thẹn với lương tâm,
thì người khác cũng không chấp thuận. Mấy năm này, nàng cũng biết, bên
cạnh mình mật thám thám tử rất nhiều. Hạ Ảnh đã xử lý vài nhóm, mặc dù
nàng vẫn cường điệu, có thể tha được một mạng thì tha. Nhưng Hạ Ảnh có
giết hay không giết, nàng không có đi hỏi. Hoặc là nói, nàng không có
cái dũng khí để biết. Nàng biết có chuyện tàn khốc này. Chẳng qua là
nàng không muốn đối mặt với hiện thực thôi, coi như mình vẫn biết Triệu
vương cùng Hiền phi đối với nàng bất lợi, nhưng nàng không có năng lực
đi phản kích. Cho nên nàng vẫn xem mình là con rùa, chỉ cần đem mình rút vào xác rùa đen, xem như mình không biết chuyện này.
Sự kiện ngựa điên, sự kiện rơi xuống nước, từng bước từng bước ép
sát. Rất rõ ràng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Cho dù nàng có muốn tiếp tục rút vào xác rùa đen, bọn họ cũng không cho phép. Nàng
trước kia vẫn một mực trốn tránh, cho là như vậy rồi sẽ qua thôi, cố chờ đến thời gian, có thể đi đất phong, cùng cậu đoàn tụ, cho nên vẫn chịu
đựng. Hiện tại cậu ở trong kinh thành, tình cảnh đã không như nàng nghĩ
nữa. Cho dù nàng muốn trốn, muốn tránh, cũng không thể trốn tránh được.
Lời của cậu rất rõ ràng rồi, một khi bại, đợi chờ nàng và cậu là vạn
kiếp bất phục.
Ôn Uyển nhìn những người trước mặt, trong mắt giãy dụa càng nhiều
thêm. Con người đều là ích kỷ, ở trong lúc lựa chọn để bọn họ sống thì
mình sẽ nguy hiểm; thì nàng vẫn phải lựa chọn để bọn họ chết, khi bọn họ chết sẽ làm cho nàng thích ứng cái xã hội này. Cái lựa chọn này, mặc dù khó khăn, nhưng chắc chắn đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Lại
nói, bọn họ cũng không phải là người vô tội, dám vu cáo hãm hại nàng,
đơn giản là bởi vì sợ Hiền phi cùng Tư Nguyệt đánh giết bọn họ. Biết
nàng mềm lòng sẽ không làm gì bọn họ. Nếu quả thật buông tha cho họ, lần sau, một lần nữa đụng phải tình huống như thế họ sẽ tái phạm tiếp, mà
khi đó nếu ông ngoại hoàng đế không tin nàng, thì dù nàng có một ngàn
cái miệng đều nói không rõ.
Nếu chọc ông ngoại hoàng đế phiền chán nàng, thì không chỉ có nàng,
ngay cả tình cảnh của cậu cũng có thể không chịu nổi. Mà như vậy, thì
đám người Triệu vương, tất nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ. Nàng và cậu,
liền trở thành người có thể tùy ý bọn họ xâm lược ức hiếp.
Nghĩ như vậy, Ôn Uyển nắm quả đấm, đầu ngón tay không có móng tay đâm vào lòng bàn tay. Nàng hạ quyết tâm xuống, thời điểm nàng vừa định biểu đạt ý tứ, nhìn lên trước mặt, thấy những người đang quỳ trên trán tất
cả đều là máu, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ. Ôn Uyển lại
chần chờ.
Thoáng một cái phải giết chết nhiều người như vậy, nàng chỉ cần vừa
nói ra khỏi miệng, thì sẽ lấy đi mười ba mạng người. Một câu nói, lấy đi mười ba mạng người. Cả người Ôn Uyển có chút ít phát run. Mười ba mạng
người, không phải là mười ba con mèo con chó, Ôn Uyển nhắm mắt lại, nghĩ tới mình thoáng chốc liền giết mười ba người có thể sợ hay không? Nàng
có thể tiếp nhận được hay không? Câu trả lời là khẳng định, nàng sẽ
không chịu nổi. Nàng cũng biết, nàng đúng là hạ thủ không được. Nhưng
tình hình này, nàng lại không thể không trừng phạt. Hơn nữa, nếu quả
thật giết mười ba người này, nói không chừng nàng phải gánh vác thêm
danh tiếng bạo ngược, xem mạng người như cỏ rác và còn gì gì đó, lại có
Hiền phi ở phía sau thêm chuyện, thì càng tệ hơn.