Edit: Trần Phương
Bình quốc công cùng thế tử trở về phủ đệ, hai người ở thư phòng. Cơm
buổi trưa, cũng không đi ra ngoài ăn, khiến bọn hạ nhân vô cùng nóng
lòng.
“Thành Nhi, có phải cha già rồi không?” Bình quốc công chán nản nói.
Mình thế nhưng không tra ra được bất kỳ đầu mối nào. Cũng có thể nói
người bên dưới đã bắt đầu có tâm tư khác. Nếu không phải cháu gái mình
mở miệng nhắc nhở, mình cũng muốn hoài nghi nàng mang mệnh khắc gia. Mặc dù, lão quản gia nói không có điểm nào đáng nghi ngờ nhưng trên thực tế sự việc lại xảy ra như vậy. Chẳng lẽ mình thực sự đã già rồi.
“Cha, mẹ lớn tuổi hay đau đầu nhức óc hỗn loạn cũng thực là bình
thường. Về phần trẻ nhỏ đánh nhau bị thương cũng không phải là chuyện lạ gì, trước kia cũng từng phát sinh rồi. Những thứ khác mặc dù là ngẫu
nhiên nhưng cũng không phải là chướng ngại lớn. Bất quá bản thân con đã
cẩn thận tra được Thanh Từ bị điên có liên quan đến Ngũ đệ muội, những
thứ khác tạm thời chưa tra ra được manh mối gì. Cha bây giờ làm thế nào
để xử lý đây?” Bình Hướng Thành a chỉ hỏi câu này cũng chưa nói gì khác. Nếu cứ để như vậy đi xuống còn không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gi?
“Đệ đệ của ngươi sẽ không đồng ý hưu người đàn bà kia, lần trước vì
chuyện của nữ nhi kia ồn ào huyên náo. Hiện tại chuyện thành thế này sẽ
càng kiên quyết không chịu. Ta cũng không muốn ép buộc hắn. Trong nhà đã có phong ba không thể lại làm ra chuyện gì nữa. Ngươi nói xem chuyện
sau này nên làm thế nào mới được chứ?” Người con trai mình yêu thương
nhất lại vì một nữ nhân mà muốn sống muốn chết.
“Con không biết. Con chỉ biết hiện tại nếu cứ tiếp tục như vậy, phủ
Quốc Công của chúng ta sẽ xong đời. Không cần phải mất hai ngày tất cả
mọi người đều sẽ biết Bình Phủ chúng ta không nuôi dưỡng được một hài tử mồ côi mẹ. Cho dù đứa trẻ là cháu ngoại của hoàng thượng. Bất kể tương
lai vị hoàng tử nào kế vị thì điều này chính là nhược điểm của chúng ta
trong tay bọn họ. Nguy hại hơn là chúng ta còn không biết tương lai sẽ
thế nào?” Bình Hướng Thành vô cùng khó khăn nói. Vốn là nhìn thấy bộ
dạng vui vẻ của Ôn Uyển khi quay về, trong lòng cũng thả lỏng không ít
ấy vậy mà không đầy hai ngày lại xảy ra bao chuyện huyên náo.
Thế nào là mệnh khắc cả nhà, ở hai vương phủ đều tốt vừa đến Bình gia lại khắc nhà. Hơn nữa lại khắc đại phòng, nhị phòng, tam phòng cùng
toàn bộ người ở ngũ phòng. “Vậy ngươi nói xem phương pháp giải quyết tốt nhất là gì?” Thở dài một hơi nhìn con lớn im lặng suy tư.
“Hiện tại có hai cách, một cách chính là đưa nữ nhân kia lên đường,
nhưng làm như vậy phỏng chừng ngũ đệ ngươi cũng hỏng luôn. Đã mất đi một lão nhị ta không muốn lại mất đi một lão ngũ nữa. Vẫn còn dư lại một
tước vị ta nhường nó lại cho con. Sau đó tách huynh đệ con ra ở riêng.
Đến lúc đó họ muốn làm lớn chuyện lên đến cùng thì cũng không liên quan
đến nhà lớn, đến lúc đó còn có đường quay về. Chờ qua đại lễ mừng thọ
của Hoàng Thượng ta liền cho các ngươi ra ở riêng. Rồi dâng tấu chương
lên hoàng thượng, xin nhường tước vị.”
Bình Hướng Thành không cự tuyệt, nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ nào.
“Hài tử kia tính tình rất ôn hòa, cho nên có trả thù Bình gia không?
Có lẽ sẽ không trả thù Bình gia nhưng nhất định sẽ ngày càng xa cách
Bình gia” Bình quốc Công lầu bầu.
“Rất xa, chỉ cần nàng không báo thù chúng ta là tốt rồi” Thế tử nói
tiếp. Bất kể có tìm ra nguyên nhân hay không thì chuyện nàng sống không
tốt cũng là chuyện có thật.
Trong phòng lớn:
Sau khi hai người đi ra khỏi viện, lão phu nhân tỉnh lại biết được Ôn Uyển đã đi Vương phủ thì trong lòng đầy oán hận. Nếu nguyện ý đi vương
phủ kia thì không gì tốt hơn. Nhìn mà xem, mới đến đây có ba ngày mà cái nhà này đã loạn thất bát đao. Đúng là cái đồ sao chổi.
“Không phải là ta ác lòng, lão thái quân cũng từng nói đứa bé kia
khắc phụ khắc mẫu, khắc cả nhà, vì thế mới mang nàng đưa về nông thôn.
Hiện tại nàng vừa trở lại, trong phủ liền xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mẫu thân nàng đã bị nàng khắc chết, hiện tại lại khắc phụ khắc gia đình. Lão gia chờ ngày kia sau đại lễ mừng thọ của hoàng thượng rồi lập tức
mang nàng đến thôn trang ở đi.” Bình mẫu nói trong lòng vẫn sợ hãi
“Ngươi đem nàng nói thành sao chổi, còn nói nàng đem cho Bình phủ tai họa lớn vậy là lỗi do ta mang nàng về, ta ngày càng dung túng đã khiến
cho ngươi không biết phân biệt nặng nhẹ, đúng sai. Sau này, mọi việc
trong nhà đều giao cho vợ lão đại làm chủ, ngươi nghỉ ngơi đi, không cần vất vả nữa” Bình quốc công nhìn thê tử tức giận đã không còn bộ dáng
gì nữa, lời muốn nói tất cả đều nuốt lại. Mấy năm nay lão thê ngày càng
trái tính trái nết, căn bản là không thể nói lí lẽ được, lời vừa nói ra
liền cãi lộn khiến cho trong nhà không được yên ổn.
Nhớ đến Ôn Uyển bị ủy khuất lớn như vậy, mà ở trong phủ khi gặp Vương gia vẫn hiện lên bộ dáng tươi cười. Không biết vì sao trong lòng cảm
thấy đau hay là chua chát. Ôn Uyển trong lòng bị ủy khuất mà trên mặt
vẫn có thể nở nụ cười, điều này thì cần bao nhiêu nghị lực mới có thể
làm được.
Bình mẫu hét chói tai “Lão gia, lời người nói là có ý gì?”
“Nàng ở Trịnh Vương phủ mười ngày qua đều rất tốt. Ở phủ ta một hồi,
thì tình huống chồng chất, ta không tin ở bên trong không có ai làm
chuyện xấu. Phu nhân ta biết ngươi bởi vì chuyện của lão nhị mà cái gì
cũng chiều theo lão ngũ. Nhưng mà ngươi xem lại một chút, lão ngũ cưới
là loại người nào. Còn việc ngày hôm nay nữa, quên đi, già rồi không còn dùng được vào việc gì nữa. Ngươi sau này ngồi chơi với cháu hoặc tụng
kinh niệm phật nhiều một chút, sự việc trong ngoài không cần người nhúng tay vào nữa” Bình quốc công thở dài.
“Lão gia, ý tứ của ngài là nàng còn muốn trả thù Bình gia. Kẻ bất
trung bất hiếu như vậy nên đánh một gậy cho chết tươi” Bình mẫu sắc mặt
càng khó nhìn.
“Nàng có trả thù Bình gia hay không con không biết. Nhưng mà nương,
người đừng xem thường nàng. Đứa bé này so với tưởng tượng của chúng ta
còn thông minh hơn nhiều lắm. Hơn nữa lại có một vương gia quyền cao
chức trọng bên người, nếu cho nàng cơ hội con không có cách nào tưởng
tượng nổi, Quốc Công phủ chúng ta sẽ như thế nào. Nương, xin ngài sau
này đối với đứa nhỏ này tốt hơn một chút” thế tử cầu khẩn.
“Hừ, trăm chuyện hiếu làm đầu, nàng muốn trả thù cũng phải xem nàng
có bản lĩnh đó hay không. Vương gia được coi là Phiên vương thì thế nào? Bình gia chúng ta còn phải sợ hắn sao? Chờ sau đại lễ mừng thọ cũng
phải trở về Nghi Châu. Chuyện nhà chúng ta ngày hôm nay nhất định phải
báo với ngự sử để cho hắn một bài học. Chờ chuyện này lắng xuống ta nhất định hảo hảo dạy nàng quy củ.” Bình mẫu lên tinh thần nói.
“Nương, sợ rằng người sẽ không có cơ hội đó” Thế tử lắc đầu. Bình mẫu không biết đây là ý gì nhưng nàng biết Ôn Uyển đã ghi mối thù này với
Bình gia, cần phải cẩn thận đề phòng.
“Ngươi ở yên đấy cho ta, nếu ngươi tiếp tục gây ra chuyện quá khích
gì, hoặc là nhúng tay vào quản lý chuyện trong phủ, thì chớ trách ta
không cho ngươi mặt mũi.”
“Ngươi, ngươi…” nhìn trượng phu kết tóc đã ba mươi năm, lần đầu tiên
lên mặt quát mắng nàng. Lão phu nhân bực mình, càng phát hiện ra Ôn Uyển đúng là khắc tinh.
Phủ Trịnh Vương:
“Vương gia, tiểu thư thông tuệ như vậy, tại sao ở trong Quốc Công phủ lại phải chịu ủy khuất thế này” Trầm giản không khỏi hoang mang hỏi.
“Ngươi định nói gì?” Trịnh vương nhìn thẳng về phía hắn.
“Ta cảm thấy được, tiểu thư là cố tình chọc giận An thị. Nếu không,
cũng không có khả năng sự tình lại liên tiếp xảy ra như thế. Có điều ta
không hiểu, tiểu thư tại sao lại muốn làm như vậy. Quốc công phủ tại sao lại muốn ép nàng đến chết.” Trình giản càng nói càng kích động.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Trịnh vương cau mày.
Trầm giản cười giương khóe miệng: “Vương gia ta hoài nghi toàn bộ
chuyện này đều là do tiểu thư cố ý. Mục đích chính là để hoàng thượng và vương gia thương tiếc nàng vì nàng mà ra mặt. Mà kết quả là không nói
vương gia, ngay cả hoàng thượng thấy tiểu thư đáng thương đến mức này,
cho dù tâm địa có sắt đá hơn nữa cũng không thể không rung động. Cho nên theo ta đoán Hoàng thượng đối với tiểu thư sẽ có an bài. Không nói
những thứ khác, một tước vị là tuyệt đối chính xác.”
Trịnh vương trầm mặc hồi lâu. “ Đứa bé này không có tâm cơ sâu như thế đâu”
Trầm giản còn muốn nói nhiều lời, đã bị Trịnh Vương ngăn cản, để cho
hắn lui ra ngoài. Một mình ngồi trong thư phòng, lẳng lặng suy nghĩ qua
một thời gian, trong không gian khẽ phát ra tiếng lẩm bẩm “ Nếu nói tất
cả là trùng hợp thì ta đây càng muốn đó kế sách của nàng. Như vậy nàng
mới có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình. Ta cũng không cần phải lo lắng
nữa.”
Lục Viên:
Ôn Uyển cảm giác vừa ngủ một giấc dài qua buổi tối, khi tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật quen thuộc xung quanh liền mỉm cười. Hạ Hà hầu hạ nàng
mặc quần áo, dùng đồ ăn rồi đến thư phòng luyện chữ. Nàng đời trước
thuận tay trái, đời này muốn đem thói quen đổi lại. Cho nên, từ trước
tới nay đều dùng tay phải luyện chữ, đến giờ cũng đã quen thuộc.
Tiền viện:
“Ôn Uyển đã tỉnh lại, cơm nước cũng đã dùng xong, đang luyện chữ.”
Trịnh vương nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị. Tại sao
có thể an tĩnh như vậy? Không phải là tỉnh dậy sẽ đi tìm hắn kể lể mình
đã phải chịu ủy khuất ra sao sao?
“Đúng vậy, tiểu thư đang luyện chữ, một mình ở trong thư phòng không
để cho chúng ta đi vào” Hạ Hà cũng không hiểu tại sao chỉ cần có thời
gian là Ôn Uyển liền đi luyện chữ. Tay đã bị thương thành như vậy, cũng
không chịu nghỉ. Tiểu thư đây là vì cái gì?
Trịnh vương một mình đi Lục Viện, nhìn cánh cửa viện đang đóng, nhẹ
nhàng đẩy ra. Trong lòng nghĩ nha đầu này đang làm gì bí mật. Chưa tiến
vào phòng quấy rầy nàng chỉ phân phó nha hoàn hầu hạ nàng cho tốt,
chuyện vừa mới xảy ra như thến, cũng muốn để cho nàng được nghỉ ngơi.
Trong thư phòng, nhiều có một lư hương bằng đồng đặt trên cái kệ vàng có bốn chân, khắc hoa văn xung quanh, ánh lửa màu hồng chiếu rọi ra,
còn mang theo mùi hương nồng đậm, quanh quẩn khắp trong phòng. Trong
phòng mùi huân hương làm cho người ta như lạc vào trong đó. Ôn Uyển lẳng lặng suy nghĩ chuyện mấy ngày qua.
Nàng cố ý giội nước trà nóng vào người An thị, nàng chính là muốn cho An thị phát điên lên, tự làm rối loạn trận cước. Đặc biệt là câu nói
kia của Hạ Hà, việc nàng bị ném xuống sông chắc chắn có gì đó không minh bạch liên quan đến An Thị. An thị sẽ có cuộc sống hàng ngày bất an, sẽ
có hành động chứng minh tin đồn nàng khắc phụ khắc mẫu khắc gia là thực. Làm ngũ phòng ầm ĩ. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, cả một nhà Bình
gia đều náo loạn hẳn lên. Đương nhiên, Bình gia càng tỏ ra không thể
chấp nhận được thái độ của nàng, đối với nàng càng có lợi. Đây là nguyên nhân ngày đó nàng không có phản kháng gây cho mọi người cảm giác có thể bắt nạt được. Hôm nay lại có ý khiêu khích Thanh San làm cho nàng đánh
mình mặt sưng thành đầu heo.
Từ ngày đầu tiên trở về Bình gia nàng đã nghe Lão phu nhân nói, cộng
thêm phát sinh hai ngày này, lại càng chứng minh rằng nàng đã suy đoán
đúng. Lão phu nhân là muốn chờ thọ yến kết thúc sẽ mang nàng đưa đi.
Dùng khổ nhục kế đến mức này, cũng không biết có mấy phần thắng lợi.
Ngoài khổ nhục kế ra cũng chẳng còn cách nào. Nếu như hiện tại không
khiến cho cậu cùng ông ngoại hoàng đế chú ý đến, không chiếm được sự che trở của họ thì khi cậu trở về đất phong, bận rộn vạn sự, không thể
chiếu cố đến nàng, quên mất nàng đi. Còn ông ngoại – hoàng đế thì chưa
nhìn thấy nàng bao giờ, đối với nàng cũng không có một tia tình cảm nào, mỗi ngày bận rộn trăm công ngàn việc, làm sao nhớ nổi ra nàng. Bên cạnh không có chỗ dựa, đợi sau khi phong ba qua đi ai biết nàng sẽ bị Bình
lão phu nhân kia đưa đến địa phương quỷ quái nào. Người đàn bà kia lại
độc ác, đến lúc đó chỉ cần một liều thuốc độc, là có thể làm cho nàng về tây thiên.
Nghĩ tới sau này, ngày lại ngày ba bữa cơm không no, suốt ngày lo
lắng đề phòng. Nơi đó ngày ngày phòng người mưu tính hại mình. Cho dù
chưa bị hại chết thì ngày ngày cũng sốt ruột sầu lo mà chết. Còn không
bằng đánh cược một lần, nếu thắng sau này có thể sống thư thái, nếu thua cùng lắm vẫn là quay về cuộc sống cũ.
Cho nên nàng muốn thừa dịp cậu ở kinh thành, để cho cậu biết những
tin đồn kia thế nào, đám người này dám đối đãi với nàng ra sao. Ôn Uyển
tin tưởng, cậu nhất định sẽ đưa mình đi tìm ông ngoại hoàng đế để cầu
tình cho mình. Trừ khi tình cảm của hắn đối với mình cũng là giả dối.
Nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được tình yêu thương của cậu xuất phát từ
tấm lòng.
Nếu như cậu đem chuyện mình bị ngược đãi ở nơi đó truyền đến chỗ ông
ngoại hoàng đế, thì dù ông ngoại hoàng đế có lãnh khốc vô tình đến đâu
thì nàng vẫn là cháu ngoại ruột thịt, trên người nàng vẫn chảy dòng máu
hoàng gia, vì bảo vệ mặt mũi của mình cũng sẽ vì nàng ra mặt.
Mà quả nhiên cậu đã không làm mình thất vọng. Chẳng qua là ông ngoại
hoàng đế làm cho nàng có chút khổ sở, đã hôn mê còn muốn ôm đem nàng đi, không có nghe nàng nói. Đoán chừng cũng là vì lo lắng lời đồn nàng khắc người, bất quá có một chút xíu thương tiếc, cũng đủ cho nàng hưởng thụ. Còn nữa, tình cảm cần phải bồi dưỡng mới có.
Dù sao có kết quả như thế, cũng làm cho nàng rất hài lòng. Ít nhất ở
trong lòng của ông ngoại hoàng đế, cũng lưu một ấn tượng sâu sắc. Cho
ông biết cho dù ông lên tiếng, người Bình gia vẫn bạc đãi nàng. Bình
thường mà nói đã nhìn thấy tình cảnh kia của nàng, làm sao có thể một
Thùy Liên thứ hai. Chỉ cần ông ngoại hoàng đế thương tiếc nàng, cho nàng một chút quan tâm, đưa cho nàng một tấm bùa bảo vệ tính mạng, thì nàng
sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Tấm bùa bảo vệ tính mạng này chính là địa vị. Sống ở Vương phủ Ôn
Uyển biết dựa theo tình huống bình thường mà nói, nàng là con gái của
một công chúa là có thể có tước vị. Vì thế nàng còn cố tình xem lại
trong sử thư, lấy thân phận của nàng hẳn có thể phong cho nàng làm huyện chủ hoặc quận chúa. Có tước vị có nghĩa là hàng năm đều có bổng lộc, có thể đảm bảo nàng không phải lo cơm lo áo; trọng yếu hơn là khi bản thân có tước vị nàng sẽ không phải lo lắng người đàn bà kia đến hại nàng.
Bởi vì nếu có tước vị rồi, bất kể ai tới làm hại nàng một khi đã thẩm
tra ra nhất định sẽ phải chết còn có thể dính líu đến thân tộc. Ít nhất, nếu như An Thị dám làm như thế ba đứa con của nàng ta là không thể giữ
được.
Mặc dù như thế nàng vẫn rất khó chịu. Nàng lúc ấy cũng chỉ là thiết
kế nữ nhân An thị kia thôi. Thật không nghĩ tới tất cả mọi người ở Bình
gia đều cùng hành động. Hiệu quả so với dự liệu của nàng còn cao hơn.
Nhưng nàng thực đau xót cho đứa nhỏ này. Thân thế đời trước của nàng
cũng không có thân nhân, nhưng chút ít cô dì chú bác anh chị em họ cũng
không có người nào tính kế quá đáng, ép nàng không còn đường sống. Đứa
bé này và nàng giống nhau, đều không có duyên phận với thân nhân. Có một điều nàng không rõ, hiện tại nàng chỉ là một đứa bé, chưa từng làm
chuyện thương thiên bại lí gì, tại sao cả Bình phủ đều căm ghét nàng,
muốn đưa nàng vào chỗ chết. Đến tột cùng là nguyên nhân gì mà khiến con
người ta độc ác đến vậy. Khắc tinh, Ôn Uyển tất nhiên là không tin. Khắc tinh, có quỷ mới tin cái trò nhảm nhí đó. Bất quá Ôn Uyển suy nghĩ cả
nửa ngày mà cũng không rõ tại sao lại có nhiều người không chấp nhận
mình như vậy. Nếu chỉ là ngũ phòng kia thì không nói, nhưng là cả đại
phòng, chi thứ hai, tam phòng, ngũ phòng toàn bộ đều liên lụy vào. Đến
tột cùng là bên trong ẩn dấu bí mật gì. Mình trở lại Bình gia rốt cuộc
làm trở ngại gì đến những người này. Lẽ ra mình chỉ là một bé gái mồ
côi, sẽ không làm ảnh hưởng gì đến lợi ích chung để họ phải chèn ép mình đến chết.
Giờ làm thế nào cho cậu điều tra xem rốt cuộc là nguyên nhân gì làm
cho Bình gia không muốn nuôi nàng. Điều này khẳng định là có vấn đề.
Sau này khi Ôn Uyển biết, nàng ngay lúc này lo lắng hoàn toàn là dư
thừa. Chỉ cần xem mặt nàng ,Trịnh vương dù có trở về đất phong cũng
không thể mặc kệ nàng. Chẳng qua là nàng thực sự không biết, nếu biết
thì nàng tuyệt đối không để mình bị thương.