Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 161: Q.4 - Chương 161: Thích Khách ( thượng )




Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Giải quyết Ninja xong, mọi người đều sửa sang thu dọn tốt rồi. Liền tiếp tục đi về phía trước. Lúc này tốc độ so với trước sẽ phải nhanh hơn rất nhiều.

Ôn Uyển càng chạy trong lòng càng cảm thấy không yên, trực giác cảm thấy nguy hiểm còn chưa có đi qua. Ôn Uyển vén rèm lên nhìn thấy chỉ còn lại có hai mươi mấy người. Sáu thị vệ bên cạnh mình thì Võ Phong và Võ Thần bị thương nhẹ. Ôn Uyển nhìn địa hình bốn phía, suy nghĩ lại một chút lúc ngắm phong cảnh ven đường trước đó. Dường như phía trước có mấy chỗ, là khu vực mai phục tốt nhất.

Thị vệ bên cạnh nàng đã giảm hơn phân nửa, nếu đi vào những khu vực dễ dàng mai phục kia, sẽ giống như đi vào tử địa, nhanh chóng đưa người đến cho bọn hắn giết. Ôn Uyển nghĩ tới đây, trong lòng liền căng thẳng , lập tức cho xe ngựa dừng lại. Nhìn phương hướng chung quanh, rồi nói với Hạ Dao lo lắng của mình. Mặc dù Hạ Dao cho là Triệu vương sẽ không làm chuyện ngu xuẩn bực này.

Ôn Uyển liều chết cũng không muốn đi về phía trước. Làm một vài chuyện vô nghĩa thì có thể qua loa, nhưng mà vấn đề liên quan đến mạng nhỏ, Ôn Uyển không thể qua loa.

Ôn Uyển thấy bộ dạng không làm sao được của Hạ Dao, tiếp tục nói thầm mấy câu với Hạ Dao, ánh mắt Hạ Dao trừng lớn. Lắc đầu nói: “Quận chúa, đạn tín hiệu này không thể phát loạn được .”

Ôn Uyển nổi giận: “Chẳng lẽ mạng của ta ngay cả làm phiền mấy trăm quan binh đi một chuyến cũng không đáng sao? Mệnh của Ôn Uyển ta cũng không khác gì lúc trước sao?”

Hạ Dao giải thích một chút, nói quân đội không phải là dễ dàng điều phối sử dụng như vậy, Ôn Uyển giận đến mức muốn đánh nàng một trận. Cuối cùng Hạ Dao rốt cuộc không lay chuyển được tính tình của Ôn Uyển, nên từ trong tay áo lấy ra một pháo đồng, kéo sợi dây và chĩa ra phía ngoài. Bắn ra một ánh lửa chói mắt.

Ôn Uyển lại cho Võ Tinh tìm một bốn con đường thông thuận dễ dàng chạy trốn. Còn tìm một người vô cùng quen thuộc đối với địa hình Ngọc Tuyền Sơn. Nói rõ chi tiết cho Ôn Uyển một chút. Ôn Uyển không ngừng gật đầu. Hạ Dao cho rằng Ôn Uyển là bị chuyện vừa rồi dọa sợ. Nên nói thầm hai câu. Hạ Ảnh thì một câu cũng không nói chen vào.

Võ Tinh chỉ ở bên cạnh cười cười. Hắn cho rằng Ôn Uyển quả thật cẩn thận đến không một chút phân tâm, nhưng cẩn thận so sánh với lỗ mãng thì tốt hơn.

Sau khi tín hiệu cầu cứu thả ra, Ôn Uyển cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Đợi chờ viện quân đến. Không hề chuẩn bị đi tiếp nữa. Hạ Dao biết Ôn Uyển từ trước đến giờ chú ý cẩn thận, lần này đã bị dọa lớn nên tất nhiên là nghe theo Ôn Uyển.

Về sau Ôn Uyển cảm thấy rất may là mình chú ý cẩn thận. Nếu không thì tất cả mọi người đều phải chết ở đoạn đường này. Bởi vì điều Ôn Uyển lo lắng đã thực sự tồn tại. Cách địa phương Ôn Uyển nghỉ ngơi không tới một khắc đồng hồ đi bộ, có một chỗ rẽ. Hai bên toàn bộ là sườn dốc, thích khách Triệu vương phái đi đang mai phục ở đó. Nơi đó là tử địa. Đoàn người Ôn Uyển sắp lọt vào trong cạm bẫy này. Một khi lọt vào cạm bẫy thì tương đương đi vào tử địa. Đến lúc đó, nhất định không có một người nào sống sót.

Vào lúc Ôn Uyển trú đóng lại đã phát tín hiệu cầu cứu. Khiến thích khách biết tình huống có biến. Họ cho rằng tin tức bị lộ, nên đành thay đổi phương án.

Đoàn người của Ôn Uyển ngồi xuống không đến mười phút. Ôn Uyển vẫn đang kiên nhẫn nghe người đứng ở nơi đó giảng giảivề địa hình nơi đây.

Võ Tinh quát to một tiếng: “Cẩn thận.” Dứt lờ,i một mũi tên nhọn giống như sao băng phá không bắn tới.

Ôn Uyển đang nghe người ta giải thích. Đem tất cả địa phương nên chú ý khi di chuyển trên đường đều nhớ kỹ. Thoáng cái liền nhìn thấy một mũi tên xuyên qua cửa xe ngựa, bởi vì tất cả cửa xe ngựa và cửa sổ xe đều mở ra. Nên mũi tên bắn ra cực chuẩn. Bắn vào trái tim của thế thân áo trắng đang nằm. Thế thân áo trắng vốn đang ngủ mê man, sau khi bị tên bắn trúng, liền run rẩy một cái đầu đa rũ xuống. Không cần suy đoán. Tất nhiên là chết rồi. Ở trong nháy mắt, người đã bị bọn họ giết. Thủ đoạn thật cay độc.

Hạ Dao lớn tiếng kêu: “Không xong, có thần tiễn thủ.” Thiện xạ, bách phát bách trúng. Không phải là thần tiễn thủ, thì căn bản không làm được. Lời của Hạ Dao vừa nói xong lại có ba người ngã xuống.

Võ Tinh kêu: “Hạ Dao, các ngươi bảo vệ tốt Quận chúa.” Mang theo Võ Lâu, chuẩn bị phóng về hướng bắn tên. Ôn Uyển lập tức lắc đầu, không thể để cho bọn Võ Tinh rời đi. Lần này tình thế khác với vừa rồi.

Hạ Dao đau đớn kêu lên: “Quận chúa, Quận chúa trúng tên rồi.”

Võ Tinh loạng choạng một chút, rèm xe vén lên. Đã nhìn thấy cô gái thế thân mặc quần áo màu trắng. Chết đi với gương mặt bình thản.

Trong lòng Ôn Uyển khóc thét, cũng thẳng thừng mà chửi bậy.Đùa với bà à, bản thân mình đụng phải cái vận nấm mốc gì. Nàng chưa làm qua chuyện thương thiên hại lý. Đời trước cộng thêm đời này, cũng không có hại ai. Tại sao hiện tại nhiều người muốn giết mình như vậy? Hôm nay chắc mạng nhỏ phải bị kẹt ở nơi này. Ôn Uyển cảm giác chính mình, hiện tại có thể chết bất cứ lúc nào.

Hạ Dao rất tỉnh táo nói: “Quận chúa, bọn người này mới thật sự là hướng về phía người mà tới. Chẳng qua không ngờ, bọn họ lại ở phía sau giặc Oa. Xem ra chúng ta có phiền toái lớn.” Bên phía bọn họ bởi vì đụng phải Ninja mà thương vong thảm trọng. Hiện tại lại đụng độ với kẻ sớm có chuẩn bị.

Ôn Uyển tự nhiên hiểu được thích khách này mới thật sự là đến vì mình. Nếu như không có chuyện lúc trước, hiện tại với nhóm thích khách này nàng cũng không lo lắng. Nhưng mà hôm nay thị vệ bên cạnh còn lại không có mấy người. Nếu như thích khách quá nhiều, không biết có thể ngăn cản được hay không? Hi vọng Triệu vương không phải là đầu óc hồ đồ, phái ra sát thủ tinh nhuệ của hắn săn giết nàng, nếu không nàng sẽ thật thảm.

Đang khi nói chuyện thì một mũi tên nhọn lại bắn tới đây. Lần này không có từ trên cửa sổ bắn vào. Mũi tên nhọn cắm quanh ở trên xe ngựa, bắn không xuyên qua xe ngựa. Điều này còn phải cảm tạ đám thợ thủ công của phủ nội vụ, bởi vì quanh năm suốt tháng bọn họ làm xe ngựa cho quý tộc ngồi. Cho nên đã cân nhắc chuyện ám sát này, mặc dù Ôn Uyển không có yêu cầu, cũng hành hạ qua bọn họ. Nhưng mà họ không có giảm bớt khâu lễ tiết này. Cho nên, thật ra thì bản thân xe ngựa cũng có chứa tác dụng phòng hộ rất mạnh.

Hạ Dao thấy mà sắc mặt đại biến. Lập tức từ trong ngực lấy ra một cây hỏa chiết tử (cây châm lửa) tầm thường, ném tới phía ngoài. Cây hỏa chiết tử nổ tung, một vật nhỏ xông về tận trời phát ra ánh sáng chói mắt.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, u mê. Đây là tình huống gì. Không phải mới vừa rồi đã ném một cái pháo hoa ra ngoài rồi à, tại sao hiện tại lại có nữa? Rốt cuộc có bao nhiêu đạn tín hiệu.

Hạ Ảnh cũng kinh sợ, không nhịn được cả giận mà nói: “Ngươi điên rồi sao? Vừa rồi không phải nói Quận chúa đã chết à, bây giờ ngươi phóng đạn tín hiệu này, không phải là nói cho bọn hắn biết, Quận chúa không có chết sao? Ngươi nghĩ hại chết Quận chúa sao?”

Hạ Dao vô cùng tỉnh táo nói: “Quận chúa, không có ích lợi gì. Những người này đang muốn đuổi tận giết tuyệt. Nếu không, khi nghe được câu này, thì đã rút lui rồi. Quận chúa, lần này chúng ta thật sự nguy hiểm. Quận chúa, đạn tín hiệu thuộc hạ vừa ném là cho hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ ở tốc độ nhanh nhất nhận được tin tức.” Đột nhiên Hạ Dao cũng sợ cái suy nghĩ kia của Ôn Uyển sẽ thành sự thật, quân doanh ở phụ cận sẽ không chạy tới trước tiên. Hiện tại trên người mọi người đều có vết thương, thái độ của địch nhân cũng rất rõ ràng, giết, muốn giết hết tất cả. Nói cách khác, bọn họ đã phái binh lính tinh nhuệ.

Ánh mắt sắt bén của Ôn Uyển quét qua: “Ngươi nói là bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt? Tất cả mọi người nơi này cũng sẽ không bỏ qua?”

Hạ Dao lắc đầu “Những người khác ta không biết, nhưng mà người đến đã có chuẩn bị, đối với tình huống của Quận chúa cũng rất quen thuộc. Có thể sẽ bỏ qua cho chúng ta, nhưng mà người giống Quận chúa thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bất kể là thế thân hay không, bọn họ muốn giết toàn bộ.”

Nói cách khác, người đó khẳng định cũng suy nghĩ đến chuyện có thế thân này. Cho nên, chỉ cần là cô nương số tuổi tương đương, bất kể là người thật hay là thế thân, để bảo đảm cho mục đích, đều giết toàn bộ. Lần này đối thủ nhất định phải đem mình đưa vào chỗ chết mới thôi. Thời khắc đặc biệt, thủ đoạn bất thường, xem ra không thể đợi viện quân đến. Phải dùng biện pháp khác chạy thoát thôi.

Hạ Dao lớn tiếng kêu: “Hạ Luân, đưa xe ngựa chạy vào bên trong rừng cây đi.” Đến trong rừng cây, cho dù hắn là thần tiễn thủ đi nữa, nhiều cây cối bụi rậm, nhiều người lắc lư như vậy, cũng không thể bách phát bách trúng.

May mắn là Ôn Uyển lựa chọn khu vực tốt. Hạ Luân được lệnh, lập tức cho xe ngựa chạy vào trong rừng rậm. Hạ Dao và Hạ Ảnh lập tức xuống xe ngựa, Ôn Uyển và thiếu nữ áo lam cũng theo đuôi xuống xe.

Ánh mắt Ôn Uyển đảo qua, trừ sáu thiếp thân thị vệ bên cạnh. Chỉ còn dư lại khoản mười ba thị vệ khỏe mạnh. Ôn Uyển rất buồn bực, ông ngoại hoàng đế không có đem tinh nhuệ điều cho nàng dùng. Bằng không, những người này sao lại dễ thành món ăn cho người ta như vậy. Chủ yếu là hoàng đế không nghĩ tới, thực sự có người dám săn giết Ôn Uyển. Trong mắt ông, Triệu vương sẽ không làm như vậy . Bởi vì muốn săn giết thì cũng nên săn giết Trịnh vương trước, giết Ôn Uyển một chút tác dụng cũng không có. Chuyện ngu xuẩn này, ông không tin con của ông sẽ làm. Đáng tiếc, hoàng đế quá mức tự tin, nên đã mang đến tai hoạ ngập đầu cho Ôn Uyển.

Đoàn người nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng. Ôn Uyển cũng chạy trốn rất nhanh. Hôm nay nguy hiểm đang ở bên cạnh, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Làm gì còn có nhiều thời gian nhàn hạ đi lo những thứ kia như vậy. Đám người chạy đến chỗ sâu trong rừng cây, liền có bốn thị vệ ngã xuống.

Ôn Uyển đứng tại chỗ, nghỉ ngơi một chút. Một mũi tên nhọn phá không mà đến. Mũi tên lần này là trực tiếp hướng về phía Ôn Uyển bắn tới. Ôn Uyển rất nhạy cảm, lúc trước nàng đang tựa vào bên cạnh một thân cây, phòng bị thần tiễn thủ bắn trúng. Nên hiện tại không cần Võ Tinh và Hạ Dao bảo vệ, nàng liền chui ra phía sau than cây. Mũi tên sắc bén xuyên thấu cả thân cây.

Một mũi tên nữa lại bắn tới, lần bắn này hắn bắn vào thế thân mặc sa y màu xanh. Nhưng Hạ Ảnh ở bên cạnh ra tay rất nhanh, đem người kéo ra, tên bắn vào trên mặt đất, nửa mũi tên vùi sâu vào trong đất.

Hạ Dao ở một bên tai Ôn Uyển nói mấy câu, Ôn Uyển lập tức gật đầu: “Tám người các ngươi hướng bên kia trốn đi. Nghe rõ đây, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì bỏ chạy nhanh bấy nhiêu.”

Võ Phong lập tức hiểu được làm thế là muốn phân tán nguy hiểm: “Mau, trốn.” Dù sao tám người này, không có bao nhiêu tác dụng khi ở lại.

Bên này, Hạ Dao cõng Ôn Uyển trên lưng, Hạ Ảnh cõng nữ tử áo xanh, Võ Tinh, Võ Lâu, Võ Thần theo đuôi phía sau. Chia làm hai hướng mà chạy đi.

Lúc đoàn người Ôn Uyển chạy không tới mười phút đồng hồ, bốn Hắc y nhân liền xuất hiện ở bên cạnh xe ngựa. Kiểm tra một lát thì một tên cầm đầu trong đó nói: “Lão Đại, bên trong chỉ có một thi thể. Chúng ta có phải đuổi theo hay không?”

Tên cầm đầu lắc đầu: “Đương nhiên phải đuổi theo, an bài phía trước đang chờ bọn họ. Bọn họ chạy trốn không xong. Nhưng chúng ta cũng phải đuổi theo. Chẳng qua là không nghĩ tới chuyện tiến triển thuận lợi như thế. Không ngờ họ lại ngừng lại ở chỗ này, còn thả tín hiệu cầu cứu. Xem ra kế hoạch của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài. Nhưng mà, lại khiến để cho bọn họ bị thương vong hơn phân nửa ở phía trước, cũng là ông trời đang giúp chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.