“Nương nương, Quận chúa là bị kinh sợ, còn bị gió rét, trời lại đang
lạnh như băng ngâm trong nước lâu như vậy, khí lạnh nhập vào cơ thể. Tốt hơn là phải điều dưỡng, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn ( gốc bệnh ).”
Thái y vội nói .
“Làm sao lại rớt xuống ao . Các ngươi hầu hạ kiểu gì, đều là bọn ngu
xuẩn hay sao? Người đâu, kéo tất cả xuống loạn côn đánh chết.” Hiền phi
tức giận mắng .
“Nương nương tha mạng, không phải chúng nô tài không chiếu cố tốt
Quận chúa. Là Hoàng Quý Quận chúa, là Hoàng Quý Quận chúa đem Quận chúa
đẩy xuống ao . Chúng nô tài cũng không ngờ Hoàng quý Quận chúa lại ghen
tỵ với Quận chúa được sủng ái, lại đẩy Quận chúa xuống nước . Nương
nương, nô tài bẩm báo là sự thật không hề nói láo nửa câu. Hồng Y vì cứu Quận chúa, đã chết chìm trong ao. Van xin nương nương minh tra, cầu xin nương nương tha mạng a.” Thải Y lớn tiếng kêu oan.
“Ngươi không có coi chừng tốt chủ nhân, lại còn dám đổ tội lên Hoàng
quý Quận chúa. Người đâu, kéo xuống, quất năm mươi roi.” Hiền phi tức
giận.
“Nương nương tha mạng, nương nương thứ tội, nô tỳ không dám nói láo,
nô tỳ nói là sự thật. Cho nô tỳ thêm một lá gan nô tỳ cũng không dám nói lung tung. Lúc ấy, còn có thật nhiều người ở chung quanh, tận mắt nhìn
thấy Hoàng quý Quận chúa cùng Quận chúa tranh chấp, cũng không biết Quận chúa làm sao lại chọc giận Hoàng quý Quận chúa, nàng lại đẩy Quận chúa
xuống ao. Cầu xin nương nương minh tra, nô tỳ có chết một vạn lần cũng
không dám tùy ý vu hãm Hoàng quý Quận chúa.” Thải Y quỳ trên mặt đất mà
dập đầu cầu xin tha thứ, tiếng vang nặng nề trên tảng đá, dập đầu quá
dùng sức, cái trán tất cả đều là máu.
Tất cả người chung quanh cũng đều chứng thật là Ôn Uyển đem người đẩy xuống.
“Hiền tổ mẫu, là Ôn Uyển, là Ôn Uyển đem Tư Nguyệt muội muội đẩy
xuống . Lúc ấy nàng giống như điên, Tư Nguyệt muội muội đối với nàng
thật tốt, không ngờ nàng muốn đem Tư Nguyệt muội muội đưa vào chỗ chết.
Ôn Uyển, ta cũng đã sớm nói nàng là một người hẹp hòi. Không ngờ lại có
tâm tư ác độc như vậy, Tư Nguyệt muội muội đối với nàng thật tốt, làm
sao có thể nhẫn tâm hạ thủ chứ? Nàng năm lần bảy lượt hại Tư Nguyệt muội muội, nhưng Tư Nguyệt muội muội cũng không cùng nàng so đo, thậm chí
còn lấy ơn báo oán. Không nghĩ tới nàng là loại lang tâm cẩu phế.” Hân
Dĩnh lúc này đã phục hồi tinh thần lại, cũng lớn tiếng lên án công khai . . . . . .
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hiền phi uy nghiêm càn quét một vòng. Hân Dĩnh đem tất cả quá trình nói một lần, nói đến phi thường cẩn thận. Từ việc Ôn Uyển lôi Tư Nguyệt không muốn buông tay, cuối cùng Tư Nguyệt đau khổ cầu khẩn Ôn Uyển , trong cơn tức giận đem Tư Nguyệt đẩy xuống,
giống như có thể trở về thời điểm ấy thêm một lần nữa.
Hiền phi càng nghe chân mày càng chau chặc lại, nhưng nhìn quanh một lần, lại không nhìn thấy Ôn Uyển.
“Hoàng thượng giá lâm.” Hoàng đế nghe được tin tức vội vã mà đến, hỏi tiền căn hậu quả. Cho người triệu Ôn Uyển tới, hỏi Ôn Uyển rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra. Ôn Uyển một hồi đi tới, Hạ Ảnh đứng ở bên cạnh, tràn
đầy đề phòng nhìn mọi người.
Ôn Uyển quét qua một cái, người phía dưới tất cả đều cúi đầu, Thải Y
cũng lấy ánh mắt thù hận nhìn Ôn Uyển. Dường như Ôn Uyển thật đã làm ra
chuyện gì khiến người người oán trách. Nô tỳ hầu hạ bên cạnh Tư Nguyệt,
tất cả mọi người đang quỳ dưới đất đều gắt gao ngó chừng Ôn Uyển. Cũng
bởi vì nàng, tất cả bọn họ đều phải chết. Mười mấy ánh mắt cừu hận nhìn
Ôn Uyển.
Ôn Uyển đối diện với mấy ánh mắt cừu hận, cũng chỉ cười một tiếng. Nụ cười kia, để cho người đang ngầm quan sát,cảm thấy lãnh khí từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu. Đến nơi này nàng làm sao còn có thể cười được.
Hoàng quý Quận chúa, chẳng lẽ điên rồi phải không.
Ôn Uyển ra dấu vài cái. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, muốn mở miệng giải thích . Ôn Uyển cũng lấy ánh mắt sắc bén cảnh cáo nàng, lại ra dấu , ý là
không cho nàng nói…, chỉ thuật lại lời của nàng, nếu không sẽ đem nàng
đuổi Vương Phủ, giao cho cậu xử trí. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái, nàng
biết Ôn Uyển nói được là làm được, sắc mặt khó coi nói “Hoàng đế, Quận
chúa nói, nàng không có gì để nói.”
“Hoàng quý Quận chúa, nô tỳ biết, người ghen tỵ với Quận chúa nhà
chúng ta được hoàng thượng sủng ái. Nhưng Quận chúa nhà chúng ta đối với ngươi thật tốt, vẫn đem ngươi trở thành thành tỷ tỷ ruột đối đãi. Vì
cứu ngươi, ngày đó còn bị thương. Làm sao ngươi có thể hạ độc thủ như
vậy.” Thải Y tức giận, cực kỳ oán hận, chẳng quan tâm tôn ti, lớn tiếng
la mắng . Vẻ mặt kia, phảng phất cùng Ôn Uyển có cừu hận không đội trời
chung. Một bộ dạng nô tài trung thành hộ chủ.
“Ôn Uyển, làm sao ngươi có thể bởi vì Tư Nguyệt được hoàng thượng
sủng ái, ngươi đã hạ độc thủ như thế . Làm sao ngươi có thể, làm sao
ngươi có thể ác độc như vậy. Làm sao ngươi có thể ác độc như thế. Ôn
Uyển, ngươi thật là, thật là đáng sợ.” Hân Dĩnh nhìn Ôn Uyển, lui về sau một bước.
Sắc mặt Hiền phi cũng thay đổi “Ôn Uyển, ta vẫn cho là cháu. . . . . . Cũng trách ta, cũng là lỗi của ta. Ban đầu không nên để cho Tư Nguyệt
đi theo cháu, cũng sẽ không có chuyện này. Hoàng thượng, cũng là lỗi của thần thiếp. Nếu Tư Nguyệt có “tam trường lưỡng đoản” ( chuyện không may ), thần thiếp không còn mặt mũi nhìn hoàng nhi cùng con dâu, thần
thiếp, thật sự là không có biện pháp đối mặt vợ chồng bọn họ. Hoàng
thượng, nhìn tư thái cùng hình dáng này, quả thực là khoét tâm của nô
tì” nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn thấy thật là ủy khuất cùng ẩn nhẫn.
Nếu trẻ lại ba mươi tuổi, nói không chừng, còn có một loại mỹ cảm ý vị . Đáng tiếc, cho dù bảo dưỡng cũng đã là lão thái bà sáu mươi tuổi, khóc
không có mỹ cảm.
Ôn Uyển nhìn nàng, đến lúc này, nói chuyện cố ý như đang tự trách,
nhưng lại là cách tốt nhất để diễn đạt bất mãn cùng bi phẫn. Một chiêu
lấy lui làm tiến. Không tệ, đúng là cao thủ Cung đấu.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, đáy mắt có ánh sáng phức tạp “Ôn Uyển, con nói xem, lúc ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đem chi tiết nói cho ông
ngoại biết.”
Tất cả mọi người nhìn Ôn Uyển, đợi chờ câu trả lời của nàng. Hạ Ảnh
vốn là muốn nói chuyện, nhưng bị Ôn Uyển sắc bén trừng mắt liếc, Hạ Ảnh
không dám nói nữa, nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển thế nhưng ngoài mọi người dự liệu, chẳng những không có thẹn
quá thành giận, không có lớn tiếng kêu oan uổng, ngược lại sắc mặt vô
cùng bình tĩnh, ra dấu để cho Hạ Ảnh hỏi: “Hân Dĩnh huyện chủ, Quận chúa hỏi ngươi, ngươi xác định ngươi thật thấy được Quận chúa nhà chúng ta,
đem Tư Nguyệt Quận chúa đẩy rơi xuống ao. Ngươi thật tận mắt nhìn thấy ? Mà không phải Tư Nguyệt Quận chúa muốn đem Quận chúa chúng ta dụ dỗ lôi đi?” Hạ Ảnh đúng là còn không nhịn được đáy lòng tức giận, tự hành
tăng thêm phía sau một câu nói.
“Ngươi không nên ngậm máu phun người, trời rất lạnh Tư Nguyệt muội
muội không có chuyện gì lôi kéo nàng nhảy sông tự vận làm cái gì. Các
ngươi đừng nghĩ nói xạo, tình hình lúc đó ta thấy nhất thanh nhị sở.
Chuyện lớn như vậy, ta tại sao có thể nhìn lầm đây, hơn nữa, cho dù ta
một người nhìn lầm rồi, chẳng lẽ nơi này tất cả mọi người nhìn lầm rồi.” Hân Dĩnh nói như đinh chém sắt . Tới phụ họa , là thái giám cung nữ
đồng loạt gật đầu, rối rít nói tận mắt nhìn thấy Ôn Uyển đem Tư Nguyệt
đẩy vào trong nước.
“Ôn Uyển, đến cùng có đúng con đem Tư Nguyệt đẩy xuống hay không?”
Hoàng đế thẳng tắp nhìn Ôn Uyển, muốn thông qua ánh mắt Ôn nhìn thấu nội tâm của nàng.
Đáng tiếc, hoàng đế nhìn qua chỉ thấy trong ánh mắt Ôn Uyển là cười
lạnh, còn có chán ghét. Duy nhất không có , chính là đau lòng cùng chột
dạ. Hoàng đế nhìn đáy mắt Ôn Uyển, trong bụng thở dài, hài tử này, đã
hoàn toàn chán ghét hoàng cung . Khụ, tại sao ông muốn giữ một hài tử
tâm tư tinh khiết ở bên người, lại khó khăn như vậy?
“Nương nương, Quận chúa đã tỉnh lại. Có phải Hoàng quý Quận chúa đẩy
Quận chúa xuống hay không? Quận chúa khẳng định biết đến.” Dứt lời,
phòng ngoài có người tiến vào.
“Tổ mẫu. . . . . .” Tư Nguyệt sắc mặt trắng bệch, suy yếu kêu. Nhìn một nhóm người, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.
“Tư Nguyệt muội muội, ngươi nói cho ông ngoại hoàng thượng biết,
ngươi nói cho ngoại tổ mẫu biết, ngươi là bị Ôn Uyển đẩy xuống . Ngươi
nói cho mọi người biết, ngươi là người bị hại . Ngươi không cần sợ nàng, nơi này tất cả mọi người có thể vì ngươi làm chứng. Ông ngoại hoàng
thượng nhất định sẽ cho ngươi một công đạo. Tư Nguyệt muội muội, ngươi
yên tâm, không phải sợ nàng, ngươi không cần ủy khuất bực này.” Hân Dĩnh nắm tay Tư Nguyệt.
“Ngươi hiểu lầm, lúc ấy Ôn Uyển tỷ tỷ theo ta đang đùa náo. Ta biết, nàng không phải cố ý muốn đem ta đẩy xuống . Chỉ là một chuyện ngoài ý
muốn. Ôn Uyển tỷ tỷ, để tỷ chịu ủy khuất, lúc ấy chúng ta đứng quá gần,
bọn họ nhìn lầm rồi, chẳng qua là chơi đùa mà lỡ tay, cũng không phải là cố ý muốn đẩy ta xuống . Các nàng chẳng qua đau lòng vì ta, không nên
trách các nàng. Hồng Y, Hồng Y đâu?” đáy mắt Tư Nguyệt tất cả đều là
chân thành, ôn hòa vì Ôn Uyển mà cầu tình, cũng vì mọi người cầu tình.
Nhưng dưới mi mắt ủy khuất, cũng để cho mỗi người thấy rất rõ ràng. Sau khi nói xong, còn gọi một cái tên.
“Quận chúa, a. . . . . . , Quận chúa, Hồng Y vì cứu người. Hồng Y
chết rồi, không còn nữa.” Thải Y trên mặt đất nước mắt như mưa , khóc
đến tâm rất đau đớn, cúi đầu kêu một tiếng Quận chúa.
Ôn Uyển đi về phía đi trước, đến giường sập bên cạnh, đứng ở trước
mặt Tư Nguyệt, ra dấu vài cái, trên mặt có chứa sát khí: “Tư Nguyệt Quận chúa, Quận chúa nhà chúng ta hỏi ngươi, ngươi nói, lúc ấy Quận chúa
đang đùa náo, không cẩn thận đem ngươi đẩy xuống, Tư Nguyệt Quận chúa,
ngươi là ý này phải không?”
“Tư Nguyệt muội muội, ngươi làm cái gì phải sợ nàng. Rõ ràng là nàng
đem ngươi đẩy xuống , nàng chính là ghen tỵ với ngươi được ông ngoại
hoàng thượng sủng ái, cho rằng ngươi cướp đi sủng ái của nàng. Một người ác độc như vậy, làm sao ngươi còn bao che nàng nha , ta cho ngươi
biết, cho dù ngươi muốn bao che nàng, nàng cũng sẽ không lĩnh tình . Đối với người như vậy, không thể nuông chiều. Tư Nguyệt muội muội, ngươi
cùng hoàng thượng ông ngoại nói, đem tình huống lúc đó nói cho mọi
người, chính là nàng đẩy ngươi xuống . Ngươi không nên bao che cho
nàng.” Hân Dĩnh giận đến giơ chân, hầm hừ kêu. Quay đầu, tức giận nhìn
Ôn Uyển.
“Hân Dĩnh tỷ tỷ, không phải, lúc ấy ta cùng Ôn Uyển tỷ tỷ đang đùa
giỡn, không cẩn thận té xuống . Ôn Uyển tỷ tỷ, để tỷ chịu ủy khuất. Ta
biết, các nàng nhất định sẽ cho rằng tỷ ghen tỵ với ta cướp đoạt sủng ái Hoàng gia gia, mà đem ta đẩy xuống. Ta biết, tỷ không phải là người như vậy. Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ cùng các nàng hảo hảo giải thích. Hoàng gia gia, Ôn Uyển tỷ tỷ không có đẩy con, là con không có đứng
vững.” Tư Nguyệt rất chân thành đối với Ôn Uyển nói.
Hoàng đế ngồi nghe ở chỗ đó, không có tỏ vẻ gì, chẳng qua là nhìn Ôn
Uyển. Ông không hy vọng Ôn Uyển là người như vậy, hoặc là từ trong tâm
mà nói, ông căn bản là không tin Ôn Uyển là người như vậy. Nếu quả thật
vì chút sủng ái bực này mà ghen tỵ với hận Tư Nguyệt, rồi đẩy nàng xuống nước. Chuyện này hoàn toàn không thể nào, vì nha đầu này, hận không
cùng hoàng cung cách xa vạn dặm, không muốn hòa chung với người ở đây.
Nơi nào sẽ đi làm chuyện bực này. Cho nên, đối mặt nhiều người chỉ trích như vậy, ông muốn nhìn Ôn Uyển xử trí chuyện này như thế nào.