Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền
Tuy Hoàng hậu rất phẫn nộ, nhưng chỉ thoáng chốc liền trấn tĩnh lại,
bà biết ở thời điểm này không thể trở mặt. Vì Ôn Uyển thủ đoạn rất cao,
nên không ai trong bọn họ biết trong tay Ôn Uyển có át chủ bài gì.
Thái tử thấy thế ngược lại nổi giận. Hắn không thể để cho Ôn Uyển náo loạn tiếp: “Ôn Uyển, muội đang nhiễu loạn thanh tịnh của phụ hoàng. Cô
không thể dung túng muội tiếp nữa, không thể dung túng hành vi coi trời
bằng vung của muội như vậy. Người đâu, đem Ôn Uyển mang về Vĩnh Ninh
cung.”
Trong cung điện, nhị hoàng tử hôn mê, Tam hoàng tử đã xuất chinh, Tứ
hoàng tử ở lại trong cung điện đang sắp bệnh chết. Ngũ hoàng tử đứng đó
giả ngu. Hiện tại dù hắn làm cái gì cũng đều sai cả. Có thể đứng ở phía
Ôn Uyển để chữa bệnh cho phụ hoàng, nhưng Thái y đã chính miệng nói hết
cách chữa. Còn đứng ở phía thái tử thì Ôn Uyển có át chủ bài, như thế để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lục hoàng tử đứng lên nói: “Ôn Uyển, đệ cũng rất lo lắng cho phụ
hoàng. Nhưng mà thái y, thái y nói… Ôn Uyển, tỷ đừng náo loạn, để cho
phụ hoàng an tĩnh mà đi thôi.” Nói xong, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống,
những người khác cũng khóc theo.
Ôn Uyển lập tức phẫn nộ quát nói: “Câm miệng cho ta. Cậu hoàng đế còn chưa có chết, không cần các ngươi tới nơi này khóc tang.”
Tiếng nói của Ôn Uyển quá lớn, lập tức khiến tất cả mọi người toàn bộ đều bị dọa đến quên khóc. Tiếng khóc không lớn nữa, mọi người vẫn tiếp
tục che mặt mà khóc. Tất cả mọi người đều nhìn thấy Ôn Uyển ngang ngược
càn rỡ, rốt cuộc là vì cái gì mà dám cả gan làm loạn như thế. Đến cùng
là có át chủ bài gì.
“ Ôn Uyển, muội quá làm càn. Người đâu, đem Quận chúa mang về Vĩnh
Ninh cung.” Thái tử lớn tiếng hướng bên ngoài kêu lên. Nhưng sau khi
thái tử goi xong, lại không có người nào đi vào. Lại gọi, nhưng vẫn
không có người tiến vào. Lúc này hắn mới phát hiện có biến. Đám người Hạ Ảnh và Võ Tinh, đem toàn bộ thị vệ ngoài cửa ngăn lại, không cho tiến
vào điện Dưỡng Hòa.
Lúc thái tử đang vạn phần phẫn nộ, lại nghe được có tiếng nói vang lên: “Quận chúa, Đặng thống lĩnh ở bên ngoài cầu kiến.”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Để cho hắn tiến vào.”
Ôn Uyển biết rõ, đại thống lĩnh Đặng Đỗ là tâm phúc của hoàng đế, rất trung thành. Không có thánh chỉ của Hoàng đế, hắn sẽ không nghe bất cứ
ai điều khiển.
Thái tử biết rõ việc này, hoàng hậu cũng biết việc này. Nghe thấy Hạ
Ảnh thông báo. Hoàng hậu nhìn qua Đức phi. Đức phi không muốn hành động, nhưng mà bà phụ thuộc vào Hoàng hậu, nên kiên trì nói: “Ôn Uyển Quận
chúa, đến cùng là ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi có âm mưu muốn cướp
đoạt vương vị?”
Ôn Uyển nghe xong nhịn không được liền cười ha ha không ngừng: “Ta là một nữ tử khác họ không nơi nương tựa phải sống phụ thuộc vào cậu hoàng đế, ngươi nói ta có âm mưu cướp ngôi. Ta cướp đoạt vương vị, muốn cái
ngôi vị hoàng đế này cho ai ngồi? Ngược lại là các ngươi, một bọn bụng
dạ khó lường. Cậu hoàng đế còn chưa có chết đâu, các ngươi đã không chờ
đợi được mà khóc tang cho cậu. Có phải các người ước gì cậu hoàng đế sớm ngày thăng thiên hay không, nếu không tại sao không cho thái y cứu?”
Lời Ôn Uyển nói ra, làm cho tất cả mọi người đều mồ hôi lạnh chảy đầm
đìa.
Thái tử nhịn không được quát lớn: “Ôn Uyển, muội nói hươu nói vượn
cái gì. Thái y nói phụ hoàng bỗng nhiên phát bệnh, không có thuốc nào
cứu được. Thái y cứu không được, chúng ta có thể làm thế nào?”
Ôn Uyển hừ một tiếng nhưng không nói tiếp, bây giờ nàng không thể
cùng thái tử trở mặt triệt để được. Trước khi cậu bình phục, còn cần
thái tử ổn định đại cục.
Lúc này Hạ Dao đi vào, theo đằng sau là đại thống lĩnh thị vệ hoàng
cung Đặng Đỗ. Đặng Đỗ tiến vào, quỳ trên mặt đất vừa định nói chuyện.
Đặng Đỗ chịu trách nhiệm công tác bảo vệ trong hoàng cung. Chỉ nghe
theo một mình hoàng đế sai khiến. Hiện tại hoàng đế hôn mê bất tỉnh, hắn cũng chỉ phụ trách an toàn trong hoàng cung. Về phần tranh đấu ở đây,
hắn cũng bất lực. Hắn chỉ có thể cố hết sức hoàn thành chức trách của
mình.
Ôn Uyển nhìn về phía hoàng hậu và thái tử. Hai người đều cùng nhìn
chằm chằm vào Đặng Đỗ. Ôn Uyển cũng biết, thời điểm hiện tại không có
cách nào phân rõ phải trái được. Nàng phất tay nói: “Vào lúc này, những
nghi thức xã giao này miễn đi. Truyền lệnh của ta, đem những người này
toàn bộ đưa đến Vĩnh Ninh cung. Không có ta cho phép, không cho bất luận kẻ nào đi ra. Ai dám ra khỏi Vĩnh Ninh cung một bước, giết ngay tại
chỗ.”
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.
Đặng Đỗ vẫn quỳ trên mặt đất nói: “Quận chúa, không có thánh chỉ của
Hoàng thượng, một người cũng không thể điều động.” trung thành đến chết, chỉ nghe lời hoàng đế nói, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ôn Uyển nhìn Đặng Đỗ: “Đặng đại nhân, hiện tại tình huống của cậu
hoàng đế rất nguy cấp, ngươi là người cậu hoàng đế một tay đào tạo ra,
là người cậu tín nhiệm nhất. Hiện tại cậu hoàng đế còn có thể cứu, ta hi vọng ngươi giúp ta một tay.”
Đặng Đỗ nhìn về phía Ôn Uyển, hoàng đế đột nhiên bị bệnh khiến hắn
rất bất ngờ. Nhưng là hắn nghe được trong lời nói của Quận chúa có ý tứ
khác: “Quận chúa, thần chỉ trung thành với Hoàng thượng. Không có thánh
chỉ thì mặc kệ người phương nào cũng không thể lộn xộn, càng không thể
điều khiển người nào.” Hắn đang cam đoan, không ai có thể ở trong hoàng
cung động võ. Hắn không cho phép điều này xảy ra.
Hoàng hậu và thái tử, còn có tất cả mọi người, đều thở dài một hơi.
Đặng Đỗ nổi danh là người đầu óc không chuyển biến. Chỉ nghe theo một
mình hoàng đế. Những người khác, cho dù là ý chỉ của thái tử, hắn cũng
cho là gió thổi bên tai. Chỉ cần hắn trung lập, thì dễ làm việc rồi. Một mình Ôn Uyển, dù có thêm một đoàn người bên cạnh, cũng không sợ.
Trong mắt Ôn Uyển mang theo sát ý: “Không có thánh chỉ thì ngươi sẽ không hiệp trợ ta cứu hoàng thượng?”
Đặng Đỗ vẫn quỳ trên mặt đất nói: “Nếu ai dám vọng động vào Hoàng
Thượng, thần là người đầu tiên không cho phép. Nhưng mà, không có thánh
chỉ, mặc kệ là người phương nào đều không thể điều động bất cứ người
nào.” Đây là điểm mấu chốt của hắn.
Ôn Uyển gắt gao nhìn hắn nói: “Nói cách khác, chỉ cần có thánh chỉ, ngươi sẽ nghe theo điều khiển của ta.”
Đặng Đỗ không chút nghĩ ngợi nói: “Vâng, chỉ cần Quận chúa có thánh
chỉ của hoàng thượng, thần nghe theo Quận chúa điều khiển. Tất cả ngự
lâm quân và thị vệ nội viện hoàng cung, toàn bộ đều nghe theo.”
Ôn Uyển lớn tiếng nói một chữ tốt: “Tốt.”
Thái tử chợt nhìn Ôn Uyển. Trong mắt Hoàng hậu hiện lên sát khí.
Những người khác đang quỳ, đều quên thút thít nỉ non nữa. Nói như vậy,
hoàng đế có thánh chỉ lưu lại cho Ôn Uyển rồi, nàng thực sự có át chủ
bài. Khó trách bọn tùy tùng có thể càn rỡ như vậy.
Ôn Uyển nói xong một chữ này, liền giơ tay lên cổ, gỡ xuống ngọc bội
bất ly thân. Ôn Uyển cảm thấy, dường như trong sự mờ mịt không rõ, ông
trời vẫn rất hậu đãi đối với nàng. Lúc ấy nàng ghét bỏ nó vướng vứu,
nhưng bây giờ rất có thể nó là tấm bùa cứu mạng thay đổi thế cục.
Ôn Uyển đem ngọc bội gỡ xuống, tự mình đưa cho Đặng Đỗ. Những người
khác đều lấy làm khó hiểu, một khối ngọc bội, có thể làm cho Đặng Đỗ
nghe lệnh sao? Đặng Đỗ hai tay tiếp nhận ngọc bội, nhìn chữ bên trên
ngọc bội. Tuy chỉ có tám chữ, nhưng tám chữ này, xác thực là thánh chỉ
không thể nghi ngờ. Lập tức ngay cả một giây suy nghĩ Đặng Đỗ cũng không có, trực tiếp cao giọng đáp lời nói: “Thuộc hạ nghe theo Quận chúa sai
khiến.”
Thái tử ngạc nhiên. Hắn không thấy được những chữ bên trên ngọc bội.
Nhưng hắn biết rõ, ngọc bôi chính là lá bùa Ôn Uyển dùng để khống chế
nội cung. Ngọc bội kia là vật gì. Hổ phù? Nói như vậy. Hiện tại tất cả
mọi người tại đây, cũng đều bị Ôn Uyển khống chế. Ngay cả vị thái tử là
hắn cũng không ngoại lệ.
Ôn Uyển nghe được những lời này của Đặng Đỗ, mới chính thức thở ra
một hơi nhẹ nhõm. Đặng Đỗ nguyện ý nghe theo nàng sai khiến, là có thể
khống chế đại cục. Nàng có thể có cơ hội cứu được cậu, hắn cũng sẽ không để cho kinh thành loạn lên. Lập tức trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi bảo vệ tốt hoàng cung, Nghe ta điều khiển. Ai có dị động,
giết bất luận tội. Ngươi có làm được không?”
Đặng Đỗ ngăn nắp có thứ tự nói: “Thuộc hạ nghe theo Quận chúa điều
khiển.” Hai tay đem ngọc bội dâng lên trả lại cho Ôn Uyển. Những lời
này, cũng như ý nghĩa. Ôn Uyển nói cái gì, hắn làm cái đấy. Đặng Đỗ sở
dĩ nguyện ý nghe theo Ôn Uyển điều khiển, ngọc bội là một nguyên nhân.
Ôn Uyển một lòng vì Hoàng thượng. Là người trung thành và được Hoàng
Thượng tín nhiệm nhất. Mới là nguyên nhân chính.
Hoàng hậu thật không nghĩ tới, Hoàng Thượng lại tin Ôn Uyển như thế.
Có thể làm cho Ôn Uyển khống chế hoàng cung, điều động thị vệ nội cung.
Sắc mặt Hoàng Hậu thoáng chốc chìm xuống. Nhưng hoàng hậu lại không trực tiếp nói ra, trái lại Đức phi hôm nay đâm lao thì phải theo lao nói:
“Ôn Uyển, ngươi muốn làm cái gì?”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Hẳn là ta phải hỏi các ngươi đến cùng là muốn làm gì? Người đâu, đem tất cả mọi người đưa tới Vĩnh Ninh cung. Ai có
hành động khác, giết ngay tại chỗ.”
Ôn Uyển lúc này, hóa thân làm thần.
Hạ Dao liền cảm thấy buông lỏng. Vừa rồi nàng chỉ sợ Ôn Uyển mất đi
lý trí. Nàng vừa mới nghe được Hoàng Thượng vẫn còn có hô hấp, không có
chết. Nếu như Quận chúa luôn chiềm trong bi thương, thì hoàng thượng
thật sự không thể cứu chữa nữa. Hạ Dao suy đoán, khả năng cứu trị quá
thấp, cho nên, không ai dám cứu.
Tất cả mọi người đều nhìn Ôn Uyển. Họ cảm thấy như đang chứng kiến
một Sát Thần, liền nhìn về hướng hai cái ma ma đã ngã xuống, và ba
người, hai hôn mê một bị thương, mọi người không cho rằng Ôn Uyển đối
với bọn họ nói giỡn.
Đặng Đỗ đứng lên.
Ôn Uyển thấy tất cả mọi người bất động: “Là để thị vệ đến kéo đi, hay là tự mình đi, các ngươi hãy tự lựa chọn. Hoặc là, để ta đưa tiễn các
ngươi sớm đi đến thế giới cực lạc.” giọng nói lạnh lùng, phảng phất như
từ trong địa ngục truyền đến. Tất cả mọi người đều rùng mình một cái.
Ôn Uyển nhìn thái tử với ánh mắt phức tạp, trong lòng cân nhắc một
chút rồi lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ, ở đây còn cần huynh chủ trì
đại cục, huynh lưu lại. Những người khác, lập tức rời khỏi đây cho ta.”
Hoàng hậu liếc nhìn Ôn Uyển, lại nhìn hướng thái tử, cái gì cũng
không nói, dẫn đầu đi ra khỏi điện Dưỡng Hòa. Những người khác đều tấp
nập nối đuôi theo.
Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên nhìn về phía Ôn Uyển, trong lòng hắn đang
giãy giụa, nếu như Ôn Uyển có thể để cho hắn lưu lại, hắn sẽ đánh cuộc
một lần. Đáng tiếc, Ôn Uyển từ đầu đến cuối không có liếc hắn một cái.
Hắn đành phải chầm chậm đi ra ngoài, trong nội tâm lại suy tính, đến
cùng nên làm thế nào.
Kỳ Phong thì lại đứng ra nói: “Biểu tỷ, tỷ muốn cái gì? Tất cả thái y nói phụ hoàng…” Nói đến đây tất cả đều là tiếng nghẹn ngào nức nở.
Nếu như nói những người ở nơi này, kẻ duy nhất để cho Ôn Uyển cảm
giác được thật tình bi thương, đoán chừng cũng chỉ có Kỳ Phong thôi. Chỉ tiếc vào lúc này thật tình bi thương cùng giả vờ bi thương đã không
quan trọng nữa. Ôn Uyển không trả lời hắn, cũng không để cho hắn ở lại.
Phất tay, lại sai thị vệ đem người dẫn đi.
Ôn Uyển đi về hướng một đám thái y.
Kỳ Ngôn nhìn Ôn Uyển, trong nội tâm không biết là cảm giác gì. Hắn
biết rõ Ôn Uyển sẽ không giết hắn, cũng sẽ không bất lợi đối với hắn.
Cho nên đối với việc Ôn Uyển giữ hắn lại, hắn cũng không thấy giật mình. Đúng như lời Ôn Uyển nói, nàng là nữ tử lại không có nhiều thế lực, đơn độc lẻ loi một mình, nàng làm sao có thể mưu soán vương vị. Cho nên,
hắn không lo lắng Ôn Uyển gây hại cho hắn.
Đặng Đỗ cũng nhìn ra Ôn Uyển không phải vì tư lợi, mới không chút
nghĩ ngợi mà đáp ứng Ôn Uyển. Bởi vì Đặng Đỗ biết rõ, Ôn Uyển Quận chúa
cùng hắn đều trung thành đến chết với hoàng thượng. Hắn cũng hi vọng,
Quận chúa có thể cứu tỉnh hoàng đế.
Tác giả nói: Hoàng đế là bệnh, không phải trúng độc. Hoàng đế bị
bệnh, không phải là bệnh nhẹ nhất thời. Hoàng đế khi còn bé bị dưỡng mẫu phạt đứng ở trong băng thiên tuyết địa mấy canh giờ, bị dưỡng mẫu đánh
chửi, còn động một chút lại dùng biện pháp cổ quái trừng phạt, bằng
không cũng không có khả năng Trịnh Vương bị ác mộng, những chuyện này
đều là di chứng. Sau khi lớn lên, bị ám sát bị hạ độc các loại thủ đoạn
tầng tầng lớp lớp, bị thương vô số lần ngay cả chính hắn cũng không thể
đếm được (trúng độc cũng có). Mà hắn lại là người cuồng công việc, ỷ vào tuổi trẻ, nên không có đem những thứ này để ở trong lòng. Cuối cùng để
lại căn bệnh ẩn cực lớn này. Hoàng đế biết rõ thân thể có bệnh ẩn nguy
hiểm, trước đó trong cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu mịt mờ.
Mọi người bàn luận về âm mưu, hoàng đế tự mình biết rõ vừa mới đăng
cơ mới một năm, ngôi vị hoàng đế vừa mới ổn định. Các hoàng tử ngay cả
thành thân cũng chưa, quan hệ thông gia cũng không có. Lại chỉ có một
năm thời gian, cũng không có thời gian cho bọn hắn xây dựng thế lực.
muốn có âm mưu cũng không dùng được.
Về phần phản ứng của nữ chính, ta cho rằng rất bình thường. Lúc biết
được người thân duy nhất của mình sắp qua đời, đầu tiên sẽ không nghĩ
đến có âm mưu. Mà là không tin, không muốn tin tưởng.
Hạ Dao cũng không cho rằng đây là âm mưu. Nguyên nhân thì như trên.
Chỉ là nàng so với Ôn Uyển tỉnh táo hơn, không chỉ vì đã trải qua huấn
luyện, mà chủ yếu là cảm tình đối với hoàng đế, không so sánh được với
tình cảm Ôn Uyển đối với hoàng đế. Mà cho dù tỉnh táo như Hạ Dao, nàng
cũng đang nhìn đến Diệp thái y có chút phức tạp, sau đó đem chỗ suy đoán nói cho Ôn Uyển.
Đương nhiên, sáng tác có thể không như ý tất cả mọi người. Ta vẫn là
câu nói đó, nếu bạn nhẫn nhịn không được, ngươi có thể lựa chọn không
xem. Không có người bắt buộc bạn. Không cần phải tức giận mà công kích
đối với cách sống của ta, ngay cả lừa gạt đều nói lên. Xem truyện mà
bình luận ta đều lười, xem truyện mà thôi, không cần tức giận lớn như
vậy a. Vạn nhất phát hỏa, sẽ rất thống khổ đấy. Đây là cảm thụ của ta,
hi vọng mọi người đừng trúng chiêu.
Cuối cùng, tiếp tục mong mọi người ủng hộ. Đại thần quá dũng mãnh,
các bạn thân mến cho lực ủng hộ rồi, không dám cùng bọn đại thần so
sánh, nhưng hi vọng đừng rơi xuống hạng cuối cùng. Cám ơn mọi người.