Edit: Bí
Đảo mắt đã đến ngày lễ Trung thu, Ôn Uyển bất kể là đời trước hay là
đời này, đối với việc ăn tết cũng không hứng thú. Nhưng mà, nàng cũng
rất nhớ thương Hoàng ma ma. Nghĩ như vậy, liền lập tức phái người đi hỏi Kì Ngôn.
“Quận chúa, thế tử Gia đã tới. ” Ôn Uyển lập tức đi ra ngoài đón.
Nhìn thấy Kì Ngôn đầu đầy là mồ hôi, vội cho người bưng tới một chén
canh đậu xanh cho hắn, uống xong hai chén mới khá hơn chút.
“Biểu muội, chuyện muội nhờ ta, ta cũng đã hỏi thăm được. Vừa vặn hai ngày trước nhận được tin, đang chuẩn bị hai ngày này tới đây nói cho
muội biết. Nhà họ Hoàng ban đầu bị đày lưu vong đến Lĩnh Nam, người phái đi tìm đã trở về, nói là nhà họ Hoàng hiện tại còn lại một người, là
cháu của Hoàng ma ma. ” Kì Ngôn đem tin tức hỏi thăm được, nói cho Ôn
Uyển biết.
“Vậy hắn bây giờ làm cái gì? Vẫn là tội dân sao?” Ôn Uyển có chút lo lắng.
“Hắn bây giờ là đầy tớ ở một gia đình, đã cưới vợ sinh. Ta có cho
người hỏi hắn là nguyện ý trở lại kinh thành hay không. Hắn nói đã có
thói quen với cuộc sống ở Lĩnh Nam. Sau đó ta liền phái người đi chuộc
hắn ra ngoài, còn đặt mua cho hắn một chút sản nghiệp. Có thể làm cho cả nhà bọn họ sống cuộc tốt sống. Vậy cũng xem như muội đã giúp ma ma an
lòng. ” Kì Ngôn tự nhiên biết tình cảm Ôn Uyển đối với Hoàng ma ma,
không phải chuyện đùa. Mà chính hắn cũng kính trọng Hoàng ma ma. Một nô
bộc trung thành như vậy, đi nơi nào tìm được.
Ôn Uyển được tin, một nửa an tâm, một nửa buồn bực. Đang ở trong vườn đi dạo.
“Hôm qua, mẹ ta làm việc rất đắc lực, được đại thiếu phu nhân thưởng
cho một đĩa thịt cầy hương ướp khô. Mùi vị kia, thật rất ngon. ” Ôn Uyển nghe được một tiểu nha hoàn quét dọn trong viện, đang khoe khoang cùng
một bà Tử đứng bên cạnh.
” Đúng vậy a, lão phu nhân, Đại phu nhân bọn họ thích ban thưởng thịt cho bọn hạ nhân ăn. Nhưng Quận chúa, thì chưa bao giờ ban thưởng thịt
cho chúng ta. ” Một bà Tử ai oán nói.
“Quận chúa ăn tương đối thanh đạm, hơn nữa cũng rất mộc mạc. Một bữa
cũng chỉ ăn hai mặn hai chay, nơi nào còn có dư mà ban thưởng cho ngươi. Làm tốt hay không tốt, thì có tiền thưởng cũng không phải giống nhau à. ” Một bà Tử khác nói tiếp. Ôn Uyển nghe rất kinh ngạc.
“Lắm mồm làm gì, không thích thì đi chỗ khác. Cũng không cần các
ngươi ở chỗ này. Các ngươi tại sao không nói nơi này sống dễ dàng hơn
bên ngoài, tốt hơn bên ngoài. Muốn ăn thịt, tự tìm đi tìm. ” Hạ Ngữ nghe được quát lớn. Ôn Uyển mặc dù không có ban thưởng thịt, nhưng mỗi tháng mỗi người cũng có thể luân phiên nghỉ ngơi bốn ngày. Không nên xem
thường bốn ngày này, ở cổ đại, vú già quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ.
“Quận chúa, lão phu nhân ban thưởng một chén thịt hươu, một chén gà
hầm măng cho người. ” Hạ Lam tới đây bẩm báo, Ôn Uyển vẫn thấy rất kỳ
quái. Nhìn thấy cũng ngon, nhưng chẳng qua là tại sao không đem hươu và
măng tươi lấy tới cho mình làm. Còn làm thành canh măng.
“Cái này, lão phu nhân thích người nào, sẽ đưa đồ ăn cho người đó,
cái này biểu thị một loại ân sủng. Quận chúa tự nhiên là không cần ân
sủng như vậy, nhưng mà người lớn ban thưởng, thì không thể từ chối. ” Cổ ma ma khuyên Ôn Uyển.
Ôn Uyển bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở Hầu phủ, má ơi, đây là món ăn bà
ấy ăn còn dư lại. Cái gọi là ban thưởng, chính là đem thức ăn còn dư ban thưởng cho người khác. Vậy mà còn vui mừng đến thới, trời ạ, may là
mình không ăn qua cái gọi là ân sủng này. Nàng vội vàng đem hai khay đồ
ăn cho người chung quanh ăn.
Tiết Trung thu, lão thái thái phái người đến, bảo nàng cùng đi dùng
bữa tối, buổi tối cùng mọi người cùng nhau ngắm trăng. Ngắm trăng, ngắm
trăng cái con khỉ. Ôn Uyển thật sự là không muốn đối mặt với một phòng
mà người người đều có tâm tư vẹo vọ. Nhưng Bình mẫu đã lên tiếng, đành
phải đi, bằng không, chính là không hiếu thuận. Ôn Uyển cảm giác mình
sống thật là uất ức. Lúc đầu cho là có tước vị, mặc dù không thể làm mưa làm gió, nhưng ít nhất có thể không bị kiềm chế. Nào biết đâu rằng núi
cao còn có núi cao hơn.
Chính phòng:
Thời điểm Ôn Uyển đến, tất cả mọi người đã tới đông đủ, chỉ đợi một mình nàng.
“Ơ, chúng ta thật là chờ mong Quận chúa nương nương đến đây. Mà
không, chờ Quận chúa nương nương còn khó hơn chờ trăng sáng. ” Thanh San chế nhạo.
Ôn Uyển để ý cũng không để ý nàng, đối phó người không có đầu óc như
vậy, không nhìn đến là các đánh trả tốt nhất. Quả nhiên, Thanh San thấy
Ôn Uyển nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, gương mặt thoáng cái tái
đi.
” Hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, cô nương trong nhà, nên mặc dạng này. Nhìn xe,, quả là hoạt bát hơn. ” Đại phu nhân tán dương.
Ôn Uyển hôm nay sơ một búi tóc phi tiên, cài nghiêng kim bộ diêu vàng ròng, rũ xuống một sợi Trân Châu trắng, lúc đi đung đưa trước sau, phát ra tiếng vang đinh đang, nhìn đặc biệt vui thích. Mặc bộ hoa bối tử
thêu hoa màu lam sáng, một cái váy màu đỏ chót có thêu hoa kim tuyến, chân mang một đôi giày hồ điệp lạc hoa, màu sắc phối hợp rất hài hòa,
nhìn vừa hoạt bát vừa vui mừng. Cũng thích hợp cho không khí hôm nay.
Ngay cả lão phu nhân nhìn thấy, trong mắt cũng không còn xoi mói.
Ôn Uyển nghe vậy, còn cố ý lắc lư đầu. Bộ diêu cài càng đung đưa biên độ lớn hơn. Đại phu nhân thấy vậy vô cùng vui vẻ.
Một lúc sau, phía dưới có bà Tử đi lên truyền lời, nói bữa tối dọn
xong, có thể vào bàn. Ngồi vị trí cao nhất tự nhiên là Bình mẫu rồi,
ngồi xuống bên trái là Đại phu nhân, Ôn Uyển ngồi ở dưới Đại phu nhân.
Ngoài ra còn có Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, còn có hai vị đích nữ. Những người khác, an vị chỗ khác trên bàn.
Ôn Uyển ăn cơm không có cố kỵ, nhưng là có chút không được tự nhiên
vì đại thiếu phu nhân còn đứng ở một bên chia thức ăn. Để cho tẩu tử đặc biệt hầu hạ gắp thức ăn, nhìn cũng không được tự nhiên, nhưng chuyện
này trọng tâm là do Bình mẫu. Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Ảnh, Hạ Ảnh lại không có biểu hiện gì, Ôn Uyển nhìn về phía món ăn gắp cho nàng.
Ôn Uyển ở cô nhi viện đã dưỡng thành thói quen tốt, là ăn cơm tuyệt
đối không thừa lại một hột cơm, một chút món ăn thừa nào. Cho nên, sau
khi cơm nước xong, chén của nàng đặc biệt sáng bóng.
“Ơ, Quận chúa chúng ta thật là hiểu được lương thực có được không dễ. Tốt hơn nên học tập Quận chúa. Lão phu nhân, người nói có phải không? ” Tam phu nhân âm dương quái khí nói.
Ôn Uyển ra dấu mấy cái: “Quận chúa nói, nàng ở nông thôn, ăn được gạo lức, trong cơm còn lẫn rất nhiều sỏi nhỏ, trên căn bản cũng là một ngụm cơm nửa miệng sỏi nhỏ. Ăn với cơm chính là dưa chua muối. Hiện tại so
với khi đó, quả thực vẫn là Thiên đường. Cho nên, tất nhiên là phải biết quý trọng. ”
Một câu nói, vừa nói xong sắc mặt Bình mẫu liền thay đổi. Lời này của Ôn Uyển, không phải là đang nói Bình gia ngược đãi nàng sao? Tức giận
dùng ánh mắt như muốn lăng trì Tam phu nhân, thật là không dưng lại đề
cập đến. Tam phu nhân nhìn thấy ánh mắt Bình mẫu, sắc mặt liền cứng
ngắc, không dám mở miệng nữa. Những người khác, đối với Ôn Uyển đều kính nhi viễn chi.
Sau nữa, tất cả mọi người sôi nổi ở đây nói chút ít chuyện thú vị,
khiến Bình mẫu vui vẻ. Ôn Uyển híp mắt dưỡng thần, đang đợi trăng lên.
Nghe một đám nữ nhân ríu ra ríu rít, Ôn Uyển cảm thấy có chút ầm ĩ.
Nhưng cũng không tiện phất tay áo rời đi. Tóm lại vẫn phải giữ danh
tiếng.
“Quận chúa, có phải có chút buồn chán hay không? Nếu như buồn chán,
chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, chốc lát sẽ trở lại. ” Thanh thủy ôn
ôn hòa hòa hỏi.
Ôn Uyển nhìn nàng thật lòng ân cần, cũng gật đầu cười, đứng lên. Hai người nói hai câu với Bình mẫu, liền đi ra ngoài.
” Quận chúa, chuyện vừa rồi người không nên để ý. Tính tình Tam thẩm
chính là như vậy, nhanh miệng thẳng thắn, nhưng là người rất tốt. ” Lời
của Thanh thủy vừa rơi xuống, Ôn Uyển quay đầu nhìn, thấy nàng rất chân
thành. Trong lòng có chút ngại, lúc đầu nàng còn tưởng rằng nàng ấy đảm
đương vai trò thuyết khách.
Ôn Uyển ra dấu mấy cái “Thanh thủy tiểu thư, Quận chúa nói, việc nhỏ như vậy, nàng sẽ không để ở trong lòng. ”
Thanh thủy nghe vậy cười nhẹ nói: “Ta liền biết Quận chúa là một
người rộng lượng, là ta suy nghĩ nhiều. Quận chúa, lần trước đồ ngươi
tặng, ta rất thích. Ta cũng không có thứ gì tốt, vật nhỏ này, còn hi
vọng Quận chúa có thể thích. ”
Ôn Uyển nhìn thấy là một túi thơm, vải vóc là tơ lụa thượng đẳng,
thêu Lan quân tử, kĩ thuật thêu không tồi. Bất quá khiến Ôn Uyển nghi
ngờ chính là, tại sao lại thêu hoa lan quân tử. Người bình thường cũng
sẽ thêu kiểu dáng Mẫu Đơn, hoa văn tường vân cùng Phú Quý Cát Tường để
tặng người khác.
Thanh thủy nhìn Ôn Uyển nhận lấy, không biết đáy lòng Ôn Uyển đang
nghĩ gì: “Bởi vì không biết Quận chúa thích gì, nhớ được Công Chúa Điện
Hạ thích Lan quân tử, cho nên ta tự chủ trương thêu Lan quân tử, Quận
chúa đừng trách móc. ”
Ôn Uyển ngẩn ra, nàng là lần đầu tiên từ miệng người khác nghe được
chuyện về mẹ công chúa, người này, lại còn là một hài tử. Trong lòng
không khỏi cười khổ “Thanh thủy tiểu thư, Quận chúa muốn mời ngươi nói
nhiều chuyện về công chúa của chúng ta, Quận chúa muốn biết. ”
Thanh thủy gật đầu: “Công chúa là một người rất hiền lành, đối với ai cũng rất ôn nhu. Người trong nhà đều vô cùng thích. Mẹ ta còn thường
xuyên nói, Ngũ thúc có phúc khí, cưới được thê tử tốt như vậy. ”
Ôn Uyển ngẩng đầu, nhìn trời một chút, trăng sáng đã mọc lên rồi,
bất quá, mười lăm tháng tám trăng sáng chỉ có nửa vòng tròn. Ôn Uyển rất rõ ràng, những điều Thanh Thủy nói, tự nhiên là ngoài mặt. Những người
này, bọn họ đều đem mẹ công chúa là người tiêu tiền như nước. Gả vào
Bình gia sáu năm, tiền lời trên điền trang cùng cửa hàng, hàng năm cũng
có mấy vạn lượng bạc, tất cả đều chảy vào Bình gia. Vơ vét nhiều bạc như vậy, chiếm nhiều lợi như vậy đi. Còn muốn đem nàng đưa vào chỗ chết,
thật là một đám lang tâm cẩu phế. (TT: >_
“Quận chúa, Tứ tiểu thư, hai người để nô tỳ tìm thật khó a.” Ôn Uyển
vừa nhìn người đến là nha hoàn Tử Nguyệt của Bình mẫu, thì xoay người
lại. Thanh Thủy hướng về nha hoàn kia nói cám ơn, còn nói phiền toái
vân vân.
“Tử Nguyệt tỷ tỷ, Tứ tiểu thư nhìn thật hiểu lễ phép. ” Một tiểu nha
hoàn ở bên cạnh, thấy Ôn Uyển không coi ai ra gì, lại so sánh với Thanh
Thủy, để nói bất mãn trong lòng.
Tử Nguyệt nhìn người đã đi xa, đoán chừng nghe không được, mới yên
lòng. Xoay người quát lớn ” Câm miệng, lời này sau này không cho nói
nữa. Nếu như bị Quận chúa nghe được, cẩn thận da của ngươi. ”
Tử Nguyệt nhìn tiểu nha hoàn không dám nói nữa, trong lòng lắc đầu.
Nàng làm Đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, tự nhiên là thể diện cao
nhất. Người trong phủ đệ của nàng, ai cũng cho nàng một phần thể diện,
ngay cả thế tử phu nhân cũng phải cho nàng ba phần thể diện. Nhưng mọi
người, cũng không bao gồm Quận chúa. Quận chúa là ai, ngay cả lão phu
nhân cũng bị giận đến giơ chân nhưng vô kế khả thi, người như thế sẽ cho một đứa nha hoàn như nàng sắc mặt tốt à.
Ôn Uyển nhìn vào sân trong, thấy không khí bên trong rất sinh động.
Trong lòng nàng hiểu rõ, những người này trên thực chất cũng không xem
trọng cái gì lễ hay không lễ, xem trọng chính là làm sao chơi vui vẻ.
Làm sao góp vui, làm sao khiến lão thái thái vui lòng, để có nhiều lợi
lộc một chút. Ôn Uyển không dựa vào trời, càng sẽ không dựa vào Bình
gia, nàng dựa vào nhà ngoại, tự nhiên là mặc kệ… thứ nhàm chán này.
“Nghe nói hai ngày trước, thế tử Gia phủ Trịnh Vương đã tới. Biểu
huynh muội hẳn nên thăm viếng, nhưng ngươi đã lớn, sau này ở trong lòng
cũng nên có tính toán trước, không thể cứ tùy tiện như vậy. ” Lão phu
nhân nhìn Ôn Uyển, mặt không hề vui vẻ, giọng nói tràn đầy trách cứ.
Ôn Uyển nghe thấy, không có vẻ mặt gì. Cầm một khối mai hoa cao trên
bàn, nhẹ nhàng cắn một cái, ăn vô cùng văn nhã. Lão phu nhân nhìn bộ
dáng của nàng, giận đến trong lòng đau buốt.
Đại phu nhân liền dời đề tài, bảo nàng ngồi bên người nàng ấy. Bình
mẫu nhìn Ôn Uyển đàng hoàng ngồi, cũng không tỏ vẻ gì, trong lòng rất
không thoải mái. Nhưng bà biết, vẫn nên ít so đo cùng nàng, nếu không,
sẽ không chiếm được cái gì tốt. Tức giận uổng công, sau khi phát hỏa
xong, lão thái thái phân phó bà Tử bên cạnh, lấy vật cần để bái nguyệt
ra.
Ôn Uyển ngồi xuống, nhìn chung quanh treo bảy tám ngọn đèn Dương Giác lớn, đem sân chiếu lên đặc biệt sáng ngời. Phía trên còn bố trí một cái bệ, đốt đấu hương, cắm nhang đèn. Hộp hoa hướng dương tráng men đáy
hồng trên bề mặt đen bày bánh trái cùng trái cây, như bánh Trung thu,
đậu phộng, quả táo, dưa hấu, quả khế, Long Nhãn, quả lựu cùng trái cây
đủ màu, có nữa chính là bánh đậu hoa hồng, sơn tra mã đề cao cùng rất
nhiều điểm tâm, sau còn có rất nhiều hoa quả khô. Bày đầy ắp.
Ôn Uyển nhìn chung quanh, đèn lồng màu đỏ treo đầy. Trăng không sáng
mà đèn lồng sáng, nhang khói nhân khí, nhìn thấy rất náo nhiệt. Trên mặt đất còn trải thảm cùng nệm gấm. Ôn Uyển rất kỳ quái, những thứ này dùng làm cái gì.
Ôn Uyển vừa ngồi xuống, cái mông còn chưa nóng, thì thấy lão phu nhân đứng dậy dâng hương bái nguyệt, mọi người từng người bái lạy, Ôn Uyển
theo số đông, cũng tiến lên bái lạy, cảm thấy rất có ý nghĩa.
Lạy xong thì đều ngồi trở lại, dùng trà tán gẫu trong sân. Nhất thời có người đáp lời: “Lão phu nhân, đã chuẩn bị đủ rồi. ”
Ôn Uyển nhún nhún chân mày, Đại phu nhân đỡ lão phu nhân đi ra ngoài. Ôn Uyển rất kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi. Theo mọi người đi tới
một cái đình bên hồ, mọi người nhất tề ngồi xuống. Sau đó phía ngoài
cũng liền vang lên một trận náo nhiệt. Nghe thanh âm, Ôn Uyển cách bình
phong lớn, suy đoán rằng bên kia chắc là đám đàn ông.
Ôn Uyển nhìn thấy cái bàn cũng tròn tròn, nên đoán chừng lấy hình
tròn tỏ ý cát tường. Nhìn mọi người hàn huyên, Ôn Uyển cũng chỉ như xem
náo nhiệt. Có thể ở cổ đại trải qua lễ Trung thu, thể nghiệm một hồi
phong tục dân tình cổ đại, cũng không uổng một lần tới đây.
Một cô gái mặc lăng sam màu đỏ thắm, váy Sa màu xanh biếc, động tác
linh hoạt mà thẳng bước đi vào, trên tay đang cầm một chén trà nóng
cho Ôn Uyển”Quận chúa, uống trà. ”
Ôn Uyển nhận lấy, vốn là muốn uống. Nhưng vừa nhìn, chén trà là hoa
văn khảm tơ vàng, thì liền không có khẩu vị. Đây là đồ đưa vào miệng a,
tại sao có thể dùng chén mạ vàng, vật này chứa rất nhiều chì, uống sẽ
trúng độc. Ôn Uyển nhìn về phía chung quanh, tất cả mọi người là chung
trà sứ trắng. Của mình là hoa văn màu, lập tức nổi giận. Ôn Uyển ở trước mặt những người nơi này, bất kể có quy củ hay không. Mình là một hài tử không cha không mẹ, vẫn phải luôn là nén giận, như thế không phải lãng phí tính toán trước đây sao? Hiện tại, nàng sợ người nào. Mới bất kể
cái gì Trung thu không trung thu, đang chuẩn bị đem chén trà ném xuống.
“Ơ, Ôn Uyển muội muội, chén trà này của muội không tệ, đổi cho ta
đi. Ta cũng chưa có uống đâu. ” Đại thiếu phu nhân cương quyết, lập tức trêu chọc rồi tiến lên lấy chén trà trong tay Ôn Uyển. Mọi người thấy
chén trà trong tay Ôn Uyển, nhất thời hiểu rõ.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng đại thiếu phu nhân muốn dàn xếp ổn thỏa, nghĩ
tới dù sao cũng là lễ tết, đã có một bậc thang đi xuống dưới thì bỏ qua. Đỡ phải truyền đi nói nàng kiên quyết không buông tha người. Nên chỉ
tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn đi lên đưa trà. Nếu không phải trường
hợp không phù hợp, thì nàng nhất định phải cầm roi quật chết nàng ta,
dám bỏ đồ vào thức uống.