” Lão phu nhân, bánh Trung thu. Ngụ ý hàng năm như ngày hôm nay, đoàn đoàn viên viên, mọi chuyện thuận lợi ” Bà Tử bên cạnh trước hết mở
miệng. Tiếp theo, nàng dâu bà Tử phía dưới cũng có thứ tự đáp lời.
Có người nói cười, có người nói tiết mục ngắn, rất thú vị . Ôn Uyển
nhìn về phía nửa vòng tròn trăng sáng kia, rồi ngẩn người. Suy nghĩ bay
vào không gian.
Trong đầu Ôn Uyển quanh quẩn, dựa theo gặp gỡ của mình, thì khoa học
gia vĩ đại Hoắc Kim đã nêu lên ‘lý luận không gian song song ‘ quả thật tồn tại , nhưng nói như vậy, đến tột cùng có bao nhiêu không gian song
song. Không gian mình sinh sống cách không gian này có xa hay không. Có
thể trở về hay không. Cho dù có thể trở về, cũng không phải là mình
trước kia nữa. Thi thể đoán chừng đã bị hoả táng rồi. Chỗ kia cũng không còn cái gì đáng lưu luyến , nhưng, ở chỗ này, dường như cũng không còn
người nào đáng giá để nhớ .
“Tổ mẫu, nhìn thập muội muội kìa, vẻ mặt tâm không cam tình nguyện .
Chẳng lẽ, nàng không hy vọng chúng ta một nhà đoàn đoàn viên viên sao? ” Thanh San cười quỷ dị. Mọi người đồng loạt nhìn Ôn Uyển.
Lúc này suy nghĩ của Ôn Uyển đang ngao du trong không gian, làm sao
chú ý đến mọi người đang làm cái gì. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển, một
phòng này đều là người dối trá xấu xa, nếu không phải sợ bị người ta nói bất hiếu, và muốn thể nghiệm phong tục dân tình, thì có quỷ mới hứng
thú theo chân bọn họ ở chung. Cho nên lúc Thanh San nói nàng, nàng căn
bản là không có nghe .
“Ôn Uyển, ngươi đang ở đây làm cái gì?” Lão thái thái nhìn Ôn Uyển,
rõ ràng tâm tư không biết bay đi nơi nào. Lập tức có chút giận, giọng
nói trở nên nghiêm nghị.
Hạ Ngữ ở bên cạnh đẩy Ôn Uyển, Ôn Uyển mới trở về thực tế. Hạ Ngữ ở
bên tai nàng lập lại lời nói mới rồi. Ôn Uyển ra dấu mấy cái”Quận chúa
nói, các ngươi đoàn viên của các ngươi. Dù sao nhiều thêm nàng cũng đoàn viên, Thiếu nàng cũng đoàn viên. Năm trước nàng ở nông thôn, ngày lễ
này các ngươi không phải cũng trôi qua nhiệt nhiệt nháo nháo à, các
ngươi coi như nàng không tồn tại là được. Quận chúa nói nàng không sao
cả. Nếu lão phu nhân cảm thấy nàng chướng mắt, nàng chuyển ra ngoài ở là được rồi.”
Một câu nói làm lão thái thái nghẹn đỏ mặt, vô cùng tức giận, muốn
phát hỏa, nhưng cũng không biết nên mắng cái gì. Lập tức căm tức nhìn
Thanh San một cái. Nếu không phải nàng ở chính giữa khích bác ly gián,
Ôn Uyển làm sao mà gây khó dễ cho mình.
“Lão phu nhân, lời nói tiểu hài tử…, bất quá là lời trẻ nhỏ, không
cần để ở trong lòng. Hay là, chúng ta làm hai bài thơ đi. Để không khí
náo nhiệt một chút ” An thị vội dập lửa, dời đi đề tài. Mọi người thấy
không khí không đúng, rối rít nói tiếp.
Ôn Uyển nhìn An thị, cũng thật bội phục nữ nhân này. Lão phu nhân dẫn người tịch thu nhà nàng, lẽ ra phải rất hận lão phu nhân. Nhưng nàng
ngây ngẩn không đến hai ngày lại cùng lão phu nhân giống như mẹ con. Ôn
Uyển ngầm ở trong lòng đem hệ số nguy hiểm của An thị đề cao.
” Để ta bắt đầu trước, ‘mãn đích hoa âm phong lộng ảnh, nhất viện hoa sắc nguyệt khuy nhân’ ” An thị hăng hái bừng bừng đọc lên. Ôn Uyển cũng rất khinh bỉ, đây rõ ràng chính là bóp méo thơ cổ, có cái gì hay mà đắc ý .
Câu đúng phải là:
Mãn đích hoa âm phong lộng ảnh
Nhất đình sơn sắc nguyệt khuy nhân
“Trung thu thưởng trăng, Thiên Nguyệt viên, Địa Nguyệt khuyết ” Thanh Thủy ra vế trên, Thanh Từ nghe lập tức tiếp vế dưới” Kim tiêu niên vĩ
minh nhật niên đầu niên niên niên vĩ tiếp niên đầu”
Mọi người tất cả cũng rối rít phụ họa hai câu, chỉ có Ôn Uyển một câu cũng không tiếp.
“Bà nội, thập muội muội lần trước chúc thọ cho hoàng thượng, tự viết
một bộ câu đối. Làm cho hoàng thượng mặt rồng cực kỳ vui mừng, tiến tới
tứ phong thập muội muội làm quý Quận chúa, ngày hôm nay, cũng để muội
muội phụ họa một bài thơ cho chúng ta, coi như góp vui đi, thế nào?”
Thanh từ cười duyên.
Nói cái quỷ gì vậy, ông ngoại hoàng đế bởi vì một câu đối, mà tứ
phong nàng làm quý Quận chúa, đầu óc bị xe ngựa đụng hư. Ôn Uyển phỉ
nhổ.
“Đúng vậy a, để cho thập muội muội thêm một bài” Thanh trâm lập tức phụ họa. Mấy nàng dâu cũng phụ họa.
“Để cho thập muội muội làm một bài câu đối dạng may mắn, niên niên
tuế tuế Thái Bình Phú Quý chúc mừng, các ngươi có chịu không” lời nói
của Thanh San…, lập tức nhận được phần lớn người đồng ý.
“Cũng nên cho chúng ta xem một chút, Bình gia thật lâu rồi không xuất ra tài nữ. Nhớ được trước kia, Hoàng hậu nương nương, nhưng là tài nữ
nổi danh” An thị cười châm biếm. Đại phu nhân cùng đại thiếu phu nhân
cũng không lên tiếng. Ôn Uyển nếu dễ nói chuyện như vậy, thì không phải
là Ôn Uyển các nàng biết.
“Nếu tất cả mọi người hăng hái như vậy, Ôn Uyển, ngươi liền làm một
bài thơ, để cho mọi người tận hứng đi” Lão phu nhân tâm tình đã khá
nhiều, phân phó Ôn Uyển.
Ôn Uyển chán ghét nhìn đám người chung quanh một cái, ra dấu mấy cái
“Quận chúa nói, nàng không biết làm Thơ gì, cũng sẽ không biết cái gì
từ, nàng mới học hơn hai tháng, chữ cũng nhận không ra mấy chữ, nơi nào
biết làm những thứ này. Nếu An thị muốn Bình gia có tài nữ như vậy, thì
cố gắng dạy con gái của nàng là được”
Lão phu nhân chán nản, Ôn Uyển này năm lần bảy lượt không để cho bà
mặt mũi, làm cho mình ăn tức, thật. . . . . . Thôi, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được. Sau này vẫn là ít gặp mặt, mình còn có thể sống lâu hai năm.
“Lão thái quân, đều nói tháng tám hoa quế nở khắp nơi, chúng ta đi
trước thưởng quế Hoa, lại uống hai chung rượu nóng, chẳng phải so với
cánh đàn ông bọn hắn còn vui sướng hơn” Đại thiếu phu nhân nhìn Bình mẫu không vui, lập tức tiến lên dụ dỗ.
“Tốt, vậy chúng ta đi ngắm hoa quế ” Ôn Uyển muốn trở về, nhưng bị
Đại phu nhân từ ái lôi kéo tay. Ôn Uyển thật sự muốn đem tay hất ra,
nhưng không muốn lưng đeo danh tiếng xấu là không đem trưởng bối để vào
mắt. Cổ ma ma nói, nếu như mình danh tiếng hư, đến lúc đó ngay cả ông
ngoại hoàng đế cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ mình. Nhưng Đại phu nhân nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Uyển, vẫn rất thức thời đem tay thả ra.
“Lão phu nhân, làm sao chỉ có thể ngắm hoa, không nghe nhạc khúc,
chẳng phải là tiếc nuối. Nên thi ngâm một hai bài thơ, giúp trợ hứng
đi.” Đại phu nhân cũng góp vui.
‘thì phùng tam ngũ tiện đoàn viên, mãn bả tình quang hộ
ngọc lan, thiên thượng nhất luân tài phủng xuất, nhân gian vạn tính
ngưỡng đầu khán ’ Thanh San lớn tiếng đọc, phút cuối cùng vẫn không quên nhìn thoáng qua Ôn Uyển khiêu khích.
‘thiên thượng nguyệt viên nhân gian nguyệt bán nguyệt nguyệt nguyệt
viên phùng nguyệt bán ’ Thanh Từ lập tức cũng tiếp một câu, vội tới trợ
hứng mọi người. Ai cũng thất thất bát bát nói nhiều hơn chút. Cho nên
đều tận hứng.
“Lão phu nhân, người đến đánh đàn thổi địch” một phụ nhân mặc đồ màu
đỏ sậm tiến lại bẩm báo , Bình mẫu chọn một bài ‘ Thu niệm ’
“Muội muội, ngươi am hiểu cái gì? Cầm, kì, Thư, họa, Thi, từ, Ca phú, ngươi biết loại nào. Nếu không biết, hãy theo danh gia cùng học với
chúng ta” Thanh San vẻ mặt quan tâm.
Ôn Uyển nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, chớ đừng nói chi là
đi đón lời của nàng. Ôn Uyển lúc này đang gặm một quả táo, nhìn nàng ăn
ngon như vậy, dường như quả táo kia là đồ ăn ngon nhất trên đời. Thanh
San dùng tay phải ra sức đè lấy vòng tay vàng trên cổ tay trái, chà chà một ít cánh hoa trút giận.
Mọi người cũng đều rất tận hứng, mở đầu diễn tấu cũng là nhạc khúc
vui vẻ. Về sau, cũng không biết là người nào, ô ô nức nở nghẹn ngào, bi
bi thương thương, tất cả mọi người im lặng mà ngồi. Vẻ mặt thì bi
thương.
“Thật là nhạc khúc hay, uyển chuyển ai oán, đem nỗi nhớ thân nhân
biểu đạt lâm ly. Tổ mẫu, nên ban thưởng xứng đáng mới đúng” Thanh San
cảm thán một câu như vậy. Mọi người rối rít phụ họa.
“Đúng vậy a, thật là từ khúc hay” Lão phu nhân nghe xong, than thở
một tiếng, tất cả mọi người rối rít phụ họa tán dương, nói là từ khúc
hay khó có. Chỉ có Ôn Uyển là không có lên tiếng.
“Ôn Uyển muội muội, ngươi đối với từ khúc này có đề nghị gì hay.
Không phải là cảm thấy khúc này không dễ nghe chứ? Nếu không, làm sao
ngươi thần sắc bất động ” Thanh từ vui tươi hớn hở hỏi.
Ôn Uyển nhìn mọi người, không hiểu nổi có phải đầu óc họ đều không
bình thường hay không? Một ngày lễ đang vui vẻ, lại đem cái kia đến làm
gì. Bất quá nàng cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, không có diệt đi hứng thú
của mọi người, lúc này lại hỏi đến nàng, vậy cũng đừng trách nàng phá
hỏng không khí: “Lão phu nhân, Quận chúa nói, nàng thấy rất kỳ quái. Hôm nay là ngày hội Trung thu, làm cái gì mà tấu nhạc khúc bi thảm như vậy, người không biết, còn tưởng rằng ngày hôm nay là mười lăm tháng bảy
đấy”
Nói xong, Hạ Ngữ cùng mấy nha hoàn theo tới hé miệng cười một tiếng.
Mười lăm tháng tám biến thành mười lăm tháng bảy, vậy mà Quận chúa cũng
nghĩ ra được.
Mười lăm tháng bảy, không phải ngày lễ quỷ sao? Nghe lời này, phối
hợp với âm nhạc bi thương, còn có ánh trăng mông lung ửng đỏ , mấy nàng
dâu bà tử tiểu nha hoàn đều run lập cập. Phía dưới có hai đứa nhỏ đều
chui vào trong lòng nương mình.
“Đêm khuya rồi, giải tán đi ” lão phu nhân sắc mặt có phần âm trầm .
Có Ôn Uyển ở đây, bà sẽ không vui vẻ. Tất cả mọi người cũng không dám
nói cái gì nữa.
“Đại phu nhân, Quận chúa nói, nàng muốn thừa dịp cơ hội khó được của
hôm nay, muốn ngắm thật kỹ cảnh đêm trong phủ. Muốn mời một vị gác đêm
quen thuộc đường trong phủ dẫn đường” lời này của Hạ Ảnh vừa rơi xuống,
Đại phu nhân trong lòng hiểu rõ, ngắm cảnh là giả, vì chuyện vừa rồi mà
điều tra mới là thật.
“Cô tổ mẫu, ta đỡ người đi vào” nha hoàn kia một bước dẫn đầu, đến trước mặt lão phu nhân.
Ôn Uyển nghe xong, thì chỉ chỉ cô gái mới vừa nói kia, Đại phu nhân
nhìn lão phu nhân, lão phu nhân thì chỉ vào một người khác”Để cho nàng
dẫn ngươi đi ngắm cảnh đêm trong phủ đi, bất quá không nên ngắm quá
muộn, đêm lạnh, dễ dàng cảm nhiễm phong hàn”
Ôn Uyển cũng không có đáp lời, thẳng tắp nhìn nha hoàn mới vừa rồi kia. Lão phu nhân có chút tức giận”Chi Hoa, theo ta đi vào”
“Quận chúa, đây không phải là nha hoàn. Đó là cháu gái của lão phu
nhân” Đại thiếu phu nhân ở bên tai Ôn Uyển, nói nhỏ. Ôn Uyển đã sớm hiểu rõ, xem ra hôm nay muốn tra xét chuyện vừa rồi thì không được rồi,
nàng lạnh lùng nhìn cô gái kia nhưng không nói gì. Ánh mắt kia, bao hàm
cảnh cáo cùng uy hiếp. Sau đó xoay người rời đi.
“Thật là vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên. Cô tổ mẫu, nàng khinh
người quá đáng” Chi Hoa có vẻ tức giận xấu hổ, rất là ủy khuất.
“Ai bảo ngươi đi trêu cợt nàng. Có hoàng thượng bao che, ngay cả ta
cũng không tránh khỏi đau đầu. Ngươi sớm muộn cũng sẽ gây phiền toái cho ta. Về nhà của ngươi đi” Lão phu nhân thật ra vừa bắt đầu cũng biết,
chẳng qua là không tiện ở trước mặt mọi người xử lý nàng. Lúc này không
có ai, nên vô cùng tức giận đem người đuổi trở về.
Hành phương các:
“Quận chúa, đây là canh bồ đào mới làm” Ôn Uyển nghe, cầm lên uống.
Bởi vì Ôn Uyển đối với ẩm thực đặc biệt để ý, cho nên hai người hoàn
toàn dụng tâm ở trên phương diện ăn uống. Ôn Uyển lúc này mới ngày ngày
cũng có thể ăn hơn nửa bát cơm. Cộng thêm chịu khó rèn luyện, thể cốt
cũng càng ngày càng khỏe mạnh.
Sau Trung thu không bao lâu, chuyện trong Bình phủ, cũng tới tấp kéo tới.
Bình quốc công trình lên tấu chương, thỉnh cầu thế tử Bình Hướng
Thành được thừa tước. Hoàng đế chuẩn tấu chương, lão quốc công xá tổ
tông, chọn ngày, để cho Bình hướng Thành nhận tước vị. Sau đó bắt đầu
bắt tay vào làm chuyện ở riêng. Ở riêng, không ngoài ba hạng mục lớn là
bạc, bất động sản, ruộng đất. Về phần nữ trang đồ cổ, hai lão nhân còn
chưa đi, cũng đừng trông cậy vào.
Thượng phòng:
“Cha, ta không đồng ý ở riêng. Ngài còn đang lúc tráng niên, làm sao
lại nhượng tước vị, còn muốn ở riêng. Ngài bảo những con cháu như chúng
con làm sao có mặt mũi” Tam lão gia mãnh liệt phản đối ở riêng. Cha làm
quốc công gia cùng ca ca làm quốc công gia, đó là tình thế hoàn toàn
khác nhau. Huống chi, đây cũng không phải là ca ca ruột của mình. Nên
hắn kiên quyết phản đối.
“Đúng vậy a, cha. Ngài cùng mẫu thân còn khoẻ mạnh, sao lại có đạo lý cha mẹ ở riêng. Cha, con cũng vậy không đồng ý ở riêng. Còn nữa, ở
riêng. Thì mấy đứa bé ở chi thứ hai phải làm sao bây giờ” Ngũ lão gia
cũng mãnh liệt phản đối ở riêng .
“Những thứ này không cần các ngươi lo lắng, ta đều đã có kế hoạch.
Mấy đứa bé ở chi thứ hai, sau này liền giao cho Hướng Thành. Các ngươi
cũng giúp đỡ nhiều một chút. Về phần ta với mẫu thân ngươi, chỉ cần các
ngươi không gây chuyện cho ta, để chúng ta sống lâu thêm hai năm, ta đã
đủ hài lòng” Quốc Công Gia có chút mệt mỏi.
“Không được, cha, con không đồng ý ở riêng. Lần này Thánh thượng đại
thọ, nhà chúng ta đã xài một khoản tiền thật lớn. Hiện tại nơi nào còn
có tiền mà chia cho chúng ta” Tam lão gia vẫn không muốn ở riêng. Nếu
như hiện tại ở riêng, sẽ bị thua thiệt.
“Nếu ta không phí tâm lực lớn như vậy mua thêm lễ trọng, mới không
khiến hoàng thượng trách cứ, không có xử lý chúng ta. Nếu không, các
ngươi làm gì còn có thể đứng ở chỗ này. Không cần phải nói nữa, ở riêng. Chia nhà, cho dù các ngươi chọc tai họa, cũng sẽ không dính líu quá
rộng. Ta đã già rồi, còn muốn sống qua mấy ngày thanh tịnh ” Quốc Công
Gia nói, đã để cho mấy nhi tử biết, ở riêng là chuyện phải làm.
“Cha, vậy làm sao chia?” Tam lão gia nóng nảy.
“Dựa theo quy củ chia, ngày mai sẽ đem chuyện này làm tốt” Lão thái
gia nói đến đây liền đi. Để lại mấy người họ đứng ở bên trong phòng. Tam lão gia oán hận nhìn Bình Hướng Thành.
Ngày thứ hai, sau một phen tranh chấp, vẫn dựa theo quy củ mời tộc
trưởng cùng tộc lão tới đây chứng kiến. Đem sản nghiệp trong phòng lấy
ra tính đầy đủ.
“Cha, làm sao chỉ có một chút tiền như vậy?” Tam lão gia căn bản
không tin, trong sản nghiệp chung làm sao chỉ có một chút như vậy, thật
là chuyện khó hiểu.
“Các ngươi chiếm tiện nghi của công chúa, ngươi cho là hoàng thượng
thật không biết. Được nhiều tiền như vậy, mà còn ở dưới nhiều trò bịp
bợm, ngươi cho rằng tiện nghi của hoàng gia dễ chiếm thế à. Nếu không
phải hoàng thượng hiện tại già rồi, tính tình cũng mềm mại đi rất nhiều, xài bốn mươi vạn để cho hoàng đế không có giáng tội đã là đặc biệt khai ân. Nếu như dựa theo tính tình hoàng thượng lúc tuổi còn trẻ, tất cả
các ngươi hiện tại đều được ngồi chồm hổm trong đại lao rồi.” Quốc Công
lạnh giọng nói.
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói nữa. Cái nhà này, được chia cũng thuận lợi.
Đại phòng không chỉ có tước vị, còn được một nửa gia sản, dựa theo
tông pháp chế độ, con trai trưởng phải thừa kế ít nhất bảy thành gia
nghiệp. Có thể chia như vậy, bởi vì thế tử nhận chính là Thiết mạo tước
vị. Cộng thêm Bình Hướng Thành cũng rộng lượng, không quá quan tâm tiền
tài. Được một nửa cũng không nói gì. Còn dư lại một nửa, chi thứ hai
cùng ngũ phòng chiếm hai phần, được một vạn sáu ngàn lượng bạc cùng bốn
mươi khoảnh ruộng, còn có bốn tòa tòa nhà, ba ở mặt tiền, một ở ngõ phố.
Tam phòng tứ phòng thì chiếm một phần bằng nhau. Đây chính là sự khác nhau của con trai trưởng cùng con vợ kế. Bình phủ nơi này coi như tốt,
Bình Quốc Công vẫn sáng suốt. Nếu tại nhà người ta, nhiều nhất ở thời
điểm con vợ kế thành thân cho mấy ngàn lượng bạc là cho chuyển ra ngoài, vậy còn coi như là hào phóng. Trong Bình phủ con vợ kế, phí dụng thành
thân còn có chi phí sinh hoạt bình thường đều do phủ chi, bây giờ còn có thể chianửa thành gia sản, đã rất tốt, mỗi người được chia đến bốn ngàn lượng bạc cùng tòa nhà ba ở mặt tiền, một ở ngõ phố, còn có mười khoảnh ruộng. Duy nhất còn dư lại chính là đồ cổ rồi, trân bảo đồ cổ, Quốc
Công Gia có ý là đồ của các phòng cũng thuộc nhà đó. Lúc này, lại đụng
phải một vấn đề.