Ôn Uyển bắt đầu suy nghĩ, nhớ tới mấy năm trước bảo Ngọc Phi Dương
thu thập đồng hồ. Nên sai Hạ Thêm đi gặp Ngọc Phi Dương, nói đến chuyện
năm đó, bảo hắn đi thu gom đồng hồ hỏng.
Hạ Thêm trở về báo với Ôn Uyển “Quận Chúa, Ngọc đại quan nhân nói,
dựa theo lời Quận Chúa sai bảo, thực sự đã thu thập được không ít, còn
bảo nô tài ngày mai đến hiệu buôn Lợi Phát lấy. Tiền bạc không cần đưa.
Nói là lễ vật dâng lên Quận Chúa”.
Ôn Uyển biết Ngọc Phi Dương muốn bán một ân tình cho mình, nên nhận mà không từ chối.
Cùng lúc muốn làm buôn bán đồng hồ, Ôn Uyển cũng nghĩ tới một chuyện, đó chính là thủy tinh. Nàng nhớ được thủy tinh là do cát Thạch Anh,
soda (Na2CO3), hoặc bồ tạt (K2CO3) cùng Đá vôi trải qua nhiệt độ tạo thành. Sau khi nấu chảy, ở quá trình
làm lạnh độ dính từ từ tăng lên đến khi kết tinh lại là được.
Ở cổ đại chế luyện thủy tinh rất khó, bởi vì họ không biết nguyên
liệu. Mà đối với người hiện đại, chế luyện thủy tinh là một việc rất đơn giản. Tùy tiện tìm kiếm một chút cũng có thể biết cách điều chế. Dĩ
nhiên là chỉ biết quá trình và cách phối nguyên liệu, nhưng không biết
tỷ lệ. Nhưng mà chỉ cần biết cách phối nguyên liệu, tìm thợ thủ công thử nghiệm nhiều lần, cũng có thể tìm được tỷ lệ đúng. Hơn nữa nàng nhớ
được, công nghệ sản xuất thủy tinh, tương đối đơn giản, không phức tạp
lắm.
Ôn Uyển gõ gõ bàn, cái này nếu thí nghiệm thành công, có thể là món
lời kếch xù. Tuyệt đối là món lời kếch sù. Một năm mấy trăm vạn là chắc
chắn. Ừ, có thể đi làm.
Buổi tối hôm đó, Ôn Uyển sai người đi mua hơn năm mươi món đồ về. Đặt ở trong viện phía sau. Để cho Hạ Dao cùng Hạ Ảnh phối chế dựa theo trí
nhớ của nàng. Thật đúng là tạo ra được vài viên trong suốt, sáng ngời,
lấp lánh, phát sáng như châu ngọc. Dĩ nhiên Ôn Uyển làm thí nghiệm bậy,
chắc chắn là không làm ra được khối thủy tinh lớn.
Mắt Hạ Dao ngơ ngác nhìn chủ tử.
Ôn Uyển vui mừng cười. Tốt, tốt, làm ra mấy thứ đồ này thật tốt. Vậy
cũng tốt, những thợ thủ công kia cũng bớt phải đi nhiều đường vòng.
Ôn Uyển tiến Cung, biết Hoàng Đế vẫn đang ở Ngự Thư Phòng cùng đại
thần thương lượng chính sự. Ôn Uyển trực tiếp về Vĩnh Ninh Cung. Căn dặn lúc nào Hoàng Đế giải quyết xong chính sự thì báo cho nàng biết.
Hoàng Đế biết Ôn Uyển tiến Cung liền dặn dò đại thần vài ba câu cho
xong việc. Khiến cho các đại thần bái kiến trong lòng tự nhủ. Lần sau
nếu có chuyện không tốt, nên chờ Quận Chúa cầu kiến xong rồi báo cáo,
như vậy nếu có chuyện không tốt cũng sẽ không bị mắng. Nhưng đây cũng
chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng thôi. Bởi vì lúc nào Quận Chúa Ổn
Uyển gặp Hoàng Đế thì trừ bản thân Quận Chúa ra, không ai biết cả.
Ôn Uyển tự mình rót trà bưng lên cho Hoàng Đế. Nàng lại còn làm hành
động nịnh nọt, đến bóp vai cho Hoàng Đế. Hoàng Đế nhìn bộ dáng tỏ ra
thông minh của Ôn Uyển, trên mặt hiện ra nụ cười. Đã lâu không thấy bộ
dạng này của Ôn Uyển rồi. Sau khi tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, Ôn Uyển đem mục đích tiến Cung nói ra.
Hoàng Đế trợn to hai mắt nói: “Con là nói? Con biết chế tác Ngọc Lưu
Ly?”. Ngọc Lưu Ly chính là thủy tinh. Ở triều đại này, một người sở hữu
nhiều Ngọc Lưu Ly, có thể trở thành người sở hữu một tòa nhà lớn ở Kinh
Thành.
Ôn Uyển sờ sờ đầu, thấy cậu Hoàng Đế có phản ứng lớn như vậy liền vội vàng lên tiếng phủ nhận “Con không biết chế luyện Ngọc Lưu Ly, nhưng
con biết nguyên liệu để chế luyện Ngọc Lưu Ly gồm những gì? Cậu, con đem cách chế luyện cho người, người có thể tìm những thợ thủ công tin tưởng được, căn cứ vào cách của con thử chế luyện. Tỷ lệ nguyên liệu điều chế con không nhớ rõ lắm, để cho bọn họ tự nghiên cứu ra đi”.
Hoàng Đế dò xét hỏi: “Là sư phụ con nói cho con biết?”.
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không phải, sư phụ làm sao biết những thứ này?
Là con đọc được một công thức cổ xưa. Trước kia con không để trong lòng. Hôm nay, Ông chú tới hỏi con có những biện pháp kiếm tiền khác hay
không. Con đột nhiên nhớ tới công thức cổ xưa này. Đây là phối phương,
về phần thao tác cụ thể của quá trình thì Cậu phải tìm những thợ thủ
công có thể tin tưởng được tiến hành thử nghiệm”.
Hoàng Đế cầm lấy phối phương của Ôn Uyển đưa cho. Nếu như làm tốt,
đây chính là khoản thu mấy trăm vạn a. Ôn Uyển trong lòng gấp gáp nói:
“Cậu, tiền lời này thu vào, cũng phải khấu trừ trong số ba tỷ lượng bạc
đó. Cậu còn nói trừ hàng năm hai nghìn năm trăm vạn, tiền lời các khoản
khác từ từ trừ vào”.
Tâm tình của Hoàng Đế thật tốt “Con nói cái gì chính là cái đó”.
Hoàng Đế dường như thấy bạc trắng lóa lấp lánh ở trước mắt. Nhiều bạc
như vậy có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều khó khắn a.
Ôn Uyển nén cười, khó có thể nhìn thấy bộ dạng này của Cậu a. Thật ra sở dĩ Hoàng Đế có thể hưng phấn đến thế, là vì cái này không thể so với làm ăn. Đây là việc chắc chắn không sợ hụt mất vốn đầu tư buôn bán.
Không giống những việc làm ăn kia của Ôn Uyển đều có nguy hiểm.
Ôn Uyển thấy Hoàng Đế cao hứng cũng đem chuyện mình muốn mở một của
hàng Đồng Hồ và nuôi dưỡng Trân Châu nhân tạo với Hoàng Đế “Cậu, hai thứ này không thể so sánh với phối phương kia. Có thể tốn bạc nhiều trong
một thời gian. Nhưng nếu muốn nhận thì phải bỏ ra (ý chỗ này là nếu muốn thu lời nhiều thì vốn phải bo ra lớn). Một khi thành công, lợi nhuận có thể gấp mười lần, thậm chí nhiều hơn nữa”.
Hoàng Đế đối với việc làm ăn của Ôn Uyển từ trước đến giờ đều không
nhúng tay vào: “Con cảm thấy tốt thì làm, không cần sợ, mọi việc đều có
cậu ở đây”.
Ôn Uyển nghe xong những lời này, vẻ mặt nhăn như ăn phải khổ qua
“Cậu, nếu như không phải vì cậu chia sẻ một chút áp lực. Con mới không
cần phải khổ cực như vậy. Hiện tại tất cả các thế lực đều nhìn vào. Mặc
dù sau lưng cậu chính là ông chủ, con chỉ là chân chạy việc, nhưng lại
không thể nói ra được. Khụ, áp lực rất lớn a”.
Hoàng Đế véo mũi của Ôn Uyển “Nha đầu ngốc, ở trước mặt cậu còn định mánh khóe. Có yêu cầu gì thì nói ra đi”.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Cậu thật là lợi hại, con không nói ra mà
người cũng biết. Con đang nghĩ a, chờ sau này quốc khố đầy rồi, tất cả
mọi chuyện điều yên ổn. Những sản nghiệp này, Cậu đều thu hồi hết đi, để phủ nội vụ quản, con muốn đi ngao du một chuyến, ngắm phong cảnh một
chút, thể nghiệm phong tục tập quán khắp nơi. Trải qua cuộc sống vô câu
vô thúc”.
Hoàng Đế phiền muộn trong lòng, hắn biết Ôn Uyển không thích Hoàng
Cung. Muốn học theo lão sư của mình là Tống Lạc Dương vân du tứ hải.
Tiên Đế đã từng buồn bực, không nên cho Ôn Uyển theo học Tống Lạc Dương. Hiện tại đến phiên hắn hôm nay hối hận, buồn bực, không nên để cho Tống Lạc Dương dạy Ôn Uyển. Nhìn xem, có cô nương nhà nào luôn luôn nghĩ đến đi trời nam biển bắc không nghĩ về nhà, vô tâm làm cho đại nhân (ý nói người lớn trong nhà) không yên lòng. Đại nhân nhà ai đành lòng để hài tử theo hắn chạy ra
ngoài ngao du. “Chờ đến lúc đó rồi nói sau”. Không mất mười năm cũng
phải tám năm. Chờ khi đó thì Ôn Uyển đã thành thân và có hài tử rồi,
cũng sẽ không nghĩ tới việc ngao du tứ hải nữa. Cũng đem tính khí kiềm
chế bớt.
Ôn Uyển biết là Hoàng Đế lừa gạt nàng nên không vui. Hai người đang nói chuyện thì nghe bẩm có Hoàng Hậu nương nương tới.
Ôn Uyển thu lại một chút thần sắc mất hứng. Hoàng Đế lạnh nhạt truyền Hoàng Hậu vào. Ôn Uyển hành lễ với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu thấy Ôn Uyển, mặc một thân cung trang màu lam, trên đầu trừ trâm hoa màu trắng cũng không đeo thêm đồ trang sức gì. Sắc mặt còn có
chút tái nhợt, không giống tin đồn là tính mệnh nguy nan.
Ôn Uyển sắc mặt lạnh nhạt hành lễ với Hoàng Hậu, liền lui qua một
bên. Hoàng Hậu còn muốn biểu đạt một chút ý tứ thân cận. Thấy Ôn Uyển
như vậy cũng đành thôi.
Ôn Uyển nhìn Hoàng Hậu mặc một bộ thường phục thêu long phượng màu
vàng, đội mũ châu ngọc long phượng. So với trước đây uy nghi lên nhiều.
Nhưng càng hiển lộ nhiều uy nghi, ngược lại đáy lòng càng biểu lộ nhiều
lo lắng.
Lúc Hoàng Đế đối mặt với Hoàng Hậu thì khách khí chiếm đa số. Hoàng
Hậu không đợi Hoàng Đế nói chuyện đã cười nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp là cố ý đến đây nhìn Ôn Uyển một cái. Lúc trước, mặc dù nghe nói thân
thể tốt lên rồi, nhưng không thấy tận mắt thì không yên lòng. Hai lần
trước Ôn Uyển cũng vội vã đến rồi trở về. Hôm nay, tất nhiên là phải giữ ở đây dùng thiện rồi mới cho về”.
Ôn Uyển nhìn Hoàng Đế.
Hạ Dao thì không thuận theo: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương,
Quận Chúa qua nửa canh giờ nữa là đến giờ uống thuốc. Không trễ nãi
được, kính xin Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương không trách tội”.
Hoàng Đế đương nhiên không trách tội “Dùng bữa thì lúc nào mà chẳng
được, sau này còn có nhiều cơ hội. Đi về trước, đem thuốc uống hết nhé,
không cho con len lén đổ đi đó”.
Ôn Uyển cười gật đầu, cáo từ đi.
Sau khi Ôn Uyển đi, Hoàng Hậu nói với Hoàng Thượng: “ Hoàng Thượng,
Ôn Uyển năm nay đã mười sáu tuổi rồi cũng nên nói chuyện thành thân.
Người Bình Gia không đáng tin cậy, cho nên hôn sự của Ôn Uyển còn cần
phải dựa vào Hoàng Thượng”. Khẳng định là ai muốn cưới Ôn Uyển thì phải
thông qua cửa ải của Hoàng Đế.
Hoàng Đế nghĩ đến lời của Diệp thái y nói, Ôn Uyển căn cơ tổn hại
nhiều, phải ba bốn năm mới có thể dưỡng tốt. Cho nên phải chờ thân thể
tốt mới gả được. Bất quá trước tiên có thể chọn lựa người trước “Được.
Nhân phẩm, học vấn, tướng mạo, tính tình toàn bộ đều phải là số một, chỉ cần phù hợp mấy yêu cầu này, không cần là nhà huân quý hay đệ tử thư
hương đều được”.
Hoàng hậu kinh ngạc, Hoàng Thượng không phải là muốn cho tiểu Lục lấy Ôn Uyển đấy sao “ Hoàng Thượng, trước đây không phải người nói với thần thiếp, Ôn Uyển cùng Kỳ Phong…”.
Hoàng Đế đứng lên nói “ Đứa nhỏ Kỳ Phong kia nói với ta không muốn
lấy Ôn Uyển. Nếu hắn không muốn thì thôi. Dưa hái xanh không ngọt. Ta
không muốn Ôn Uyển gả đi mà phải chịu ủy khuất, cũng không muốn Kỳ Phong không cam lòng, không nguyện ý mà cưới Ôn Uyển. Kỳ Phong, nàng cẩn thận lựa chọn một người thích hợp khác cho nó đi”.
Kỳ Phong nghe lời Kỳ Mộ nên mịt mờ nói chuyện với Hoàng Đế, hắn cùng
với Ôn Uyển tính tình không hợp. Ôn Uyển lại còn đắc tội tất cả Hoàng
tử, Hoàng nữ ở trong Điện Dưỡng Hòa.
Hoàng Đế nghe Kỳ Phong mói như vậy, cũng không ép Ôn Uyển nữa. Hắn
trước tiên sẽ giúp Ôn Uyển chọn người, còn có lấy hay không còn phải chờ nha đầu kia gật đầu nữa. Nha đầu kia nếu không lấy chồng, tính tình
bướng bỉnh lên, hắn cũng ngăn cản không nổi. Nên cứ theo ý Ôn Uyển đi.
Cho dù hắn ép buộc, đến lúc đó một bên miễn cưỡng cưới, một bên không
vui gả, thì người nhức đầu vẫn là hắn.
Sắc mặt Hoàng Hậu có chút trầm xuống. Bà vốn định để cho Kỳ Phong
cưới Ôn Uyển, mượn lực ảnh hưởng của Ôn Uyển, khiến Hoàng Thượng một lần nữa coi trọng nàng. Hiện tại, công dã tràng.
Ôn Uyển vì cứu hắn, tính mạng cũng không để ý, hơn nữa mang theo bệnh mà còn giúp hắn trù tính kiếm tiền, nghĩ biện pháp giảm bớt áp lực cho
hắn. Nếu Hoàng Đế còn hoài nghi lòng trung thành của Ôn Uyển đối với
mình. Vậy thì không phải chỉ Ôn Uyển bi thảm, mà vị Hoàng Đế này cũng
quá bi thảm rồi.
Hoàng Đế nguyện ý để cho Ôn Uyển có quyền tự chủ trong việc hôn sự
của mình. Dĩ nhiên đây chỉ nghĩ ở trong lòng thôi, trên mặt hắn tuyệt
đối không thể hứa với nha đầu kia. Nếu không thì không phải sẽ náo lật
trời à.
Hôn lễ của Kỳ Mộ tổ chức coi như náo nhiệt. Nói coi như náo nhiệt vì
quốc khố không có tiền, Hoàng Thượng thi hành chính sách giảm thiểu chi
tiêu, nên chỉ có quy cách đầy đủ, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế.
Ôn Uyển đưa một phần hậu lễ. Nhưng bản thân lại không tham gia hôn lễ.
Trên Đại Mạc gió thật to, thổi lên trên lên mặt đau giống như bị đao cắt. Lúc thổi qua, làm mắt cũng chỉ mở ra được một khe hẹp.
Biên quan gió lớn, khô nóng. Cho nên da thịt mọi người đều khô hanh, thiếu nước, thời gian dài cũng trở nên đặc biệt thô ráp.
A Mãnh thấy tướng quân của bọn họ từ khi nhận được thư tín từ trong
nhà ở Kinh Thành, vẫn đứng ở đó để gió thổi, đầu tóc bị gió thổi rối
loạn, cũng không cử động một cái “Tướng quân, trời đã tối rồi, trở về đi thôi”.
Đoàn người trở lại trong doanh trướng, Diệp Tuần hỏi A Mãnh “Tướng
quân sao vây? Sao tâm tình lại bết bát như thế?”. Mặc dù ngày thường
cũng là một bản mặt khó coi. Nhưng hôm nay khuôn mặt âm trầm đến độ như
trời đổ mưa, vừa nhìn cũng biết tâm tình cực kỳ kém.
Sắc mặt A Mãnh cũng không tốt “Trong kinh thành gửi thư đến. Ta nghĩ
là trong thư lại nói gì đó làm tâm tình tướng quân không tốt. Mỗi lần
Kinh Thành gửi thư đến, đều là muốn tướng quân lập công trận. Yêu cầu
tướng quân nhất định phải quang tông diệu tổ (làm rạng rỡ tổ tiên), đem tước vị của tổ tiên cầm về. Áp lực của tướng quân rất lớn”.
Diệp Tuần vừa nghe, trên mặt lộ vẻ khinh thường, đám người kia là quỷ hút máu. Trừ tiền ra cũng chỉ là muốn tiền. May mắn tướng quân không
phải kẻ hồ đồ, Đại quản gia cũng là người lanh lợi, bàn tay như thoa
dầu, đối với những yêu cầu của đám người kia đều làm như không thấy.
Nhưng mỗi lần tướng quân của bọn họ đọc thư ở kinh thành gửi đến, tâm
tình đều không tốt, nhưng lần này, đặc biệt không tốt.
Diệp Tuần đi vào trong Doanh trướng, thấy Bạch Thế Niên ngồi trên
ghế, mắt còn nhìn chằm chằm vào lá thư “Người như vậy, ngươi tội gì để ý làm gì. Những việc nên làm ngươi đều làm hết rồi”.
Bạch Thế Niên nhúc nhích môi một chút, nhưng vẫn không nói gì. Tin
tức đưa tới nói phụ thân hắn qua đời, thư khẩn cấp tám trăm dặm thông
báo cho hắn. Chẳng qua lần này Đại ca viết thư để cho lòng hắn rất khó
chịu.
Diệp Tuần thấy hắn không nói lời nào, cho nên cùng hắn nói chuyện
quân vụ “Thế Niên, biện pháp phòng vệ ngươi đề ra, Thích Nguyên Soái rất vừa ý”. Bạch Thế Niên tới đây, trừ việc xử lý tốt việc chưởng quản quân vụ trong tay, còn an bài thích đáng người lưu vong cùng người không có
việc làm. Mỗi ngày phải luyện binh, một ngày cũng không thiếu. Rừng rậm
hoang dã, hổ báo thường lui tới nhiễu loạn quân dân (người nhà của binh lính cùng dân chúng), hắn tự mình dẫn người đi quét sạch. Chỉ trong ba năm, đã để hắn hoàn
toàn đứng vững gót chân. Hiện tại hắn lại điều chỉnh một chút chiến
lược, thay đổi từ từ biện pháp phòng vệ ở đây.
Bạch Thế Niên nghe những lời này, như cà gặp phải sương muối, không vực dậy nổi một chút sức lực.
Diệp Tuần chớp mắt một cái rồi nói “Tướng quân, nghe nói Quận Chúa Ôn Uyển được phong làm Hưng Quốc Tôn Quý Quận Chúa, ban thưởng hạnh hoàng phượng bào (áo thêu chim phượng màu vàng hơi đỏ). Ngươi nói xem, có phải là Hoàng Thượng ân sủng Quận Chúa quá mức không? Phải biết rằng cây có mọc thành rừng, thì gió cũng sẽ thổi bậc gốc.
Hiện tại Hoàng Thượng có lòng cưng chiều Quận Chúa, những chờ đến một
ngày Hoàng Đế chán ghét vứt bỏ nàng, thì những thứ này đều là bùa đòi
mạng nàng”.
Bạch Thế Niên nhàn nhạt nói “Ngươi không cần ở chỗ này buồn lo vô cớ. Chỉ cần một ngày Hoàng Thượng còn sống. Quận Chúa Ôn Uyển không phải lo lắng điều gì cả”.
Diệp Tuần thấy rất hứng thú nói “A, làm sao ngươi khẳng định như vậy?”.
Bạch Thế Niên đứng lên, ánh mắt phức tạp lại thâm thúy “Hoàng Thượng
bệnh nặng, Quận Chúa Ôn Uyển có thể khống chế cả Hoàng Cung. Bệnh của
Hoàng Đế tốt lên thì Ôn Uyển lại bệnh nặng. Đều này còn phải hỏi tại
sao?”.
Trong mắt Diệp Tuần chợt lóe chút ánh sáng rồi biến mất “Ngươi muốn
nói Quận Chúa Ôn Uyển đã cứu Hoàng Đế một mạng? Chỉ một vài chi tiết như vậy, còn chưa đủ khẳng định đúng không?”.
“Đúng là không đủ, nhưng có thể phong thêm Hưng quốc Quận chúa, lại
cộng thêm có hạnh hoàng phượng bào. So với Thái tử còn tôn quý hơn, đã
chân chính dưới một người trên vạn người. Từ những việc này có thể nói
rõ Quận Chúa Ôn Uyển đã cứu tính mạng của Hoàng Đế. Quận Chúa Ôn Uyển
đối với Hoàng Thượng đúng là một lòng hết sức chân thành”. Giọng nói của Bạch Thế Niên rất nhẹ, nhỏ như có như không. Nhưng trong âm thanh nhìn
không ra là phiền muộn, hâm mộ, hay châm chọc. Rất phức tạp.
Diệp Tuần cảm thấy rất có đạo lý, có điều hắn vẫn lắc đầu “Hoàng
Thượng còn thì tất nhiên vô sự. Nếu như Hoàng Thượng không còn thì sao?
Không phải sẽ trở thành mục tiêu sao? Nữ nhân thông minh như vậy, làm
sao lại không nghĩ ra đạo lý đơn giản này chứ?”.
Sắc mặt Bạch Thế Niên trầm xuống. Quả thật, đứng ở vị trí quá cao,
không hẳn là chuyện tốt. Nàng luôn luôn thông tuệ, sao lại làm chuyện
ngu xuẩn như thế? Sâu trong đáy lòng Bạch Thế Niên dâng lên một nỗi sầu
lo.