Edit:Cecilian_87
“Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ cũng tới đây, tới đây ném thức ăn cho cá, rất vui . Mấy con cá tới đây tranh giành thức ăn , nhìn rất vui.” Tư Nguyệt một mực kêu Ôn Uyển.
Ôn Uyển đối với chuyện này không có hứng thú, hơn nữa lại không
thích , đang đứng ở bên cạnh ao . Cho nên lắc đầu tỏ vẻ mình không đi,
thấy Tư Nguyệt một mực gọi, nghe không nhịn được, đứng lên ra dấu mấy
cái , cũng không có đồng ý đi qua “Tư Nguyệt Quận chúa, Quận chúa nhà
chúng ta nói, các ngươi chơi thấy vui là được. Nàng ở một bên nhìn là
được rồi.”
“Tới đây nha, Ôn Uyển tỷ tỷ, cùng nhau chơi đi.” Tư Nguyệt phảng phất như không nghe thấy lời của Hạ Ảnh. Ôn Uyển thấy nàng như thế, thì có
chút phiền chán, không để ý tới nàng.
Tư Nguyệt có chút tức giận, đã lấy lòng lại còn không nể mặt của mình , thật là khiến người ta căm phẫn. Hiện tại ở trong cung, ai mà không
muốn gần gũi nàng. Chỉ có con câm này luôn là một bộ dạng cao cao tại
thượng, một bộ dạng thanh cao vô cùng, nhìn thấy đã vả mấy cái vào miệng nó. Nhưng khiến người khác tức giận là Hoàng gia gia cũng thích nó
không thua gì mình. Nàng lại phải cùng một người câm sánh vai rồi, so
sánh này làm cho nàng cảm giác thật khuất nhục . Tư Nguyệt trong lòng
tức giận, nhưng trên mặt thì cười thật ngọt ngào, cười cười đi ra phía
trước, muốn mạnh mẽ kéo Ôn Uyển đi tới.
Ôn Uyển có khi nào mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm, thấy nàng
chuẩn bị túm mình, thì trong lòng rất tức giận, nghĩ hất tay nàng ra.
Cũng không biết Tư Nguyệt có phải hay không điên rồi, chính là sống
chết lôi nàng không tha. Vẫn muốn kéo nàng đi tới bờ hồ.
Ôn Uyển nhìn chung quanh có ánh mắt khác thường, cảm giác buồn nôn
như nuốt nhầm một con ruồi. Nhưng không muốn làm quá mức , nghĩ như vậy
cũng không có cưỡng chế đẩy nàng ra. Vì vậy liền bị lôi đi hai bước, gần tới bên cạnh ao.
Tư Nguyệt cười cười đối với Ôn Uyển nói ” Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ xem một
chút phía dưới có mấy con cá thật vui vẻ. Còn có con cá xinh đẹp như vậy a” vừa nói ánh mắt vừa nhìn về trong ao mênh mông xanh nhạt .
Ôn Uyển đối với loại hành động này cực kỳ ghét , cũng rất chán ghét.
Mới vừa rồi đã nhịn một lần, dù không kiên nhẫn vẫn cùng nàng đi ra.
Nghĩ buông tay nàng, nhưng Tư Nguyệt không muốn, hai người giằng co một
lúc. Ôn Uyển trong lòng giận dữ, dùng sức vung, có lẽ là bởi vì quá mức
dùng sức, lực đạo cũng không nắm giữ tốt. Cũng có thể là bởi vì quá
trơn. Tư Nguyệt lảo đảo một bước, té về phía sau . Lúc té xuống tay kéo
Ôn Uyển, giống như hi vọng Ôn Uyển kéo nàng đem nàng kéo trở về.
Ôn Uyển nhìn nàng té xuống, theo bản năng trước tiên vươn tay ra kéo
tay Tư Nguyệt, muốn bắt được nàng, không để cho nàng té xuống. Nhưng Tư
Nguyệt đã té xuống một lúc, cũng may Ôn Uyển không do dự, trước tiên đưa tay ra bắt được tay Tư Nguyệt . Ôn Uyển đang thầm than thật may mắn ,
đã nhìn thấy Tư Nguyệt nắm tay của mình, trên khóe miệng dương lên rõ
ràng là một nụ cười, Ôn Uyển sửng sốt. Còn chưa hiểu là chuyện gì xảy
ra, Tư Nguyệt nắm tay nàng, hướng trong ao ngã xuống.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra thì nhanh, Ôn Uyển bị kéo đi trong nháy
mắt. Một bóng người từ bên cạnh hiện ra, một đôi tay đưa ra. Tách hai
tay đang nắm nhau ra, Ôn Uyển bị Hạ Ảnh kéo được lui về phía sau mấy
bước, Tư Nguyệt thiếu điểm tựa, giống như một con diều đứt dây mà rơi
xuống.
“Ùm. . . . . .” Tư Nguyệt cứ như vậy mà rớt xuống ao . Ôn Uyển nhìn
nước trong ao lạnh như băng , trong lòng phát rét, trời cuối tháng mười
một té xuống thân thể sẽ bị đông cứng gần chết.
Lúc này Ôn Uyển còn đang suy nghĩ Tư Nguyệt khi nắm tay mình , khóe
miệng lộ ra một nụ cười như ý. Nàng ta chính là muốn hãm hại mình, cũng
không cần tự liên lụy bản thân chính mình chứ. Đây là tháng mười một rét lạnh, cho dù muốn hãm hại mình cũng không cần hạ tiền vốn lớn như vậy?
Ôn Uyển nghĩ không ra.
Hồ nước này, Ôn Uyển lần đầu tiên tới, cũng không biết sâu hay không
sâu. Nhìn Dĩnh Hân dùng ánh mắt giết người nhìn nàng, nhìn lại thiếp
thân cung nữ bên cạnh Tư Nguyệt phảng phất như cùng nàng có cừu oán giận nhìn chằm chằm nàng. Ôn Uyển rất muốn giải thích, không phải là nàng
đẩy nàng ta xuống , là nàng ta muốn kéo nàng xuống . Nàng đứng cách bên
cạnh ao cách hai bước, xa như vậy nàng ta sao có thể té xuống, hoàn toàn là do chính nàng ta muốn bơi vào mùa đông, muốn rèn luyện thân thể,
chứng minh chính nàng có khí lực phi phàm, còn có quyết đoán cùng định
lực phi phàm.
Ôn Uyển nhìn nhiều khuôn mặt tức giận như vậy, chuyện mới vừa rồi.
Nàng không biết nói như thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy rất đau xót,
thì ra đây mới là cuộc sống đích thực trong hoàng cung . Hiện thực rất
tàn khốc , hôm nay hiển lộ trước mặt nàng chỉ là một phần rất nhỏ mà
thôi.
Đối mặt với nhiều ánh mắt giết người như vậy, Ôn Uyển cũng không thấy một chút áy náy, cũng không phải là vấn đề của nàng, là chính nàng ta
muốn bơi trong mùa đông , còn muốn kéo nàng xuống nước. Nhưng chuyện này có kể ra đoán chừng cũng không ai tin .
“Cứu mạng, cứu mạng. . . . . .” Tư Nguyệt ở dưới mặt nước đưa tay ra, lớn tiếng gọi cứu mạng. Bên cạnh nhiều cung nữ thái giám như vậy, không thể nào không có một người biết bơi , té xuống thì té xuống, cũng không chết người. Chẳng qua là bị đông lạnh mà thôi. Chung quanh cung nữ thái giám sau khi kinh ngạc, bất kể biết bơi hay không, liền ầm ầm nhảy
xuống cứu người. Nếu không làm như vậy , có thể sẽ phải chết.
Tư Nguyệt ở trong ao quẫy đạp hồi lâu. Có một cung nữ nhanh chóng đến bên người nàng, cố gắng kéo nàng lên. Nhưng nàng cố chết lôi cung nữ
không buông. Trong tình hình này , cách làm đúng nhất là đánh người rơi
xuống nước ngất xỉu mới mang lên được. Bất quá cung nữ này không có lớn
mật như vậy. Bị Tư Nguyệt lôi như là đá kê chân. Cũng may mấy cung nữ
khác bơi đến, dùng sức kéo nàng lên bờ . Để cho hai cung nữ cứu lên.
Nhưng chính là cung nữ kia, cũng ở trong nước quẫy đạp hai tay quơ
loạn. Ôn Uyển nhìn thấy như vậy, đoán chừng chân rút gân hoặc là bị
thương. Tuy nhiên không có một người đi cứu nàng ta. Tất cả đều vây
quanh Tư Nguyệt .
Ôn Uyển trơ mắt nhìn nàng quẫy đạp mấy cái, thống khổ gọi cứu mạng.
Ôn Uyển giơ tay lên, muốn gọi những người đó cứu cung nữ kia. Khi Ôn
Uyển chuẩn bị mở miệng , thì bị Hạ Ảnh đứng bên cạnh nàng đè bả vai kiềm chế àng, Hạ Ảnh cho là Ôn Uyển muốn nhảy xuống cứu người, liền ngăn
cản nàng.
Ôn Uyển nhìn nàng ra dấu mấy cái. Ý là cho nàng đi xuống cứu người .
Hạ Ảnh lắc đầu “Quận chúa, có chút thị phi, chúng ta nên ít quan tâm mới tốt.”
Cung nữ kia bởi vì không có người nào cứu giúp, từ từ trầm xuống. Ôn
Uyển nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng. Lúc chìm xuống , ánh mắt oán hận
càn quét mọi người trên bờ. Ôn Uyển u mê hồi lâu, ngơ ngác đứng ở một
bên.
“Mau, mang Quận chúa hồi Hàm Phúc Cung. Nhanh đi gọi thái y.” Mà ở
một người khác, cứu Tư Nguyệt lên toàn thân ướt đẫm, sắc mặt xanh tím
lợi hại. Cung nữ đứng đầu y phục rực rỡ lớn tiếng kêu. Mọi người một
trận luống cuống tay chân ngẩng lên chạy về cung điện.
Ôn Uyển cũng không có đi theo các nàng , chẳng qua là vẫn ở bên cạnh, nhìn cung nữ kia chìm đến đáy nước, không nổi lên, đáy mắt có sự sợ
hãi.
Hạ Ảnh muốn đỡ Ôn Uyển, nhưng bị Ôn Uyển hất tay, có chút phiền giận
trợn mắt nhìn nàng một cái. Chính là không xuống cứu người, cũng nên để
cho những người đó đem nàng ấy mang lên, cũng không nên thấy chết không
cứu. Thấy Hạ Ảnh không nói chuyện, Ôn Uyển tiếp tục ngơ ngác nhìn ao
nước kia trở nên yên tĩnh.
Hạ Ảnh biết Ôn Uyển để ý , chẳng qua là giải thích “Quận chúa, ta
không phải là không nguyện ý cứu, cũng không phải là không muốn cho
người khác cứu. Nhưng người này rõ ràng thấy bị chìm xuống . Quận chúa,
mới vừa rồi nếu như không phải là ta bắt được người thì đã bị Tư Nguyệt
Quận chúa kéo xuống nước. Quận chúa, người quên thái y nói rồi à, hắn
nói người vốn sinh ra thể chất kém cỏi, lại ở nông thôn khổ cực mấy năm, làm mất đi thời gian chữa trị tốt nhất. May là mấy năm này vẫn chú
trọng dưỡng thân, mới đem thân thể dưỡng được tốt như vậy, nếu không. . . . . . . Nhưng cũng phải hảo hảo điều trị mấy năm, mới có thể hoàn toàn
trị tận gốc. Mùa đông khắc nghiệt ,thân thể này mà té xuống, ít nhất là
mất nửa cái mạng. Ai biết Tư Nguyệt Quận chúa có phải cố ý muốn kéo
người xuống nước hay không, dưới tình huống như thế ta làm sao dám rời
đi nửa bước. Quận chúa, ta biết người có lòng, người muốn cứu người,
nhưng cứu người cũng nên làm theo khả năng. Với thân thể này, người cứu
không được người, té xuống, bị nhiễm hàn khí ngược lại liên lụy chính
mình.”
Hạ Ảnh nói xong, thấy sắc mặt Ôn Uyển trắng bệch. Hạ Ảnh cho là nhìn
người trong nước, nghĩ tới chuyện lần trước, làm Ôn Uyển bị dọa sợ, cho
nên cũng không có tiếp tục thuyết giáo.
Hạ Ảnh cũng không biết Ôn Uyển là do nghe lời của nàng mà ngây dại.
Lúc này Ôn Uyển còn đang suy nghĩ lời Hạ Ảnh nói, nếu mình té xuống sẽ
như thế nào , nàng vẫn tương đối sợ lạnh, té xuống, nghĩ đến đây Ôn Uyển cảm giác nàng đã bị nước ngâm, nhịn không được mà run run. Ôn Uyển hậu
tri hậu giác hồi tưởng chuyện lúc nãy, thân thể nàng té xuống tương
đương với mất nửa cái mạng. Vương thái y đã nói, trong cơ thể nàng mặc
dù thai độc đã trừ, nhưng thân thể khi sinh ra đã kém, lại không kịp
thời điều dưỡng, không chết non đã là kỳ tích. Hơn nữa những năm gần đây không sinh bệnh nặng đã là ông trời phù hộ. Mặc dù kể từ khi trở lại
kinh thành những năm nay đã cố gắng điều dưỡng. Nhưng chỉ cần gốc rễ
không yếu kém thì thân thể có thể từ từ nuôi dưỡng nếu không sau này sẽ
giống như bây giờ mùa đông sợ lạnh, mùa hè sợ nóng. Thái y kia nói thật
ra là biểu hiện thân thể trống rỗng .
Ôn Uyển lúc ấy rất lo lắng, cổ đại lạc hậu , vạn nhất ngày nào đó bị
nhiễm lạnh vân vân, sẽ không phải mạng của nàng cũng kết thúc luôn sao.
Nhưng cũng may thái y nói dưỡng chừng ba bốn năm, thân thể sẽ khỏi hoàn
toàn. Không lo lắng sau này lớn lên sẽ xuất hiện chứng bệnh nặng. Chẳng
qua là hiện tại là thời khắc mấu chốt, không thể bị cảm. Nếu không, sẽ
bệnh nặng. Nghĩ đến mới vừa rồi mình không biết tự lượng sức mình, cũng
may cuối cùng có Hạ Ảnh đỡ nàng. Ôn Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, không phải là mình té xuống , nếu không, thật đúng là mất đi
nửa cái mạng.
Có thể tưởng tượng, Ôn Uyển lại nghĩ tới lời nói có phải là cố ý hay
không của Hạ Ảnh. Chẳng lẽ, Tư Nguyệt không phải là muốn hãm hại nàng,
mà là muốn kéo nàng xuống nước. Làm cho nàng sinh bệnh nặng. Hoặc là
không thầy thuốc nào chữa khỏi cứ như vậy làm cho nàng chết đi. Ôn Uyển
nhớ tới vẻ tươi cười ở khóe miệng Tư Nguyệt, Ôn Uyển cảm thấy lạnh run,
nói như vậy, suy nghĩ của mình trên căn bản là sự thật .
Nhỏ như vậy, tâm tư lại sâu hiểm đến thế. Đây chính là người mà Hiền
phi dạy nên, dạy nên một tiểu ma quỷ. Người ở nơi này, tất cả đều là ma
quỷ, tất cả đều không phải là người a, nàng một mực run run, nàng sợ,
thật sợ. Một màn trước mắt cùng Lưu Thiến nói sao mà giống nhau. Trong
hoàng cung, từng bước sát cơ, không thể bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ
nào, nếu không sẽ chết. Không nghĩ tới, dĩ nhiên là thật, ông trời ạ,
đây là địa phương nào, đây là địa ngục sao? Một hài tử mười tuổi, mà có
thể đem mình thành mồi câu để giết người, để tới giết nàng.
Ôn Uyển nghĩ tới những thứ này, run rẩy kịch liệt, khiến Hạ Ảnh nhớ
tới cảnh tượng lần trước đánh chết người, cho là Ôn Uyển lại tái phát
bệnh cũ, bị kinh sợ. Muốn đỡ nàng trở về. Nhưng Ôn Uyển cũng kiên trì
không đi trở về, cho người vớt thi thể cung nữ kia lên. Một hồi lâu, vớt lên một cỗ thi thể . Ôn Uyển chỉ ngây ngốc nhìn sắc mặt trắng bệch của
thi thể, thật lâu cũng không nói một câu. Nhưng vẻ mặt không thay đổi,
làm cho người ta không hiểu đang suy nghĩ những gì.