Edit: Trần Phương
Hoàng đế cầm lấy một tờ giấy trắng, Không biết đang suy nghĩ gì, vừa
cẩn thận nhìn xuống, chăm chú quan sát hồi lâu. Tay liền nắm chặt đem
giấy vò thành nắm.
“Viên Thiên, thật sự là nằm mơ thấy bồ tát báo mộng, nói rằng sau này có đại phú đại quý, thì không có tai nạn gì?” Hoàng đế đối với điều này thật có chút nghi ngờ cùng kính sợ.
“Cái này, cũng là có” Viên thiên cân nhắc nói.
Hoàng đế phất tay để cho hắn đi xuống. Trong lòng thầm suy tính. Nếu
không có thì hài tử kia vẫn sống ở thôn trang, không ra khỏi cửa. Không
thể nào biết bơi, chỗ đó lại rất hoang vắng cũng không thể có người đến
cứu vớt được. Có thể cứu sống được nguyên nhân cũng chỉ có một là thần
quỷ ra tay. Chẳng lẽ đứa bé này có phúc khí thật.
Nhưng nghĩ ngược lại, thì cảm thấy rất có thể đứa bé này cố tạo ra sự huyền bí để từ đó có thể nhận được sự chú ý của hắn. “Tuyên Trịnh Vương vào bái kiến”
Vừa lúc Trịnh vương đến cửa cung.
“Hoàng thượng, Trịnh vương điện hạ đang ở bên ngoài chờ” Ôn Bảo đi vào bẩm báo.
“Ngươi thích hài tử kia như vậy, chỉ sợ vì nàng, cái gì cũng đều nguyện ý làm” Hoàng đế sắc bén nhìn trịnh vương lạnh lùng hỏi.
“Phụ hoàng, nhi thần không dám yêu cầu xa vời, chỉ mong đứa nhỏ có
thể bình an lớn lên. Nhi thần cũng chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể có
được cái nàng nên có. Phụ Hoàng, nếu không có được người che trở, Ôn
Uyển chỉ có một con đường chết. Khi đó nhi thần nhìn nàng bị đánh sưng
đỏ mặt, còn có trên người đầy vết thương, từng mảnh xanh tím. Nhi thần…
phụ hoàng chỉ có người mới có thể cho Ôn Uyển một con đường sống. Chỉ có người mới có thể che trở cho nàng. Phụ hoàng nhi thần van xin người.”
Trịnh vương bình thường đều là vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng. Nhưng lúc này sắc mặt thật bi thương.
Trịnh Vương nghĩ tới mặt Ôn Uyển bị sưng đỏ, sưng là do đã bị đánh
rất mạnh, trên người còn rất nhiều vết thương khác. Rõ ràng bị đắc tội
lớn như vậy còn có thể cười nói với mình không có việc gì. Trịnh vương
thấy mà đau lòng, hắn tình nguyện nhìn đứa bé kia khóc, cũng không muốn
nhìn thấy nàng cười xem như không có việc gì. Hắn biết Ôn Uyển không
phải vô tâm vô phế, chẳng qua là không muốn hắn lo lắng thôi. Cho nên
vẫn cố mạnh mẽ chống đỡ.
“Cũng bởi vì nàng lớn lên giống người đó nên ngươi nguyện ý vì nàng
như vậy.” Nhân khang đế nhìn Trịnh vương này bị đánh giá là đứa con trai tâm địa sắt đá, lãnh huyết vô tình, lại vì đứa trẻ kia mà cầu tình. Còn khó chịu như thế, hoàng đế nhìn ra được, Trịnh vương thật sự yêu thương chứ không phải là giả vờ.
“Đứa bé này khiến cho người phải yêu thương. Nếu như tương lai phụ
hoàng tiếp xúc nhiều với nàng thì nhi thần tin tưởng phụ hoàng nhất định sẽ thích nàng, sẽ rất thương nàng. Phụ hoàng đứa bé này đã bị quá nhiều đau khổ rồi, hôm nay ở dưới mắt của chúng ta còn bị khi dễ như vậy. Nhi thần thực sự là không nhìn được. Phụ hoàng người không nhìn thấy, mặt
đứa bé kia bị sưng đỏ nghiêm trọng, khắp người toàn là vết thương, vẫn
còn hướng về nhi thần cười nói không có chuyện gì, muốn để cho nhi thần
không phải lo lắng, nói nàng rất tốt. Nhi thần, nhi thần lại không thể
vì nàng chủ trì công đạo, phụ hoàng trong lòng nhi thần… Phụ hoàng, nếu
người băn khoăn pháp luật của triều đình, người cho nàng cùng nhi thần
đi về đất phong đi. Nếu cứ để tiếp tục như vậy đứa nhỏ không biết còn có thể sống được mấy ngày.” Trịnh vương nói những lời từ trong tâm. Nếu
như quả thật hoàng đế không đáp ứng, như vậy chỉ có thể mang nàng về đất phong. Nếu để nàng lại nơi này, Trịnh vương thực sự lo lắng Ôn Uyển sẽ
bị bọn họ hại chết.
Hoàng đế nhìn Trịnh vương, đây là người con trai từ khi sinh ra đã bị hắn ghét. Trong lúc đó hắn dường như nhìn thấy một hình bóng mông lung
làm hắn hoảng hốt. “Hiện tại đứa bé kia thế nào?”
Trịnh vương trong lòng có chút giật mình, có chút mừng rỡ “Thái y nói hiện tại không đáng ngại, chẳng qua sau này phải cẩn thận nuôi dưỡng.
Bất quá, sau khi nàng tỉnh dậy vẫn đi thư phòng luyện chữ.”
Hoàng đế kinh ngạc “không phải tay nàng đang sưng lên sao? Làm thế
nào có thể viết chữ. Đây có phải là muốn làm náo loạn không cần cánh tay nữa?”
Trong lòng Trịnh vương hiện lên không rõ tâm trạng gì. “Nhi thần cũng khuyên nhưng nàng nhất định kiên trì. Thần thần bí bí, bất quá mấy ngày nay một mực luyện tập đi luyện tập lại một bộ câu đối, không gián đoạn”
Hoàng đế trầm mặc một hồi “Ngày mai, ngươi để cho Kì Ngôn mang đứa bé kia đến đại điện”
Trịnh vương vui mừng nhìn hoàng đế. Nhưng hoàng đế không cho hắn cơ
hội được nói nữa, trực tiếp bảo hắn đi ra ngoài. Sau đó tiếp tục xử lí
công việc.
Phủ Trịnh vương
“Vương gia người nói Hoàng thượng để cho thế tử mang theo tiểu thư
đến đại điện. Vương gia người đã cầu xin sao?” Trầm Giản cảm thấy vấn đề rất lớn. Để cho một hài tử có bệnh không tiện nói ra đi tận ra đại điện tham dự đại lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của hoàng đế. Thế này không phải
làm cho hoàng thượng khó chịu sao? Còn rất dễ dàng làm cho người ta có
cơ hội công kích là trong lòng hắn có ý đồ.
“Không phải, là phụ hoàng phân phó. Ta cũng không biết ý của phụ
hoàng là gì. Bất quá theo như tin tức của ta, sau đại lễ mừng thọ của
phụ hoàng ta liền được hồi đất phong. Có thể Phụ hoàng muốn cho đứa này
một cơ hội. Tuy rằng nàng có tật nhưng vẫn hy vọng phụ hoàng có thể cho
nàng một ân huệ. Làm cho nàng có thể sống tốt.” Trịnh vương thở dài nói.
Dù nói thế nào, đã mang tiếng là khắc phụ khắc mẫu khắc gia thì không có mấy người không e ngại.
“Vương gia, người là dùng việc hồi đất phong để đổi lấy cơ hội cho Ôn Uyển tiểu thư được đến đại lễ mừng thọ. Vương gia người làm sao có thể
hành động theo cảm tính như vậy.” Một phụ tá bên cạnh hỏi có chút không
thể tin được.
“Muốn lưu cũng sẽ không vì chuyện này mà không cho lưu, muốn đuổi đi
cũng sẽ không vì không có chuyện này mà không đuổi. Vương gia, Ôn Uyển
tiểu thư biết được tấm lòng từ tâm luyến ái này của vương gia, hẳn là
rất vui vẻ.” Trầm Giản than thở, tự nhiên cũng không hề ngăn cản nữa.
Những người khác đều đi xuống.
“Ta không nghĩ nhiều như vậy, lúc nghe được Ôn Uyển bị ủy khuất lớn
ta thực sự phẫn nộ mà đi Bình Quốc công phủ. Nhưng khi nhìn thấy nàng
thời điểm đó, nàng còn nói nàng rất tốt, vẫn đang thật cao hứng. Trên
mặt và trên người nàng toàn là vết thương, nàng cũng không nói đến dù
chỉ một câu. Chỉ nói với ta là mình rất tốt, nói ta không cần vì nàng mà lo lắng, hàng ngày nàng vẫn sống vui vẻ. Nhưng thật ra ta tình nguyện
để nàng ôm ta khóc một hồi, ta cũng không cần nàng cười nói với ta nàng
không có việc gì. Nhớ lại khi ta còn nhỏ sống ở trong cung, bị người
trong cung khi dễ, không có ai bênh vực. Ta đến chỗ mẫu phi khóc lóc kể
lể, nàng không chỉ không ra mặt giúp ta còn khiển trách ta gây ra phiền
toái cho nàng. Khi đó ta thật hy vọng có người giúp ta, nhưng không có
ai cả. Ta chỉ có thể dựa vào chính mình để đi tiếp, từng bước từng bước
một bước đi.” Trịnh vương trầm giọng nói.
“Ta cũng biết như vậy sẽ rất nhiều người hoài nghi là ta tung ra tin
tức. Thật ra thì, ta không tung ra tin tức ấy nhưng trong lòng ta thực
sự mong đây là thật. Ta không có xem thường nàng, thái tổ cũng xuất thân từ một người bán thịt, anh hùng không hỏi xuất thân ta nghĩ những gì ta muốn đều có thể bằng chính sự cố gắng của mình để đạt được. Nhưng ta
thật không muốn làm con trai của nàng, không có một người mẹ nào lại có
thể đối xử với con của mình lạnh lùng như thế, thật vô tình. Cho nên khi biết thân thế của Ôn Uyển, ta thật cao hứng. Mặc dù không có chứng cớ
nhưng ta tin tưởng mình phán đoán không sai.” Trịnh vương mắt nhìn xa
xăm bình tĩnh nói. Trầm Giản ở một bên lẳng lặng lắng nghe.
Chờ lúc đi ra, Trầm Giản suy nghĩ trong lòng. Mặc dù có nhân duyên ở
phương diện này phương diện kia, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là tìm
được chứng cớ, đến đại điện mới có khả năng công nhận. Tuy nói anh hùng
không hỏi xuất thân, nhưng đấy chẳng qua là thời loạn, hơn nữa muốn trở
thành anh hùng thì trước tiên đều bị phỉ nhổ. Vương gia người rất rõ
ràng, thời thái bình việc trọng đại nhất vẫn là xuất thân, trong triều
còn rất nhiều thế lực.
Vương gia, xuất thân của người chính là điểm yếu nhất, một khi đoạt
đích thất bại, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội trở mình. Mà cho dù thành
công đăng vị cũng sẽ để lại vết nhơ. Mọi chuyện người đều theo đuổi sự
hoàn mỹ, làm sao có thể chịu được vết nhơ này. Bất quá bây giờ người có
thể vì một đứa bé mà trở nên không hề hoàn mỹ nữa. Hy vọng đứa bé này có thể không hoàn mỹ mà vẫn giữ vững như vậy. Quá hoàn mỹ cũng không thích hợp làm hoàng đế. Không chỉ hoàng thượng lo lắng, chính hắn cũng lo
lắng như vậy.
Lục Viên:
Ôn Uyển cơm nước xong liền đi thư phòng. Mở cửa nhìn hai người nữ tỳ
chiếu cố mình, giơ tay chỉ Hạ Ảnh, đối với Hạ Hà phất phất tay đuổi đi
ra. Hạ Ảnh đi theo Ôn Uyển vào thư phòng.
Khi còn lại hai người trong thư phòng, Ôn Uyển lấy ra một tờ giấy
viết lên dòng chữ: “Cẩn thận nói cho ta nghe một chút, ông ngoại hoàng
đế của ta là một người như thế nào?”
Hạ Ảnh biết võ công, trong mắt không có sự khinh thường chỉ có sự
cung kính, không cần biết nàng đang làm gì. Vừa vặn, Ôn Uyển có rất
nhiều điều không biết. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái, ánh mắt dao động
trong nháy mắt “Thánh thượng là một vị quân chủ anh minh. Tiên hoàng
cưng chiều gian thần, khiến loạn lạc nổi lên bốn phía, tai họa không
ngừng khiến dân chúng lầm than. Đương kim Thánh thượng ngăn cơn sóng dữ, trong vòng mười năm tiêu trừ hết các mối tai họa, hiện tại dân chúng
mới có được cuộc sống an cư lạc nghiệp.”
Ôn Uyển hiểu rõ, Ông ngoại hoàng đế là một người anh minh cơ trí chứ
không hề hồ đồ, hoàng đế có thể tạo được phúc cho dân chúng là một vị
hoàng đế tốt. Người như vậy, thật là khó đối phó, so với người mưu trí
còn mưu trí hơn. “Bình quốc công phủ có địa vị rất cao phải không? Nếu
không tại sao Bình gia lão phu nhân lại dám có thái độ như vậy đối với
cậu của ta?”
Hạ Ảnh cúi thấp đầu “Vị Bình quốc công đầu tiên cùng với Trấn Quốc
công và Thái tổ hoàng đế là huynh đệ kết nghĩa. Ba người vào sinh ra tử
giành lấy thiên hạ này. Lúc đấy trong ba người thì Thái tổ hoàng đế là
có tài hoa cùng công trạng ít hơn hẳn, nhưng hai vị Quốc công gia tấm
lòng rộng rãi nhất mực đề cử Thái tổ hoàng đế đăng cơ. Thái tổ sau ngày
lên ngôi, muốn tứ phong cho hai vị huynh đệ làm vương nhưng hai vị Quốc
công gia không đồng ý. Đạo thánh chỉ đầu tiên mà thái tổ hoàng đế ban bố chính là đạo thánh chỉ phong hai vị huynh đệ làm Quốc công gia. Còn
công khai nói Bình gia cùng La gia là tước vị truyền đời, không bị đoạt
tước cùng Đại Tề tồn vong, cùng hưởng vạn năm phú quý.”
Ôn Uyển nhớ là Hoàng đế khất cái mà nàng biết là một người ngoan độc. Đem tất cả những công thần giết chết, ban cho kim bài miễn tử đều chỉ
là để mê hoặc lòng người, một chút tác dụng cũng không có.
Cũng không biết có phải Hạ Ảnh nhìn thấu ý nghĩ của Ôn Uyển hay không “Ban đầu hai vị Quốc công lão gia cũng nhìn thấy thái tổ hoàng đế là
một người khoan hậu nhân nghĩa, nên mới đề cử làm đế. Thái tổ hoàng đế
cũng giữ đúng lời hứa của mình, đối với hai nhà đều rất ưu đãi. Đối với
những tùy tùng đi theo không bị chết trận mà có công lớn, đều sống thọ
và chết ở nhà. Thái tông hoàng hậu chính là con gái Bình gia.
Nói xong, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp “Vương gia, từ nhỏ đã
không được hoàng thượng yêu thích. Khi vương gia ra đời hoàng thượng
nhận được tin chán ghét nói dù sao lớn lên dài ngắn thế nào cũng không
muốn gặp. Tô phi nương nương ở một bên khuyên can hoàng thượng, cuối
cùng vẫn là Tô Phi lấy ra “chương, xuất từ cẩm tú văn chương ý” (một bài văn ca ngợi – chúc mừng). Không lâu sau khi vương gia ra đời Đỗ nương
nương bởi vì tranh chấp với Hoàng hậu nương nương mà bị đầy vào lãnh
cung. Vương gia lớn lên ở trong lãnh cung, những năm này Hoàng thượng
vẫn chán ghét không quan tâm đến vương gia. Từ khi rời kinh thành đến
bây giờ, suốt mười năm lần đầu tiên được hồi kinh. Vương gia ở kinh
thành không có bất kỳ thế lực nào.”
Ôn Uyển lúc này mới hiểu, nếu không, lão phu nhân Bình phủ làm sao
dám kiêu ngạo như vậy. chẳng qua là Cậu không có thế lực thật sao?
Trong lòng Ôn Uyển có một câu hỏi lớn “Triệu vương thì sao?”
Hạ Ảnh vẫn không nhanh không chậm nói: “Năm đó Hoàng hậu giết chết Tô quý phi. Hoàng thượng đã giết rất nhiều phi tần. Trong đó bao gồm phẩm
cấp cao nhất là Bạch Hoàng Quý Phi, Thục phi, Đức phi và vô số cung
nhân. Hiền Phi đã tránh thoát được kiếp nạn này. Hiện nay, Đức phi người vào cung từ hai mươi năm trước, cách đây mười năm mới được tứ phong.
Hiền phi xuất thân từ Trấn Quốc công phủ La gia đang nắm quyền quản lí
hậu cung. Triệu vương là con trai của Hiền phi, là Hoàng tử được cưng
chiều nhất, hàng năm đều trở về kinh thành mỗi lần trở về ở lại ít nhất
một tháng. Trong kinh thành rất có uy tín. Trên căn bản có bảy phần, mọi người nhận định hoàng thượng sẽ tứ phong triệu vương làm thế tử.”
Ôn Uyển suy nghĩ một chút hỏi “Ngươi có thể nói một chút Quốc Công
phủ đối với ta như vậy có thể sẽ phải chịu trừng phạt gì? Ta nói là nhẹ
nhất ấy”
Hạ Ảnh ánh mắt lóe lóe “Hoàng thượng mấy năm này, không hề giống như khi còn trẻ. Hiện tại đối với các đại thần càng ngày càng khoan hậu.
Nếu Quốc công gia nguyện ý thối lui một bước, hiến cho một nửa gia sản
thì có thể vô sự. Về phần những người kia đối với hoàng thượng mà nói
chỉ là những con kiến hôi, chắc là sẽ không để ý đến sự tồn tại.”
Ôn Uyển ngẩn người, nửa muốn hỏi nửa không, dè dặt sợ làm trái tim
băng giá. Ngày mai gặp Hoàng đế nên có oán khí hay là làm người tốt cái
gì cũng không biết. Bất quá có một nghi ngờ nổi lên trong lòng. “Lão
thái thái của Bình gia là thế nào?”
Ở nơi này lấy chồng làm trời, thật không ngờ Bình quốc công dung túng nàng đến nỗi không hề kìm chế quyền lợi của hậu viện. Khiến cho hậu
viện gà bay chó sủa.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, không nghĩ tới nàng ở có Bình gia hai ngày thế
nhưng có thể biết được nhiều chuyện như vậy “Quốc công gia hiện tại
không phải là con ruột của lão Quốc công, mà là con trai thứ ba của Bào
đệ lão quốc công. Năm đó lão quốc công muốn chọn con thừa tự, có sáu vị
cạnh tranh với nhau. Mà Quốc công gia hiện nay có thể thắng được là nhờ
không chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà còn dựa vào việc cưới Quốc
công phu nhân Dung thị hiện nay. Mẹ của Dung thị cùng phu nhân của lão
quốc công là đường tỷ muội.”
Ôn Uyển lấy ra một tờ giấy tiếp theo, viết tiếp trên đó ‘Hoàng đế ông ngoại có thương mẹ ta không?”
Hạ Ảnh cúi đầu có lẽ là cân nhắc xem mở miệng làm sao “Hoàng thượng
trước kia rất yêu thương công chúa. Công chúa rất giỏi thi ca, là nổi
danh là tài nữ của Đại Tề triều. Sau này xảy ra một ít chuyện, hoàng
thượng hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào nhắc tới tên công chúa trong
hoàng cung”
Ôn Uyển ngạc nhiên lấy bút viết ra mấy chữ hỏi: chuyện gì đã xảy ra?
Hạ Ảnh im lặng không nói. Ôn Uyển cho nàng đi ra ngoài. Tự mình suy nghĩ một hồi, nhưng không tìm ra manh mối nào, đành phải tạm thời bỏ qua,
không suy nghĩ nữa cứ để lại như vậy.
Nàng đi ra ngoài, đóng cửa, tiếp tục luyện chữ.
Ôn Uyển cả ngày đều luyện chữ ở trong thư phòng. Trịnh vương cùng đại đường ca rất bận rộn, chỉ được gặp lúc ăn cơm. Cứ như vậy an tĩnh trôi
qua một ngày.
Buổi tối luyện chữ, luyện tập đến tận đêm khuya, nhìn vẫn là tròn
tròn méo mó, chỉ đành phải làm ra vẻ. Khụ, hi vọng không quá mất mặt,
luyện chữ đến nửa đêm mới không thể không buông bút xuống