Tiền viện của Vương phủ
Hạ Ảnh đem những lời Ôn Uyển hỏi nàng chi tiết lập lại một lần nữa
cho Trịnh Vương nghe, nhưng hắn không tỏ thái độ gì cả. Ngược lại hỏi
vết thương trên tay cùng vết thương trên người Ôn Uyển thế nào. “Ôn Uyển từ buổi sáng đến giờ đều ở trong thư phòng luyện chữ. Vết sưng trên tay nàng vẫn sưng không tiêu tan”
“Tay phải còn có chút ửng đỏ, vương gia nhìn tình huống vết sưng trên tay phải của tiểu thư dần biến mất, nếu như thuộc hạ đoán không sai thì tiểu thư hẳn là dùng tay trái viết chữ. Nàng đóng cửa không cho chúng
ta đi vào, đoán chừng là không muốn ai biết tay trái nàng có thể viết
chữ” Hạ Ảnh sắc mặt trầm ổn.
Trịnh vương trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên “Nếu theo như ngươi
nói vậy, đại khái là có thể là đúng, nhưng không nghĩ đứa bé này lại còn muốn hai tay cùng luyện chữ. Không tệ, nhưng luyện chữ bằng tay trái có gì đâu mà phải giấu diếm? Cũng không phải là cái gì sai trái. Tốt lắm,
ngươi trở về đi thôi, cố gắng chăm sóc nàng. Mặt khác sau này nàng muốn
biết gì, người đều có thể nói cho nàng biết, nếu ngươi không biết có thể tìm hiểu rồi trả lời sau cho nàng biết.:
Hạ Ảnh nhìn thoáng qua Trịnh vương, rồi cung kính nói “dạ, vương gia”
Khi đêm đến, Phía bên ngoài cho chuyển đến một cái bao. Trực tiếp đưa đến nội viện. Cố ma ma đem mở ra khi nhìn thấy, vừa mừng vừa sợ, mấy
nha hoàn cũng là vui mừng vô cùng. Chờ Ôn Uyển luyện chữ xong đi ra
ngoài. Cố ma ma đến bên cạnh, vừa hầu hạ vừa lau nước mắt nói “Tiểu thư
người rốt cuộc cũng khổ tận cam lai rồi. Qua ngày mai sẽ không còn ai
dám khi dễ tiểu thư nữa. Tiểu thư, bồ tát nói quả nhiên là linh nghiệm.
Tiểu thư, sau này người Bình gia cũng sẽ không dám khi dễ người nữa.”
Ôn Uyển cảm thấy không hiểu, liền hỏi chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi
người đều muốn nói nhưng lại thôi. Ôn Uyển thấy các nàng không muốn nói
cũng không muốn tiếp tục truy hỏi nữa. Bất quá, nhìn vẻ mặt ai cũng vui
mừng biết chuyện tốt là được, không cần cố truy hỏi. Rửa sạch một phen
rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm đó tại Đại tề là một ngày lễ vô cùng quan trọng.
Giờ Mẹo một khắc, Ôn Uyển đã bị gọi dậy, kéo tới trang điểm mặc trang phục. Vẽ mày nhàn nhạt, tóc chải thành ba búi, mặc một bộ trang phục
màu mây tía có thêu họa tiết hình khổng tước. Trên đầu cắm trâm ngọc
Khổng tước được chọm trổ tinh tế, cổ đeo dây chuyền vàng, có mặt được
gắn ba viên hạt san hô màu đỏ tươi sáng lập lòe, vô cùng bắt mắt; trên
cổ tay trái đeo hai vòng vàng rỗng ruột, tay phải mang hai vòng tay có
tua cờ. Đứng trước gương đồng nhìn vào trong đó thấy một cô nương nhỏ
tuổi mắt ngọc mày ngài, giống như hình trên tranh tết, người nào nhìn
cũng sẽ thấy thích.
Về phần vết thương trên mặt, hai ngày nay dùng dược thượng đẳng, cũng đã gần như tiêu tan hết. Ôn Uyển không nhịn được cảm thán, thuốc trong
hoàng cung mang ra đúng là thuôc tốt, ở hiện đại cũng chẳng có thuốc nào tốt đến như vậy. Nhìn vết sẹo trên cổ đang dần dần khép lại, hơn nữa
nha hoàn lại bôi một tầng phấn lên, nên cũng không nhìn thấy gì khác
biệt. Ôn Uyển sợ hãi than, wow wow thuốc thật tốt.
Trịnh vương ở bên kia truyền lời rằng hắn sẽ đến đây dùng bữa.
Một hồi, truyền mang đồ ăn sáng, mấy nha hoàn bưng thức ăn tiến vào.
Khuôn mặt Ôn Uyển hoàn toàn kinh ngạc, không biết có sai lầm ở đâu
không? Nhưng không hỏi gì.
Ôn Uyển nhìn, hai món ăn mặn: anh đào nhồi thịt, Thịt nấu thuốc bắc, cháo gà nấu nấm, Bốn đĩa đồ xào, rau xanh xào cải trắng, ô mai đậu hủ
trộn lẫn hoàng qua (dưa chuột), cá chép chưng; tất cả đều đặt trên đĩa
sứ màu trắng, có trang trí hoa lan. Đồ sứ được chiếu sáng tỏa ra ánh
sáng nhu hòa, làm người ta nhìn vào chỉ muốn động tay. Ôn Uyển ăn hai
chén cơm, ăn đến khi cảm thấy no no. Ăn xong lại thấy có chút hối hận,
nếu lát nữa đi vào trong cung lại có món ăn ngon thì làm sao có thể ăn
được nữa.
Đến lúc chuẩn bị đi, vội vã chạy đến thư phòng, đem đồ đặt trong thư
phòng cuốn lại. Đây chính là đồ ngày hôm qua mình viết xong. Cuộn tròn
lại giấu trong tay áo. Ở cổ đại có thể giấu đồ trong tay áo đây là một
chỗ giấu đồ rất tốt vì ống tay áo vừa dài vừa rộng.
Sau khi thu thập xong, người hầu nâng kiệu nhỏ mang tới. Ngồi trên
kiệu ra đến cổng đại môn, vừa lên xe ngựa đã nhìn thấy cậu cùng thế tử. Ôn Uyển ngồi cùng xe với Trịnh vương và thế tử, đúng giờ mẹo xe ngựa
chậm rãi di chuyển đi ra khỏi cửa.
Trịnh vương nhìn bộ dạng Ôn Uyển giống như là còn muốn ngủ, liền ôm
nàng nói trước tiên có thể nhắm mắt nghỉ, chốc nữa sẽ không được nghỉ
ngơi. Ôn Uyển lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết là đi hết bao lâu, khi xe dừng lại Trịnh vương gọi nàng. Ôn uyển bị lay tỉnh ,Trịnh
vương cười nói “Ôn Uyển, được đến Hoàng cung của Đại tề chúc thọ hoàng
đế mà trên đường đi vẫn có thể ngủ ngon như vậy, đoán chừng trong khắp
thiên hạ cũng chỉ có Ôn Uyển nhà chúng ta.
Người hầu mang nước tới cho nàng rửa mặt rồi trang điểm lại lần nữa.
Ôn Uyển cẩn thận đánh giá lại xe ngựa đang ngồi, xe ngựa dùng gỗ
thượng đẳng để chế tạo. Đồ đạc bên trong buồng xe chất phác tự nhiên.
Nhưng vẫn có những đồ đạc được chuẩn bị rất chỉnh tề. Cộng với những bố
trí trong vương phủ xem ra cậu hiểu được đồ vật xa xỉ chưa chắc đã tốt
với con người. Để cho người ở bên ngoài nhanh chóng tiến vào trang điểm
lại. Ôn Uyển vén rèm lên, nhìn một phía tường thành có năm tầng lầu cao, phía dưới đại môn được trang hoàng đỏ thắm. Cửa đại môn mở ra nhưng ở
bên ngoài có rât nhiều binh lính.
Theo như lệ thường, toàn bộ phải xuống xe để kiểm tra. Trịnh vương ôm Ôn uyển xuống xe, những người kiểm tra nhìn Yêu bài. Lại nhìn Trịnh
vương trong tay ôm tiểu hài tử, lại nhìn trang phục của đứa bé kia, rất
nhanh liền cho qua.
Hoàng cung:
Vào đại môn, nhìn thấy Trịnh vương liền sắp xếp một chiếc xe ngựa hoa lệ nhất trong số mấy hàng xe ngựa lộng lẫy. Hướng về phía Trịnh vương
thi lễ, Trịnh vương cùng thế tử còn có Ôn Uyển cùng nhau lên xe. Ôn Uyển vén rèm lên nhìn ngó xung quanh, hết thảy chỗ nào cũng là vàng óng ánh, kiến trúc nguy nga tráng lệ. Lần trước đến ngục trong lòng cậu, nên lần này tỉ mỉ quan sát.
Đi khoảng nửa canh giờ mới đến, xuống xe ngựa, ôm Ôn Uyển vào cung điện. Lúc mấy người đi vào bên trong đã có rất nhiều người.
“Ơ, đây không phải bát đệ sao? Bát đệ không phải nói lần này không có mang quận chúa đến đây sao? Từ nơi nào tìm được một đứa trẻ phấn nộn
thế kia. Trời, nhìn cùng với ngươi bộ mặt giống nhau như đúc” Một người
đang mặc trang phục giống như mãng xà lớn tiếng kêu.
“Lục hoàng thúc” Kỳ Ngôn thi lễ. Ôn Uyển thấy vậy cũng đi theo làm lễ.
“Lục đệ, ngươi cũng quá hồ đồ rồi. Hiện tại toàn bộ kinh thành đều
biết, Nữ nhi của Phúc Huy muội muội được bát hoàng đệ cứu. Hai người còn giống nhau như đúc. Bát hoàng đệ đúng thật là có bản lãnh, làm ca ca ta đây bội phục.” Nam tử nói với một vẻ mặt khinh thường.
“Nha, đây chính là hài tử mà cả kinh thành đồn đãi sao, nha Ôn Uyển
nữ nhi nhà muội muội, chẹp chẹp… cùng với bát đệ lớn lên thật là giống
nhau như đúc. Không nói ra, khẳng định là mọi người nghĩ là hai cha
con.” Nam tử kia trong lời nói toát ra vẻ tiểu nhân, Ôn Uyển cảm thấy
không nói lên lời. Chạy nhanh tới chỗ Trịnh vương làm điệu bộ vài cái.
“Biểu muội nói, cháu gái giống như cậu, Rất nhiều cháu trai, cháu gái đều giống cậu như đúc đó là điều rất bình thường.” thế tử cố gắng phiên dịch.
“Ta đây làm sao mà một chút cũng không giống đây” Lục hoàng tử – Trữ vương cười ha hả nói.
Ôn Uyển viết mấy chữ thế tử cứng ngắc lại trong chốc lát, thầm nghĩ
hồi lâu không nói chuyện. Người bên cạnh hỏi hai câu, nói không rõ ràng.
Trữ vương vươn tay, Ôn Uyển do dự, viết lên trên giấy mấy chữ. Trữ
vương trợn tròn mắt dở khóc dở cười. “Ngươi nói ta và mẹ ngươi không
phải cùng một mẫu thân cho nên ngươi với ta lớn lên không giống nhau.
Nhưng là, Trịnh vương và mẹ ngươi cũng không phải cùng một mẫu thân, vậy tại sao lại lớn lên giống nhau như vậy đây?”
Lời này nói ra, rất nhiều người đi vào vây quanh lại. Tất cả mọi
người đều nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển không tin nhìn Trịnh Vương, Trịnh vương
gật đầu.
Ôn Uyển nhìn mọi người xung quanh nghi hoặc cúi đầu. Đột nhiên nhớ
tới mẹ nói là bà ngoại chỉ sinh một mình mẹ, nhưng như vậy thì tại làm
sao lại lớn lên giống nhau đây, Ôn Uyển buồn bực nghĩ. Chẳng lẽ là “dùng li miêu đánh tráo thế tử” sao?
“Không thể nào, nhất định là cậu ruột thịt, là bào huynh muội của mẹ
ta” bày ra vẻ mặt đáng thương kéo áo Trịnh vương. Muốn cho Trịnh vương
nói không đúng.
Không nói cổ đại cho dù ở hiện đại thì anh em cùng cha khác mẹ tình
cảm cũng khác biệt rất nhiều. Đừng nói nơi này là cổ đại, huynh muội
cùng cha khác mẹ nhiều như vậy. Không phải cùng một mẹ sinh ra, thái độ
đối xử vô cùng lạnh bạc. Ôn Uyển rất khó chịu chẳng lẽ cậu không phải là người thân thiết của mình.
“Cho dù mẹ cháu và ta không phải là huynh muội cùng cha cùng mẹ,
nhưng mà ta vẫn yêu thương cháu như vậy. Huống chi, đến cùng là phải hay không phải cũng không có người nào biết.” Trịnh vương vuốt đầu Ôn Uyển
nói. Ôn Uyển xoa mặt có chút nghi hoặc. Con người có ngăn cách, làm sao
có thể vẫn như vậy yêu thương. Trong chuyện này khẳng định vẫn còn điều
bí mật chưa rõ.
“Bát đệ, ta nhớ rõ Ôn Uyển dường như chưa được sắc phong. Tại sao
nàng lại mặc triều phục hàm tứ phẩm. Ngươi cũng đã biết, không có sắc
phong mà dám mặc triều phục sẽ bị kép tội phản nghịch.” Ngũ hoàng tử
Triệu vương quát lạnh. Bất quá, vẫn để lại đường sống cho mình. Chỉ nói
là không có sắc phong, mà không phải nói không phải nói là không có tư
cách. Hai cách nói này hoàn toàn khác biệt.
“Vậy ngươi cùng phụ hoàng nói Uyển nhi mưu nghịch đi? Tốt lắm. Dù sao ta cũng trở về đất phong, nàng cũng không sống được. Cứ như vậy, định
cho nàng tội mưu nghịch, làm cho nàng chết thống khoái.” Trịnh vương mặt không đổi sắc nói.
“Lời này là có ý nghĩa gì?” Trữ vương kinh ngạc hỏi.
“Biểu muội vừa mới tới Bình quốc công phủ, Quý phủ bọn họ không phải
bị bệnh, thì là bị ngã xuống nước, còn có một người bị điên.” Thế tử ở
bên cạnh giải thích.
“A, đây chính là kẻ khắc gia, “sao chổi – điềm xấu”” người bên cạnh sợ hãi kêu lên.
“Khắc gia? Bình quốc công, Quốc công phu nhân, Bình thế tử, thế tử
phu nhân, còn có mấy người con trưởng của hắn đều rất tốt. Làm sao có
thể nói sai lệch thành điềm xấu. Tạm thời không nói do người bịa đặt
sinh sự, cho dù thực sự là chuyện lạ, cũng chỉ có thể chứng minh bọn họ
phúc mỏng, không ngăn được quý khí của Uyển nhi. Nếu không, sao ở quý
phủ ta gần nửa tháng tất cả đều rất tốt. Chẳng hiểu tại sao đến Quốc
Công phủ, tất cả cá tôm đều nhảy nhót.” Trịnh vương nói ngữ khí rất là
khinh thường.
“Ha ha, quý khí còn có thể khắc người, ta đây lần đầu nghe nói đến.
Các người có thật có năng lực nói những chuyện hoang đường.” Triệu vương lạnh như băng nói.
Ôn Uyển vừa nghe thấy mất hứng, cong miệng tay chỉ chỉ lên trời rồi
lại chỉ chỉ vào mình. Sau đó dương dương đắc ý cười, khiến cho những
người đứng bên cạnh không giải thích được.
“Biểu muội nói là, Bồ Tát đi vào giấc mộng nói cho nàng biết có người muốn làm hại nàng. Cho nên, ngày thứ hai, nàng đã nghĩ muốn trở về
vương phủ chúng ta. Tuy rằng không về được. Nhưng nàng nói có Bồ Tát phù hộ, Bồ tát nói cho nàng biết, khó khăn của nàng đã vượt qua, sau này
không cần phải chịu khổ nữa.” Thể tử đỏ mặt nói. Ôn Uyển chỉ vào mặt
hắn, vô cùng kỳ quái nhìn vào Kì Ngôn.
“Cái này quá là không thể tưởng tượng nổi rồi, ta có chút không thể
tin được.” Trịnh thế tử lắc đầu, ngượng ngùng nói lời thật thà. Ôn Uyển
quăng một cái nhìn xem thường cho hắn, sau đó lôi kéo ống tay áo Trịnh
vương. Trịnh vương cười nói: “có tin hay không cùng với chúng ta không
có quan hệ. Chỉ cần Bồ tát nói sự thật là tốt rồi.”
Ôn Uyển trong lòng thầm nghĩ, tuy Bồ Tát không thật không có nói, bất quá phúc khí nhất định là có. Loại chuyện xuyên không, trọng sinh này
mà mình cũng gặp phải, lại còn có năng lực thấy được hoàng đế nữa. An
khang phú quý, tự nhiên cũng không phải là chuyện đùa.
Mọi người nghe lời kia, có chút không tin, giờ lại nhìn thấy Ôn Uyển tự tin như thế, lại có chút ít tin tưởng.
“Nói như vậy Ôn Uyển sau này nhất định sẽ có phúc tinh chiếu rọi” Một nam tử dáng người cao ngất, khuôn mặt non trẻ, một thân áo trắng, đầu
đội ngọc quan, quý khí bức người, đối với Ôn Uyển cười hỏi.
Ôn Uyển nhìn hắn, không biết hắn là ai vậy. Kỳ Ngôn bận rộn ở một bên giới thiệu: “Đây là thập lục thúc. Ngươi gọi là thập lục cữu.”
Ôn Uyển nhìn người không đến hai mươi tuổi, đại khái khoảng tầm mười
sáu mười bảy tuổi, cũng là cậu mình. Nàng cũng không biết thập lục cữu
tên là gì, bất quá dù sao cũng chính là trưởng bối. Bước lên phía trước
hướng hắn hành lễ. Nam tử kia lấy chiếc vòng ngọc trai trên cổ tay cho
nàng làm lễ ra mắt. Ôn Uyển cúi người tạ ơn.
Triệu vương đang muốn mở miệng, thì một thái giám đi vào cao giọng kêu vào điện.
Đoàn người chậm rãi đi vào. Ôn Uyển cũng ở trong nhóm đi đầu này.
Thềm đá thật dài, đoàn người dọc đi theo dẫn đến đài cao tận cùng,
trên đài cao có mười hai cột trụ được sơn đỏ thắm đứng xếp hàng cách
nhau mười bước trùng điệp. Cả tòa cung điện gồm có ba tầng, tổng cộng có ba tầng theo thứ tự, ba tầng này làm thành cả tòa cung điện.
Tường màu vàng, trạm trổ long phượng, trông cực kỳ sống động; xà nhà
màu vàng, phía trên khảm châu báu ngọc thạch, tráng lê. Phía bên dưới
phô trương Ngọc thạch trắng tráng lệ. Thấy vậy Ôn Uyển mắt nhìn đăm đăm. Xa xỉ, thực sự là quá xa xỉ đi, phòng vàng ròng, Ngọc chạm khắc, châu
báu lóng lánh, vinh hoa phú quý, đây mới thực sự là vinh hoa phú quý
nha, Ôn Uyển cảm thấy, cho dù hôm nay đã chết, cũng là đáng giá.
Trịnh vương đi lên vào một đội phía trước. Kỳ Ngôn lôi kéo Ôn Uyển
vào một đội khác. Bất quá trong đám người này, một người nàng cũng không nhận ra, kỳ quái nhất chính là không nhìn thấy bất kỳ một người phụ nữ
nào.
Thế tử nhìn thấy Ôn Uyển thất thần, vội vàng lôi kéo tay nàng ngắt
nhẹ. Rất nhanh Ôn Uyển liền hồi phục như lúc ban đầu. Ôn Uyển kỳ quái
hỏi Kỳ Ngôn, làm sao không nhìn thấy người phụ nữ nào. Kỳ Ngôn nói hậu
cung phi tử, công chúa, quận chúa mệnh phụ phu nhân, đều không được ở
nơi này triều bái, các nàng phải ở cung điện phía sau. Hơn nữa nam nữ
hữu biệt, tất cả cùng mấy vị nương ở chung, đến lúc đó hướng về phía
cung điện làm lễ bái là được rồi. Ôn Uyển cắn đầu lưỡi đột nhiên nghĩ
mình chính là trường hợp đặc biệt.
“Đúng vậy a, bất quá thật là kỳ quái, phụ vương bình thường đối với
yêu cầu này vô cùng nghiêm khắc, không hiểu hôm nay có chuyện gì xảy
ra?” Kì Ngôn lầm bầm lầu bầu. Hai người đi theo dòng người lên điện.
Đại điện tổng cộng có ba tầng, tầng một là hoàng tử vương tôn; tầng
hai là hoàng thân quốc thích và những gia tộc có công lao to lớn; tầng
ba là văn võ đại thần. Ôn Uyển đi theo Kỳ Ngôn đến tầng một. Dưới sự dẫn dắt của thái giám đi đến chỗ ngồi. Kỳ Ngôn nhìn vị trí, liền bừng tỉnh
đại ngộ. Vị trí được xác định trước, người nào có vị trí của người đấy,
đều có tiêu chuẩn nghiêm khắc. Hiện tại chỗ mình an bài hai vị trí,
chứng minh phụ vương đã được sự đồng ý của hoàng tổ phụ. Đã biết phụ
vương không làm những chuyện hoang đường, nếu biểu muội có thể được
hoàng tổ phụ thích là tốt.