Ôn Uyển quét nhìn một vòng rồi nói: “Thái tử điện hạ, huynh cảm thấy
biện pháp ta xử trí này, có thỏa đáng không?” Ôn Uyển đang làm ra thỏa
hiệp. Nàng có thể khống chế nội cung, là vì Đặng Đỗ, hiện tại còn không
biết tình huống cụ thể của hoàng đế, và những ai có lòng trung thành với hoàng đế. Nhưng chuyện triều đình, Ôn Uyển không xen tay vào được. Cho
nên, thái tử ắt là không thể thiếu.
Thái tử hé miệng không nói lời nào.
Ôn Uyển cũng không biết thái tử đang có chủ ý gì, chỉ nói: “Thái tử
điện hạ, hôm nay cậu bị bệnh, đúng là thời điểm cần huynh chấp chưởng
đại cục. Ôn Uyển chỉ muốn cứu cậu, đã vô tình có tranh chấp với huynh.
Nhưng đã đến tình hình này, cũng thứ cho Ôn Uyển đắc tội. Thái tử điện
hạ, huynh có thể ở tại điện Dưỡng Hòa tiếp kiến tất cả các quan viên, xử lý chính vụ.”
Thái tử lập tức nổi giận: “Muội muốn giam lỏng cô? Tiền phương đang
tác chiến, nếu như tin tức này truyền đi, quân tâm tại tiền tuyến tất
nhiên sẽ tán loạn.”
Giọng của Ôn Uyển lạnh như băng: “Huynh suy nghĩ nhiều rồi. Ta không
phải muốn giam lỏng huynh, ta chỉ sợ bên ngoài thích khách quá nhiều, sẽ bất lợi đối với huynh. Còn những thứ khác, huynh có thể yên tâm. Ta là
nữ tử, lại là người khác họ, sẽ không uy hiếp được địa vị của huynh. Về
phần quân tâm tiền tuyến tán loạn, đám người đó vô cùng đông người,
không có gì đáng lo lắng đấy.” Đám phản loạn của Triệu vương, Ôn Uyển
căn bản không để vào mắt. Cậu Hoàng đế tất nhiên đã có bố trí thích
đáng. Nếu không, cậu hoàng đế cũng sẽ không phản đối nàng nhiều lời hơn
một chữ. Cũng bởi vì như thế, Ôn Uyển mới một mực không đếm xỉa đến.
Nàng sở dĩ giam lỏng thái tử, là không muốn để cho thái tử khống chế ba
đại quân ở bên ngoài. Nàng cũng không muốn, đợi khi cậu hoàng đế tỉnh
lại sẽ bị mất quyền lực. Nàng tuyệt đối không cho phép tình thế như vậy
xuất hiện.
Hạ Ảnh mời thái tử đi ra ngoài. Thái tử tuy phẫn hận, nhưng lại không thể làm gì được. Nhưng hắn biết rõ, thủ hạ của Ôn Uyển không có một
người nào mềm yếu. Nếu thực sụ chọc giận cái Sát Thần Ôn Uyển này, hắn
cũng sẽ kết thúc. Đến lúc đó nâng một hoàng tử khác thượng vị, thì có
làm sao.
Thái tử đi rồi, Ôn Uyển nhìn một loạt đám thái y còn ở lại. Mặt lạnh, tràn ngập sát khí: “Nói, cậu hoàng đế đến tột cùng là bị làm sao? Ngươi không cho rằng nói một câu vô năng là đủ để trình bày qua loa với ta
chứ? Nếu như thế, giữ các ngươi cũng vô dụng,”
Vương thái y lập tức quỳ xuống: “Quận chúa, thần vô năng, cầu Quận chúa thứ tội.”
Ôn Uyển hỏi năm vị thái y khác tại đây: “Các ngươi cũng vông năng sao?” Mấy vị thái y quỳ trên mặt đất, đều hô to vô năng.
Khóe miệng của Ôn Uyển hàm chứa nụ cười lạnh: “Đã như vậy, giữ các
ngươi cũng vô dụng. Người đâu, đem những người này kéo ra ngoài. Giết.
Truyền ý chỉ của ta. Người nhà bọn hắn, một người cũng không giữ lại.
Mặt khác, lại triệu người hữu dụng đến.”
Không cần thị vệ đến kéo người, vừa rồi nhìn Ôn Uyển chỉ gọi Hạ Dao
một tiếng, hai người kia liền mất mạng tại chỗ. Vương thái y biết rõ Ôn
Uyển Quận chúa từ trước tới bây giờ vẫn không hay nói đùa. Ôn Uyển nói
lời thật, mà không phải đùa giỡn. Cho tới nay, ông chỉ nhìn thấy Ôn Uyển hòa hòa khí khí. Không nghĩ tới, lúc này Ôn Uyển lại cực kỳ giống hoàng đế. Không chỉ dung mạo như vậy, mà khí thế cũng cực giống. Thật sự nếu
không làm cái gì, thì sẽ chết ở chỗ này. Mọi người đang kịch liệt đấu
tranh nội tâm.
Ôn Uyển đợi một phút đồng hồ, kiên nhẫn rốt cục cũng đã dùng hết:
“Cũng không cần kéo. Hạ Dao, ngươi đến kết thúc bọn hắn đi. Nhớ rõ, đừng làm cho bọn hắn chết quá thoải mái.”
Sắc mặt Hạ Dao trầm tĩnh, giống như lúc vừa mới tiến vào vậy, không
có chút biến hóa nào. Nghe xong lời Ôn Uyển nói, lạnh lùng nói: “Các
ngươi đều là thái y, có lẽ đã nghe nói qua phân cân thác cốt chi pháp.
Hôm nay cũng cho các ngươi tự mình thể nghiệm một chút mùi vị trúng phân cân thác cốt.”
Mấy vị thái y bị dọa tại chỗ, toàn thân run rẩy. Có một thái y, bị
dọa đến ngất đi. Với tư cách là thái y, họ biết rõ ràng nhất cái đó
thống khổ cỡ nào.
Vương thái y lập tức cắn răng nói: “Quận chúa, thần có một phương
pháp, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Thần không dám dùng vì một khi có chỗ
sơ suất, Hoàng Thượng không có một phần hi vọng.”
Cơn giận của Ôn Uyển từ từ dâng lên, khói trên đầu cũng xuất hiện.
Ban đầu đều không có cách trị liệu, một phần hi vọng đều không có. Ôn
Uyển nghe xong lời Vương thái y nói, sâu sắc cảm nhận được, vì sao mà
Hoàng đế hở một chút là mở miệng kêu giết thái y. Bởi vì những thái y
này, có đôi khi không phải không có biện pháp, mà là sợ gánh trách
nhiệm, từ chối không chữa trị. Không giết không thành: “Nói. Không nói
ta cũng tru di cả nhà ngươi. Làm, có lẽ còn có một tia hi vọng.” Nàng
cũng không muốn nói, ngươi nói ra ta tạm tha cả nhà ngươi. Ai biết những người này có tận tâm làm hay không? Ôn Uyển cảm thán nói. Khó trách làm hoàng đế có lòng nghi ngờ cao như vậy. Gặp phải nhiều người tâm tư khó
lường thế này, có thể không có lòng nghi ngờ sao?
Ôn Uyển hiện tại thấy rất may mắn, may mắn nàng chân chính là người
cô đơn, nàng không có bất kỳ băn khoăn, không sợ liên quan đến thân tộc. Nếu không, chuyện ngày hôm nay, đổi thành là người khác, tất nhiên sẽ
có chỗ băn khoăn, có chỗ lo lắng, cũng không thể làm mọi giá như nàng.
Vương thái y cân nhắc một phen rồi nói: “Quận chúa, Hoàng Thượng có
bệnh không tiện nói ra, là thật. Chỉ là không ngờ thế tới hung mãnh như
thế, cho dù dùng phương pháp đặc biệt, tỉ lệ thành công cũng rất thấp.
Hơn nữa dù thành công làm cho Hoàng thượng tỉnh lại. Hoàng thượng…”
Ôn Uyển cố gắng để cho mình bình tĩnh lại: “Làm sao?” Nhưng trong lời nói, âm thanh vẫn có chút run rẩy. Nàng không chút nghĩ ngợi, đã biết
rõ không tốt.
Giọng của Vương thái y cũng đầy run rẩy nói ra: “Cuộc sống cũng không quá dài.”
Sắc mặt Hạ Dao liền cả kinh, khó trách đám người hoàng hậu lại dám làm bậy như thế.
Trong đầu ầm một tiếng, Ôn Uyển cảm thấy toàn bộ bầu trời như sụp
xuống. Nhưng mà, dù sao cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, Ôn Uyển không tin, không tin sẽ có kết quả như vậy. Hạ Dao đúng lúc bấm Ôn Uyển một
cái. Bấu đến Ôn Uyển đau nhức không thôi. Ôn Uyển tự nói trong lòng, cho dù đây là mệnh, nàng cũng muốn sửa lại cái mệnh không chịu nổi này:
“Vừa rồi, ngươi cũng nói lời này với mọi người sao?”
Vương thái y lắc đầu: “Thần chỉ nói, đối với bệnh của hoàng thượng
thần vô năng mà chưa nói câu kế tiếp.” Đã có lời nói phía trước là đủ
rồi, câu nói kế tiếp, nói ra cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi.
Ôn Uyển hít một hơi thật sâu. Nàng hiện tại hận không thể giết Vương
thái y. Tên hỗn đản này, đến bây giờ còn cùng nàng nhai chữ.
Nếu không phải cần dùng đến, nàng thật sự muốn giết lão: “Nói, làm thế nào mới có thể để cho cậu hoàng đế tỉnh lại.”
Vương thái y chần chờ một chút nói: “Thần ngay cả một phần nắm chắc
cũng không có, thuật châm cứu của Diệp thái y so với thần tốt hơn, cơ
hội nắm chắc có lẽ sẽ lớn hơn một chút.”
Ôn Uyển biết rõ không phải ông ta từ chối điều trị, mà là thuật châm
cứu của Diệp thái y đúng là trong cung không ai bằng. Hơn nữa Diệp thái y còn có một ưu điểm mà những người khác không có, tố chất tâm lý rất
tốt. Không hề e ngại cái gì bị giết làm dính líu đến người nhà. Có thể
trị hắn sẽ trị, không thể trị hắn cũng ăn ngay nói thật. Không giống với những người này, vì trốn tránh trách nhiệm, rõ ràng có hi vọng, cũng
không nói ra. Chỉ sợ vừa rồi, hắn muốn nói, cũng không có người để cho
hắn nói. Cho nên thần sắc mới có thể phức tạp như thế.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ôn Uyển không tìm Diệp thái y để hỏi
ngay từ đầu. Một khi trực tiếp hỏi rồi, tất cả gánh nặng toàn bộ sẽ đặt
lên một mình hắn. Hiện ở thời điểm này, không phải là lúc thi đấu tâm
nhãn.
Ôn Uyển nói với Diệp thái y vẫn luôn trầm mặc không nói: “Y thuật của ngươi, từ trước đến nay đều dùng quái chiêu, và đạt đến hiệu quả xuất
kỳ bất ý. Ta hi vọng ngươi có thể để cho Hoàng Thượng mau chóng tỉnh
lại.” Đối với người như Diệp thái y, không cần uy hiếp.
Diệp thái y xem mạch cho Hoàng đế xong, suy tư cả buổi, mới cẩn thận
nói: “Quận chúa, thần chỉ có hai phần nắm chắc có thể để cho Hoàng
Thượng tỉnh lại. Hơn nữa, bệnh cũ của Hoàng thượng …cho dù sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, thần cũng không biết có thể duy trì thời gian bao
lâu.” Cho dù lần này cứu được, lần sau thì sao. Ý của Diệp thái y là
muốn cho Ôn Uyển làm tốt tư tưởng chuẩn bị tình huống xấu nhất, cũng hi
vọng cuối cùng có thể buông tha bọn hắn.
Ôn Uyển nhấc tay, đem lời kế tiếp của Diệp thái y cắt đứt: “Trước hết cứ để cho cậu Hoàng đế tỉnh lại, những chuyện khác, nói sau.” Chỉ cần
người tỉnh lại, sẽ luôn có hi vọng. Như bây giờ, không chết không sống,
một phần hi vọng cũng không có.
Ánh mắt Diệp thái y nhìn Ôn Uyển rất phức tạp, hành động lần này của
Ôn Uyển Quận chúa là đập nồi dìm thuyền. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải, Ôn Uyển Quận chúa phụ thuộc hoàng đế mà vinh quang. Hoàng Thượng không
còn, tính mạng của Quận chúa cũng khó bảo vệ. Quận chúa tự mình cũng khó bảo toàn, còn có thể nương tay buông tha bọn hắn sao? Đừng mơ tưởng hão huyền nữa. Đến lúc đó không liên lụy đến người nhà đã là Phật tổ đồng ý lời cầu nguyện của bọn hắn rồi.
Hiện tại biện pháp duy nhất là làm cho Hoàng thượng tỉnh lại. Diệp
thái y không nói toàn bộ. Hắn có bốn phần nắm chắc, lại nói hai phần.
Bổn ý cũng là từ chối trách nhiệm. Hiện nghĩ đến bất kể như thế nào, dù
sao hoàng đế không còn, Quận chúa cũng phải chết. Bọn hắn cũng phải
chết, cũng chỉ có thể làm bất cứ giá nào thôi.
Vương thái y tự nhiên biết tình thế hôm nay. Cùng Diệp thái y nhiệt
tình thương lượng bệnh tình, thảo luận loại nào là phương án tốt nhất.
Ôn Uyển nắm tay hoàng đế, nhẹ nhàng nói ra: “Cậu hoàng đế, người đã
hứa với bà ngoại, đã hứa với mẹ con, đã hứa với con, người muốn bảo vệ
con cả đời, muốn cố gắng mà chiếu cố con, nếu không sẽ khiến người ta
khi dễ con đấy. Người đi rồi, Ôn Uyển sẽ không có người che chở nữa. Cậu hoàng đế, cậu không thể nói không giữ lời.”
Đoàn người thương lượng hơn nửa ngày, cuối cùng rốt cục đã cho ra một biện pháp. Diệp thái y nói với Ôn Uyển đang mặt mũi đầm đìa nước mắt:
“Quận chúa, thần muốn đi thái y viện lấy thuốc.”
Ôn Uyển lại sai Hạ Ảnh đi cùng. Đi theo hắn còn có hai vị thái y khác. Sau nửa canh giờ, bọn họ mới trở về.
Kim châm đều được tẩm dược liệu đã được điều phối tốt, đâm vào trong
thân thể. Ôn Uyển lui sang một bên. Diệp thái y bắt đầu châm cứu.
Sau khi đâm hết châm, thu thập thỏa đáng, kiểm tra xong. Vương thái y tự mình đi sắc thuốc rồi đưa tới. Ôn Uyển thấy hoàng đế uống không
được. Liền dùng ống hút, để cho Hạ Dao từng miếng từng miếng rót vào.
Nàng ở bên cạnh thuận khí.
Cuối cùng đem chén thuốc rót hết, Diệp thái y nói với Ôn Uyển: “Quận
chúa, Hoàng thượng là bị bệnh cũ. Một căn bệnh khó chữa, tùy thời đều có thể mất mạng. Hơn nữa, cho dù cần thần điều trị, cuộc sống của hoàng
thượng cũng không nhiều. Cái này còn phải chờ sau khi Hoàng thượng tỉnh
lại lần này, xem tình huống thế nào.” Cũng chính là nói, đã làm hết khả
năng, nghe theo ý trời. Vừa rồi những người này, ngay cả làm hết khả
năng đều không làm.
Tay Ôn Uyển run run rơi xuống: “Thật sự không có biện pháp khác sao?” Nếu như sau khi tỉnh lại chỉ có thể sống vài ngày. Làm thế nào mà sống, Hoàng đế, làm sao có thể tiếp nhận được.
Diệp thái y lắc đầu nói: “Không có.”