Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển thông qua việc này càng hiểu rõ ra một việc. Nếu tự bản thân
không trở nên mạnh mẽ thì cho dù có thân phận cao quý hơn nữa cũng vô
ích.
Trời tháng ba, đều có mưa rơi, mưa một lần là sẽ liên tiếp ba ngày.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, mưa rơi liên tục nhiều ngày khiến cho không
khí đều là mờ mịt, u ám, thấy vậy trong lòng Ôn Uyển có chút buồn bực.
“Vương gia, hoàng thượng cho triệu khẩn cấp.” Ngày hôm đó lúc chạng
vạng, hoàng đế phái người đem thánh chỉ đến, tuyên Trịnh vương vào cung.
Trịnh vương nhận được tin, lập tức chạy tới trong cung. Biết là đê
đập Giang Nam đã bị vỡ, nhấn chìm mấy vạn mẫu ruộng tốt, nếu như không
xử lý tố thì thu hoạch của mùa hè cũng tan thành bọt nước, kế sinh nhai
của trăm ngàn bá tánh, cũng là một vấn đề lớn. Gánh nặng của triều đình
lại phải tăng thêm.Triều đình đã không thể chịu đựng thêm bất kỳ gánh
nặng nào nữa. Cho nên Hoàng đế cử Trịnh vương làm khâm sai, cấp tốc xử
lý sự việc vỡ đê ở Giang Nam
Ôn Uyển nhận được tin tức, lại nghĩ đến thứ mình làm lần trước lúc này đã có đất dụng võ, nên vô cùng đắc ý.
“Vương gia, quận chúa nói, người nên mặc y phục Quận chúa đã đưa cho
người bọc bên ngoài sẽ không bị thấm nước, sẽ không bị cảm lạnh. Lúc cỡi ngựa cũng sẽ không gây cản trở. Bằng không, đi gấp rút như vậy, sẽ dễ
dàng sinh bệnh.” Bình thường đều là một thân áo tơi, nên sẽ đem toàn
thân làm ẩm ướt. Lời nói này của Ôn Uyển có phần có ích.
Trịnh vương gọi người cầm cái áo kia lại, nhìn thấy áo này giống như
áo choàng ngắn. Một đầu, hai tay áo, ở giữa thì rộng thùng thình, rủ
xuống tới phía dưới đầu gối một chút. Quần của áo mưa rộng đến trên bàn
chân. Mà đôi ủng cao đến đầu gối dưới một chút, vừa vặn là một bộ.
“Lấy tới thử xem.” Trịnh vương nghe xong đúng là có chút động lòng.
Ôn Uyển từ trước đến giờ không phải là người nói mạnh miệng, người hầu
nghe thấy vội đi lấy áo da cho Vương gia mặc lên. Trịnh vương mặc trên
người. So với áo tơi nhẹ nhàng hơn nhiều, đem giày đổi thành đôi ủng
cao, vừa vặn mang vừa chân, không lớn không nhỏ, chẳng qua hơi nóng một
chút.
“Nhìn xem, đem lông bên trong lấy ra.” người hầu vừa nghe, lập tức
đem lông từ bên trong lấy ra ngoài. Tiếp theo liền đi vào, có hơi rộng
rãi một chút. Bất quá, nếu như đi đi lại lại hai bước thì cũng gần như
vừa vặn. Trịnh vương quả thật cảm thấy rất hứng thú. Nha đầu Ôn Uyển này làm việc, đều có thể làm cho người ta kinh hỉ.
Sáng sớm ngày thứ hai một đám người mạo hiểm xuất phát trong mưa to.
“A. Vương gia, một thân xiêm y của người, đúng là mới mẻ. Đây là quận chúa làm cho Vương gia đúng không?” Nhìn Trịnh vương đem mình quấn
trong một bộ quần áo kỳ quái. Trần tiên sinh cười trêu ghẹo.
Chạy một buổi sáng, đến buổi trưa thì dừng lại dùng bữa,quần áo những người khác nhiều hoặc ít đều ướt một mảng lớn, chỉ có một mình Trịnh
Vương là vẫn tốt lành. Một chút nước mưa đều không ướt, toàn thân như
lúc bắt đầu khởi hành.
“Không ngờ nha đầu kia lại nghĩ ra được. Thật là có ích.” Trịnh vương nhìn trên người, cười tán thưởng.
“Vương gia, nếu như đem biện pháp này mở rộng ra, khi trời mưa xuống
dù có đi ra ngoài làm việc, thì quần áo cũng ướt ít đi.” Trần tiên sinh
đầu óc xoay chuyển cực nhanh.
Trịnh vương cười cợt, không nói gì. Nào biết đâu rằng đến Giang Nam,
những người đó nhìn Trịnh vương chạy một ngày, quần áo cũng không ướt
sũng. Đều học theo răm rắp, một thoáng liền đem kiểu dáng cái áo mưa sao chép. Sau đó Ôn Uyển biết được, lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ . Cổ đại
đạo văn kỳ thực cũng rất nghiêm trọng đây!
Bất quá, biện pháp này của Ôn Uyển , chỉ có gia đình giàu có mới có
thể học được. Gia đình bình thường , để có được ba bửa cơm là phải bôn
ba rồi. Nơi nào có loại da đắt giá như vậy.
Ở trong phủ quận chúa, Ôn Uyển đối với cái gia đình kia có chết cũng không muốn bán nhà, thì vô cùng căm tức.
“Đi, cùng gia đình kia bàn lại, nói lại cho bọn họ thêm năm trăm
lượng bạc. Nếu như lại không đồng ý, thì đem một căn phòng khác ở bên
cạnh mua lại, cứ dựa theo cái giá này mua” Ôn Uyển đem giá phòng đều
thêm đến bốn ngàn năm trăm lượng, đối phương còn không đồng ý bán. Ở
tình huống bình thường, ba ngàn năm trăm lượng đã là cao nhất. Nguyên
nhân cũng bởi vì nơi này là khu vực tốt.
“Vâng, thuộc hạ sẽ cùng bọn hắn bàn bạc.” Hạ Thiên nhận được tin, lập tức đi ngay.
“Quận chúa, Khang quản sự bọn họ đưa tới một danh sách. Những thứ này đều là bọn họ chọn mua. Thỉnh quận chúa xem qua.” Hạ Thiên cầm đồ vật
lại đây.
“Cố ma ma, ngươi đi theo đến đối chiếu thử xem. Ngược lại đều có tiền lệ, chỉ cần dựa vào tờ danh sách thẩm tra đối chiếu là được.” Đồ vật gì bao nhiêu tiền, viết phải thật rõ ràng. Cũng không thể để quận chúa
nghĩ chính mình ở giữa tham ô cái gì, bằng không một khi tra ra được,
sau này cũng không nên nghĩ làm người hầu.
Ôn Uyển bên này sợ phiền phức, có thể cũng là có tiền lệ rồi. Ngay cả đi Giang Nam thì ba người trong phủ Thuần Vương, hai người là của phủ
đệ mình. Phủ Thuần vương bên này có ghi chép chi tiết rõ ràng, hai gia
đinh cũng có viết một quyển sổ ghi chép. Trở về thẩm tra đối chiếu, nếu
không sai thì không sao, nếu như hai bên đối chiếu không giống, một khi
có lỗi thì phải đi đối chiếu tiếp. Lúc trước Ôn Uyển chỉ sợ xuất hiện
sai lầm, sau đó cảm thấy cái này không hẳn là không tốt. Dường như nhớ
tới có một Hoàng đế, nghe được một thần tử mỗi ngày có thể ăn ba cái
trứng,vô cùng hâm mộ, bởi vì chính hắn ăn một cái trứng gà chính là mười lượng bạc một cái. Có gia đinh, tâm địa xấu xa,tham lam. Lại đổ lỗi cho người khác sai lầm, chính mình cũng không tiện xử phạt.
Đã có một cái điều lệ như vậy, dĩ nhiên là đối chiếu sẽ không có vấn
đề. Cho dù có cái tâm kia, cũng tuyệt đối sẽ không có can đảm kia. Trừ
phi, trở lại mà không có người trừng trị bọn họ.
“Quận chúa, đây là xiêm y của bốn mùa, người xem qua một chút.” Hạ
Ngữ cầm tờ giấy lại đây, Ôn Uyển nhìn một chút rồi gật gật đầu. Sau đó
cầm bút viết một chút.
“Ngươi cho người đến khố phòng lấy ra Vân Cẩm, Kim Cẩm, làm bốn bộ xiêm y.” Ôn Uyển phân phó, như vậy thoạt nhìn càng đẹp mắt.
“Quận chúa, trong khố phòng tổng cộng cũng chỉ có hai cuốn Vân Cẩm
hai cuốn Kim cẩm thôi. Bình thường chính người đều không nỡ dùng, hiện
tại đều lấy ra. . .” Hạ Ngữ có chút không nỡ bỏ. Đây đều là hoàng thượng thưởngcho. Ôn Uyển chính mình cũng không có làm vài món xiêm y.
Ôn Uyển không nhịn được khoát tay áo một cái: cho ngươi đi liền đi,
nơi nào còn nhiều lời như vậy. Hạ Ngữ bất đắc dĩ, chỉ đành đi xuống phân công.Nàng không mặc thứ nhất là do chất liệu hiếm có. Thứ hai, là bởi
vì nàng lớn lên quá nhanh, quần áo này, chỉ mặc một lần sẽ không mặc
được. Cho nên nàng cảm thấy lãng phí.
Hạ Ngữ rất phiền muộn, thế nhưng việc Ôn Uyển phân phó, thái độ lại
cường ngạnh như vậy. Nàng cũng không thể phản bác. Quận chúa đối với
biểu tiểu thư chưa xuất giá, thực sự là quá tốt.
Như Mi nhận được tin tức, nói Ôn Uyển đã phái hai nhóm người đi Giang Nam đặt mua sính lễ. Nhìn điệu bộ này, tương lai sính lễ liền không ít. Vội nói cho Tô phu nhân vẫn đang vì việc kết hôn của Chân Chân mà lo
lắng, “Nương. Nghe nói quận chúa đều phái người đi Giang Nam, Quảng Đông chọn mua đồ vật. Tin tức tìm hiểu được những đồ vật mua ở kinh thành
cũng là tốt nhất. Nương, ngài không cần lo lắng tới hôn lễ của Chân Chân sẽ giản dị nữa. Quận chúa nhất định sẽ tổ chức long trọng, để ca ca
nàng cưới Chân Chân qua.”
“Hi vọng như vậy.” Tô phu nhân nằm ở trên giường, nghe nói như
thế,tuy rằng trong lòng không quá tin tưởng, nhưng cuối cùng cũng coi
như là an ủi. Bà vì việc kết hôn của nữ nhi, mà vẫn rầu rĩ không vui.
Ôn Uyển đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chân không chạm đất. Đương nhiên. Nàng không phải vì Bình Thượng Đường vội đến chân không chạm
đất, mà là chuyện của chính mình. Thế nhưng ở trong mắt người ngoài, thì vội đến lợi hại. Dùng lời nói của Hoàng đế , Ôn Uyển so với người làm
Hoàng đế là ông còn bận rộn hơn. Nào biết đâu rằng, vốn đã đủ bận rộn.
Thượng Đường lại gây thêm phiền toái cho nàng.
“Quận chúa, ở cửa hông có một nữ nhân mang thai, muốn cầu kiến Quận
chúa.” Ôn Uyển vừa nghe. Giơ giơ tay lên định đưa mấy lượng bạc rồi đuổi đi.
“Quận chúa, nữ nhân kia nói, hài tử trong bụng là cốt nhục của Thất thiếu gia , là cháu của người.” Hạ Thiên cúi đầu.
“Xoảng.” Nghe được tin tức này.Chính là lúc Ôn Uyển bưng chén sứ
Thanh Hoa ăn cháo nhân sâm, không cẩn thận liền rơi xuống. Cái Bình
Thượng Đường này đúng là hại người mà, người Bình gia, tất cả đều là
người điên, không có một người bình thường. Thật đúng là, đầu óc nàng
lúc đó bị nước vào hay sao mà lại nhận một người như vậy. Quả thực chính là tìm một gánh nặng trở về.
Ôn Uyển bên này kêu người mang nữ nhân kia vào trong sương phòng. Bên kia lập tức cho người đi đem Bình Thượng Đường từ nha môn gọi về. Ôn
Uyển không có ý định thấy nữ nhân kia. Cũng không sợ vạn nhất mình mềm
lòng,lưu lại hậu hoạn. Mà nàng căn bản là không chuẩn bị nhúng tay đi
xử lý việc này. Tự mình gây ra chuyện, thì tự mình giải quyết. Nàng lại không phải mẹ của hắn, làm ra chuyện rách nát này mà còn muốn nàng thu
dọn.
“Chuyện này là sao?” sắc mặt Ôn Uyển vô cùng khó coi. Ôn Uyển xác
thực rất tức giận. Lúc đó ở dưới tình huống như vậy, Tô Tướng còn đem
Chân Chân hứa gả cho Bình Thượng Đường. Không phải bởi vì Tô Tướng không có lựa chọn. Mà là nhìn trúng Ôn Uyển có thể bảo vệ Chân Chân. Ôn Uyển
thì lại nghĩ, Thượng Đường dù sao không phải là ca ca ruột thịt, có biểu tỷ làm chị dâu, sau này xung đột cũng sẽ ít đi. Bởi vì ở tình huống
bình thường, trước khi nàng xuất giá là sẽ không ở riêng.
Thượng Đường nghe được bên ngoài có một nữ nhân mang thai hài tử của
hắn thì không hiểu ra sao. Trực tiếp liền nói căn bản không có chuyện
như thế, chính mình cho tới bây giờ đều không có ở bên ngoài lung tung.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng này của hắn, nhớ tới hắn còn đi sông Hoài đây!
Đã như vậy mà còn nói không ở bên ngoài làm bừa,có quỷ mới tin. Lười đi
quản chuyện của hắn, để hắn đi tới phòng nhỏ nhìn người, xem đến tột
cùng là chuyện gì, chính mình tự hỏi cho rõ ràng. Nàng đã quyết định
không nhúng tay rồi.
Thượng Đường trở về, sắc mặt liền rất khó coi, thậm chí có thể nói là trắng bệch.
Sắc mặt Ôn Uyển cũng rất khó nhìn, vừa nhìn bộ dáng này của Thượng
Đường, liền biết khẳng định là có vấn đề. Lúc trước chính mình ngàn
vạn dặn dò, chỉ sợ chính mình đi rồi hắn sẽ ở bên ngoài làm bừa. Nghĩ
đến bản thân mình sinh bệnh, hắn còn đi uống rượu, tâm tình Ôn Uyển càng không tốt hơn. Nữ nhân mang thai kia, nói không chừng chính là một cái
ca kỹ. Đến lúc đó, nàng nơi nào còn mặt mũi mà đi tướng phủ “Có chuyện
gì tốt nhất hãy nói ra, bằng không, ta cũng không còn mặt mũi nhìn mặt
biểu tỷ Chân Chân. Ngươi không thể cưới được vợ, cũng không liên quan
đến ta.” Ôn Uyển đang chuẩn bị đóng gói, tạm thời vào hoàng cung, tránh
người khác nói bóng nói gió.
“Không phải, có một lần thôi. Đại khái là mấy tháng trước, Tam bá mời ta uống rượu, mời mấy lần, ta từ chối không được nên liền đi qua. Ngày
đó uống hơn nhiều, ta liền ở lại chỗ Tam bá , chờ sau khi ta tỉnh lại,
liền thấy cô gái kia ở trên giường ta. Sau đó ta hướng Tam bá muốn nữ
nhân này, muốn đem nàng đuổi đi, miễn cho để lại hậu hoạn. Nhưng mà
Tam bá nói, đã đem nữ nhân kia đưa cho người khác. Không có việc gì, bảo ta yên tâm. Muội muội, ta thật không biết, tại sao lại như vậy. Tam bá
rõ ràng đã nói với ta, làm sao còn có chuyện này.” Thượng Đường năm nay
cũng đã mười tám tuổi rồi, dựa theo quy củ, mười lăm tuổi thì đã có
nha hoàn thông phòng.
Nhưng là đối với câu trả lời này, Ôn Uyển kiên quyết khinh bỉ, nàng
đối với Thượng Đường quản chế vô cùng nghiêm khắc. Nha hoàn bên người
phàm là có chút hạnh kiểm xấu, sẽ lập tức đổi đi. Thượng Đường cũng biết Ôn Uyển không thích thông phòng, tiểu thiếp, thêm vào tâm tư của chính
mình cũng không đặt ở trên mặt này. Đối với vị hôn thê này hắn cực kì
thoả mãn, một lòng muốn cưới Chân Chân. Vì lẽ đó, mấy năm qua, vẫn luôn
giữ mình trong sạch. Làm sao ngờ hắn lại bị Tam bá tính toán.
“Hiện tại định làm như thế nào? Không tới một canh giờ, tướng phủ sẽ
biết việc này. Đến thời điểm đó họ tất nhiên sẽ phái người đến muốn có
lời giải thích. Nếu như không trả lời chắc chắn để hài lòng bọn họ, thì
cửa hôn sự này sẽ phải hủy bỏ.” Ôn Uyển trực tiếp biểu thị. Bất quá lại
tiện nghi Tam bá vừa làm ra chuyện kia, Ôn Uyển liền từ bỏ ý nghĩ đóng
gói chạy vào hoàng cung. Vừa vặn, nếu Bình gia gây chuyện, thì để người
Bình gia tự giải quyết.
Thượng Đường mặt mũi trắng bệch, cửa hôn sự này nếu như hủy, vậy hắn
sau này hoàn toàn không tìm ra nữ nhi trong sạch để cưới. Hơn nữa, từ
lần trước thấy qua Chân Chân , tướng mạo tài đức của Chân Chân ngay cả
Thế tử phu nhân phủ quốc công so ra vẫn còn kém. Một năm qua, tâm tâm
niệm niệm chính là vị hôn thê này, vừa nghĩ tới nàng sẽ là thê tử tương
lai của hắn, thì liền cảm thấy hắn đời trước thực sự đã tu luyện mới
phúc khí này. Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn có thể lấy nữ tử bực này làm thê
tử, thì trong lòng vừa vui sướng vừa chờ đợi. Mặc dù nói bây giờ mười
tám tuổi còn không thành thân, nhưng mà hắn cảm thấy đáng giá. Nếu cửa
hôn sự này không được, so với đào trái tim của hắn còn khó chịu hơn.
“Ôn Uyển. Ta thực sự là bị tính kế. Ta thật không có, mấy năm qua ta
đều giữ mình trong sạch, muội phải tin tưởng ta. Ta không từ hôn, ta sẽ
không từ hôn. Muội muội, chúng ta đi nói rõ ràng với bọn họ, ta không hề có lỗi với Chân Chân, ta không hề có lỗi với nàng, ta chỉ bị người ta
tính kế. Ta thật không biết, tại sao Tam bá lại muốn gạt ta. Ta đi tướng phủ xin lỗi, làm cái gì cũng có thể, nhưng ta không từ hôn đâu.” Thượng Đường luống cuống. Hắn chỉ biết lặp lại câu nói này, hi vọng Ôn Uyển
cho hắn chủ ý.
“Thiếu gia, trước tiên không cần nói nhiều như vậy, hãy đem việc này
xử lý đi. Ngươi cũng không thể để quận chúa đi xử lý việc này cho ngươi. Quận chúa vẫn là một đứa bé, làm sao có thể đi xử lý việc dơ bẩn như
vậy. Hơn nữa chính bản thân ngươi cũng không có thể đi xử lý việc này.
Bằng không sẽ mang cái danh tiếng không tốt, đối với con đường làm quan
sau này của ngươi sẽ bất lợi. Biện pháp tốt nhất, chính là nói cho quốc
công gia cùng quốc công phu nhân biết để bọn họ xử lý. Đem việc này làm
lớn lên, để Quốc công gia biết ngươi đã bị Tam bá tính toán. Chính ngươi cũng không biết có chuyện như thế. Bằng không, đến thời điểm đi tới
tướng phủ, không nói quận chúa mở miệng cầu tình, chỉ sợ quận chúa đều
không vào được tướng phủ. Vì lẽ đó việc này, ngươi hãy đi cầu quốc công
gia cùng quốc công phu nhân đi!” Cổ ma ma ra trận.
Ôn Uyển buồn bực không lên tiếng.