Edit: Anh Ngọc
Beta: Tiểu Tuyền
Thanh thủy không có trở về, nhưng Hoa nha tử thì tới. Hoa nha tử căn
bản không biết đến chuyện này, chẳng qua là nhận được báo tang liền chạy tới. Hướng về phía Quốc công Gia cùng mấy vị lão gia xin lỗi, nói rõ
hài tử trong bụng Thanh thủy tháng lớn, không thể xóc nảy, nếu không thì người lớn hài tử đều nguy hiểm.
Bị chọc tức hai ngày nay, bây giờ nhìn thấy Hoa nha tử như vậy. Mọi
người ở trong lòng ít nhiều cũng thoải mái chút ít, những nghĩ lại đoán
chừng là do hắn ở nông thôn, một địa phương như vậy tin tức sao truyền
nhanh được. Chờ khi hiểu rõ, ai biết sẽ có sắc mặt gì.
Nhưng Hoa nha tử từ đầu tới cuối, thái độ vẫn rất cung kính. Vẫn ở giữa làm chân chạy việc. Dường như vẫn chưa biết chuyện.
Tin tức Bình phủ tạm thời do Ôn Uyển chủ trì chỉ chốc lát liền truyền ra ngoài, truyền khắp cả kinh thành. Mấy nhà có quan hệ tốt với Ôn
Uyển, liền phái người đưa lễ vật, còn có mẹ của Như Vũ cũng tới, coi như là cho Ôn Uyển mặt mũi.
“Quận chúa, Tứ lão gia trở lại” Ôn Uyển đối với Tứ bá hờ này, không một chút tò mò. Người Bình gia, không có cái nào là thứ tốt.
Chờ thấy người rồi, mới phát hiện người này, cùng đại bá cũng có chút giống. Trán rộng, vẻ mặt Quan Tướng, nhìn thấy có phần uy nghiêm. Ôn
Uyển liền hướng về phía hắn hành lễ ra mắt.
“Cực khổ cho cháu, đây là lễ ra mắt ta tặng” Ôn Uyển nhận một bộ văn
phòng tứ bảo. Rồi nói cám ơn, nhưng trên mặt Tứ bá hờ chỉ nhàn nhạt,
nhìn không ra tâm tình. Ôn Uyển chẳng những không có mất hứng, ngược lại còn cảm thấy Tứ bá này có chút ý nghĩa.
Tin tức ở kinh thành truyền đi rất nhanh, nhưng mất một khoản thời
gian, Đại cô gia thế tử Thần Tiễn Hầu Bạch Thế Hoa mới mang theo Đại cô
cô bộ dáng thong dong đi tới. Còn mang một bộ dạng đại gia, điều này
không đúng điều kia không đúng. Khiến hạ nhân hầu hạ kêu khổ thấu trời.
Dẫn đến nhiều khách nhân rối rít nhìn.
“Đại cô gia, Quận chúa nói, nếu như ngươi không phải là thành tâm tới phúng viếng lão thái thái, hiện tại có thể trở về. Để tránh quấy nhiễu
vong linh lão nhân gia.” Một nha hoàn truyền lời nói. Tất cả khách nhân
đang có mặt, đều hướng về phía hắn nghị luận.
Bạch thế tử lập tức đỏ bừng mặt, mấy ngày nay, hắn bị người khác chê
cười đủ rồi. Nguyên nhân chỉ vì hắn cưới nữ nhi Bình gia. Nếu như không
phải đã sinh hai đứa con trai, lúc này trong bụng lại có một đứa thì đã
sớm đem nàng hưu. Cũng là mệnh tốt đợi lúc muốn hưu thì mang thai, để
cho hắn bị uất khí đến thế này. Nếu không phải lão gia tử buộc, kẻ điên
mới đến nơi này phúng viếng, hắn mới không rảnh thế! Có thời gian còn
không bằng đi ra ngoài hảo hảo chơi.
Nếu như là người khác chế nhạo hắn, thì đã sớm nổi giận một trận.
Nhưng đối tượng lại là Ôn Uyển, Quận chúa có mấy Vương gia làm chỗ dựa,
hắn thật không có can đảm mắng trả lại. Nếu không roi vàng kia mà đánh
xuống một trận, bị đau mà còn không có nơi để kiện. Lần trước Quận chúa
của phủ Nam An vương bị đánh một trận gần chết, sau đó cũng chỉ yên lặng mà không dám lên tiếng. Ôn Uyển ngay cả Quận Vương gia cũng dám đánh,
hắn chỉ là Đường tỷ phu (anh rể bà con) thế tử Hầu phủ thì là cái gì. Nếu chọc nàng điên lên, đánh hắn thì hắn cũng chịu trận uổng công.
Nên lập tức nén giận, không dám ầm ĩ.
“Cô, người chết được thật oan a, … đồ bất hiếu . . . . . .” Đại phu
nhân Dung gia bị kéo ra ngoài một lần, cảnh cáo không để cho nàng đi
vào. Thanh trâm là con gái đã xuất giá đứng nơi đó khóc nức nở, còn
không biết đây là trò khôi hài. Nếu không thời điểm ngày mai đưa tang
nhiều khách nhân như vậy, nhất định sẽ mất mặt. Quốc công Gia kêu người
kéo ra, đừng ở chỗ này nhìn thấy thêm phiền .
Nhưng Dung đại phu nhân, thì kéo linh cửu của Bình mẫu chết cũng
không buông tay. Làm trò trước mặt tân khách, lớn tiếng kêu “Đúng là
nghịch tử, đồ bất hiếu làm tức chết cô của ta. Các ngươi là đồ bất trung bất hiếu. Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi. Đem của hồi môn của cô cô giao lại cho chúng ta” Dung đại phu nhân liều mạng bằng bất cứ
giá nào. Đến nơi này mở miệng gào thét. Lão phu nhân đã chết, các nàng
không còn chỗ dựa, vì vậy nhân cơ hội này kiếm một khoản. Ở đây khóc
kêu, làm trò trước mắt nhiều tân khách, nói là Bình gia con cháu bất
hiếu còn đem cô nàng làm tức chết. Muốn Bình gia đem tất cả của hồi môn
của cô cô trả lại cho Dung gia bọn họ.
Tân khách có mặt đều buồn cười, nhưng thấy trường hợp không đúng. Nếu không thì đã bật cười. Một chút quan khách lặng lẽ rời đi, một chút lưu lại có ý muốn xem kịch. Xem người Bình gia giải quyết chuyện này như
thế nào.
Quốc công Gia nghe thấy thì không khỏi nổi cáu, chỉ nghe nói người
chết không có con cái thì nhà mẹ đẻ mới phải đến lấy của hồi môn lại.
Lão phu nhân cháu trai cháu gái đều có đầy đủ, không ngờ lại chạy tới
yêu cầu lấy lại. Đây chính là tới phá rối, ném mặt mũi nhà bọn họ.
Tam lão gia giận đến đỏ mặt tía tai.Tứ lão gia vội đi tới trước linh
cửu, nhưng gia quyến còn đang đi trên đường, dù muốn khiển trách cuối
cùng không có mở miệng; Ngũ lão gia muốn mắng người lại không dám mắng.
Mấy Đại lão gia đứng ở đó nhìn Dung đại phu nhân khóc lóc om sòm. Thật
là, tú tài gặp phải người đàn bà chanh chua cũng không còn chỗ nói a. Hạ nhân ở bên cạnh đều cúi đầu, buồn cười không dám cười; thật chưa thấy
người nào muốn tiền mà lại không biết xấu hổ như vậy.
“Đem nàng kéo ra ngoài, ném đi cho ta.” Quốc công Gia cuối cùng nhịn không được, quát lên như sấm, lớn tiếng kêu to .
“Các ngươi ai dám đụng ta, nếu dám đụng đến ta, ta đụng đầu vào linh
cửu của cô ta. Đem của hồi môn của cô ta trả lại cho Dung gia, sau này
Dung gia với các ngươi, nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ). Nếu
không, ta sẽ không để yên.” Dung đại phu nhân dù bất cứ giá nào cũng
phải lấy số tiền kia để quay về nông thôn ở. Dù sao ở chỗ này, bọn họ
không còn cái gì nữa, thân phận địa vị, tiền tài, tất cả đều không
còn. Còn không bằng lừa gạt một khoản, về nông thôn làm phú ông đi.
Nhưng nàng cũng không dùng đầu óc thử nghĩ xem, nếu biết không có
thân phận. Được một số tiền lớn như vậy, lại đắc tội với toàn bộ quốc
công phủ. Quốc công phủ mặc dù hiện tại lâm vào khó khăn, nhưng dù sao
cũng là thế tập. Chờ qua một thời gian nữa, tự nhiên là có thể khôi phục lại. Nhưng lại cùng quốc công phủ xé mặt với nhau, cho dù có được khoản tiền này, đến lúc đó, đoán chừng sẽ bị mọi người trong Bình gia giết
vứt xác ở hoang dã.
“Quận chúa đâu? Đem chuyện này nói một tiếng cùng Quận chúa, có lẽ
Quận chúa có chủ ý.” May là quản gia nhìn tình hình không ổn, liền nghĩ
tới Ôn Uyển.
Lúc này kéo xuống cũng không phải mà đồng ý thì càng không có khả
năng. Cũng không phải là bị hưu, ở đâu lại đem của hồi môn trả lại. sau
này con cháu Bình gia cũng không cần làm người nữa rồi.
Ôn Uyển nhận được tin tức không có chút ngạc nhiên nào, nàng đã sớm
có biện pháp đối ứng. Hướng về phía Hạ Ảnh ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh đi ra
ngoài.
Ở chỗ linh đường, quốc công Gia thật là hận không được một cước đem
cái ác phụ này đá cho chết. Đang lúc dầu sôi lửa bổng, thì đại quản gia
nói nhỏ hai tiếng bên tai, lúc này mới hòa hoãn xuống. Cười lạnh nói
“Ngươi không phải là muốn lấy của hồi môn sao? Vậy ngươi chờ đi, từ từ
chờ.”
Một lúc sau, có hai người là tâm phúc ma ma và đại nha hoàn tâm phúc
bên cạnh Bình mẫu đi vào linh đường, thi lễ với bốn vị lão gia. Vị ma ma tâm phúc từ nhỏ ở bên cạnh Bình Mẫu lớn lên cùng thiếp thân nha hoàn
của con dâu, đối với Bình mẫu trung thành cảnh cảnh. Cũng luôn luôn rất
được Bình mẫu xem trọng, bà vẫn trông coi vốn riêng Bình mẫu. Đối với
tất cả tài sản Bình Mẫu tương đối hiểu rõ.
Nhận được quốc công Gia cho phép, thì lạnh giọng hỏi Dung đại phu
nhân đang khóc lóc om sòm “Ngươi đang ở linh cữu ồn ào cái gì, đơn giản
chính là muốn đồ hồi môn của lão thái quân. Có phải thế không?”
“Bọn họ là những nghịch tử, không xứng có của hồi môn của cô ta. Hơn
nữa, nếu là của hồi môn, người đã chết tự nhiên phải trả về nhà mẹ đẻ
chúng ta.” Dung đại phu nhân đã hoàn toàn đến không biết xấu hổ mà ở tại chỗ đòi tiền.
Tâm phúc ma ma chờ sau khi nghe được lời khẳng định xong.
Từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách chính là dùng để ghi chú đồ
vật “Quận chúa nói Dung gia các ngươi, nhất định sẽ láo loạn chuyện này, cho nên đã sớm cho ta ghi chép lại trợ cấp mà những năm này lão thái
quân cho Dung gia các ngươi. Trong hai ngày này ta vẫn một mực làm ghi
chép cẩn thận lại. Đồ của Lão thái quân những năm này, mỗi một món ta
đều có ghi chép rõ. Quyển sách này là ta chép lại từ quyển sách của lão
thái quân. Trong này, đều ghi lại mười mấy năm qua lão thái quân đem đồ
vật vụn vặt lẻ tẻ cho các ngươi. Có ghi rõ thời gian khi nào, là cho
đất, cho bạc hay là đồ vật có nói rõ chi tiết, cặn kẽ, nếu ngươi muối
chối cãi cũng không chối cãi được. Không tính những năm trước mà bắt đầu nói từ tháng mười đầu năm nay, lão thái quân cho Dung đại phu nhân 500
lượng bạc, mỗi tháng lão thái quân cho Dung đại phu nhân 400 lượng bạc. . . . . .”
Người Bình gia, còn có những khách nhân xem cuộc vui, nghe đến mấy
cái này. Đều hướng về phía Ôn Uyển nghiêm nghị bắt đầu kính nể. Không
ngờ, Quận chúa lại có tâm tư tinh tế như vậy, suy nghĩ toàn vẹn như vậy.
“Đừng đọc, đưa đây.” Quốc công Gia cầm sổ sách qua, vừa nhìn một cái, liền mở mắt to hiểu rõ.
Nhìn sơ lược một chút, rồi lật đến một tờ cuối cùng “Dung đại phu
nhân, muốn trả lại của hồi môn cho Dung gia cũng được. Trước tiên đem
tiền mà ngươi lấy đi mười bảy năm qua từ Bình gia chúng ta, tất cả đều
trả lại không thiếu một đồng. Nơi này, trước trước sau sau, hơn mười năm thời gian, cộng thêm mười đồ vật cho riêng, bao gồm bạc cùng đồ vật
tương đương sơ lược, nơi này đều có cặn kẽ, tổng cộng có bảy vạn ba
nghìn năm trăm lượng. Ngươi đem số tiền kia đưa cho chúng ta trước đi.”
“Không có, ta không có lấy một phân tiền từ Bình gia các ngươi.” Dung đại phu nhân lên tiếng phủ nhận.
“Không có, Dung đại phu nhân, ngươi dám đối với Hoàng Thiên hậu thổ
thề không? Nếu có, cho ngươi không chết được tử tế, sau khi chết còn
phải chịu lấy hình phạt thiên đao vạn quả, hạ xuống mười tám tầng Địa
Ngục.” Tâm phúc ma ma lớn tiếng kêu.
“Không có, ta không có, ta không có lấy một phân tiền nào của người
Bình gia. Những thứ này, vốn chính là của Dung gia, không có Dung gia
chúng ta, nơi nào có Bình gia các ngươi. . . . . “ Kêu gào như kẻ điên.
Quốc công Gia lập tức để cho hai con dâu đem nàng kéo ra ngoài còn
phân phó, từ nay về sau, không cho các nàng bước vào cửa. Nếu không,
chặt chân người giữ cửa. Còn sai người, vì để tránh khỏi bọn họ ở bên
ngoài bịa đặt, đem chuyện này trước tiên tuyên dương ra, ít nhất sẽ
chiếm được chữ lí.
“Dung gia kia, nếu con không trừng trị thẳng tay, đến lúc đó bị các
nàng ăn đến xương cũng không dư thừa để lại. Con trong ngày thường cũng
biết nịnh nọt lão thái thái, nên học cũng không ít bản lãnh. Mấy ngày
nay, coi như là cho con một bài học. Cũng may con là người thông minh,
biết đem đồ cưới nắm ở trong tay. Con cũng không cần sợ các nàng. Không
nói con còn có đồ cưới trong người, ngay cả cái nhà của Dung gia cũng là đồ hồi môn của con, khế ước mua bán nhà đã ở trên tay của con. Sau này
con trông coi các nàng cẩn thận, không làm cho các nàng đến phủ làm ầm
ĩ.” Đại phu nhân hướng về phía Thanh trâm nghiêm nghị nói .
“Nhưng mà, mẹ chồng nàng không nói đạo lý. Mấy ngày trước đây, còn
buộc nữ nhi đem khế ước mua bán nhà giao ra, con cắt chặt dù chết cũng
không đưa cho nàng. Nàng còn đem phòng con lật tung lên. Muốn con trông
coi các nàng, con làm sao quản được a!” Thanh trâm lúc này nơi nào còn
có bộ dạng lớn lối trước kia. Mỗi ngày cùng Dung đại phu nhân đấu pháp,
mỏi mệt không chịu nổi.
“Ta cho con mấy bà tử đắc lực, dùng như thế nào, có thể chế trụ các
nàng hay không? Thì phải xem năng lực của mình. Nếu con chế phục bọn họ
không được, sau này cũng không cần trở về phủ nữa.” Nếu không giải quyết Dung gia này thì quốc công phủ sẽ gặp nhiều phiền toái hơn.
Thanh Trâm trong lòng không khỏi run, nói cách khác. Nếu nàng không
thể chế trụ người Dung gia, quốc công phủ sẽ không cho nàng chỗ dựa, vậy thì nàng có thể bị ăn đến xương cũng không còn. Bất quá, nếu có được nô tài hữu dụng, nàng có lòng tin đem Dung gia nắm ở trong tay chính mình.
Chuyện này sẽ không xuất hiện cái gì không tốt nữa. Bình gia từ trên
xuống dưới, thông qua chuyện này, đều có lòng kính nể đối với Ôn Uyển.
Tiểu thư nhà bọn họ, tính toán không bỏ sót.
Quốc công Gia đi về phía hoàng thượng cầu tình, muốn cho mẹ hắn một
lệnh phong. Hoàng đế gặp cũng không gặp hắn. Nuôi ra kẻ súc sinh cũng
không bằng, hẳn còn kém hơn cả súc sinh, tức chết cũng là đáng đời. Còn
có mặt mũi hướng triều đình muốn lệnh phong.
Quốc công Gia phải mặt dày cầu khẩn, vì mẫu thân gần hạ táng, cầu mấy vị quan viên quan hệ tốt. Người sống là không thể cùng người chết so
đo, cuối cùng lệnh phong cũng ban xuống. Hoàng đế cũng không còn quản
nhiều như vậy, chỉ lệnh để cho Lễ bộ xử lý.
Đến trời sáng, giờ lành đã đến, có sáu mươi bốn hán tử áo xanh khiên
linh cữu, phía trên đọc lệnh phong: “Thừa lệnh vua Nhân Khang Đại Tề,
phong Bình quốc công phụ Dung thị nhất phẩm phu nhân Chi linh cữu”
Tất cả chỉ sự trang hoàng, theo hệ thống gấp gáp thay mới, thành màu
sắc chói mắt. Mấy cháu gái hướng tới linh cữu đau thương hành lễ.
Ôn Uyển khóc không ra, náo nhiệt như vậy, nhìn cũng không thèm nhìn
đến, nơi nào còn lo khóc. Nhưng nếu không khóc sẽ bị người ta lên án.
Không làm sao được, nhưng thật sự không khóc nổi, nên chỉ dùng tay áo
xoa xoa mắt, nước mắt kia cũng không biết từ đâu liền rớt không ngừng.
Ôn Uyển nhìn mấy tỷ muội khóc đến thương tâm như, nghĩ thầm đoán chừng
mọi người cũng giống mình, dùng gói thuốc rơi nước mắt.
Quan khách đưa linh cữu đi, có thế tử La Thủ huân của Trấn Quốc Công, thế tử Bạch thế Hoa của Thần Tiễn Hầu phủ, Hứa đại công tử của Đan Hầu
Hứa gia, đại công tử của Lễ bộ Thượng thư, gia chủ Thị Lang Đông gia
cùng mấy chục nhà có quan hệ thông gia khác. Còn có phủ Trịnh Vương,
Thuần Vương, Chu vương cũng phái người đến. Khách nữ tính ra cũng có bảy tám đính Đại kiệu, hai mươi kiệu nhỏ khác nhau, ngay cả kiệu dùng trong mùa hè, không dưới bảy tám chục. Phía trước nghi trượng trang hoàng,
vải trắng tung bay, đoàn người cuồn cuộn, đưa đến bốn trăm dặm ngoài
thành.
Đi một chút, bên đường dựng thẳng một cổng chào cao lớn. Bày tiệc
khoa trương, cùng âm tấu nhạc, đều là tế lễ dọc đường của các nhà. Lại
là một phen náo nhiệt.
Ôn Uyển nhìn mà khóc thét, khi đó còn đang suy nghĩ, làm tang sự sao
phải cần năm, sáu ngàn lượng. Hiện tại nhìn thấy, khó trách muốn nhiều
tiền bạc như vậy, thì ra là đem tất cả mua thành tiền giấy đốt chơi. Làm là tang sự, chính là đốt tiền bạc.
Một cuộc tang lễ qua đi, tổ chức vô cùng náo nhiệt. Những người bên
cạnh rối rít khen ngợi. Nhưng cũng làm cho Ôn Uyển mệt mỏi bảy đêm không ngủ, mệt nhọc đều đủ mà còn phải nhịn xuống. Ôn Uyển thề, sẽ không nghe người bên cạnh nói chuyện ma quỷ nữa. Cái gì trên dưới chỉ cần nàng lên tiếng là có thể giải quyết. Nàng kiên quyết không hề ra sức nữa để lấy
danh tiếng nữa. Dù cho nàng một chỗ tốt, cũng tuyệt đối không hề dính
líu nữa. Uổng phí sức lực đưa ra cũng không được chỗ tốt, kiên quyết
không làm nữa.
Bên này tang sự vừa xong, bên kia bệnh của Đại phu nhân cũng tốt lên. Để cho Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi, bệnh của Đại phu nhân có phải
giả hay không nha! Nếu không, làm gì trùng hợp như vậy! Không khiến
người hoài nghi, cũng khó à.
Tang sự xong xuôi, tiếp theo chính là phân chia di sản lão phu nhân.
Ôn Uyển cũng ngạc nhiên, dường như lão quốc công vẫn còn a, tang lễ lão
bà cũng không đi ra ngoài. Nhưng tiền này theo lý hẳn là thuộc lão quốc
công a! Cổ ma ma vừa nghe, vừa nói chỉ có nữ nhân là cất dấu tiền riêng, làm gì có nam nhân có tiền riêng. Để cho Ôn Uyển nghe xong, thầm nghĩ,
thì ra là nam nhân bất kể ở cổ đại hay là hiện đại, cũng là không thể
trắng trợn dấu tiền riêng.
Hết thảy an bài thỏa đáng xong, một nhóm người Bình gia liền đem vốn
riêng của Bình mẫu cho chuyển ra ngoài. Bình mẫu 16 tuổi đã đến Bình
gia, chủ trì việc bếp núc hơn hai mươi năm, sau đó thì rỗi rãnh nói
không xen vào chuyện gì, nhưng trên thực tế vẫn trông coi mọi chuyện.
Còn có con gái hiếu kính không ít, cộng thêm bình thường vụn vặt, chứa
không ít vốn riêng. Hiện tại móc ra, cũng có hai mươi rương. Xem ra
không chỉ có cho thằng con phá sản chơi đùa, còn trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Nhưng vẫn còn chứa nhiều vốn riêng như vậy. Bình mẫu này, thật nhìn
không ra là có thủ đoạn vơ vét của cải lợi hại đến thế.
Mở cái rương ra, đem tất cả đồ hơn ba mươi năm qua mà Bình mẫu tích
góp từng tí đều lấy ra. Vốn cho rằng bà trợ cấp cho Dung gia nên sẽ
không có nhiều. Lại không nghĩ rằng, trong rương vẫn còn không ít vàng
bạc. Lấy ra tính toán, vàng có năm ngàn lượng, bạc có ba vạn rưỡi lượng. Còn có mười mấy hộp đồ trang sức đeo tay quý trọng, cả phòng đồ cỗ quý
giá khác, còn có thôn trang là của hồi môn. Vốn riêng của Bình mẫu, đúng là phong phú. Nếu không có trợ cấp cho Dung gia vốn riêng ắt hẳn còn
nhiều hơn.
“Trước tang lễ ta ra hai ngàn lượng bạc, Ôn Uyển ra năm ngàn năm trăm lượng, đã dùng hết sáu ngàn năm trăm lượng, một phần này ba vạn năm
ngàn lượng bạc, khấu trừ đi. Còn dư lại những thứ này, làm sao chia, mọi người thương lượng một chút đi” quốc công Gia biết, lúc này vẫn nên dựa theo ý kiến mọi người mới tốt, để tránh gây chê cười ra ngoài. Chẳng
qua vốn riêng của mẹ hắn thật đúng là nhiều, những năm này quản gia,
tiền mò được thật là không ít a. Nhìn nhà này xem. . . . .
“Theo như ý của đệ…, nên cho chi thứ hai thêm chút ít. Gặp chuyện như vậy, chi thứ hai còn có bốn đứa bé chưa gả cưới, chuyện như vậy đoán
chừng hôn phối của bọn nhỏ có chút khó khăn. Mỗi người cho bọn họ ba
ngàn lượng để khi bọn họ làm gả cưới dùng, cũng là phần tâm ý của thúc
bá chúng ta, đại ca, Tam ca, Ngũ đệ, các người thấy sao?” Tứ lão gia cực kỳ trầm ổn, nhưng lòng dạ cũng rất rộng rãi.
“Ta nghe theo ý kiến mọi người.” Quốc công Gia nói như vậy là chấp
nhận. Bình Hướng Hi cũng gật đầu, Tam lão gia có chút không nguyện ý,
nhưng tất cả mọi người đã nói như vậy, hắn phản đối cũng vô dụng.
“Lấy thêm một hộp đồ trang sức đeo tay cho Ôn Uyển! Tang lễ Lão thái
quân tất cả cũng đều nhờ có nàng, nếu không phải nàng, cũng sẽ không
thuận lợi như vậy, cũng khó mà làm được cảnh tượng như vậy. Hơn nữa nàng cũng là nữ nhi chưa gả. Nhưng nàng thân là Quận chúa, cũng không thiếu
chút tiền kia. hộp đồ trang sức đeo tay này, cũng là mấy thúc bá chúng
ta tỏ lòng biết ơn.” Tứ lão gia nhìn mấy người họ, thấp giọng nói. Trận
tang lễ này hắn cũng coi như biết được chút ít, nên thấy rõ ràng cũng đã thấy rõ ràng. Nếu không có thân phận Quận chúa của Ôn Uyển đè ép, đoán
chừng tang lễ lão thái quân cũng không thuận lợi như vậy, cũng không
được thể diện như thế. Mấy người khác trong lòng cũng hiểu.
Quốc công Gia trong lòng cũng rất muốn thưởng cho Ôn Uyển, sau đó hắn còn muốn bí mật cho thêm. Nhưng hắn là đại ca, không tiện mở miệng, vừa nghe Tứ đệ nói như vậy, tự nhiên là ngàn chịu vạn chịu rồi, Ngũ lão
gia tự nhiên cũng đáp ứng. Tam lão gia muốn phản đối, cũng tìm không ra
lý do phản đối. Trận tang lễ này Ôn Uyển đúng là dốc lòng ra sức, xuất
lực rất nhiều, mọi người ở đây đều biết chuyện, nhưng không có lên
tiếng.
Đến cuối cùng, khấu trừ xong liền đặc biệt chiếu cố chi thứ hai hai
vạn bốn ngàn lượng bạc còn cho Ôn Uyển một hộp đồ trang sức đeo tay. Còn dư lại năm vạn bốn ngàn năm trăm lượng bạc, vốn là muốn chia đều. Nhưng Tứ lão gia nói hắn không cần.
Vốn riêng của mẹ cả, chính là để lại cho con cái chính mình, con trai thứ theo lý là không có. Hiện tại quốc công Gia nguyện ý chia đều cho
bọn hắn, là quốc công Gia khoan hậu. Nhưng Tứ lão gia cảm thấy, không
thể phá đi quy củ. Nếu truyền ra ngoài người Dung gia nhất định sẽ lại
ồn ào nữa.
Tam lão gia tức giận, hắn biết lão Tứ ở bên ngoài làm quan mười năm,
kiếm được không ít. Không xem những tiền bạc này để vào trong mắt. Nhưng mà hắn muốn, cái này nếu phân chia đều, cũng là một khoản tiền không
nhỏ. Nên lập tức đã bảo cho mở ra.
Thương lượng hồi lâu, quốc công Gia quyết định chia làm mười phần,
tam phòng, tứ phòng được ba phần, phòng lớn, ngũ phòng được mỗi bên hai
phần, còn dư lại ba phần thì cho chi thứ hai. Đồ trang sức đeo tay đồ
cổ… cũng chia như vậy. Về phần thôn trang hồi môn của lão phu nhân. Được chia cho ba nhi nữ ruột thịt. Quốc công Gia cùng Ngũ lão gia nhìn chi
thứ hai còn có tám hài tử sau này phải gả kết hôn. Hai phòng được một
nửa rồi, chi thứ hai được một nửa.
Lần này phân chi di sản lão phu nhân, chi thứ hai được gần một nửa.
Tam lão gia giận đến kêu không phục, nhưng bốn huynh đệ đều chung ý
kiến, một mình hắn kêu không công bình, hắn lại không có Quan không có
chức, ở nhà không địa vị, dù thế nào dạng cũng không làm gì được.
Thời điểm Ôn Uyển nhận được bạc cùng đồ trang sức đeo tay thật bất
ngờ, còn tưởng rằng tiền này một đi không trở về! Chờ sau lại nghe được
là Tứ lão gia đề nghị, cũng chỉ cười, Tứ lão gia này cũng là người kì
lạ. Bất quá Ôn Uyển không thiếu đồ trang sức đeo tay, nên kêu người đưa
trở về, nói không cần. Nhưng quốc công Gia nói, người lớn ban thưởng,
không thể từ chối. Ôn Uyển bỉu môi đem để trong khố phòng.
“Ngươi nói, tộc trưởng không đem Nhị lão gia xử tử, chẳng qua là cắt
đứt chân hắn, nhốt ở trong đường? Tại sao?” Ôn Uyển nhận được tin tức
kia, có chút bất ngờ.
“Hắn tạo bao nghiệt lớn thế này, hại chết biết bao nhiêu người, hại
bao nhiêu cô nương Bình gia. Cứ thế để cho hắn chết, chẳng phải quá lợi
cho hắn sao. Tộc trưởng đây là muốn để cho hắn sống không bằng chết,
giết một người răn trăm người. Để cho những ngươi sau này, không ai dám
phạm vào. Nghe nói hiện tại nhốt ở từ đường tổ tiên, ba bữa cơm mỗi ngày đều là bánh bao, một chén nước trong, muốn hắn hướng tổ tông tạ tội.”
Hạ Ảnh nói xong cùng uống hớp nước.
Ôn Uyển chà chà tay, ban đầu lúc hắn vừa trở về nên đem hắn nhốt
trong từ đường tổ tiên sớm. Cũng không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Lúc này, thật đúng là mã hậu pháo (ý nói hành động không kịp thời chẳng giúp gì được). Nhưng thử nghĩ xem cũng thoải mái, nếu Bình mẫu còn sống, đoán chừng
làm chuyện này sẽ có phiền toái lớn. Mặc dù nói tộc trưởng quyền lớn,
nhưng cũng chỉ là dễ nghe. Hắn quyền hạn lớn hơn nữa, cuối cùng vẫn
không lớn hơn quốc công Gia. Trong tộc cũng là dựa vào bảng hiệu quốc
công phủ đệ này mới có ngày thật tốt.
Nhưng một hiếu chữ đè lên, quốc công Gia cũng chỉ đành phải nhượng
bộ. Không có biện pháp làm chuyện như vậy, Bình mẫu không nói đạo lý,
đến lúc đó gây ra chuyện, ai cũng sẽ nhục nhã. Ôn Uyển lắc đầu, có chủ
mẫu như vậy, hại con cháu hại cả nhà. Ôn Uyển quyết tâm, sau này nếu nhi tử của nàng, chọn lựa vợ nhất định thận trọng.
Nhiều năm sau, vì chuyện này, Ôn Uyển buồn bực cực kỳ.
Hoa nha tử sau khi tang lễ xong do dự thật lâu, mới cùng Thượng Dũng
nói là đã biết chuyện này. Thượng Dũng vừa nghe, cuối cùng căng thẳng
trong lòng cũng thoáng chốc sụp đổ, chân như nhũn ra, ngồi phịch dưới
đất. Đau khổ cầu khẩn Hoa nha tử không nên trút giận lên người Thanh
thủy, không có liên quan đến Thanh thủy.
Hoa nha tử cười toe toét miệng nói “Cậu cả, huynh làm gì vậy. Ta vừa
đến kinh thành đã nghe nói chuyện này. Cũng là cụ tạo nghiệt, làm hại
cậu cả chịu lấy tội! Huynh yên tâm, vợ ta là ai ta biết. Ta chỉ là muốn
nói cho với huynh, không nên đem chuyện này nói cho nàng biết. Qua ba
tháng nữa sẽ phải sinh rồi, vạn nhất nàng biết chuyện sợ là chịu không
nổi, nàng và hài tử cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ta muốn đợi nàng sinh xong ra tháng rồi hãy cho nàng biết, bây giờ trăm triệu không thể nói cho nàng
biết ! Cậu cả, huynh cũng phải phấn chấn lên. Những thứ này, coi như là
khảo nghiệm, qua sẽ tốt.”
Thượng dũng nghe hoàn toàn ngược với ý tứ mình, còn không tin cứ nắm y phục Hoa nha tử, vừa nói, ngươi lặp lại lần nữa, ngươi lặp lại lần nữa. Hoa nha tử đem lời nói một lần, đỡ hắn dậy tới ghế ngồi xuống..
“Cám ơn, cám ơn ngươi.” Thượng dũng không biết đây là vui hay buồn,
nước mắt liền rơi. Hơn nửa tháng này, sợ có người đem tin tức nói ra lời khó nghe. Trong lòng, lại cao hứng khó chịu. Hắn vẫn sợ Hoa nha tử nghe được tin tức sẽ đem Thanh Thủy hưu, khi đó Thanh thủy thật sự sẽ không
còn con đường sống.
Thanh thủy mấy tháng này đều gửi thư báo, cuộc sống trôi qua rất
thuận lợi, rất tốt. Mẹ chồng cùng trượng phu đối với nàng là ngàn tốt
vạn tốt. Mặc dù điều kiện không có tốt như kinh thành, nhưng cuộc sống
trôi qua thư thái thì không cần bàn, giống như nằm mơ cũng không có. Nếu thật bị hưu, Thanh thủy đoán chừng sẽ sống không nổi nữa. Cũng may
người nam nhân này có lòng .
Bên này làm tang sự, bên kia đã sớm kết quả. Thượng đường, xếp hạng
thứ hai trăm chín mươi chín, là tam giáp Tiến sĩ. Thi hội tổng cộng lấy
ba trăm tên, Thượng Đường được đứng ở hàng hai trăm chín mươi chín, cái
này đúng hạng hai từ dưới đếm lên nha.
Ôn Uyển nghe cười không ngừng, còn không bằng dứt khoát đứng hạng ba
trăm rồi, nói không chừng còn có thể được một cái ‘ tên Lạc Thượng
đường ’ thành ngữ. Ngay cả tiên sinh hắn cũng không nghĩ đến hắn có thể khảo trúng, nói hắn phát huy vượt xa người thường, Ôn Uyển nghe thấy,
nghĩ tới trúng so sánh với không trúng vẫn tốt hơn. Lúc ấy mọi người làm tang sự, nhưng khi nghe có ma ma cho người báo tin mừng liền phát tiền
mừng. Nhưng nhất định là không thể làm lớn.
Ôn Uyển vừa được tin tức Thượng Đường đậu tiến sĩ, lập tức viết phong thư cho ông cậu. Ông cậu cũng không có làm khó gì. Nói chờ khi Thượng
đường thủ hiếu xong sẽ cho hắn ở huyện khác nhậm chức, trước hết để cho
hắn đi ra ngoài tạm thời tránh mấy năm. Chờ không có chuyện gì rồi, sẽ
cho hắn trở lại, để tránh ở kinh thành nhận lấy lời nói châm chọc. Vạn
nhất trong lòng bi thương nghĩ không thông, thì cả đời sẽ bị ám ảnh. Nói như thế nào, cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi, ở hiện đại chỉ là
nam sinh của trường cấp ba.
Ông hồi âm nói, Thượng đường trúng Tiến sĩ, có thể cho tìm cho Thượng đường chức quan huyện lệnh ở huyện khác. Huyện lệnh là giữ chức quan
thất phẩm, đãi ngộ này phải là Tiến sĩ hai giáp mới có. Xem ra ông cậu
đã đi cửa sau cho mình. Dựa theo Ôn Uyển nói, tốt nhất là cho đi địa
phương xa một chút. Giang Nam là nơi giàu có và đông đúc, giao thông
tiện lợi là khu vực tốt; hiện tại đang thời kỳ nhạy cảm, có thể lấy
không được, hơn nữa tin tức đến đó cũng tương đối linh thông, nên sau
khi nghe ngóng hỏi thăm, Ôn Uyển biết mục đích của mình không đạt. Cho
nên, đại khái ở Tứ Xuyên, Quý Châu hoặc là Vân Nam ba cái địa phương này tương đối vắng vẻ một chút, tin tức cũng không quá linh thông. Hỏi Ôn
Uyển tính lựa chọn nơi nào. Ôn Uyển nhìn hồi âm mà cười, cổ đại giao
thông tin tức không linh thông cũng có chỗ tốt của nó.