Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 40: Q.4 - Chương 40: Qua đời




Lúc này phủ quận chúa vô cùng náo nhiệt. Bởi vì người vương phủ phái đi hỗ trợ đã tới, nhiều người nên tất nhiên là náo nhiệt.

“Ninh quản gia, sau này xin chiếu cố nhiều.” Vương phủ phái tới sáu quản sự, người cầm đầu họ Khang.

” Tất cả mọi người đều vì quận chúa làm việc, có cái gì chiếu cố hay không chiếu cố. Chúng tôi kinh nghiệm ít, còn muốn được học tập từ mọi người nhiều hơn, có gì làm không tốt kính xin mọi người giúp đỡ sửa chữa”. Hạ Thiên rất khiêm nhường đối đãi với sáu người tới từ vương phủ. Sáu người này, người nhỏ nhất cũng lớn hơn hắn mười mấy tuổi, lớn nhất so với hắn hơn hai mươi mấy tuổi, có ba người là quản sự, ba người là phó quản sự, ở vương phủ là nhân vật có quyền lợi trông coi một phương. Cha hắn mặc dù cũng là phó quản sự trong vương phủ nhưng đó chẳng qua là cách nói dễ nghe, không có quyền lợi gì. Trước kia nếu hắn thấy bọn họ, không giống thần thái bay lên như bây giờ, mà kể cả lúc nói chuyện đều phải cúi eo, chọn những lời cung kính nịnh bợ, mong có thể được một phần việc tốt. Không nghĩ tới chỉ thời gian mấy năm có thể cùng bọn họ ngồi ngang hàng. Hạ Thiên thực sự bội phục cha hắn cơ trí, nếu hắn cứ ở trong vương phủ, cả đời cũng không có thể diện như vậy.

Mấy người đi ra ngoài, trừ một người lúc trước ở Nghi Châu cùng Ninh lão gia có chút giao tình, những người khác đều hâm mộ và ghen tỵ, cau mày mất hứng nói:” Lại muốn chúng ta ở đây nghe theo an bài của tiểu tử này, thật là, ca ca hắn còn đang làm thủ hạ của ta đấy, giờ muốn chúng ta phải nghe theo sắp xếp của hắn, thật là uất ức.”

“Cho dù các ngươi đầy bụng không vui, lòng tràn đầy ủy khuất thì lần này chúng ta cũng phải làm cho tốt, chừng ba bốn tháng xong xuôi chúng ta liền trở lại Vương phủ. Bằng không, làm việc có gì hư hại, mất thể diện của vương phủ, đến lúc đó vương gia và vương phi nhất định đều không tha cho các ngươi. Vương gia và vương phi coi trọng quận chúa, người mù cũng có thể thấy.” Khang quản sự nhìn năm người cảnh cáo.

“Lão Khang, người yên tâm, chúng tôi đều có chừng mực. Quận chúa là ai, chúng tôi nào dám dưới tay nàng đục nước béo cò, chỉ là có chút không cam lòng, phát hai ba câu bực tức mà thôi. Nếu không phải ban đầu chúng ta ở Nghi Châu, thì chuyện tốt như vậy, làm sao đến phiên hắn.” Một quản sự ghen tị nói.

“Cũng chẳng ai ngờ Quận chúa sẽ có cảnh tượng ngày hôm nay. Ngày đó, mặc dù nàng có danh hiệu quận chúa nhưng chỉ là một đứa con nít, mọi người chỉ nghĩ là Hoàng thượng thương yêu nàng, cho nàng một danh hiệu để bảo vệ tính mạng, nào biết đâu rằng Hoàng Quý quận chúa sẽ có bậc này quang cảnh (quyền quý giàu sang). Nhưng mà cũng chỉ có thể coi đây là số phận của tiểu tử kia, cũng may hắn coi như phúc hậu, không có vênh váo mặt mũi. Mỗi người đầu có số mệnh riêng của mình, làm tốt chuyện của chính mình là được, đừng đi hâm mộ những thứ xa vời.” Khang quản sự cảm thán nói.

Những người khác cũng rối rít cảm thán, nguyên nhân chủ yếu là lúc ấy bọn ở tại đất phong, không có trong kinh thành, bằng không đã không tới phiên tiểu tử này. Mặc dù ban đầu không biết Quận chúa có thể đạt được địa vị như ngày nay, nhưng quận chúa có đất phong, cả đời cơm áo không lo, chỉ cần trung thành làm việc, ở bên cạnh còn sợ không có tiền đồ tốt sao? Chẳng qua là thời vận có được hay không mà thôi.

Đang lúc Ôn Uyển chuẩn bị hôn sự của Bình Thượng Đường, thì nghe được một cái tin, đại quận chúa của Triệu vương phủ, cũng là trưởng nữ con Triệu vương phi gả đến phủ Văn đại tướng quân đã qua đời.

Ôn Uyển nhận được tin tức liền sửng sốt:” Làm sao mà một người đang yên lành lại chết đi?” Ôn Uyển chưa từng thấy vị biểu tỷ này, nhưng nàng ấy cũng không thể tự nhiên chết sớm như thế chứ. Lúc trước cũng không nghe nói qua nàng ấy thân thể không tốt nha. Nhưng mà Ôn Uyển chợt nhớ ra, dường như lúc trước nghe nói vị biểu tỷ này mang thai, sinh sản ở cổ địa đối với nữ nhân mà nói là dạo một vòng Quỷ môn quan, quả nhiên Hạ Ảnh nói do khó sanh rong huyết, cả mẹ và con đều không cứu được

Hạ Ảnh há miệng, suy nghĩ có nên nói ra hay không.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng này, nàng liền bảo:” Có điều gì cứ nói đi, không cần thiết giấu diếm.”

Hạ Ảnh chần chờ một chút mới nói:” Thật ra thì Tư Viện quận chúa bị rong huyết, có tin đồn là do Văn gia cứu giúp trễ mới chết, bằng không là có thể cứu được mẹ.”

Ôn Uyển há miệng, điều này sao có thể, Tư Viện dù sao cũng là thiên kim ngàn vàng, Văn gia sao dám có lá gan lớn này. Tư Viện lại không giống như mẹ công chúa của nàng, Văn gia không sợ Triệu vương và Triệu vương phi giận dữ, dính líu cả nhà hay sao?

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển nghi hoặc:” Quận chúa, Triệu vương còn cần Văn đại tướng quân trợ lực, cho dù Tư Viện quận chúa mất đi cũng sẽ không nói gì, rồi lại nói, chẳng qua là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn.”

Trong mắt Ôn Uyển thoáng hiện vẻ sắc bén, ngoài ý muốn sao, nếu quả thật là ngoài ý muốn thì cũng không có gì hay để nói, nhưng nếu là cứu giúp trễ, hừ, chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ ba tuổi thôi. “Đi tra xét, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Rất nhanh đã có hồi báo, căn cứ tin tức truyền về thì đại khái là Văn đại gia và Quận chúa quan hệ không được tốt, nên không để ý tới. Hơn nữa Hạ Ảnh nói, thật ra Văn đại gia lúc trước có thích một cô gái, muốn cưới vào cửa, nhưng sau bởi vì quan hệ lợi ích phải nghe gia tộc an bài cưới Tư Viện quận chúa. Tư Viện quận chúa là người đa sầu đa cảm, tâm tình tích tụ cho nên khi sinh nở mới có thể khó sinh. Có tin tức đúng là bởi vì khó sinh, có tin tức là cứu giúp muộn, cũng có tin nói là không cứu. Ôn Uyển nghe lời này, hỏi là Triệu Vương có phản ứng gì, kết quả được trả lời là cái gì phản ứng cũng không có.

Cứu giúp muộn, không cứu, cho là tất cả thái y trong thái y viện đều để trang trí sao? Về phần nói tâm tình tích tụy, tạm thời không suy nghĩ có thật là tâm tình tích tụ hay không, cho dù thật sự tâm tình tích tụ có thể khó sinh nhưng có thái y ở đó, cứu được người lớn là không thành vấn đề. Ôn Uyển dù ghét uống thuốc bắc, nhưng đối với bản lĩnh của thái y trong Thái y viện vẫn kính nể từ tận đáy lòng. Tư Viện cũng không phải thể chất giống mẹ công chúa của nàng, làm sao có thể sinh đứa trẻ liền qua đời, đứa trẻ không giữ được, ít nhất người mẹ cũng có thể giữ được.

Hạ Ảnh nhìn vẻ mặt tức giận của Ôn Uyển thì có chút không hiểu, nàng vốn muốn nói, Tư Viện là người trong phủ Triệu vương, có vấn đề cũng nên là phủ Triệu vương ra mặt, không liên quan tới Ôn Uyển, nhưng lại nhớ tới lần trước Ôn Uyển cảnh cáo, nên cái gì cũng không dám nói.

Ôn Uyển biết Văn đại gia vì quyền thế mới cưới Tư Viện, lại không đối đãi tốt với nàng, Tư Viện gặp chuyện không may khẳng định hắn trốn không được trách nhiệm. Ôn Uyển hỏi:” Cô gái hắn thích kia giờ thế nào?”

Hạ Ảnh nói:” Lập gia đình, đến vùng đất bên ngoài sống.” Hoàn hảo không giống Ôn Uyển tưởng tượng, hai người muốn thành đôi, nếu không sẽ khiến nàng buồn nôn đến chết, đồ xảo trá.

Đối với Văn gia, Ôn Uyển không phát biểu bình luận nào, nhưng đối với Triệu vương, cũng bởi vì Văn gia là đồng minh mà nữ nhi của hắn chết đi, hắn cũng không hỏi một tiếng. Một phụ thân mà có thể máu lạnh, vô tình như vậy, tất cả đều bởi vì quyền thế.

Ở càng gần Hoàng quyền, trong lòng Ôn Uyển càng hoảng hốt. Trước kia đã nghe nói, người trong hoàng tộc là huyết thống cao quý nhất nhưng cũng là gia tộc máu lạnh vô tình nhất, lần này nàng tự mình thấy được một chuyện thực thấm đẫm máu tươi.

“Vương phi, mấy ngày gần đây khí sắc của người kém như vậy, vì hai vị tiểu chủ tử, người không thể ngã xuống ạ.” Thiếp thân nha hoàn của Triệu vương phi nói.

Triệu vương phi nhìn nha hoàn trước mặt, nha hoàn này đối với nàng trung thành cảnh cảnh. Bốn nha hoàn hồi môn ngày đó, có ba người bị vương gia thu dùng, chỉ có nàng, vừa thấy vương gia háo sắc liền vội vàng gả cho một viên quả sự ngoại viện trong vương phủ, không chỉ vì trốn tránh Vương gia thu nàng, mà còn vì tăng chút trợ lực cho mình:” Bích sắc, cha mẹ ngươi có khỏe không?”

Mặc dù trong lòng Bích Sắc có nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu thưa:” Dạ, vẫn rất tốt ạ. Vương phi, phải chăng người đang nghĩ tới lão gia và phu nhân?”

Triệu vương phi nghe hỏi như thế, trong mắt có nước mắt, chỉ có ở trước mặt tâm phúc của mình mới không che dấu mà nói:” Đúng thế, thật nhớ thương cha mẹ a, năm đó cuộc sống làm cô nương thật nhiều thư thái, những năm này ta cũng không biết làm sao có thể sống được. Lần này Tư Viện qua đời, ta muốn đến Văn gia, vương gia cũng không cho ta đi. Đây không chỉ là con gái của ta mà còn là cốt nhục của hắn, tại sao hắn có thể vô tình như vậy.”

Trong lòng Bích Sắc cũng khó chịu, nhưng vẫn an ủi:” Vương phi đừng khổ sở, đại quận chúa luôn là hài tử hiếu thuận, nếu biết người vì thế mà ngã bệnh không biết có thể khó chịu thế nào? Vương phi, cuộc sống cũng không phải cứ như vậy đi xuống, chờ tiểu thiếu gia lớn, Vương phi cũng có một chỗ dựa vào, cuộc sống sẽ trôi qua tốt hơn.”

Triệu vương phi sắc mặt mang đầy vẻ bi thương:” Người khác nói lời này còn chưa tính, ngay cả ngươi cũng nói lời này, nói lời như vậy an ủi ta có ý gì đây? Kể cả trưởng thành cũng sẽ là một Bạch nhãn lang (lang sói mắt trắng ý chỉ những kẻ vong ơn phụ nghĩa). Thật làm như ta muốn nuôi hắn vậy, nếu không phải bị ép không có biện pháp, ta còn muốn hắn biến đi cho thanh tịnh.”

Đến lúc này Bích Sắc thật không biết phải nói gì nữa.

Triệu vương phi nhìn Bích Sắc, suy nghĩ một chút liền cầm bút định viết, cuối cùng lại buông xuống. Thật là, lúc trước không viết, hiện tại cũng không thể viết, đợi đến cơ hội thích hợp mới được. Nếu không một khi bị Hiền phi và Triệu vương phát hiện, kết quả của nàng cũng không tốt. Nàng còn có tiểu nữ nhi, đại nữ nhi đã mất, nàng không thể để cho tiểu nữ nhi trở thành vật hy sinh của người khác.

Triệu vương phi cưỡng ép chính mình dùng chút ít nước cơm, sau đó gọi Tư Nguyệt đến bên cạnh hầu hạ, vẫn để cho Tư Nguyệt ở bên người tự mình chiếu cố, không cho nàng tiến cung nữa.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển hôm nay rầu rĩ không vui, không có khuôn mặt tươi cười. Suy nghĩ một chút, hình như gần đây không xảy ra chuyện gì không tốt:” Nghĩ gì thế? Cả ngày mặt mày nhăn nhó như trải khổ qua (mướp đắng), không biết còn tưởng ông ngoại khi dễ cháu.”

Ôn Uyển nghe đến đó, nhìn Hoàng đế cười híp mắt mấy lần nhưng trong lòng thì ê ẩm, đi tới ôm eo hoàng đế, không để cho hoàng đế nhhìn thấy ánh mắt của nàng.

Hoàng đế vuốt đầu nàng hỏi:” Sao thế? Có chuyện gì, là ai dám khi dễ Uyển nhi nhà ta. Ông ngoại làm chủ cho cháu.”

Ôn Uyển lắc đầu, hoàng đế hỏi mấy lần, Ôn Uyển mới nói ra bất an ở đáy lòng. Nàng tỏ vẻ, cô nương gả đến nhà chồng, bị ngược đãi, bị khinh thị thậm chí ngay cả sống chết cũng không được quan tâm. Tư Viện là Quận chúa hoàng gia, là lá ngọc cành vàng chân chính, gia tộc kia còn dám như vậy, nàng là kẻ không có cha mẹ làm chỗ dựa, cô nhi không có người để dựa vào, sau này thật sự gả cho người khác thì nhất định cảnh ngộ so với của Tư Viện càng bi thảm hơn.

Hoàng đế nghe xong sắc mặt có chút phát xanh (giận dữ):” Nói hươu nói vượn cái gì? Biểu tỷ của cháu là ngoài ý muốn, tuổi còn nhỏ mà đã toàn nghĩ chuyện có điềm xấu.”

Ôn Uyển rất kiên định tỏ vẻ, nếu như không phải là Văn gia không quan tâm đến sinh mệnh của biểu tỷ, sao không sớm gọi thái ý canh giữ bên cạnh. Có thái y ở đó, không nói là hài tử, ít nhất biểu tỷ có thể sống được. Người sống trên đời này, tính mạng là quý giá đến cỡ nào, sao có thể xem mạng người như cỏ rác. Hơn nữa Tư Viện là tôn nữ của hoàng đế ông ngoại (cháu nội) Văn gia cũng không thèm chú tâm. Nàng chỉ là một cô nhi, sau này sẽ có vận mệnh như thế nào? Ôn Uyển nói đến đây liền có biểu tình bi thương muốn chết

Ôn Uyển biết Hoàng đế không tin cũng không nhiều lời, chẳng qua thái độ của nàng chính là như vậy. Mẹ công chúa cũng rong huyết nhưng khi đó là bởi vì thân thể suy yếu, còn Tư Viện quận chúa nàng chưa nghe thấy thân thể yếu ớt vân vân…

Hoàng đế chờ Ôn Uyển đi rồi, liền hướng về người ở chỗ tối nói:” Phái người đi điều tra, điều tra xong hồi bẩm lại đây.” Chờ Hoàng đế nhận được tất cả tư liệu xem xong sắc mặt liền âm trầm (tư liệu của hoàng đế tất nhiên cặn kẽ hơn so với Ôn Uyển).

Ôn Uyển từ điện Dưỡng Hòa đi ra ngoài, đôi mắt vẫn đỏ, tất nhiên Hiền phi cũng được biết đầu tiên. Hiền phi nhận được tin tức thì vô cùng kinh ngạc, hoàng thượng thương yêu Ôn Uyển mọi người đều thấy, làm sao mà đôi mắt lại hồng hồng đi ra, chẳng lẽ bị hoàng đế mắng, khiển trách, cũng không phải không thể a. Hiền phi hoài nghi trăm mối nhưng không có cách giải.

Không nói Hiền phi, Trịnh vương cũng nhận được tin tức, nói là Ôn Uyển quận chúa ở trong điện Dưỡng Hòa khóc, khóc vô cùng đau đớn, mắt cũng đỏ như mắt thỏ. Trịnhh vương kinh hãi không dứt, trực giác là Ôn Uyển bị Hoàng đế mắng, hoặc chọc cho hoàng đế nổi giận, vội dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết công việc, đến phủ Quận chúa thăm Ôn Uyển.

Nhìn Ôn Uyển vẫn nhăn nhó khổ sở, lơ lắng hỏi:” Sao thế Uyển nhi, đã xảy ra chuyện gì rồi, có phải bị phụ hoàng mắng hay không?”

Ôn Uyển nhìn Trịnh vương với vẻ khó hiểu, cái gì gọi là bị ông ngoại mắng, nàng chẳng qua chỉ có chút khổ sở thôi, sao lại liên quan đến trên người ông ngoại hoàng đế.

Trịnh vương biết nguyên do Ôn Uyển khóc đến đỏ mắt trong điện Dưỡng Hòa lập tức không biết nên có vẻ mặt gì. Hắn lo lắng cả đoạn đường chạy tới đây, không nghĩ lại là nguyên do như vậy, không khỏi đau lòng nói:” Nha đầu ngốc, thật là nha đầu ngốc, trước kia là cậu trông chừng không được, sau này có cậu ở đây, không còn ai dám khi dễ con. Cho dù lập gia đình thì vẫn có cậu ở đó, cũng không có người nào dám đối đãi không tốt với con, không cần lo lắng.” Sau này đến trong vương phủ có hắn coi chừng, ai dám đối với Ôn Uyển không tốt, cho Ôn Uyển sắc mặt hắn sẽ không buông tha.

Ôn Uyển cũng mơ hồ nghe ra ý ngầm trong lời nói này, ên không tiếp tục kéo dài đề tài này. Nàng vừa rồi ở trong điện Dưỡng Hòa mặc dù không khóc nhưng quả thật khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.