Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 162: Q.4 - Chương 162: Thích Khách ( trung )




Edit: Linh Mít

Beta: Tiểu Tuyền

Hạ Dao dùng mật âm nói với Ôn Uyển: “Quận chúa đừng sợ, chỉ cần chúng ta có thể cầm cự trên nửa canh giờ, thì sẽ có viện quân tới cứu.”

Ôn Uyển rất muốn đáp một câu rằng nàng còn chưa có sống đủ. Nửa canh giờ chính là một giờ đồng hồ. Sinh tử chỉ ở trong nháy mắt, một canh giờ không biết nàng đã chết bao nhiêu lần. Xem ra dựa vào viện quân là không được rồi, vạn nhất lại có người cấu kết với viện quân. Vậy nàng có thể chết rồi lại chết. Không được, hiện tại ai cũng không đáng tin cậy, cần phải dựa vào chính mình. Ôn Uyển nhanh chóng trù tính ở trong đầu.

Đoàn người còn chưa chạy được năm dặm đường, Võ Tinh liền ngăn mọi người dừng bước: “Cẩn thận, nơi này có mai phục.” Vừa dứt lời, đã nhìn thấy bốn tên áo đen cầm đao kiếm từ trong rừng rậm đi ra.

Vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm. Hơn nữa, theo tình thế này, đoán chừng Triệu vương cũng bố trí mai phục ở các cửa vào. Mà bốn người này thấy đoàn người bọn họ, không xông lên giết người trước, mà phóng tín hiệu.

Cả đám toàn bộ đều biến sắc.

Hạ Dao hướng về phía Võ Lâu và Võ Phong nói: “Các ngươi đi đi, để ta ở lại cản bọn hắn. Nếu không, một khi thích khách tiếp ứng mà đuổi theo, chúng ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.”

Võ Tinh nhìn về phía Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Dao. Nàng đối với việc này cũng chưa quen thuộc. An bài Hạ Dao là thích hợp nhất. Lưu lại hai đến bốn người tiếp tục mang theo Ôn Uyển chạy cùng thế thân.

Họ còn không có chạy được hai dặm đường, Hạ Dao liền chỉ vào cô gái mặc sa y màu lam nói: “Hạ Ảnh và Võ Phong mang theo nàng đi xuống núi, ta cùng với Võ Tinh mang theo Quận chúa chạy lên phía trên.” Phía dưới có sát thủ nhiều hơn, phía trên cho dù có, cũng sẽ ít hơn một chút. Dù sao nếu muốn giữ mạng sống, chỉ có viện quân tới mới xem như an toàn nhất. Nhưng bây giờ vấn đề là, càng ở phía dưới thì càng nguy hiểm. Hơn nữa lần này không giống với trước kia, thích khác lại phát đạn tín hiệu. Những thích khách khác cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Đến lúc đó, có chạy đằng trời.

Ôn Uyển nhắm mắt lại, nàng biết mình tàn nhẫn. Hai người bọn họ khi đi xuống, cơ hội còn sống sẽ ít đi rất nhiều. Nhưng mà bây giờ mọi lúc đều tràn ngập nguy cơ, giữ lại cô gái kia chỉ khiến mọi người bị chết nhanh hơn: “Cẩn thận. Nếu như đối địch không nổi, cũng đừng có liều chết mà kháng cự. Trước hết phải giữ được tính mạng của mình. Biết không?”

Võ Phong và Hạ Ảnh gật đầu. Mang theo thế thân áo lam chạy xuống phía dưới.

Ôn Uyển cùng Hạ Dao và Võ Tinh chạy lên phía trên, không tới năm dặm đường lại gặp bốn thích khách. Chỉ có mấy thích khách, nhưng họ đều có ám khí. Hơn nữa võ công cũng không kém. Tệ hơn chính là, bọn họ vừa nhìn thấy mấy người các nàng liền phóng đạn tín hiệu.

Mà rất nhanh, phía dưới cũng thấy một đạn tín hiệu. Xem ra, bọn Hạ Ảnh cũng gặp đánh lén.

Hạ Dao để Ôn Uyển xuống, hướng về phía Võ Tinh nói: “Ngươi mang theo Quận chúa đi, ta cầm cự với bọn chúng.” Bởi vì nàng suy đoán không sai. Ôn Uyển cũng hiểu những người này rất có thể là cố ý phân chia thế lực bên người nàng, như vậy đến lúc đó cho dù muốn trốn cũng chạy không thoát. Nhưng nếu như không tách nhau ra, không người ở lại ngăn cản, nàng lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu thích khách, một khi tất cả thích khách toàn bộ đuổi theo, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?

Võ Tinh không do dự chút nào. Ôn Uyển dùng khẩu ngữ đối với Hạ Dao nói: “Giữ được mạng của mình là quan trọng. Ta sẽ có biện pháp thoát thân .”

Ôn Uyển nhìn lại, một đối với bốn, Hạ Dao có chút cố hết sức. Nhưng lại không rơi vào hạ phong. Xem ra, võ công của Hạ Dao, quả thật sàn sàn với Võ Tinh.

Ôn Uyển rất buồn bực, Triệu vương đến tột cùng phái bao nhiêu thích khách ám sát nàng. Những thích khách này, đều thân thủ bất phàm. Hơn nữa hành động có kỷ luật có tổ chức, không phải sát thủ bình thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng có thể giữ được tính mạng hay không rất khó nói.

Thật ra Ôn Uyển rất muốn mắng chửi người. Thật xui xẻo, còn ai so với nàng xui xẻo hơn đây. Nhưng bây giờ không phải là lúc oán trời trách đất: “Võ Tinh. Sợ là còn có thích khách đang chờ chúng ta.”

Võ Tinh nói: “Quận chúa yên tâm, thuộc hạ thề sẽ bảo vệ Quận chúa.” Vác Ôn Uyển bỏ chạy, thật ra Ôn Uyển rất muốn nói, ở trước mặt những người này, ngươi mà chết rồi thì sẽ không bảo vệ được ta. Nhưng hiện tại không thể nói lời xúi quẩy này, sẽ làm ảnh hưởng đến lòng tin của Võ Tinh.

Bên chỗ Hạ Ảnh cũng là bốn thích khách, thân thủ của tất cả thích khách đều là nhất đẳng. Hạ Ảnh còn mang theo một tiểu cô nương mười ba tuổi nhu nhược. Hạ Ảnh cảm giác được có một thích khách đuổi theo, lập tức điểm huyệt thế thân áo lam. Khiến nàng không thể nói chuyện.

Tám người, đem bốn người Hạ Ảnh vây lại. Người cầm đầu kia chậm rãi rút ra một bức họa từ trong lồng ngực, mở ra so sánh một chút. “Giết.” Dù là người thật, hay là thế thân. Toàn bộ đều phải chết.

Võ Tinh muốn tìm một chỗ bí mật để trốn đi. Nhưng đi mười mấy phút đồng hồ, cũng không tìm được nổi một sơn động. Ôn Uyển vừa vặn ngủ được một giấc. Võ Tinh liền dừng lại. Ôn Uyển biết, không phải mai phục thì cũng là thích khách. Đến bây giờ, nàng không muốn làm cho mình trở thành gánh nặng, nên lấy âm thanh như muỗi kêu nói: “Thả ta xuống, không nên lo lắng, ta có thể bảo vệ tốt cho mình.”

Võ Tinh nhớ tới Ôn Uyển học qua sát chiêu, liền thả Ôn Uyển xuống. Không phải hắn nguyện ý, mà là có bốn thích khách. Hắn còn vác theo Ôn Uyển, thì khẳng định không thể đối phó nổi bốn người này.

Quả nhiên, có bốn người bay ra. Lại là trang phục hắc y nhân giống nhau. Mà chuyện bọn họ làm đầu tiên, lại là phóng tín hiệu.

Ôn Uyển rất muốn hộc máu.

Bốn thích khách kia trong mắt hiện lên tia vui mừng: “Xem ra, chúng ta thật đúng là đã gặp Ôn Uyển Quận chúa rồi. Ha ha, Ôn Uyển Quận chúa, nhận tiền tài thay người diệt trừ tai họa, ngươi cũng đừng trách ta.”

Ôn Uyển nhìn bọn họ, rồi lộ ra một nụ cười. Nụ cười này để cho bốn thích khách thầm sợ trong bụng. Bọn họ thấy nụ cười như thế liền hiểu, Ôn Uyển Quận chúa nói cho bọn hắn biết, nếu như nàng không chết, nàng sẽ làm bọn họ sống không bằng chết. Ôn Uyển làm thế là cố ý chọc giận bọn họ.

Kiếm trong tay Võ Tinh xuất ra. Mặc dù nơi kiếm của Võ Tinh đi qua xé gió vun vút, nhưng hắn phải đối mặt với bốn thích khách cùng xuất thủ, tất cả bốn thích khách này võ công đều nhất đẳng, xuất thủ nhiều chiêu rất tàn nhẫn. Bốn người thích khách võ công mặc dù không có cao như Võ Tinh, nhưng mà, bốn người đánh một, Võ Tinh đang ở thế hạ phong.

Ôn Uyển nhìn tình hình này, trong nhất thời sẽ đánh không xong. Nhìn bên ngoài, lại không biết phải làm sao, vạn nhất có ngườiphát hiện đuổi theo, nàng sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Có lẽ mình chạy đi rồi ngược lại còn có đường sống, nếu không mình mà chết thì Võ Tinh cũng phải phụng bồi chết theo. Còn không bằng tìm đường sống trong cõi chết. Ôn Uyển liền có ý muốn chạy.

Ôn Uyển đứng ở nơi đó, nàng muốn chạy, thì phải thừa dịp bọn họ không chú ý. Cho nên nàng không có lộ ra một chút vẻ mặt sợ hãi. Không xuất hiện bộ dáng đáng thương như trong tưởng tượng của sát thủ. Ngược lại là người thường thì khó có thể trấn định như vậy. Mấy sát thủ thấy Ôn Uyển có bộ dáng như thế, trên mặt lướt qua một tia cười lạnh. Trấn định sao? Trấn định đến cuối cùng cũng chết thôi, đường đường là một Quận chúa tôn quý hiện tại cũng chả khác gì con kiến hôi. Đứng trước cái chết dù ai cũng không chạy thoát.

Ôn Uyển quan sát bốn phía, nghĩ đến đường đi mới vừa rồi họ có nói qua, Ôn Uyển âm thầm thấy may mắn ở trong lòng. Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Ôn Uyển đã chọn một đường nàng cho rằng tương đối an toàn đáng tin. Đang chuẩn bị chạy, thì một nhát kiếm sắc bén đâm về phía nàng.

Tốc độ quá nhanh, Ôn Uyển chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua bên cạnh mình. Trong lòng Ôn Uyển dần hiện ra một cái ý niệm, xong, lần này chết chắc.

Nhưng mà vài giây đồng hồ đi qua, người vẫn nguyên vẹn. Ôn Uyển mở mắt liền nhìn thấy hai nam tử mặc y phục màu đen, vóc dáng cao cũng tương tự nhau. Một trong tay cầm một thanh trọng kiếm. Một cầm trong tay một thanh kiếm mỏng như cánh ve.

Ôn Uyển cũng không rõ đây là tình huống gì, nhưng cảnh tượng này rất rõ ràng. Một người là đuổi giết nàng, một người là bảo vệ nàng.

Nam tử áo đen nhích tới gần Ôn Uyển hỏi nam tử đối diện: “Ngươi là thiên hạ đệ nhất sát thủ Liễu Thác?” Tiếng nói của người này, âm nhu đến khó diễn tả.

Ôn Uyển vừa nghe thiên hạ đệ nhất sát thủ, còn là thích khách theo dọc đường. Nàng cũng biết, lần này bọn họ ra tay thật lớn. Nếu như nói cái ý nghĩ này chỉ thoáng qua, nhưng hiện tại đã khẳng định chắc chắn. Chạy, tự mình chạy. Chạy thì còn có đường sống. Nửa canh giờ, nửa canh giờ đợi chờ viện quân tới đây, rau cúc vàng đều đã nguội. Nàng cũng không phải là Bạch Thế Niên, tin tưởng cái quỷ gì viện quân. Nàng hiện tại ai cũng không tin được, chỉ tin chính mình.

Hắc y nam tử đối diện nói: “Đúng, ta là Liễu Thác. Có thể tiếp một kiếm của ta, thiên hạ không có hơn ba người. Ngươi là ai?”

Giọng nói của nam tử nhích tới gần Ôn Uyển rất bình tĩnh: “Ta là ảnh vệ của Quận chúa.” Liễu Thác nhất định đã biết người đứng ở chỗ này chính là Quận chúa, nên mới ra tay.

Ôn Uyển nghe xong trợn to hai mắt, ảnh vệ của nàng? Ôn Uyển không có suy đoán sai, đây là người của ông ngoại hoàng đế đặt ở bên người để bảo vệ nàng.

Ôn Uyển nhìn lại hướng Võ Tinh cùng bốn người kia đánh ngang tay. Mà ảnh vệ của nàng cùng sát thủ này, ai cũng không dám xuất thủ trước.

Ôn Uyển nhớ lại đạn tín hiệu được thả ra mới vừa rồi…chờ một lát thì toàn bộ chúng sẽ xông tới, một đường sống cuối cùng cũng không còn. Tính toán một chút. Chết thì chết sao. Mình tự mình chạy, người bên cạnh càng nhiều, càng không an toàn.

Ôn Uyển nhìn hai người một lần cuối cùng. Đi từ từ về hướng mình đã định trốn, bỏ chạy thật nhanh. Để cho Liễu Thác đang cùng đối trận với ảnh vệ thất thần một giây. Cũng bởi vì một giây thất thần này, khiến cho ám vệ tạm thời chiếm thượng phong. Nhưng ảnh vệ võ công mặc dù mạnh, Liễu Thác cũng không phải là hư danh nói chơi. Hai người đánh ngang tay.

Ôn Uyển tung chân, hướng trên núi chạy đi. Ngày thường nàng thường xuyên rèn luyện thân thể, chạy những thứ đường núi này, thật ra cũng không mệt lắm, nếu mà bị mệt thì uổng công thường ngày nàng rèn luyện. Bằng không, nếu giống nhưng đại gia khuê tú kia, thì chỉ còn cách đợi bị giết.

Ảnh vệ khóe miệng chứa đựng ý cười, Ôn Uyển Quận chúa rất có ánh mắt. Võ công của hắn yếu hơn nam tử này. Dù sao uy danh thiên hạ đệ nhất sát thủ, không phải là khoác lác. Hắn có thể dây dưa với Liễu Thác, nhưng không thể giết chết tên này. Hắn rất lo lắng. Ngay cả thiên hạ đệ nhất sát thủ đều đến, như vậy phía trước tất nhiên còn có vô số mai phục. Sớm biết thế, nên xin hoàng thượng phái thêm hai ám vệ nữa. Cũng không biết Quận chúa có thể chạy trốn được hay không?

Nhưng bốn sát thủ đang đối chiến với Võ Tinh, thấy Ôn Uyển chạy một mình, liền khẩn trương: “Lão Tứ, ngươi đi đuổi theo Ôn Uyển Quận chúa. Nơi này có chúng ta.”

Võ Tinh cùng bốn người đối chiến, chỉ có thể coi là ngang tay. Bây giờ một người ra khỏi vòng chiến, Võ Tinh chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không có nghĩa là, hắn không bị ba người này kiềm chế.

Ôn Uyển chạy được tương đối xa, đã nghe thấy một giọng nói giễu cợt: “Ôn Uyển Quận chúa, ngươi chạy đi, ta xem ngươi chạy đến nơi nào?”

Ôn Uyển nghe tiếng nói này thì không chạy nữa, xoay người lại. Đến bây giờ, nàng cũng không còn cần thiết lại tiếp tục giả vờ. Dù sao bất kể bọn họ nhận định hay không nhận định, kết quả cũng giống nhau. Ôn Uyển hướng về phía thích khách kia, cười cười.

Thích khách tự cho rằng Ôn Uyển là con cừu non trong tay hắn, nên không vội săn giết. Ngược lại thấy Ôn Uyển Quận chúa nở nụ cười, trong lòng có một tia than thở. Ôn Uyển Quận chúa không hổ là Ôn Uyển Quận chúa, trước khi chết còn có thể cười được. Sự can đảm này, thiên hạ không mấy người có được.

Ôn Uyển vẫn đứng ở nơi đó, nhìn thích khách từng bước từng bước đến gần nàng. Trong mắt không có một tia sợ hãi, thậm ngay cả một chút chấn động cũng không có.

Sát thủ dần dần tiến tới gần Ôn Uyển.

Ôn Uyển hai tay đan vào nhau, trong mắt tràn đầy bình tĩnh mà người bình thường khó có được. Mắt lạnh nhìn chằm chằm thích khách, cơ hội chỉ có một lần, nàng nhất định phải một kích tất trúng. Sát thủ từng bước từng bước tiến tới rất nhanh, Ôn Uyển âm thầm tính toán khoảng cách.

Khi tên sát thủ chỉ còn cách Ôn Uyển khoảng bốn bước chân, Ôn Uyển rốt cục cũng khởi động cơ quan nhỏ ở vòng tay, vươn tay hướng về phía sát thủ.

Sát thủ lập tức phát hiện có cái gì không đúng, lui nhanh nhanh về phía sau. Đáng tiếc đã muộn. Từ trong vòng tay bắn ra hơn mười cái độc châm. Những độc châm này tốc độ quá nhanh, ở trong phạm vi sáu bước sẽ không có cơ hội trốn thoát. Ôn Uyển đặt trong phạm vi bốn bước là muốn đảm bảo trăm phần trăm.

Tốc độ của sát thủ dù mau hơn nữa cũng chạy trốn không thoát. Mười hai cái độc châm, sát thủ tránh khỏi chín cái châm, trúng ba châm. Cái cơ quan ở cổ tay này là do Ôn Uyển sai Hạ Dao tìm người đặc biệt chế ra, độc trong vòng tay so với độc trên mặt nhẫn lại càng độc hơn. Cái gì dính vào cũng sẽ nhanh chóng tàn lụi.

Thích khách hoảng sợ nhìn Ôn Uyển, một bộ dáng không thể tin.

Ôn Uyển lộ ra một tia cười lạnh. Cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy. Hơn nữa, Ôn Uyển chọn nơi tương đối rộng rãi, nàng coi như đã hiểu được, càng là nơi vắng vẻ thì càng có thể có được sát thủ an bài. Hơn nữa, chạy trốn cũng khó khăn. Tới nơi rộng rãi một chút, khách hành hương lui tới nhiều, đến lúc đó nàng là có thể xen lẫn bên trong họ.

Ôn Uyển thấy đường càng ngày càng khó chạy, nàng chỉ chạy có hơn nửa khắc đồng hồ, Ôn Uyển cho là không cần thiết chạy nữa. Tìm được một chỗ trốn ẩn núp, đợi chờ viện quân đến. Trước khi viện quân đến, tuyệt đối không thể bị những sát thủ kia tìm được.

Ôn Uyển đang xem xét địa hình xem nơi nào có thể giấu người được, liền nhìn thấy trong bụi cỏ có một màu sắc diễm lệ. Ôn Uyển vừa đi tới nhìn, là thi thể một cô gái mặc y phục màu chàm. Cổ bị cắt một cái thật dài, máu chảy ròng ròng, ánh mắt còn mở thật to. Ôn Uyển nhìn thấy máu kia hãy còn nóng, chắc vừa mới chết không bao lâu. Thi thể cô gái này còn ôm một cái bao trong tay.

Rất có thể, mới vừa rồi có thích khách ở chỗ này lục soát qua. Ôn Uyển thấy may mắn là mình không có đụng phải bọn chúng, ông trời phù hộ. Ôn Uyển lấy cái bao từ trên người cô gái, ôm vào trong ngực. Như vậy đợi lát nữa gặp phải người dâng hương. Cũng có lý do tốt hơn để lẫn vào. Ôn Uyển tiếp tục hướng đường lớn chạy đi. Tốc độ kia, so sánh với bốn cái chân thỏ tuyệt đối không kém.

Ôn Uyển chạy một hồi thì nghe được có người nói chuyện ở phía xa. Ôn Uyển không dám chạy nữa, nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ co người lại. Cũng may bụi cỏ nơi này đều cao như người trưởng thành, Ôn Uyển là một con nhóc núp ở bên trong, thật đúng khó có người nhìn thấy.

Ôn Uyển vừa vặn núp kỹ, nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập. Ôn Uyển đem mình co rúc thành một đoàn. Ôn Uyển không nhìn thấy người, nhưng nghe tiếng bước chân thì biết là bốn người.

Bốn người đi tới chỗ cách Ôn Uyển không xa, nghe được một người trong đó nói: “Đại ca, bên núi đá đã chết bốn huynh đệ. Đã có bốn tổ huynh đệ đi trợ giúp. Nếu như suy đoán không sai, Ôn Uyển Quận chúa ở núi đá đó, đại ca, hay là chúng ta cũng đi qua. Nếu không, bọn họ giết Ôn Uyển Quận chúa rồi, chúng ta ở đây canh cũng không được chia phần.”

Một người trong đó kêu: “Không được, phải làm hết trách nhiệm. Chúng ta đi tới cũng không giúp được gì, nói không chừng đã sớm xử lý sạch sẽ. Đến lúc đó còn mất việc canh giữ, thì một chỗ tốt cũng không lấy được. Hay là ở nơi này cẩn thận tuần tra, nói không chừng Ôn Uyển Quận chúa bỏ chạy đến nơi đây. Hơn nữa, ở các con đường đều có các huynh đệ ngó chừng, Ôn Uyển Quận chúa có chắp cánh cũng không thể bay.”

Cái đại tảng môn kia kêu lên: “Nằm mơ sao, nơi này cách đường lớn gần như vậy. Kẻ ngu cũng sẽ không chạy đến nơi đây.”

Sau đó đoàn người liền tản ra.

Ôn Uyển nghe được phía dưới còn có người coi giữ, nơi nào còn dám động. Liền co rúc ở trong bụi cỏ, động cũng không dám động nhiều. Qua một hồi lâu, Ôn Uyển đem lỗ tai dán trên mặt đất, thấy gần đó một mảnh an tĩnh. Lúc này Ôn Uyển mới nơm nớp lo sợ mở bao ra, trong bao có xiêm y như nàng suy đoán. Nhưng làm sao cũng không đoán được, trong cái bọc, còn có một hộp trang điểm nhỏ. Ôn Uyển dở khóc dở cười, nữ tử thời cổ đại, chạy trốn còn mang theo vật như vậy ( Ôn Uyển suy đoán nàng kia là nô lệ bỏ trốn). Nhưng nàng lại được lợi.

Ôn Uyển đổi một thân y phục màu xanh đồng, tiêu chuẩn của một nha hoàn hầu hạ. Y phục được làm tương đối thô ráp, tuy rằng lúc trước Ôn Uyển mặc quần áo bằng vải mịn nhưng tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm. Dù nói thế nào, thì chế tác kia cũng là nhất đẳng, người sáng suốt nhìn một cái liền biết. Hiện tại đổi cái xiêm y thô ráp này, thêm một chút hóa trang, nàng tuyệt đối có thể trộn lẫn vào đám người mà đi qua.

Ôn Uyển thả tóc xuống, hiện tại trong kinh thành đang lưu hành kiểu một búi tóc hình xoắn ốc. Chuẩn bị cho tốt đầu tóc, xiêm y, lấy mấy thứ đồ trang sức đeo tay, trâm hoa cài ở trên đầu xuống.

Cuối cùng cầm hộp trang điểm, ở hiện đại mặc dù nàng không phải là thợ trang điểm đứng đầu, nhưng những thứ mà một danh môn thục nữ cần phải học. Nàng đều có học qua.

Cầm hộp hóa trang dặm phấn, phấn quá hồng, ở thời điểm này không thể đem mình làm quá gọn gàng xinh đẹp khiến người chú ý. Trộn phấn với chút đất trên mặt đất. Thực ra Ôn Uyển cũng chưa từng thấy qua một màu sắc quái dị như vậy nhưng thoạt nhìn lại rất tự nhiên, nếu không kỳ quái sẽ bị người chú ý tới, bị bại lộ rất nhanh.

Ôn Uyển ở đây giằng co thật lâu, đều quên mất bây giờ mình đang gặp nguy hiểm. Cuối cùng, tìm được trên hộp trang điểm một mảnh gương đồng nhỏ, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rất nhanh biến thành màu đất. Lông mày cũng giãn ra, trừ phi có người quen thuộc với nàng, nếu không tuyệt đối đi ra ngoài sẽ không có người nhận ra.

Đúng lúc Bạch Thế Niên đang cùng Trương Nghĩa gặp mặt hàn huyên ở trong chùa, nhìn sắc trời ước lượng về đến nhà chắc cũng muốn tối sầm. Hắn xuống núi đi chưa tới nửa canh giờ. Liền nhìn thấy một đoàn người chật vật không chịu nổi đang chạy lên Ngọc Tuyền Sơn.

Bạch Thế Niên nhìn cũng biết không phải là chuyện tốt, nên bắt lấy một gia đinh: “Phía trước xảy ra chuyện gì?” Cái bộ dáng này, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Gia đinh kia mặt không có chút máu. Cả người còn đang phát run: “Chết người, đã chết rất nhiều người.”

Bạch Thế Niên cùng Trương Nghĩa vừa xuống núi nghĩ tới Ôn Uyển Quận chúa liền chạy như bay xuống. Không có chạy bao lâu, đã nhìn thấy thi thể khắp nơi. Vốn chẳng qua là lo lắng, nhưng nhìn thấy trên mặt đất thích khách mặc y phục xanh biếc. Bạch Thế Niên liền lạnh cả người.

Này, này, Ninja. Hắn từng cũng bị ám sát mấy lần, chẳng qua là những người đó không đắc thủ thôi.

Trương Nghĩa mở to mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm vào, run rẩy nói “Không. Không thể nào? Thế Niên, này, đây chỉ là trùng hợp sao?”

Trương Nghĩa không phải người ngu, những cướp biển này không thể nào sống ở chỗ này. Muốn ám sát, cũng không phải là phái giặc Oa tới ám sát Ôn Uyển Quận chúa. Ôn Uyển Quận chúa, rất có thể là cản tai họa thay bọn họ.

Hai người sắc mặt ngưng trọng. Bạch Thế Niên cũng không biết bên cạnh Ôn Uyển có mấy thị vệ: “Cùng đi theo xem một chút.”

Hai người đi mười mấy phút đồng hồ, đã nhìn thấy xe ngựa bị vứt vào trong bụi cỏ. Bạch thế Niên chạy tới, vén rèm xe, trong xe ngựa không có ai. Nhưng trong xe ngựa cũng có vết máu.

Bạch Thế Niên thăm dò một chút địa hình. Sắc mặt rất khó coi: “Tới có hai mươi cao thủ. Xem ra Ôn Uyển Quận chúa, dữ nhiều lành ít.”

Trương Nghĩa có chút gấp gáp: “Vậy phải làm như thế nào cho phải? Nếu Ôn Uyển Quận chúa có vạn nhất gì, tất nhiên hoàng thượng ngay cả chúng ta cũng sẽ giận chó đánh mèo.” Không nói hoàng đế, Trịnh vương nhất định sẽ đem chuyện này ghi tạc trên đầu bọn họ.

Bạch Thế Niên nhìn bốn phía: “Chúng ta đi tìm.”

Ôn Uyển hóa trang xong. Không có chuyện gì làm, nên vẫn núp ở trong bụi cỏ. Đã qua qua hơn nửa canh giờ rồi, Hạ Dao nói trong nửa canh giờ viện quân chắc chắn sẽ đến. Hiện tại ngay cả bóng quỷ cũng không thấy. Ôn Uyển thấy may mắn vì đã quyết đoán, đồng thời liền hiện lên ra ủy khuất vô cùng.

Trải qua mấy ngày nay, phải nói từ khi nàng xuất hiện trên đời này tới nay, nàng vẫn rất cẩn thận, sợ làm ra chuyện gì khác người, đem mạng nhỏ của mình đánh mất. Thật vất vả mới có cuộc sống an ổn, lại bị đưa tới hoàng cung. Trong cung, nàng cẩn thận, dè dặt từng chút một, ngoan ngoãn nhu hòa, cẩn thận vạn phần. Kết quả là, vẫn cách ba ngày năm bữa lại bị ám toán, dù không đánh trả để tìm đường sống, dù bị uất ức cực kỳ. Tốt lắm, rốt cục họ cũng xuất thủ, lại không ngờ bị đối thủ thống hận như vậy .

Nhưng lbây giờ, thậm chí ngay cả những thứ trong quân doanh kia cũng bị thế lực Triệu vương trì hoãn. Chẳng lẽ mình, thật sẽ chết dưới âm mưu của Triệu vương. Nàng rốt cuộc trọng sinh để làm cái gì, chỉ sống mấy năm như vậy, có kìm nén quá hay không? Sớm biết thế thì nên tùy ý thoải mái mà sống. Chứ không phải cẩn thận từng li từng tí để đến cuối cùng vẫn phải chết oan. Chờ sau này trở về, nàng không nhịn nữa, nhất định phải thoải mái mà sống.

Ôn Uyển cố gắng làm cho mình không suy nghĩ lung tung. Sau khi tỉnh táo lại, càng nghĩ càng cho là đầu óc Triệu vương bị nước vào. Có thế lực lớn như vậy, còn không bằng đi giết cậu cho xong. Nếu cậu có vạn nhất gì, thì nàng cũng có nỗi giãy giụa cũng không trở mình nổi. Cần gì tốn khí lực lớn như vậy tới giết nàng. Cũng không sợ làm ông ngoại hoàng đế. . . . . . .

Nghĩ tới đây, Ôn Uyển ngán ngẩm. Cũng phải, cháu gái đâu so được với con trai. Cho dù nàng bị giết, hoặc là sau này bình an hồi cung, thì đoán chừng ông ngoại hoàng đế cũng sẽ không trừng phạt nặng nề. Cùng lắm là đem hắn đuổi về đất phong.

Ôn Uyển lâm vào trạng thái bi quan tiêu cực. Nhưng nàng rất nhanh ý thức được như vậy không tốt, cứ thế sẽ làm nàng mất đi sự lãnh tĩnh. Lập tức đem ý niệm này trong đầu hất ra, hiện tại phải nghĩ xem làm như thế nào mới có thể chạy trốn, không thể lâm vào cái loại cảm xúc bi quan này. Nếu hiện tại chạy trốn ra ngoài, nhất định sẽ có biện pháp trở lại kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.