Edit: Tuyên Tuyên
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển về phủ Quận Chúa liền nghe được một tin tức. Hạ Ngữ nghe được tin tức, thấy Ôn Uyển về liền nói: “Quận Chúa, Thất thiếu gia cho người đến truyền tin nói là Lão quốc công gia có lẽ sẽ ra đi trong mấy ngày
tới, vì vậy cho người đến thông báo để người có thể chuẩn bị”.
Ôn Uyển nghe vậy, trong lòng không đồng ý, chuẩn bị cái gì. Đến lúc đó thì treo vải trắng thôi.
Hạ Ngữ dừng lại một chút tiếp tục nói: “Ngũ lão gia bệnh nặng hơn so
với trước. Ý của Thất thiếu gia là định dùng hôn sự của Đại tiểu thư để
xung hỉ, nói không chừng sẽ khỏe lên. Thời gian đã quyết định là vào ba
ngày sau. Thất thiếu gia sai nô tỳ báo với Quận Chúa một tiếng”. Có đi
hay không là chuyện của Ôn Uyển. Hắn chỉ thông báo cho nàng biết thôi.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Những người đó thật sự là người một nhà sao?”.
Người Bình gia kia, chỉ hận sớm không gả được nàng ta đi. Tuy đã nghe Ôn Uyển nói, nhưng Chân Chân không dám tìm nhà là thương nhân. Cũng
không phải nàng có lòng tốt gì, mà sợ chọn nhà thấp hơn nhà mình thì cha chồng sẽ trách cứ. Bình Hướng Hi đối với việc nàng ấy không thể sinh
được nhi tử, trong lòng đã có nhiều bất mãn. Nếu lại làm cha chồng bất
mãn nữa, mặc dù không đến nỗi bị hưu nhưng suy cho cùng vẫn không tốt.
Miêu thị cũng đã cho người tìm hiểu nhiều nhà. Nhưng mà đều là nhà quan
lại bình thường. Không phải nghèo, thì tướng mạo không đẹp mắt. Thanh
San sống chết không nghe, mấy lần làm ầm ĩ với Bình Hướng Hi.
Nhưng không ngờ là nhân duyên của Thanh San đã đến. Đụng phải một vị
thiếu niên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, toàn thân cẩm y,
ra tay xa xỉ. Đối với nàng rất là dụng tâm, từ đó về sau, Thanh San
nói không phải là hắn thì không xuất giá.
Người nhà sau khi nghe ngóng, mới biết là con của tỷ muội nhà mẹ đẻ
Tam phu nhân, là Hoàng Thương Hoa của Tứ phòng ở Lục gia, cũng là con
chính thất. Miệng ngọt, rất biết nói ngon nói ngọt dụ dỗ các thiếu nữ.
Bình Hướng Hi vốn không đồng ý, cho rằng hắn không phải trượng phu tốt
nhưng Thanh San sống chết vẫn muốn gả.
Hoa gia cảm thấy Thượng Đường sau này đối với nhà họ sẽ có trợ giúp.
Hơn nữa với danh tiếng của con họ ở bên ngoài cũng không thể cưới được
nữ nhi nhà trong sạch tốt hơn. Thấy Thượng Đường đưa ra tin tức, liền
trao đổi canh thiếp. Người Bình gia hận không được nhanh chóng đóng gói
nàng ta để gả đi. Đương nhiên càng nhanh càng tốt. Bởi vì nguyên nhân ở
chỗ Bình Hướng Hi nên mới kéo dài đến hiện tại.
Ôn Uyển nghe xong, liền cười. Thật đúng là biết chọn người a.
Ngày thứ hai sau khi nói chuyện với Hoàng Đế, Ôn Uyển nhận được thư
của Khương Lâm, ở trong thư Khương Lâm nói: Từ năm trước đến bây giờ,
phiến loạn không ảnh hưởng đến hắn nhiều lắm. Chỉ có chút vấn đề là hàng hóa vận chuyển đến chỗ hắn xảy ra một số chuyện. Ngoài ra những việc
làm ăn khác của Ôn Uyển đều ở Kinh Thành, dù bị ảnh hưởng, nhưng cũng
không bị tổn hại. Từ năm trước đến bây giờ, việc buôn bán thu lời về hơn năm trăm vạn lượng.
Ôn Uyển nhìn báo cáo chi tiết lợi nhuận trong thư của Khương Lâm, hơn một năm, được hơn năm trăm vạn lượng. Đây là khái niệm gì ? Nàng thầm
lắc đầu, thật là món lãi kếch xù a. Đúng là món lãi kếch xù. Cái này,
nếu không phải chủ nhân sau lưng là Cậu Hoàng Đế. Nàng làm sao cũng
không thể tiếp tục thực hiện việc làm ăn kiếm lời như thế này. Lợi nhuận quá nhiều rất dễ dàng chọc phải phiền toái.
Bình Thanh San lập gia đình, Ôn Uyển không đến làm nhục đã không tệ
rồi. Còn muốn đợi nàng đến đó cho thể diện. Tình cảnh Thanh San lập gia
đình vô cùng vắng lạnh. Một mặt, vào lúc thân thể Bình Hướng Hi vẫn chưa khỏe hoàn toàn, lúc này còn nằm trên giường. Lại cộng thêm tiền bạc
không nhiều.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Thượng Đường cũng rất chán ghét
Thanh San. Nghĩ đến những lời nàng ta nói, là trào dâng lên chán ghét.
Thượng Đường cùng mọi người đều cho rằng nàng ta là thú dữ, hồng thủy (nước lũ) . Chỉ muốn sớm ngày đuổi nàng ta ra ngoài. Nếu không, cũng không vội vàng mà gả đi như vậy.
Thanh San náo loạn vài lần, mỗi lần náo loạn một hồi, bị sửa trị xong lại càng hung ác độc địa hơn. Hơn nữa lúc này, Bình Hướng Hi cũng đồng
ý. Thanh San không thể như Ôn Uyển. Ôn Uyển thủ hiếu ba năm xong, việc
hôn nhân vẫn dễ. Nếu Thanh San phải thủ hiếu ba năm. Hoa thiếu gia khẳng định đã lấy người khác làm vợ. Đến lúc đó, thủ hiếu xong, nàng ta cũng
đã mười chín tuổi rồi.
Lúc Thanh San xuất giá, rất ủy khuất, nhưng chuyện này nàng không tự
làm chủ được. Bình Hướng Hi hi vọng nàng sớm xuất giá. Thượng Đường thì
hận không được lập tức đóng gói gả nàng đi. Thượng Kỳ nghe Miêu thị nói
nhiều lần nên cũng cảm thấy sớm gả nàng đi ra ngoài là chuyện tốt. Còn
dư lại cũng chính là An thị không có quyền lên tiếng. Cứ như vậy, ủy ủy
khuất khuất lên kiệu hoa.
Người Hoa gia thấy vậy, trong lòng cũng tự nhiên sẽ xem nhẹ mấy phần.
Tình trạng của Bình Hướng Hi tốt lên nhiều. Từ Từ khá lên. Nhưng chất lượng cuộc sống đã bị giảm xuống. Ôn Uyển hiện tại không hào phóng như
lúc trước. Muốn dược liệu, không có. Vì ngay cả nàng còn một thân bệnh
cần dùng dược liệu. Muốn đồ tốt bồi bổ, không có. Chính nàng cũng cần
bồi bổ đây. Dĩ nhiên, mấu chốt là không ai gặp được nàng. Thượng Đường
sau lần đầu gặp được nàng, cũng không gặp mặt được lần thứ hai.
Tin tức ba thuyền của Ôn Uyển chở hàng ra biển kiếm được mấy trăm vạn lượng, tầng lớp xã hội thượng lưu có tin tức linh thông một chút đều
biết.
Hạ Dao đi vào bẩm: “Quận Chúa, Hạo Thân Vương đến, nói là muốn gặp
người”. Hạo Thân Vương chân chính là trưởng bối của nàng. Ngay cả Cậu
Hoàng Đế cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi. Hắn tới, trừ khi Ôn Uyển
thật sự bệnh phải nằm trên giường, nếu không tất nhiên phải gặp.
Ôn Uyển lắc đầu, tiền tài động nhân tâm mà. Việc phỏng tay này (gốc là năng thủ sơn dụ), để cậu Hoàng Đế tự mình giải quyết. Mặc dù nàng không ngại việc đắc tội người ta, nhưng vì việc này mà đắc tội người ta, nàng không muốn.
Hạo Thân Vương đầu tiên là có ý muốn để cho Hạo Vương phi đến nói
chuyện với Ôn Uyển, Nhưng mà ai Ôn Uyển cũng không gặp. Vương phi của
hắn cũng vậy. Lúc này hắn mới phải tự mình đến.
Hạo Thân Vương cũng có hơn nửa năm không gặp Ôn Uyển, lần trước gặp
thấy nàng vẫn hoạt bát vui vẻ, lần này gặp thì thấy nàng cực kỳ yếu ớt.
Dường như không giống bị bệnh. Xem ra, hắn suy đoán không sai, Ôn Uyển
đã dùng biện pháp bí ẩn nào đó để cứu Hoàng Đế một mạng, nhìn bộ dáng
của Ôn Uyển cũng biết là mình đã đoán đúng. Dù sao, một thân bản lĩnh
của Ôn Uyển là do cao nhân chỉ điểm. Có thêm một chút biện pháp bí ẩn
nữa, cũng không phải là không thể nào. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Đế
để cho Ôn Uyển đi thôn trang dưỡng bệnh, còn hạ thánh chỉ không cho ai
đến quấy rầy.
Ôn Uyển theo lệ hành lễ, nói mấy lời khách sáo.
Hạo Thân Vương cũng nói thẳng không vòng vo: “Ôn Uyển, nghe nói ba chiếc thuyền biển của con buôn bán kiếm lời cả bàn bình bát (ý là lời rất lớn). Ông chú (lưu ý Hạo thân vương bằng tuổi với Hoàng đế) gần đây tiền bạc có chút tù túng, không biết có được đi theo con hưởng chút lợi ích hay không?”.
Lần trước buôn bán kiếm lời gần hai trăm vạn lượng, lần này lại kiếm
lời gần ba trăm vạn lượng. Không thể không động tâm a. Chỉ sợ tham gia
một phần cổ phần, cũng kiếm lời được rất lớn.
Ôn Uyển lắc đầu.
Hạo Thân Vương liền thâm trầm nói: “Ôn Uyển, lợi nhuận lớn như vậy,
một mình con nuốt trôi sao? Mặc dù con có Hoàng Thượng che chở, nhưng
con phải biết, trong nội bộ rắc rối phức tạp. Một mình con ăn không nổi
đâu. Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi”.
Ôn Uyển vì Hạo Thân Vương ân cần mà cảm động (nghĩ đến tới định phân một chén canh, mà còn có tỏ ra lo lắng cho mình, Ôn Uyển rất im lặng) “Ông chú, một miếng thịt béo như vậy, con nào dám một mình nuốt hết.
Không nói đến chuyện người khác nhòm ngó, người khác âm thầm làm chuyện
xấu. Chỉ một mình ăn, con cũng sợ nghẹn đây. Thực sự là ba chiếc thuyền
biển đó không phải của con. Con cũng chỉ là chân chạy việc thôi, không
thực sự được làm chủ lợi ích”.
Hạo Thân Vương có nghe được tin đồn như vậy. Nhưng mà hắn dù sao cũng coi như Hoàng thúc của Hoàng Đế, không thể chạy đến trước mặt Hoàng Đế
hỏi vấn đề này. Dĩ nhiên, mặc dù hắn có thể mơ hồ suy đoán là Hoàng Đế
có góp cổ phần, lại không nghĩ rằng toàn bộ đều của Hoàng Đế “Con là
nói, tất cả việc buôn bán, làm ăn này đều là của Hoàng Thượng?”.
Ôn Uyển cười cười, không nói tiếp. Có một số việc, tự hiểu là tốt
rồi, không cần phải nói rõ ra. Nàng có thể ra mặt kiếm tiền, hủy chính
là hủy thanh danh của nàng. Nhưng Hoàng Đế lại không thể nào đứng ở phía trước, chỉ có thể đứng ở phía sau màn. Đây là vấn đề danh dự cùng tôn
nghiêm.
Ôn Uyển thấy Hạo Thân Vương trầm mặc, dường như đang suy nghĩ, chuyện này là thật hay giả, cho nên cười nói: “Ông chú, con quả thực không thể làm chủ. Chỉ cần người làm chủ nguyện ý gật đầu, con cũng không phản
đối”.
Hạo Thân Vương thấy Ôn Uyển sảng khoái như vậy, ngược lại khó mà nói
gì thêm. Sở dĩ hắn muốn được cùng chia lợi ích là vì ban đầu hắn cho
rằng Hoàng Đế chỉ chiếm một nửa cổ phần. Mặc dù hắn đúng là trưởng bối,
nhưng mà có lẽ nên lùi một bước. Hôm nay quốc khố trống rỗng, đúng là có khả năng Hoàng Đế muốn làm việc này để lấp chỗ trống về tiền bạc trong
quốc khố. Hiện tại, hắn chen chân vào, Hoàng Đế dù không nói gì, nhưng
rốt cuộc vẫn ghim một cây gai trong lòng Hoàng Đế. Đến lúc đó, tuy không dám làm gì hắn, nhưng đối với con nối dòng của hắn thì lại không tốt.
Tầm nhìn của Hạo Thân Vương thật ra rất xa, nhưng vừa nghe nói Ôn
Uyển buôn bán một năm kiếm lời mấy trăm vạn lượng, đổi lại ai cũng động
tâm a. Ai biết là lại có kết quả này. Trong lòng tuy ảo não nhưng ngoài
mặt lại không lộ ra “Ôn Uyển, sau này có việc làm ăn gì tốt, cũng phải
nói với ông chú một tiếng nhé”.
Ôn Uyển gật đầu “Lần sau, có việc làm ăn tốt con sẽ báo cho ông chú”. Điều kiện đầu tiên làm ăn đó phải là của nàng mà không phải của Hoàng
Đế. Khụ, làm việc cho Hoàng Đế còn phiền toái nhiều như vậy.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông chú, thực ra thì Ngọc Phi Dương cũng không tệ. Hắn làm ăn nhiều, buôn bán cũng đa dạng”.
Nói nhiều như vậy, cũng tương đương với chưa nói, Ngọc Phi Dương làm
ăn cũng không tệ, vấn đề là hắn cũng đã có cổ phần ở bên trong.
Ôn Uyển ở đây cố gắng tìm cách kiếm tiền, nhưng ở Cổ Đại, trừ việc
buôn bán. Trừ những việc này, nàng thực sự không có tài nghệ gì. Ôn Uyển nhìn cổ tay mình, tay của nàng thật không có khả năng biến đá thành
vàng. Nhưng khi nhìn vòng tay Trân Châu, lại nhớ tới ở hiện đại nuôi
dưỡng Trân Châu nhân tạo. Trân Châu có thể dùng để làm đẹp, cũng có thể
làm đồ trang sức, nhu cầu tiêu dùng rất lớn. Nhưng Ôn Uyển đã nhanh
chóng ngừng suy nghĩ thực hiện việc này. Bởi vì đối với quá trình nuôi
dưỡng Trân Châu nhân tạo này, nàng không biết.
Ôn Uyển cười một tiếng, thực ra ở đời trước nàng rất thích Trân Châu. Chẳng qua rất ít khi tìm được Trân Châu tự nhiên đẹp. Đối với việc nuôi dưỡng Trân Châu nhân tạo lại không hiểu biết bao nhiêu. Chỉ biết một
chút quá trình sơ lược. Nhưng kỹ thuật cụ thể thì nàng không biết. Có
điều người hiện đại có thể nghiên cứu ra được, tại sao người cổ đại lại
không nghiên cứu ra. Nàng không tin người cổ đại kém người hiện đại. Rất nhiều chuyện không thử thì làm sao biết làm không được. Mọi chuyện đều
không phải từ trên trời rớt xuống. Mà do con người nghiên cứu tìm tòi
ra. Chỉ muốn sản xuất, không muốn đầu tư vốn. Trong thiên hạ, nơi nào có chuyện được lợi như vậy.
Hạo Thân Vương thấy chân mày Ôn Uyển nhíu lại “Làm sao, nhanh như vậy đã nghĩ ra biện pháp để phát tài rồi ư?”.
Ôn Uyển cười lắc đầu nói: “Chỉ là mới nghĩ đến một chuyện, tại sao
người nước ngoài có thể chế tạo ra đồng hồ, chúng ta lại không thể chế
tạo ra. Chuyện người nước ngoài có thể làm, tại sao người Đại Tề chúng
ta lại làm không được. Con cũng không tin cái này là tà ma”.
Hạo Thân Vương đối với suy nghĩ nhanh nhạy của Ôn Uyển không nói gì.
Nhưng mà chuyện chế tạo Đồng Hồ, Hạo Thân Vương cười nói: “ Ôn Uyển, nếu như con nguyện ý, ta muốn góp một cổ phần”.
Ôn Uyển cười cười “Bây giờ, mới là giai đoạn đầu, nó mới chỉ là ý
nghĩ. Muốn chân chính nghiên cứu chế tạo được, ít nhất phải mất mấy năm, tổn hao cũng không nhỏ. Cho nên con phải suy tính kỹ càng. Nếu như
nghiên cứu có kết quả, sẽ không thiếu một phần của ông chú. Con một
người ăn no, toàn gia không đói bụng. Cần tiền bạc nhiều như vậy để làm
gì?”
Hạo Thân Vương cười đáp ứng, thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng. Chỉ cần Hoàng Đế nguyện buông tay, nàng rất thích có tiền mọi người cùng nhau
kiếm.