Edit: Anh Ngọc
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển ra dấu mấy cái, Hạ Ảnh gật đầu. Bất kể nói thế nào, thì Ôn Uyển thân là nữ nhi Bình gia, danh tiếng cũng sẽ bị tổn hại.
Ôn Uyển bận rộn hơn nửa ngày, mệt mỏi muốn chết. Thật vất vả mới được nghỉ, liền lên giường ngủ. Nằm ở trên giường nhưng cũng ngủ không được. Lúc bắt đầu nàng còn tưởng rằng chẳng qua là động miệng lưỡi thôi, nào
biết đâu rằng, cái gì cũng muốn nàng đi giám sát. Một vài người của Bình gia, cũng đều là đám lão giá sành sỏi. Chỉ bằng một hạ nhân thì căn bản cũng trấn áp không được. Chỉ có thân phận nàng đủ quý trọng, những nô
tài này mới không dám càn rỡ. Nằm ở trên giường, Ôn Uyển lắc đầu.
Ôn Uyển nghĩ như vậy, ngược lại nghĩ đến người cha hờ kia. Mặc dù đối với mình không tốt, nhưng đối với những hài tử khác bao gồm Thượng
đường, thì lại vô cùng tốt. Nếu nói đến không tốt, chính là bên tai mềm, không có nguyên tắc. Nhưng truy cứu đến cùng mà nói. So với người bị
bệnh thần kinh là Nhị lão gia kia mà nói, đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất
sẽ không liên lụy mình, bị người khác xem thường. Ôn Uyển thông qua Nhị
lão gia, rốt cuộc cũng tìm được ưu điểm trên người Bình Hướng Hi. Trong
lòng cơn tức cũng tiêu trừ xuống, ít nhất thăng bằng không ít, cảm giác
vận khí mình cũng không có quá tệ.
Ôn Uyển mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi. Phảng phất nghe được phía ngoài có tiếng ồn ào.
“Quận chúa, quản sự mụ mụ có việc hồi bẩm.” Ôn Uyển nhíu mày, phủ đệ
quốc công này cũng quá không có quy củ. Chẳng lẽ là trời sập xuống à, có chuyện gì mà phải quấy rầy nàng ngủ. Nhưng nếu đã tỉnh, ngủ tiếp cũng
không được. Đứng lên rửa mặt xong, rồi đi gặp người.
“Có chuyện gì lớn mà ồn ào như vậy. Không biết chủ tử đang ngủ sao?
Làm hại Quận chúa cũng bị ngươi đánh thức.” Cổ ma ma lạnh giọng quát lớn .
Quản sự ma ma âm thầm kêu khổ, mình cũng là được phân phó mới đến,
làm sao cũng đã có chuẩn bị đâu, Quận chúa là người coi trọng quy củ.
Nhưng vẫn kiên trì tới “Quận chúa, Đại quản gia để cho ta tới bẩm báo
một tiếng. Trướng phòng bên kia nói, trương mục chỉ còn lại có ba trăm
lượng bạc. E rằng không đủ để đặt mua giấy vàng mã và nhang đèn!”
Ôn Uyển kéo ra khóe miệng, nàng đã đoán được, chuyện hao tâm tốn sức
này không chỉ không có chỗ tốt, rất có thể còn muốn mình móc túi tiền.
“Đi chỗ đó mua chịu đi, chờ tang sự xong xuôi sau đó sẽ tính tiền”
nào biết đâu rằng người ta căn bản là không muốn cho thiếu, nói một mua
một bán, giao phó thích đáng rõ ràng.
Ôn Uyển mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn cho người đi nói chuyện với
Quốc công Gia. Quốc công Gia nói, tiền lời của thôn trang còn chưa có.
Mấy năm này tiền lời cũng không tốt, thu chi chỉ thăng bằng. Cộng thêm
ban đầu bồi tội đã chi một số lớn, trong phủ đệ đã không có nhiều tiền
bạc. Quốc công Gia trước đem mấy thứ đồ đi được một ít bạc thì đưa tới
cho nàng.
“Quận chúa, di vật của lão phu nhân nhất định có không ít. Chờ sau
tang lễ họ sẽ trả lại tiền. Lúc này dù sao người cũng đã nhận việc này,
còn không bằng dứt khoát làm một cái nhân tình. Lấy ra một khoản bạc,
làm tang lễ cho lão phu nhân. Nếu như lan truyền ra ngoài, cho người ta
biết Quận chúa hiếu thuận cở nào. Cũng sẽ bịt được miệng những thứ lắm
mồm xấu xa kia.” Cổ ma ma khuyên giải nói.
Ôn Uyển chép miệng, lắc đầu, kiên quyết không đáp ứng. Nói giỡn, ban
đầu tính toán nàng, nàng không có truy cứu rồi, đó là vì nàng cũng là
một phần tử Bình gia. Nếu lấy cây kim so với cọng râu, nàng cũng không
có lợi nhiều nên mới dừng tay. Nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không ngừng
xuất thủ đối phó với Dung gia kia. Khi dễ nàng là cô nhi à. Dám âm mưu
hại nàng như thế.
Hiện tại muốn nàng lấy tiền ra làm tang lễ cho bà ta, ném trong nước
còn có thể nghe được một tiếng đinh đương vang lên. Cho tên khất cái còn có thể nghe được một tiếng nói cám ơn chân tâm thật ý. Tại sao phải bỏ
tiền cho cái lão thái bà chết kia. Nếu như bà ta đối với mình ngàn tốt
vạn tốt, thì cho dù bán nhà, lấy hết toàn bộ của cải hiện có để làm, mắt của nàng cũng không nháy một chút. Nhưng người này như vậy, thì một
phân tiền nàng cũng không cho. Nếu không phải nói có nhiều chỗ tốt như
vậy, nàng mới bất kể tang lễ làm này có làm đến con chó ven đường cũng
chán ghét hay không?
“Quận chúa yên tâm, tuyệt đối sẽ không. Bạc này người chẳng qua tạm
thời ra. Quốc công Gia cùng mấy vị lão gia còn không muốn mất thêm mặt
mũi, để người ra bạc. Chẳng qua là tạm thời cho mượn dùng, đến lúc đó
nhất định sẽ bổ sung. Quận chúa, đây cũng là cơ hội tuyệt hảo, ngươi
không thể bỏ qua a.” Cổ ma ma tận tình khuyên giải nói. Người bên cạnh
tất cả đềukhuyên nàng.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, cũng phải, đại bá là quốc công Gia, hơn
nữa quốc công Gia người này cũng không tệ, không đến mức ăn quỵt chút
bạc này. Nhưng trong lòng còn do dự. Cuối cùng đang lúc mọi người cuồng
phong oanh tạc tiếp, thì tâm không cam lòng không muốn, đành lấy năm
ngàn lượng bạc ra. Dĩ nhiên, trong nội tâm Ôn Uyển mà nói cũng không lo
lắng tiền này một đi không trở lại. Đến lúc đó quốc công Gia nhất định
sẽ trả lại cho nàng. Nếu không, việc tang lễ của lão phu nhân phải do
cháu gái ra tiền ra sức, vậy thì sau này quốc công gia cũng không nên ở
trong kinh thành lăn lộn nữa.
Chỉ có điều trong lòng Ôn Uyển không thoải mái, nếu không phải Cổ ma
ma việc này đối với thanh danh của nàng có chỗ tốt, thật sự là không
muốn cùng cái tổ mẫu đầu óc có bệnh kia dính líu. Không nói đến chuyện
tính toán nàng. Lần này bà ấy bị tức chết, cũng là hậu quả hoàn toàn tự
tìm. Nhị bá hờ cũng là bị bà làm cho hư. Lúc nhỏ muốn gì cũng được,
chính là muốn trăng được trăng. Lúc ấy toàn bộ tâm tư của Lão thái gia
đều đặt ở trên chính trị, chờ quay đầu lại thì phát hiện con thứ hai đã
hư hỏng, muốn dạy lại cũng dạy không được. Lão Tam cũng bị dạy hư. Lão
quốc công không có biện pháp, chỉ đành phải tự mình quản giáo lão Tứ lão Ngũ. Cũng may, lão Tứ lão Ngũ cũng có tiền đồ .
Lão quốc công gia tính tình ôn hòa, Bình mẫu tính tình rất mạnh thế.
Cộng thêm ban đầu bởi vì có Bình mẫu trợ lực, lão quốc công Gia mới có
tước vị, vừa bắt đầu liền thấp hơn bà. Nhiều năm như vậy, căn bản đàn áp không được Bình mẫu. Bình mẫu ở trong phủ đệ quốc công, trên căn bản là có một không hai. Quốc công phủ cũng bị bà làm cho chướng khí mù mịch.
Đều nói trong nhà sợ nhất là bại gia tử, nhưng Ôn Uyển thấy. Trong
nhà có một bại gia tử không đáng sợ. Đáng sợ chính là chủ mẫu đầu óc
không rõ ràng. Đó là tai họa ba đời. Nhìn xem, cái này không phải tai
họa à. Một nhà của Thượng dũng, cứ như vậy mà bị tai họa làm hỏng. Người Bình gia, đặc biệt là chi thứ hai trong mấy năm này, đoán chừng nữ nhi
đều phải lấy chồng ở xa. Gả xa đồ cưới cũng sẽ không quá nhiều, đoán
chừng cũng chỉ có cách làm vợ của thương nhân. Hơn nữa còn phải bị người ta kèm cặp.
Ngày này, cứ như vậy trôi qua trong sự không cam nguyện của Ôn Uyển.
Ôn Uyển quá mệt nhọc, cũng không muốn chạy qua lại giữa hai bên, như vậy có khi còn mệt hơn, nên đành ở lại Hành Phương Các, vì chạy qua lại hai nơi sẽ mệt chết người. Cũng may chỉ có mấy ngày là xong, dù sao bên
cạnh đều là người của mình, cũng không sợ lại có chuyện hoang đường gì
xảy ra nữa.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Uyển còn đang ngủ trong mộng, đã bị đánh thức.
“Quận chúa, hai người kia buổi tối đang làm nhiệm vụ thì uống rượu.
Lúc chúng ta thấy thì nằm bất tỉnh.” Sáng sớm, Cố ma ma trói hai bà Tử
tới đây.
“Quận chúa thứ tội, hôm qua thực là không nhịn được mới uống một
chút. Cầu Quận chúa xem ở chúng ta hầu hạ lão thái thái đã lâu mà tha
cho chúng ta” hai bà Tử kia trên mặt cũng không sợ hãi. Bọn họ chính là
người hầu hạ lão thái thái, cả quốc công phu nhân cũng sẽ cho bọn họ ba
phần thể diện. Hiện tại đang trong tang lễ lão thái thái, nếu lúc này
đối phó bọn họ là có ý không dung thứ cho người lão thái thái để lại.
Cho dù Quý Quận chúa muốn trừng phạt bọn họ, thì tin tưởng quốc công Gia cùng quốc công phu nhân cũng sẽ ngăn cản. Những thứ này nô tài cũng
thật sự là quá lớn mật, cũng không nghĩ xem, các ngươi chẳng qua là nô
tài. Về phần để mấy nô tài, dù là nô tài cũ hay nô tài mới, cũng khiến
cho Ôn Uyển không thoải mái.
“Quận chúa, bọn họ là nô tài hồi môn của lão phu nhân. Trông coi tất
cả sự vụ phòng bếp. Xin Quận chúa tha thứ lão nô này một lần” Ôn Uyển
nhất thời sáng tỏ, thì ra là ỷ vào lão phu nhân vừa mới chết. Cho là
mình trừng phạt các nàng, chính là không để cho lão phu nhân qua đời thể diện. Buồn cười, mình khi nào sợ những thứ này, đem những thứ này hư
danh này ra, cũng quá xem thường mình rồi.
“Quận chúa nói, không cần biết ngươi là người hầu hạ lão quốc công
hay là lão phu nhân, thời điểm Quận chúa nhận tang lễ này đã nói. Uống
rượu phải bị trừng phạt. Ngươi thân là người của lão phu nên vì thể diện cuối cùng của chủ tử mà chịu tội. Người đâu, mang xuống đánh nặng hai
mươi Đại bản, làm gương để mọi người trong phủ, từ trên xuống nhìn cho
rõ, mà truyền đạt để tránh lặp lại chuyện này” Hạ Ngữ lạnh lùng quét một đám bà Tử. Nếu là hiện tại buông tha, còn thế nào trông coi một đám cậy già lên mặt này.
“Quận chúa, lão nô là người của lão phu nhân, lão phu nhân hài cốt
chưa lạnh, lão nô mặc dù có chút sai, nhưng không thể như vậy mà đánh
giết ta” trong đó có một bà Tử hét lên.
“Lão phu nhân, sao người đi sớm như thế. Những người hầu hạ ngài hôm
nay có thể bị người ta khinh khi sỉ nhục. Lão phu nhân, lão nô đến với
người đây” một người khác thấy Ôn Uyển tò mò nhìn hai người bọn họ, cũng hét lên theo.
Gào thét hồi lâu, thấy Ôn Uyển không nói gì chỉ nhìn các nàng gào
thét, chờ bọn họ gào thét xong mới nói “Nô tài xảo quyệt, thân là nô
tài. Lại dám lớn tiếng với bổn Quận chúa chính là không để bổn quận chúa vào mắt. Lão phu nhân hài cốt chưa lạnh, các ngươi cũng không cần làm
bộ dạng muốn chết này. Cũng không đuổi các ngươi đi ra ngoài, chờ các
ngươi dưỡng thương, đưa hai người các ngươi đi canh giữ mộ phần cho lão
phu nhân. Cố gắng mà tẫn lòng trung thành của các ngươi. Đi, đem lời ta
nói cho quốc công Gia, nhìn xem có làm theo quy định không? Nếu là chê
ta cản trở, vậy ta cũng không nhận phiền toái này.”
Hai bà Tử nghe được lời Ôn Uyển nói…, ho đến sắc mặt trắng bệch. Mới
vừa rồi cũng chỉ trừng phạt mình, nhiều nhất nghỉ ngơi mấy tháng, đến
lúc đó cầu tình, vẫn còn có thể sống tốt, lúc này lại bị đày xuống như
vậy.
“Quận chúa thứ tội, Quận chúa thứ tội. Lão nô cũng là rượu vào lời
ra, mới có thể hồ ngôn loạn ngữ, cầu Quận chúa khai ân, cầu Quận chúa
khai ân .” Hai bà tử khóc lóc cầu xin .
“Quận chúa, quốc công Gia truyền lời, Quận chúa cứ việc xử lý. Nô tài xảo nguyệt như vậy nên nặng nề trách phạt. Chờ Quận chúa xử trí xong,
thì đem bọn họ đưa đến trong am đi. Đến lúc đó đuổi xuống ở nông
thôn.” Người đi hồi báo thái độ quốc công Gia. Hai bà Tử lập tức xụi lơ
trên mặt đất.
“Dựa theo quốc công Gia phân phó làm việc.” Ôn Uyển phất phất tay,
liền người tới đem hai bà Tử kéo đi ra ngoài. Còn lại một nhóm quản sự
bà Tử sắc mặt nghiêm túc.
“Cách chứ quản sự chịu trách nhiệm tối qua, khấu trừ ba tháng tiền
công. Nếu chuyện còn phát sinh tương tự nữa xử lý như nhau. Không nên
đem lời của ta làm thành gió bên tai. Chỉ cần không sợ, thì có thể thử
xò xét điểm mấu chốt của bổn Quận chúa. Lần này là vi phạm lần đầu bổn
Quận chúa còn nhẹ phạt, nếu có lần sau, cả nhà đều cút ra khỏi quốc công phủ cho bổn Quận chúa. Quốc công phủ không nuôi bọn nô tài xảo nguyệt.” Ôn Uyển căn bản không để cho người ta mặt mũi. Phía dưới hơn mười người quản sự toàn thân cứng ngắc, lời này thật ác độc vô tình.
“Dạ, Quận chúa yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy nữa.” Trải qua
trừng phạt nặng nề lần này, hơn nữa trách phạt lớn như vậy, còn ai dám
làm nghịch lời của Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn mọi người một cái, rồi để cho
họ đi làm việc.
Trải qua chuyện giết gà dọa khỉ lần này, không còn người nào lười
biếng. Lúc trước Ôn Uyển không sợ trời không sợ đất, đánh cho mọi người
trong phủ đệ nằm một đống. Có thêm lần này, còn ai dám lấy thân đi mạo
hiểm . Cả tình huống đều tốt hơn nhiều.
Chính phòng
“Đứa nhỏ này, khó trách nghe nói nó đem ngõ Bát Tỉnh thống trị được
ngay ngắn rõ ràng, riêng phần quyết đoán này, đã không ai bì được .” Đại phu nhân than thở nói.
“Đúng vậy a, Nương, Quận chúa quản gia thật tốt.” Kim thị có chút
ngại ngùng. Chính mình cũng chịu không nổi tính khí của bọn nô tài xảo
nguyệt, kiềm chế không được các nàng. Họ đem mình giận đến khóc ngã
xuống đất. Dĩ nhiên, tất cả cũng không phải bởi vì Kim thị quản chế
không được, mà là nàng không dám lộ ra tài năng, sợ người có ý xấu nói
lời hồ ngôn loạn ngữ, dù sao con gái mới xuất giá không tới một năm. Nếu thật quá lợi hại thì danh tiếng không tốt.
“Con cũng không cần như vậy, chuyện này trong lòng ta đều biết, không trách được con. Trong phủ cũng có chút bà tử lần quyền, đặc biệt là bà
tử hầu hạ lão phu nhân, thì làm sao con có thể kiềm chế được. Ngay cả ta cũng cho bọn họ ba phần mặt mũi.” Đại phu nhân lắc đầu rất bất đắc dĩ
nói. Trăm năm thế gia, cũng sẽ có căn bệnh của trăm năm thế gia.
“Quận chúa, làm như vậy, có thể rước lấy phiền toái hay không?” Kim thị chần chờ.
“Ha hả, con không cần lo lắng. Quận chúa từ trước đến giờ nếu như sợ
phiền toái, nàng sẽ không để ý đến rồi, còn có quốc công Gia đã lên
tiếng. Hơn nữa lấy thân phận của nàng, cũng không có người dám nói gì.
Chỉ biết khen ngợi nàng trì gia có cách. Cho dù thật có, nàng cũng sẽ
không quan tâm. Lấy thân phận của nàng, cũng không cần cố kỵ nhiều như
vậy.” Đại phu nhân lắc đầu. Đây chính là sự khác nhau của thân phận.
“… Nô tài xảo quyệt này, thật là không có mắt. Quả thực là muốn chết
mà. Họ cho là ai cũng như chúng ta, cứ mặc cho các nàng kiềm chế, kiêng
kỵ. Quận chúa là ai? Thể diện của Lão thái thái còn không cho, vậy mà
hai nô tài này lại mưu toan dùng lão phu nhân áp chế nàng, thật là buồn cười.” Thế tử phu nhân cười lạnh.
“Những mầm mống nô tài xảo quyệt này, nên dùng thủ đoạn lôi đình như
vậy để trừng trị các nàng, xem các nàng còn dám khóc lóc om sòm hay
không?” Nha hoàn hầu hạ bên cạnh, tức giận nói. Nàng đã từng giúp đỡ Đại thiếu phu nhân trông coi nhà, lúc trước bị bao nhiêu ủy khuất, mà không làm gì được chỉ có thể nuốt nước mắt xuống.
“Nói là nói như vậy, nhưng trong phủ nô tài quan hệ nối tiếp nhau lẫn lộn, nếu không cẩn thận cũng không biết đắc tội người nào, vì nể mặt
thúc thúc bá bá kia. Đến lúc đó họ cầu tình cũng không thể lạnh lung bỏ
mặc, nghĩ lại chuyện cố kỵ thật sự quá nhiều. Quận chúa cũng không ở chỗ này lại có thân phân đặt thù, làm việc tự nhiên là không cần cố kỵ. Nếu không cố kỵ mà làm sẽ gặp không ích phiền phức.” Thế tử phu nhân cảm
thán. Nha hoàn bên cạnh cũng im lặng.
Thượng Đường sau khi trở về, biết tin tức kia, thì hôn mê tại chỗ. Hạ Hỉ bấm nhân trung của hắn, sau khi tỉnh lại thì lảo đảo đi tìm Thượng
Dũng, nhìn thấy ca hắn như mất hết một nữa mạng, thì ôm Thượng Dũng
khóc. Hai huynh đệ ở đây khóc đến thê thảm , hạ nhân bên cạnh thấy vậy
nước mắt cũng rơi.
Hạ Hỉ cũng rất khó chịu. Mấy năm này đi theo bên cạnh hầu Thượng
Đường, Thượng Đường đối với hắn rất tốt, giữa chủ tới với nhau tình cảm
rất thâm tình. Lúc này trong lòng mắng không dứt cái Nhị lão gia hại
người này, đem tai họa đến cho Thất thiếu gia. Vốn là ở bên trong có
Quận chúa ra mặt, còn có gia cảnh giàu có, nên đã tìm cho Thất thiếu gia cửa hôn nhân tốt. Nhưng lúc này đã mất ráo. Ngay cả tiền đồ cũng đáng
lo. Nhưng mà cũng may lúc này, có người ở bên tai nói cho hắn biết một
chuyện, để cho hắn ngầm hiểu ý.
“Thiếu gia, bây giờ người phải ổn định lại. Quận chúa đã tính toán
tốt cho người rồi. Chờ đại tang kết thúc, liền tìm cho người một chức
tri huyện. Tìm khu vực xa một chút, tin tức cũng không có linh thông, ở
bên ngoài rèn luyện mấy năm, chờ chuyện này qua đi. Đợi đến lúc trở lại, sẽ tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt. Cho nên, ngươi cũng không thể cô phụ khổ tâm của Quận chúa đối với ngươi a.” Hạ Hỉ vừa lau nước mắt vừa
suy nghĩ, ở bên cạnh khuyên. Đây là lời nhắn nhủ Ôn Uyển cố ý nói với
hắn. Chỉ cần có hy vọng, trong lòng bi thương cũng tản đi.
“Đệ đệ, ca cả đời này đã không còn gì. Nhưng đệ phải phấn chấn, đệ
còn có Quận chúa giúp. Nàng nhất định sẽ an bài cho đệ được thỏa đáng.
Đệ không thể cứ như vậy sụp đổ, hai huynh đệ chúng ta, ít nhất phải có
một người có tiền đồ. Dù sao lúc trước ca cũng làm ông nông dân, hiện
tại chẳng qua là trở lại nguyên điểm mà thôi.” Nghe lời Hạ hỉ động viên, thì bận rộn an ủi Thượng đường. Thượng dũng trong sự tuyệt vọng, cũng
có một chút chờ đợi.
Thanh từ không phải là nữ nhi Bình gia chuyện này rất nhanh được
truyền ra ngoài, rất nhiều người đều nói là bịt tay trộm chuông. Cũng
may người phái đi, đã tìm được mẹ Thanh từ, mẹ Thanh từ hiện tại đã là
một nông phụ. Cho nàng năm mươi lượng bạc, để nàng nói phụ thân của
Thanh từ là người nào, lúc đó hắn là một lãng tử trong kinh thành, sau
lại nghèo túng biến thành quỷ say rượu.
Trong phủ Quốc công đệ phái người đi bắt Thanh Từ, đã đem nàng bắt
trở lại. Cũng không có giết chết nàng, chỉ đem nàng tạm thời nhốt lại.
Lần này cũng không so với trước mà nghiêm nghị trông chừng.
Cùng lúc đó, cái gia đinh cùng nàng thông dâm kia, rốt cuộc đã tìm
được. Hắn trốn trong kỹ viện ở vùng ngoại ô. Quốc công phủ đệ treo
thưởng một ngàn lượng bạc để bắt.
Quốc công phủ trong lần này là tính toán phá phủ trầm chu, nếu danh
tiếng đã thúi, thì dứt khoát đem chuyện tuyên dương ra. Bọn họ không có
xử trí bí mật, mà đem hai người đưa đến nha môn. Thanh Từ bị cực hình,
rất nhanh liền cung khai nói nàng quả thật cùng gia đinh kia cấu kết.
Gia đinh kia cũng nói, là tiểu thư câu dẫn hắn, hắn nhất thời chịu đựng
không nổi hấp dẫn, mà làm chuyện lớn này. Từ đầu tới cuối không có dính
đến Nhị lão gia. Thanh Từ thậm chí còn nói, nàng rất cảm kích phụ thân
đã bảo vệ nàng, nàng thẹn với phụ thân đã thương yêu đối với nàng. Cuối
cùng, không có nói nửa câu bất lợi đối với Nhị lão gia. Cả nha đinh kia, cũng không còn nói nửa câu Nhị lão gia có liên quan trong chuyện này.
Trên công đường họ bị phán xử chém hình. Nhưng vào lúc trời tối, hai
người đã tự sát chết ở đại lao. Một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Chuyện này xử lý gọn gàng, trước sau thời gian không tới năm ngày,
rất nhiều người không tin khi nào thì Bình phủ làm việc lưu loát như
vậy. Rất nhanh chuyện này được truyền ra, mọi người lúc này mới tin
tưởng, cô gái kia không phải là nữ nhi Bình gia.
Mặc dù dưỡng nữ đã lấy chồng thông dâm, đều là nề nếp gia đình bại
hoại. Nhưng ít ra, thoát khỏi vận mệnh liên lụy lên trên đầu nữ nhi Bình gia, mọi người nói nhiều nhất một câu, nữ nhi tiện chủng thật đúng là
hạ tiện, sửa lại xuất thân cũng không đổi được hạ tiện trong xương, so
với trước, ít nhất danh tiếng nữ nhi Bình gia được bảo vệ một ít, không
còn bị nói khó nghe như lúc trước. Bất quá nhà Phú Quý kinh thành, những gia đình có nữ nhân Bình gia sinh con gái. Trên căn bản cũng bị đưa đi. Đặt hôn đều bị từ hôn.
Nơi này có Ôn Uyển hỗ trợ. Cái gia đinh kia ẩn núp trên địa bàn của
Thuần Vương. Không còn ở kỹ viện cũ nữa. Mà ở kỹ viện có cổ phần của
Thuần Vương. Quốc công Gia không có biện pháp, hắn mặc dù có được tin
tức, nhưng lúc này không thể đắc tội với quyền quý nữa, sẽ đem chuyện
này huyên náo càng lớn. Cho nên nhờ Ôn Uyển ra mặt giúp vì Ôn Uyển và
Thuần Vương giao hảo tốt. Ôn Uyển vốn không muốn để ý đến đống chuyện
nát, nhưng Cổ ma ma nói, chuyện này nếu không thể tiêu trừ, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Ôn Uyển. Ôn Uyển nói như thế nào, cũng là họ Bình, lúc
đầu Ôn Uyển làm sao cũng không nguyện ý nhúng tay, nhưng không chỉ Cổ ma ma, ngay cả Cố ma ma cũng lên tiếng, để cho Ôn Uyển ra mặt giúp đỡ.
Bằng không, đối với danh dự của nàng thật sự sẽ không tốt.
Ôn Uyển nghe nhiều hậu quả như vậy, không làm sao được, chỉ có thể hỗ trợ ra một phần sức, nhanh chóng đem chuyện này xử lý, để tránh khỏi
kéo dài, đối với mọi người bất lợi. Cho nên nàng ra mặt cầu Thuần Vương, Thuần Vương đối với người có ý xấu chuyện nhỏ này, tự nhiên là đáp ứng. Bằng không, bọn họ nơi nào có thể nhanh như vậy bắt được cái gia đinh
ẩn núp kia, chuyện lại còn xử lý được nhanh như vậy.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Ôn Uyển biết cho dù không có nàng ra
mặt. Quốc công Gia cũng sẽ xử lý rất khá. Dĩ nhiên, sẽ ưu lại một ít
phiền toái. Nhưng nhìn một chút thủ pháp phía sau chuyện này, Quốc công
Gia xử lý quả là dao sắc chặt đay rối, gọn gang sạch sẽ.
Ôn Uyển cười cười, là nàng quá lo lắng rồi. Trăm năm thế gia, nội
tình rốt cuộc có bao nhiêu, ai cũng không biết. Nàng cuối cùng vẫn quyết định, sau này vẫn nên đàng hoàng ở lại nhà giữ đạo hiếu cho tổ mẫu hờ
của nàng. Cũng nhân cơ hội tránh những tính toán kia. Trước kia tầm nhìn của mình thật hạn hẹp.
Mà việc tang lễ của lão phu nhân, do quý Quận chúa tổ chức, còn bỏ
tiền ra sức làm tang sự, đem tang lễ lão phu nhân làm được vẻ vang.
Chuyện này liền được lan truyền ra ngoài. Rất nhiều người ngạc nhiên.
Xem ra Quý Quận chúa, cũng không bất trung bất hiếu như lời đồn trước
kia. Mọi người được tin tức có nghi ngờ thì phái người đi hỏi thăm, biết quả thật như thế. Tất cả mọi người đều thở dài, lời đồn đãi quả nhiên
không thể tin. Thời khắc mấu chốt có thể nhìn ra thật giả.
Nhưng rất nhanh, lai tiếp tục có lời đồn đãi. Nói nàng sở dĩ nguyện ý giúp cho lão phu nhân sửa trị tang lễ, là bởi vì quốc công gia đáp ứng
phân chia cho nàng một số di sản. Sau này nàng cũng được một ít di sản.
Còn nói là chính mắt nhìn thấy.
Quốc công Gia thế hệ này không có em gái, chỉ có cháu đồng lứa. Nữ
nhi gả ra ngoài, là nhị cô cùng Tam Cô cũng bị mất tin tức; tứ cô thì đã sớm mất. trượng phu của Thanh Cửu cuối cùng cũng tới, nhưng sắc mặt có
chút khó coi, nhưng tổng thể cũng xem như là tốt, dù sao, cuối cùng vẫn
là nữ nhi của phòng lớn. Quan trọng nhất là trượng phu của Thanh Cửu lúc này còn phải dựa vào cây đại thụ là quốc công phủ này. Bất quá hắn chỉ
lạy tế xong là đi trở về, hơn nữa một mực ở trong phủ. Thanh Trâm cũng
trở lại. Lần đầu tiên trở về nhà mẹ đẻ. Dung đại phu nhân biết đây là
một cơ hội cuối cùng để lấy một số di sản, nên vừa tới đã khóc lên còn
nguyền rủa la mắng.